“Ừm, có phải chỗ này không nhỉ?”
Sau khi tan học khoảng ba mươi phút, lúc này tôi vừa nhìn chằm chằm vào bức ảnh chung cư mà chị tôi gửi qua Rain, vừa so sánh với tòa nhà trước mặt để xác nhận.
“Căn hộ này to thật đấy.”
Nó cao đến nỗi cổ tôi mỏi nhừ khi nhìn lên tầng cao nhất. Dạo này chung cư cao tầng không còn hiếm nữa, nhưng khi nhìn thấy tận mắt thì cảm giác vẫn khác hẳn. Nơi này đúng là dành cho giới nhà giàu.
“A, mình không thể lơ đãng như vậy. Phải mau chóng vào trong mới được.”
Bị vẻ ngoài tráng lệ của nó thu hút một lúc, tôi lắc đầu để xua tan suy nghĩ rồi tiếp tục bước tới. Trước khi đi, tôi kiểm tra lại đồ trong túi nilon mình vừa mua ở cửa hàng tiện lợi trên đường tới đây.
“Nước Pocari Sweat, viên uống Inzery, thuốc, pudding, thạch, miếng dán hạ sốt... Mình còn mua thêm cháo ăn liền, phòng khi chị ấy đói. Nhiêu đây chắc đủ rồi nhỉ?”
Người mà tôi sắp đến thăm là bạn thân của chị tôi, đồng thời cũng là hoa khôi của trường. Không thể để xảy ra sai sót nào được, thế nên tôi đã mua đủ thứ có thể cần đến. Dù vậy, cảm giác lo lắng vẫn chưa hề biến mất.
Trong lúc đang đắn đo không biết có nên mua thêm gì không thì ánh hoàng hôn đã dần buông xuống, thúc giục tôi nhanh chân hơn nữa.
“…Haaa. Nếu thiếu gì thì đành xin lỗi vậy.”
Buông tiếng thở dài, tôi tiếp tục tiến về phía chung cư.
Với những bước chân hơi… không, phải nói là vô cùng hồi hộp, tôi hướng đến lối vào và nhanh chóng tìm thấy bảng liên lạcđược kết nối với từng căn hộ.
Tôi mở điện thoại và kiểm tra lại Rain. Để tránh nhầm lẫn, tôi tự lẩm bẩm số phòng mà chị tôi đã đưa rồi ấn nút gọi.
“214.”
Sau khi hít sâu một hơi, tôi nhấn chuông cửa.
Mười giây sau.
“Vâng?”
Từ bên kia loa, giọng nói của Airi-senpai vang lên.
Vì chị ấy trả lời ngay lập tức nên tôi có hơi giật mình. Dù vậy, tôi nhẹ nhàng lắc lắc đầu và cất giọng trả lời có phần hơi ngượng ngập.
“Em là Miyabi Shuma, em trai của chị Mayuki đây ạ.”
“Miyabi-kun!?”
Ngay khi nghe thấy tên tôi, Senpai ngạc nhiên ra mặt. Mà cũng đúng thôi. Chẳng mấy khi em trai của bạn thân đột nhiên xuất hiện trước cửa như thế này.
Có chút áy náy, tôi đáp “Dạ đúng rồi” để xác nhận rồi lên tiếng giải thích.
“Ừm, chị em bảo em đến thăm chị. Em biết chuyện này có hơi đường đột, nhưng vẫn muốn ghé qua xem chị thế nào.”
“Vậy à? Nhưng Mayu chẳng nói gì với chị cả.”
Ít nhất cũng nên báo trước cho người ta một tiếng chứ…
Tôi thầm phàn nàn trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn lịch sự nói,
“Xin lỗi vì sự bất tiện này ạ.”
“Không sao đâu, Miyabi-kun. Dù gì thì em cũng đã cất công đến tận đây thay cho Mayu mà. Để chị mở cửa cho em nhé.”
“A, cảm ơn chị.”
Vừa cúi đầu trước bảng liên lạc, tôi nghe thấy âm thanh cửa tự động mở.
Mặc dù trước đó tôi đã mơ hồ đoán được tòa nhà này có hệ thống kiểm soát bằng bảng cảm ứng, nhưng không ngờ muốn vào bên trong phải được cư dân cho phép. Hệ thống an ninh cẩn mật thế này càng khiến tôi có cảm giác nơi này thực sự rất đắt đỏ.
“Khi nào đến trước cửa phòng chị thì em bấm chuông lần nữa nhé.”
“Vâng, em hiểu rồi ạ.”
“À, số phòng… Chắc em cũng nhớ rồi chứ nhỉ?”
“Dạ, em nhớ mà.”
“Vậy hẹn gặp em sau nhé.”
“Vâng.”, tôi đáp, và cuộc gọi cũng kết thúc sau đó. Khi đã nhận ra rằng cuộc đối thoại ngắn ngủi với Senpai đã chấm dứt, tôi vô thức thở dài một hơi.
“Nói chuyện với Senpai căng thẳng thật đấy.”
Đồng thời, tôi cũng bất giác nghĩ đến một điều.
“…Giọng Senpai dù chỉ nghe qua loa thôi mà cũng hay ghê.”
Hồi tưởng lại chất giọng trong trẻo tựa như tiếng chuông ngân ấy, tôi ngẩn người đứng yên tại chỗ. Cũng không quá khi cho rằng, đó là giọng nói mà tôi có thể nghe suốt đời cũng không chán. Nếu có bản ghi âm thì dù có giá 5000 yên, tôi cũng sẽ mua ngay không chần chừ.
“…Không, không! Senpai đang đợi mình mà! Phải nhanh lên mới được.”
Tôi bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ viển vông ấy, vội vã bước vào bên trong rồi bấm nút gọi thang máy.
“Chỉ còn chút nữa là tới phòng Senpai rồi… Nhưng mình vẫn chưa bình tĩnh được chút nào cả.”
Khoảng thời gian chờ thang máy đến tầng mà Senpai sống vô cùng ngắn ngủi, và tôi thì vẫn vô cùng bồn chồn vì hồi hộp.
Cuối cùng, thang máy cũng dừng lại, cửa chầm chậm mở ra. Phòng của Senpai nằm ở cuối hành lang phía bên trái, ngay cạnh cửa sổ.
“Bình tĩnh. Bình tĩnh nào…”
Tôi sắp đến phòng Senpai rồi. Dù chỉ là đi thăm bệnh, vậy mà tôi đã căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng.
Dù có tự nhủ “bình tĩnh nào” bao nhiêu lần đi chăng nữa, nhịp tim vẫn không ngừng tăng nhanh khi tôi tiến gần đến phòng của Senpai. Thậm chí, tôi còn có chút choáng váng vì hồi hộp.
Nhưng dù vậy, đôi chân tôi vẫn tiếp tục bước đi. Và rồi, cuối cùng thì chúng cũng dừng lại trước một cánh cửa.
Sau đó thì…
“Làm ơn… Ít nhất thì cũng đừng để mình nôn trước mặt một người đang bệnh…”
Cầu mong như vậy xong, tôi hít một hơi thật sâu và nhấn chuông cửa phòng Senpai.
Pocari Sweat ( tiếng Nhật :ポカリスエット, Pokari Suetto ) là một loại đồ uống thể thao của Nhật Bản , được sản xuất bởi Otsuka Pharmaceutical . Nó được ra mắt vào năm 1980 và chủ yếu được biết đến rộng rãi trên khắp Châu Á và Trung Đông "bảng liên lạc" là một thiết bị liên lạc được lắp đặt ở lối vào của chung cư, thường là dạng bảng cảm ứng hoặc bảng gọi điện. Nó cho phép khách đến liên hệ với cư dân bên trong căn hộ trước khi được vào. Người bên ngoài sẽ nhập số phòng hoặc nhấn nút gọi, sau đó cuộc gọi sẽ kết nối đến căn hộ tương ứng. Nếu cư dân đồng ý, họ sẽ mở khóa cửa tự động từ xa để khách có thể vào bên trong. Hệ thống này nhằm đảm bảo an ninh cho tòa nhà, vì chỉ những người được cư dân xác nhận mới có thể vào. Đây là một tính năng phổ biến trong các chung cư cao cấp hoặc có bảo mật cao.