Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3603

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1360

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 376

Frag. 3: Vậy, cậu có thể chỉ luôn nhìn mỗi mình thôi, có được không? - Chương 3.2: Frag 3, Lời Thú Nhận Của Tình Yêu (2)

Trans + Edit: TsuU

Nếu các bạn nghi ngờ 2h khuya có chap mới thì đúng rồi đấy <(")

---------------------------------------

Tôi lắc lư trên con tàu quê mùa đó chung với Himari suốt gần 1 tiếng đồng hồ.

Cuối cùng chúng tôi cũng đã tới đích. Chỗ này so với cái thị trấn của tôi thì…. À mà thôi, khỏi so đi, nó chả khác quái gì nhau cả. Về mặt cảnh quan thì nó giống ở nhà tôi đến mức mang lại cái cảm giác thân thuộc như kiểu hai đứa chưa đi quá xa thị trấn quê nhà ấy.

Chúng tôi cùng bước xuống tàu và rời khỏi nhà ga gỗ với mái ngói mang đậm phong cách lịch sử ở nơi đây.

Nếu đi bằng ô tô thì từ nhà ga này đến cái địa điểm bọn tôi đã lên kế hoạch trước thì cao lắm cũng chỉ mất 20 phút là cùng.

Tôi buôn chuyện với Himari để giết thời gian trong khi ngồi trên xe taxi. Đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh qua cửa kính chiếc ô tô xa lạ, nơi đây thực sự rất giống cái thị trấn mà tôi đã được sinh ra và lớn lên.

“Himari, định trưa nay ăn gì đây?”

“Hả, chọn gì đây ta….”

“Ê hình như cái thị trấn này có một cửa hàng bán Gyoza được lên chương trình ‘Thế giới mà Matsuko chưa biết’ đó.”

Nói tới Gyoza thì người ta thường nghĩ ngay đến Utsunomiya hoặc Hamamatsu. Nhưng đối với dân địa phương thì Gyoza ở thị trấn này cũng là một đối thủ đáng gờm với bất kì địa phương nổi tiếng về Gyoza nào.

Tôi có nghe phong phanh rằng họ cũng có bán online, cơ mà từ sau khi được cái chương trình ấy review thì muốn ăn phải đặt trước tận 6 tháng mới có hàng cơ.

Tuy nhiên Himari lại ném ra một câu trả lời vô cùng hời hợt mà không có một chút hứng thú nào hết. Thay vào đó cô nàng tiếp tục nhìn lơ đễnh vào khoảng không ngoài cửa sổ chiếc taxi.

“Ừ…”

“Himari?”

Nghe tôi nhắc đến tên mình, cuối cùng cô ấy mới quay mặt sang đây.

“Sao?”

“Ăn trưa ở đâu đây?”

“Tuỳ”

“À ừm….”

Himari có vẻ im lặng đến lạ thường.

Kể từ khi đi mua trà về lúc nãy, cô nàng đã rơi vào cái trạng thái này đến tận bây giờ. Tôi cứ nghĩ là sau từng ấy thời gian dài mới được đi chơi xa cùng nhau, cổ phải tỏ ra háo hức lắm chứ nhỉ?

“Chuyện quan trọng là lựa hoa mà.”

“Ừm… Cũng đúng, sau khi về bọn mình sẽ quyết định dựa trên những cảm hứng hôm nay thu thập được.”

Dứt lời, bên ngoài cửa kính taxi, một cánh đồng vô tận chảy vào tầm mắt của cả hai đứa tôi.

Những gì chúng tôi thấy qua khung cửa kính nhỏ bé của chiếc ô tô cũ này cũng chỉ là một góc của cánh đồng ấy… Kích thước thật của nó bao la đến mức tràn ra khỏi tầm mắt của cả hai. Nhưng trên cánh đồng bạt ngàn kia, hàng nghìn bông hoa hướng dương đang ngước lên nhìn thẳng về mặt trời. Cảnh tượng một cánh đồng vàng ươm những hoa là hoa kéo dài che phủ cả đường chân trời thật không khỏi khiến cho con tim tôi xúc động vì sự hùng vĩ ấy.

Chúng tôi dùng những lá cờ nhiều màu sắc để làm dấu hiệu cho bác tài xế dừng xe lại.

Đối mặt với những cây hướng dương to lớn, cao như một bức tường vững chãi làm tôi càng thêm phấn chấn hơn nữa.

“Himari ơi, Himari ơi!!! Có thiệt kìa bây, cây hướng dương siêu to khổng lồ. Cao hơn mình mấy cái đầu luôn, còn bự hơn loại mình mua ở ngoài tiệm hoa mọi lần nữa đó. Mấy cái cây này có biết cắn người không vậy!? Trời ơi, mình chôm hết đám này về nhà luôn có được không?”

“Fu~fu~, Yuu ơi là Yuu, mình hiểu cái cảm giác của cậu, nhưng mà tém tém lại đi.”

Cô nàng bảo tôi bớt trẻ trâu đi, điều đó làm cho tôi có phần hơi tụt mood.

Himari đưa hai bàn tay thon thon của nhỏ nắm chặt vành nón rơm. Nhắm khẽ đôi mắt lại dưới cái nắng chói chang của mùa hạ nơi đồng hoa xa lạ.

“Mình đã tham khảo ý kiến của cô Araki đó. Tuyệt thật ha, đúng là không bỏ công đi xa mà.”

Nơi đây được đồn thổi là cánh đồng trồng hoa hướng dương với quy mô lớn nhất cả đất nước Nhật Bản này.

Theo tin đồn khác mà tôi đã nghe được thì lễ hội mùa hè mang những nét đặc trưng của hoa hướng dương cũng sẽ được tổ chức ở đây mỗi năm một lần. Một sân khấu hoành tráng được dựng gần cánh đồng hoa này, quy tụ những nghệ sĩ hài và ban nhạc nổi tiếng của địa phương đến trình diễn. Thậm chí còn có các hoạt động thể thao ngoài trời như thử thách mê cung được dựng bằng chính cánh đồng đầy những bông hoa hướng dương cao quá đầu này. Ngoài ra những gian hàng ẩm thực nối đuôi nhau cũng là thứ thu hút các gia đình đến đây như một dịp giải trí vui vẻ vào mùa hè.

Và quan trọng hơn hết, khi đến đây, du khách sẽ có thể mua những bông hoa hướng dương mà họ tự tay thu hoạch, mang về làm kỷ niệm. Đó cũng chính là hoạt động mà hai đứa bọn tôi đang nhắm tới.

Mặc dù lượng khách đến ghé thăm còn đông hơn rất nhiều so với lời kể của Araki-sensei. Cơ mà, nhìn qua nhìn lại thì cũng toàn là lứa tuổi trung niên thôi. Tôi cũng bắt gặp rất nhiều đoàn khách đi theo dạng gia đình nhưng mấy đứa học sinh cao trung đi riêng như bọn tôi thì hiếm thấy vô cùng.

Các cô chú trung niên vỗ tay tán thưởng một cách nhiệt tình dành cho bài phát biểu mang đậm tính chất hài hước của nhân viên hướng dẫn. Vòng qua nhóm người đang mải mê lắng nghe ấy, bọn tôi đến quầy bán hoa.

“Ời, mình không biết phải diễn tả sao luôn ấy…”

“Mấy cái bông hướng dương bự cỡ này thì tìm ở ngoài không có đâu. Ảo như móc từ anime của Ghibli ra vậy đó.”

“Đúng đúng đúng, mình cũng tính nói vậy á.”

“Mình biết Yuu đang rất là hào hứng. Nhưng mà cái tính của cậu nhoi quá đi thôi…”

Cô ấy đang bắt nạt tôi bằng lời nói kìa…

Hướng dương.

Chính là loài hoa đại diện cho mùa hè. Điều này tôi không cần phải giải thích chi cho dài dòng.

Nét đặc trưng của nó mà khiến người ta liên tưởng đến mùa hè chính là cái màu vàng ươm và bông hoa to tròn như một mặt trời con con.

Cái loài cây này ấy nhé, nếu nó phát triển tối đa chiều cao thì có khi lên tới 3 mét luôn ấy. Đường kính hoa có thể đạt đến xấp xỉ tận 30cm luôn. Đứng dưới gốc nó mà nhìn lên ngọn thì y nhưng đang đối diện với một con titan vậy đó. So về độ khủng của mấy cái bông hoa hướng dương ở đây thì mấy bông mà tôi từng chế tác hồi sơ trung dường như không có tuổi sánh vai luôn.

Ngoài ra đây chính là mùa vụ của mấy em hướng dương đây. Nên em nào em nấy sở hữu thân và lá vừa to vừa dày.

Himari đứng vuốt ve và thân cây hướng dương rồi nghiêm túc nói.

“Mình thì nghe về hoa hướng dương nhiều rồi, nhưng mà ít khi được thấy chúng sinh trưởng ngoài đời thật như này đó.”

“Hoa hướng dương thực chất được hình thành từ hai loại hoa khác nhau…”

“Ờ, giáo sư Yuu lại vô mode kể truyện nữa rồi…”

“….Không muốn nghe thì thôi!!”

Bị ngắt lời, tôi trở nên cụt hứng. Hơi quạu quạu xíu, định bụng quay bước bỏ đi. Nhưng, bàn tay nhỏ bé ấy lại giữ chặt tay áo hoodie của tôi mà kéo mạnh đầy hoảng sợ.”

“Fu~ Mình giỡn thôi mà. Mình thật sự muốn nghe truyện Yuu kể lắm đó.”

“Tự nhiên kỳ vọng giữ vậy, ai mà dám kể nữa. Mình cảm thấy kinh khủng lắm đó.”

“Có mỗi hai đứa ở đây thôi mà, lo gì. Vụ hai loại hoa khác nhau là sao vậy?”

“Hả…?”

Mà thôi sao cũng được.

Tôi ngước đầu lên nhìn bông hoa hướng dương lớn kia.

“Hoa hướng dương nhìn thì có vẻ như là một bông hoa lớn ha. Nhưng cậu có biết không, thực chất nó là tập hợp của vô số hoa nhỏ tạo mà thành đấy. Nó cũng là đặc điểm chung của mấy bông hoa thuộc họ nhà Cúc á…”

“Là sao ấy? Mình chưa hiểu lắm!”

Tôi nhẹ nhàng đưa tay với một bông hoa hướng dương nhỏ hơn, mọc ở vị trí gần mình đến gần để say mê ngắm nhìn vẻ đẹp của nó.

Đầu tiên là mấy cái cánh hoa vàng tươi bao xung quanh cái tâm tròn tròn như một ngọn lửa lớn này. Người ta gọi nó là hoa lưỡng tính, vì nó mang cả hai cơ quan sinh sản là nhị và nhuỵ hoa. Tức là mỗi cánh hoa mà chúng ta thấy, thực chất là một bông hoa nhỏ và hoàn toàn độc lập.

Thứ hai là cái đế tròn tròn nằm ở giữa mấy cánh hoa đó. Nó hơi gồ ghề một chút ấy. Thường thường mấy người không biết sẽ lầm tưởng nó là nhuỵ của hoa hướng dương, nhưng thực chất nó lại là tập hợp của một đống hoa nhỏ xíu nữa.

Mấy cái hoa bé tí này được gọi là ‘hoa hình ống’ hay ‘hoa đĩa’. Nếu nhìn kĩ thì bạn sẽ thấy chúng có hẳn hoi một cánh hoa nhỏ xíu xiu. Đương nhiên mỗi bông hoa nhỏ ấy đều mang đầy đủ hai cơ quan sinh sản luôn.

“Ê, giống như hoa hướng dương chính là một toà chung cư lớn mà mỗi bông hoa nhỏ trong đó tượng trưng cho một căn hộ riêng biệt hả?”

“Chính xác là vậy mà. Cấu tạo của nó đặc biệt kiểu đó nên mấy con côn trùng bu vào dễ dàng thụ phấn với một số lượng cực lớn. Cái cấu tạo này cũng là lý do tại sao mà hoa thuộc họ Cúc lại dễ dàng sinh sản tới vậy luôn á.”

Phải lâu lắm rồi tôi mới có cơ hội múa mấy cái kiến thức về hoa hoè của mình nên hiện giờ tâm trạng đã quá đi mất. Himari ở bên tôi lâu ngày cũng rành rọt về hoa lắm, nên cơ hội thể hiện của tôi ngày càng ít đi rõ rệt.

Khi tôi đang định bụng lúc về nhà sẽ loè Enomoto-san về mấy điều hôm nay thì bắt gặp Himari đang nhìn tôi mà nở một nụ cười đầy trìu mến.

“V-Vụ gì vậy…?”

“Ừm, ừm, thật sự là Yuu rất yêu hoa nhỉ?”

“Thôi đừng trêu mình nữa được không.”

“Mình có trêu đâu mà. Có một thứ để yêu, để thích là một điều tốt mà, không phải hả?”

Mấy thứ cổ nói nghe mơ hồ mà sao thuyết phục tới tôi không cãi lại được luôn vậy nhỉ?

Thôi thì kệ đi. Giờ hai đứa cùng nhau tận hưởng cánh đồng hoa khổng lồ này nhé. Cái cơ hội được chọn hoa thoả thích như thế này chỉ diễn ra mỗi một lần trong năm thôi đó.

“Thay vào đó, hai đứa mình phải đảm bảo chọn được những bông hoa tốt nhất đó.”

Tôi nghe phong phanh rằng cái lễ hội này kéo dài tận hai ngày cơ.

Nhưng mọi người được quyền trực tiếp lựa chọn và thu hoạch những bông hoa họ thích. Điều đó đồng nghĩa với việc ai chọn trước thì sẽ được hàng ngon. Nên quyết định phi đến đây ngay trong buổi sáng đầu tiên của hôm lễ hội là một điều sáng suốt. Phần lớn người có mặt ở đây vào hôm nay đều là dân yêu hoa, và họ hiểu rõ cái quy tắc ngầm nếu muốn sở hữu được những bông hoa đẹp nhất ấy.

Hai đứa chúng tôi tiến vào cánh đồng một cách đầy cẩn thận. Bước chân len lỏi chen vào cái khoảng cách giữa hai cây hướng dương khéo léo để không làm tổn thương đến cây.

Những bông hoa được trồng bởi dân chuyên nhìn thật khát bọt. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được sự tỉ mỉ trong khâu chăm sóc và tình cảm mà họ đã đặt vào cánh đồng hoa này.

Cái đẹp và sức sống mãnh liệt. Hai khái niệm dường như chẳng có chút liên quan nào thật sự đang cùng tồn tại trên loài hoa hướng dương này.

Araki-sensei đã từng dạy tôi rằng, yếu tố quan trọng trong việc lựa chọn hoa chính là sự cân bằng.

Đừng tham những bông hoa quá cỡ, cũng đừng chọn những bông hoa có thân và lá quá dày. Những bông hoa đạt đến được sự cân bằng này thường là những bông có kích thước vừa vặn với bàn tay con người.

Tôi cẩn thận, xem xét và lựa chọn từng bông hoa một, cố tìm những bông hoa vừa với bàn tay của mình. Vì không hoa nào giống hoa nào, nên việc lựa chọn này phức tạp và ngốn thời gian kinh khủng.

“……”

Cái này thì lá bị cong mất rồi, nhìn nó giả giả sao ấy.

Còn cái này thì hoa to quá, nhìn có phần hơi lố.

(Chính là bông hoa này….)

Khoảnh khắc ấy, đột nhiên một bông hoa hướng dương lọt vào tầm mắt của tôi.

Nó thật sự rất đẹp. Không, nó không có gì khác với những bông hoa còn lại. Nói đúng hơn nó dường như chỉ khác biệt và nổi bật trong mắt tôi.

Hình dạng tổng thể của hoa tròn để hoàn hảo, lá cũng mang một hình bầu dục không khiếm khuyết. Từng cánh hoa một đạt được một kích thước đồng đều và sắp xếp theo một trật tự nhìn thật thoả mãn. Tôi đã nhìn thấy bông hoa này ở đâu đó rồi phải không…

(Bông hoa này, hoàn hảo dành cho Himari của tôi….)

Đó là điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến trong đầu.

Nghĩ đến người bạn thân cùng nắm chung sợi dây định mệnh của tôi. Người con gái mà tôi đem lòng yêu say đắm.

Tôi muốn lắm, tôi muốn được nhìn Himari đeo món phụ kiện từ bông hoa hướng dương hoàn hảo kia.

Nhưng điều này khiến tôi xấu hổ quá đi mất.

Tôi nhớ lại từng câu mà Enomoto-san đã nói khi xem album ở nhà Araki-sensei.

“Cái này mang hào quang của Hi-chan nè, tuyệt thật đấy!”

Đó là bức ảnh vòng hoa giáng sinh được làm bằng hoa dướng dương.

Khoảnh khắc ấy, bức ảnh đã cho tôi câu trả lời. Hoa hướng dương chính là một lựa chọn đúng đắn, và Enomoto-san cũng thừa nhận nó rất hợp với Himari nữa.

Triển lãm mùa đông năm đó.

Nếu muốn giành lại trọn vẹn 50 điểm cuối cùng mà Himari đang nắm giữ trong lòng, thì ngoài lần này ra không còn cơ hội nào phù hợp hơn nữa.

Và để truyền đạt thứ tình yêu của tôi dành cho Himari thì không còn loài hoa nào khác phù hợp hơn những bông hoa hướng dương này.

Khi tôi đang cảm thấy vô cùng hài lòng với lựa chọn sáng suốt của mình, Himari bước nhẹ nhàng từ hàng hoa bên cạnh đến gần tôi. Nhìn thấy bông hoa mà tôi đang nâng niu, cô nào thốt lên ‘quao’ một cách đầy trầm trồ.

“Bông hoa này đẹp ghê á! Yuu định sẽ chọn nó đúng không?”

“Ừm, mình ban đầu cũng nhắm tới những bông hoa khác, nhưng cái hoa này lại thu hút mình đến khó hiểu luôn ấy.”

“Fu~hahaha, mình thấy đôi mắt Yuu sáng lấp lánh lên là biết ‘ô, Yuu mọi ngày kia rồi kìa’, mình thực sự vừa nhìn phát đầu nhảy số vậy luôn đó.”

“Bộ cậu coi mình là người hành tinh hay gì vậy…?”

Như thường lệ, tôi cóc hiểu cái gì về thứ giác quan nhạy bén của Himari.

Có lẽ nếu xét về phần kì lạ thì cô ấy còn hơn tôi vài bậc. Nhưng mà đó cũng là điểm tốt của cổ á.

Tôi còn chưa dứt khỏi dòng suy nghĩ tào lao đó thì Himari lên tiếng than phiền.

“Nói thật nha, nếu mình được chuyển sinh thành một bông hoa thì tốt biết bao.”

“….Hả? Là sao vậy?”

Khi tôi quay lại nhìn Himari. Gương mặt ấy nở một nụ cười nhẹ nhàng và thầm nói ‘Sao vậy Yuu?’ rõ ràng cô nàng giấu thứ ý nghĩa gì đó đằng sau câu nói kia, thứ mà tốt nhất tôi không nên đào sâu nữa.

Himari vẫn giống Himari như thường ngày…. Nhưng vẫn pha thêm chút gì đó lạ lẫm, một Himari mà tôi không biết.

Hoặc, đó chỉ là những ảo giác mà tôi tưởng tượng ra. Chắc chắn cô ấy cũng đang rất lo lắng về cuộc chiến giữa tôi và Kureha-san.

Hiện tại, tôi phải dồn toàn lực hoàn thành món phụ kiện hoàn hảo nhất. Nếu tôi thất bại trước Kureha-san, những giây phút bên cạnh Himari, người con gái tôi yêu cũng sẽ tan biến.