Đàn chị xinh đẹp hơn tôi một tuổi nuông chiều tôi hết mực

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

(Đang ra)

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

Kim Kokkiri

Rốt cuộc, không chỉ anh trai phản diện mà cả những kẻ mạnh nhất thế giới này đều bắt đầu ám ảnh cô!

3 13

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

156 438

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

48 275

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

38 393

Web Novel - Chương 24: Gối đùi tuyệt đỉnh

Sau khi một lần nữa bị Hina-san nắm chặt dạ dày bằng tài nấu nướng của mình, chẳng hiểu sao, tôi lại đang ngồi cùng sofa với chị ấy. Không, chính xác hơn thì là bị chị nửa ép buộc kéo ngồi xuống.

“Ừm, Hina-san? Tại sao chúng ta phải ngồi chung một chiếc sofa vậy ạ?” 

Vì sự thắc mắc trong lòng không ngừng dấy lên, tôi đành dè dặt hỏi thử. Hina-san khẽ “Mmm” một tiếng, đặt ngón tay lên môi một cách có phần làm màu rồi đáp:

“Vì chị muốn thân thiết với Shuu-kun hơn nữa đó.”

“Nếu vậy thì, sao chúng ta không ngồi trên chiếc ghế kia thay vì phải chen chúc cùng một chiếc ghế ạ?”

“Shuu-kun không muốn ngồi cùng sofa với chị sao?”

“Không phải là không muốn, chỉ là… khoảng cách này quá gần, mà khuôn mặt Hina-san lại sát bên cạnh khiến em thật sự không biết phải nhìn đi đâu…”

“Dù chỉ là tạm thời, nhưng Shuu-kun vẫn là bạn trai của chị đấy? Em nhìn chị nhiều hơn một chút cũng có sao đâu?”

“Vì Hina-san quá xinh đẹp nên em không dám nhìn gần đâu ạ!”

Dù tôi đã thốt ra tiếng lòng đầy yếu đuối của bản thân, nhưng Hina-san vẫn phồng má, tỏ vẻ không hài lòng.

“Vậy thì, để làm quen, chẳng phải em nên nhìn chị nhiều hơn sao?”

“―A.”

Chị khẽ kéo tay tôi, khiến cả người tôi ‘trôi’ đi. Vì quá bất ngờ, tôi ngã về phía Hina-san mà không kịp phản ứng gì, và khoảng cách giữa chúng tôi rút ngắn lại đến mức mũi gần như chạm vào nhau.

“Ấy chết, chị lỡ kéo hơi mạnh quá rồi.”

“――Ư…”

Tôi nín thở theo phản xạ, còn Hina-san thì chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi bằng vẻ mặt điềm nhiên.

“Gương mặt Shuu-kun khá điển trai so với con trai bình thường đấy. Em có chăm sóc da không?”

“…Một chút thôi ạ.”

“Vậy à. Có ý thức làm đẹp là điều tốt mà.”

Không màng đến câu trả lời gượng gạo của tôi, Hina-san giữ chặt hai bên má tôi bằng cả hai tay, như thể đang tuyên bố rằng sẽ không để tôi trốn thoát.

Tại sao khoảng cách gần đến mức hơi thở phả vào nhau lại khiến tim tôi đập dồn dập và dễ gây ảo giác đến vậy nhỉ? Không, việc chị ấy chủ động rút ngắn khoảng cách như vậy đã minh chứng cho việc đây không còn là sự hiểu lầm nữa. Có nghĩa là, Hina-san thật sự đang cố gắng tìm hiểu và thật lòng thích tôi.

Một khi đã nhận ra điều đó, tôi chẳng còn cách nào để ngăn lại nhịp tim đang đập liên hồi của mình được nữa.

“Shuu-kun.”

“…………”

“Khoảng cách này, thật rung động làm sao.”

“――!”

Hina-san đỏ mặt thì thầm như thể đang ngượng ngùng. Cuối cùng thì, chị ấy cũng đã ý thức được mình vừa làm một điều quá táo bạo nên mới chịu buông má tôi ra, khẽ quay đi.

“Ahaha, có lẽ chị hơi quá tay rồi.”

“…Em cứ tưởng rằng tim mình ngừng đập rồi cơ.”

“Theo nghĩa tích cực hay tiêu cực vậy?”

“Chị nghĩ nó là nghĩa nào ạ?”

“Chị thì muốn nó là tích cực hơn, bởi như thế chứng tỏ Shuu-kun đã rung động vì chị còn gì?”

“Đã nhìn nhau gần đến thế, không rung động là điều bất khả thi rồi ạ…”

Thấy tôi ôm gương mặt đang đỏ bừng và rên rỉ một cách khổ sở, Hina-san chỉ mỉm cười thích thú. Chị ấy đúng là một ‘ác quỷ’ đầy quyến rũ mà.

Khi tôi vẫn còn đang cố làm dịu đi đôi má đang nóng bừng của mình, bàn tay của Hina-san lại chạm vào tôi. Nhưng lần này không phải là tay hay má, mà là đặt lên đầu tôi. Và rồi, chị ấy nhẹ nhàng đẩy nó xuống.

Ngay sau đó, một cảm giác mềm mại truyền đến đầu tôi.

“Hina-san…?”

“Nếu gần quá thì tim đập mạnh, nhưng thế này thì ổn rồi nhỉ?”

Khi tôi yêu cầu một lời giải thích, Hina-san vừa trả lời vừa dịu dàng xoa đầu tôi.

Trên đầu là cảm giác êm ái, ngước lên thì thấy nụ cười của một thiên thần, và thiên thần ấy vẫn đang vuốt ve mái tóc tôi với nụ cười dịu dàng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là gối đùi.

“Tại sao đột nhiên lại gối đùi vậy ạ?”

“Thực ra thì, mục đích mà chị gọi Shuu-kun đến hôm nay là để làm cái này.”

Hina-san đáp lại tôi, người đang có vô số dấu hỏi trong đầu, rồi tiếp lời:

“Hôm trước trong giờ nghỉ trưa, chị đã hứa sẽ cho em gối đùi còn gì.”

“…Đúng là có nói thật.”

Không ngờ chị ấy lại thực hiện lời hứa sớm đến như vậy. Trong lúc tôi vẫn còn sững sờ, giọng nói trong trẻo như chuông bạc lại vang lên bên tai:

“Thấy sao nào? Gối đùi chị thoải mái chứ?”

“Quá tuyệt vời luôn ạ, chìm vào giấc ngủ ngàn thu như thế này cũng được nữa.”

“Ahaha. Chị rất vui khi em nói vậy, nhưng chị không muốn em ngủ mãi đâu. Vì chị muốn thân thiết với em nhiều hơn nữa mà.”

Đúng là chiếc gối tuyệt phẩm, đến mức chỉ cần vài giây thôi cũng đã đủ đưa người ta lên thiên đường.

“Nhưng mà… Hina-san để chân trần như vậy, tóc em cọ vào có thấy ngứa không ạ?”

“Có một chút. Nhưng chị cố tình không mang tất chân để Shuu-kun có thể tận hưởng trọn vẹn chiếc gối đùi của chị mà.”

“Chị không mang tất chân chỉ vì lý do đó thôi sao?”

“Em nói ‘chỉ vì lí do đó’ làm chị buồn đấy nhé? Một khi đã làm thì chị muốn em được hài lòng hết mức cơ.”

“Chị muốn em được vui cẻ.”, Hina-san nói dứt khoát mà không hề tỏ ra ngượng ngùng.

“――Em không hiểu nổi.”

“Không hiểu gì cơ?”

“Em không hiểu sao chị lại muốn dành hết tâm sức cho một người như em.”

Khi tôi nói ra những thắc mắc đang không ngừng trào dâng trong tâm trí, Hina-san đáp lại không chút do dự: “Cũng đơn giản thôi.”

“Vì chị vốn là kiểu con gái sẽ hết lòng vì người mình yêu mà.”

“…”

“Nên chị muốn hết lòng vì Shuu-kun. Không, có khi chỉ đơn giản là vì em đáng yêu quá, nên chị không kìm được mà muốn nuông chiều thôi.”

“…Ý chị là bản năng làm mẹ sao?”

“Mmm, cũng không hẳn. Có lẽ giống kiểu… nếu có em trai, chị cũng muốn làm thế này chẳng hạn.”

“Vậy tức là chị chỉ coi em như em trai chị thôi sao?”

Hina-san gượng cười: “Em trả lời khéo ghê nhỉ.” Nhưng với tôi, đó là một điều quan trọng cần xác nhận.

Nếu đúng thật là như vậy, thì tức là tôi không được nhìn như một người đàn ông. Bị người mình thích nhìn nhận như vậy, đối với con trai, đó chẳng khác gì nhát dao đâm thẳng tim cả.

Không được người mình thích xem là đối tượng yêu đương, đó dường như là một nỗi tuyệt vọng đến tột cùng. Chính vì lẽ đó, câu trả lời của câu hỏi này sẽ quyết định cho tương lai của tôi và cả Hina-san.

Thấy tôi nhìn mình với ánh mắt pha giữa hi vọng và cả nghi hoặc, Hina-san khúc khích cười.

“Em không cần lo đâu. Chị vẫn luôn nhìn Shuu-kun như một người đàn ông. Và chị cũng tiếp xúc với em bằng suy nghĩ đó.”

“――”

Chỉ một câu trả lời ấy thôi cũng đủ thổi bay nỗi lo của tôi. Tôi nín thở, còn Hina-san thì khẽ vén mái tóc lòa xòa trước trán ra sau tai rồi tiếp tục:

“Đó là điều hiển nhiên mà. Vì chị cũng muốn được Shuu-kun nhìn nhận như một người phụ nữ. Nếu chị không coi em như một người đàn ông thì không công bằng chút nào, đúng chứ?”

“Em chỉ có thể nhìn nhận Hina-san như một người phụ nữ. Hay đúng hơn là, ngoài nó ra thì không thể nhìn theo cách nào khác.”

“Chị biết. Vì thế nên em mới luôn trân trọng chị, nhỉ?”

“Trân trọng người mình thích là chuyện đương nhiên mà.”

“Ahaha, chị có thể cảm nhận được điều đó.”

“Em đúng là một đứa trẻ ngoan”, Hina-san lại mỉm cười như thể đang đối mặt với một đứa trẻ. Những lúc thế này đây, cảm giác khó chịu lại bùng lên trong tôi.

Tôi bĩu môi bày tỏ sự bất mãn ấy, nhưng Hina-san không nói gì mà chỉ tiếp tục xoa đầu tôi như đang dỗ một đứa trẻ.

“Nuông chiều Shuu-kun cũng là mong muốn ích kỷ của chị. Hay nói cách khác, chị đang tự thỏa mãn mong muốn của bản thân… Nghe trẻ con thật nhỉ. Em có ghét chị vì điều đó không?”

“Nhìn vào mắt em đi, chị nghĩ em sẽ nói ghét sao ạ?”

Tôi đổi tư thế, quay mặt về phía trước. Khi đó, đôi mắt đen láy của tôi giao nhau với đôi mắt xanh biếc đang lay động của chị.

“Em không nói ra, nhưng chị có thể hiểu là như vậy, đúng chứ?”

“Vâng. Em vốn không quen được nuông chiều, nhưng khi chị chủ động như thế… em thấy tự tin vào bản thân hơn với tư cách một người đàn ông.”

“Vậy thì tốt quá. Chị cũng thật sự rất hạnh phúc khi được Shuu-kun xem là một người phụ nữ cuốn hút.”

“Hina-san vốn đã rất cuốn hút rồi.”

Làn da trắng mịn như ngọc trai ấy, hàng mi dài, đôi mắt xanh biếc hút hồn, bàn tay mảnh khảnh nhưng ấm áp ấy—— Tôi thích tất cả mọi thứ của chị.

Aah. Tôi yêu chị ấy, tôi yêu chị ấy vô bờ bến.

Dù trước đây có luôn tự lừa dối bản thân rằng đó là một mối tình vô vọng, nhưng giờ tôi đã nhận thức ra được. Không, là bị kéo ra mới đúng.

Người con gái tên Hina Airi đang mỉm cười trước mặt tôi đã phơi bày những tiếng lòng mà tôi từng giấu kín.

“Hina-san.”

“Sao vậy?”

“Em sẽ nỗ lực để có thể khiến chị rung động vì em. Xin hãy ở bên cạnh em và chứng kiến điều đó một cách rõ ràng nhất.”

Bây giờ, tôi vẫn chưa phải một người xứng đáng để sánh bước bên chị ấy. Nhưng, tôi sẽ nỗ lực để trở thành một con người như vậy.

Nghe lời thỉnh cầu ấy của tôi, đôi mắt xanh biếc của Hina-san khẽ rung động,

“Muộn quá rồi đấy.”

kèm theo một nụ cười dịu dàng.

___________________________

[Lời bạt]

Hôm qua có đến tận 10 độc giả đã để lại đánh giá cho tôi!

Ôi trời, vui quá đi mất. Có lẽ đây là kỷ lục rồi. Nhưng mà, nhưng mà nè…

Tiếng bước chân của việc cạn ‘kho dự trữ’ đang dần đến gần.

Dẫu vậy, chỉ cần còn nhận được đánh giá, tôi vẫn sẽ tiếp tục đăng truyện!

P/s: Trên đây là chia sẻ nhỏ hôm nay từ “Kẻ cuồng viết lách”.