Trans + Edit: TsuU
T-Tác giả lại quay xe rồi =)) rồi rốt cục vụ Himari đi Tokyo là bịp trong bịp đúng không? Giông mới qua bão lại tới.
-------------------
Sân bay địa phương cách thị trấn tôi khoảng một giờ đi tàu tốc hành.
Ở dọc theo sảnh chờ xuất và nhập cảnh đều có máy lạnh. Tôi đang ngồi trên ghế thưởng thức món kem nhân xoài dẻo mà mình đã mua khi nãy.
(…Nhưng tại sao mình phải trở thành culi vậy?)
Trong khi còn mãi đang quở trách trong đầu, một giọng nói dịu dàng từ phía sau tôi vang đến.
“Ô, cậu em nhà Makishima đây mà, sao hôm nay lại là cậu đến?”
Cô ấy là một người phụ nữ với gương mặt xinh đẹp. Mái tóc bồng bềnh trên gương mặt nhỏ nhắn, làn da mịn màng như một quả trứng. Tất cả mọi đường nét trên gương mặt ấy đều khiến cô trở nên xinh đẹp như một con búp bê sống.
Tên cô là Enomoto Kureha. Cô gái tháo kính râm và nghiên đầu khó hiểu.
“Chị tưởng là Hideyan sẽ tới đón chứ…”
“Anh trai em bận làm idol của mấy tín đồ rồi. Nên em đóng vai trò xách hành lý hộ chị đây.”
Người phụ nữ cất giọng cười “Fufufu” đầy tinh nghịch.
“Nhờ em nhé!! Nhìn nam tính lắm đó, nên chị sẽ dựa vào em vậy!”
…Như mọi lần, nụ cười ấy quá hoàn hảo. Hoàn hảo đến cái mức dường như nhiệt độ xung quanh nó đều biến mất đi.
“Sao lần này chị trở về… vội vã quá vậy? Không phải chị rất ghét quên mình sao?”
“Không hề nha, cái vụ đó đâu có gì to tát đâu mà.”
Kureha-san vỗ đôi tay một cách vui vẻ.
“Chị chỉ muốn trả thù một chút với đứa hậu bối-chan đã bôi tro trát trấu lên mặt mình thôi.”
Đúng như dự đoán của tôi.
“Cái chuyện người ta tuyển Himari là do chị sắp đặt đúng không?”
“Đương nhiên, chị đây đã phải mỏi mồm thuyết phục mấy ông sếp lớn, rồi việc còn lại chỉ là đón con bé đến văn phòng thôi. Đột nhiên nó nói “em không đi nữa” coi có tức không hả? Tức lắm đúng không em?”
“Nhưng mà, em nghe nói là chưa có ký hợp đồng mà?”
“Fufufu, cái đó đúng. Nhưng mà dù gì đi nữa cũng không thể phá vỡ giao kèo với một người lớn bằng đúng một câu nói “em không đi nữa” đúng không nè?”
Nghe những lời này, tôi không thể ngăn mình vô thức nhếch mép cười.
Tại sao tình hình lại cứ diễn biến theo đúng với mong đợi của tôi thế nhờ.
“Kế hoạch trả thù của Kureha-san ấy, cho em tham gia với được không?”
Kureha-san trông chả có tí nào là ngạc nhiên. Thay vào đó, cô ấy mỉm cười một cách đầy nhẹ nhàng.