Đàn chị xinh đẹp hơn tôi một tuổi nuông chiều tôi hết mực

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

17 67

Shōshimin Series

(Đang ra)

Shōshimin Series

Yonezawa Honobu

Tác phẩm đã được chuyển thể thành Anime mùa hè 2024.

61 1914

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

(Đang ra)

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

Shijou kanata

Một câu chuyện tình học đường ngọt ngào, nơi cô đàn chị lạnh lùng dần trở nên vô tư và đáng yêu hơn bên cạnh nhân vật chính!

41 7

Cách tước đoạt mạng sống

(Đang ra)

Cách tước đoạt mạng sống

Ao Jūmonji; Eve

Đây là câu chuyện về cách để ăn "sự sống".

3 6

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

57 599

Web Novel - Chương 11: Bữa trưa và phần hỏi đáp

“Hí hí~”

“Ugh, ghê quá đi!”

Vào giờ nghỉ trưa sau ngày nghỉ cuối tuần mà tôi đã trao đổi thông tin liên lạc với Hina-senpai, có một giọng nói khinh miệt cất lên vì nụ cười toe toét của tôi.

Tôi thở dài ngao ngán khi thấy Yuzuha nheo đôi mắt màu lam ngọc vốn tròn xoe như mắt mèo lại và lườm tôi sắc lẹm.

“Sao hôm nay cả bà cũng ở đây vậy hả?”

“Sao nào~ Tôi chỉ nghĩ thỉnh thoảng cũng nên ăn trưa với Shu, người lúc nào cũng ăn một mình thôi mà.”

“Việc của bà à?”

Khi tôi gạt ngón trỏ đang chọc vào má mình ra thì Yuzuha phồng má lên tỏ vẻ bất mãn và làu bàu “Chẳng dễ thương chút nào cả”.

“Đừng đòi hỏi sự dễ thương ở một thằng con trai chứ.” Tôi đáp lại, và ngay lập tức ánh mắt hai đứa lại tóe lửa.

Không rõ là vì muốn cắt ngang cuộc đấu mắt hay vốn chẳng quan tâm chút nào về chuyện đó, Kagura, người cũng đang ăn trưa cùng, lên tiếng hỏi:

“Shuma, từ sáng tới giờ trông mày có vẻ vui nhỉ?”

Khi Kagura hỏi “Đã có chuyện gì xảy ra à?”, tôi quay mặt tránh ánh mắt hình viên đạn của Yuzuha rồi trả lời:

“Ừ, chút chút.”

“Ồ. Kể nghe coi, tao đang tò mò muốn chết đây.”

“Không, tao không nói đâu.”

“Shu đúng là đồ keo kiệt!”

Trái ngược với Kagura đang tỏ ra tiếc nuối, Yuzuha lại thẳng thừng buông lời phàn nàn.

“Vậy thì, không hỏi cụ thể nữa, nhưng ít nhất hãy cho bọn tao biết là nó vui đến mức nào đi?”

“Nếu vậy thì...”

Chuyện tôi trao đổi liên lạc với Hina-senpai thì nếu là Kagura, tôi cũng có thể kể, nhưng hôm nay lại có một “con sâu phá đám” ở đây khiến tôi ngần ngại. Nếu nhỏ này biết được, chắc chắn nó sẽ lập tức tung tin cho mấy đứa trong lớp, rồi tôi lại bị bao ánh mắt ganh tị và thù địch dòm ngó cho mà xem.

Cho dù có kể với Kagura cũng có nguy cơ bị lan truyền, thế nên tôi có hơi ngần ngại nói ra.

Dù sao thì, không có lửa làm sao có khói? Việc giữa tôi và Hina-senpai vẫn nên giữ kín thì hơn. Trừ phi chị ấy đã kể với chị tôi rồi, nhưng mãi cho đến giờ vẫn chưa thấy bà chị tôi nói gì, thế nên chắc là chị ấy cũng nghĩ giống tôi thôi. Giữ bí mật giữa hai người, nghe cũng có chút tội lỗi ghê.

Khi tôi đang mải nghĩ ngợi như thế thì Kagura lại tiếp tục chất vấn.

“Thế, chuyện đó khiến mày vui cỡ nào vậy?”

“Ờ thì… giống như gacha ra được hai nhân vật xịn chỉ trong mười lượt ấy.”

“Vậy là mày vui lắm luôn nhỉ?”

“Khoan, ví dụ gì kỳ cục vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả!”

“Bà cứ tưởng tượng là mua nước ở máy bán hàng mà ra hai lon liền đi.”

“Thế thì quá tuyệt vời luôn rồi còn gì!?”

Kagura giải thích thêm cho Yuzuha đang nghiêng đầu khó hiểu rồi chuyển sang câu hỏi tiếp theo.

“Vậy tiếp theo, chuyện đó xảy ra trong game à, hay là ngoài đời thật?”

“Đời thật chứ. Nếu là trong game thì tao đã kể cho mày rồi.”

“Không phải game mà là chuyện ngoài đời hả. Mà lại là chuyện không thể nói cho tao biết nữa nhỉ?”

“Hmm… Chuyện gì khiến Shu vui trong đời thực ta… Không nghĩ ra nổi luôn.”

“Bà đúng là chẳng quan tâm gì đến tôi cả.”

“Bởi lúc nào trông ông cũng nhàm chán quá trời đó.”

Tôi liếc Yuzuha bằng ánh nhìn lạnh lẽo, và nhỏ cũng vậy. Mà lời nhỏ nói cũng chẳng sai, nên tôi không thể cãi lại được.

Tôi thì cau có, còn Kagura thì trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng nó đành giơ tay như muốn đầu hàng.

“Chịu. Không nghĩ ra gì hết. Hay là… mày có bạn gái rồi?”

“Phụt!?”

“Ugh, dơ quá đi!? Đừng có phun độc coi!?”

Người phản ứng với câu trả lời bất chợt của Kagura lại không phải tôi, mà là Yuzuha.

Nhỏ trợn mắt kinh ngạc. Vì đang uống trà mà không kịp nuốt xuống nên nhỏ đã phun thẳng vào đồng phục của tôi.

“Khụ khụ khụ…! Sh-Sh-Shu!? Ông có bạn gái rồi á!?”

“Một thằng sở hữu cặp mắt cá chết như tôi sao mà kiếm được bạn gái hả? Mà khoan, cái này thật là… Bà làm cái gì thế hả, ướt hết rồi đây này!”

“Cái đó thì… tôi thật lòng xin lỗi! Nhưng lỗi không phải do tôi! Là do Kagura tự nhiên nói mấy chuyện kỳ cục đấy chứ!”

Yuzuha nói nghe cũng có lý. Cơ mà, ‘thủ phạm’ Kagura không những không bị dính đòn, thậm chí nó còn đang cười ha hả. Bộ nó là ác quỷ hay gì thế?

“Vì tôi không nghĩ ra được chuyện gì có thể khiến Shuma vui trong đời thực hết trơn. Trừ khi là… nhặt được tiền chẳng hạn.”

“Nếu nhặt được tiền thì việc đầu tiên phải làm là mang đến đồn cảnh sát chứ. Với lại, nếu tôi có bạn gái thì người đầu tiên tôi thông báo là bà đấy. Sau đó thì tôi sẽ vừa cười nhạo bà vừa kể tiếp.”

“Mukiii! Sao chỉ có mình tôi là bị chế nhạo hả!? Với cái tính xấu đó thì chẳng có cô gái nào thích ông đâu!”

“Yên tâm đi. Người mà tôi châm chọc chỉ có mình bà thôi.”

“Không vui chút nào hết!”

Trong khi tôi nhe răng cười gian xảo thì Yuzuha lại vùng vằng vung tay như thể đang tức tối.

“…Haa. Lo lắng làm gì không biết.”

“Hử? Bà mới nói gì à?”

“Chết đi.”

“Đừng có văng ra mấy câu bạo lực trực diện như vậy chứ.”

Đây là lần đầu tiên tôi bị một đứa con gái bảo là “chết đi” đấy. Tôi tưởng nhỏ thì thầm gì đó nên mới hỏi lại, ai ngờ là nghe nhầm thật…

“Á! Lần này lại gì nữa vậy?”

“Không có gì hết! Chỉ là tôi đang quạu thôi!”

“…Bà khó hiểu thật đấy.”

Yuzuha phồng má rồi bất ngờ đấm vào tay tôi, mà khi tôi hỏi lý do thì lại bị quát ngược.

Chắc kệ nhỏ này một lúc vậy. Tôi thở dài, cầm đũa rồi tiếp tục ăn cơm trưa.

“Rốt cuộc là ông có bạn gái không vậy? Có hay không?”

“Không có!! Dừng chủ đề này lại ngay đi!!”

Giờ nghỉ trưa hôm nay cũng yên bình trôi qua như những đám mây lững lờ trên bầu trời trong xanh kia.