Vào đêm khuya, khi ngày sắp kết thúc.
[Cảm ơn em vì đã đi hẹn hò cùng chị hôm nay nhé!]
“... Quả nhiên là chị ấy coi hôm nay là một buổi hẹn hò mà.”
Tôi gửi lại biểu tượng chúc ngủ ngon tương tự cái của Hina-san rồi nằm xuống giường.
“Rốt cuộc thì mình cũng đã thành người yêu của Hina-san mất rồi.”
Đúng hơn là người yêu tạm thời, nhưng cũng chẳng khác một cặp đôi thực sự là bao.
Tôi rất muốn tự trách vì sự yếu đuối của bản thân. Thế nhưng, tất cả chúng vẫn cứ như một giấc mơ khiến tôi chẳng thể nào làm vậy được.
“Hẹn hò... tức là mấy chuyện Hina-san nói cũng sẽ thành sự thật sao?”
Một đứa chưa từng có bạn gái, thậm chí còn chưa từng trải qua một mối quan hệ lãng mạn nào như tôi lại đột nhiên hẹn hò với hoa khôi số một của trường. Cứ như tình tiết trong mấy cuốn tiểu thuyết hài lãng mạn vậy. Bộ mình là nhân vật chính trong light novel hay gì?
Một nữ thần khiến mọi người ghen tị, ai ai cũng phải ngước nhìn, là senpai mà tôi luôn thầm ngưỡng mộ. Từ giờ trở đi, tôi sẽ được đi chơi cùng chị ấy, nắm tay, thậm chí là hôn nhau... đúng không nhỉ? Dù chỉ là tạm thời.
“Đối với một thằng con trai thì chuyện này chẳng khác nào giấc mơ thành hiện thực cả. Nếu ai đó được hôn Hina-san, chắc tôi sẽ nguyền rủa hắn ta cả nghìn lần mất...”
Theo lẽ đó thì tôi đã trở thành đối tượng bị nguyền rủa à? Có hơi đáng sợ một chút đấy…
“Cơ mà, đã gật đầu rồi thì đâu thể nói 'em xin rút lại' được nữa chứ. Thế nên là, giờ mình chỉ còn cách cố gắng thôi nhỉ?”
Cố gắng... nhưng là cố gắng cái gì mới được chứ?
Cố gắng sống cuộc đời bạn trai tạm thời à? Hay tỏ vẻ như người yêu thật sự? Chắc là cả hai rồi nhỉ. Thật quá sức chịu đựng mà, tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn rồi đấy…
“Mình... liệu có làm tròn vai bạn trai của Hina-san được không đây.”
Lo lắng quá đi mất. Chỉ cần nghĩ đến việc khiến chị ấy thất vọng thôi cũng đủ để lông tóc tôi dựng ngược rồi.
Tôi không muốn bị ghét. Chị ấy đã nói thích tôi, vậy nên tôi cũng muốn được tiếp tục nhận lấy tình cảm đó. Thế nhưng, để được yêu thích thì bản thân tôi cũng sẽ phải nỗ lực hơn nữa.
“Thôi thì bắt đầu luyện cơ vậy. Cả việc học cũng phải nghiêm túc lại mới được.”
Người như chị ấy gần như là một hình mẫu lý tưởng. Vậy nên, nếu muốn sánh bước cùng một người lý tưởng như thế, dù không thể hoàn hảo thì tôi cũng phải cố gắng trở thành người xứng đáng hơn một chút. Nếu không, cán cân giữa hai người sẽ mãi lệch về một phía mất. Cơ mà, để cân bằng được điều đó thì tôi sẽ phải nỗ lực đến mức nào đây?
Chắc chắn đó không phải là chuyện một sớm một chiều rồi. Một tháng? Không, ít nhất cũng vài tháng. Chẳng biết là mình có gầy đi vì căng thẳng không nữa.
“Mà, dù sao thì được ăn đồ Hina-san nấu cũng là một đặc quyền rồi còn gì.”
Chị ấy đã dọa tôi rằng nếu vẫn dậm chân ở mối quan hệ bạn bè thì chị ấy sẽ không nấu cho tôi nữa. Vì vậy, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài gật đầu cả. Dù gì thì, đồ ăn chị ấy nấu cũng là món ngon nhất tôi từng được ăn trong suốt cuộc đời này.
Khi tôi vừa nghịch điện thoại vừa tự thương hại bản thân vì bị dụ dỗ bởi đồ ăn thì cơn mệt mỏi dồn nén suốt ngày đã bắt đầu chuyển thành cơn buồn ngủ.
“Haaaahn… Đến lúc đi ngủ rồi. Mong là tất cả những chuyện hôm nay không phải mơ...”
Tôi tắt nguồn chiếc điện thoại rồi tắt hết đèn trong phòng. Khi không gian chìm vào bóng tối thì mi mắt tôi cũng bắt đầu nặng dần.
“…Tình cảm của em dành cho chị không phải là giả đâu, Hina-san.”
Tôi buột miệng nói vậy như để xác nhận rằng lựa chọn mà tôi đưa ra hôm nay là đúng đắn.
Rồi cơn buồn ngủ kéo đến, và ngày hôm nay cũng dần khép lại.
“...Em thích chị, senpai...”
Tiện thể, giấc mơ tôi mơ đêm đó là cảnh Hina-san chỉ mặc mỗi chiếc tạp dề đang nấu ăn cho tôi. Một giấc mơ vô cùng kích thích mà tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật cho riêng mình.
________________________________
[Lời bạt]
Hôm qua đã có 5 bạn để lại đánh giá cho truyện.
Tôi sẽ tiếp tục viết từng chương thật chỉn chu để nhận được sự ủng hộ của nhiều bạn hơn nữa, mong các bạn tiếp tục đồng hành cùng tôi nhé.
...Chuyện “hấp dẫn” thì cứ yên tâm chờ đi. Sẽ có đó.
Vì lo lắng