Trans + Edit: TsuU
--------------------
Một đêm trôi qua kể từ lúc từ biệt Himari.
Tôi đang tưới nước cho những luống hoa được trồng tại trường. Làm xong, tôi đặt mông trên những bao phân bón được chất cạnh nhà kho và bắt đầu suy nghĩ một cách vẩn vơ. Chỉ cần nghĩ tôi sẽ phải tự kỉ một mình như này đến tận khi tốt nghiệp cũng đủ làm bản thân cảm giác sắp chết đến nơi rồi.
Không, đừng nói là tới khi tốt nghiệp, có khi xui xui thì tôi vẫn sẽ phải một mình đến tận lúc mở được cửa hàng phụ kiện…. Hoặc thậm chí là đến cuối đời này. Ngay cả khi mở được một cửa hàng, cũng không có gì đảm bảo rằng Himari sẽ quay lại thị trấn này, có khi giống Kureha-san, cô ấy sẽ chọn ở lại Tokyo cũng nên.
Cho dù tôi có thành công với việc mở được một cửa hàng phụ kiện, thì liệu tôi có thể sống ổn với tình trạng không có cô ấy trong cuộc đời mình không?
Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh.
Chết tiệt, tôi lúc nào cũng nghĩ theo hướng tiêu cực hết. Không sao, không sao đâu mà. Tôi tuyệt đối tin vào Himari và bản thân cũng sẽ cố gắng thật nhiều mà. Tôi sẽ trở thành kiểu người nào, nếu lấy hết phụ kiện ra khỏi cuộc sống này? Đã vượt qua được cả thời sơ trung một mình thì dù có mười hay hai mươi năm nữa cũng ổn mà.
….Mười hay hai mươi năm sao…? Tôi thực sự là định sống một cuộc đời nhàm chán tận ấy năm mà không có Himari bên cạnh bằng cách nào thế?
Hiện tại, chúng tôi đã được giải thoát khỏi nhau.
Phải chăng khi không còn ở cạnh nhau nữa, chúng tôi có thể tiếp tục làm bạn thân?
Cho dù là bạn thân đi chăng nữa, vẫn phải dành sự quan tâm cho cuộc sống đối phương đúng không? Liệu ở một môi trường phải chịu nhiều trách nhiệm công việc và gò bó hơn, chúng tôi có đủ thời gian duy trì sự quan tâm ấy cho nhau để giữ gìn mối quan hệ bạn thân này không?
…Không, chuyện đó là không thể.
Tôi đã nghe nhiều người bảo rằng, nếu yêu một người đồng nghiệp, thì nguy cơ tan vỡ sẽ rất cao. Đúng vậy đấy, thật may mắn cho tôi, ở cái tuổi này mà bản thân đã thấu hiểu…. quá nhiều chuyện khó nói.
Gục đầu chán nản, bất chợt một giọng nói từ phía bên kia vang lên.
“Nahahaah!! Mới sáng sớm mà thằng nhóc nào đã toả ra bầu không khí u ám dữ vậy bây?”
“….Makishima-san”
Thằng con trai với vẻ ngoài hút gái tiến tới sát tôi với nụ cười toe toét vẫn giữ trên môi… Ơ kìa? Thường phục? Tôi tưởng hôm nay thằng Makishima này phải hoạt động câu lạc bộ tennis chứ?
Khi tôi còn chưa suy nghĩ ra được câu trả lời thì Makishima nhún vai.
“Không cà khịa như mấy đứa con nít mọi hôm nữa à? Tao nghĩ là mày ngoan như này dễ dạy hơn đó cu.”
“Mày, định bắt tao kết hôn với Enomoto-san để làm anh vợ tao nữa à?”
“Không thèm đâu cu ơi. Khách hàng đuổi việc tao rồi”
“Là sao? Bộ mày với Enomoto-san cãi nhau à?”
Mà thôi, tôi cũng ứ thèm quan tâm chuyện đó.
Makishima ngồi xổm xuống đống phân bón tự nhiên như thể đang ở nhà của nó vậy.
“Không phải vụ tưới nước buổi sáng này là do Himari-chan lo sao?”
“…..Cô ấy sắp đến Tokyo rồi, nên giờ chính tao là người phải làm việc này.”
Cô ấy cũng phải ghé thăm văn phòng và chào hỏi mọi người ở công ty của Kureha-san. Trong lúc tôi vẫn còn ngơ ngác không chấp nhận được sự thật thì Himari đã vững vàng tiến lên từng bước rồi.
“Bộ mày chịu vậy luôn hả?”
“Làm gì khác được đâu, chính Himari cũng đã chấp nhận tình huống này rồi mà.”
“Khi nào có chuyến tàu đến Tokyo?”
“Chắc giữa trưa hôm nay.”
“Còn nhiều thời gian chán, nói chuyện với tao chút đê.”
“Éo, tại sao tao phải nghe mày nói? Mày lo đi mà luyện tennis đi kìa.”
“Tâm sự chút cũng không được sao? Dù gì thì Natsu cũng sắp phải đi Tokyo rồi mà? Tao sẽ không còn cơ hội để gặp được mày nữa, đây chính là lúc tạo ra những kỷ niệm cuối cùng giữa hai thằng đàn ông đó.”
“Tao đến Tokyo?”
“Bộ tao nói gì sai à? Hồi tháng năm mày đã điên tới mức nghỉ học chạy theo Himari-chan mà? Mày bất chấp để bỏ cái mớ phụ kiện đó ra khỏi cuộc đời mình được một lần rồi, thì tại sao không thể có lần hai, lần ba?”
“…….”
Thấy tôi im lặng, thằng đó tiếp tục nói thêm.
“Thứ mà mày luôn mồm gọi là niềm đam mê nhưng lại dễ dàng vứt bỏ nó vì yêu một đứa con gái, thì ngay từ đầu xem nó như không tồn tại còn tốt hơn đó, tao nói sai à?”
“……!?”
Tôi bật người dậy và tóm lấy cổ áo thằng Makishima.
“Ngay từ đầu, chính mày là đứa bày ra tất cả mọi thứ, nên chuyện mới thành ra như này….!!”
“…..”
Makishima bật cười sảng khoái và gõ mạnh chiếc quạt giấy vào đầu tôi.
“Đây rồi, đây là thứ mà tao muốn thấy. Gương mặt ngây thơ mọi ngày của mày đã vỡ vụn, lớp nguỵ trang hoàn hảo trên đó cũng bị lột trần. Tao chắc chắc rằng ngay cả Hibari-san cũng chưa từng trải qua cảm giác bị mày ghét đâu ha? Cuối cùng thì tao cũng có điểm hơn so với thằng cha siêu nhân hoàn hảo phát tởm đó rồi.”
“……”
Tôi không biết thằng chó này đang muốn ám chỉ gì, nhưng tôi chắc rằng nó đang sỉ nhục tôi. Ngay khi giơ nắm tay chuẩn bị cho nó một quả đấm vào giữa mặt, ánh mắt Makishima nhìn điềm tĩnh như thấu hết suy nghĩ trong tôi.
“Được đó cu!! Nhưng trước đây tao đã nói, đấm tao đi, mày có quyền làm điều đó.”
“…..”
Theo phản xạ, cánh tay tôi gồng lên một lực cực căng, nhưng cuối cùng phần con người trong tôi cũng lấy được quyền kiểm soát mà bình tĩnh nói.
“Có phải tất cả là lỗi tại tao không?”
“….Chuyện này khác so với lần cãi nhau hồi tháng năm..”
“Khác?? Chỗ nào?”
“Himari đã nói rằng, quyết định của nhỏ là vì cửa hàng phụ kiện của tao. Và tao không thể ngăn cản được điều ấy.”
Tôi buông cổ áo thằng Makishima ra.
Nó lẩm bẩm “gì chán dữ vậy?” sau đó dùng cả hai tay miết thẳng lại cổ áo của mình.
“Đó là lý do tại sao tao luôn gọi mày là thằng ngu đó cu. Nhớ lại đi, tao đã nói với mày lúc trước rồi còn gì? Mày phải xác định được vị trí số một trong lòng mày, nó không chỉ đơn giản là về con người. Mà còn áp dụng trong trường hợp lựa chọn giữa ước mơ và tình yêu nữa.”
Sau đó nó lại mở chiếc quạt giấy ra và bắt đầu phe phẩy.
“Sống hết mình với đứa con gái mày yêu cũng không phải là chuyện tồi đâu. Không phải việc mở cửa hàng mới là con đường duy nhất để mày có thể tiếp tục làm phụ kiện. Chăm chỉ làm việc mỗi ngày, dành thời gian cuối tuần cho sở thích, xây dựng một gia đình với người con gái mà mày yêu. Sống từng ngày bình thường nhưng đầy hạnh phúc. Nghe thì dễ, nhưng không dễ để làm đâu…. Anh trai tao đã nói thế đấy.”
Tôi chỉ biết im lặng nghe thằng khốn này cười nhạo mình.
Không thể thôi tức giận trước thái độ ‘biết tuốt’ của nó.
“Mày không thể vứt bỏ được nó mà, đúng không? Tao nói đúng chứ? Dù đã vứt được mớ phụ kiện đó một lần, nhưng không đồng nghĩa với việc mày sẽ làm được lần thứ hai.”
“Y-Ý mày là sao?”
“Để tao nói cho mày dễ hiểu hơn nhé. Giả sử mày có kinh nghiệm nhảy dù một lần đi, thường thì mày sẽ có kinh nghiệm và thành thạo hơn sau mỗi lần lặp đi lặp lại. Nhưng không phải ai cũng như vậy, có những người sẽ bị độ cao từ cái lần nhảy đầu tiên ấy làm cho ám ảnh, và họ sẽ không bao giờ động vào nhảy dù nữa.”
Nó vuốt vào gò má tôi bằng bề mặt của chiếc quạt giấy.
“Vào tháng 5 ấy, Natsu đã chuẩn bị sẵng sàn cho việc từ bỏ đam mê của mình lần đầu tiên. Chắc chắn là nó đã suy nghĩ rất kỹ và hình dung được cuộc sống sắp tới khi không còn thứ đam mê ấy nữa, đồng thời cũng nhận ra việc từ bỏ tất cả những gì làm nên con người mình là một quyết định quá rủi ro, đúng chứ?”
Tim tôi như muốn lọt ra ngoài vì bị những lời nói ấy của nó đâm vào.
Nhìn thấy phản ứng của tôi, thằng khốn đó hiện lên gương mặt thoả mãn.
“Có phải mày đang rất sợ bắt đầu lại một cuộc sống mà xung quanh chỉ toàn những người đã khinh thường và không thấu hiểu cái niềm đam mê của mày, đúng không?”
Nhìn thẳng vào mặt tôi, nó không làm gì khác ngoài việc cười nắc nẻ.
“Ngay sau tốt nghiệp trung học, mày sẽ tìm một nhà xưởng và tập trung vào việc kinh doanh phụ kiện nghiêm túc, cho đến khi tích luỹ đủ vốn thì mở một cửa hàng. Nghe thì có vẻ là một ước mơ xa vời đó, nhưng thực chất núp bóng đằng sau đó chỉ là cái mong muốn ích kỷ về một cuộc sống mà không cần phải giao tiếp xã hội của mày thôi. Mày sợ bị tổn thương, sợ lặp lại những ngày tháng cao trung. Đó cũng là lý do mày muốn giữ Himari-chan cạnh bên, con nhỏ có khả năng bảo vệ Natsume khỏi mọi tổn thương từ thế giới ngoài kia. Himari-chan cũng là người chiều chuộng và thấu hiểu sở thích của mày nhất, đúng không?”
Makishima nói như đang ám chỉ tường tận mọi ngóc ngách trong tâm can tôi.
“Để tao nói rõ cho mày nghe luôn nhé!! Cảm xúc của mày đối với Himari-chan chỉ là sự ngưỡng mộ người đã bảo vệ mày thôi. Trong hai năm qua, Himari-chan tìm kiếm một người bạn thân, nên mày mới đóng vai bạn của nhỏ. Kể từ tháng 5 ấy, Himari-chan ngỏ lời yêu mày, nên mày mới bắt đầu thấy yêu con nhỏ đó. Chỉ có bản thân mày là đứa luôn tự ảo tưởng là mình quan trọng mà thôi.”
Nghe những thứ đó, cảm xúc trong lòng tôi sôi sục lên. Mày thì biết gì hả Makishima? Mày thì biết cái quái gì về bọn tao?
Mày có thể cười nhạo về sự hèn nhát của tao, tuy nhiên, tình yêu của tao dành cho Himari thì mày tuyệt đối không được phỉ báng nó.
“Không đúng!! Tao và Himari--- Á”
Một cơn đau cắt da cắt thịt đáp xuống má tôi. Thằng khốn ấy tát tôi bằng cái quạt gấp. Nó túm lấy cổ áo, dí sát gương mặt đến mức chạm mũi vào nhau và mắng.
“KHÔNG ĐÚNG THÌ CHỨNG MINH ĐI!! NGỒI ĐÂY MÕM THÌ LÀM ĐƯỢC CÁI CHÓ GÌ?”
Tôi chỉ biết im lặng.
Lần đầu tiên tôi thấy nó mất bình tĩnh và hét to đến vậy. Ngay cả khi để thua trong một giải đấu mà nó đã rất chăm chỉ, nó vẫn có thể bình tĩnh mà cười…. Không lộ ra bất cứ mặt yếu đuối nào của bản thân.
“Đừng để lời nói của người khác đánh lừa mày. Ngay cả Hibari-san cũng chưa chắc gì đúng tuyệt đối đâu. Thằng cha đó không phải đồng minh của em gái ổng đâu. Và cả Himari-chan nữa, con nhỏ đó không thần thánh để mức có thể bỏ qua mọi cảm xúc để yên vị với cái ghế bạn thân của mày một cách vô điều kiện đâu. Sau cùng thì lời nói cũng chỉ là thứ công cụ thúc đẩy mày tiến lên mà thôi.”
“Thứ công cụ thúc đẩy tao tiến lên…?”
“Đúng vậy. Sự thật không nằm trong lời nói, bất kì lời nói nào cũng mang nặng mùi dối trá. Thứ quan trọng là….”
Nó gõ nhẹ vào ngực trái tôi bằng đầu chiếc quạt.
“Tâm trí là thứ dễ dàng thay đổi và cực dễ bị tri phối. Nếu mọi việc trên đời này có thể giải quyết bằng lý trí thì chẳng còn cái mẹ gì khó khăn nữa. Tuy nhiên chính lòng nghi ngờ của bản thân là thứ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Nếu mày đứng trước một sự lựa chọn… Phải lắng nghe xem con tim mày thực sự muốn gì. Chọn sai rồi thất bại thì mày có cơ hội nghĩ kỹ lại mọi chuyện mà, đó mới chính là cách để mày theo đuổi ước mơ đó, không phải sao?”
Nói xong nó buông cổ áo tôi ra, bất ngờ khiến tôi mất thăng bằng ngã đập mông vào nền đất. Makishima quay lưng lại với tôi, định bụng rời đi… Nhưng giữa chừng thì nó dừng lại.
Như thể nó đang đấu tranh đưa ra một quyết định gì đó, sau khoảnh khắc kia, một tiếng thở dài nhẹ nhẹ vang lên, thằng con trai đó ngoảnh mặt lại nhìn thẳng vào tôi.
“Tao đã tỏ tình với Kureha-san khi tao còn là học sinh sơ trung, còn chị ta đã là sinh viên đại học…. Nghiêm túc nha, tao chưa bao giờ yêu ai nhiều đến vậy luôn ấy. Nhưng lúc đó, xui thay chị đã hẹn hò với Hibari-san mất rồi.”
Makishima gãi nhẹ đầu bằng cây quạt giấy.
Sau đó bằng một chất giọng the thé chỉ đủ nghe. “Ừ, ý tao là…” Thằng đó nở một nụ cười đầy buồn bã khi hướng gương mặt về phía tôi.
“Sống một cuộc đời mà mày chỉ mãi xếp thứ hai, nó đau lắm đấy.”
Nói xong nó vẫy tay và rời đi thật sự.
Tuy còn bất ngờ, nhưng câu nói cuối cùng ấy vẫn mãi đọng lại trong tôi.
Nó luôn luôn bày mọi thứ sau lưng và gây gắc rối cho tôi. Tôi thực sự chả hiểu được mục đích của nó.
…Nhưng lần này thì tôi hiểu rõ. Những lời nói đó của nó, là thật lòng.