Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Frag. 3: Vậy, cậu có thể chỉ luôn nhìn mỗi mình thôi, có được không? - Prologue - Hoa Đôi (Phần Cuối).

Trans + Edit: TsuU

-------------------

Nếu việc tìm được một tình bạn dễ dàng đến mức chỉ cần một khoảnh khắc, thì chuyện mất đi cái tình bạn ấy cũng sẽ đến nhanh không kém thôi.

Giả sử cuộc đời tôi là một quyển tiểu thuyết, hay một bộ phim.

Số trang ngày càng giảm dần, hay thời lượng chiếu còn lại trước khi phim kết thúc cũng là những dấu hiệu cho biết ngày tàn của tình bạn này sắp tới. Những kịch bản quen thuộc thường có các tình huống đỉnh điểm trước khi đến khúc cao trào, hay những tình huống gay cấn nhất luôn có dấu hiệu ngầm thông báo trước khi nó xảy ra.

Cơ mà đây là cuộc đời thực.

Cái kết sẽ ập đến mà không hề có một dấu hiệu nào báo trước.

Số phận là thứ mà con người ta có muốn tránh cũng không được.

Hoa nào mà chẳng héo tàn?

Cho dù có bảo quản tốt đến mức nào đi chăng nữa. Thì chúng cũng sẽ nhạt màu dần, và cuối cùng là úa tàn theo thời gian. Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là kéo dài thời gian cho đến khi cái kết quả tàn khốc đó đến.

Có gì tồn tại mãi mãi sao?

….Tôi đã nghĩ vẩn vơ những thứ này vào một ngày đông giá rét, năm hai sơ trung.

Đã hai tháng trôi qua kể từ cái ngày định mệnh sắp đặt cho tôi gặp Himari.

Tính từ ngày hôm nay, thế giới muôn màu ngoài kia chỉ còn chưa đầy một tháng để bước chân sang lễ giáng sinh.

Từng cơn gió lạnh buốt bắt đầu vờn qua da thịt tôi. Ngay trước khi bước chân đến ngôi trường quen thuộc, Sakunee-san ném cho tôi một cái áo khoác và nói ‘mặc cái này vô đi, kẻo bệnh bây giờ.’

Sakunee-san hiếm khi nào dịu dàng được như thế này, chuyện lạ đây thật sự khiến tôi quá đổi tò mò. Rồi chị ta nói tiếp ‘Chị mới là đứa phải đứng ra lo cho mày đấy, nên đừng có bệnh cho chị nhờ, phiền lắm.’ Nghe xong câu ấy, lòng tôi như nhẹ đi một chút, quả thực bà chị này sẽ chẳng bao giờ biết cách thể hiện sự quan tâm ra ngoài lộ liễu như thế đâu.

Dù ở vùng quê nghèo này, giáng sinh vẫn là cái dịp gì đó quá sức đặc biệt. Khu phố mua sắm tấp nập người trong đợt giảm giá cuối năm, với mấy cái bảng hiệu gây chiến như kiểu “quyết tâm đánh bại AEON”. Những ngôi nhà thì đã sớm được trang trí bằng ánh đèn lung linh đủ sắc.

Nhà tôi cũng không khác gì mấy.

Đó là sự kiện đầu tiên mà tôi sẽ tham gia cùng người bạn thân của mình, Himari.

Giáng sinh năm nay, lớp học cắm hoa mà tôi đang theo học sẽ tôi chức một buổi triển lãm tác phẩm cá nhân.

Vì Himari bảo sẽ đến xem nên tôi đang miệt mài chuẩn bị tác phẩm của mình để gửi đến cuộc triễn lãm ấy.

Trong lòng tôi không khỏi háo hức và một chút hồi hộp nữa. Từ trước đến giờ tôi chỉ tạo ra các tác phẩm dành riêng cho bản thân mình… Hoặc chí ít là những tác phẩm tôi nghĩ sẽ hợp với cô bé mơ hồ trong ký ức năm đó. Đây là lần đầu tiên, tôi thực hiện một tác phẩm để mọi người cùng chiêm ngưỡng.

Cái thời điểm ấy, đã có một vài thay đổi nho nhỏ diễn ra trong cuộc đời tôi.

Khi tôi vừa đến trường, một cậu trai chạy lại từ phía hành lang ngoài và gọi lớn tên tôi.

“Yo, Natsume, chào buổi sáng!”

“…Um, chào buổi sáng.”

Cậu chàng này cũng là một học sinh năm 2 như tôi, cậu ta toát lên một bầu không khí thoải mái cực kì.

Sở hữu một mái đầu cắt ngắn cùng cơ thể săn chắc, hình như cậu ta là thành viên chủ chốt của câu lạc bộ bóng rổ thì phải. Cái dáng vẻ trưởng thành ấy làm tôi không thể tin được rằng đây là một học sinh năm hai cùng trang lứa với tôi.

Cậu ấy cười nắc nẻ khi đưa tay chạm vào mấy sợi lông trên chiếc áo khoác của tôi.

“Áo gì mà nữ tính dữ vậy?”

“À, bà chị mình bắt mình mặc đó…”

“Hahaha, nhìn thoáng qua mình còn tưởng gái xinh cơ đấy.”

“Bộ nhìn kì lắm hả…?”

“Hông, Natsume có dáng người be bé, nhìn cũng nổi bật lắm mà.”

Nói xong, cậu ấy thản nhiên khoác vai tôi. Y như hành động thân thiết của ‘tụi con trai’ vậy. Cái này làm tôi có chút vui lẫn hào hứng.

Sự thay đổi nho nhỏ mà tôi nhắc đến khi nảy chính là cậu chàng này, người bạn duy nhất ngoài Himari mà tôi đã làm quen được.

Mặc dù cả hai đứa khác lớp nhau, nhưng một ngày đẹp trời nọ, chúng tôi học ghép lớp thể dục và đã có một cuộc nói chuyện nhỏ với nhau. Sau đó bọn tôi thường xuyên trò chuyện nhiều hơn, thỉnh thoảng còn cùng nhau về nhà nữa.

Cậu ấy mặc dù mang một ngoại hình trưởng thành, nhưng thứ ấn tượng đối với tôi nhất vẫn là má lúm đồng tiền hiện lên trên gương mặt cậu ta mỗi khi cười thật tươi.

“À, Nhắc mới nhớ. Himari đâu rồi.”

“Sáng giờ mình chưa gặp nhỏ nữa. Nhưng chắc nhỏ sắp đến rồi đấy…”

Lúc bản thân như đang trông đợi thứ gì đó đến, tôi bất chợt bị vỗ nhẹ vào sau lưng.

Khi tôi quay người lại. Cô ấy chọt nhẹ ngón trỏ lên má tôi. Đứng đó là một cô gái xinh đẹp, chính là người bạn thân nhất, người bạn đầu tiên mà tôi có.

“Dze, Yuu, cậu đã bị tóm.”

“Himari, đừng có làm vậy nữa coi…”

Đắp lên cái dáng vẻ mảnh mai nhỏ bé của cô ấy là một làn da trắng như tuyết mùa đông.

Cặp mắt to tròn hình quả hạnh xanh biếc như thể được đổ đầy bởi thứ nước biển ở đại dương trong vắt.

Mái tóc dài đến cuối lưng, bồng bềnh mang một sắc tố xanh nhạt hơn đôi mắt ấy một chút. Gợn sóng, thướt tha và khẽ rung rinh theo từng chuyển động nhỏ của cơ thể.

Cô gái mang sắc đẹp tuyệt trần của một nàng tiên thuần khiết, Himari Inuzuka.

Bằng một phép màu kì lạ nào đó, cô gái này đã trở thành bạn của tôi sau cái ngày lễ hội văn hoá định mệnh hồi tháng 9.

Cô nổi danh là hoa khôi xinh nhất trường tôi. Được biết đến với cái tên ‘Ma Nữ Phù Thuỷ’ vì một số giai thoại đau lòng với đám con trai.

Himari khẽ mỉm cười và nhấp một ngụm từ hộp Yoguruppe trên tay cô ấy, anh chàng bên cạnh tôi cũng cười thật tươi và nói.

“Himari, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng. Hôm nay cũng thân thiết với nhau dữ ha.”

Khi nói đến cái vế phía sau, cô nàng đưa mắt lườm tôi. Cái áp lực từ ánh mắt đó như kiểu muốn nói “Sao cậu cả gan dám chào hỏi thằng bạn thứ hai trước cả mình, người bạn thân đầu tiên của cậu đây? Khát đòn lắm rồi đúng không?”

Không không, chuyện này là bình thường mà. Do tôi gặp cậu ta trước chứ bộ. Himari muốn tôi phớt lờ tất cả mọi người cho đến khi tôi gặp mặt cô ấy rồi chào buổi sáng trước sao? Cái này là chơi game ở độ khó bất khả thi không phải sao?

Sau đó, Himari cũng chạm vào chiếc áo khoác của tôi mà hỏi.

“Ê Yuu, áo đẹp đó, cậu kiếm ở đâu ra vậy?”

Chàng trai bên cạnh tôi bắt đầu bật cười rồi nói.

“Cậu ấy lượm từ bà chị gái đó.”

“Ah vậy hả, hèn gì nhìn đáng yêu lắm đó.”

“Nhưng mà Natsume nhỏ con quá, không hợp lắm nhỉ?”

“Mình giác ngộ được rồi, Mặt Yuu nhìn đáng yêu lắm, nên mặc thời trang unisex nhìn hợp cực.”

Tôi cảm giác như đang sắp tắt thở giữa cuộc thi đánh giá ngoại hình người khác của mấy đứa sướng đời này.

Thực ra mấy cái ánh nhìn nhòm ngó của mấy đứa xung quanh mới là thứ làm tôi khó chịu ác. Nếu là trước đây thì tụi nó sẽ nhìn tôi theo kiểu “Himari và chó cưng của cổ”. Còn khi có sự tham gia của anh chàng này thì mọi thứ đổi sang “Tập hợp mấy đứa sướng đời.”

Tự dưng có một đứa lạ hoắc xen vào nhóm cũng làm tôi cảm thấy khó chịu dữ lắm.

Thực tình mà nói thì cái nhóm này sẽ hợp lý hơn nhiều nếu không có mặt của tôi. Himari một cô gái xinh đẹp và một anh chàng giỏi thể thao, nhìn kiểu ếu gì thì tôi cũng như hàng tặng kèm mà thôi.

Tuy nhiên, cả hai người họ không ai quan tâm đến cái sự chênh lệch giai cấp này. Họ thản nhiên đùa giỡn với tôi như thể chúng tôi đã thân nhau từ khi mới vào trường.

“Nè Yuu, lần sau giả gái thử đi?”

“Mình sẽ không bao giờ làm cái trò đó đâu.”

“Mình nghĩ ý tưởng đó hết xảy luôn mà. Mình sẽ cố gắng hết sức để trang điểm cho cậu thành một cô gái đáng yêu, và khiến nó trở thành kỷ niệm đáng nhớ nhất cuộc đời Yuu.”

“Là do Himari muốn nhìn thấy bộ dạng xấu hổ đó của mình thôi chứ gì…”

Sau đó Himari bật cười khoái trá.

“không sao đâu, cứ làm theo Himari-chan đi. Xong đến Aeon thử xem có chàng trai nào tới tán tỉnh không”

“Bộ đây là trò chơi trừng phạt à? Có chết mình cũng không làm đâu.”

“Không sao đâu mà. Nếu lỡ có anh trai nào nghiêm túc định bế cậu đi thì mình sẽ nhảy ra và nói ‘tôi là bạn trai của cô ấy, thả cô ấy ra.’”

“Cái đó không phải là vấn đề!!!”

Himari cũng bật cười một cách sảng khoái trước trò đùa này.

Thời điểm đó, cả ba chúng tôi đã bắt đầu ở bên nhau nhiều hơn. Nhờ sự giúp đỡ của Himari mà tôi đã có thể giao tiếp lưu loát với bọn con trai trong trường.

Khoảng hai tuần sau, thì cái tình bạn ấy tàn.

♣♣♣

Đã bước sang tháng 12. Không khí lạnh đã bắt đầu dần trở nên ác liệt hơn.

Trước khi bản thân kịp nhận thức được thì tôi đã ngang nhiên chiếm dụng chiếc áo lông của Sakunee-san và luôn mặc nó đến trường. Không phải tôi vui vì Himari và mấy người khác khen nó dễ thương đâu. Chỉ là tôi không còn cái áo nào khác nữa thôi, ừm thì cũng có chút Tsundere.

Khi chuông báo giờ nghỉ trưa đã điểm, anh chàng kia chạy thẳng đến lớp tôi.

“Yo, Natsume, đi ăn nào.!!”

“Ừm, mình biết rồi.”

Lúc đó, cả ba chúng tôi thường xuyên dùng bữa cùng nhau trong phòng khoa học. Khi tôi luyên thuyên về sở thích của mình, cậu ta dường như hiểu được và thốt lên. “À, mấy món phụ kiện mà bọn con gái đã mang lúc lễ hội văn hoá đúng không? Nhìn tuyệt thật đấy.”

Sự kiện “đón Yuu-người tàng hình” trong lớp tôi cũng đã thay đổi theo từng mùa, tuỳ theo người đến hôm đó là Himari hay cậu ta. Từ đó có một trò chơi dự đoán khác mang tên “Hôm nay ai sẽ đến?” cũng được bọn bạn trong lớp tôi phát minh ra.

Như mọi khi, tôi chộp lấy cái bánh mì từ cửa hàng tiện lợi và theo chân cậu ấy đến phòng khoa học.

“Nhân tiện thì hôm nay Himari-chan bận với cuộc họp ở uỷ ban rồi.”

“Vậy hả?”

“Ê hôm nay không có mấy đứa con gái, hay là nói chuyện tà răm tí đi ha..”

“Nói mấy thứ đồi truỵ khi đang ăn không phải là ý hay đâu…”

Khi cả hai đến phòng khoa học, chúng tôi lập tức dùng bữa trưa.

Tôi lấy chiếc bánh mì cà ri từ trong đống bánh mà tôi mang theo, đưa cho cậu ấy. Lúc trước, cậu ta bảo cũng muốn ăn bánh mì cà ri, khi thấy tôi mang cho Himari. Từ đó, hễ khi nào cửa hàng nhà tôi dư món này, tôi đều mang theo đến lớp.

Chúng tôi cùng nhau tám nhảm về mấy chủ đề tầm phào như mọi ngày. Đó là về một chương trình được chiếu trên TV. Bị ảnh hưởng bởi Himari mà tôi đã bắt đầu xem TV rất nhiều.

Himari rất mê mấy cái show trò chuyện cùng người nổi tiếng như Matsuko Deluxe hay Ariyoshi, mấy người có kiểu cách nói chuyện không rất thoáng. Ngoài ra cô còn mê mấy cái phim hài và chương trình ca nhạc nữa…

Trong lúc đó, đột nhiên cậu ta bắt đầu nói chuyện một cách rụt rè.

“Này, sắp tới giáng sinh rồi ấy.”

“Ừm, có chuyện gì với cậu sao?”

“Không, chỉ là cậu và Himari-chan nói có việc gì cần làm trong ngày hôm đó sao?”

“Ừm, Himari bảo là sẽ đến để xem buổi triển lãm ở lớp dạy cắm hoa của mình…”

Tôi đang tự vấn là có phải cậu ta đang muốn mời mình đi chơi không? Thực sự thì trước giờ tôi chưa nhận được bất kỳ lời mời nào từ một người bạn nam nên có phần hơi phởn.

“Vậy, nếu cậu rảnh thì ba đứa mình có thể đi chơi cùng nhau sau buổi triển lãm đó…”

“Không, ý mình không phải vậy đâu!”

Tôi đã nói với một giọng điệu đầy háo hức, nhưng cậu ta lại cắt ngang lời tôi bằng một giọng còn to hơn.

Tôi tự hỏi, liệu có gì đó đã xảy ra à? Là do tôi lỡ nói gì sai? Hay cậu ta không xem tôi như một người bạn… Mớ bòng bong ấy cứ luẩn quẩn mãi trong đầu tôi không buông tha.

“Hôm giáng sinh ấy… Cậu có thể dành cho mình chút thời gian riêng tư với Himari không?”

“Hả?...”

Khi tôi còn đang ngơ ngác, cậu chàng thì ngoảnh nhìn đi nơi khác.

Tôi hiểu cậu ta muốn nói gì rồi. Không có lý do gì để tôi có thể đần đến mức không hiểu được tình hình. Cậu ấy đang thực sự nghĩ tôi thích Himari như một người khác giới.

(Cuộc hẹn đến xem buổi triển lãm không phải là điều bắt buộc đối với tôi…)

Nhưng đột nhiên, nụ cười của Himari xuất hiện một lần nữa trong tâm trí tôi.

Đó không phải là ký ức của tôi về việc đã từng chứng kiến nụ cười ấy. Đó đơn thuần chỉ là thứ ảo tưởng của tôi, về cái hôm cùng Himari đến dự buổi triển lãm.

Trong tưởng tượng của tôi, Himari đến buổi triển lãm với bộ thường phục, cùng chiếc áo khoác mỏng của Uniqlo khiến nó như thể tới từ một thương hiệu cao cấp…. Dừng chân trước tác phẩm của tôi, Himari nở một nụ cười tươi tắn nhất mà tôi từng được thấy, và thủ thỉ “Tuyệt lắm đó!!”

Cái mộng tưởng đó chỉ thoáng qua trong tâm trí tôi rồi tan biến.

Tôi nở một nụ cười tự nhiên rồi bảo.

“…Được rồi! Không có gì đâu mà.”

Trong trí nhớ của tôi, thì câu nói đó hình như mang hàm ý tương tự như “Không cần hỏi ý mình đâu” hoặc “Chúc hai cậu vui vẻ nhé!” Nhưng tôi thực sự không nhớ rõ lắm.

Tôi cũng cảm thấy trong lòng có chút vui vì đã giúp được cho bạn mình.

Tôi cũng không muốn Himari cứ mãi nghĩ rằng tình yêu là một thứ độc hại.

Tôi muốn cô nàng bạn thân của tôi có những giây phút hạnh phúc, điều đó đâu có khó hiểu đúng không? Có thể đây là cái trò đẩy thuyền thừa thải đối với cô ấy, nhưng dù sao tôi cũng làm vì quan tâm đến Himari mà.

Về phần cậu chàng này, chắc chắn cậu ấy không ngu ngốc đến mức làm mấy thứ khùng điên khiến Himari ác cảm về tình yêu như thằng người yêu cũ của cổ đâu, nên là không sao nhỉ?

Bọn họ là một cặp xứng đôi vừa lứa.

Tôi thấy vui vì đã giúp họ, nhưng tôi cũng cảm nhận được một cơn đau ập đến trong lồng ngực mình… Cảm giác ấy, tôi không thể nào quên được.

♣♣♣

“Buổi triển lãm cắm hoa bị huỷ mất rồi… do bà cô giáo của mình vấp chậu cây té gãy chân… Không không!! Không cần chia buồn gì đâu, thực ra bà ấy chỉ bong gân thôi chứ không đến mức gãy chân đâu.

Mà dù sao thì buổi triển lãm đó cũng bị huỷ rồi. Hả? Đi xem phim sao?... Thực ra thì nếu buổi triển lãm bị huỷ thì Sakunee-san đã nhờ mình đổi ca làm ở cửa hàng tiện lợi…. Ừ, là bà chị thứ 3 của mình đó. Bà ấy chắc có một cuộc hẹn hò vào đêm giáng sinh.

Vì vậy, hôm ấy mình không thể đi cùng cậu mất rồi… Thực sự xin lỗi nhé.”

Đó là nội dung cuộc trò chuyện của chúng tôi ở buổi lễ bế giảng, ba ngày trước khi đến giáng sinh.

Vào ngày giáng sinh, một hội trường cho thuê của toà thị chính, gắn liền với thư viện công cộng đã được chọn làm địa điểm tổ chức cuộc triển lãm của lớp học cắm hoa.

Tôi ngồi ở một cái bàn dài, đảm nhiệm vị trí tiếp tân.

Dù là được tổ chức trong hội trường, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh. Hôm đó tôi đã thở ra khói trắng luôn. Tôi đã thực sự chửi thầm trong bụng rằng ước gì họ dám bật máy sưởi mạnh hơn xíu nữa.

Tất nhiên, việc cái buổi triển lãm này bị huỷ là do tôi bịa ra. Tôi chỉ muốn Himari từ bỏ kế hoạch đến đây thăm thú với hy vọng anh chàng kia sẽ thành công trong việc mời mọc Himari đi hẹn hò.

Cái việc Sakunee-san đi hẹn hò cũng là nói dối nốt… Tôi ước gì mình có thể thấy được chân dung người đàn ông dũng cảm nào dám đi hẹn hò với bà chị trơ trẽn đó của mình.

Tôi cũng không phải là kiểu người sẽ thay đổi lịch trình khi kế hoạch đi chơi cùng Himari bị huỷ. Cái việc nghĩ đến Himari đang vui vẻ cùng anh chàng kia trong khi tôi chẳng có cái gì để làm, nó khiến tôi khó chịu lắm. Nên tôi quyết định vẫn đến để giúp đỡ cuộc triển lãm này.

Tuy nhiên, chỉ có giáo viên và người quen của mấy học sinh ghé qua cuộc triển lãm này. Mỗi giờ có tầm 2-3 người vào thôi cũng tốt biết mấy. Tôi cứ ngồi đó một đống mà không có cái gì để làm, thực sự chán lắm.

Mãi đến gần trưa, giáo viên của lớp học cắm hoa mới bước ra từ cuộc triển lãm.

Cô ấy là một phụ nữ xinh đẹp, tuổi ngoài 30. Với mái tóc đen dài, tạo một vẻ chính chắn như người trưởng thành đúng nghĩa.

Tôi thực sự không thuận với mẹ tôi lắm, nên ở một số mặt nào đó thì vị giáo viên này cũng có thể xem như mẹ đỡ đầu của tôi cũng được.

Ở lớp học cắm hoa, cô thường xuyên vận một bộ Kimono, nhưng hôm nay cô trông cực kì xinh đẹp và trưởng thành với bộ vest. Nhưng dù phong cách thế nào thì thực sự vẫn rất hợp với cô.

Cô nhẹ nhàng bảo tôi.

“Natsume-kun, cô trò mình cùng đi ăn trưa đi.”

“Còn việc tiếp khách thì sao cô?”

“Không sao đâu, cô đã nhờ nhân viên ở đây rồi. Chứ để bụng kêu ọc ọc trước mặt khách là mất lịch sự lắm đó nha.”

“Dạ, em hiểu rồi..”

Đúng là vậy thật mà.

Tôi và cô rời khỏi hội trường công cộng và hướng đến một quán Ramen Tonkotsu gần đó. Quán mang một bầu không khí rất cổ điển với bếp mở, cho phép thực khách có thể nhìn thấy quy trình nấu ăn từ bàn.

Vị giáo viên ngồi xuống bàn, gọi món mà thậm chí còn không thèm nhìn thực đơn.

“Cho tôi Tonkotsu Ramen, còn thằng bé này một xuất Chasu Ramen size đại nhé.”

“Cô ơi, em ăn tô thường là được rồi…”

“Không cần khách sáo đâu, hãy xem như là cô đãi vì đã giúp đỡ buổi triển lãm ngày hôm nay nhé.”

Không phải là về chuyện tiền nong mà…

Trái ngược với vẻ ngoài nữ tính của mình, cô giáo là một người phụ nữ mang tính cách cực kì mạnh mẽ.

Cuối cùng Ramen cũng được dọn lên. Cảm hai chúng tôi nắm chặt bàn tay lại. Bụng tôi chợt réo lên từng tiếng khi nhìn thấy mấy lát thịt xá xíu được thái mỏng và xếp đầy ắp trong tô. Cô giáo nhìn dáng vẻ của tôi và bật cười khúc khích, khiến tôi ngại ngùng mà lướt mắt đi chỗ khác.

Tôi đưa một thìa nước súp vào miệng và thưởng thức nó. Món súp Tonkotsu thanh đạm làm ấm cả cái cơ thể đã đóng băng vì thời tiết của tôi…

Chiếc TV gắn trên tường đang phát tin tức của các tỉnh lân cận. Cô giáo tôi thưởng thức món mì một cách từ tốn trong khi theo dõi tin tức trên TV.

“Nhưng mà, Natsume-kun nè, việc giúp đỡ buổi triển lãm vào ngày giáng sinh này có gây phiền toái gì cho em không?”

“Vâng? Ý cô là sao ạ…?”

“Thì em cũng là học sinh sơ trung mà, chắc hẳn phải có kế hoạch đi chơi cùng bạn bè vào đêm giáng sinh chứ.”

“Ah, em hiểu ý cô rồi.”

Tôi có một chút chần chừ trong lời nói, sau đó tôi quyết định thổ lộ với cô giáo của mình.

“Thực ra, có một người bạn đã nói là sẽ đến xem buổi triển lãm hôm nay đó.”

“Thiệt hả? Rồi em nói sao với người ta?”

“Ưm, em bảo là em bận rồi. Cậu ấy sẽ đi chơi cùng những người bạn khác thôi.”

“Hmm, tiếc ghê ha.”

Tự mình hỏi mà câu trả lời của cô nhạt nhẽo đến phát sợ.

Nhưng cô ấy lúc nào cũng như thế này, điều đó đối với tôi cũng phải là tệ. Việc cô không bao giờ tự ép mình đồng cảm hay cảm thông cho tôi cũng là lý do khiến tôi dễ dàng nói chuyện với cô hơn. Chính vì thế, lớp học cắm hoa của cô luôn là một chốn bình yên dành cho tôi.

“Giả sử em có một người bạn, cậu ta thường xuyên mang cho em những trải nghiệm mà bản thân em không thể tự mình có được. Trong trường hợp đó, việc giữ gìn mối quan hệ ấy quan trọng hơn chuyện niềm vui của bản thân đúng không, sensei?”

“Ư, đừng có hỏi cô mấy câu khó nuốt như vậy chứ.”

Cô mỉm cười dịu dàng khi rắc muối tiêu vào tô ramen của mình để trải nghiệm những hương vị khác nhau.

“Nó cũng giống như trồng hoa thôi, đôi khi em gieo một lúc nhiều hạt giống thì em sẽ thấy chúng phát triển nhanh hơn là gieo từng hạt một. Cô nghĩ là khi em trưởng thành, em sẽ hiểu được điều này”.

“Sensei à…”

Thực sự tôi không biết cô ấy đang muốn nói cái gì, nên thôi lơ đi luôn vậy.

Cho dù tôi không thể hiểu điều cô ấy muốn nói. Dù nó có mang ý nghĩa tích cực hay tiêu cực, thì tôi vẫn nhận định cô giáo là một người rất chân thành với tôi.

Khi dùng xong ramen, hai chúng tôi quay lại hội trường công cộng.

Đó là lúc khoảng ba giờ chiều. Căng da bụng, chùng da mắt…. Khi tôi đang ngồi vật vờ trên ghế tiếp tân như kiểu đang chèo thuyền trên sông thì có khách đến.

“Nè, ghi tên chỗ này đúng không?”

“…! Vâng, xin hãy điền tên và cả số điện thoại ở đây ạ!”

Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, làm tôi tỉnh giấc trong cơn hoảng loạn. Cũng nhờ nó mà tôi có thể hoàn toàn tỉnh táo.

À, không. Mặc dù đã tỉnh hẳn rồi, nhưng cảm giác như còn đang mơ vậy

Đứng đó là Himari, vì hôm nay là ngày nghỉ nên cô nàng mặc thường phục là điều đương nhiên. Chiếc áo khoác mỏng của Uniqlo mặc bên ngoài sơ mi kẻ sọc, đúng với hình ảnh của Himari trong trí tưởng tượng của tôi.

Himari nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt hồn nhiên vô số tội. Cô cố gắng nhịn cười trong khi giơ chiếc điện thoại thông minh ra chụp ảnh tôi.

“…Hả?”

“Sao vậy ta? Nhân viên tiếp tân là bộ mặt của cả cuộc triển lãm đó. Ngủ gật là không được đâu biết chưa? “

Himari khúc khích nhoẻn miệng cười trong khi gõ gõ đầu bút bi vào trán tôi. Mặc dù nó không đau tẹo nào, nhưng tôi chắc chắn đây không phải là nằm mơ.

“S-Sao cậu lại đến đây…?”

“Ơ, tại lúc mình đến cửa hàng tiện lợi nhà Yuu, nhân viên ở đó kêu “Yuu đến buổi triển lãm rồi”. Còn chuyện cô giáo bị gãy chân…. chắc không cần nhắc lại đâu ha? Mình chưa từng nghĩ là Yuu sẽ bịp mình vậy đó, trải nghiệm mới lạ ghê. Còn vụ Sakura-san, chị ấy thực sự rất xinh luôn đó chứ? Lúc nghe từ mõm của Yuu mình còn tưởng bà đó là người thường xuyên soi mói, xấu tính chứ. Nè, có một người chị dễ thương vậy sao không giới thiệu cho mình? Còn nữa, cửa hàng tiện lợi nhà Yuu sao không bán Yoguruppe vậy…?”

 Không không không không? Tém tém lại coi. Đừng có dồn một đống thông tin như vậy vào đầu tôi. Mới thức dậy thôi nên tôi không thể xử lý được hết mớ thông tin đó đâu.

Cuối cùng sau khi tôi đã lấy lại được bình tĩnh.

Vậy cái chuyện tôi thực sự nên hỏi là…

“Ừm, cậu không đi chơi với cậu ta sao?”

“Hừm, mình có. Nhưng mình chạy về ngay lập tức vì không thấy Yuu ở đó.”

Trong khi điền tên mình vào tờ giấy trên bàn tiếp tân, Himari thản nhiên nói như kiểu chẳng có gì xảy ra.

Khi viết xong, Himari nở một nụ cười… Nó thực sự làm tôi sởn gai ốc. Đây chính là nụ cười của cổ khi đang tức giận đây mà.

“Nè, Yuu. Mình đã bảo là không muốn yêu đương rồi. Mà cậu còn làm cái quần gì vậy hả?”

“K-Không… Ừm…”

“Mình đồng ý ra ngoài chơi với cậu ta vì nghĩ Yuu sẽ đến đó. Đột nhiên cậu ấy bảo Yuu bận rồi, nghe là biết bịp liền. Khi mình chuẩn bị về nhà, thì cậu ta đột nhiên tỏ tình một cách nghiêm túc luôn đó. Lúc đó cái mặt mình kiểu ‘ồ quao’…”

“Vậy, cậu trả lời sao…?”

“Nhìn mình là biết rồi mà? Mình giống sẽ thích cái loại người kiêu ngạo vậy sao? Mà lần này cũng một phần là lỗi của mình, do bất cẩn bị cậu ta bịp.”

Himari thở dài…

“Uầy dù sau lần này cũng không có gì đó xui xẻo. Nhưng mà cái việc tự bày ra một đống thứ mà không hỏi ý kiến người liên quan của cậu thực sự đáng trách lắm đó.”

“Chuyện xui xẻo là sao…?”

“Ờ ví dụ như cưỡng hôn nè. Có một số đứa khi bị từ chối vẫn cố đi cưỡng hôn con gái nhà người ta. Mình biết là vì tụi nó chìm đắm trong cái tình yêu đó. Nhưng đối với mình chả khác moẹ gì bị con chó hoang nó tợp vào mõm cả.”

“Ừm. Mình xin lỗi…”

Tôi cố gắng xin lỗi một cách chân thành nhất.

Nghĩ lại thì cô ấy nói hoàn toàn đúng. Tự dưng bị bỏ lại một mình với đứa con trai mà cổ không thích, chuyện đó thực sự phiền toái với Himari. Kế hoạch của tôi đúng là ruồi bâu mà.

Tuy nhiên tôi vẫn không nghĩ, chuyện tôi làm là hoàn toàn vô nghĩa.

“Nhưng cậu ta cũng là một chàng trai tốt mà. Cậu ấy luôn đối xử tốt với mình và quan tâm đến sở thích hoa hoè của mình nữa.

Himari rất quan trọng với mình, và cậu ta cũng vậy… Mình luôn coi các cậu là những người bạn thân nhất.

Đó là lý do tại sao mình thực sự muốn hai người mà mình quan tâm nhất có được hạnh phúc…”

“….Yuu, nói nghiêm túc luôn đó hả?”

Ể?

Mặc kệ mấy lời phân trần của tôi. Himari còn chẳng thèm quan tâm. Như mọi ngày, cô ấy lôi một hộp Yoguruppe ra và bắt đầu uống.

Tôi còn bị choáng do sốc nhiệt nên quên mất quy định ở đây là cấm ăn uống.

Himari nói với một tông giọng như đang phán quyết.

“Thằng đó nó nhắm đến mình ngay từ ban đầu nên mới tiếp cận Yuu đấy.”

“…..”

Lúc đó, tôi đã trưng ra một bộ mặt như thế nào. Thì chỉ có Himari-người đang nhìn thẳng vào tôi mới biết được.

Cho dù thế nào đi chăng nữa, không thể phủ nhận hàng loạt dòng cảm xúc đang chạy lòng vòng trong đầu tôi. Tôi không thể nghi ngờ lời nói của Himari. Đối với tôi, Himari chính là người bạn thân nhất trên cõi đời này, điều đó đồng nghĩa với việc tôi bị lợi dụng là sự thật.

Tuy nhiên, tôi không thể ngay lập tức mà thay đổi được định kiến của mình về người khác. Trong lúc đó, một âm thanh kỳ lạ trôi tuột khỏi miệng tôi.

“Hử..”

“Yuu thật sự không nhìn ra hả? Mà thôi dẹp đi, Yuu có phải là kiểu người có cái skill đa nghi đó đâu. Từ đầu trước khi thằng đần đó bắt chuyện với Yuu, nó đã cố tán tỉnh mình mấy lần rồi. Cậu không nghe câu ‘liều ăn nhiều’ bao giờ hả?”

“Sao cậu không nói cho mình biết sớm…”

“Nồ, mình cũng nghĩ như Yuu mà. Nếu thằng đần đó thực sự muốn làm bạn với Yuu thì đó là chuyện tốt chứ sao. Mình không kể cho cậu nghe cũng chính là vì vậy.”

Tuy nhiên, kết quả thì ai cũng biết rồi đó.

Con ngựa thì dễ dàng bị bịp, còn tướng quân không may chính là ‘Ma Nữ Phù Thuỷ’, Himari, người đã từng trải qua biết bao tình trường. Nên mưu đồ của cậu trai kia dễ dàng phá sản.

…Xin nói thêm chút nữa. Kể từ vụ hôm đó, cậu trai kia chẳng thèm rep tin nhắn LINE của tôi. Cho dù có gặp nhau ở học kỳ mới thì cậu ta vẫn đối xử với tôi như người lạ.

Tôi cảm thấy chán ghét cái sự ngây thơ của bản thân mình quá đi mà.

Khi tôi chìm đắm vào trong suy tư. Himari bật ra một nụ cười khoái trá.

“Từ giờ trở đi, bớt cái trò phản bội mình lại đi nghe chưa ~”

“Phản bội…?”

Người ta hay kêu cái hành vi ngoại tình khi đã có người yêu là phản bội. Còn chuyện dành thời gian cho đứa bạn khác không phải bạn thân của mình cũng gọi là phản bội hả?

Khi còn đang suy nghĩ mấy vấn đề vô cùng ngớ ngẩn như vậy. Cô giáo lớp dạy cắm hoa của tôi bước ra từ phòng triển lãm và mắng tôi một trận vì cái tội nhây trước lối vào. Tôi lật đật dẫn Himari vào bên trong, khi ấy cô giáo đã thay tôi ngồi vào vị trí tiếp tân.

Khi tôi dẫn Himari tham quan hội trường. Ở đây có khoảng 10 tác phẩm được xếp đều nhau theo lối đi, phòng triển lãm không lớn lắm. Tôi cặn kẽ giới thiệu với cô từ tác phẩm theo thứ tự. Cũng may hôm ấy vắng khách nên tôi có thể thoải mái lớn tiếng hơn một chút.

Ngay cả khi đó không phải là tác phẩm của tôi, Himari vẫn chăm chú lắng nghe tôi thuyết trình.

Rồi thỉnh thoảng lại chêm vào một câu trêu ghẹo.”Cho dù là tác phẩm của người khác mà Yuu vẫn nhiệt tình dữ hen? Đúng là yêu hoa quá hoá khùng mà ~.” Thực sự, cô ấy làm tôi xấu hổ muốn xỉu ngang luôn.

Và cuối cùng cũng đến tác phẩm thứ tư theo tứ tự.

Đó chính là những bông hoa mà tôi đã làm.

Một vòng hoa trang trí giáng sinh cỡ lớn được kết thành từ những bông hoa hướng dương. Cái tên mà tôi đã đặt cho nó là “Hướng dương nở giữa ngày đông.” Khác với những tác phẩm cắm hoa trong bình hay bonsai trước đó. Đây là kiểu trang trí được treo lơ lững giữa không trung.

Một bác nông dân mà tôi quen đã trồng hướng dương trong nhà kính, và may mắn thay tôi đã mua được. Kỳ thực thì tìm hoa hướng dương trong mùa đông này khó hơn cả lên trời.

Nhìn thấy vòng hoa ấy, Himari thủ thỉ một cách nhẹ nhàng.

“Đây là của Yuu đúng không…”

“Ưm, cậu nhìn ra hả?”

“Thì cũng dễ mà. Những tác phẩm trước đây toàn tông màu trắng hoặc xanh. Còn vòng hoa này màu vàng là chủ đạo, có thêm những chi tiết màu nóng như đỏ nữa nè, nó thực sự làm nổi bật lên luôn ấy. Nhìn là biết được làm từ một học viên trưởng thành rồi. Cơ mà nói cái này nhé, nó thực sự không giống Yuu thường ngày lắm ~”

Rồi cô nàng chăm chú quan sát tác phẩm theo từng góc khác nhau sau đó lẩm bẩm mấy câu đại loại như thể “Hửm” hay “Ồ, chỗ này có mấy loại hoa khác nữa nè…!”

Sau đó, cô nàng đột nhiên nhìn tôi từ phía sau chiếc vòng hoa hướng dương và mỉm cười một cách dịu dàng.

“Cậu làm ra vòng hoa này là dựa trên mình, đúng không nè?”

“Hở? Ý câu là sao?”

“Thì mình đang nghĩ là cậu lựa chọn hoa hướng dương vì tên của mình đúng không?”

“À, Himari và Himawari hả… Hừm, mình không biết đâu. Chắc vô tình thôi.”

Tôi lắp ba lắp bắp nhằm trốn tránh.

….Đúng rồi, cái vòng hoa này tôi làm cũng chỉ vì mục đích muốn Himari được chứng kiến.

Ngôn ngữ của hoa hướng dương là “Mình chỉ để ý mỗi cậu thôi.”

Đó cũng chính là loài hoa tượng trưng cho sự chân thành trong tình bạn mà Himari đã dành cho tôi.

Khi cô ấy bảo, cái vòng hoa này trông không giống như tôi mỗi ngày. Tôi thực sự đồng ý với điều đó. Vì tôi-người đã làm ra nó không phải là tôi của trước kia, trước cái ngày lễ hội văn hoá định mệnh ấy.

Khi có Himari cạnh bên, tôi thật sự đã cảm nhận được cuộc sống này thú vị hơn nhiều chút. Đương nhiên trước kia, khi làm phụ kiện hoa cũng đã thú vị lắm rồi. Nhưng không thể phủ nhận rằng tôi đã thực sự cảm thấy cô đơn.

Nhờ có Himari luôn cạnh bên và quan sát việc tôi làm mỗi ngày, điều đó đã luôn khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Mặc dù chuyện này đã làm tôi mắc nhiều sai lầm, nhưng giả sử có ai đó hỏi rằng tôi có muốn quay trở lại thay đổi quá khứ không? Thì tôi xin thẳng thừng mà đáp “KHÔNG”.

Chính vì thế mà tôi đã chọn hoa hướng dương là hoa chủ đạo cho tác phẩm trong cuộc triển lãm mùa đông năm nay. Thông điệp mà tôi muốn gửi đến thông qua cái vòng hoa ấy là “Dù mùa đông có giá rét như nào, cuộc sống tôi vẫn luôn ấm áp, khi có Himari kề bên.”

Cũng được một lúc rồi… Không, nói đúng hơn là Himari đã đứng ngắm cái vòng hoa đó được rất lâu rồi. Nó lâu đến mức cô giáo của tôi phải lo lắng mà chạy vào hóng hớt xem bọn tôi có làm cái gì bậy không?

Himari, cô nàng đang đắm chìm trong niềm đam mê của tôi đột nhiên nhớ đến những lời mà cô đã từng nói.

“Nè, nếu cậu thực sự quan tâm đến mình.Thì xin đừng tìm cho mình cái hạnh phúc mà không có cậu trong đó nhé.”

“Ý cậu là sao?”

“Vì, nếu cậu làm những thứ như vậy. Bản thân cậu mới là người cô đơn ấy, đúng không? Chuyện đó mình không thích đâu. Vì Yuu và mình chính là một cặp đôi cùng nắm chung sợi dây định mệnh đó, biết chưa?.”

“Ừm, nhưng mà khiến cả hai chúng ta có thể cùng nhau hạnh phúc thì thật sự khó lắm, phải không?”

“Khó khăn càng lớn, thì mới có cảm giác thú vị chứ. Hai đứa mình phải tìm một con đường mà cả hai có thể cùng nhau hạnh phúc, được chứ?”

Cô ấy nói trông có vẻ đang đùa, nhưng tôi biết đó là những lời thật lòng.

Có khi, Himari còn mơ mộng hơn cả tôi nhỉ? Nhưng nói thẳng ra như vậy thì vô duyên lắm.

“Vậy tìm con đường ấy bằng cách nào đây?”

“Đầu tiên phải trị cái tội phản bội của Yuu đã.”

“M-Mình sẽ cố hết sức….”

Bị đâm thẳng tim một nhát, tôi chả biết nói gì hơn ngoài im lặng.

Himari nở một nụ cười dịu dàng, và bắt đầu đi ra sau chiếc vòng hoa. Cô ấy đưa mắt nhìn tôi thông qua chiếc vòng hoa hướng dương được treo lơ lửng và thủ thỉ.

“Vậy, cậu có thể chỉ luôn nhìn mỗi mình thôi, có được không?”

e836fa96-4df1-4b04-8dfc-2aad7e48f0f3.jpg

Cảnh tượng trước mắt, làm tôi nghẹn lòng.

Ừm, có lẽ mớ lý thuyết tôi vừa nói lúc nãy là dối trá hết đi. Tôi làm cái vòng hoa này chỉ vì muốn Himari nhìn vào tôi như cái cách cô ấy ngắm nhìn những bông hoa hướng dương ấy.

…Tôi nở một nụ cười gượng. Có lẽ ở đây chính tôi mới là kẻ mơ mộng rồi nhỉ.

“Mình biết rồi. Mình chỉ nắm sợ dây định mệnh ấy với một mình Himari thôi.”

Himari nở một nụ cười thoả mãn và tiến gần đến bên cạnh tôi. Cô nàng vỗ mạnh vào vai tôi, điều đó khiến tôi cảm giác hơi đau và cả xấu hổ nữa, nên nhanh chóng quay mặt né tránh.

“Vậy, tác phẩm này như nào?”

“Hừm…”

Himari mỉm cười nhẹ nhàng và nói với giọng cà khịa.

“50 điểm thôi”

“Hở…”

Câu trả lời này như tát vô mặt tôi một cái vậy.

Tôi cảm thấy cô ấy chấm điểm gắt hơn mong đợi. Không, tôi không tự tin rằng mình sẽ được 100 điểm. Nhưng tôi nghĩ chắc chắn Himari sẽ thích nó lắm chứ, vấn đề là Himari không bao giờ nhận xét sai về các món phụ kiện.

“S-Sao thấp vậy?”

“Hừm, mình không biết nói sao nữa nè. Nhìn thì không thể phủ nhận nó đẹp lắm. Nhưng mình cảm giác chiếc vòng hoa này chỉ mới đạt được một nữa thôi, nếu cậu làm nó dựa trên con người của mình thì mình thực sự muốn cậu sẽ hiểu về mình nhiều hơn nữa.”

“Hiểu về Himari sao?”

“Ừm, lúc cậu hiểu hơn về mình rồi, hãy làm lại thêm một tác phẩm khác nhé, lúc đó chắc chắn mình sẽ nói ra suy nghĩ của mình cho cậu hiểu.”

Himari nở một nụ cười toả nắng.

“Vậy khi nào làm xong phải đưa cho mình xem đầu tiên đó nhen…”

“…Ừm”

Không may, cái câu “đồng ý” trong tôi đã không thể phát âm thành lời. Nhưng lạ thay tôi lại không cảm thấy hối hận một chút nào, chắc đối với tôi, cái lời hứa mong manh ấy đã quá đủ rồi.

Sau khi mùa đông lạnh giá kết thúc, là sự ấm áp của mùa xuân.

Chúng tôi đã luôn tin tưởng rằng vòng tuần hoàn ấy sẽ hoạt động mãi mãi như vậy.

Đã hai năm kể từ lúc ấy. Tình bạn trong chúng tôi đã nãy nở trong một mùa xuân khác hẳn với những mùa xuân từng có trong quá khứ.

Đó có phải là mãi mãi không?

Hay đây chỉ là chúng tôi chỉ đang cố gắng kéo dài cái tình bạn này?

Dù hiện tại, mùa xuân đã trôi qua, nhưng chúng tôi vẫn không thể nào quên đi những hoài nghi ấy.