Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Frag. 3: Vậy, cậu có thể chỉ luôn nhìn mỗi mình thôi, có được không? - Chương 3.6: Frag 3, Lời Thú Nhận Của Tình Yêu (6)

Trans + Edit : TsuU

---------------------

Đã một ngày trôi qua kể từ cái hôm tôi đi hái hướng dương cùng Himari.

Tôi vẫn đang tiếp tục một mình hoàn thành các công đoạn còn lại trong phòng khoa học.

Nhìn vào tình trạng của hoa hướng dương được ngâm trong dung dịch ethanol đi. Tình hình thế nào nhể, được chưa ta…. Nói thật thì tôi cũng không biết luôn.

Tôi cảm giác ngâm cũng đủ lâu rồi, nhưng lại thấy vẫn chưa đủ…. Chết dở thật, tôi không biết ngâm vậy đã đạt yêu cầu chưa nữa. Tôi không nhớ gì hết! Nói đúng hơn là cái gương mặt của nhỏ Himari cứ lẩn quẩn trong tâm trí tôi từ hôm qua đến giờ, báo hại đầu óc này không tập trung nổi một chút.

 Muốn nhắn cho nhỏ một tin trên LINE nhưng gượng quá đi. Hôm qua giờ cũng không thấy tăm hơi của Himari đâu luôn. Dù đã cố gắng tự dối lòng không quan tâm câu trả lời của Himari nhưng tôi cũng không phải là cái con người nói quên là quên luôn được ngay.

Không được rồi, tập trung đi, tập trung đi. Mày làm được mà. Cố lên Yuu ơi…

“Yu-kun! Chào cậu!”

“Ơ…”

Đó là Enomoto-san.

Cô ấy bất ngờ thò đầu vào phòng khoa học và nhìn thẳng vào tôi, đáng yêu dữ vậy?

“Chào cậu, Enomoto-san. Câu lạc bộ kèn đồng sao rồi, ổn không?”

“Đang nghỉ trưa mà, nên mình tranh thủ tới thăm cậu nè.”

“Chết, xin lỗi nha mình quên mất tiêu. Đã hẹn ăn trưa với cậu mà lại…”

Enomoto-san nhẹ nhàng đặt hộp bento lên mặt bàn và kéo chiếc ghế ngồi xuống ở vị trí đối diện với tôi.

Cô nàng liếc mắt nhìn chăm chú vào những bông hoa hướng dương đang được ngâm trong thiết bị.

“Ah, màu nó dần phai hết rồi kìa… Cậu sắp lấy nó ra khỏi dung dịch à?”

“Mình vẫn đang tính toán đây. Mặc dù nhìn bên ngoài có vẻ nó mất hết sắc tố rồi, nhưng đôi khi vẫn còn tồn đọng bên trong á. Nếu lỡ chuyển sang công đoạn tiếp theo mà trong tình trạng dở dở ương ương vậy là gặp rắc rối lớn luôn đó…”

Enomoto-san vẫn đang gõ ngón tay trong ứng dụng ghi chú trên điện thoại.

Cô nàng này vẫn nghiêm túc trong công việc như mọi ngày mà…

“Nhưng mà lúc cậu xử lý cái hoa tulip thì ngâm trong một ngày là xong rồi mà.”

“Đúng rồi, nhưng hoa hướng dương thì khó để xử lý hơn á.”

“Thật vậy hả?”

“Tại hoa hướng dương to hơn nhiều mà, càng to thì càng tốn nhiều thời gian để dung dịch ngấm qua cánh hoa hơn, nhưng ngâm lâu quá thì cũng toang đó.”

“Nghe thấy khó thiệt ha….”

Enomoto-san chậm rãi nhìn từng bông hoa hướng dương một, lướt ánh mắt qua cả bốn bông hoa và nói.

“Hôm qua cậu đã đi hái chúng cùng với Hi-chan à?”

Tôi không thể giấu nổi dáng vẻ giật mình.

Enomoto-san đang nhìn thẳng vào gương mặt mình nên tôi phải giả vờ ho vài tiếng để lấp liếm sự lo lắng đang dâng lên trong lòng.

“Khụ, khụ, ở cánh đồng hoa hướng dương đó….”

“Cậu đã hái nó khi hôn Hi-chan đúng không?”

“Làm gì có, ngược lại mình bị Himari hôn khi đang hái hướng dương thì đúng hơn…. Ặc…”

Tôi liếc ánh mắt về phí Enomoto-san, cô ấy đang vặn cái nắp chai trà với vẻ mặt đầy sát khí..

Gương mặt của cổ vô cảm đến đáng sợ, rồi đột nhiên Enomoto-san dùng ngón tay nắm lấy cái nắp chai nhựa. Tôi cảm giác như cái nắp chai đang sắp bị bắn ra bởi tay cô nàng đang nở một nụ cười giễu cợt lên bản mặt tôi.

Cô ấy búng nó ra bằng cái lực khủng khiếp từ ngón trỏ của mình.

“Á!!”

“Đau quá!!”

Cái nắp chai bay lên không trung và đáp thẳng vào trán tôi bằng một kỹ thuật siêu đỉnh.

Tôi đã quá chủ quan vì nghĩ đó không phải là đòn tất sát vuốt sắc của cổ nên không cần lo lắng. Nhưng nói thiệt thì chỉ giúp việc ở cửa hàng bánh kiểu tây thôi mà được rèn luyện toàn tuyệt chiêu giết người không vậy?

Trong khi ôm đầu, xoa xoa cái chỗ vừa bị cổ bắn trúng, tôi rụt rè hỏi.

“Thằng Makishima nó kể cậu nghe hả….?”

“Ờ”

Cái thằng đó…. Không, tôi không cần phải ngạc nhiên. Tôi biết nó là cái loại người như vậy, lỗi của tôi là để bị nó cạy miệng mình.

Nhưng mà quan trọng hơn là tôi cũng đã định kể tất cả cho Enomoto-san nghe nếu có cơ hội, và cả kế hoạch những gì tôi định làm trong tương lai nữa.

 

Enomoto-san lúc này đang xiên một quả cà chua bi bằng chiếc đũa của mình và múa nó trên không trung, trong khi đung đưa hai chân và thở dài đầy mệt mỏi.

“Mình cũng muốn đi chung ghê á. Nếu mình mà đi được là Hi-chan không có cửa làm bậy rồi…”

“Cậu nói vậy mình không biết trả lời sao luôn ấy….”

Xin lỗi chứ tưởng tượng bộ mặt của Himari đang nghiến răng ken két khi có Enomoto-san ở đó thì tôi cũng chào thua, không làm gì được hết.

“Nè, Enomoto-san…..”

“Sao?”

Trái tim tôi đập liên hồi trước cái quyết định sẽ nói điều đó cho Enomoto-san nghe.

“Mình sẽ nói hết cảm xúc của bản thân cho Himari nghe”

“……”

Enomoto-san vẫn không đổi cái sắc mặt khó chịu mọi ngày của cổ.

Khi tôi còn đang hồi hộp chờ xem cô ấy sẽ trả lời như nào, Enomoto-san bất chợt lạnh lùng cắn một phát mạnh vào quả cà chua.

“Mình nghĩ vậy cũng tốt.”

“Thật sao?”

“Hay cậu muốn nghe mình khuyên bỏ cuộc hơn?”

“Không có đâu… Cảm ơn nhé…”

Ê cơ mà, câu trả lời này làm tôi hơi hụt hẫn chút xíu.

Cô gái này đã nói thích tôi mà đúng không nhỉ? Thật sự làm vậy cũng được hả? Hay là cô ấy đã hết thích tôi từ lâu rồi ta? Tự mình vật lộn với mớ suy nghĩ vớ vẩn này làm tôi thấy nhục quá đi mất.

Trong lúc tôi còn đang lúng túng vì thái độ của cổ.

Enomoto-san bật cười.

“Hi-chan với Yu-kun có hẹn hò thì cũng liên quan mình đâu?”

“Ể? Ý cậu là sao vậy?”

“Ý mình là đâu phải Yu-kun chưa hẹn hò với Hi-chan nên mình mới yêu cậu đâu? Cho dù cậu có đang là người yêu của Hi-chan đi chăng nữa thì mình vẫn tỏ tình với cậu như bình thường.”

“…..”

Nghĩ lại thì Enomoto-san đúng là kiểu người vậy thật….

Tôi muốn năn nỉ cô nàng chia cho mình một xíu tinh thần thép kia quá.

“Mình chỉ cố gắng hết sức để trở thành bạn thân nhất của Hi-chan và thuyết phục nhỏ đưa Yu-kun cho mình thôi.”

“Cái đó giống mấy thằng đa cấp đi trục lợi chứ bạn bè kiểu gì hả?”

Enomoto-san ưỡn ngực đầy tự hào.

“Bằng cách nghiên cứu những lần thành công của Hi-chan, mình sẽ vượt mặt nhỏ mau thôi.”

“Ý cậu là sao nữa vậy…?”

“Từ những nghiên cứu của mình, chỉ ra rằng Yu-kun chính là kiểu người không phân biệt được tình yêu và tình ban. Điều đó có nghĩa là cách mà mình đã tiếp cận cậu từ trước tới giờ không có ăn thua. Nên mình mới tiến hành kế hoạch trở thành một nhân tố quan trọng trong [YOU] để từ đó phá huỷ cái quan điểm tình bạn của cậu.”

“Cậu đang giỡn đúng không vậy?”

Tôi đã nghĩ Enomoto-san là kiểu người có tinh thần thép, nhưng dường như cô ấy chỉ cố gắng hết mình, lạc quan trong mọi nghịch cảnh mà thôi. Đối diện với cái áp lực từ cô đáng sợ lắm, nhưng nói thật, cách mà cô nàng thể hiện sự lạc quan của mình ra bên ngoài cũng rất đổi đáng yêu.

“Vậy, mình quay lại câu lạc bộ đây!”

“Ừm, cố lên nha!”

Sau khi Enomoto-san đã xử xong hộp bento của mình, cô nàng nhanh nhảu đứng dậy.

Khi tôi mở cửa cho Enomoto-san, bất chợt đụng mặt Himari từ phía bên kia, người cũng đang đặt tay vào tay nắm cửa.

“……….”

“……......”

“………..”

Chết cha, bầu không khí u ám gì đây?

Như bị dội bom bất ngờ, phòng khoa học bị bao trùm bởi sự tĩnh lặng đầy khó xử.

Tôi biết làm gì bây giờ? Tôi bất lực hoàn toàn luôn rồi, cho dù không có Enomoto-san ở đây thì tôi cũng không thể nói chuyện đàng hoàng với Himari được.

Nhưng, chính Enomoto-san là người đầu tiên hành động để phá tan cái không khí ngượng ngùng này. Cô nàng đặt tay lên đầu Himari.

“Chịu phạt đi”

Đúng lúc đó, Himari hét lên thất thanh bằng cái giọng dơ dơ mọi ngày.

“Moygaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”

Sau khi đẩy Himari té cái bịch xuống sàn hành lang, Enomoto-san phủi phủi hai bàn tay mình và nói “Mình lại lỡ làm rớt cái cục vô dụng này xuống sàn nữa rồi…”. Với một nụ cười lạnh lùng trên môi, cô nàng khẽ nói tiếp “Yu-kun, xong việc ở câu lạc bộ mình sẽ quay lại sau..” và rời đi.

“…….”

Chắc chắn là Enomoto-san đang quạu lắm đúng không? Tôi cảm thấy mình phước ba đời khi mà cái đòn vuốt sắt đó của cổ không nhắm vào tôi ngay từ đầu…!!

“Himari… Có sao không vậy….?”

“Không sao kiểu gì được hả…? Enocchi hôm nay chơi mạnh tay hơn mọi ngày luôn đó… Mình đã nghĩ tới chuyện chuyển sinh luôn rồi…”

Bộ bình thường Enomoto-san có nhẹ tay à….?

Khi tôi còn đang run sợ cái chuyện ấy có thể tới với mình vào một ngày nào đó thì Himari lảo đảo bước vào phòng khoa học trong tư thế ôm chặt đầu.

Và rồi mọi thứ lại chìm vào im lặng.

Nhờ vào Enomoto-san (hoặc không) mà mọi bầu không khí căng thẳng đã có phần dịu xuống một chút. Nhưng sự ngượng ngùng này không thể nào biến mất nhanh vậy được. Từ bao giờ mà Himari đã cố tránh ánh mắt của tôi… Nói thật thì cổ phản ứng lộ liểu kiểu đó thì khó mà để tôi không nhận ra lắm.

Tuy nhiên Himari vẫn cố nhìn vào hoa hướng dương đang được ngâm và diễn như bình thường.

“Fuhahaha!! Có vẻ mọi thứ vẫn suông sẻ ha Yuu, chắc trận chiến với Kureha-san dễ ăn thôi mà….”

“Nè, Himari”

Trước khi Himari kịp nói hết điều gì đó tôi đã chen mồm vào.

Himari giật nảy mình, lặng lẽ ngồi xuống ghế, bặm chặt môi như thể đang đợi tôi mắng.

“Mình không thể giả vờ như ngày hôm qua không có gì xảy ra được đâu.”

“Hử?”

Cơ thể cô ấy căng cứng lại.

Đợi đã…. Khoan, nhìn nhỏ như sắp khóc tới nơi luôn rồi. Có lẽ nhỏ đã hiểu nhầm chuyện gì rồi hay sao ấy, thái độ như kiểu muốn nói ‘vậy hai đứa mình phải chia tay nhau sao?’ đang hiện rõ trên gương mặt Himari.

Tôi lúng túng, hoảng sợ nên phải gấp rút trình bày hết mọi suy nghĩ mà mình đã chuẩn bị từ trước.

“Vì thế, nếu lần này mình thắng Kureha-san…. Cậu có thể nghe mình bày tỏ một số thứ không?”

“…..”

Quá là sến…. Tôi biết vậy nhưng tôi không có nói kiểu khác được… Không thể nào một con nhỏ nổi tiếng tình trường như Himari không nhận ra ý nghĩa của mớ câu từ đó.

Mặt cô nàng đột nhiên đỏ bừng lên, đưa mắt dáo dác nhìn vào khoảng không vô định, sau đó dùng cả hai tay che đi miệng mình và lắp bắp.

“…Được mà.”

“…..”

“…..”

Trời ơi, khó xử quá đi mất!!!

Tất nhiên là vậy mà, tôi nói chuyện mập mờ kiểu đó thì làm sao có thể mong chờ con gái người ta phản hồi nhiều hơn được chứ.

Dù đã quyết định phải nói những gì, nhưng tới lúc làm thì tự nhiên chữ nghĩa nó chạy đâu hết.

Gì ? Này ? Kia?.... À… Ừm…. Thôi kệ đi. Lấy hoa hướng dương ra khỏi dung dịch đã.

Tôi mở thiết bị ra một cách đầy hoảng loạn nhưng vẫn không quên thật tỉ mỉ. Sau đó nhấc nhẹ nhàng bông hoa ra khỏi bể dung dịch.

May ghê á, Himari đã quên sạch chuyện khi nãy mà chuyển sự chú ý sang bông hoa. Cô nàng nhìn một lượt thật kỹ rồi tò mò hỏi tôi.

“Yuu tính làm mẫu phụ kiện gì vậy?”

“……”

Tôi hơi do dự với câu trả lời của mình một chút.

“Vương miện hoa hướng dương.”

Vương miện.

Là một món phụ kiện đội đầu của phái nữ trong các sự kiện quan trọng, như lời giải thích của tôi ấy, nó dành cho những sự kiện trọng đại.

Chiếc vương miện dành riêng cho Himari.

Vâng, ý nghĩa của nó chỉ đơn giản là vậy. Himari nở một nụ cười mang chút hạnh phúc ẩn đằng sau ấy, trước lời tỏ tình ẩn dụ có phần hơi trịnh trọng của tôi.

“Nghe được đấy!!”

Nụ cười ấy, thậm chí còn đáng yêu hơn gấp nhiều lần cái cách mà cô ấy đã cười ở triển lãm hoa thời sơ trung…. Làm sao mà tôi có thể làm lơ trước vẻ đáng yêu đó được chứ.