Đầu Voi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6883

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19951

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 915

Toàn văn - 3.1 Phân liệt

Tùng... Xoẹt.

Ông tỉnh giấc bởi âm thanh đó.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Chỉ vài giây trước, ông còn đang chìm trong một cơn ác mộng tồi tệ, nhưng giờ lại không thể nhớ nổi nó là gì. Chỉ có một cảm giác khó chịu vẫn còn quẩn quanh trong lồng ngực.

Ông mở mắt. Mọi thứ trước mắt không hề thay đổi. Đó là một bóng tối hoàn toàn. Ngoài việc biết có sàn nhà dưới chân, ông không biết gì thêm.

Tùng... Xoẹt.

Âm thanh vọng xuống từ trên đầu. Lần này có vẻ to hơn một chút.

Ông có quen với âm thanh này. Đầu tiên là bước chân trái lên trước, rồi kéo chân phải theo. Đó là tiếng bước chân của bố ông. Sau khi rơi từ khinh khí cầu và bị tổn thương tiểu não, bố ông đã không thể đi thẳng được nữa sau khi xuất viện.

Tùng... Xoẹt.

Đây chắc là tầng hầm của Bất Tử Quán. Bố ông dùng xe lăn ngay cả khi ở trong nhà. Ông chỉ đi bằng chính đôi chân của mình khi đến khu nhà phụ có tầng hầm. Vì lối vào và lối ra của hành lang có bậc cấp, nên không thể dùng xe lăn được.

Tùng... Xoẹt.

Mỗi khi không vui, bố ông thường xuyên nhốt con trai mình dưới tầng hầm. Nếu tắt máy phát điện ở tầng một, thì không thể điều khiển thang máy từ dưới hầm. Hơn nữa, nếu bóc gạch lát sàn đi, tầng hầm sẽ chìm trong bóng tối hoàn toàn. Đã có lần ông phải ôm đầu gối trong đáy sâu của bóng tối, không ăn không uống suốt ba ngày ba đêm.

Tùng... Xoẹt.

Khi âm thanh trở nên to hơn nữa, nó đột ngột dừng lại. Chắc là đã đến khu nhà phụ rồi.

Cuối cùng mình cũng được thả ra sao? Ông đứng dậy trong bóng tối, và bất chợt nín thở.

Không thể nào. Bố ông đã chết vì rơi từ vách đá Chết Oan rồi.

Vậy thì ai đã đến?

Tiếng thang máy đi xuống. Cửa mở, và ánh sáng hành lang xuyên qua võng mạc. Zouyama đưa hai tay ra trước.

"Giải thích đi chứ."

Qua kẽ tay, ông thấy Ayaka lạnh lùng buông một câu.

----

Khi tỉnh dậy, căn nhà đã trống không.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ sát đất rọi xuống sàn nhà không một hạt bụi. Trên bàn là năm miếng bít tết đã cứng lại. TV, máy làm nước có ga, chậu lô hội vẫn còn nguyên, chỉ có gia đình là đã biến mất.

Có lẽ từ cuộc trò chuyện giữa bố và người yêu, Mafuyu đã đoán được chuyện gì đã xảy ra giữa hai người. Cô đuổi người yêu ra khỏi nhà, sau khi tuôn một tràng "Con muốn bố chết đi", "Ghê tởm quá", "Không thể tin được", "Con thật sự muốn bố chết đi", cô đột nhiên ngồi sụp xuống trước cửa, mặc cho mọi người dỗ dành, cô vẫn tiếp tục khóc.

"Hoặc là bố đi khỏi đây, hoặc là chúng con đi. Chỉ có một trong hai thôi."

Người dõng dạc tuyên bố thay cho mẹ chính là Ayaka. Người liên lạc với nhà ngoại ở thành phố Komoro và xin tá túc cũng là cô.

"Em có cảm giác như mình đã biết từ lâu rồi."

Ngay trước khi rời khỏi nhà, Kiki vừa lau đi vệt phấn mắt chảy dài trên má vừa nói.

"Em đã nhiều lần tự hỏi liệu cuộc sống hạnh phúc thế này có phải chỉ là một giấc mơ không. Hóa ra nó không phải là sự thật."

Không một lời từ biệt, Kiki dẫn con gái rời khỏi nhà.

Zouyama chỉ còn lại một mình.

Chỉ vì một sai lầm duy nhất là tin vào lời của gã răng thưa đó, mà ông đã mất tất cả.

Hay là giết quách gã đó để giải khuây? Cắt lưỡi, móc mắt, bắt gã phải hối hận vì đã ăn nói hàm hồ?

Vô nghĩa.

Dù làm gì đi nữa, gia đình cũng sẽ không quay trở lại. Hay là mình cũng gieo mình từ vách đá như bố mẹ? Hay là dứt khoát treo cổ? Hay là mua ma túy về rồi dùng quá liều?

Ông chợt nhận ra ống thuốc vẫn còn trong túi. Sisma.

Theo lời Eden, gã bán thuốc, loại thuốc đó có xác suất năm mươi phần trăm mang lại cho người sử dụng một cơn khoái lạc tột độ. Nghe nói, trong quá khứ, một gã đàn ông sau khi tiêm thứ dung dịch ấy đã chìm trong khoái lạc đến mức đánh mất ý nghĩa cuộc sống, rồi tự tay bổ sọ moi óc ra mà kết liễu đời mình.

Ông lấy ống thuốc ra khỏi túi nhựa, ngắm nhìn thứ chất lỏng trong suốt. Nếu những gì Eden nói là sự thật. Vừa được nếm trải khoái lạc thượng đỉnh, vừa có thể kết liễu sinh mạng, chẳng phải là quá hợp với mình lúc này hay sao.

Trong tầng hầm của Bất Tử Quán nơi đang giam giữ Pepeko, có sẵn một ống tiêm để tiêm thuốc an thần gây mê. Zouyama lái chiếc Jaguar, hướng về núi Moumei.

Khi đến Bất Tử Quán, bầu trời đã nhuốm màu đỏ thắm, đổ bóng xuống mái ngói của nhà kho. Đồng hồ chỉ năm giờ bốn mươi phút chiều. Ông mở khóa bằng xác thực vân tay rồi bước vào sảnh chính.

Nửa thân trên của Izumi thò ra khỏi chiếc túi ngủ trên sàn. Vài con côn trùng đang chui ra chui vào vết đâm ở mắt phải của cô ta. Rõ ràng đã nhờ Ikuta ở khoa sản xử lý, nhưng có vẻ gã ta vẫn chưa từ Hirosaki trở về. Ông ấn vào đỉnh đầu, đẩy cơ thể cô ta vào lại trong túi ngủ.

Từ hành lang, ông đi về phía khu nhà phụ, dịch chuyển một viên gạch lát sàn. Đi thang máy xuống tầng hầm, ánh sáng từ ô cửa sổ trên trần rọi xuống người Pepeko. Vẫn như hôm qua, "cô ta" nằm sõng soài trên sàn, đầu đội chiếc vỏ gối dính đầy máu. Tưởng "cô ta" đã chết, thì chiếc vỏ gối bỗng phập phồng, phì một tiếng.

Ông ngậm một điếu cỏ, dùng Zippo châm lửa. Đây có thể là hơi thuốc cuối cùng trong đời. Nghĩ vậy, làn khói thấm sâu vào lồng ngực. Ông hút đến khi điếu thuốc cháy gần tới đầu lọc, rít một hơi thật sâu vào phổi, rồi ném mẩu tàn vào chiếc xô.

Ông mở khóa tủ sắt, lấy ra một ống tiêm. Bẻ đầu ống thuốc, đưa kim vào bên trong. Kéo pít-tông, hút chất lỏng lên.

Ông chợt có cảm giác như vừa bừng tỉnh.

Mình đang tin vào lời của Eden sao? Dĩ nhiên là không. Dù cho có một phần vạn khả năng ông sẽ thấy ảo giác mình bổ vỡ đầu, thì cũng không đời nào ông thực sự moi não ra. Ông chỉ đang trì hoãn cái chết của mình mà thôi. Vậy mà còn đa cảm cái nỗi gì.

Chán ngán sự ngoan cố của bản thân, ông đâm kim vào bắp tay trái. Ngón cái ấn pít-tông xuống. Một cơn đau âm ỉ khiến vai ông co lại. Sau khi chắc chắn xi-lanh đã cạn, ông rút kim ra.

Đồng hồ đeo tay chỉ năm giờ năm mươi phút. Mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây… một phút trôi qua, và đúng như dự đoán, không có gì xảy ra.

Là do mình bốc phải năm mươi phần trăm không có tác dụng, hay vốn dĩ nó chẳng hề có tác dụng gì? Chắc chắn là vế sau rồi, nhưng cái cách nó khiến người ta phải đắn đo "biết đâu lại là vế trước" mới thật tài tình.

Vừa ném ống tiêm và ống thuốc rỗng vào xô, ông chợt cảm thấy có gì đó khác lạ.

Có gì đó không đúng.

Tủ sắt. Chiếc giường. Cái gối. Pepeko. Chiếc xô. Ván sàn. Con gián. Vết nứt trên tường. Ô cửa sổ trên trần. Dường như độ phân giải của vạn vật bỗng tăng vọt. Thế giới trở nên rực rỡ hơn, như thể chiếc TV LCD vừa được đổi thành màn hình OLED.

Chẳng mấy chốc, lồng ngực ông đã đập thình thịch một cách dữ dội. Cảm giác này tương tự như khi đẩy mẹ xuống Vách đá Chết Oan, khi rạch dao mổ vào ngực tử thi trong buổi thực tập giải phẫu, hay như lần đầu tiên siết cổ gã đàn ông theo dõi Kiki.

Đột nhiên, ông thấy buồn nôn. Não quặn lại. Ông chống tay xuống sàn, nôn ra dịch vị. Ruột gan đảo lộn.

Vừa hít thở sâu vừa ngẩng đầu lên, ông thấy Pepeko trên sàn đã nhân thành hai.

Ông dùng bàn tay nhớp nháp dụi mắt. Tiêu cự bị mờ sao? Nhưng dù dụi bao nhiêu lần, số lượng Pepeko vẫn không giảm. Tiếng thở phì phì qua mũi cũng vọng lại thành hai âm thanh chồng chéo.

"Chuyện lúc nãy con nói ấy,"

Mafuyu lên tiếng. Đây là phòng khách nhà ông.

"Con có người muốn giới thiệu với bố mẹ."

Chuyện đó thì không sao, nhưng.

Con, đừng nói là.

"Không có không có đâu ạ."

Mafuyu cười gượng.

"Chỉ là, tour diễn bắt đầu thì con sẽ bận lắm lắm, nên trước lúc đó đó con muốn muốn giới thiệu thiệu cho đàng hoàng hoàng hoàng hoàng."

Con nói với Mui-san chưa?

"Rồi ạ. Con cũng không phải idol, anh ấy bảo nếu con nghiêm túc thì không sao cả."

"Rồi ạ. Con cũng không phải idol, anh ấy bảo nếu con nghiêm túc thì không sao cả."

Mafuyu nhân đôi.

"Cha đừng làm mặt mặt mặt mặt đáng sợ quá nhé."

"Cha đừng làm mặt mặt mặt mặt đáng sợ quá nhé."

"Haru Haru Haru Haru Haru, cậu ấy ấy ấy ấy căng căng căng căng thẳng thẳng thẳng thẳng lắm lắm lắm lắm lắm đó đó đó đó đó đó."

"Haru Haru Haru Haru Haru, cậu ấy ấy ấy ấy căng căng căng căng thẳng thẳng thẳng thẳng lắm lắm lắm lắm lắm đó đó đó đó đó đó."

Ảo giác? Không phải.

"Tôi cho rằng đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi."

"Tôi cho rằng đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi."

"Cuối tuần, tôi đã đi biển với người yêu."

"Cuối tuần, tôi đã đi biển với người yêu."

"Cảnh sát quèn thì làm sao địch lại ác quỷ được."

"Cảnh sát quèn thì làm sao địch lại ác quỷ được."

"Bây giờ không phải thời Showa nữa đâu."

"Bây giờ không phải thời Showa nữa đâu."

"Cậu đã bao giờ làm bánh mì chưa?"

"Cậu đã bao giờ làm bánh mì chưa?"

"Tôi không phải là công cụ của anh."

"Tôi không phải là công cụ của anh."

"Tôi không phải là công cụ của anh."

"Tôi không phải là công cụ của anh."

"Em đã nhiều lần tự hỏi, cuộc sống hạnh phúc thế này, có phải chỉ là một giấc mơ không."

"Em đã nhiều lần tự hỏi, cuộc sống hạnh phúc thế này, có phải chỉ là một giấc mơ không."

"Em đã nhiều lần tự hỏi, cuộc sống hạnh phúc thế này, có phải chỉ là một giấc mơ không."

"Em đã nhiều lần tự hỏi, cuộc sống hạnh phúc thế này, có phải chỉ là một giấc mơ không."

Đây mới chính là hiện thực.

Là bộ mặt thật của thế giới.

"Quả nhiên anh không phải là người thật."

Hiện thực nổ tung.