Trans + Edit: TsuU
--------------------
Giờ tan trường đã đến, ngay sau đó…
Tôi vội vã phi thẳng về nhà để dọn dẹp phòng của mình. Tôi không nghĩ mình là kiểu người sẽ bày bừa đến mức này… Nhưng mà sự thật thì đúng là vậy.
….Sau một đống quyết định thì nhà tôi đã trở thành địa điểm học nhóm. Mặc dù tôi đã cố khiến các cô ấy nghĩ lại về việc ngủ qua đêm, nhưng cũng không thể mời mấy nữ sinh về nhà mà không dọn phòng cho gọn gàng lại.
Khi tôi đang tất bật, tôi tông cửa phòng mà không thèm gõ cửa.
“Yuu ồn quá đó!!! Làm chị thức luôn rồi!!! Im lặng chút coi!!”
Là Sakunee-san.
Tôi tưởng chị đang ở phòng khách chứ, hoá ra là còn đang ngủ à.
Hai con mắt chị ấy xếch lên nhìn chả khác gì được vẽ từ một bộ manga nào đó. Có lẽ việc bị tôi phá giấc ngủ đã khiến chị nổi điên.
“E-Em xin lỗi mà, do hôm nay có mấy đứa con gái ở trường sẽ ghé qua nhà mình…”
“Hả??”
Cái sự giận dữ trên gương mặt của Sakunee-san đột nhiên biến đi đâu hết rồi.
Có lẽ bà chị tôi đang hiểu nhầm gì rồi, giọng điệu của chị đã bình tĩnh trở lại.
“Himari-chan tới hả ? Không phải hai đứa sẽ ôn thi bên nhà của con bé sao?”
“Ừm, có điều địa điểm ôn thi bị thay đổi rồi..”
Tôi không thể nào đáp trả lại hết một núi câu tra khảo của chị ấy. Cuối cùng tôi chọn kể cho bả nghe một cách ngắn gọn nhất rồi lại lao vào dọn dẹp.
“Nếu em thích thì để chị lấy một ít trà và đồ ngọt từ bên kia qua cho”
“Không, em nghĩ là không cần thiết đâu. Mà Sakunee-san, nếu chị không lo đi chuẩn bị thì trễ ca làm bây giờ kìa?”
“Uầy, chị mày mà biết Himari-chan ghé qua hôm nay là chị sẽ đe doạ con bé nhân viên part time để đổi ca làm với nó rồi..”
Bộ bà là ác quỷ hay gì vậy.
Tôi biết một phần trách nhiệm là do tôi, nhưng có ổn không nếu giao cửa hàng tiện lợi của gia đình tôi cho cái con người này. Tôi nghĩ trong tương lai không xa, bả sẽ bị kiện bởi cục lao động mất thôi.
Trong khi luôn miệng phàn nàn, Sakunee-san đã chuẩn bị hoàn tất và bước đến cửa hàng tiện lợi phía bên kia đường.
(Trời ơi, nguy hiểm, nguy hiểm quá chừng. Mình không thể để Sakunee-san gặp Enomoto-san được…)
Tôi tiếp tục lao đầu vào công cuộc dọn dẹp trong khoảng 20p tiếp theo.
Sau đó chuông cửa nhà cất tiếng vang lên.
May quá, vừa kịp lúc dọn xong mọi thứ.
Tôi tiến đến và mở cánh cửa chính.
Đúng như dự tính, đứng trước mặt tôi là Enomoto-san.
“Yu-kun, chào cậu.”
“Mừng cậu ghé thăm, Enomoto-san…”
Enomoto-san cúi đầu một cách nhẹ nhàng. Vẫn luôn giống như mọi khi, cô ấy rất ư là lịch sự.
Cô nàng đã về nhà trước rồi mới đến đây nên cô đã đổi sang thường phục. Hôm nay cô ấy mặc trên người một chiếc áo blouse đính kèm một chiếc nơ được buộc bằng vạt áo ngay trước eo. Kết hợp với một chiếc váy dài bồng bềnh. Sự tương phản giữa màu trắng của áo blouse và màu đen của váy dài khiến cho cô ấy trông càng nổi bật hơn.
Ui, cô ấy thực sự trông rất đáng yêu.
Nói dễ hiểu hơn, bộ trang phục cô nàng đang mặc trên người cho chúng ta cái cảm giác “hoàn toàn ổn để ra mắt gia đình bạn trai.” Cô ấy cũng đã thay đổi kiểu tóc một cách rất tinh tế nữa.
…Ngược lại thì, tôi đang ăn bận rất là phèn, tôi chỉ mặc thường phục bình thường của mình. Tôi còn chẳng biết phải trả lời như nào nếu lỡ có ai hỏi “Ê, bộ mày chỉ có mỗi cái hoodie đó thôi hả?”
“Mời cậu vào nhà… ah”
Tôi nhận ra một thứ xuất hiện trên người Enomoto-san.
(Cô ấy đang sử dụng chiếc kẹp tóc hoa tulip mà tôi đã làm…)
Đương nhiên là không có vấn đề gì hết. Tôi đã tặng chiếc kẹp tóc này cho cô ấy mà, nên tôi sẽ rất vui nếu cổ thích mà sử dụng nó thoải mái. Nhưng nói thật thì, việc cô ấy dùng nó khi đến thăm nhà tôi lần đầu tiên, khiến tôi có cảm giác ngứa ngáy không yên chút nào.
“Đường đến nhà mình có khó lắm không?”
“Không sao, mẹ mình chở mình đến mà. Mình cũng tìm được cái cửa hàng tiện lợi nhà cậu một cách dễ dàng nữa...”
Enomoto-san lén đưa mắt nhìn vào phòng khách trống rỗng khi đang đi dọc hành lang.
“Yu-kun, gia đình cậu thì sao…?”
“Hiện giờ nhà mình không có ai hết, nên cậu yên tâm đi.”
“À thế à?”
“Không hẳn là không có ai ở nhà, mà là mọi người đang ở bên cửa hàng tiện lợi đối diện kìa. Sakunee-san đang làm thêm ở đó tới sáng mới về nhà, ba mình thì ngủ bên đó luôn. Còn mẹ thì đi công tác khắp nơi suốt thời gian bà ấy có thể. Trừ mấy lúc ăn trưa hoặc mình chạy qua đó làm thêm giờ, thì có lẽ một tuần mình gặp bọn họ được đúng một lần á.”
Enomoto-san đột ngột dừng chân trước cầu thang.
Khi tôi nhìn cô ấy, không hiểu vì sao mà đôi gò má cổ ửng hồng, nhẹ nhàng đưa hai tay che miệng trong vẻ xấu hổ.
“Thì, Thì ý cậu là… Cho đến khi Hi-chan tới đây thì chỉ có hai đứa mình ở nhà thôi đúng không?”
“Ừm…”
Chiếc vòng tay nữ hoàng bóng đêm trên cổ tay trái cô ấy dường như đang muốn khẳng định sự tồn tại của nó vào giây phút này. Vì một lý do nào đó, tôi đã tượng tượng rằng nó đang theo dõi từng bước của tôi trong khi nở một nụ cười thật tươi.
….Có phải chiếc vòng tay này đang quá tự cao chỉ vì được Enomoto-san giữ gìn quá kĩ không?
“Uầy, nếu mình không học hết công sức thì có nguy cơ mình sẽ bị đuổi đó. Ngoài ra mình muốn trở lại công việc làm phụ kiện hoa càng sớm càng tốt.”
“Ừm, mình hiểu. Mình cũng đến đây vì chuyện đó mà…”
Và sau đó, một bầu không khí im lặng đầy ngại ngùng bao trùm lên cả hai đứa tôi.
Khó xử quá đi thôi. Himari nhanh lên coi, còn mang cho tôi đống đề cương toán nữa…
“Ừm, ừm, đây là phòng của mình nè..”
Tôi mời Enomoto-san vào phòng mình.
Căng thẳng quá đi mất, mặc dù trước đây Himari có vào phòng tôi nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ tôi thấy bản thân mình hồi hộp như này… Có lẽ lúc đó, tôi luôn coi Himari như một thằng bạn bình thường.
Enomoto-san đặt chân vào phòng tôi. Và khi cô ấy đang mải đưa mắt nhìn khắp nơi…
“….”
Ê, sao cô ấy nhìn có vẻ thất vọng dữ vậy? Bộ tôi không có gu thẩm mỹ đến vậy à? Từ đầu tôi đã là kiểu người chẳng có sở thích gì đặc biệt, nên tôi cũng không mua những món đồ mà mình thực sự không cần thiết.
“…Enomoto-san, cậu đang mong đợi tìm thấy thứ gì trong căn phòng mình sao?”
“À không, chỉ là ở đây không có bông hoa nào hết.”
À, tôi hiểu rồi.
Cả căn phòng chỉ có một chiếc tủ khoá đơn giản, một chiếc kệ chất đầy manga và sách giáo khoa.
“À con quỷ mèo nhà mình nó hay phá lắm, nên mình phải giấu hoa ở đây.”
Tôi mở khoá chiếc tủ ra.
Khi nhìn vào tủ, Enomoto-san mở to đôi mắt trong vẻ ngạc nhiên.
Nhưng chiếc chậu hoa gắn LED đầy màu sắc được đặt san sát nhau trong tủ. Tôi đã dùng những miếng ván gỗ mua từ cửa hàng gia đình để chia cái tủ thành nhiều tầng riêng biệt. Tôi cũng đã trang bị thêm những bóng đèn lớn hơn để phù hợp với từng loại hoa. Mặc dù thứ bóng LED này không thể sinh ra nhiệt độ quá lớn, nhưng để đề phòng, tôi cũng đã phủ một lớp vật liệu chống cháy đắt tiền.
Tôi trồng rất nhiều loại hoa. Không giống như ở trường, đa số hoa ở đây đều trồng theo sở thích của tôi. Trong khi các loại hoa ở trường thường là dạng hoa ngắn hạn có thể thu hoạch theo từng mùa. Còn tại đây, tôi chủ yếu là trồng hoa lâu năm, có nghĩa là cây sẽ không chết vào mùa đông và có thể nở hoa tiếp tục vào mùa xuân năm sau.
Hiện tại có cây trâm ổi đang vào thời gian nở hoa với những cánh hoa mang một sắc chuyển màu cực kì sống động. Ngoài ra còn có cây xô thơm anh đào, hay được mọi người biết đến như một loại thảo mộc.
Gương mặt băng giá mọi ngày của Enomoto-san dường như đã tan chảy trong khoảnh khắc ấy. Đôi đồng tử to tròn của cô nàng lấp lánh một thứ ánh sáng kỳ lạ.
“Yu-kun, nhìn như xứ sở thần tiên luôn á.”
“C-Cảm ơn cậu nhiều nhé”
Tôi hơi xấu hổ vì nhận được những lời khen có cánh từ cô ấy.
Cửa hàng bánh ngọt mang phong cách phương tây của gia đình Enomoto-san cũng rất sang trọng. Họ trang trí bằng những tượng chú lùn và chậu cây nho nhỏ theo mùa. Giữa cái phong cảnh đẹp đến mê hồn đó là những set bánh nướng được đặt một cách khéo léo. Cuối cùng tôi đã không kìm được lòng mà mua một ít về làm quà.
“Lần trước hoa hồng giáng sinh đã nở đó. Mình thích nó lắm vì loài hoa ấy góp phần tô điểm cho mùa đông thêm rực rỡ. Năm sau mấy chậu cây ấy có lẽ sẽ phát triển mạnh hơn nữa, những bông hoa cũng rực rỡ hơn. Cậu có muốn tới ngắm thử không?”
“Mình hiểu ời, nhất định mình sẽ tới.”
A, tôi lại làm mấy thứ kì cục nữa rồi..
Bởi vì những biểu cảm quá đỗi đáng yêu của Enomoto-san. Chỉ cần gương mặt ngại ngùng của cô ấy khi mỉm cười và khẽ nói ‘ehe’ cũng đã đủ khiến tôi có thể rời khỏi trần đời mà không còn gì luyến tiếc, tôi nói thật lòng luôn đấy.
(Bình tĩnh coi tôi ơi, hôm nay phải đặt chuyện học lên đầu…)
Thay vì dùng bàn học, tôi đặt mớ sách giáo khoa và sách tham khảo lên một chiếc bàn kính ở giữa phòng. Tiện tay tôi còn mang xuống một chậu cây xô thơm anh đào đặt ở mép bàn.
“Sao cậu lại mang hoa xuống đây?”
“Cây xô thơm anh đào nổi tiếng là một loại thảo mộc mà, lá của nó rất tốt cho sức khoẻ á. Thậm chí ở Anh người ta còn có câu ‘Muốn sống dai thì hãy ăn xô thơm anh đào vào tháng 5’ nữa đó.”
Mùi thơm của nó giúp thần kinh thư giãn, nên tôi có thói quen đặt một chậu bên cạnh mỗi khi học bài hay cày game online.
“Tuyệt ghê á. Vừa là sở thích mà vừa có tính thực dụng trong cuộc sống luôn ha…”
“Nó không có thần thánh tới mức đó đâu…”
Tuy nhiên, cái cây này sẽ lớn dữ lắm khi nó bắt đầu trưởng thành. Nó cao tận hơn 1m nên rất khó để trồng trong nhà, tôi còn muốn trồng thêm các loại cây khác nên đang chẳng biết phải chuyển nó đi đâu.
“Vậy mình sẽ ôn lại những kiến thức hôm nay trong khi chờ Himari đến. Enomoto-san nếu có chỗ nào không hiểu mình hỏi cậu được không?.”
Khi tôi đặt một chiếc đệm xuống bên phải ngay cạnh mình. Enomoto-san siết chặt nấm đấm tỏ vẻ hào hứng lạ thường.
“Không sao hết, hỏi mình bất cứ thứ gì mà cậu muốn.”
“Bất cứ thứ gì luôn sao?”
“Ừm, mình nghĩ là cái gì mình cũng trả lời được hết á.”
Enomoto-san mở túi xách và lấy ra một bìa đựng hồ sơ màu hồng đáng yêu. Tôi có thể thấy những phiếu điểm bài thi giữa kì gần đây nhất của cô ấy.
Cô ấy nhẹ nhàng đưa cho tôi xem, nhìn kỹ thì… Hả!?
Khi tôi đang há hốc với những gì mình đang chứ kiến, Enomoto-san đưa tay làm ký hiệu chữ V với gương mặt lạnh lùng mọi khi.
“Mình xếp hạng 2 trong lớp đó.”
“Nghiêm túc luôn đó hả?”
Mở những tờ giấy ghi kết quả ra. Câu duy nhất cô ấy sai là một câu hỏi mẹo trong môn văn học cổ điển. Điều này có nghĩa là cô ấy đã đạt điểm tối đa ở 4 trên 5 môn học. Cổ là một học sinh siêu cấp danh dự luôn rồi còn gì nữa?
“Nhưng mà, làm mình ngạc nhiên ghê á…”
Lúc đó Enomoto-san liếc nhìn tôi chằm chằm.
“Yu-kun, bộ cậu nghĩ mình học dốt lắm hả?”
“Mình không có nghĩ cậu học dốt, chỉ là mình không ngờ cậu siêu đến vậy…”
Tôi không có nói là mình giỏi hơn cổ, nhưng mà trong tâm trí tôi luôn nghĩ Enomoto-san không phải là một học sinh giỏi mảng học tập, cô ấy là kẻ chỉ luôn bị Himari quấy rối và luôn giải quyết mọi vấn đề bằng vuốt sắt.
“Uầy nếu mà điểm như này chỉ top 2 thì cái người đứng đầu phải đạt điểm tuyệt đối tất cả môn luôn hả? Con nhà người ta sao?”
“…”
Enomoto-san nói với vẻ khó chịu.
“Shi-kun đứng đầu lớp.”
“À, ra là vậy…”
Tôi cảm giác là mình có thể nghe được tiếng cười lớn của thằng Makishima vang bên tai luôn.
Dĩ nhiên là vậy ha, cái đám kiếm sư thời bình này bọn nó luôn có một đầu óc cực kỳ nhanh nhạy. Nhưng mà có cách nào để không phí cái tài năng đó vào việc né mấy cú đâm từ lũ con gái không?
Enomoto-san giơ nắm đấm một cách đầy quyết tâm.
“Chúng ta sẽ chiến thằng trong kỳ thi cuối kì.”
“Hê hê, nhưng mà mình thực sự cũng rất ngạc nhiên đó..”
…Tức là tôi học ngu nhất đám sao? Xin lỗi vì lâu nay đã quá tự tin. Có lẽ tôi nên lo bản thân mình hơn là lo cho người khác.
Tôi mở cuốn sách giáo khoa và cầm cây bút chì lên.
Trước tiên là kiến thức toán nằm trong phạm vi bài thi.
Hibari-san đã nói học hành khoa học nhất là làm đi làm lại các kiến thức đã tiếp thu.
Ở cấp độ cao trung, sẽ không có quá nhiều dạng câu hỏi. Bằng cách làm đi làm lại liên tục các đề, bạn sẽ nắm được càng nhiều dạng câu hỏi, đồng thời cũng quen dần và rút ngắn thời gian đọc hiểu đề. Dành phần lớn thời gian để tính toán và trình bày bài thi. Nó là phương pháp đầu tiên cần nắm để có thể vượt qua kỳ thi…
…Ủa?
“Nè mình không hiểu cái công thức này lắm?”
“Chỗ này phải chia cho hai đó.”
“Hai sao? À mình nhớ Hibari-san cũng chỉ mình như vậy…”
Rốt cục thì chuyện nhớ được mọi công thức một cách hoàn hảo chỉ sau một đêm là điều bất khả thi mà.
Đôi khi trí nhớ của tôi cứ mất một vài đoạn và tôi không tài nào phục chế nó lại được. Cái này là bản chất rồi, tôi không thể làm gì khác hơn. Mấy lúc vậy có Enomoto-san ở bên thật là đỡ cho tôi quá mà.
“Cảm ơn cậu nha!”
“Không sao mà, mình cũng cần ôn lại một chút mà.”
Như mọi ngày, cô ấy vẫn quá tốt bụng với tôi.
Để không phụ lòng cô nàng, tôi buộc phải vượt qua kỳ thi bù này.
Trong khi tôi đang tự giải bài tập thì Enomoto-san mãi ngắm những bông hoa trong tủ và đọc manga được lấy xuống từ kệ sách.
Một khoảng thời gian yên bình như vậy trôi qua. Tôi thì luôn cảm giác mình là một thằng ngu cứ hồi hộp một mình.
…Vấn đề là mấy cái hành động vô tình gợi cảm của Enomoto-san.
Khi cô ấy không có sự phòng bị, cảm giác khoảng cách giữa hai đứa tôi lại kéo gần hơn. Hơn nữa, vì quần áo cô ấy mỏng quá nên quá khó khăn cho tôi mà. Mỗi lần cô nàng cử động, váy của cổ bị vén lên, để lộ phần đùi trắng ngần. Hoặc khi cô ấy cúi người xuống, tôi có thể nhìn thoáng qua quần lót của cô ấy… Thôi, thôi, thôi!?
“Mà, Enomoto-san, cậu khát nước chứ?”
“Hả? Ừm, mình có hơi khát...”
Được rồi.
Tôi nhanh chóng chạy khỏi phòng trong cơn hoảng loạn. Nguy hiểm, nguy hiểm quá. Cái tình huống này thực sự quá điên rồ đến mức tôi khó có thể diễn tả lại bằng lời. Nhưng mà sau khi nhìn thấy mấy thứ đó làm sao mà tôi tập trung học được hả.
…Nó hại tim thôi theo một cách hoàn toàn khác với Himari.
Himari cố tình trêu chọc tôi nên tôi có thể phản kháng lại được. Còn đằng này Enomoto-san làm điều đó trong vô thức nên khó cho tôi quá.
Tôi pha trà tại phòng khách.
Thực ra đây là trà do chính tay tôi chế biến, tôi rất tự hào về nó nên hy vọng cô nàng cũng sẽ thích.
Ngoài ra tôi cũng sẽ lấy thêm một ít bánh cookie của Sakunee-san. Sau này tôi sẽ bịp với bà ấy là “mang cho Himari ăn hết rồi” nên chắc sẽ không bị mắng đâu.
Tôi mang trà lên cầu thang và mở cánh cửa phòng ra.
….Ở đó, Enomoto-san đang nằm lăn lộn trên giường tôi, ôm chặt chiếc gối và cười một cách kỳ lạ “Hê hê hê hê hê”
“Enomoto-san, cậu làm cái gì vậy?”
“…!?”
Enomoto-san giật bắn người, hoảng sợ ném chiếc gối xuống sàn. Cô ấy gồi bật dậy nhanh chóng chỉnh lại mái tóc của mình rồi lắc đầu lia lịa.
A, có phải là cậu không làm gì kì lạ hết đúng không ? Cậu muốn nói vậy chứ gì ?
…Được rồi, giả bộ như một quý ông thanh lịch, tôi sẽ làm ngơ mấy chuyện khi nãy mà tập trung lại vào bài học.
Sau khi mời Enomoto-san một tách trà, tôi quay lại với công cuộc giải đề của mình. À, câu tiếp theo. Mẫu câu hỏi như này thì… Khoan đã!! Đừng có kéo cái gối của tôi trong vô thức vậy coi.
“Enomoto-san?”
“Hự!?”
Enomoto-san giật mình, đặt lại cái gối về chỗ cũ, rồi nhìn láo liên. Cố giả vờ huýt sáo như vô tội, nhưng cổ lại phát ra mấy âm thanh như kiểu đường ống nước bị rò.
“Enomoto-san nè, cậu sao thế?”
“Mình thích mùi của cây anh đào..”
“Ừm, rồi sao?”
“Sau đó thì, mình không biết tại sao mà giường của Yu-kun có mùi giống giống vậy á..”
Mũi cô ấy thính tới vậy sao? À, chắc nó cũng là một kỹ năng quan trọng của người thợ làm bánh ha ? Tôi không biết mũi cổ thính tới mức nào, nhưng chắc tôi hiểu nguồn gốc cái mùi mà cô ấy nói.
“….Chắc là do cái này nè.”
“Trà sao?”
Tách trà mà tôi đã mang đến.
“Đây là trà từ lá cây xô thơm anh đào đó.”
“Hả!?
Cây xô thơm anh đào cũng hay được dùng trong trà thảo mộc lắm. Có nhiều cách để pha một tách trà ngon, nên tôi đã nảy ra cái sự kết hợp này.
“Hôm trước mang trà lên giường uống, mình đã lỡ tay làm đổ một ít. Có lẽ mình nên giặt nó từ sớm..”
Tôi đưa tách trà cho Enomoto-san, người vẫn đang ngồi trên giường.
“Um, thật sự nó ngon quá.”
“Mình cảm ơn nhé.”
“Mình muốn dùng nó trong menu của tiệm bánh nhà mình.”
“Không được, sao mà mình có thể làm được số lượng lớn tới mức đó.”
Cả hai chúng tôi nhìn nhau và nở một nụ cười hiền hoà.
“Mà Enomoto-san ơi, làm ơn thả cái gối của mình ra được không vậy?”
“…”
Cô nàng này ngồi ôm cái gối của tôi được một lúc lâu rồi.
Tôi đưa tay giành lại chiếc gối thì cô ấy nghiêng người để né. Cô ấy cứ nhẹ nhàng né qua né lại liên tục… Chết! Tôi nhớ hôm qua tôi với Himari cũng làm mấy thứ y chang như này.
“Cậu cũng biết mà, mình hiểu là cậu hơi buồn tay buồn chân, nhưng mà cậu cứ ôm cái gối đó làm mình xấu hổ lắm..”
“…Ừm.”
Enomoto-san đỏ mặt ngượng ngùng, rồi sau đó cô nàng quyết định mở lòng với tôi.
Ôm chiếc gối thật chặt bằng cả hai tay, cô ấy ngã ngang xuống chiếc giường của tôi. Mái tóc đen óng pha thêm chút đỏ đang trải dài khắp chiếc giường, nơi mà tôi luôn ngủ. Giống như những cây cỏ lau đang tung bay trong làn gió… Không, không, so sánh vậy nghe lố quá phải không?
Enomoto-san mím chặt đôi môi, dùng ngón tay chọt vào chiếc gối của tôi.
“Biết làm sao được, vì mình yêu Yu-kun mà..”
“….”
Ahhhhh…
Tình huống gì nguy hiểm quá vậy. Cái phanh lý trí của tôi sắp đứt luôn rồi đó. Hồi lúc gặp nhau ở tiệm hoa tại Aeon Mall tôi đã nghĩ về chuyện này rồi. Cô nàng này là một kiểu người cực kì phiền phức có thể kết liễu tôi trong một chiêu nếu tôi lơ là cảnh giác.
“Enomoto-san nè, kể từ lúc đó cậu có vẻ bạo dạng hơn nhiều rồi ha…”
“…”
Khốn khổ khốn nạn thân tôi, cái hành động phồng hai má lên khi giận dỗi của cô ấy cũng đáng yêu chết đi mất.
Nhân tiện thì ý nghĩa của xô thơm anh đào trong tách trà của cô ấy đang uống là ‘tri thức’, ‘sự tôn trọng’ và ‘tình yêu rực cháy’. Cái này là loại hoa gần như phù hợp nhất để nói về chuyện ‘tình yêu’ trong một buổi ôn thi ha… Không phải vậy đâu mà.
(Cái thằng Makishima đó, không lẽ nó đã lường trước được mấy chuyện này…)
Chuyện này đang dần trở nên tệ đi đó. Nếu cứ sao nhãng vào Enomoto-san tôi sẽ lãng phí thời gian của mình và không thể tập trung được. Tôi không hề muốn có một buổi ôn thi kiểu như này diễn ra đâu.
Mục tiêu tối cao của tôi hiện tại là phải vượt qua kỳ thi bù mà.
Bây giờ việc tôi phải làm là bỏ mấy thứ vừa nãy ra khỏi não mình và tập trung vào việc học. Cố lên tôi ơi, cái kỹ năng tập trung của mày ngay cả khi bị Himari quấy rối đâu rồi, đến lúc thể hiện rồi đó.
“…Ừm mình hiểu rồi. Giờ cậu làm bất cứ điều gì cậu muốn đi, mình nên tập trung vào việc học cái đã!”
“Vâng!”
Sau đó Enomoto-san nhẹ nhàng cười ‘ehe’ một cách đầy hạnh phúc.
….Mấy cô gái xung quanh tôi dạo này thực sự đáng yêu quá. Nên làm ơn hãy tha cho tôi một chút thôi được không.