Đàn chị xinh đẹp hơn tôi một tuổi nuông chiều tôi hết mực

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1346

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 2

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 2

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 2

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 479

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 528

Web Novel - Chương 7: Hai chị em, kẻ tám lạng người nửa cân

"Xin lỗi vì đã làm phiền."

"Tuy nhà em hơi chật chút nhưng chị cứ thoải mái đi nhé."

"Fufu. Được em hộ tống thế này, chị cảm giác như mình là công chúa vậy."

Trên đường dẫn Hina-senpai vào nhà dọc theo hành lang ngắn, tôi vừa trò chuyện vừa không kiềm được mà ngắm nhìn bộ trang phục hôm nay của chị ấy – dù tôi thừa biết làm vậy có hơi bất kính.

Hôm nay senpai buộc gọn mái tóc đen nhánh suôn mượt thường thấy ở trường thành một búi đuôi ngựa phía sau. Cứ mỗi bước đi là mái tóc ấy lại nhẹ nhàng đung đưa, để lộ phần gáy trắng ngần quyến rũ. Nếu nhìn thẳng quá lâu thì đúng là nguy hiểm (chủ yếu là... phần bên dưới), nên tôi vội chuyển ánh nhìn từ kiểu tóc sang trang phục.

Về phần trang phục, đúng chất Hina-senpai – nhẹ nhàng và kín đáo.

Áo tay bồng màu lavender, váy màu xanh navy đậm, kèm tất cao tới gối. Tổng thể mang tông màu trầm ổn nhưng lại cực kỳ hài hòa với khí chất trưởng thành của chị. Tôi cảm thấy phong cách này giống sinh viên đại học hơn là học sinh cấp ba. Nhưng thật ra, Hina-senpai mặc gì mà chẳng hợp chứ?

Vừa nghĩ vậy, tôi lại vô thức nhìn chằm chằm chị ấy. Và rồi tôi chợt nhận ra ánh mắt chị cũng đang hướng về phía mình.

"Ừm... trang phục chị mặc hôm nay lạ lắm à?"

"Không, không có đâu ạ! Ngược lại, em thấy rất hợp với chị luôn đó!"

"Vậy à. Nghe vậy thì chị yên tâm rồi. Chị còn tưởng mình mặc không hợp nên cứ thấy lo."

"…Làm gì có chuyện có trang phục nào không hợp với chị chứ, senpai."

Tôi vội vàng thanh minh khi thấy chị hiểu lầm ánh nhìn của mình. Chị ấy nghe vậy thì trông nhẹ nhõm hẳn, đưa tay vỗ vỗ ngực như vừa trút được gánh nặng.

Tôi thấy hơi khó hiểu khi chỉ với lời nhận xét của tôi mà chị ấy lại có thể yên tâm đến vậy. Nhưng hơn hết, tôi cảm thấy có lỗi vì đã khiến chị hiểu lầm. Dẫu vậy, được ngắm nhìn trang phục thường ngày của Hina-senpai ở khoảng cách gần như thế này cũng là cơ hội hiếm có – mắt tôi thật sự muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào tận võng mạc. Một cảm xúc mâu thuẫn, đúng nghĩa tình thế tiến thoái lưỡng nan.

"Nhưng mà, thật may là Miyabi-kun ở nhà. Nếu em cũng ra ngoài chơi thì chắc giờ này chị đang đứng thẫn thờ trước cửa nhà mất rồi."

"Em không phải kiểu người thích ra ngoài vào ngày nghỉ đâu ạ. Ở nhà nằm dài vẫn thích hơn."

"Ồ. Thế thì trái ngược hẳn với Mayuki nhỉ?"

"Chị em thì thích đi mua sắm lắm."

"Chị biết. Chị cũng bị kéo đi mua sắm suốt mà."

"Em thật sự xin lỗi vì bà chị em đã làm phiền chị ạ!"

"Không sao đâu. Nhờ vậy mà chị cũng đỡ chán hơn đó."

Nghe chị ấy nói vậy, với tư cách là em trai của bà chị phiền toái kia, tôi cũng thấy nhẹ lòng phần nào. Dù thật lòng thì cái bao tử vẫn cứ đau âm ỉ thôi.

Vừa nói chuyện phiếm, tôi và Hina-senpai cũng đã đến phòng khách. Tôi mời chị cứ tự nhiên thư giãn rồi định quay vào bếp. Nhưng ngay khoảnh khắc đó…

"Fufu. Hôm nay thì ngược lại với bữa trước nhỉ."

"Bữa trước… à."

Tôi hơi bối rối trước nụ cười bất ngờ của senpai, nhưng tôi đã hiểu những gì chị nói ngay sau đó nên cũng bật cười theo.

"Phải ha. Lần trước là em đến nhà chị, rồi được chị mời trà."

Dù cuộc trò chuyện hôm đó đã phai mờ trong trí nhớ của tôi, nhưng khoảng thời gian bên senpai tại nhà chị ấy hôm đó tôi vẫn còn nhớ rõ.

Với tôi, dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng khoảng thời gian được ở riêng với chị ấy là một kỷ niệm quý giá, nó là một ký ức sẽ mãi mãi đọng lại trong trái tim tôi.

"Chị thích trà hay cà phê hơn ạ?"

"Ừm, vậy cho chị trà nhé."

"Rõ ạ. Em pha không giỏi như chị đâu, nên đừng kỳ vọng nhiều quá nha."

"Fufu. Đừng nói vậy chứ. Chị đang mong chờ lắm đó."

Tôi không có kỹ thuật pha ngon lành hay gì, nhưng ít nhất, tôi muốn dồn hết sự chân thành để rót một tách trà mà senpai sẽ thấy ngon miệng.

Trước nụ cười dịu dàng kèm câu nói “Cảm ơn” của Hina-senpai, tôi siết nhẹ hai bàn tay, hít sâu một hơi rồi bước vào bếp.

màu chàm màu xanh hải quân,