“Shuu mà lại ra ngoài từ sáng sớm thế này cơ à, hiếm thấy thật.”
Một lúc sau khi Shuu mở cửa, trong lúc ăn bữa sáng mẹ chuẩn bị, tôi bất chợt buột miệng nói ra câu hỏi vừa nảy ra trong đầu.
“Mẹ có biết lí do không?”
“Ừm… mẹ cũng không rõ nữa.”
Tôi hỏi mẹ đang ngồi đối diện. Thế là, bà vừa nhấp một ngụm trà thảo mộc, vừa điềm nhiên đáp.
“À phải rồi, Mayu. Hina-san mà Shuu vừa nhắc… có phải là Airi-chan không?”
“Đúng rồi đó mẹ.”
Tôi vừa gật đầu xác nhận thì mẹ khẽ thì thầm “Ra là cô bé đó…” với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Thấy vậy, tôi hơi để ý nên hỏi: “Airi thì sao ạ?”
“Không có gì, mẹ chỉ hơi tò mò chút thôi. Con bé đó xinh lắm phải không?”
“Dạ! Xinh cực kỳ luôn!”
Tôi chẳng hề nhận ra mình đã bị khéo léo lái sang chuyện khác, chỉ hớn hở gật đầu đồng tình.
“Không chỉ xinh mà còn siêu dễ thương nữa.”
“Ara, con cũng dễ thương không kém gì Airi-chan đâu?”
“Ehehe, thật ạ?”
“Tất nhiên rồi. Con được thừa hưởng gen của mẹ cơ mà. Xinh đẹp cũng là lẽ đương nhiên thôi.”
“Mẹ không cần phải nói thế đâu...”
Thật ra, mẹ tôi dù đã ngoài bốn mươi nhưng làn da vẫn rất đẹp, ít vết nám hay tàn nhang. Nghe nói hồi còn trẻ bà từng làm người mẫu một thời gian, sau đó bỏ vì chán.
Nói chung, nhờ có mẹ mà tôi cũng được thừa hưởng một làn da đẹp. Tôi rất biết ơn bà vì điều đó.
“Nhưng mà so với Airi thì con vẫn thua xa… Làn da cô ấy vừa mịn vừa căng, tóc thì suôn mượt, và đặc biệt là… ngực to cực kì luôn!”
“Nghe mà thấy ghen tị ghê.”
“Con nghĩ mẹ hồi hai mươi tuổi chắc cũng chẳng kém Airi đâu, nhưng cứ nghĩ ở cùng độ tuổi mà lại như vậy thì con lại thấy bực!”
Vẻ đẹp của Airi là món quà trời ban. Còn tôi, dẫu được mẹ di truyền, nhưng đem ra so với Airi thì đúng là không có cửa.
“…Vậy mà Shuu lại…”
“Sao vậy mẹ?”
“Không có gì. Mẹ chỉ nghĩ đàn ông mà hẹn hò với cô bé đó chắc sẽ khổ lắm thôi.”
“Công nhận. Ngày nào Airi cũng bị tỏ tình, mà rõ ràng từ ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ ‘hai người không hợp nhau chút nào’.”
“…Không biết con trai mình có ổn không đây. À, tất nhiên vẫn chưa chắc là hai đứa đã thành đôi…”
“Mẹ? Có chuyện gì thế? Hôm nay mẹ lạ lắm đó.”
Gương mặt mẹ tôi tái nhợt như vừa chạm phải nỗi lo u ám nào đó.
Tôi cau mày khó hiểu, còn mẹ thì vội vàng uống thêm ngụm trà rồi lấp liếm bằng câu “Không có gì đâu.”
Hôm nay đúng là nhiều chuyện kỳ lạ ghê. Tôi nghĩ bụng, vừa ăn thêm miếng pancake.
“À, nhắc mới nhớ, hồi nãy Shuu gọi Airi là Hina-san nhỉ.”
Bình thường em ấy toàn gọi là “senpai”, vậy mà hôm nay lại gọi là “san”.
“Thôi kệ, chắc cũng chẳng có gì to tát đâu!”
Nỗi nghi ngờ thoáng qua trong đầu, nhưng rồi tôi chợt nhớ lại chuyện hôm trước Airi có nói rằng hôm tôi lỡ hẹn, cô ấy đã trò chuyện với Shuu một chút. Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng kết luận rằng có lẽ hai người nhờ đó mà thân thiết hơn.
Ban nãy tôi còn thoáng nghĩ đối tượng Shuu ra ngoài cùng hôm nay có thể là Airi, nhưng rồi tôi lại nhớ ra em trai mình không đời nào xứng với cô ấy, và họ cũng chưa thân đến mức có thể đi chơi cùng nhau. Do đó, ý nghĩ ấy nhanh chóng vụt qua.
Khi mối bận tâm tan biến, chỉ còn lại sự thèm ăn trỗi dậy.
“Uwa~ hôm nay bánh pancake mẹ làm ngon quá đi!”
“Ừ ừ, ăn chậm thôi, nhai kỹ mà thưởng thức nữa chứ.”
“Vâng~!”
Thực ra thì những lo lắng vừa rồi của tôi đều đúng cả. Chỉ là, tạm thời chúng được che giấu khéo léo dưới lớp siro vàng óng trên đĩa pancake kia mà thôi.
________________________________
[Lời bạt]
Vì muốn kéo hạng nên tuần này chắc tôi sẽ ra 2 chương mỗi ngày~. Đang giãy giụa tới phút cuối cùng đây.