Đàn chị xinh đẹp hơn tôi một tuổi nuông chiều tôi hết mực

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

213 1046

Trở thành ma nữ trong thế giới tràn ngập quái đàm

(Đang ra)

Trở thành ma nữ trong thế giới tràn ngập quái đàm

Cật Thổ Đích Thư Ngữ | 吃土的书语

Day 101: Chả phải sợ gì sất! Mặc váy phù thủy vô là tui cũng thành ma quỷ luôn rồi nè!

12 88

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

15 48

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

145 480

Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xinh Đẹp Trên Tàu Điện Và Bỏ Đi Không Để Lại Tên Tuổi. Nào ngờ, cả nước lại tôn vinh tôi như một người hùng

(Đang ra)

Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xinh Đẹp Trên Tàu Điện Và Bỏ Đi Không Để Lại Tên Tuổi. Nào ngờ, cả nước lại tôn vinh tôi như một người hùng

水戸前 カルヤ

Một cuộc sống học đường đầy cam go bắt đầu – nơi mà Ryo phải bằng mọi giá giữ kín thân phận của mình.

47 397

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

94 345

Web Novel - Chương 2: Đi thăm bệnh giúp chị đi!

“—Hả!?”

Vào một buổi chiều sau giờ tan học. Tại lớp học vẫn còn lác đác vài người, tôi buột miệng thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.

Mọi ánh mắt xung quanh lập tức đổ dồn về phía tôi khiến tôi ngượng ngùng thu mình vào góc lớp rồi hạ giọng tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Chị bảo em đến thăm Airi Hina-senpai á? Ý chị là gì cơ!?"

"Là ý trên mặt chữ luôn đó."

"Chị đừng nói kiểu nhẹ bẫng như vậy chứ!"

Tôi bức xúc nhấn mạnh trước giọng điệu tỉnh bơ kia của chị tôi, Mayuki, phát ra từ đầu dây bên kia.

Vẫn còn chưa hết bàng hoàng, tôi nghe chị tôi, người vừa gọi điện cho tôi và đột nhiên giao cho tôi nhiệm vụ khó hiểu này, giải thích tiếp:

"Như chị nói lúc nãy, hôm nay Airi-chan bị sốt nên nghỉ học."

"Cái đó thì em nghe rồi."

"Vậy nên, chị định ghé qua thăm cậu ấy sau giờ học, nhưng bên hội học sinh có việc đột xuất nên giờ chị không đi được nữa."

"…Rồi sao?"

"Thế nên chị mới gọi em để nhờ em đi thay chị đó~."

"Sao lại là em hả!?"

Tôi lớn tiếng phản đối.

"Sao chị không nhờ ai đó trong lớp đi thay đi? Tại sao lại là em chứ? Chuyện này vô lý quá rồi!"

"Không may là mấy đứa bạn trong lớp mà chị tin tưởng được đều đang bận câu lạc bộ hoặc đi chơi hết rồi. Mà nhờ đám con trai trong lớp thì không tiện lắm."

"Nhưng em cũng là con trai đấy."

"Em mà làm gì Airi thì dù có là em trai chị, chị cũng sẽ xử đẹp em đấy."

"E-Em đâu có làm chuyện gì như vậy đâu!"

Nghe giọng điệu đe dọa khác thường của chị, tôi vô thức rụt người lại.

Thế nhưng, bầu không khí căng thẳng chỉ kéo dài trong chốc lát rồi nhanh chóng tan biến.

"Trong lớp chị không có ai đáng tin cậy để nhờ vả nữa cả, vậy nên người duy nhất chị có thể trông cậy lúc này chính là em trai yêu dấu của chị đấy."

"Nhưng mà… em với Airi-senpai có nói chuyện với nhau bao giờ đâu."

"Nhưng em cũng gặp cậu ấy suốt còn gì?"

"Ừ thì… đúng là vậy, nhưng…"

Airi-senpai thỉnh thoảng vẫn ghé nhà tôi chơi. Đương nhiên không phải vì tôi, mà là đến chơi với chị tôi.

Đúng như lời chị tôi nói, tôi có biết Airi-senpai. Nhưng giữa chúng tôi chưa từng có lần giao tiếp nào đàng hoàng cả. Nếu có chạm mặt ở nhà, cả hai cũng chỉ gật đầu chào nhau qua loa rồi thôi.

"Chị có nghĩ là để một người xa lạ đến thăm lúc đang bệnh thì chẳng khác nào cực hình không?"

"Không sao đâu, ổn mà. Em là em trai chị nên Airi sẽ cho em vào nhà thôi."

"Lý do gì mà đơn giản vậy trời."

Bà chị này đúng là vô tâm hết chỗ nói.

Nghĩ sao mà dám chắc chắn em trai mình là người an toàn chứ? Tôi cũng là con trai mà. Còn đang tuổi dậy thì nữa. Tất nhiên, tôi cũng có đủ thứ suy nghĩ mờ ám chứ.

Huống chi, người tôi sắp đến thăm lại đang bị ốm. Nếu lợi dụng lúc cô ấy yếu ớt để làm điều gì đó, xác suất thành công sẽ cực kỳ cao. Mà đấy còn là nữ thần số một của trường nữa chứ. Người ta có câu: "Đồ ăn dâng tận miệng mà không ăn thì đúng là có lỗi với trời đất." Nếu có cơ hội được nếm thử loại mỹ vị thượng hạng ấy, dù có phải mang tiếng tội phạm thì tôi cũng sẽ…

Không, không đời nào.

Nếu người đó là Airi-senpai, tôi tuyệt đối không thể làm chuyện bỉ ổi như vậy được. Mà căn bản là tôi cũng không đủ can đảm để làm đâu.

"Haiz… Chị đúng thật là khác người mà…"

"Fufufu. Đúng thế. Chị gái em là số một đấy~."

"Đừng có tự tâng bốc mình như vậy chứ."

Qua điện thoại, tôi nghe tiếng chị tôi chụt một cái như thể đang gửi một nụ hôn gió.

Chị tôi tin tưởng tôi—không, phải nói là chị ấy hiểu tôi. Chị biết rằng tôi không phải loại người nông nổi đến mức làm mấy chuyện nguy hiểm như thế. Chính vì vậy, chị mới chọn tôi làm người đến chăm sóc Airi-senpai.

Nếu là một người khác, có khi sẽ có thằng ngốc nào đó sẽ thực sự làm mấy chuyện mà tôi lo lắng cũng nên. Lòng tò mò là thứ có thể kiềm chế bằng lý trí nhưng không thể dập tắt hoàn toàn. Những thứ càng hấp dẫn, con người lại càng dễ bị che mắt, không kiềm chế được mà vươn tay chạm vào.

"Con người không thể thắng được dục vọng của chính mình được đâu. May mà người chị tin tưởng lại có thể kháng cự nó đấy."

"Chị đã nói rồi, nếu em dám động vào Airi thì chị sẽ xử đẹp em ngay lập tức. Không phải là chị không tin em, cơ mà chị nghĩ đối với người thân trong nhà thì vẫn có thể kiểm soát được phần nào."

"Chị tính cũng hay đấy."

"Hehe. Phải không nào~?"

Đính chính lại một chút. Chị gái tôi, dù trông có vẻ vô tư là thế, nhưng thực chất lại là một người sắc sảo đến đáng sợ.

Tôi chỉ biết cười gượng trước sự tàn nhẫn của chị rồi hít sâu một hơi.

"Được rồi, em hiểu rồi. Em sẽ đi thăm Airi-senpai."

"Ừm, cứ thế đi nhé~."

"Nhưng mà em không biết nhà senpai ở đâu. Chị gửi địa chỉ cho em đi."

"Được thôi. Sau khi cúp máy chị sẽ gửi cho em ảnh chụp tòa chung cư mà Airi đang sống nhé."

"Vâng, cảm ơn chị."

Sau một câu cảm ơn ngắn gọn, tôi nghe chị đáp lại với giọng điệu nhẹ nhõm:

"Cảm ơn vì đã chiều theo yêu cầu ích kỷ của chị nha~."

"Ối, giờ chị phải đi đến hội học sinh ngay nếu không thì sẽ trễ mất! Nhớ chăm sóc Airi giúp chị đấy nhé~!"

"Vâng, vâng. Chị cũng cẩn thận nhé."

Tôi thở dài ngao ngán với bà chị tràn đầy năng lượng của mình rồi cúp máy. Vài phút sau, một tin nhắn được gửi đến qua ứng dụng nhắn tin Rain. Nội dung là: "Đây là chung cư của Airi nè~!" kèm theo ảnh chụp tòa nhà và tên chung cư.

"Haaa. Mình thực sự sẽ làm chuyện này à?"

Nói hối hận thì không hẳn, nhưng quả thật tôi có hơi chần chừ một chút.

Chuyện này đòi hỏi rất nhiều dũng khí. Nhưng một khi đã nhận lời với chị rồi, tôi không thể nuốt lời được.

"Thôi thì trước tiên cứ ghé cửa hàng tiện lợi cái đã."

Và thế là, tôi bất chợt bước vào một chuyến thăm đầy bất ngờ đến nhà senpai mà mình hằng ngưỡng mộ.