Trans + Edit: TsuU
--------------------
Sang hôm sau. Tiết trời oi bức như cái lò nung.
Tôi ghé cửa tiệm Ancoffe Bake gần Aeon. Nơi đây được trang trí nội thất kiểu Mỹ và trong menu có món bánh mì kẹp thịt cực ngon được làm từ các nguyên liệu đúng chuẩn Mỹ. Một cửa hàng bánh chỉn chu như vậy mà dựng lên ở vùng quê nghèo đói này thì thật sự lãng phí quá mà.
Người đã mời tôi đến đây đang ngồi giữa chiếc bàn 6 chỗ.
Makishima. Đại diện cho tập hợp những thằng con trai sướng đời ở trường tôi.
Tên này hôm nay đến đây với chiếc áo thun trơn tối giản, khoác ngoài là chiếc sơ mi cũng không có gì nổi bật kèm cái quần jean dài tới gối. Có vẻ hôm nay hắn ta không có buổi tập tennis.
Makishima đã order một cái hamburger từ trước. Và khi tôi đến thì nó đã bắt đầu cạp cái bánh rồi. Tôi nhận được một ánh nhìn và nụ cười đầy mỉa mai khi kéo ghế ngồi đối diện hắn ta.
“Tôi tưởng hôm nay cậu không đến chớ?”
“Muốn gì đây thằng kia?”
“Hahahaha, cậu không cần giữ cái thái độ thanh lịch bình thường nữa à?”
“Nói thật thì tôi bận đến mức nói chuyện một cách bình thường với cậu cũng khiến tôi thấy phiền đấy. Rồi mắc gì phải gọi cho gia đình tôi để kéo cho bằng được tôi ra đây?”
“Bận sao? Phải ha, dù sao thì cậu cũng sắp chuyển đi Tokyo mà?”
Khi tôi liếc nó bằng cái nhìn cực kì cay cú. Thằng đó chỉ nhún vai như kiểu ‘giỡn thôi mà’. Rồi nó ném cho tôi cái thực đơn và bảo tôi nên gọi món.
“Hôm nay tôi mời. Quán này có thực đơn sandwich thay đổi theo tuần, nhưng tất cả các vị đều rất ngon đấy. Còn đồ uống thì nên chọn cà phê đá, ginger ale hoặc nước chanh cũng được.”
“….Thôi, mỗi cà phê đá là đủ.”
Makishima nhấp một ngụm ginger ale từ cốc của mình.
“Tất nhiên là tôi muốn nói về chuyện của cậu rồi, Himari-chan. Chắc có lẽ cậu đang tìm cách sủi cái kèo đi Tokyo, hoặc ít nhất là tìm cách trốn về sau khi đến đó, đúng không?”
“….Ờ rồi sao.”
Nói dối trước mặt thằng khốn này cũng không có ý nghĩa gì.
Dù sao thì đằng nào nó cũng phát hiện ra ngay lập tức nếu tôi cố giấu giếm… Mà đúng hơn thì cũng chẳng có vấn đề gì nếu nó biết được sự thật cả.
“Tôi sẽ không để cậu làm theo ý mình đâu?”
“Gì vậy bà? Bộ cậu chưa nghe từ Natsu à? Lần này tôi chẳng có đụng tay vào chuyện này, dù chỉ là một chút?”
“Nói dối vô ích thôi. Đằng này không có coi cậu là bạn giống như Yuu đâu.”
“Tôi không có nói dối, tôi cũng chẳng thèm yêu cầu cậu phải tin tôi. Nhưng bộ không đối xử với tôi như kẻ xấu thì cậu ăn cơm mất ngon à?”
Cái thằng trơ trẽn này….
Trong lúc đang cãi nhau với thằng đần này, cà phê đá đã được mang đến. Tôi nhấp một ngụm qua chiếc ống hút, vị đắng và ngọt hoà quyện vào nhau một cách đầy tinh tế.
“Wah, ngon ghê…”
“Chắc chắn là vậy rồi mà. Những lời khuyên của tôi đều có ích cho Himari-chan còn gì?”
Tôi càng bực bội hơn khi nó nở một nụ cười tự mãn sau câu nói đó.
Makishima há miệng đớp một miếng thật to vào chiếc hamburger mà có lẽ size nó còn lớn hơn một bậc so với mấy cái bánh size lớn nhất ở cửa hàng fast food thông thường.
Nhai cái bánh ngồm ngoàn, sau đó hắn ta liếm chút nước sốt còn dính ở miệng.
“Kế hoạch của tôi là vậy nè.”
“……”
Khi tôi nhíu mày, Makishima tiếp tục nói bằng cái giọng đậm chất cợt nhã.
“Himari-chan, hãy ngoan ngoãn đầu quân cho Kureha-san và tiến đến những đỉnh cao danh vọng trong sự nghiệp của cậu.”
“….Giỡn mặt hả?”
Makishima quen tay móc ra chiếc quạt của mình từ túi áo… Không, chẳng có cái gì trên tay nó cả. Hôm nay hắn ta mặc một chiếc áo thun trơn nên đương nhiên là chẳng có cái túi nào rồi.
Bị quê, hắn chỉ cử động tay làm động tác như đang quạt rồi thôi…. Xấu hổ giùm luôn á.
“Tôi nói thật đấy, nghiêm túc luôn. Kiểu gì cũng không trốn được Kureha-san đâu, nên dành calo làm mấy chuyện có ích cho bản thân còn hơn.”
“Kêu không hợp tác với ai mà mắc gì cố lấy lòng Kureha-san dữ vậy? Nghĩ lại thì cậu không phải đã ngưỡng mộ chị ta từ lâu lắm rồi sao? Dạo này cậu nói chuyện hơi bị non nhỉ?”
“Nahahaha. Thích nói gì thì nói cho đã đê. Nhưng xin lỗi chứ đằng này không có áy náy về tình yêu của bản thân giống cậu đâu Himari-chan ơi.”
“….Xin lỗi nhưng việc giữ lời hứa với Yuu chính là ưu tiên hàng đầu của tôi. Quả thực dính líu tới vấn đề tiền bạc thì không dễ dàng gì, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Makishima im lặng một lúc lâu.
Sau đó hắn ta nhìn chằm chằm tôi bằng cái ánh mắt ngầu lòi kia và lẩm bẩm “ờ, hiểu rồi”, dùng đôi tay trần làm động tác che đi khuôn miệng thay cho chiếc quạt mà mỗi lần hắn vẫn dùng.
“Nếu đó là mục tiêu thực sự của cậu thì tôi mới khó hiểu tới vậy đó. Sao bảo muốn giúp cho Natsu mà không chấp nhận lời mời của Kureha-san ngay từ đâu?”
“Là sao…?”
Khi thấy tôi thở một hơi thật dài, nó nhún vai như kiểu có quá nhiều chuyện và cực kì phiền để giải thích từ đầu.
“Muốn quảng cáo phụ kiện của Natsu thì không phải lời mời của Kureha-san chính là chìa khoá vàng sao? Nếu cậu còn thực sự muốn chơi cái trò chơi thanh xuân này một cách nghiêm túc, bộ cậu không thấy lạ khi bản thân từ chối cái cơ hội hiếm có đó à?”
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu được cốt lõi vấn đề mà nó muốn nhắc tới.
Tôi nhớ về cái lễ hội văn hoá định mệnh năm đó. Lần đầu tiên tôi và Yuu gặp nhau. Yuu đã bán hết mớ phụ kiện của mình nhờ sự giúp sức của tôi…. Thực ra đó là một lời nói dối, người đã giúp Yuu không phải tôi mà là Kureha-san.
Nếu không nhờ Kureha-san quảng cáo thì không đời nào một học sinh sơ trung vô danh lại có thể bán hết toàn bộ phụ kiện của mình chỉ vỏn vẹn trong vòng 1 ngày như vậy.
Và suốt một năm nay, khi đã trở thành một học sinh cao trung, tôi cũng chỉ đang lặp lại những hành động mà Kureha-san đang làm. Vào vai một mẫu ảnh và quảng bá các món phụ kiện lên những nền tảng xã hội.
Tuy nhiên chúng tôi chưa từng đạt được doanh số bùng nổ như lần đó. Mặc dù chất lượng sản phẩn ngày càng được nâng cao và đầy hấp dẫn. Nhưng chưa lần nào tôi có thể chạm đến thành công như chị ta, người có thể hoàn thành tất cả chỉ nhờ đăng ảnh lên instagram vỏn vẹn trong một ngày.
Chỉ có một sự khác biệt duy nhất tồn tại giữa tôi và Kureha-san.
“Độ nổi tiếng của người mẫu ảnh.”
Ngày nay không hiếm để chứng kiến một diễn viên hài quay xe viết sách mang xuất bản rồi đạt một doanh thu đẹp như mơ trong lần đầu. Bởi họ cũng từng là người viết kịch bản. Không thể phủ nhận chất lượng của nội dung cuốn sách cũng quan trọng, nhưng điều đó không phải là yếu tố lớn nhất quyết định sách của họ có bán được hay không. Mà ngay từ đầu chính là độ nổi tiếng của họ trước công chúng mới là thứ làm nên tất cả.
Thuật ngữ ‘người của công chúng’ dạo này cũng đang dần phổ biến. Nếu một người nổi tiếng khen ngợi sản phẩm nào đó, thì đám đông sẽ nghĩ rằng đó là một sản phẩm tốt. Không có gì sai nếu lợi dụng thị hiếu đó để làm chiến lược chính trong kinh doanh.
Nếu tôi muốn trở thành một người mẫu thành công như Kureha-san thì cách dễ nhất là học theo chị ta. Đó là một lý thuyết mà tới trẻ con tiểu học cũng có thể hiểu được một cách dễ dàng.
Makishima chỉ thẳng mặt tôi bằng cái tư thể như đang cầm cái quạt quen thuộc chọt vào cằm tôi.
“Điểm mạnh của Himari-chan chính là cái dáng vẻ đáng yêu. Nhưng cậu cũng biết nơi này không phải là một chiến trường phù hợp cho cậu rèn luyện kỹ năng đó của mình, đúng không? Hãy giả vờ chấp nhận lời mời của Kureha-san để lợi dụng chị ta khiến bản thân mình mạnh hơn. Không phải mấy cái trò ăn bám người khác là nghề của cậu à?”
“Nhưng tôi còn phải giúp Yuu làm phụ kiện nữa…”
“Dễ mà? Dùng Rin-chan là xong. Rin-chan rất giỏi chuyện sổ sách và cũng đủ xinh đẹp để giúp Yuu quảng bá phụ kiện trên Instagram. Thành tích mà cô ấy tạo được từ hồi tuần lễ vàng không lẽ cậu giả mù làm ngơ hả?”
“…..”
Tôi vẫn giữ cho mình thái độ im lặng.
Về mặt lý thuyết thì hoàn toàn đúng. Có lẽ hắn ta đã quan sát và phân tích kỹ lưỡng từ những chuỗi sự kiện hồi tháng năm đến giờ chỉ để chuẩn bị cho đòn cuối cùng ở khoảnh khắc này. Cái thằng ngồi đối diện tôi đây, chính là đứa thích làm mấy thứ như vậy.
Makishima nở một nụ cười thật tươi như muốn làm dãn ra cái bầu không khí căng hơn dây đàn này.
“Hahaha tôi không có đề xuất Rin-chan cho Natsu chỉ để gạ cậu nhường Natsu cho cô ấy đâu. Mà là tạm thời gửi Natsu ở chỗ Rin-chan cho đến khi Himari-chan có được ‘vũ khí của riêng mình’ thôi. Bộ cậu nghĩ rằng thà biết được Natsu đang trong tay ai còn đỡ hơn là phập phồng lo lắng khi bị con nhỏ ất ơ nào đó cướp mất sao?”
Trước khi tôi kịp lên tiếng trả lời, nó đã tiếp tục với một giọng đầy sắc lẹm.
“Tôi đã luôn nhắc nhở Himari-chan phải cố gắng để mở được một cửa hàng trước tuổi 30 không đúng sao? Sau đó muốn bù đắp bao nhiêu cho tình yêu cũng được. Nếu đó là mục tiêu từ đầu của cậu, thì chuyện này có vấn đề gì mà phải phân vân?”
Đó chính là điểm mạnh nhất trong mối quan hệ của tôi và Yuu…. Đồng thời cũng chính là điểm mong manh nhất.
“Nếu một mối liên kết đủ mạnh thì xa cách mấy năm có là bao? Mấy vụ này thường thấy trong manga shounen của Weekly Jump Shounen lắm mà?”
Mối liên kết đủ mạnh.
Những câu từ đó như đấm mạnh vào trong tâm trí tôi. Nơi ấy, hình ảnh của chiếc nhẫn bạn thân mà Yuu đã tặng chợt ùa về. Trong vô thức tôi đưa tay lên cổ mình----- Nhưng nó không còn nằm ở đó nữa rồi.
Nhớ lại thì chính tôi đã trao trả lại nó cho Yuu khi ở cánh đồng hoa hướng dương kia.
Sự việc hôm qua chính là hậu quả của việc tôi mải chìm đắm trong tình yêu và đánh mất đi tình bạn mà mình luôn trân quý.
Không phải tại Yuu.
Tất cả là lỗi của tôi.
Yuu đang tập trung chế tác món phụ kiện một cách cẩn thận.
Và tôi chính là con nhỏ đã làm hỏng chuyện.
Thực sự, tôi chỉ muốn xin lỗi Yuu.
Tuy nhiên, từ hôm qua đến giờ tôi vẫn không dám gọi cho anh. Vì… Nếu tôi bị đổ lỗi, tôi sợ mình sẽ không đủ dũng cảm để ở bên anh thêm lần nữa.
“….Cậu vẫn chưa quyết định được luôn à?”
“Ồn quá, câm đi!!”
Dưới gầm bàn, tôi nắm chặt tay mình.
Nếu có một mối liên kết đủ mạnh, việc tôi tham gia cùng Kureha-san cũng không thành vấn đề gì. Tôi và Yuu vẫn có thể giữ liên lạc với nhau qua LINE. Và chắc chắn bọn tôi vẫn có thể gặp nhau mỗi kì nghỉ. Khi hoàn thành phụ kiện mới Yuu cũng gửi ảnh cho tôi xem được mà.
Cùng lắm là không được học chung với Yuu thôi mà.
Liệu tôi có thể chịu nổi không nếu không được gặp mặt anh mỗi ngày?
(….Liệu có ổn với tôi không?)
Tâm trí tôi không thể xoá bỏ được hình ảnh gương mặt Enocchi hiện lên.
Khi ở bên cạnh Yuu, nhỏ luôn mỉm cười hạnh phúc ‘ehe’. Tôi chưa bao giờ từng thấy nét mặt hạnh phúc đó trước đây. Mặc dù luôn diện lên cho mình một bộ mặt cau có, u ám nhưng khi ở gần Yuu, Enocchi trông như một cô gái đang chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào của đời mình.
Nhỏ rất đáng yêu.
Anh thì bị một đứa con gái đáng yêu đến mức đó tiếp cận trong khi tôi phải cày như trâu ở một vùng đất xa lạ. Tôi không thể nghĩ ra được một cửa thắng nào cho bản thân mình trong chuyện này hết.
Tôi đã nhìn thấu chuyện này từ lâu rồi mà.
Yuu thực sự hợp với Enocchi hơn. Tôi có thể an tâm giao Yuu cho Enocchi, cậu ấy sẽ hổ trợ Yuu tốt trong công việc và chắc chắn sẽ chăm sóc cho Yuu thật chu đáo nữa. Hay thậm chí hai người họ có thể cùng nhau bán phụ kiện ở cửa hàng bánh ngọt, thực sự tôi chưa từng thấy một cặp đôi trời sinh nào hợp nhau đến nhường này.
So với những điều mà cậu ấy làm được, tôi có là gì?
Lúc nào tôi cũng luôn miệng bảo hỗ trợ Yuu nhưng toàn gây ra rắc rối cho Yuu.
Nếu không phải do tôi thì đã không có chuyện Kureha-san nổi điên lên với Yuu. Tôi đã luyên thuyên về chuyện hai đứa cùng nắm chung sợi dây định mệnh như thế nào. Giờ đây chính thứ đó làm tôi cảm thấy thật tệ hại, thật đáng ghét.
Nhưng điều tệ hại nhất ở đây, chính là giờ phút này mà….. Tôi vẫn không thể buông bỏ được sợi dây ấy.
Trong khi tôi im lặng suy ngẩm, Makishima thầm thì.
“Chỉ cần một nỗ lực cuối nữa thôi..”
Hắn ta hốc sạch chiếc hamburger và ly ginger ale của mình. Sau đó gõ ngón trỏ xuống chiếc đĩa trống.
“Đây là một lời hứa. Khi ước mơ của Himari-chan và Natsume được hiện thực hoá-tức là hai cậu mở được cửa hàng phụ kiện hoa, và nếu lúc ấy Himari-chan thực sự vẫn còn yêu Natsume, tôi hứa sẽ ủng hộ cậu hết mình.”
“….Cậu đang nói cái éo gì thế?”
Thực sự tôi không hiểu nổi nó muốn nói cái gì. Ngoài miệng thì bảo là vì Yuu nhưng thực tâm tôi biết nó muốn làm vì Enocchi. Nếu tôi đi đến Tokyo, chắc chắn Enocchi sẽ được thả xích. Nhỏ sẽ nghe theo chiến lược của thằng này và tiếp tục đến gần Yuu.
Tôi thừa biết chuyện đó.
Nhưng tại sao nó lại hứa sẽ ủng hộ tôi trong tương lai? Bộ trời nóng quá não nó bị hỏng à?
“Makishima-kun? Mục đích của cậu là gì?”
“Chẳng có mục đích gì cả. Tôi chán, nhìn Rin-chan vượt qua mớ khó khăn mà cậu mang lại chắc chắn là phương án giải sầu tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra.”
Sau đó hắn ta nở một nụ cười hiền lành, điều hiếm hoi nhất mà tôi từng được thấy.
“Tôi nhìn có vẻ hơi đần, nhưng tôi là một đứa biết giữ lời hứa. Chỉ cần không vướng vào thứ tình yêu chết tiệt nào, tôi tự tin mình có khả năng bay đến hết mọi góc của thế giới này.”
“……”
Nói hết những điều cần nói, Makishima bỏ lại câu ‘xin hãy cân nhắc’ cùng 3 tờ 1000 yên trên bàn…. Có lẽ đây là bằng chứng cho việc hắn ta sẽ giữ lời hứa?
(….Nhưng lý lẽ đúng đắn sẽ có sức sát thương cao nhất lúc tinh thần đối phương không ổn định đúng không?)
Tôi vốn không thích cái thằng Makishima này nhưng cuối cùng tôi cũng đã hiểu lý do.
Thực sự, tôi phải tự hỏi, có bao giờ nó bao đồng chuyện ông anh của bản thân tới mức này không nhỉ?