Trans + Edit: TsuU
---------------------
Tiết trời cũng đã bước sang tháng 7.
Đó là vào sáng thứ hai, trời đã bắt đầu mưa từ sớm kèm theo không khí ẩm thấp cực kì. Tôi đến trường, thả mình ngẩn ngơ ngắm nhìn cơm mưa rào từ cửa sổ đọng hơi nước trên hành lang.
Từ cuối tuần trước, tôi đã bắt đầu công việc bàn giao sản phẩm từ những đơn hàng đặt làm riêng, một cách từ từ theo thứ tự.
Dường như phản hồi từ khách hàng là rất tốt, Himari cũng nói rằng số lượng đơn đặt hàng đã tăng lại như cũ.
Tất nhiên là khi nghe tin đó tôi rất phấn khởi, nhưng cũng kèm theo một chút cảm giác lo lắng vì lịch trình làm những món phụ kiện theo ý thích của mình cũng bị tạm hoãn lại.
Tôi vẫn chưa quyết định được mình sẽ trồng loại hoa nào cho đợt tiếp theo, vì vậy tôi mong mình có chút ít thời gian để lên kế hoạch trước khi kỳ nghỉ hè ập đến.
“Natsume, tôi có chuyện cần nói với cậu...”
“Ể…?”
Nghe tiếng gọi, tôi ngoái đầu lại nhìn, đó là giáo viên hướng nghiệp của tôi, thầy Sasaki.
Tôi được ông ấy đưa đến phòng hướng nghiệp, ở đây còn có mặt của thầy hiệu phó và cả giáo viên cố vấn câu lạc bộ làm vườn của tôi.
Trong lúc tôi còn đang bối rối, thầy Sasaki đặt cái gì đó lên mặt bàn.
“Thứ này là cậu làm đúng không?”
“A”
Đó chính là món phụ kiện hoa của tôi.
Đây chính là món phụ kiện theo yêu cầu mà tôi đã giao cho một cô nàng trong trường từ tuần trước, một chiếc buộc tóc làm từ hoa cát cánh, tại sao giờ đây nó lại nằm trong tay ông thầy?
“Món đồ này đúng là của em làm, mà có vấn đề gì với nó sao thầy?”
Sau khi liếc nhìn sắc mặt của thầy hiệu phó, thầy Sasaki thở dài và bắt đầu giải thích.
“Thứ 7 tuần rồi, trường ta có nhận được một đơn khiếu nại từ phụ huynh của nữ sinh đã mua món đồ này.”
“Khiếu nại?”
Thầy Sasaki gật mạnh đầu.
“Vị phụ huynh ấy đã nói rằng ‘con gái tôi bị ép mua những thứ này với giá cao’”
Tôi hoá đá, không thể nói nên bất kì lời nào.
“Mọi chuyện có đúng như vậy không?”
“Không, thầy sai rồi. Bọn em đã bàn bạc kỹ với khách hàng về chủ đề, thiết kế và giá cả của món phụ kiện. Chỉ khi cả 2 bên đồng ý với thoả thuận thì em mới bắt tay vào làm, ngoài ra…”
“Bằng chứng đâu…?”
Mọi lời giải thích của tôi đều bị chặn đứng bởi một câu nói của thầy.
“Em có hoá đơn chi tiết khi giao hàng, Himari đang giữ bản sao…”
“Inuzuka? Tôi hiểu, tôi sẽ gọi em ấy sau”
Thầy Sasaki ghi chép thứ gì đó vào sổ tay của mình, khá chắc Himari cũng sẽ bị gọi lên đây không lâu nữa.
“Nói cách khác, cậu đang không có bất cứ thứ gì chứng minh mình đã thoả thuận trước về giá cả đúng không?”
“…..Vâng.”
Các giáo viên bắt đầu thở dài một cách nặng nề.
Tình hình thì cái lời tố cáo của vị phụ huynh kia dần trở thành hiện thực mất rồi.
Bốn vị giáo viên đưa mắt nhìn nhau trong im lặng, tuy nhiên chủ yếu vẫn là thầy Sasaki và hiệu phó. Giáo viên chủ nhiệm của tôi và giáo viên phụ trách câu lạc bộ làm vườn thì chỉ biết trưng ra một gương mặt đầy khó xử như kiểu muốn nói “Haizz, mọi chuyện lại xé ra to mất rồi.”
“Cậu đã gây ra một rắc rối lớn rồi đó.”
Thầy Sasaki bắt đầu nói tiếp.
“Trước hết thì về việc bán những món hàng này, cậu có tuân theo quy trình cụ thể không?”
“Trường chúng ta đâu có cấm việc học sinh tự kinh doanh…”
“Điều đó chỉ áp dụng với những trò có cơ sở và nền tảng phù hợp để kinh doanh. Cậu cũng thừa biết có những vấn đề gì ập đến khi một học sinh bắt đầu suy nghĩ đến việc kiếm tiền. phải không?”
“À, về cái đó thì…”
Chuyện này cũng đã được chúng tôi rào trước.
Thực ra thì câu này tôi cũng đã từng được hỏi nhiều lần. Tôi bắt đầu trình bày mọi thứ như cái lần mà Himari đã nói với tôi.
“Món phụ kiện của em cũng được tính vào một trong những sản phẩm mà cửa hàng tiện lợi gia đình em đang kinh doanh. Và tất nhiên mọi giấy tờ về pháp lý cũng đã được thực hiện đầy đủ ạ…”
“À, tôi hiểu. Nếu đó đúng là sự thật thì tôi muốn liên lạc với người giám hộ của cậu để xác nhận lại điều này… Nhắc mới nhớ, phải chị gái của Natsume là Sakura không?”
“Vâng? Có chuyện gì với Sakunee-san ạ.”
“Khi tôi mới chuyển công tác về đây, tôi chủ nhiệm đúng cái lớp mà cô ấy đang học. Thời đó cô nàng đó đúng là chúa mõm, mỗi khi tôi đi công tác là tình hình lớp học lại trở nên náo loạn…”
Thầy hiệu phó đưa mắt liếc Sasaki, vị giáo viên đang tặc lưỡi với vẻ mặt ghê tởm.
Thầy Sasaki khẽ nhăn mặt như muốn thốt lên ‘chết rồi’, sau đó nhanh chóng trở về biểu cảm nghiêm túc khi nãy và tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Chúng tôi sẽ tạm thời không công bố bất cứ điều gì cho đến khi mọi việc được làm rõ. Tuy nhiên cho dù là phía trường học có chấp nhận chuyện này hoàn toàn hợp pháp như những lời giải thích của cậu thì…”
Hừm, sau khi hắng giọng một cái, thầy ấy nhìn thẳng vào gương mặt tôi và tiếp tục.
“…Những vị phụ huynh không hiểu sự tình cũng sẽ không nghĩ chuyện cậu làm là hợp pháp, biết chứ?.”
“A…”
Tôi cắn mạnh vào môi dưới của mình.
Thầy Sasaki gật đầu nhẹ nhàng sau khi chứng kiến phản ứng ấy của tôi.
“Tôi nghe được rằng giá của những món đồ này không hề rẻ. Cậu thậm chí cũng biết một học sinh cao trung khó lòng có thể mua được nó, đúng không?”
“…Vâng”
Thầy ấy nói hoàn toàn chính xác, Những món phụ kiện của tôi đều đắt tiền, đây là chính sách giữ giá trị thương hiệu, nhưng trên hết là cách mà chúng tôi hướng sản phẩm của mình tập trung vào phân khúc khách hàng cao cấp. Từ cách làm ấy, chưa đến 10% doanh thu của chúng tôi tới từ phân khúc khách hàng dưới vị thành niên.
…Nói cách khác, chúng tôi phải hạn chế bán hàng cho trẻ dưới vị thành niên. Đây cũng là chuyện được chúng tôi giác ngộ và thực hiện từ sớm.
“Phụ huynh không xem đây là một giao dịch kinh doanh mang tính hợp pháp về mặt pháp lý, khi nó chỉ là dùng một số tiền lớn mua các món phụ kiện được làm thủ công từ bạn cùng trường.”
Tất cả những gì đang xảy ra trước mắt tôi là hiện thực, và nó vẫn đang diễn ra. Tôi lo lắng cũng là một cảm xúc tự nhiên của loài người trong trường hợp này, phải không?
“…Em hiểu.”
Tôi nhận ra cái thực tại này.
Cái thực tại mà cho dù tôi có đặt bao nhiều tâm huyết và đam mê vào những món phụ kiện quý giá của mình.
Cho dù chất lượng của nó có tiệm cận hoàn hảo đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn không thay đổi được hiện thực ấy.
Đối với những người không quan tâm, thì nó chỉ là những món đồ vớ vẩn được làm từ hoa hoè mà thôi.
Đó là những thứ mà tôi hiểu được sau khi trải qua lễ hội văn hoá ở thời sơ trung của mình. Những món phụ kiện được bán với giá cực thấp, 500 yên, nhưng vẫn không ai đoái hoài. Nếu không có Himari xuất hiện trong cuộc đời này, thì tất cả có lẽ đã chấm dứt vào thời khắc đó…
(…Vậy là, đến lúc phải dừng lại rồi sao?)
Chính tôi đã đẩy mọi thứ đi quá xa.
Ngay từ đầu việc chế tác các đơn hàng theo yêu cầu này không phải vì mục đích kiếm tiền, mà là để thu được phản hồi của khách hàng đối với sản phẩm và quyết định hướng phát triển cao hơn trong tương lai.
Đáng lẽ tôi phải suy nghĩ thấu đáo hơn về mục tiêu ban đầu này, Việc quá tập trung vào lợi ích ngắn hạn mà tôi đã bỏ qua những thứ quan trọng khác, đó là sai lầm chết người của tôi.
Đây là một sự việc liên quan đến tiền bạc. Tuy vào mức độ nghiêm trọng của nó, có thể cảnh sát sẽ tham gia điều tra… Chuyện này thực sự tồi tệ. Không chỉ ảnh hưởng đến tôi, mà còn liên luỵ rất nhiều người…. như Himari…
Ngay cả Enomoto-san cũng bị liên luỵ, cho dù tôi có gào lên mà giải thích rằng “Hai người họ chỉ đơn giản là hợp tác với tôi thôi…” Thì những người không thấu tình hình cũng sẽ không nhìn mọi thứ theo chiều hướng đó.
Ngay khi tôi đang đứng bên bờ vực của cái chết trong sự im lặng, thầy Sasaki vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Natsume, chuyện này vẫn có nhiều khuất mắt đang cần làm rõ. Tôi sẽ không yêu cầu cậu chấm dứt việc làm và kinh doanh phụ kiện, nhưng ít nhất trong tình huống này thì hãy tạm dừng việc bán nó một thời gian được không ? Từ giờ… Khi cậu nhận được một đơn hàng mới, hãy giải thích với bọn họ là cậu được tôi yêu cầu tạm dừng kinh doanh, và bảo họ đợi một thời gian ngắn nữa nhé. Như vậy có ổn với cậu không?”
“….Ể?”
Khi nghe hết những điều đó, tôi xoay đầu lại nhìn thầy.
“Em được phép làm vậy hả thầy?”
“Sao? Cậu còn chỗ nào chưa hiểu à?”
“À không, em xin lỗi… Em rõ rồi ạ.”
Tôi rời khỏi phòng hướng nghiệp, buông lỏng cả hai vai.
“Thầy Sasaki… Thầy ấy tốt với mình quá.”
Tôi đã tưởng rằng họ sẽ “cấm bán phụ kiện trong trường” mà không kèm theo bất kỳ lời giải thích nào khác chứ.
Tôi luôn rén thầy ấy, vì vẻ ngoài của ổng nhìn cực đáng sợ, nhưng ngạc nhiên hơn là thầy rất được lòng các học sinh khác.
Nói vậy thôi, chứ tôi cảm giác bản thân mình vẫn đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Khi đang lê từng bước mệt mỏi trên hành lang, tôi bị vượt mặt bởi giáo viên chủ nhiệm đang đi với một tốc độ cực kì vội vã.
Đó là hướng phòng học của tôi… Có lẽ thầy ấy đang tìm Himari.
(Cần phải làm mát cái đầu trước đã…)
Tôi tiến đến máy bán hàng tự động nằm trong góc dưới chân cầu thang. Ước gì mình có thể nói chuyện với Himari một chút trước khi thầy ấy gọi cô nàng lên điều tra.
Khi vẫn còn đang nghĩ về mấy thứ này, tôi nhận ra người đang dứng trước máy bán hàng tự động là Himari và Enomoto-san.
“Ủa, Himari và cả cậu nữa. Đang làm gì ở đây vậy?”
“Yuu, chào buổi sáng.”
“Yu-kun, chào buổi sáng.”
Sau khi nghe họ nói một hồi thì tôi nhận ra hai cô nàng này vừa đi học cùng nhau.
“Enommoto-san, hôm qua cậu ngủ lại nhà Himari sao?”
“Ừm, mẹ mình đã cho phép rồi..”
Chủ nhật tuẩn rồi, tôi được mời đến ăn mừng vì đã vượt qua kỳ thi bù lúc trước.
…Nói thật thì tôi xấu hổ lắm, vì mọi chuyện cũng do tôi tự gây ra mà. Nhưng tôi cũng cảm kích họ rất nhiều.
“Nè, Himari, may là mình tìm được cậu sớm, tình hình nguy rồi đó.”
“Hẻ? Vụ gì mà nguy?”
Himari đang nhồi nhét một đống sữa chua từ máy bán hàng tự động vào túi xách của mình. Nhìn là biết cổ chuẩn bị đống đó chỉ để uống trong ngày hôm nay. Nhưng mà so với trước kia thì rõ ràng cô ấy đang uống nhiều hơn một cách đáng sợ luôn.
“Chuyện về nữ sinh đã mua món phụ kiện của mình ấy..”
Tôi kể lại toàn bộ sự việc liên quan đến cuộc triệu tập sáng nay, Himari và Enomoto-san chăm chú lắng nghe, nét mặt của hai cô gái thay đổi theo từng diễn biến câu chuyện.
Himari uống nhanh một hộp Yoguruppe và bóp nát bét cái hộp giấy bằng tay không của mình.
“Hả? Cư xử cái méo gì khó ngửi quá vậy?”
Himari có một cách trút giận rất hay làm, cô nàng cắn xé, nghiền nát mấy thứ trong tay cổ…
Enomoto-san cũng lẩm bẩm với điệu bộ cực kì khó chịu.
“Con nhỏ này lớn lên cũng sẽ trở thành đứa chuyên gây sự cho mà coi…”
Cách mà Enomoto-san tức giận có hơi khác biệt một chút, nhưng thực sự tôi cảm thấy xót vì trong lời cô ấy nói dường như mang trải nghiệm của bản thân…
“Mình nghĩ là thầy chủ nhiệm đang đợi Himari trong lớp để hỏi thêm về chi tiết đó.”
“Có lẽ chúng ta nên chuẩn bị đối phó trước đi. Cậu gọi cho ông anh mình thử, nếu giờ ổng tới toà thị chính rồi thì chắc sẽ nghe máy đó…”
Lúc đó, tiếng bước chân từ hướng cầu thang vang lên.
“Yuu, Enocchi, qua phòng khoa học nói tiếp đi, mình thực sự không muốn mấy thằng chim lợn nghe lén được chuyện này….”
“Ừm, vậy cũng đúng.”
Cả ba chúng tôi di chuyển về toàn nhà phụ, nằm tách biệt khuông viên trường.
Trên đường đi, Himari hỏi tôi trong khi tay vẫn đang cầm điện thoại gọi cho Hibari-san.
“Vậy, ông Sasaki ổng nói cái gì với cậu?”
“Thầy bảo là sẽ hỏi Himari chi tiết và xem xét lại tình hình sau, thầy ấy cũng bảo mình tạm dừng bán phụ kiện cho đến khi mọi chuyện được sáng tỏ.”
“Ừm, ổng là kiểu người như vậy thật. Trước anh trai mình cũng nói rằng thầy Sasaki là một người hiểu chuyện… Cơ mà ông anh không nhấc máy rồi, có lẽ Yuu sẽ bị dí tới chết rồi hen.”
Himari cúp máy, và gửi một tin nhắn trên LINE để tóm tắt tình hình. Cả ba đứa cùng bàn bạc về kế hoạch sắp tới cho chuyện này.
“Bây giờ quan trọng là phải trình bày rõ ràng mọi chuyện. Con nhỏ đó mới là đứa nói dối, vì vậy chúng ta phải cho mọi người biết sự thật. Mình cũng đang giữ một hoá đơn có chữ ký của nó, ngoài ra phải nhờ hai đứa quảng cáo giúp chúng ta hôm trước đứng ra hỗ trợ nữa.”
Một âm thanh leng keng vang lên.
Có lẽ ai đó vừa xuống cầu thang để mua đồ uống từ máy bán hàng tự động. Tôi vô thức dừng bước lại.
Tôi nghĩ cái này gọi là linh cảm cũng được, nhưng khi nhìn Himari và Enomoto-san đang bước tiếp, có gì đó mách bảo tôi phải quay lại nhìn cái máy bán hàng tự động kia.
Tôi có thể nghe được âm thanh tức giận của bọn họ truyền đến đây từ phía máy bán hàng tự động.
“Tao mua phải cục rác vô dụng mất rồi.”
“Moẹ, tao trót tin tưởng nó vì senpai đã giới thiệu mà.”
Đó là một cặp nữ sinh, hình như họ đang có tâm trạng rất xấu.
---- Phụt, tiếng mở của một lon nước có ga.
“Cái đống này phiền vãi.”
“Leng keng” Tôi nghe như tiếng thứ gì đó bị đập mạnh.
Ngoài ra sau đó còn có âm thanh của nước có ga bị trào ra ngoài.
“Ê, dơ quá, mày làm đổ nó rồi kìa.”
“Im moẹ đi, để cho cái đám làm vệ sinh nó dọn.”
“Sao mày quậy dữ vậy hả?”
“Tao tưởng anh ấy sẽ đồng ý lời tỏ tình nên tao mới bỏ một số tiền lớn ra để mua cái đống cứt này.”
Lời nói đó, khiến tôi phải chú ý đến. Tôi chậm rãi cố lắng nghe từng tiếng bước chân và nội dung của cuộc trò chuyện giữa hai người họ.
“Mày bị từ chối chỉ trong lần đầu tỏ tình luôn ha”
“Đếu thể nào chấp nhận được, cái đám senpai giới thiệu món này cho tao, ngay từ đầu tao cũng không ưa tụi nó rồi.”
“Sao mày không đem trả hàng lại đi.”
“Khùng hả? Làm vậy khác nào thừa nhận tao bị người ta từ chối lời tỏ tình.”
“Nghĩ lại thì, cái chiêu bán hàng của tụi này cũng ghê đó ha.”
Tiếng cái thùng rác bị đá bay đi, sau đó là liên tiếp tiếng của những chiếc vỏ lon rỗng rơi khắp sàn.
“Thằng chó làm ra món đồ này nữa, tao cũng nguyền rủa nó chết không toàn thây.”
“Bẹp”
Tiếng thứ gì đó bị đạp nát dưới chân, tôi có thể nghe cả tiếng của cô gái đi bên cạnh. “Phí quá đó mày”
“…”
Tim tôi đang đập loạn cả lên.
Đây là xạo đúng không? Không thể nào mà như này được? Mặc dù tôi đang cố tự dối lòng bằng một tá lời phủ định, nhưng sự bình tĩnh trong tôi dường như đã chấp nhận câu chuyện trước mắt là hiện thực.
…Giọng nói đó quen lắm.
Đó là một cô nàng sành điệu với tính cách mạnh mẽ. Nói thật ra thì cái tính cách của cổ làm tôi có phần hơi khó chịu.
Cô nàng đó nói với tôi rằng mình đang crush một senpai cùng câu lạc bộ. Anh chàng senpai đó có gu là những cô gái dịu dàng, trầm tính. Đó là lý do cô ấy yêu cầu tôi một món phụ kiện, thứ sẽ khiến cho cô mang lên trên mình một chút hơi hướng của Nadeshiko Yamato.
Tôi đã từng nghĩ cái vẻ mặt trẻ con của cô gái ấy khi kể về senpai của mình ngầu như thế nào thật là đáng yêu.
“….”
Đột nhiên tôi không thể cản được bản thân mình bắt đầu tiến về phía máy bán hàng tự động, cảnh tượng nơi đó khiến tôi như chết tại chỗ.
“Á”
Hai cô gái nhìn tôi với vẻ mặt hốt hoảng, tôi không quan tâm đến bản mặt hai con nhỏ này… thứ tôi để ý là dưới chân bọn nó.
Sàn nhà nhầy nhụa thứ nước có ga màu tím.
Tôi không rành lắm về mấy cái thương hiệu, nhưng đây là loại nước ép nho rẻ hơn cả Fanta mà bạn có thể mua được chỉ bằng một đồng xu.
Một bông hoa nghệ tây màu hồng đã qua xử lý, đang bị đạp bẹp dưới chân và nhớp nháp thứ nước có ga màu tím sặc mùi rẻ tiền đó.
Hai con nhỏ nhìn thấy tôi, hoảng sợ và quay đầu chạy.
“Đứng lại con kia!!”
Himari, người đã quay lại theo tôi từ lúc nãy đang nắm chặt vai cô nữ sinh kia. Giơ thẳng tay và tát mạnh một cái vào mặt cô nàng tóc ngắn.
“Yuu đã phải làm việc rất chăm chỉ để tạo ra những thứ này, mày nghĩ mày vừa làm cái chó gì thế hả?”
Himari đang hét lên với một cảm xúc giận dữ, thứ biểu cảm trên gương mặt cô ấy chưa một ai từng chứng kiến trước đây, từng lời nói đó như thể đang đốt cháy đôi tai của tôi.
Khi tôi được kéo trở lại thực tại, thì bản thân đã vô thức quỳ trên sàn nhà đẫm thứ nước ép nho màu tím.
Enomoto-san cố nâng tôi đứng dậy và nói “Yu-kun đứng dậy đi mà, cậu sẽ bị bẩn đấy.”
Tôi khẽ lắc đầu và nhặt món phụ kiện của mình lên.
“….”
Bông hoa nhợt nhạt đang thấm đẫm thứ sắc tím rẻ tiền kia, tôi ôm trọn nó bằng cả hai lòng bàn tay và bắt đầu run lên.
…Tôi luôn nghĩ tình yêu chính là thứ tuyệt vời nhất mà tạo hoá đã ban tặng cho loài người. Khi nhận ra mình yêu Himari nhiều đến nhường nào, tôi đã cố gắng hết sức để đạt được những mục tiêu cao hơn trên chặn đường của cả hai đứa.
Nhưng vào cái ngày hôm ấy, cái ngày mà Himari đã bảo rằng tình yêu chỉ là một thứ có hại.
Sơ trung, Himari đã phải hứng chịu cơn ghen từ những cô gái phải lòng Makishima đến mức bị đẩy ra đường và suýt chết do oto tông phải. Những vết thương tình cảm đó, cho đến hiện tại có lẽ vẫn còn âm ỉ trong lòng… Hoặc nó sẽ theo Himari suốt phần đời còn lại.
Bởi vì cuối cùng tôi cũng đã hiểu rằng, những cảm nhận của Himari về cái thứ gọi là tình yêu đó hoàn toàn là sự thật.
Những xúc cảm đẹp đẽ khi con người nghĩ về đối tượng mà mình đem lòng yêu thương, không phải lúc nào cũng thuần khiết.