Trans + Edit: TsuU
---------------------
Sáng sớm, ba ngày sau đó.
Cuối cùng thì tôi cũng đã vượt qua được cái tình huống hiểm nghèo kia.
Tôi nhanh chóng phóng đến cửa hàng hoa gần đây để tìm hướng dương, và gấp rút xử lý nó. Vì hoa hướng dương bán ở cửa hàng bé hơn loại mà tôi đã hái rất nhiều, nên tôi cũng phải làm lại một chiếc vương miện mới cho vừa kích thước.
Hôm qua, ngày nghỉ cuối cùng của lễ Obon cũng đã kết thúc, Himari cũng đã trở về nhà.
Từ khi cô nàng về cứ luôn mồm chí choé mãi cái câu “Yuu đang làm gì đó!!”. Nhưng cũng may, Hibari-san đã thay tôi giải thích cho cổ.
Tôi chắc chắn rằng Himari đã thấm mệt sau chuyến đi dài ấy, nhưng nhỏ vẫn cứ bám dính lấy tôi suốt mà không rời nửa bước.
“…..Xong rồi, cuối cùng cũng đã hoàn thành.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm trước thành quả của mình.
Chiếc vương miện hoa hướng dương này, tôi không đủ tự tin để khẳng định nó là sản phẩm tốt nhất trong suốt 3 ngày làm việc vừa qua. Nhưng ít nhất thì chất lượng của nó cũng đủ tốt để có thể đến tay khách hàng…
Phía sau cánh cửa Shoji, trời đã bắt đầu ửng sáng… Tôi giật mình khi nhận ra khoảng thời gian đã trôi qua mất. Himari ngủ gục trên vai tôi một cách ngon lành trong khi đôi tay mềm mại ấy vẫn đang ôm lấy cổ tôi.
Hình như nhỏ đã chăm chú quan sát trong tư thế bám trên lưng tôi suốt thời gian qua. Vì bản thân mãi tập trung trong việc điều chỉnh lại các chi tiết nhỏ nên tôi đã không thể nhận ra sự hiện diện của Himari trên lưng mình. Bảo sao mà cảm giác cổ nặng nặng như vong đè….
(….Tuy nhiên tình thế này lại làm ký ức về cái nụ hôn ấy ùa về trong tâm trí tôi lần nữa.)
Mái tóc mượt mà của nhỏ khẽ vờn trên đôi gò má. Hơi thở ấm áp phả vào gáy tôi nhịp nhàng, mà mỗi lần nhỏ thở là bộ ngực ấy lại áp mạnh vào tấm lưng tội nghiệp của tôi….. Ác quá, tôi cảm thấy áp lực khủng khiếp.
Tôi bắt đầu bối rối với mấy cái suy nghĩ hèn hèn như kiểu ‘Sao đây ta, mình không thể đứng dậy nếu Himari cứ bám dính như này. Nhưng dù đã xong việc rồi, để nhỏ bám thêm chút nữa chắc cũng không sao đâu ha’.
Đột nhiên cánh cửa trượt kiểu nhật mở ra, cắt ngang dòng suy nghĩ đó trong tôi.
“Yuu-kun, anh vào đây…. Sao rồi?”
Người vừa mở cửa là Hibari-san. Trước khi tôi kịp hú lên ‘chết cha!’ thì ổng đã mở toang cánh cửa và bước vào với một khay cơm nắm cùng trà rồi.
Nhìn thấy Himari nằm trên lưng tôi, Hibari-san nở một nụ cười ngọt ngào.
“Yuu-kun, cậu muốn đem nhỏ Himari này về nhà như một cái khăn quàng cổ luôn không?”
“Đương nhiên là không!! Nghe thấy ghê quá!! Anh nghĩ gì trong đầu mà nói ra được mấy câu kinh dị dữ vậy hả?”
“Hahahaha!! Anh giỡn chút thôi mà!! Hai đứa nhìn ngọt quá nên anh không kìm nổi lòng, phải ghẹo một chút cho bỏ ghét.”
Hiểu gì chết liền!
Cơ mà, dưới đôi mắt anh ấy có chút quầng thâm kìa. Có lẽ Hibari-san đã thức để đợi tôi thay vì đi ngủ. Ổng tốt bụng thật đó, nhưng mấy câu giỡn nhây với bản mặt mất ngủ đó làm tôi thấy tăng thêm phần kinh dị.
Himari bị đánh thức bởi cái giọng trách móc của tôi.
“Ưm… Chào buổi sáng.”
“Ờ, chào buổi sáng…”
Mặc dù đang nhỏ dãi ướt hết cổ áo tôi. Nhưng cô nàng xinh đẹp trong trạng thái mơ ngủ này vẫn siêu cấp đáng yêu.
Himari đưa tay dụi dụi đôi mắt rồi ngồi dậy khỏi tấm lưng tôi. Cô khẽ mở cánh cửa Shoji rồi vươn người trước cái nắng mai buổi sớm. Có vẻ nhỏ đã ngủ rất ngon ha.
“Ơ, hôm qua lúc nạp Vitamin Yuu sau một thời gian dài thiếu thốn, mình lỡ ngủ quên mất tiêu luôn.”
“Vitamin Yuu là cái gì? Đừng có mà em yêu khoa học, chế cháo bậy bạ nữa được không?”
“Có chế cháo gì bậy bạ đâu. Anh trai mình cũng hay kêu vậy mà?”
“Hibari-san!?”
Hibari-san lờ đi cái sự khó hiểu của tôi, ổng cười khúc khích trong lúc đặt khay cơm nắm lên bàn.
“Sao rồi? Cho anh xem thành quả với!!”
“Vâng, đây ạ”
Tôi đưa chiếc vương miện vừa mới làm xong cho Hibari-san xem.
Himari cũng bị hút hồn vào nó.
“Wah!! Đẹp ghê, mình thấy nó đáng yêu hết mức luôn á.”
“Ơ, cảm ơn cậu nhé..”
Tôi không thể nào giấu được cái sự ngượng ngùng khi được cô nàng khen.
Himari cũng quay sang đòi ông anh trai góp ý.
“Anh trai êi !!”
“…..”
Sao vậy?
Hibari nhìn chăm chăm vào chiếc vương miện với một vẻ mặt đăm chiêu khó hiểu.
“Hibari-san. Có chỗ nào chưa ổn ạ…”
“Không, ý anh không phải vậy đâu.”
Anh ấy nở một nụ cười thật tươi.
“Anh nghĩ nó đẹp lắm, chỉ trong ba ngày mà cậu đã có thể hoàn thành nó một cách xuất sắc như vậy, chắc chắn Kureha-kun cũng sẽ mê đắm nó thôi.”
Không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy bất an kiểu gì ấy.
Mà không, chắc chắn Hibari-san sẽ không nói dối đâu. Chỉ cần tin những gì anh ấy nói là được.
“Vậy thì chúng ta nên chuẩn bị là vừa á. Kureha-kun chắc đã đáp xuống sân bay đêm qua rồi.”
Tôi gật đầu đồng ý và đặt chiếc vương miện vào hộp chứa.
Sau khi chuẩn bị chỉn chu mọi thứ, tôi bước lên xe hơi của Hibari-san.
Trên đường, cả đám chúng tôi tạt ngang nhà Enomoto-san.
Enomoto-san, con người mà chúng tôi gặp ở đó đang hừng hừng quyết tâm tuyên bố hùng hồn.
“Hôm nay nhất định mình phải lôi được bà chị gái về nhà.”
“Enomoto-san, cậu đem cái gì mà mang nguyên túi bự dữ vậy?”
Cô ấy đang ôm trong người một cái balo to đùng và thô kệch, lệch tone hẳng so với vẻ nữ tính của cổ luôn.
Enomoto-san cười mỉm ‘ehe’ sau đó khẽ nói bằng một giọng vô cùng đáng yêu “Bí mật đó!”
“Ờ, ờ. Hy vọng cậu không bị mấy chú công an hỏi thăm nha….”
Qua cái khe hở của khoá kéo balo, tôi có thể thấy rõ ràng thứ lộ ra là một đoạn dây xích to vãi.
Ổn không đó? Cho cô ấy đến nhà tôi với mấy thứ đồ như này? Có khi nào bị cảnh sát hỏi thăm không nhỉ?
Còn đang run rẩy thì cửa hàng tiện lợi của nhà tôi đã hiện ra trong tầm mắt.
….Cuối cùng thì ngày hẹn với Kureha-san cũng đã đến.
♣♣♣
Khi chúng tôi đến nơi thì đồng hồ đã điểm chín giờ sáng.
Kureha-san cũng đã có mặt và đang thưởng thức trà trong một phong thái đầy thanh lịch cùng Sakunee-san ở phòng khách gia đình tôi.
Cô ấy nở một nụ cười thật tươi để chào đón sự có mặt của chúng tôi.
“Ah, Yu-chan, Himari-chan, chào buổi sớn ~ ☆”
“A, chào buổi sáng.”
Chị ta có vẻ đang rất hào hứng khi liên tục vỗ đôi tay vào nhau.
Ngay khi tôi đang cảm thấy tình hình nhẹ nhàng đi đôi chút thì đột nhiên cả người Kureha-san bị trói chặt bằng dây xích, kèm theo tiếng bấm ổ khoá lạnh tanh từ phía Enomoto-san đằng sau lưng tôi.
Cứ như thế, chị ta bị Enomoto-san lôi dưới đất.
“Chị hai, đến lúc về nhà rồi.”
“Rion, đừng bạo hành chị nữa mà!!”
“Chị nói hơi bị nhiều rồi đó, lúc nào em cũng phải bất lực nhìn chị chạy mất. Hôm nay em sẽ để mẹ dạy dỗ lại chị.”
“Mẹ đã tha nhỗi cho chị rồi mà ~”
“Mẹ chỉ đang bất lực vì không thể bắt được chị thôi.”
Enomoto-san hướng mắt về chúng tôi khi ra đến cửa phòng khách và cúi đầu một cách nhẹ nhàng.
“Xin lỗi vì đã phiền đến mọi người ạ.”
Sau đó, Enomoto-san lôi chị ta ra khỏi phòng….. Khoan đã!!
“Đợi đã, Enomoto-san!?”
“Hử…?”
Nguy hiểm quá, Vì thiếu ngủ mà não tôi load chậm mất một chút, xém tí nữa là để nhỏ đi khỏi mà không kịp làm được gì. Tình huống gì mà sao trùm cuối lại bị người thân kéo đi dưới đất thế kia?
“Ừm, Enomoto-san nè, mình cũng có chuyện cần nói với Kureha-san. Nên cậu có thể cho phép mình….”
“Ừm, nếu Yu-kun đã nói vậy thì được.”
Kureha-san vẫn bị trói chặt bằng dây xích trong khi được cho ngồi trên ghế sofa.
Cái tình huống gì đây trời? Nếu lỡ ba mẹ tôi mà về nhà đột ngột thì biết giải thích như nào?
Mặc dù đang bị trói như vậy, Kureha-san vẫn cười tươi roi rói và nói như không có gì xảy ra.
“Yu-chan, cho chị xem phụ kiện của em nhé!! ~♪”
“Vâng ạ, mong chị chiếu cố…”
Tôi thực sự đang rất hồi hộp. Khoảnh khắc ấy, đôi bàn tay này run lên một cách đáng sợ.
Tôi mở hộp, nhẹ nhàng lấy chiếc vương miện hoa hướng dương ra và cẩn thận đặt nó trên bàn, đối diện góc nhìn của Kureha-san.
Người đầu tiên phản ứng là Enomoto-san với một cái thở dài.
“Đáng yêu lắm đó!!”
“Cảm ơn cậu nhé!”
Tôi thực sự không biết phải diễn cái bộ mặt như thế nào khi nhận được lời khen trước đám đông… Mà sao bản mặt Himari nhìn tự mãn dữ vậy? Tôi thậm chí không dám thể hiện bất kì cảm xúc nào vì không khéo lại rước hoạ vào thân như đạp nhầm cái bụi có con rắn vậy.
“…..”
Sakunee-san vẫn như mọi ngày. Ngồi im lặng nhìn bọn tôi trong khi nhấm nháp gói đậu phộng da cá.
Hibari-san cũng đang… Hả? Sao Hibari-san lại đang nhìn Sakunee-san với cái ánh mắt căng dữ vậy? Tôi hơi cấn cấn vụ đó nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nên để ý tiểu tiết.
Dù sao thì thứ quan trọng nhất lúc này phải là cảm nhận của Kureha-san….
“Wah ~ Đáng yêu quá, còn chi tiết hơn cả mấy bức ảnh chị thấy trên Instagram nữa…”
….Ể?
Chị ta đang ngắm chiếc vương miện trong khi nở một cười rạng rỡ… Phản ứng tích cực vượt cả mong đợi của tôi. Thành thật mà nói thì tôi còn không nghĩ chị ấy sẽ vui vẻ đến mức này.
“Đây là chiếc vương miện dùng trong lễ cưới đúng không nhỉ? Hoa hướng dương trang trí nhìn thật nổi bật và hợp phong cách đó. Tuy thiết kế tối giản nhưng các chi tiết được đầu tư khá công phu, chị thích lắm ~♪.”
Chị ấy bắt đầu khen tôi không ngớt lời.
Phản ứng của chị chân thành tới mức khiến tôi phải nghi ngờ bả có âm mưu gì đằng sau mấy lời nói đó hay không? Cả Himari và Enomoto-san cũng đang ngơ ngác hác hốc mồm ra mà.
“Chị thật sự cảm thấy vậy sao?”
“Ể ~… Nhìn đáng yêu thì chị kêu đáng yêu thôi mà ~ Chị cũng muốn có nó nữa, em có định bán ra thị trường không?”
Tôi không biết phải nói tiếp như nào luôn.
Kết cục bất ngờ quá. 3 tuần vừa qua tôi đã suy nghĩ quá trời thứ nhưng cuối cùng cũng vô nghĩa rồi. Mà, có khi đạt được kết quả thuận lợi như này là thành quả của việc tôi nghĩ quá nhiều cũng nên.
Nhưng mà dù sao tôi cũng nhẹ nhõm phần nào khi chị ấy thích nó.
Nếu tôi chiến thắng, chị ta phải từ bỏ việc bắt Himari theo cùng. Tôi hít thở một hơi thật sâu và dò hỏi chị ấy.
“Vậy chị ơi, em thắng rồi phải không?”
“Hử ~ Hên xui à ~”
Cái câu trả lời đó khiến tôi sốt ruột vô cùng.
Trả lời kiểu đó, có nghĩa là cho dù chị ấy thích món phụ kiện cũng chưa chắc tôi đã dành chiến thắng?
Himari và Enomoto-san cũng cảm giác bất an tương tự tôi. Khó chịu quá đi mất.
Hai cô nàng nhìn nhau thủ thỉ “Trả lời kiểu gì vậy?”, “Ai mà biết?”
Hibari-san là người duy nhất nhận ra điều gì ẩn sau lời nó đó, anh ấy lén tặc lưỡi một cách khó chịu. Nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc bứt rứt không thể tả thành lời.
Linh cảm xấu của tôi dường như đã đúng khi Kureha-san khoanh tay trước ngực một cách đầy nghiêm túc. Vậy có nghĩa là…. “X”, tôi đã trượt?
Kureha-san tuyên bố với nụ cười vẫn chưa tắt trên gương mặt.
“Dễ thương thì có dễ thương đó. Nhưng đối với trận đấu này thì chưa được đâu ~♪”
“Cái… Gì?”
Tôi không thể kiềm chế nữa mà lớn tiếng.
“Từ đầu chị đã định chấm em thua cho dù em có làm gì đi chăng nữa đúng không?”
“Chị đây không phải là cái kiểu chơi dơ vậy đâu nha. Nếu Yu-chan đủ bản lĩnh thật sự thì chị đã từ bỏ chuyện dắt Himari theo rồi.”
“Vậy tại sao chị lại…?”
Kureha-san lại nở một nụ cười giả tạo trước lời nói bàng hoàng của tôi.
Nụ cười ấy vẫn không thay đổi… Giả như một con búp bê sống.
“Đương nhiên rồi không đúng sao ~? Điều kiện để có thể thắng cái game này là ‘Yu-chan phải tung ra hết sức mình’. Nhưng không phải em đang cố tình lừa chị bằng cái sản phẩm thất bại này đâu ha~”
“Không đúng!! Em luôn cố gắng hết sức vào từng món phụ kiện mà em đã làm…”
Kureha-san thở dài một tiếng đầy ngao ngán.
“…Vậy tại sao em lại đem đến đây món phụ kiện chữa cháy này?”
“…..”
Tôi bị chị ta chặn họng.
Thái độ của Kureha-san khẳng định một cách cương quyết. Cho dù có thanh minh gì cũng là vô nghĩa. Rõ ràng, Kureha-san đang khẳng định với sự tự tin tràn trề trong lời nói đó.
“Tại sao chị biết chuyện này?”
“Chị biết chuyện hoa hướng dương héo là do Sakura-chan đã kể đó.”
…Hả?
Tôi không biết nói gì trước cái sự thật được chị ta tiết lộ một cách thản nhiên như vậy nữa.
Và Sakunee-san, con người đã kể cho Kureha-san biết vụ hoa hướng dương héo đang nhấm nháp đậu phộng mà không một chút hối lỗi. Chị ấy có liếc qua nhìn tôi một cái và vẫn giữ im lặng tiếp tục xem TV.
Ánh mắt của Kureha-san lạnh lùng đâm thấu tim tôi.
“Yu-chan đang cố lừa chị đúng không ~”
“K-K-Không, em không có ý đó…”
“Vậy tại sao từ đầu em không thừa nhận những bông hoa hướng dương mà em đã hái bị héo hết rồi?”
“Không, ý em là, em làm vậy chỉ vì em chỉ muốn kịp trận đấu này thôi…”
“Kịp trận đấu này thì sao?”
“!?”
Tôi đã định nói cái gì ấy nhỉ?
Tôi ngạc nhiên bởi chính những thứ mà mình đã nói ra hơn là những lời hỏi cung của Kureha-san.
[Để kịp trận đấu này, em có thể làm bất cứ thứ gì.]
Những lời nói đó, tôi đã nuốt ngược vào trong như một cái đinh nhọn đâm thẳng vào tâm hồn tôi.
Nó không hề tan biến mà trở thành một gánh nặng đè nén con tim tôi.
Kureha-san chuyển mục tiêu, quay sang Hibari-san và nở một nụ cười khinh miệt.
“Người mà Hibari-kun đặc biệt đề cử làm mình ngóng trông lắm đó. Ai ngờ thất vọng ghê ~”
“…..”
Hibari-san, người mà nãy giờ im lặng quan sát mọi thứ chỉ biết cắn chặt môi.
Vẻ mặt kia nói lên tất cả, Hibari-san không còn đủ lý lẽ nào để phản bác lại lời nói đó nữa… Thêm cái việc đó chính là Hibari-san, một người luôn ngạo nghễ mà phải lâm vào tình huống này, trông thật đau lòng.
Kureha-san như muốn kết thúc mọi chuyện ở đây, đưa mắt nhìn Enomoto-san.
“Rion ~ Về nhà thôi em ~ Lâu rồi chị chưa gặp mẹ đó ~”
“….Ừ.”
Khi bị Enomoto-san kéo đi khỏi phòng khách. Chị ấy nhìn Himari thêm một lần nữa và nở nụ cười rạng rỡ.
“Himari-chan, chuyện sau này tí chị em mình bàn trên LINE tiếp nhen ~”
“K-K-Kureha-san, em…”
Tuy nhiên, chỉ bằng một cái liếc mắt, chị ấy khiến Himari không thể nói thêm lời nào nữa.
“Nếu không biết dừng đúng lúc thì cái vẻ đáng yêu của em cũng chỉ là hàng vứt đi thôi đó.”
“…..”
Enomoto-san không nói thêm lời nào mà chỉ kéo Kureha-san ra khỏi đây, trong khi chị ta vẫy tay ra hiệu “bái bai~”.