Trans + Edit: TsuU
-----------------------
Và rồi tiết học cũng kết thúc, môn vừa rồi là tiết thứ tư nên hiện tại lớp chúng tôi đang giờ nghỉ trưa.
Tôi móc cái bánh mì mua từ cửa hàng tiện lợi trong túi xách ra và rời khỏi ghế của mình.
Himari nhanh chóng chạy theo với một nụ cười tự nhiên mà không hề có chút hối lỗi nào về chuyện khi nãy.
“Yuu~ đi đâu đoá.”
“Im đi, đừng có bám theo mình như một con chim cánh cụt vậy.”
Himari chợt đứng lại, sau đó cô ấy duỗi hai tay thẳng ra, xỏ chiếc giày vào mấy ngón chân và cố gắng vừa bước đi tạo ra cái âm thanh “bẹp bẹp bẹp” vừa nhái tiếng kêu của một con chim cánh cụt…. Nó giống thật đến mức khiến tôi điên tiết lên !!
“Hôm nay mình sẽ ăn trưa ở chỗ khác. Himari, cậu vui lòng ăn ở trong lớp giùm.”
“Ể, mình cũng theo Yuu.”
“…Ở đó có Makishima”
Ngay tức khắc, Himari lè lưỡi phát ra âm thanh “ẹc”. Sau đó cô nàng im lặng vẫy tay với tôi và chạy ùa vào đám nữ sinh rồi nói “Ăn chung không?”.
…Nhỏ này vẫn còn ghét Makishima dữ vậy. Nếu là vì mối thâm thù của hai đứa nó trong quá khứ thì tôi không hiểu nổi.
Bước chân ra khỏi lớp, tôi đưa đầu vào lớp cách lớp tôi 3 phòng học.
“Ơi, Makishima… Có đây không.”
Một thằng đực rựa tóc màu nâu đang nhiệt tình nói chuyện với mấy bạn nam trong lớp. Điều đáng nói ở đây là thằng này bị cực nhiều phốt với đám con gái nhưng chưa từng bị đứa con trai nào ghét bỏ.
Nhân tiện thì tôi phải xử lý cái tình huống này như nào đây ta? Xui ở chỗ cái bàn của Makishima nó nằm tít ở cuối phòng học, cạnh cửa sổ. Có thể nói đó là vị trí khó gọi nhất từ hành lang.
Cách người ta hay dùng nhất là nhờ một đứa nào đó gọi hộ. Nhưng mà ít nhất thì không nên nhờ gái vậy…
“Ah! Natsume-kun nè.”
Hả?
Khi tôi quay đầu lại, ở đó là hai cô nàng hình như mới vừa đi mua bữa trưa về.
Một cô thì để kiểu tóc đuôi ngựa mang hơi hướng trưởng thành, cô nàng còn lại thì sở hữu mái tóc vàng nhạt.
Cả hai người đều mang một vẻ ngoài rất sáng dạ và thời trang.
Bằng một cách nào đó mà hai cô gái này lại biết tên tôi, nhìn hai người cổ tôi cũng thấy khá là quen quen…
“Nè ! Nè ! Nè ! Hôm qua Himari-san nói cho bọn mình nghe rồi.”
“Ể! Nói gì? À, ừm….”
“À! Cậu không nhớ bọn mình ha? Năm ngoái tụi mình cùng lớp với nhau đó!”
“A, không hẳn, vụ đó thì…”
Trời ơi, hèn gì tôi cảm thấy họ quen quen.
Không ổn xíu nào hết. Có phải tôi đang nói chuyện quá thô lỗ không? Mà thậm chí trước đây chúng tôi còn chưa nói chuyện với nhau lần nào ? Họ đến gần quá rồi…
Tôi run đến mức câm như hến, hai con người đó thì cất tiếng cười một cách vui vẻ.
“Natsume-kun thật sự không dám nhìn vào mắt tụi mình luôn kìa! Đáng yêu quá đi mất! “
“Ưm, giống y chang mấy con thủ nhỏ nhỏ xinh xinh á.”
“Mặc dù cậu ấy cao ghê luôn!!”
“Gap Moe đúng là không tệ ha.”
….Hả?
Mấy người này đang nói cái gì vậy trời? Có phải là họ đang cà khịa tôi không nhỉ ? Mà không, tôi không cảm nhận được ác ý kiểu vậy…?
Không biết sao nữa, nhưng bản thân tôi cảm nhận mình đang không bị coi thường, Hình như hai cô gái này đang thể hiện cảm xúc rất thật lòng.
“Nè nè nè!! Nhân tiện thì”
“Ừm…Ừm thì.. Có gì vậy…?”
“Cậu biết mà, là cái vụ Instagram này nè…”
Cô ấy chìa chiếc điện thoại của mình ra cho tôi xem.
Trên màn hình là bài đăng về Enomoto-san với món phụ kiện mới, người mẫu mà tôi đã chụp ảnh trong kỳ nghỉ tuần lễ vàng,
Ngoài ra còn có cả tấm ảnh mà tôi đang hết lòng thưởng thức cái bánh ngọt kia nữa.
(À, nhắc mới nhớ, bữa Himari có nói danh tính của [YOU] đã bị một số bạn học phát hiện rồi…)
Phải là hai cô nàng này không nhỉ?
Hôm đó vì mãi lo vụ thi lại nên tôi chưa có hỏi kĩ Himari nữa. Nói thật thì tôi không có ngờ là sẽ bị bắt gặp bởi hai đứa này một cách trùng hợp vậy đâu.
“Người tên [YOU] này là đang ám chỉ Natsume-kun đúng không?”
“Himari-san không chịu trả lời rõ ràng cho mình gì cả”
Mặc dù vẻ ngoài của hai cô gái này không có gì kì lạ, nhưng trong đôi mắt họ lại chất chứa thứ ánh sáng như một kẻ săn mồi thứ thiệt. Tôi cảm thấy họ quyết móc bằng được cái thông tin từ tôi. Một thằng kém giao tiếp như tôi có cửa chống lại hai cô gái này sao?
Sau một hồi suy nghĩ trong tuyệt vọng, tôi cũng tạm có một giải pháp để ứng phó.
“Ừ, nếu đó là mình… giả sử thôi…”
Và rồi cả hai đứa con gái ấy phá lên cười “ppffff”
“Nếu cái gì mà nếu.”
“Đó chắc chắn là cậu rồi còn gì.”
…Hình như mọi thứ xong luôn rồi.
Nếu mà bạn bắt đầu một câu chuyện với cái văn mẫu như “Tôi có thằng em, đứa bạn…” thì ai cũng hiểu thành “Đây chính là tôi, nhưng mà tôi không muốn nhận.” phải không? Ngay cả một thằng cô độc như tôi cũng biết cái tuyệt chiêu này mà.
“Nếu đó là mình, thì có chuyện gì không?”
Tôi chịu, giương cao cái cờ trắng đầu hàng. Muốn xào nấu gì tôi thì tuỳ mấy người quyết định.
Cả hai đều cất lên một chất giọng vô cùng háo hức.
“Làm phụ kiện cho bọn mình nữa nhé!!”
…À, thì ra là như này.
“Cũng được, nếu có thời gian thì mình sẽ cố gắng. Nhưng hiện tại mình đang bận với kỳ thi lại giữa kì.”
“Thi lại sao?”
“Natsume-kun nhìn thông minh vậy mà cũng thi lại hả?”
Hai cô nàng cười tươi một cách đầy vui vẻ.
Tôi thực sự là không cố ý chọc họ cười đâu nha…
(Hử? Nãy mình tới đây làm gì ta?)
Hình như tôi quên mất thứ gì đó khá quan trọng rồi… Oái!! Đừng có đột nhiên ôm lấy tay tôi rồi lôi vào lớp học như này coi.
“Nè, nè, nè Natsume-kun. Bọn mình cùng ăn trưa ở đây nhé?”
“Mà nè, mà nè, cậu làm mấy cái món phụ kiện đó như thế nào vậy?”
“À nhắc mới nhớ!! Mình định dẫn theo một đứa bạn. Nó nói muốn được có phụ kiện của Natsume-kun lắm.”
“Nghe hay đó!! Mình cũng sẽ giới thiệu cho bạn của mình nữa.”
“Khoan đã, đợi một chút đi…”
Ơ! Không phải hai cô gái này đang tự nhiên quá mức sao? Hay đây là tính cách đại trà của mấy nữ sinh trung học? Himari có giống vậy… Không, cô ấy y chang như này luôn.
“Natsu, mày đang quậy cái gì trước lớp của người ta vậy hả?”
“Ah, Makishima.”
Trước khi tôi nhận ra, Makishima đã đứng đây từ nãy tới giờ.
…Nhớ lại thì tôi đến đây cũng để gặp nó mà.
Makishima vỗ nhẹ vai tôi, sau đó nó phẩy tay một cách thô bạo để đuổi hai đứa kia.
“Xuỳ xuỳ, đây là khách của thằng này. Ra chỗ khác chơi giùm cái đê.”
“Ẹc, mắc ói quá.”
“Con vi khuẩn lây lan bệnh lăng nhăng này.”
Sau đó hai cô nàng biến mất… Chẳng khác gì một cơn gió luôn.
Trong khi tôi đang sấp mặt vì vừa tiêu hết đống năng lượng, Makishima chỉ tay về phía hành lang.
“Nếu có gì muốn nói thì theo tao qua kia mua đồ rồi nói tiếp. Đứng trên hành lang nói chuyện khéo bị lũ chim lợn nghe lén thì phiền lắm nha.”
“Ừm, biết rồi, cảm ơn mày nha..”
Khi chúng tôi cùng bước dọc hành lang. Makishima nở một nụ cười đầy mỉa mai.
“Nahahaha, Natsu giờ mày cũng hút gái kinh phết đấy nhờ.”
“Himari nói là do mày chủ mưu đúng không?”
“Tin chuẩn đó em.”
“Ít nhất phải xin lỗi tao một tiếng coi.”
Ừ, tôi đã đầu hàng rồi.
Cũng sẽ không sao đâu nếu danh tính thật của tôi bị lộ ra ngoài.
“Sẵn tiện, mày có thể thuyết phục Enomoto-san giùm tao không vậy?”
“Thuyết phục? Thuyết phục cái gì cơ?”
“À, Thì tao có kế hoạch cho một buổi ôn thi để thi lại nè. Mà Enomoto-san cứ khăng khăng đòi qua ngủ…”
Tôi giải thích ngắn gọn cho nó nghe những chuyện vừa xảy ra sáng nay.
Tiếp đó, tôi bị ngạc nhiên vì giọng cười phá lên của thằng này.
“Nahaha! Rin-chan có nước đi ác liệt dữ vậy. Trên danh nghĩa là bạn thuở nhỏ và cũng là quân sư tình yêu, tao tự hào về cổ.”
“Ủa? Không phải chính mày kêu nhỏ làm vậy hả?”
“Lần đầu tiên tao nghe vụ này mà? Trước đây đúng là tao có nói ‘Natsu dễ mềm lòng lắm, nên cố mà đẩy mạnh lên’. Nhưng chưa bao giờ tao nghe chi tiết về cái chuyện này cả.”
Cái tính cách vô tư lự của mày là thứ gánh nặng dư thừa đó.
“…Cái gì vậy? Tao tưởng là mày kêu cổ làm vậy nên mới đến bảo mày thuyết phục.”
“Ô kìa. Bạn Natsu hiểu nhầm tao rồi, tuy là bạn thuở nhỏ nhưng đâu phải lúc nào bọn tao cũng dính đít với nhau như mày và Himari đâu. Thực tế là cổ còn bảo tao không được bắt chuyện nếu không thực sự cần thiết kìa.”
“…Ủa. Vậy mày là đứa luôn bị mọi người ghét thật hả?”
“Hai tụi tao có mối quan hệ tốt lắm à nha. Tao đã nói là tao xem Rin-chan như em gái ruột đúng không? Giả sử nếu em gái mày học cùng trường thì mày có xách đít chạy đi tìm nó mỗi lúc giải lao không?”
“…Chắc chắn là không.”
Thực sự thì bị người ta phát hiện mình có một mối quan hệ thân thiết với chị em, chuyện đó quê dữ lắm.
Nghĩ lại thì kể từ lúc Enomoto-san chạy đến nhờ tôi sửa giúp chiếc vòng tay, tôi chưa bao giờ thấy thằng này và cô ấy ở cùng nhau trong trường. Mặc dù tôi rất thân với Makishima từ năm nhất, nhưng cũng chưa bao giờ nó kể chuyện về Enomoto-san trước mặt tôi….
“Vậy thì Natsu, mày đang cố thuyết phục cô ấy cái gì vậy?”
“Không, chỉ là cái chuyện trai gái không phải người yêu mà qua đêm cùng nhau nó kì lắm, không phải hả?”
Makishima cười khinh như kiểu nó thấu cái quan điểm sống của tôi vậy,.. Sau đó nó lập tức trả lời.
“Tao không thích thuyết phục đó!!”
“Cái gì!!?”
Makishima lộ rõ vẻ thích thú và bắt đầu di cái đầu ngón tay vào ngực tôi.
“Nahaha!! Chuyện này nghe cuốn mà ku, khộng phải sao? Một đứa con gái mà mày thích với một đứa con gái thích mày. Đó sẽ là một đêm đầy thú vị với hai đứa con gái đó. Ngay cả tao, người từng trải qua 5 mối tình cũng chưa hề trải nghiệm cái tình huống nào nguy hiểm như này. Ngoài ra cả Himari-chan và Rin-chan đều là hoa khôi của trường này đó… Nè, Natsu, không phải mày là nam chính romcom đó chứ?”
“Đừng có nói khùng nói điên nữa!! Nghĩ cho Enomoto-san một cách nghiêm túc đi..”
“Tao không có vô duyên tới mức đi ngăn cấm đứa bạn thuở nhỏ của mình ngủ chung với thằng con trai mà nó yêu đâu. Cô ấy là học sinh cao trung rồi, cổ có thể làm bất cứ điều gì mà bản thân mình muốn.”
Ặc!!
Thằng này có quá nhiều kinh nghiệm tình trường, nên quan điểm của nó thờ ơ quá mức.
Nhưng mà nó nói đúng, khiến tôi rớt vô cái thế đang tự mình phá hỏng chuyện của người ta vậy.
Makishima nở một nụ cười mỉa mai.
“Đội ơn mày nên tao đang trong chuỗi ngày ăn kiêng khắc nghiệt đó, tao éo có dư thời gian để lo chuyện bao đồng đâu.”
“Ăn kiêng ? Mắc gì tại tao hả?”
Ý thằng này là cái gì vậy ?
Khi tôi nghiêng đầu lộ rõ vẻ khó hiểu trên gương mặt. Makishima duỗi thẳng cánh tay trái ra phía trước.
Bằng một động tác nhanh như chớp, tên này đập thẳng một cú cực mạnh vào bức tường phía sau lưng tôi. Tôi hoàn toàn bất động vì run sợ trước uy lực của cú đập tường vừa rồi.
….Đôi mắt của Makishima tỏ ra một vẻ ảm đạm đến thảm khốc.
Nó cất lên một tông giọng trần, đầy u ám.
“Ngày hôm kia, chính mày là thằng chim chuột với Himari-chan trước mặt Rin-chan phải không? Đêm đó tao đã bị cô ấy ép ăn một núi bánh ngọt và bánh nướng trong bữa tiệc an ủi đó. Đội ơn thằng như mày mà tao tăng hẳn 3kg đó biết chưa? Nếu chuyện này ảnh hưởng xấu đến kết quả của vòng loại mùa hè thì mày đền cho tao cái gì hả?”
“Xin lỗi mà…”
Mặc dù cái thằng này luôn lẳng lơ với phụ nữ nhưng nó lại rất có trách nhiệm với câu lạc bộ thể thao của mình.
“Chỉ vì mỡ của Rin-chan luôn dồn vào ngực mà cô ấy không thèm để ý tới mấy đứa có cơ địa khó giảm cân như tao luôn.”
“Đang ở hành lang đó!! Đừng có bô bô cái mõm nữa”
Bình tĩnh coi, Makishima.
Có vẻ như nhờ vào thằng này giúp là không khả thi. Thay vào đó nó còn hứng thú với điều này nữa là đằng khác.
“Quẩy hết mình đi, tao sẽ giúp mày dọn dẹp hậu quả.”
“Dù sau đó tình hình trở nên tệ cỡ nào thì cũng đừng mơ tao giúp mày nha..”
“Nahahaha, xin lỗi nha, nhưng tao không có gà đến mức phải nhờ mày giúp đâu Natsu.”
…Cuối cùng thì cái quyết định đến ôn thi chung của Enomoto-san cũng đã được chấp nhận.