Trans + Edit: TsuU
Tiếp tục chuyên mục thả chap vào giờ hành chính =)))
---------------------------------------
Chuyện gì vừa xảy ra thế nhỉ? Tôi cảm giác như ánh mắt đó có thể giết người được luôn ấy…. Đúng, nó có nét giống Hibari-san khi cực kì nổi giận. Nhưng mà tuyệt thật đấy, cái biểu cảm ấy vừa dịu dàng lại vô cùng đáng sợ.
“Chờ, em đi uống một chút nước…”
Cổ họng tôi khô khốc, nói xong tôi đứng dậy tiến về phía nhà bếp và hứng nước từ vòi. Sau khi làm mát thanh quản bằng một cốc nước, tôi cảm thấy dường như cơ thể mình đã có chút bình tĩnh lại.
Từ sau lưng tôi lại vọng lên tiếng Sakunee-san nói chuyện.
“Kureha? Sao cậu lại có thể chi một số tiền lớn đến như vậy chỉ vì muốn có Himari?”
“Ủa có gì lạ hả?”
“Sao mà không lạ? Cậu vừa mới về quê đúng không? Tiêu một số tiền lớn đến như vậy khi vừa mới đặt chân về nhà thì bình thường chỗ nào? Mình biết là cậu và Hibari-kun đã từng hẹn hò, nhưng mà cậu với Himari có thân thiết gì đâu?”
“Ừm, mình và con bé có trao đổi thông tin liên lạc với nhau… Nhưng hình như chưa từng có một cuộc gặp mặt đàng hoàng thật.”
“Vậy tại sao phải làm tới mức này? Không phải là lạ lắm sao? Cho dù là vì lý do công việc đi chăng nữa.... Mình không biết về ý định thực sự của cái công ty cậu. Nhưng nhiệt tình đến mức như này chỉ để tuyển dụng Himari thì cậu đang đi quá phạm vi của một người mẫu rồi, rõ ràng luôn ha?”
Kureha-san trả lời bằng một nụ cười tươi rói.
“Thì vì Himari-chan đáng yêu quá đi mà ~♡”
“……”
Sakunee-san nhăn mặt.
Trong khi đó Kureha-san vẫn tiếp tục luyên thuyên với vẻ đầy hào hứng.
“Đáng yêu cũng là một loại tài năng mà ~ Giống như một đứa trẻ nhanh nhẹn sẽ trở thành một vận động viên, hay một đứa trẻ khác có khiếu âm nhạc trở thành một nhạc sĩ vậy. Nếu sử dụng đúng cách loại tài năng mà mình đang có, con người ta đều có thể trở thành bất cứ ai. Đó chính là thứ vũ khí để bản thân trở nên xịn xò hơn đó. Nhưng hiện tại, Himari-chan đang tự huỷ đi cái tài năng thiên bẩm của mình chỉ vì muốn cứu lấy tài năng nhỏ bé của một người khác, đó là lý do mình ở đây để cứu vớt con bé ~ Sao, chuyện đó có gì cậu còn thắc mắc không?”
“….”
Sakunee-san im lặng không nói lấy bất cứ lời nào.
Gương mặt chị ấy có phần hơi tức giận… Mà không, bình thường thì biểu cảm của chị cũng trông như thế này mà.
Tôi nghĩ chị đang bận suy tư với mớ lời nói của Kureha-san bằng một gương mặt khó hiểu.
Sau đó Sakunee-san kết thúc cuộc trò chuyện bằng một lời hồi đáp cụt lũn.
“…Ờ.”
Tôi không thể kiềm chế bản thân nữa mà lớn giọng quát.
“Thế ý chị là em đang huỷ hoại tài năng của Himari sao….?”
“Đúng đó ~ Himari-chan mà hợp làm người mẫu quảng cáo cho cái cửa hàng nhỏ xíu ở thị trấn nghèo nàn này sao? Chị nghĩ con bé chỉ đang thần thánh hoá mấy cái lời hứa trong quá khứ đến mức sai lầm trong việc quyết định tương lai của mình thôi. Hơn nữa…”
Kureha-san nói với một nụ cười thật đẹp.
“Nói thật thì chị thấy mấy món phụ kiện của Yu-chan có gì đặc sắc đâu ~ Chị đã xem nhiều trên instagram rồi, nếu em chịu khó lướt mấy trang web bán phụ kiện thủ công online thì sẽ thấy có cực kì nhiều mẫu ý chang như vậy. Thực sự rất phí phạm khi Himari-chan dành cả cuộc đời cho mấy thứ tầm thường như này mà ~”
“!?”
Tôi không thể kiềm được lời nói của bản thân nữa…. Trong khoảnh khắc ấy, ai đó đã ngăn tôi lại. Chính Sakunee-san, vì lý do gì mà đấm vào hông tôi.
“S-Sakunee-san!?”
“Bình tĩnh đi em trai!! Bị con nhỏ này nó lùa là em hết đường lui đó.”
Kureha-san bỗng nháy mắt.
“Ah, Sakura-chan tốt dữ hen~ ♪. Tình huống này mà còn lo lắng cho đứa em trai nữa đó ~”
“Không có đâu nha. Mình chỉ đang nghĩ cho Himari-chan thôi.”
“Nữa rồi sao ~ Lại dối lòng mình nữa rồi kìa ~…Nhắc mới nhớ, chàng trai mà Sakura-chan thích hồi cao trung cũng đã từng theo đuổi giấc mơ của mình như Yu-chan hen ~ ♪ Người đó….”
Vào lúc đó, đôi mắt Sakunee-san bừng lên một tia sáng đầy chết chóc.
Chị tôi bóp chặt miệng Kureha-san, kéo cổ áo cô ta về phía mình.
“Con nhỏ này. Muốn bị đóng vào cái thùng xốp xong thả ra biển lắm đúng không?”
“Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !! Mấy trò hù doạ của dân quê đúng là lỗi mốt quá đi thoi ~ ☆”
Khi Kureha-san được chị tôi giải phóng, cô ấy lập tức nhìn sang đây.
“Vậy là Yu-chan vẫn quyết tâm kiềm hãm Himari-chan sao~?”
“K-Kiềm hãm?... Ngay từ đầu…. Đó là ước mơ của bọn em.”
“Himari muốn hợp tác với nhóc đúng không ~? Nhưng dù vậy Yu-chan cũng không nên suy nghĩ thiếu chín chắn đến vậy đâu nè ~”
“Không, phụ kiện của em làm ra chỉ dành cho Himari…”
“Chất lượng sản phẩm mà thay đổi theo từng người mẫu khác nhau thì sao đủ trình bước vào giới chuyên nghiệp hả em? Nhắc mới nhớ, Rion của chị cũng từng tham gia làm người mẫu hồi tuần lễ vàng đúng không?”
“Ừm, nhưng chỉ duy nhất lần đó thôi….”
“Nếu đã làm được một lần, thì bao nhiêu lần cũng không thành vấn đề đâu. Chị sẽ dẫn Himari-chan đi, em có thể hợp tác với Rion của chị như một người mẫu ảnh.”
“Em đã bảo là em chỉ muốn làm với Himari thôi…”
Kureha-san nhẹ nhàng vỗ đôi tay.
Khi tôi đang lúng túng, Kureha-san nở một nụ cười áp đảo.
“Yu-chan à, không ai có thể đạt được tất cả đâu. Kẻ nào đuổi theo cả hai con thỏ rừng đều sẽ không bắt được một con nào cả, đúng hông ~? Nếu em muốn theo đuổi giấc mơ của mình thì nên ưu tiên nó thôi. Chị nghĩ em nên đặt mục tiêu đó lên đầu và vứt bỏ hết tất cả mọi thứ khác đang cản đường.”
“Vậy, cái gì mới là thứ đang cản đường em?...”
“Tình yêu thầm kín mà em dành cho Himari-chan chứ cái gì nữa?”
“……”
Kureha-san tiếp tục câu chuyện với vẻ mặt như kiểu ‘biết tuốt’.
“Yu-chan không phải đang giữ chân Himari-chan chỉ vì con bé là đối tác kinh doanh của em đâu. Chỉ vì Yu-chan đang yêu Himari-chan nên mới không buông tay thôi, đúng hông nè ~?”
“Không phải vậy đâu….”
“Có gì mà phải giấu hả em. Hồi tháng 5, em định vứt bỏ mọi thứ để đi đến Tokyo cùng Himari. Chị đã nghe Shinji-kun kể hết rồi ~♪”
Kureha-san chồm người về phía trước, đưa tay nâng nhẹ cằm tôi lên.
“Rồi, nhóc chọn cái nào đây?”
“C-Cái nào là sao….?”
“Nếu Yu-chan thực sự muốn sống chết hết mình cho tình yêu với Himari-chan. Thì chị đây sẵn lòng dẫn em theo cùng Himari-chan, chị vẫn sẽ tìm cho Yu-chan một công việc và đảm bảo cho hai đứa có thể luôn bên nhau.”
Kureha-san búng nhẹ nhàng vào đầu mũi của tôi.
“Nhưng với điều kiện phải bỏ mớ phụ kiện đó đi nhé ~ Nếu em cứ mãi vấn vương thì chỉ tổ cản đường Himari-chan mà thôi ~”
Tôi im lặng, Kureha-san phá lên cười.
“Nhóc không trả lời ngay lập tức được à?”
Kureha-san thở dài một hơi như thể đã đoán được diễn biến sự việc từ trước.
“Trong cả hai lựa chọn luôn, mấy đứa chỉ đang làm mọi thứ một cách nửa vời. Tận hưởng cái trò chơi tình cảm ngu ngốc của tuổi trẻ mà không thực sự nghiêm túc theo đuổi ước mơ của mình như lời mấy đứa đã tuyên bố, chị nói có chuẩn không?”
Lời chị ta nói dường như đã chạm đến bản chất mối quan hệ mà hai đứa tôi duy trì suốt từng ấy năm.
“Cái thứ gọi là ‘không bao giờ chia ly’ chính là quan điểm của em về sự thuỷ chung à? Nói đúng hơn là em chỉ đang huỷ hoại tương lai của Himari bằng chính sự ích kỷ của minh thôi Yu-chan à ~, tình bạn thực sự chính là vậy sao?”
Tôi không biết phải đối diện lời nói ấy như thế nào nữa.
Tình bạn thực sự sao?
Để Himari đi theo chị ta thì liệu có ổn không?
Cắn chặt môi dưới của mình. Tôi không nghĩ những gì Kureha-san nói là đúng. Nhưng ngạc nhiên thay…. Tôi cũng không thể tìm được cái lập luận nào đủ tử tế để phản bác lại chị ta.
…Không thể phủ nhận đây chính là một cơ hội.
Một cơ hội không thể đến lần hai nếu bỏ lỡ. Nếu tôi chấp nhận lời đề nghị của chị ta. Tôi sẽ có thể sở hữu ngay một cửa hàng phụ kiện cho riêng mình khi vừa tốt nghiệp xong, đó không phải là ước mơ của tôi và Himari sao?
Ngoài ra, nếu từ góc nhìn của Himari, những gì mà Kureha-san nói đều có lý.
“Mình chỉ giỏi dựa dẫm vào người khác thôi.”
Kể từ khi tôi biết cô ấy lúc sơ trung, câu nói đó đã luôn trên môi Himari như một thói quen.
Himari luôn nghĩ rằng rốt cuộc thì thứ cô có được chỉ là vẻ ngoài đáng yêu, cô nàng không thể tự mình làm được bất cứ thứ gì. Đó cũng là lý do cô ấy cho rằng việc giúp đỡ tôi bán phụ kiện rất có ý nghĩa với chính bản thân mình.
Nhưng nếu mọi việc không phải như vậy thì sao?
Himari vẫn có đủ tài năng để làm được mọi thứ một mình mà không cần đến cái cửa hàng phụ kiện của tôi? Nếu vậy thì có phải việc ủng hộ con đường tương lai của Himari chính là cách tôi nên trả ơn cô vì những gì Himari đã làm cho tôi…
“Đủ rồi đó nha!!!”
Đột nhiên một giọng nói lớn vang lên, giọng nói của kẻ mới vừa đột nhập vào căn phòng khách nhà tôi.
Ai vậy!!?
Không, tôi biết mà, là người luôn cứu tôi khỏi mọi tình thế hiểm nghèo.
(…Himari sao!!!)
-----Không phải Himari, đứng đó chỉ có một người đàn ông với mái tóc đen bóng mượt nở nụ cười đầy ngạo nghễ.
“Kureha-kun, đừng hòng tôi để cậu chạm tay vào Yuu-kun.”
Là Hibari-san.
Vận trên mình một bộ vest phẳng phiu không một vết nhăn mặc dù đã cuối ngày làm việc…. Hibari-san nhìn tôi, nhe răng cười lấp lánh. Ể? Răng ổng hình như mới phát sáng thật kìa? Skill này hoạt động theo nguyên lý nào vậy?
Hibari-san nắm nhẹ vai tôi, anh ấy chen giữa tôi và Kureha-san như thể đang muốn bảo vệ cho tôi.
“Yuu-kun. Có anh ở đây rồi!!! Từ giờ cậu an toàn.”
“Không không, Hibari-san, sao giờ anh lại chạy qua đây? Công việc của anh thì sao?”
“Hê hê, anh nhận được cuộc gọi của Himari nên phi thẳng tới đây luôn. Công việc hả? Đừng lo cho anh, anh có một cuộc họp quan trọng thật, nhưng anh giao nó cho mấy cấp dưới ở chỗ làm rồi.”
“Không có chỗ nào mà em cảm thấy không lo được luôn á…”
Lần trước tôi cũng nghe như vậy lúc ôn thi cùng ổng Thực sự thì tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với mấy cấp dưới của ông này.
Nhưng mà, Himari đâu rồi…
“À, Himari chắc đang đến đây bằng taxi với Rion-kun đó. Thời gian là vàng là bạc nên anh không có chạy qua đón nó được.”
“E-Em hiểu rồi…”
Khi tôi còn chưa hết bàng hoàng, Hibari-san chỉ thẳng mặt Kureha-san.
“Kureha-kun, có vẻ như cậu đang cố tình gây rắc rối cho Yuu-kun của tôi đúng không?”
“Ufufufu~ Ai làm phiền đâu ~ Mình chỉ mang đến một cơ hội hợp tác song phương cùng có lợi thôi mà?”
“Hả,, cái gì cơ? Hợp tác song phương là cái kiểu dùng lời lẽ phiến diện để công kích đối phương như vậy hả? Cậu vẫn không thay đổi kể từ ngày đó nhể? Hợp tác tức là cùng tìm tiếng nói chung về lý tưởng kinh doanh của cả hai phía. Hơn nữa….”
Hibari-san nhấc cái cặp lên và đẩy mạnh nó về phía Kureha-san như muốn dằn mặt.
“Nhắm vào Yuu-kun là sai lầm lớn nhất của cậu đó. Khi tôi còn ở đây, tôi không để cho tình bạn hai đứa nó rạn nứt đâu.”
“…..”
Kureha-san đột nhiên biến sắc.
Đằng sau thứ biểu cảm đó là một cơn giận đang từ từ dâng trào. Chị ta nhẹ nhàng vuốt tóc mình lên và lườm Hibari-san bằng một ánh mắt sắc lẹm. Vài giây sau đó, gương mặt ấy quay trở lại thứ biểu cảm như một con búp bê trước đó (hoặc có lẽ chỉ là do tôi tưởng tượng ra?).
Chị ta thở dài và lôi chiếc điện thoại của mình ra.
Cái thứ xuất hiện trên màn hình…. Là một đoạn video gì đó?
Video không có âm thanh, và cũng ở quá xa để tôi có thể nhìn thấy nội dung của nó. Tôi chỉ có thể lờ mờ nhìn ra từ những chuyển động, giống như một đoạn phim ai đó đang nhảy múa…
“Mấy con chó lúc nào cũng tràn trề năng lượng mà, đúng không nhỉ?”
“…..”
Lúc đó, sắc mặt của Hibari-san thay đổi đến chóng mặt.
Mồ hôi đổ nhễ nhoại trên cơ thể đang run bần bật của anh ta. Cuối cùng Hibari chỉ có thể khuỵ xuống đấm mạnh vào sàn gỗ cứng với một gương mặt đầy bất lực.
“H-Hibari-san!!!?”
“Y-Y-Yu-kun…. X-X-X-Xin lỗi…. Anh đã cố hết khả năng rồi…”
“Sao vậy? Thực sự thì đã có chuyện gì diễn ra với anh vậy?”
Kureha-san tuyên bố với vẻ của người thắng cuộc.
“Fufufu~ Nếu cậu không muốn đoạn video đậm màu đen tối và đáng xấu hổ của thời cao trung này phát tán lên internet thì biết điều đừng có xen vào chuyện của mình nữa.”
“Đừng… Đừng có mà làm như vậy. Cái video đó không có liên quan gì đến chuyện này hết.”
“Vậy Hibari-kun có liên quan gì đến chuyện tuyển dụng của mình đâu?”
“Cái đó đúng, nhưng mà….”
Không, Himari là em gái ruột ổng mà. Nên ổng phải hành động chứ.
Thực sự tôi nghĩ ông này nên quan tâm Himari nhiều hơn từ sớm cơ. Tôi đã khuất mắt vấn đề này lâu lắm rồi, nhưng thực sự Hibari-san có coi Himari là người nhà không vậy?
“Sakunee-san, cái video đó là gì vậy?”
“…Uầy. Mấy thứ của bạn trai, bạn gái cũ người ta thì biết để làm gì?”
Hình như sắp có choảng nhau rồi.
Hibari-san không thèm quan tâm đến ánh mắt của hai chúng tôi đổ dồn vào anh ấy. Lau đi những giọt mồ hôi trên gương mặt đẹp trai kia. Hibari-san cố giữ cho cơ thể mình đứng vững, cởi bỏ áo khoác ngoài và làm một tư thế sẵn sàng đấm nhau.
“Nếu cậu dám làm vậy thì tôi sẽ xem nó như phát súng mở đầu của trận chiến này. Chính tôi sẽ tự tay tịch thu chiếc điện thoại đó.”
“Mình cũng nghĩ là cậu định làm vậy luôn đó ~”
Lúc đó, Kureha-san nhanh tay nhét cái điện thoại vào giữa khe ngực của mình. Như muốn thách thức, chị ta tự hào ưỡn ngực trong khi nở một nụ cười đầy sảng khoái.
“Hibari-kun, không phải cậu đã thề với trời là không ấy ấy với gái 3D sao?”
Ặc, thật hèn hạ…
Đúng như dự đoán, Hibari-san không thể giấu nổi cái cơ thể đang run lên vì sợ hãi kia. Chắc đây là một trong số những điểm yếu chí mạng hiếm hoi của ảnh rồi…
Không, thôi đừng nghĩ linh tinh nữa. Chắc ổng cũng có cái khía cạnh mà tôi không hiểu nổi thôi.
“…Yuu-kun, cậu có đọc cái manga ‘Rurouni Kenshin’ bao giờ chưa?”
“Có anh, cái bản Live action của bộ đó cũng bá cháy luôn.”
“Cái phân cảnh anh thích nhất chính là đoạn nhân vật Himura Kenshin phá vỡ lời nguyền không sát sinh chỉ để bảo vệ cậu con trai của lão thợ rèn. Sự quyết tâm, bất chấp chỉ để bảo vệ một mạng sống bé nhỏ…. Lúc đó, anh chỉ là một học sinh tiểu học, anh mê tư tưởng đó đến mức thần thánh bộ phim ấy luôn.”
Khi Hibari-san quay mặt lại nhìn tôi. Trên ấy thể hiện quyết tâm như của một vị kiếm khách.
“Bây giờ, anh cũng sẽ là một kiếm sĩ chiến đấu để bảo vệ Yuu-kun…”
“Bộ đó không phải chỉ là chọt tay vô ngực con gái nhà người ta thôi hả?? Bị bà chị đó kiện thì anh không có cửa thắng đâu, nên đừng có làm gì hết cho em nhờ.”
Hibari-san chậm chậm tiến về phía Kureha-san trong khi đang khóc ra cả máu. Trước tình huống đó, Kureha-san cũng bị doạ cho phát khiếp. À không, nếu không rén trước bộ dạng của ông anh này thì mới là có vấn đề đó chứ.
“K-Không ngờ gặp phải thằng liều…”
Kureha-san lấy cái điện thoại ra khỏi ngực mình và ném nó về phía Sakunee-san.
“Sakura-chan, giữ hộ mình nhé ~☆”
“Không, mình không có dính dáng gì hết. Đừng kéo mình vô cái drama này.”
Á!
Sakunee-san thẳng tay gạt chiếc điện thoại của Kureha-san ngay trên đường nó bay đến.
Khoảnh khắc cái điện thoại vừa chạm xuống sàn sau ghế sofa, Hibari-san nhảy vồ đến như một cơn gió. Mấy cái kỹ năng phản xạ đã làm nên thương hiệu con át chủ bài bóng bầu dục ở trường đại học khi xưa dường như vẫn chưa kém đi.
Hibari-san giơ cao chiếc điện thoại và tuyên bố thắng cuộc bằng một giọng lạnh lùng.
“Kureha, bằng chính đôi tay này, tôi sẽ nghiền nát cái thứ mưu hèn kế bẩn của cậu.”
Thứ quá khứ đen tối của Hibari-san đang phát trên màn hình cái điện thoại. Tôi giả vờ như không nhìn thấy nó, mặc dù cũng tò mò muốn biết nó là cái gì nhưng tôi cảm nghĩ không biết sẽ tốt hơn.
Nhưng mọi chuyện nào có cái kết đẹp?
Kureha-san giở giọng đầy mỉa mai hướng đến Hibari-san, kẻ đang say sưa với chiến lợi phẩm của mình.
Xoè hay bàn tay ra, giữa các ngón tay chị ấy đều kẹp một chiếc điện thoại thông minh khác nhau. Và nhân tiện tất cả đều đang phát cùng một đoạn video bị nguyền rủa đó.
“Xin lỗi nha. Vì lý do công việc nên mình có tới 20 cái điện thoại lận đó!”
“Con nhỏ bịp bợm!!!”
Hibari-san gục ngã xuống sàn và bắt đầu khóc trong tuyệt vọng.
“Sakunee-san, hồi cao trung ổng trẻ trâu vậy thiệt hả?”
“Uầy, lúc đó thì giống vậy thiệt. Nhưng mà trẻ trâu cũng vui mà đúng không?”
Trong khi tôi còn méo hiểu cái gì thì Sakunee-san tăng âm lượng cái TV lên và bắt đầu thở dài.
“Nè hai đứa. Thân thiết như vậy thì sao không nối lại tình xưa rồi ôm nhau về nhà mà cãi lộn đi?”
Hibari-san và Kureha-san cùng đồng thanh bật lại.
“Không đời nào đâu!!”
“Éo có vụ đó diễn ra đâu nha~ ☆”
“Mà, nếu Kureha-kun xám hối về mấy thứ mà cổ làm xong nhờ cậu nói giúp thì có khi tôi suy nghĩ lại đó.”
“Hê hê, nếu Hibari-kun hiến dâng hết tất cả của cải của gia đình và thề sẽ nghe lời mình suốt cuộc đời thì mình sẽ tha thứ cho ♪”
“À thế à…”
Sakunee-san nói trong vẻ chán chường, với tay tắt cái TV. Phòng khách lại bị một bầu không khí im lặng bao trùm.
“Rồi mình hiểu rồi. Có nói gì đi nữa thì hai cậu vẫn vậy thôi. Lớn rồi, làm ơn trưởng thành giùm cái.”
“Không không, tôi không muốn bị Sakura-kun dạy đời đâu. Cậu là cái đứa từng khoe mẽ về anh chàng kia hồi cao trung mà…. Ọc ọc.”
Sakunee-san đấm vào hông Hibari-san. Anh ấy ngã ngang xuống đất và bắt đầu sùi bọt mép.
“Kureha nó mới cả gan dám nhắc tới chuyện đó đấy. Vì cậu là người thứ hai nhắc lại trong ngày hôm nay nên mình không có nương tay đâu.”
“Cậu đúng là ác quỷ mà…”
Sakunee-san quay sang nhìn Kureha-san với một ánh mắt đầy lạnh lùng.
“Kureha, nghĩ lại thì quá khứ của cậu giống y chang Himari-chan hiện giờ, mình hiểu cậu luôn thấy hình ảnh bản thân trong con bé, nên muốn làm mọi cách để ngăn con bé sai lầm như cậu đã từng khi đó.”
Kureha-san chỉ biết im lặng lắng nghe những lời thuyết giáo hời hợt của chị tôi.
Mặt chị ta hình như đang ngại ngại… Như một đứa con nít đang nghe mẹ mình mắng vậy.
Đột nhiên, tôi nghĩ đây chính là con người thật của Kureha-san, cũng không biết tại sao mà tôi lại nghĩ như thế nữa.
“Nhưng mình không đồng ý với cách làm của cậu đâu. Khác với cậu trong quá khứ, Himari-chan hiện tại chẳng có cái mục tiêu cụ thể nào mà con bé muốn hướng đến. Việc áp đặt tư tưởng của mình lên người khác cũng giống cái việc mà cậu đã từng bị áp đặt tu tưởng lên bản thân, và cậu cực ghét điều đó, không phải sao?”
Kureha-san thở dài đầy bất lực.
“Đúng thật ha. Nhờ Sakura-chan giải quyết hộ là một sai lầm ~ Rốt cục thì cậu lúc nào cũng dắt mũi mình hết mà ~”
Cô ấy nói những câu từ đó, nhưng trên gương mặt, cái niềm vui lúc trước đã biến mất.
Kureha-san đột ngột quay sang tôi. Cái nụ cười giả tạo ấy, chị ta một lần nữa lại trưng ra cho tôi thấy.
“Chị đổi ý rồi nhóc ~”
“…..?”
Đổi ý?
Kureha-san vỗ tay cái bép và thay đổi thái độ như lật bánh tráng.
“Thực ra từ đầu chị chỉ định ký hợp đồng lẹ lẹ rồi sủi thôi ~ Nhưng mấy lời của Sakura-chan thấm quá đi mất ~”
“C-Chị định làm cái gì nữa…?”
Khi tôi hỏi chị ta một cách nghi nờ, Kureha-san phá lên cười.
“Fufufu~ Chị không có ác quỷ tới vậy đâu. Nếu Sakura-chan và cả Hibari-kun đều ủng hộ hai đứa tới vậy thì chị nghĩ đầu tiên phải huỷ diệt cả cái nhân tố này luôn. Lúc đó Himari-chan sẽ không còn lý do gì ở lại cái chốn khỉ khô này nữa rồi hen ~”
Tì ngực vào bàn. Kureha-san áp sát gương mặt vào tôi và nở một nụ cười đầy lạnh lùng.
“Yu-chan, dám solo với chị không?”
“Chị xem đây là một trò chơi à…?”
Kureha-san gật đầu mạnh mẽ.
“Trong kỳ nghỉ hè này. Hãy tạo ra món phụ kiện tuyệt vời nhất mà nhóc có thể nhé ~. Nếu em đã gáy là chỉ cần bên cạnh Himari-chan, em có thể tạo ra những món phụ kiện xịn đến nhường nào thì giờ chính là lúc chứng minh bằng chất lượng đó. Phải tạo ra được mấy thứ đỉnh đến mức khiến chị thua tâm phục khẩu phục nghe chưa ~♡”
“….!?”
Tim tôi đập liên hồi.
Một lời thách đấu từ bà chị tay cực to trong lĩnh vực này? Tôi quên luôn cái cách mà Himari dạy tôi phải tiến lùi như nào rồi. Chỉ còn một cảm giác như từng cơn sóng đánh mạnh vào lòng ngực tôi.
“Kureha-kun, đây là chuyện giữa tôi và cậu. Đừng có é Yuu-kun…”
Hibari-san cố gắng ngăn chị ta lại. Nhưng tất cả nỗ lực đều bị Kureha-san chặn đứng.
“Vậy không ổn hơn hả? Chứ để tình hình này thì kiểu gì Himari-chan cũng bị bế đi bất thôi.”
“Cái gì….?”
“Thì mình đã nói với Yu-chan hồi nãy rồi đó. Mình bỏ tiền túi ra để lo các chi phí hợp đồng và ăn ở của Himari-chan…. Món nợ khổng lồ đó, một học sinh cao trung trả nổi không ta?”
“…..”
Hibari-san cạn ngôn.
Kureha-san thắng thế, tiếp tục uy hiếp anh ấy.
“Mặc dù chưa có hợp đồng chính thức. Nhựng con bé đã dồng ý các điều khoảng qua email rồi. Thời đại này chỉ cần nhiêu đó cũng đủ khiến mình thắng kiện rồi nha~ Luật sư của mình cũng siêu đỉnh nữa nên hậu quả thì cậu cũng hình dung ra được rồi hen~”
Kureha-san vỗ vai Hibari-san, và cúi đầu nhìn gương mặt của ảnh. Tiếp tục đòn công kích không khoang nhượng của mình.
“Dù sao cái mớ bòng bong này cũng xuất phát từ tính ích kỷ của Himari-chan mà đúng hông ~ Mình còn nhớ hôm lễ hội văn hoá sơ trung, con bé đã tuyên bố rằng bản thân sẽ không cần sự giúp đỡ từ gia đình mà ~ Nên việc cậu bỏ tiền ra trả nợ giúp con bé là đi ngược lại đạo lý của nhà Inuzuka ha ~”
Sakunee-san lại thở dài.
“Nè Kureha, mặc dù mồm bảo ‘hợp tác song phương cùng có lợi’ nhưng nếu thằng em trai đần của mình từ chối thì cậu sẽ dùng món nợ đó để ép nó không có sự lựa chọn khác chứ gì…?”
“Khôn đó bạn ơi ~ Mình không bao giờ bỏ tiền cho mấy thứ vô dụng đâu. Nên mình phải cố hết sức để không bị lỗ đây nè.”
….Cái bà này, vẻ ngoài thì đáng yêu nhưng lại quá ác quỷ.
Ngay cả Hibari-san cũng đang cắn chặt môi đầy bất lực. Anh ấy cắn chặt đến mức máu tuông ra từ ấy.
“Kureha-kun, đúng như mong đợi ha. Cậu luôn biết cách trở thành đứa con gái mà tôi ghét nhất…”
“Rõ ràng vậy mà. Hibari-kun có hiểu bạn gái cũ của mình chút nào đâu”
Sau đó, Kureha-san chuyển ánh nhìn sang tôi.
“Người duy nhất có thể giúp Himari-chan bây giờ chính là em, Yu-chan. Kẻ nắm chung sợi dây định mệnh với con bé. Nghĩ về chuyện đó khiến em chỉ muốn cố hết sức mình vì con bé thôi, đúng không nè ~?”
Câu nói đó của chị ta rõ ràng đã đặt một tia sáng cuối đường hầm cho bọn tôi.
Nhưng ánh mắt đó dữ dội hơn rất nhiều.
Cô ấy áp đảo tôi về mọi mặt. Điều đó như muốn thể hiện rằng cô chỉ đang thưởng thức cách mà bọn tôi bám víu lấy hy vọng mà thôi.
(….Có vẻ như chị ta không có ý định để bọn tôi thắng.)
Tôi cảm thấy một sự kích thích lạ lùng trước lời thách đấu này.
Nghĩ lại thì từ trước đến giờ tôi luôn nhận được sự quan tâm quá mức từ mọi người. Tôi luôn tự tin về chất lượng các món phụ kiện của mình. Cả Himari, Enomoto-san và Hibari-san đều khen ngợi nó.
Nhưng đó có phải thật sự là giá trị của bản thân tôi? Câu hỏi này đã luôn ám ảnh tôi suốt thời gian qua.
Sakunee-san đã từng nói. Tỉ lệ khách hàng quay lại món phụ kiện của tôi lần thứ 2 là rất thấp. Thậm chí tháng trước đã có bạn học chà đạp lên phụ kiện của tôi, và số lượng đơn hàng bị hoàn trả cũng là rất nhiều.
Có phải chỉ khi được công nhận từ những người không quen biết thì tôi mới có thể tự xưng là một nhà sáng tạo chân chính không?
Những món phụ kiện của tôi có xứng đáng để Himari dành trọn cả cuộc đời mình. Đây là lúc thích hợp để chứng minh điều đó.
“Nếu em thắng, chị sẽ thanh toán khoản nợ của Himari chứ?”
Tôi đặt yêu sách với Kureha-san.
Kureha-san có vẻ đã ngạc nhiên trước lời đồng ý cái yêu cầu mà cô ta đã nghĩ tôi sẽ từ chối.
Sau đó, mắt cô lại sáng rực lên vui sướng, nở một nụ cười giả tạo nói tiếp.
“Cách nhìn của chị về nhóc thay đổi rồi đó nha~ Chị cứ nghĩ là nhóc sẽ không đáng tin đến mức sẽ đứng lên bảo vệ nàng công chúa của mình như vậy đâu. Đáng mặt đàn ông ghê đó.”
“Em bị Himari chọc vậy riết quen luôn rồi.”
Chị ta bật cười lớn và vỗ tay.
“Được thôi, nếu chị thua, tất cả mọi thứ liên quan đến việc tuyển dụng, bao gồm cả khoản nợ sẽ bị xoá bỏ. Còn nếu chị thắng, em phải hỗ trợ chị trong việc tuyển Himari-chan.”
“Được rồi, nhờ chị vậy.”
Khi tôi quay sang nhìn Hibari-san, anh chỉ gật đầu mà không nói gì. Còn Sakunee-san thì chỉ “Ờ” xong trút ngược túi đậu phộng da cá vào miệng mình.
Kureha-san kéo chiếc vali lớn ở góc phòng khách với tâm trạng đầy hào hứng.
“Chủ đề là ‘ký ức mùa hè’ nha. Hạn chót là sau lễ Obon. Chị được nghỉ lúc đó nên sẽ quay lại sau. Còn hôm nay phải sủi trước khi cái đám ồn ào kia kéo đến thôi ~”
Nói xong, chị ta biến mất trong sự vui vẻ.
Phải tận 5 phút sau thì Enomoto-san và Himari mới đến nơi.