Trans + Edit: TsuU
------------------------
Đột nhiên, Yuu bỏ chạy mà không nói một lời…. Tôi nhanh chóng hành động ngay tức khắc, bắt taxi trước cổng Aeon và quay trở lại trường học mà không một chút chần chừ.
Giờ cũng đã qua 7 giờ tối…. Nhưng ngày có vẻ dài hơn khi mà các câu lạc bộ thể thao vẫn còn vùi đầu vào việc luyện tập.
Tiến đến sân tập của câu lạc bộ tennis, nơi các thành viên đang mãi mê đánh bóng với một tấm lưới được căng ở giữa sân. Tôi chủ động bắt chuyện với giáo viên cố vấn của họ, thầy Sasaki.
“Sasaki Sensei ♡”
“Là Himari sao? Vẫn chưa về nhà à?”
“Vâng ạ, em có hơi la cà một xíu… Mà thầy ơi, Makishima-kun… Em có thể mượn cậu ấy một tí không ạ?”
Tôi nở một nụ cười thiên thần toả sáng cả góc sân, khiến cho vị giáo viên vừa mới kiệt sức vì bài luyện tập đến tận đêm cũng cảm thấy thoải mái. Thầy ấy vẫy tay gọi Makishima.
Makishima nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc, khó chịu nói.
“Himari-chan, đến đây làm cái vẹo gì thế?.... Chậc!”
“Tới đây coi con quỷ lăng nhăng, mình có chuyện cần tra khảo cậu.”
“Ê đợi đã, có cần phải hét to tới vậy không??”
Tôi túm lấy đầu thằng quỷ này và ném nó thẳng xuống khu đất cạnh mấy cái bồn hoa của câu lạc bộ làm vườn. Người nó dính đầy bùn đất, lồm cộm bò dậy trong bất lực.
“L-Làm gì vậy hả? Không thấy mình đang bận luyện tập sao?”
“Im cái mỏ lại đi, chuyện này quan trọng hơn nhiều.”
Tôi giật cái vợt tennis của Makishima-kun và đập đập nó vào lòng bàn tay của chính mình để thị uy, trong khi hướng ánh nhìn khinh miệt xuống cái thằng đàn ông mà cả tôi lẫn phần lớn phụ nữ trên trần gian này đều gật đầu khẳng định cái nhân cách thối tha của nó.
Nhớ lại thì, suốt 4 tháng vừa qua cũng một tay thằng báo này nó gây cho tôi bao nhiêu rắc rối. Còn nghi ngờ gì nữa, chuyện lần này chắc chắn cũng do nó giật dây.
“Gần đây, Yuu hành xử lạ lắm. Chắc chắn là cậu đã tác động cái gì đó đến Yuu đúng không?”
“H-H-Hả, thằng Natsu có gì lạ? Kể chi tiết giùm cái coi?”
“Yuu đang tránh mặt đằng này như tránh tà. Chắc chắn là cậu đã giở trò gì đó đúng không?”
“Không, không, không, mình không có thứ kế hoạch đó trong ký ức. Đúng là mình đã thoả thuận một vài thứ với bà chị kia khi đón bả ở sân bay. Nhưng đây rõ ràng không phải là kết quả kế hoạch của mình.”
“Chắc chắn là cái thằng như cậu đã giở trò ma đạo.”
“K-Khoan, đừng có đập cái vợt tennis như vậy nữa!!”
Makishima-kun hốt hoảng ôm chầm lấy một chậu cánh bướm sô cô la ở trong bồn hoa và giơ nó ra trước ngực như bùa hộ thân. Thằng đó cười lớn đầy thách thức “Thử đánh mình đê!!”
“Tch, hèn quá đó Makishima-kun.”
“Uầy, uầy, nói gì cũng vô ích thôi…”
“Chậu cây đó là hoa của Yuu, không liên quan gì tới mình hết,, trả lại coi.”
“Muốn trả thì đổi cây vợt tennis kia.”
Kẹt~
Tôi trao đổi cây vợt tennis, con tin mà tôi đang nắm giữ lấy chậu hoa cánh bướm sô cô la với hắn ta. Makishima-kun ôm cây vợt kiểm tra kỹ mọi ngóc ngách rồi thở dài như thể bất lực.
“Đúng là bình thường mình hay mưu tính đủ chuyện, nhưng lần này chưa kịp làm gì mà? Ngay từ đầu Himari-chan cũng có bị tránh mặt gì đâu mà than khổ vậy?”
“Bình thường thì đúng là vậy, nhưng dạo gần đây Yuu cứ bồn chồn như gái 16. Không để mình ôm, nắm tay cũng không cho. Khi nãy đến Aeon lựa đồ bơi,, mình mới chọc xíu thôi mà Yuu đã bỏ chạy thẳng về nhà…”
“…..Hô…”
Makishima-kun ôm bụng cười như được mùa.
“Hiểu, hiểu. Trong lúc thử đồ bơi cậu đưa ra mấy cái đề xuất kiểu ‘mình mặc đồ bơi dây nè ~, Yuu có muốn ngắm không?’ Xong bị nó bơ đẹp luôn chứ gì?”
“B-Bộ cậu lén ở đó rình hả -------?”
“Ờ… Nhưng mà xin lỗi nha, thằng này đùa thôi. Thế đằng ấy thật sự mặc thứ đó à? Con quỷ biến thái này!!”
“Éo bao giờ đây khoác thứ đó lên người nhé!!”
Làm gì ở Aeon có bán cái thứ tà răm đó. Tôi chỉ đơn giản là định chơi cái trò ‘Sao? Yuu đã cất công lén nhìn vào trong và phát hiện mình vẫn mặc đồng phục sao? Fuhaahahahah’ mà thôi.
“Enocchi dạo này cũng mờ ám nữa. Hai con người đó cứ lén lén lút lút làm cái quái gì khi nghỉ trưa. Cho mình ra rìa luôn.”
“Hahaha. Không phải rõ như ban ngày rồi sao? Natsu đã chán quý cô Himari-chan đây và bắt đầu quay lại chính đạo với Rin rồi. Còn chần chừ gì nữa mà không chúc phúc cho bạn thân của cậu đê.”
“…Đằng ấy muốn cây vợt đáng thương này trở thành con tin tiếp đúng không?”
“…Tuy là mình chỉ đùa thôi. Nhưng thực sự cậu không có thời gian mà chần chừ nữa đâu đó.”
Makishima-kun giấu cái vợt của nó sau lưng như mèo giấu dép.
“Uầy, mà Himari-chan bị người khác tránh mặt cũng ngon mà. Chuyện này khiến kế hoạch của mình dễ vào guồng hơn.”
“….Cậu định mưu tính cái gì? Cậu mà khiến phụ kiện hoa của Yuu bị chà đạp thêm lần nữa thì đây sẽ không để cậu toàn thây mà về được đến nhà đâu.”
“Không cần mấy cái combat nhỏ lẻ đó đâu. Trận chiến giữa hai ta đã đến hồi hạ màn rồi Himari-chan à.”
Và thứ mà thằng Makishima nói ra đã khiến tôi ngạc nhiên đến mức nghẹt thở.
“…Kureha-san đã về đây rồi!”
Những câu từ đó như bóp nghẹt thanh quản tôi.
Cánh bướm sô cô la.
Loài hoa với vẻ đẹp bí ẩn cùng một mùi hương ngọt ngào.
Tôi chắc chắn rằng, lúc này,, ý nghĩa trong ngôn ngữ các loài hoa của nó là ‘sự kết thúc của một tình yêu’.
♣♣♣
Lời đề nghị của Kureha-san khiến tôi choáng váng.
“H-Himari?... Chị muốn gì ở Himari?”
Dù chị ta có nói đi nói lại cái lời nói ấy bao nhiêu lần đi chăng nữa. Tôi vẫn không thể thấu hiểu được cái ý nghĩa đằng sau lời đề nghị đó.
“Ý của chị là sao….?”
Như mọi khi Kureha vẫn đáp lại đầy nhẹ nhàng.
“Chị nghĩ em cũng biết chuyện này mà nhỉ, Yu-chan… Himari ấy nhé, con bé đã hứa gia nhập công ty của chị. À, hồi lúc tuần lễ vàng năm nay thì phải.”
“Đó là công ty mà Kureha-san đang làm việc thật sao….?”
“Đúng ời ~ Cái lời tuyển dụng đó cũng là do chị đề xuất với lão giám đốc mà ~ Rằng chị có một đứa đàn em siêu cấp đáng yêu, sẽ toả sáng chói lọi nếu được đào tạo đúng cách.”
“À, là vậy sao….”
Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu.
Cho dù số lượng người theo dõi Instagram của Himari có nhiều đến mức nào thì tôi nghĩ điều đó vẫn chưa đủ để một công ty giải trí chiêu mộ cô ấy. Chắc chắn phải có ai đó giới thiệu… Chuyện này khẳng định Kureha-san là người lo việc nội bộ luôn rồi.
…Nhưng có nhiều chỗ tôi vẫn còn khuất mắt.
“Không phải Himari đã nói là từ chối lời mời ấy rồi sao…..?”
“Đúng ời ~ Con bé đã đồng ý xong giữa chừng lại sủi ~”
Tôi nhớ cái chi tiết này rồi. Là lần cãi nhau lớn nhất của tôi và Himari. Cô nàng đã đưa cho tôi xem nội dung cái mail ấy, có vẻ cô ấy đã đồng ý lời tuyển dụng lần đó.
Sự việc đi đến nước này cũng là do một phần trách nhiệm của tôi, thực sự tôi có lỗi.
“Em thật sự xin lỗi vì đã gây phiền phức cho chị…”
“Hong sao đâu ~ Chị không hề giận. Mặc dù chuyện đó khiến công ty bị lỗ nặng. Nhưng chị đây đã sớm có chuẩn bị, khoản chi phí đó là do chị bỏ tiền túi đắp vào vì tin Himari-chan, chị thực sự đã không quan tâm đến tiền nong. Ai ngờ bị con bé chơi khăm một vố đau điếng.”
“Ựa….”
Cô ấy thực sự đang nhấn mạnh chuyện này mà. Tôi chắc mười mươi là cổ ghim Himari từ tận đáy lòng.
Sakunee-san ơi… Không ổn rồi. Bả đang hoàn toàn dán mắt vào màn hình TV. Con người này đáng ra phải giúp tôi ngay từ phút ban đầu mới phải.
“Đó là lý do vì sao lần này chị lại đưa ra cái đề nghị kinh doanh với em, Yu-chan…”
“Một lời mời hợp tác với em? Là chuyện gì….?”
Kureha-san vỗ tay, ngắt ngang lời nói của tôi. Rồi cô gái ấy phát biểu với một bộ mặt hào hứng chưa từng thấy.
“Chị muốn Yu-chan thuyết phục Himari-chan ~♪”
“Thuyết phục Himari….?”
Có vẻ nụ cười trên gương mặt chị ta vừa mới thay đổi một chút thì phải? À, không. Nó vẫn như cũ, chỉ là tới bây giờ tôi mới nhận ra thôi.
Biểu cảm của bà chị không hề thay đổi một tí nào từ trước tới giờ. Dù chỉ là một cái nhướng mày, nụ cười dịu dàng đến mức hoàn hảo đó vẫn nằm trên môi không hề xê dịch.
Chị ta, hoàn hảo thật… Cái nụ cười ấy cứ như một con búp bê được thổi cho cái linh hồn.
“Em sẽ giúp chị thuyết phục Himari-chan về công ty chị chứ. Chắc chắn con bé sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của người bạn thân nhất này đúng hông ~?”
“Ơ, ý chị là vậy à….?”
“Được hông nè ~”
“Đương nhiên là không rồi ! Dù sao thì em với Himari cũng là…”
Kureha-san lại vỗ tay thêm lần nữa.
Tôi giật mình đến mức không thể nói tiếp những gì đang dang dở.
“Chị đã hỏi Shinji-kun nhiều chuyện lắm rùi ~ Có phải Himari-chan dùng Instagram là vì Yu-chan đúng hông ? Hai đứa đang nỗ lực để mở được một cửa hàng phụ kiện hoa ha?”
“Vâng, đúng thế, Himari và em…”
Tôi trả lời với một tâm trạng cao hứng.
Tiếp đó, Kureha-san bật cười nắc nẻ.
“Hahahah, chuyện đó là bất khả thi em trai à. Mở một cửa hàng phụ kiện hoa ở cái xứ khỉ ho cò gáy này hả? Làm gì có thể?”
“….!?”
Nhục mạ người khác mà không cần báo trước luôn? Sau khi nghe mấy cái lời đó, tâm trạng tôi trống rỗng chẳng còn gì ngoài sự tức giận đang dâng trảo. Trong lúc tôi đang cố phản kháng lại, đột nhiên ai đó giữ chặt tay tôi.
“Sakunee-san…”
“Thằng em dốt này, đừng có sồn sồn lên trước mấy cái lời khiêu khích đó.”
Những lời của Sakunee-san như tạt một gáo nước lạnh vào người tôi.
Đúng rồi, tôi cần phải bình tĩnh lại, mặc dù chưa biết Kureha-san đang có âm mưu gì nhưng cũng không nên mất kiểm soát.
Kureha-san cười mỉa mai và đùa một câu bỡn cợt ‘tình chị em thắm thiết dữ hen~’ sau đó chị ta rút ra thứ gì đó từ dưới bàn.
“Đương nhiên, chị sẽ trả lương cho em. Nếu đồng ý hợp tác thì chị sẽ cho em thứ này.”
Thứ đó là một chiếc cặp da có hình vuông, lớn tương đương với chiếc cặp mà tôi mang đi học mỗi ngày. Tôi tự hỏi bên trong này có cái quái gì mà chị ta tự tin đến thế thì Kureha-san dùng tay mở nó ra.
Một chiếc cặp đầy ắp những xấp tiền được xếp gọn gẽ.
Sakunee-san đóng mạnh chiếc cặp đó lại một cách bất ngờ. Thái dương chị ta nổi lên những đoạn gân xanh đầy nổi giận, chị ấy hét thẳng mặt Kureha-san.
“Cậu bị điên à? Mà dám mang cái đống tiền này đi lung tung như thế!!!!”
“Thì mình có mở thẻ ngân hàng rồi, nhưng nó bị gì ấy, không chuyển khoản được.”
“Mình đã nghĩ là nó chứa giấy tờ gì thôi, vì cậu nói muốn gặp thằng em mình. Nhưng cậu éo có tí thường thức nào hết vậy?”
“Hmmm, Sakura vẫn lắm mồm như thời cao trung nhể ~”
“Im đi!! Cậu lớn tướng rồi đó, bớt trẻ con lại giùm.”
Đầu tôi trống rỗng.
Cảnh tượng trước mặt đập vào mắt tôi, khiến cơ miệng co giật liên hồi. Cuối cùng tôi cũng phải tự ép bản thân mình đưa ra câu hỏi cho mớ nghi hoặc này.
“S-S-Số tiền này là sao?....”
Kureha-san cười như thể đây là một chuyện hiển nhiên.
“Đương nhiên đây là giá tiền của Himari-chan đấy”
“….!?”
Mấy cái từ ngữ kì cục phát ngôn từ miệng cô ta khiến tôi không thể kiềm chế mà đập mạnh tay xuống mặt bàn.
“Đừng có giỡn nhây với em!!! Himari không phải là một món hàng để trao đổi.”
Tuy nhiên trái ngược với phản ứng đó, Kureha-san nghiêng đầu thể hiện vẻ bất ngờ.
“Ủa không phải Yu-chan luôn xem Himari-chan như một con pet nhỏ hả ~”
“Em không hề xem cậu ấy như vậy!!! Nên việc đổi Himari lấy tiền là không…”
“Nhưng, đối với Yu-chan thì em phải cần tiền để thực hiện ước mơ của cả hai mà, đúng chứ ~
Hãy xem đây là số tiền đền bù cho lợi nhuận mà Himari-chan có thể mang lại cho em từ giờ đến khi mở được cửa hàng phụ kiện hoa đi nha.”
“Vấn đề không nằm ở đó…”
“Vậy chứ vấn đề nằm ở đâu nà ~?”
Tôi lúng túng trả lời không rõ câu từ.
Vấn đề gì? Chị đang giỡn mặt đúng không?
Cuối cùng tôi cũng đủ dũng khí để bật lại chị ta trong cái tâm trạng đầy khó chị từ nãy tới giờ.
“Mục tiêu của hai đứa bọn em là cùng nhau mở một cửa hàng phụ kiện, điều đó có nghĩa là dù có được tài trợ tiền thì nó cũng không khiến bọn em hài lòng đâu…”
“Hề ~ Chị không thích cái câu đó của Yu-chan đâu nhen. Nghe tự cao lắm đó ~”
Kureha-san nhăn mặt trề môi ra.
Sau đó hình như vừa nghĩ ra cái tối kiến gì trong đầu, chị ta vỗ tay cái đét và phát biểu đầy hào hứng.
“Thui được rồi, vậy thì chị đây tìm cho em một người mẫu ảnh khác là được đúng hông ~?”
“…Hả?”
Kureha-san móc cái điện thoại thông minh của mình ra.
Lướt ngón tay trên màn hình một cách thành thạo, cuối cùng chị ta gõ nhẹ một nút.
Ngay lúc đó, điện thoại của Sakunee-san đổ chuông. Nhìn màn hình, Sakunee-san thở dài thườn thượt.
“kureha, cậu còn cả gan dùng mình làm vật trung gian sao…?”
“bởi vì mình không biết ID của Yu-chan chứ bộ ~”
Sakunee-san chuyển tiếp cái mail ấy vào máy tôi.
Khi tôi còn đang thắc mắc không biết nội dung nó là gì, mở ra, tôi thấy những đường link dẫn đến blog và instagram.
Mở từng đường link một, tôi nhận thấy chủ sở hữu của chúng đều là những cô gái cực kì đáng yêu trong độ tuổi trung học đến xấp xỉ 20. Tất cả các tài khoản đều liệt kê một thông tin chung, ‘nghề nghiệp: người mẫu’.
Và Kureha-san với nụ cười vẫn không đổi, tiếp tục nói.
“Đúng ời đó ~ Bọn họ đều là hậu bối của chị ở công ty. Họ đều dày dặn kinh nghiệm trong việc này nên chị nghĩ sẽ dễ dàng thay thế Himari-chan thôi. Em có thể chọn bất kỳ cô gái nào mà em thích ~”
“…..”
Tôi hoàn toàn không nói được gì. Có lẽ đây chính là cái cảm giác bị sốc đến mức câm luôn.
Chọn bất kỳ cô gái nào mà em thích ? Dễ dàng thay thế Himari ? Nghĩa là sao ? Tôi không hiểu, còn bọn họ có đồng ý luôn hả? Vì sao họ có thể đồng ý cái việc này?
Đầu tôi xoay lòng vòng trước mớ ngôn từ và hành động khó hiểu của chị ta. Tôi cố quay sang nhìn Sakunee-san tìm sự trợ giúp.
“Kureha. Trước giờ cậu vẫn luôn vậy ha…”
“Ơ, mình có làm gì kì lạ hả ~”
“Cậu không hiểu nổi đâu, mình nghĩ đứa em trai tội nghiệp của mình cũng không hiểu nổi mấy thứ cậu làm đâu…”
“Mồ, nếu không cần tiền lẫn người mẫu thì chị phải làm sao đây nhóc ~”
Cuối cùng, sau khi nghe mấy cái lời nói ngây ngô đó tôi cũng nhận ra.
(Bà chị này nãy giờ đang nói chuyện nghiêm túc hả….?)
Tôi đã nghĩ là chị ta trêu ghẹo mình suốt đến giờ, nhưng hình như mọi chuyện không phải vậy.
Đúng hơn là quan điểm của hai chúng tôi không hợp nhau. Vấn đề nằm ở khúc nào ta? Tôi diễn đạt sai với Kureha-san ở đoạn nào nhỉ?
….Có lẽ là phải như này.
“Kureha-san nè, em với Himari có ước mơ là cùng chung tay mở một cửa hàng phụ kiện hoa. Nên việc nhận tiền từ chị hay tìm một người mẫu khác thay thế Himari, nó chả có ý nghĩa gì hết.”
“….”
Khoảnh khắc ấy.
Vẻ mặt của Kureha-san trở nên lạnh lùng và vô cảm, như thể cô ấy vừa bắn ra một viên đạn chạy dọc khắp các mạch máu của tôi. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ thôi, gương mặt ấy lại trở về cái nụ cười hoàn hảo như một con búp bê biết đùa.
Cô ấy vỗ tay cùng một nụ cười rạng rỡ trên môi.
“À ~ Thì ra là vậy hen ~ Himari-chan rất quan trọng với em chứ gì ~♪?”
“….”
Trái ngược với bầu không khí tươi sáng toả ra từ nụ cười ấy. Sống lưng tôi đầm đìa mồ hôi như một con thác nhỏ.