Đàn chị xinh đẹp hơn tôi một tuổi nuông chiều tôi hết mực

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

(Đang ra)

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

Kim Kokkiri

Rốt cuộc, không chỉ anh trai phản diện mà cả những kẻ mạnh nhất thế giới này đều bắt đầu ám ảnh cô!

3 13

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

156 438

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

48 275

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

38 393

Web Novel - Chương 23: Chị thích loại bánh nào nhất?

Hít … thơm quá đi.”

“Mmm. Bữa trưa sắp xong rồi, chỉ còn luộc mì nữa thôi.”

Khi tôi từ cửa chính bước vào phòng khách, mùi thơm lập tức xộc thẳng vào mũi tôi.

Lý do hôm nay tôi được Hina-san mời đến nhà là để thưởng thức bữa ăn chị ấy tự tay nấu một lần nữa. Thế nên, buổi hẹn hò tại nhà này đã được quyết định một cách đột ngột.

“À, Hina-san. Cái này… nếu được thì chị hãy ăn thử nhé.”

“Waa, em mua cái này cho chị sao? Cảm ơn em nhiều.”

Khi tôi nói với Hina-san rằng trong hộp là bánh ngọt, chị ấy càng vui mừng hơn nữa. Dù khí chất khác biệt ấy chẳng hề phai nhạt ngay cả vào ngày nghỉ, nhưng rốt cuộc thì Hina-san vẫn là con gái. Nhìn dáng vẻ hào hứng vì bánh ngọt mới thấy được sự dễ thương đúng với tuổi của chị.

“A, cái bánh này… chẳng phải là của tiệm nổi tiếng ở trước ga sao?”

“Đúng rồi ạ. Em không rõ chị thích loại nào, nên tạm thời mua cả bánh kem dâu, bánh kem sô-cô-la, bánh phô-mai với cả Mont Blanc nữa…”

“…”

Trong lúc kể tên từng loại bánh mình đã mua, tôi chợt nhận ra Hina-san đang nhìn mình với ánh mắt đầy ngạc nhiên.

“A!? Chẳng lẽ đều là mấy loại chị không ăn được sao!? Hay là chị vốn không thích bánh ngọt…”

“Không phải đâu! Chị chỉ hơi ngạc nhiên một chút thôi!”

“Đừng lo, chị thích bánh ngọt lắm!”. Hina-san vội lên tiếng trấn an khi tôi bắt đầu quýnh quáng lên.

“Chị chỉ hơi bất ngờ vì không nghĩ em lại mua nhiều đến vậy thôi.”

“Vậy thì tốt quá rồi. Em cứ tưởng chị không thích bánh ngọt chứ.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, còn Hina-san khẽ cúi người xuống rồi ngẩng đầu nhìn tôi. Với giọng điệu xen lẫn cả sự tò mò lẫn thích thú, chị ấy nói:

“Shuu-kun lúc nào cũng mua nhiều như thế này nhỉ. Hay đây là thói quen của em vậy?”

“Em cũng không rõ... À, mà em nhớ hồi cấp hai Kagura cũng từng nói với em như thế.”

Tôi nhớ có một lần, Kagura nhờ tôi mua đồ uống vì thấy khát. Do tôi không rõ cậu ấy thích gì nên mua hẳn hai chai mang về, kết quả là Kagura chỉ cười rồi bảo tôi “Mày mua cái gì cũng được mà”.

Hồi tưởng kỷ niệm đẹp đẽ ấy xong, tôi lại hướng ánh nhìn về phía Hina-san.

“Thói quen này chắc là vì em hay nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ biết người khác thích gì cho đến khi mình hiểu họ. Nếu lỡ mua về thứ họ không ăn được thì cả hai bên đều chịu thiệt, cho nên em mới thường hay mua nhiều loại.”

Thấy tôi kể về tính cách của bản thân, Hina-san liền cười khúc khích rồi nói: “Vậy thì đúng là thói quen rồi”.

“Thế có phiền chị không ạ?”

“Không đâu. Đó là điều chị thích ở Shuu-kun đó!”

“V-Vậy thì tốt quá rồi.”

Được chị ấy công nhận, trong lòng tôi bỗng dâng lên niềm hạnh phúc khó tả khiến gương mặt tôi nóng bừng. Khi tôi vội vàng quay mặt đi, Hina-san mỉm cười đầy thích thú.

“Nhân tiện thì, chị thích bánh phô-mai. Với cả Mont Blanc, rồi bánh kem sô-cô-la, và cả bánh kem dâu nữa.”

“Vậy tức là toàn bộ rồi còn gì…”

“Ừ. Những gì Shuu-kun mua, chị đều thích cả.”

“…!”

“Tuyệt ghê. Không cần chị nói mà em vẫn chọn đúng toàn những món chị thích.”

“C-Cái đó… chỉ là tình cờ thôi ạ.”

“Chị thì nghĩ đó là định mệnh đấy.”

Thay vì chạm vào hộp bánh, Hina-san lại khẽ đặt bàn tay mình chồng lên bàn tay đang cầm hộp của tôi rồi mỉm cười.

“Chúng ta hợp nhau thật đấy.”

“Có lẽ là chưa đâu ạ. Chúng ta vẫn còn rất nhiều điều chưa biết về nhau mà.”

“Nếu vậy thì em không cần phải lo lắng đâu, chúng ta sẽ sớm hiểu nhau thôi.”

Một hương thơm ngọt ngào thoảng qua cánh mũi. Không phải mùi bánh ngọt, cũng chẳng phải mùi thức ăn từ gian bếp, mà là mùi hương dịu dàng, quyến rũ toát ra từ người con gái tên Hina Airi đang ghé sát mặt vào tai tôi.

“Em đã vì chị mà chọn cẩn thận từng món thế này, nhỉ?”

Chị ấy khẽ cười khúc khích bên tai tôi, nụ cười ấy hết sức ma mị, như muốn mê hoặc lòng người.

“Tính cách ấy của em thực sự rất dễ thương, chị thích lắm đó.”

“…!”

Giọng nói mê hoặc làm rung động màng nhĩ ấy khiến tim tôi hẫng một nhịp. Tôi theo phản xạ lùi lại một bước, còn Hina-san thì chỉ trìu mến nhìn tôi bằng đôi mắt xanh thẳm, như thể đang nhìn một gã đàn ông đáng thương.

“Em đỏ mặt thế này trông càng dễ thương hơn đấy.”

“… Em không dễ thương chút nào cả!”

Gò má nóng ran khiến tôi không dám nhìn thẳng vào chị ấy. Khi tôi lấy tay che đi gương mặt đỏ bừng của mình, Hina-san vẫn nhìn tôi chằm chằm với nụ cười mỉm trên môi.

___________________________________

Bọn tôi quyết định sẽ để bánh ngọt lại làm món tráng miệng sau bữa chính. Và rồi, khoảng thời gian hạnh phúc vì được tận hưởng tài nấu nướng của Hina-san cuối cùng cũng đã đến.

“Waa! Trông ngon quá!”

“Fufu. Không chỉ đẹp mắt thôi đâu, chị cũng tự tin vào hương vị nữa, cho nên em cứ mong chờ đi.”

Nhìn những món ăn được bày biện trên bàn, nước miếng tôi chỉ chực trào ra. Thấy vậy, Hina-san vui vẻ mỉm cười.

“Nhưng… Em thấy áy náy ghê. Lại phiền Hina-san phải nấu ăn cho em rồi.”

“Em nói gì vậy? Vốn dĩ chị rủ Shuu-kun đến đây là vì muốn mời em ăn mà?”

Hina-san khẽ lườm tôi với ánh mắt trách móc rồi đưa ngón tay dí nhẹ vào trán tôi: “Hơn nữa em cũng mang bánh đến cho chị rồi, đừng có nghĩ nhiều làm gì.”

Đứng trước sự tận tâm ấy, tôi chỉ biết cười khổ.

“Lúc trước Hina-san nói em như vậy… nhưng chính chị cũng thế còn gì?”

Theo tôi thì, việc Hina-san nấu ăn cho người khác mà không nhận lại gì mới thật ‘khác người’.

Nghe tôi nói vậy, Hina-san nháy mắt một cái rồi đáp lại ngay:

“Nói trước nhé, chị không làm vậy cho ai khác đâu. Nếu có thì chỉ cho Mayuki hoặc Shuu-kun. Tức là, chỉ dành cho người đặc biệt mà thôi.”

“… Em có được coi là người “đặc biệt” của chị không ạ?”

“Tất nhiên rồi. Vì Shuu-kun là người đặc biệt nên chị mới muốn nấu ăn, muốn nuông chiều em như thế này. Nếu không phải là người mình thích thì sao lại có cảm giác đó được chứ?”

“Vâng…”

“Shuu-kun, em từ lâu đã là người đặc biệt của chị rồi”

“… Em sẽ khắc ghi trong lòng ạ.”

“Mmm, nhớ giữ kỹ trong tim đấy nhé.”

Từng lời chị nói về “người đặc biệt” cứ vang vọng mãi trong đầu tôi.

Niềm hạnh phúc vô bờ cứ thế dâng trào trong tôi. Cố gắng kiềm nén trái tim đang đập loạn xạ, tôi nhìn thẳng vào chị. Và cứ thế, đôi mắt đen láy của tôi ‘va phải’ đôi mắt xanh thẳm ấy.

Ah, xin chị… đừng nhìn em bằng ánh mắt dịu dàng ấy nữa. Vì em vẫn còn quá nhiều thiếu sót.

Trong đôi mắt chứa chan tình yêu thương của chị, thoáng qua trong tôi một nỗi bất an.

Được chị xem là “người đặc biệt”, tôi thực sự rất hạnh phúc. Nhưng đồng thời, tôi cũng tự hỏi rằng… liệu mình có xứng đáng với vị trí đó hay không.

Câu hỏi ấy đã nhanh chóng ghìm nhịp tim đang rộn ràng của tôi về lại mức bình thường.

“Shuu-kun?”

“… Không có gì đâu ạ.”

Có lẽ Hina-san đã cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong tôi nên liền tò mò liếc nhìn. Tôi đành lắc đầu đáp lại Hina-san cùng một nụ cười gượng gạo. Thấy vậy, chị ấy chỉ đáp “Vậy à…” với vẻ mặt hơi phức tạp, nhưng cũng không hỏi thêm nữa.

Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm giữa tôi và Hina-san. Nhưng ngay sau đó, nó nhanh chóng tan đi nhờ câu hỏi chuyển đề tài của tôi.

“Thực đơn hôm nay chỉ có vậy thôi ạ?”

“Ừ. Hôm nay chị làm pasta. Shuu-kun có thích pasta không?”

“Cực kỳ thích ạ!”

Mà thật ra, dù nó có là ‘vật chất tối’ đi nữa thì nếu là món do Hina-san nấu, tôi vẫn sẽ nuốt được. Cơ mà, tay nghề của Hina-san thì tôi đã tận miệng xác nhận rằng nó không thua kém gì đầu bếp chuyện nghiệp, nên lo lắng cũng bằng thừa.

Và hôm nay, món chính mà Hina-san chuẩn bị là pasta sốt cà chua. Ăn kèm là súp rau củ kiểu consommé, còn món salad thì…

“Đây… có phải là rau arugula không ạ?”

“Chính xác. Salad arugula đấy. À, hay em không ăn được rau này?”

Thấy chị hơi hoảng hốt, tôi vội vàng lắc đầu.

“Không đâu ạ. Đây là lần đầu em ăn rau arugula nên tò mò không biết mùi vị như thế nào thôi.”

“À… đúng là không phải loại rau thường gặp thật, nhưng nó ngon lắm đó.”

“Nếu là món chị nấu, dù có hơi khó ăn thì em vẫn sẽ ăn hết.”

“Nếu ghét quá thì đừng cố nhé. Cũng không tốt cho cơ thể đâu.”

Trong lúc trò chuyện, tôi vẫn rất tò mò về món rau trước mặt. Không, nếu chỉ là rau arugula thôi thì có lẽ tôi cũng chẳng hứng thú. Có lẽ vì chúng được bày biện quá đẹp mắt.

Những lá rau arugula xanh sẫm được trộn cùng phô-mai cắt miếng nhỏ, thịt xông khói và dầu ô-liu. Bên trên còn rắc bánh mì nướng crouton.

Chỉ thoạt nhìn thôi cũng biết đây là món khai vị được chuẩn bị vô cùng công phu. Chính vì thế, tôi lại càng muốn ăn hết sạch, bởi nếu bỏ thừa thì sẽ thật thất lễ với Hina-san.

“Thật sự… cảm ơn chị đã bỏ công sức vì em.”

Tôi bất giác thốt ra lời cảm ơn. Thấy vậy, Hina-san chớp mắt vài cái rồi mỉm cười dịu dàng.

“Bỏ công cũng đáng, chị nấu là vì muốn nghe Shuu-kun khen ngon mà.”

“Vậy thì em sẽ khen thật nhiều.”

“Chưa ăn mà đã biết ngon rồi à?”

“Biết chứ ạ. Đồ Hina-san nấu thì không thể nào dở được”

“Nếu chị cố ý nấu dở thì sao?”

“Cố ý thì không tính rồi ạ.”

Tôi thở dài, than vãn rằng bầu không khí tốt đẹp đã bị phá hỏng, và Hina-san cũng nói “xin lỗi” dù không hề hối lỗi chút nào.

“Nào, ăn thôi, kẻo đồ ăn nguội mất.”

“Vâng! Hôm nay nhất định phải cảm tạ hết mình mới được.”

“Fufu, em đúng là…”

“Đúng là một đứa trẻ ngoan”, chị khẽ thì thầm, đôi mắt xanh thẳm nheo lại đầy âu yếm.

Rồi cả hai cùng ngồi xuống ghế, chắp tay lại và đồng thanh nói:

““Cảm ơn vì bữa ăn!””

Đó là một bữa trưa tràn ngập sự vui vẻ.

________________________________

[Lời bạt]

Mọi người nghe kỹ này. Tôi dự định sẽ cập nhật tác phẩm này cho đến cuối tháng Một, tức là cho đến khi cuộc thi Kakuyomu Con kết thúc. Cho đến lúc đó, tôi sẽ cố gắng duy trì nhịp đăng chương “đáng sợ” này, nhưng sau đó thì ai mà biết được chứ. Vì chắc chắn là tôi sẽ nản thôi.

Tóm lại, mong mọi người hãy tận hưởng trọn vẹn hai tháng tuyệt vời này từ tận đáy lòng nhé.

P/s: Sau khi Kakuyomu Con kết thúc chắc tôi nghỉ khoảng một tháng ww

Xà lách rocket hay còn được gọi là rau arugula, là một loại rau có nguồn gốc từ Địa Trung Hải, Ai Cập, phía đông Thổ Nhĩ Kỳ,... Nó được sử dụng rộng rãi ở nhiều quốc gia, đặc biệt là ở các nước phương Tây. Rau xà lách rocket có chiều cao trung bình từ 30 - 100cm, lá màu xanh hình lông chim. Hoa của nó có hình tròn, các cánh hoa màu trắng ôm trọn phần nhụy vàng xen kẽ những đường gân tím trông rất đẹp mắt. Sở dĩ rau được gọi là rau xà lách rocket vì tốc độ sinh trưởng của nó rất nhanh. Về mùi vị, khi ăn, ta sẽ cảm nhận được rau có vị đắng mùi hơi nồng, chua nhẹ và the cay. Đây là cuộc thi được tổ chức bởi trang web tiểu thuyết trực tuyến nổi tiếng Kakuyomu, thuộc sở hữu của nhà xuất bản KADOKAWA. Cuộc thi thu hút hàng nghìn tác phẩm dự thi mỗi năm và là bệ phóng cho nhiều tác giả trở thành nhà văn chuyên nghiệp, với những tác phẩm được xuất bản thành sách (thường là light novel).