Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

423 2224

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

55 42

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

48 203

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

52 564

Độc Vương: Khi Ta Nắm Giữ Quyền Năng Tối Thượng, Harem Mỹ Nhân Say Đắm Chẳng Rời

(Đang ra)

Độc Vương: Khi Ta Nắm Giữ Quyền Năng Tối Thượng, Harem Mỹ Nhân Say Đắm Chẳng Rời

LeonarD

Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng loại độc trong người lại có ảnh hưởng “kỳ lạ” đến những mỹ nhân mà cậu gặp trên đường!

6 31

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

348 4102

Volume 01 - Chương 3: Shinigami và Dagashi-ya

Biết rằng Shinigami đang ngủ ngay phòng bên cạnh, tôi chẳng tài nào nhắm mắt nổi. Chỉ cần tôi ngáy một tiếng thôi, liệu gã có xuất hiện với lưỡi hái trong tay để tiễn tôi lên đường không? Những ảo tưởng như vậy cứ gặm nhấm tâm trí, phá hỏng mọi nỗ lực đi vào giấc ngủ của tôi. Dù vậy, chắc có lẽ do hôm nay làm việc quá mệt nên chẳng mấy chốc, tôi đã thiếp đi.

***

Khi tôi nhận ra, trời đã về khuya. Tôi không có đồng hồ, nên chẳng biết lúc này là mấy giờ. Xung quanh vẫn tối đen như mực và chìm trong tĩnh lặng. Giọng nói duy nhất tôi nghe thấy là tiếng gào thầm lặng của cái bàng quang của mình. Đó chính là thứ đã đánh thức tôi. Tôi thực sự phải đi vệ sinh.

Cứ đà này, tôi sẽ tè ra quần mất. Nếu chuyện đó xảy ra, tôi chắc chắn sẽ bị ghi vào sổ đen của quán trọ này. Bà chủ quán sẽ không bao giờ cho tôi ở lại đây nữa, và tôi sẽ gặp rắc rối to. Những quán trọ rẻ thế này đâu có mọc như nấm sau mưa. Dù vậy, nhà vệ sinh lại ở ngoài sân. Vào giờ này, khả năng cao là bất kỳ tiếng động nào tôi gây ra cũng sẽ đánh thức gã Shinigami. Chết hay là đi tè - đó mới là vấn đề.

Tôi xốc lại tinh thần và đứng dậy. Thay vì cúi đầu chịu sống trong nhục nhã, tôi đã quyết tâm chọn một cái chết cao cả. Tôi để mười giây trôi qua trước khi từ từ mở cửa và bước vào hành lang tối tăm. Thật ngạc nhiên, cánh cửa cạnh phòng tôi đã hé mở, và ánh sáng hắt ra từ bên trong.

Vậy là, Shinigami đã thức...

Tôi muốn quay lại, nhưng cái bàng quang sắp vỡ tung của tôi đang chĩa súng vào đầu tôi. Tôi phải đi qua cửa phòng của Shinigami để đến được cầu thang. Không còn lựa chọn nào khác!

Nhưng sự tò mò sẽ giết chết tôi mất. Tôi biết đó là một ý tưởng tồi, nhưng ham muốn đó không thể nào kìm nén được.

Nếu thực sự chỉ là một thoáng thôi, thì có lẽ...

Dù biết không nên, tôi vẫn liếc vào phòng của Shinigami.

Bố cục y hệt phòng tôi và cũng chật chội không kém. Căn phòng trống không, không thấy bóng dáng gã Shinigami đâu cả. Nhưng có thứ gì đó trên giường đã thu hút sự chú ý của tôi.

"Tại sao thứ như thế lại..."

Những vật phẩm đó không phải là đầu lâu hay lưỡi hái. Chúng là những mảnh đồ lót phụ nữ màu hồng nhạt. Một bộ hoàn chỉnh, cả áo ngực và quần lót. Có lẽ chúng được làm bằng lụa, xét theo độ bóng của chúng. Dù ở khoảng cách xa, tôi có thể nhận ra cỡ cúp khá lớn.

Không thể nào! Shinigami là một tên trộm đồ lót ư?! Hay đây chỉ là sở thích của gã?

Nếu đó chỉ là một sở thích, tôi chẳng có vấn đề gì cả. Ở kiếp trước, chính tôi cũng từng thích mấy cái ứng dụng chuyển đổi giới tính mà. Không phải là tôi không hiểu sức hấp dẫn của nó. Miễn là chúng không phải đồ ăn cắp, tôi không có quyền phủ nhận sự tự do cá nhân của người đàn ông này. Tôi quyết định giả vờ như không thấy gì và vội vàng chạy đến nhà vệ sinh.

***

Đắm mình trong vinh quang của một cái bàng quang trống rỗng, tôi thong dong đi dạo trong sân.

Trái tim và cơ thể mình giờ nhẹ nhõm hơn nhiều...

Với tâm trạng vui vẻ, tôi ngước lên và nhận thấy một vệt sáng yếu ớt từ chân trời phía đông. Bình minh rõ ràng đã gần kề, và những con quạ đang chào đón nó bằng những tiếng kêu. Có lẽ không có lý do gì để quay lại phòng cả. Thay vì liều mạng để ngủ thêm một chút, tốt hơn hết là cứ trả phòng luôn.

Hay là ăn sáng trước nhỉ?

Tôi bắt đầu thấy đói khi đã thư giãn. Nhưng khi ra ngoài, tôi nhận ra rằng chẳng có cửa hàng nào mở cửa vào giờ này. Không còn lựa chọn nào khác, tôi thầm niệm "Cửa hàng, mở ra" để chọn một thứ gì đó từ hàng hóa của chính mình.

"Hử? Hình như mình được nâng cấp rồi."

Trong khoảng sân đang sáng dần, cái quang gánh đã được nâng cấp một chút của tôi xuất hiện. Cho đến giờ, tôi chỉ có hai cái mâm lớn treo đều hai bên, nhưng bây giờ thay vào đó là những cái rương nhỏ xíu. Tôi có thể trưng bày hàng hóa của mình một cách đẹp mắt bằng cách mở từng ngăn kéo như một bậc thang.

"Ồ," tôi nói, nhặt một gói khoai tây chiên nhỏ, "có vẻ mình có thêm đồ mới rồi."

Tên sản phẩm: Khoai tây chiên quái vật

Mô tả: Khoai tây chiên vị muối nhạt. Bên trong có một thẻ bài quái vật. Sử dụng nó, bạn có thể triệu hồi một quái vật trong ba phút. Có tỷ lệ 1/3000 nhận được thẻ SSSR, Cổ Long Bismarck!

Giá: Một trăm rim

Đây có vẻ là một món hàng khác sẽ làm hài lòng các mạo hiểm giả.

Mình sẽ thử một gói. Để xem...

Trong lúc nhai khoai tây chiên, tôi mở thẻ bài quái vật ra.

Rắn Bay C (Thường): Quái vật này có thể bay bằng đôi cánh trên lưng. Nó chuyên về các đòn tấn công trên không.

Nơi ở: Hầm ngục B1 và Đồng bằng Jambala

Chiêu thức đặc trưng: [Đòn Tấn Công Quấn Siết], [Nanh Độc]

Nếu tôi bắt đầu xây dựng một bộ bài với những lá này, có lẽ tôi có thể tự mình tiến vào hầm ngục. Nhưng tôi sẽ không có cơ hội nào nếu bị đánh trực diện. Tốt nhất là tôi không nên đến những nơi nguy hiểm. Tôi quyết định giữ lại lá bài này phòng trường hợp khẩn cấp.

Khoai tây chiên thì ngon, nhưng số lượng ít ỏi của nó không làm dịu đi cơn đói của tôi. Tôi mở một gói Chocodora.

Món này thực ra khá chắc bụng đấy, tôi thầm nghĩ.

"Này, ai ở đó?"

Một giọng nói trầm, khàn khàn dường như vọng lên từ sâu thẳm địa ngục khiến tôi khẽ ré lên vì sợ hãi. Khi tôi quay lại, một bóng người tóc đen trong bộ quần áo đen tuyền đang đứng đó. Tôi không thể đọc được biểu cảm của gã vì chiếc mặt nạ bạc gã đeo. Tuy nhiên, đôi đồng tử phát sáng của gã đã khóa chặt tôi trong tầm mắt.

Vậy, đây là Shinigami...?

"Tôi là một người bán hàng rong, và đây là sản phẩm của tôi dagashi."

Lạy Chúa, xin hãy thương xót con. Xin đừng giết con!

"Dagashi... Chúng là đồ ăn vặt à?"

"Vâng! Anh có muốn một chiếc không ạ?"

Tôi thực sự không muốn chết, nên tôi đã mời gã Shinigami nửa còn lại của chiếc Chocodora của mình. Gã ngập ngừng một giây, nhưng rồi cũng nhận lấy đồ ăn và trượt nó xuống dưới lớp mặt nạ vào miệng.

Ôi, mình vừa chia sẻ một chiếc Chocodora với Shinigami...

"Ngon quá..."

Khoan, cái gì? Tôi có thể thề là mình vừa nghe thấy giọng của một phụ nữ...

"Khụ, khụ! Ý tôi là, cũng được..."

Hử. Chắc là do tôi tưởng tượng thôi.

Giọng gã đã trở lại khàn khàn.

"Tôi rất vui khi nghe điều đó," tôi nói.

"Cậu còn gì khác không...?"

"Gì ạ? Ý anh là hàng của tôi?"

"Ừ."

Sau khi tôi giải thích xong về các sản phẩm của mình cho anh ta, Shinigami đã vơ lấy hết món ăn vặt này đến món khác cho đến khi hóa đơn lên tới hơn 1,000 rim. Có phải là do Chocodora đã khiến anh ta trở nên thân thiện hơn với tôi không?

21d7e80f-8fb6-455b-9b21-200d472fb530.jpg

"Anh có thích đồ ngọt không?"

"Không, không hẳn." anh ấy đã phủ nhận, nhưng phần lớn những món đã mua đều là đồ ngọt. Anh ta hoàn toàn bỏ qua Bom Tên Lửa, Bánh gạo cà ri, và Khoai tây chiên quái vật.

"Cậu luôn ở quán trọ này à?" anh ta hỏi.

"Tạm thời là vậy."

"Ra thế."

Sau khi đã thanh toán cho những món quà vặt của mình, Tử Thần lặng lẽ rời đi. Lúc nào đó, bầu trời đã trở nên tươi sáng, và bây giờ những con chim sẻ đang líu lo ríu rít. Có vẻ như tôi đã sống sót để kể lại câu chuyện.

***

Meryl đến cửa hàng của tôi từ rất sớm và ngay lập tức bắt đầu lo lắng cho tôi. "Anh ổn chứ? Trông anh xanh xao quá."

"Đêm qua anh ở một quán trọ, và một người mà họ gọi là Tử Thần ở ngay phòng bên cạnh. Anh sợ đến mức không ngủ được."

"Em biết người đó!" cô bé kêu lên. "Anh ta đeo mặt nạ bạc, phải không?"

"Đúng, anh ta đó!"

Có vẻ như anh ta khá nổi tiếng.

"Người đó là một bậc thầy kiếm thuật. Có lần, em thấy anh ta chém một con Rắn Khổng Lồ có đường kính hai mét làm đôi!"

"Và không chỉ vậy," Mira chen vào, "em đã chứng kiến anh ấy sử dụng ma thuật cấp hai. Em chưa bao giờ thấy ai sử dụng ma thuật đáng kinh ngạc như vậy trước đây."

Vậy là ngay cả Mira cũng biết người này, hử?

"Tin đồn về việc anh ta giết hàng tấn mạo hiểm giả có thật không?" tôi hỏi.

"Ai biết được," Meryl nói, "nhưng em đã thấy anh ta đánh cho những mạo hiểm giả đến gây sự một trận."

"Em cũng vậy. Em đã chứng kiến anh ấy đánh bại mười người cùng một lúc."

Okay, vậy là anh ta vẫn đáng sợ.

"Ồ! Hàng mới!" Meryl giờ đang nhìn vào những gói Khoai tây chiên quái vật. "Và bên trong có một thẻ bài quái vật? Nghe vui đấy!"

"Em cũng muốn một gói ạ."

Hai cô gái đã mua những gói Khoai tây chiên quái vật mới nhập về.

"Bên trong có một gói nhỏ," tôi thông báo cho cả hai. "Thẻ bài quái vật nằm trong đó. Và hai em biết gì không? Em sẽ có thể sử dụng thẻ bài đó để triệu hồi một con quái vật trong ba phút." Hai cô gái nhanh chóng mở túi khoai tây và lấy ra thẻ bài của mình.

"Oa! Người đá Golem hạng R! Đây là một lá bài tốt, phù hợp cho cả mục đích tấn công và phòng thủ."

"Tuyệt vời, Mira! Còn em thì sao, Meryl?"

"Một con slime..."

À, Meryl. Vận rủi của em ấy không bao giờ làm tôi thất vọng.

"À phải rồi, Mira. Em có muốn làm việc bán thời gian cho anh một chút không?"

"Việc gì ạ?"

"Chỉ là anh có thêm nhiều hàng mới," tôi nói, lôi các món đồ ra, "nhưng anh sẽ cần em dùng ma thuật của mình để làm đông chúng."

Tên sản phẩm: Que mơ

Mô tả: Mơ nghiền ngâm si-rô đựng trong một túi hình que. Mang lại lòng dũng cảm khi ăn.

Giá: Ba mươi rim

Que mơ tự nó đã đủ ngon để ăn, nhưng làm đông lạnh chúng sẽ giống như kem đá bào, càng thêm thú vị. Tuy nhiên, Mira nhìn tôi với vẻ mặt xin lỗi.

"Em xin lỗi. Em thực ra không thể sử dụng Ma thuật Băng."

"Anh hiểu rồi... Thật đáng tiếc."

"Hay để ta dùng thay?" một giọng nói vang lên từ phía sau tôi. Giọng nói khàn khàn và có chút quen thuộc...

"Tử—"

Tôi vừa kịp nuốt lại từ "Tử Thần". Người đàn ông mặc toàn đồ đen đó đang đứng đó.

"Chào mừng anh."

"Ừm. Cậu muốn ta làm gì?" Đôi đồng tử lấp ló trong chiếc mặt nạ bạc của anh ta xoáy sâu vào tôi. Tôi sợ làm phật lòng gã ta, nên tôi quyết định cứ chấp nhận sự giúp đỡ.

"Tôi rất muốn nhờ anh giúp," tôi nói, lựa lời cẩn thận, "nhưng tôi không biết làm thế nào để đền đáp. Tôi không có nhiều tiền..." Việc mua quần áo mới ở chợ lúc trước đã khiến tôi chỉ còn lại 2,500 rim.

"Không cần."

Những luồng khí lạnh tuôn ra từ tay anh ta, và những Que mơ đóng băng ngay lập tức. Gã ta đã sử dụng ma thuật cho tôi miễn phí. Có lẽ gã ta thực sự là một người tốt.

"Vậy thì, mời anh dùng thử một trong những Que mơ anh vừa làm đông giúp tôi. Nó ngon lắm, giống như kem đá bào vậy."

"Được..."

Tử Thần đưa Que mơ qua dưới lớp mặt nạ. Anh ta cắn một miếng rồi nhai trong im lặng.

Trời ơi, anh ấy không thích sao?

"Bán cho ta mười que."

Không, có vẻ như anh ta thích.

Thở phào nhẹ nhõm, tôi bán cho anh ta mười que mơ và bỏ túi ba trăm rim. Tôi nghĩ anh ta sẽ về nhà ngay, nhưng anh ta lại ngồi phịch xuống trước cửa hàng và bắt đầu xem hàng của tôi. Không hiểu sao, tôi có cảm giác anh ta đang rất vui. Anh ta không quan tâm gì đến việc vạt áo choàng đen dài của mình đang quét lê trên mặt đất khi xem xét những món quà vặt của tôi. Nhờ có anh ta, không một khách hàng nào khác dám lại gần cửa hàng của tôi. Đó là một vấn đề lớn đối với tôi, nhưng không đời nào tôi dám lên tiếng về chuyện đó.

"Thôi, bọn em phải đi đây."

"Gặp lại anh sau!"

Mira và Meryl thực tế là đã bỏ chạy. Những khách quen khác của tôi cũng tương tự, họ lủi nhanh vào hầm ngục.

Sáng nay tôi có lẽ sẽ không có thêm khách nào nữa, chừng nào Tử Thần còn lảng vảng quanh cửa hàng của tôi. Ngay cả những mạo hiểm giả kỳ cựu cũng đi đường vòng thật xa ngay khi nhìn thấy anh ta.

***

Tử Thần đã mất công làm đông lạnh những Que mơ cho tôi, nhưng đến đầu buổi tối chúng đã tan chảy hết.

Nếu mình lên cấp thêm, liệu mình có được tủ lạnh hay tủ đông không nhỉ? Nghĩ lại, tôi nhớ tiệm dagashi-ya cũ đó có một cái tủ lạnh kính. Là một chủ tiệm dagashi-ya mới, tôi rất muốn trưng bày đồ uống của mình như thế.

"Này anh! Cho tôi thử trò xổ số Bom Tên Lửa."

Một trong những khách quen của tôi đến. Khoảng thời gian này mọi người thường sẽ trồi lên từ hầm ngục, nhưng tôi cảm thấy có ít người hơn bình thường.

"Hôm nay không có nhiều người lắm nhỉ," tôi nhận xét.

"Không. Rõ ràng là mụ phù thủy đã được phát hiện lần đầu tiên sau một thời gian ở dưới đó. Tôi nghĩ tất cả các mạo hiểm giả cấp cao đang truy lùng bà ta." Sau đó, anh ta ngừng lại, nhìn vào thứ mình vừa rút. "Ồ, tôi ra số ba."

"Chúc mừng. Đây là ba quả Bom Tên Lửa nhỏ cho anh."

"Chắc là nếu đã có ba quả này, tôi cũng nên lấy thêm ít đồ uống và Kẹo Ramune Sáo Ma Thuật. Anh còn loại bột pha nước uống đó không?"

"Trừ vị dứa ra thì còn đủ cả."

"Vậy thì tôi muốn vị dâu và vị dưa gang!"

Việc mua Bom Tên Lửa, Kẹo Ramune Sáo Ma Thuật, và Bột pha nước uống thành một bộ đã trở nên phổ biến. Các mạo hiểm giả trước tiên uống một loại Bột pha nước uống giúp giảm 15 phút tiêu hao mana hoặc loại tăng 20% EXP trong 10 phút. Tiếp theo, họ dùng Kẹo Ramune Sáo Ma Thuật để thu hút quái vật, và cuối cùng họ dùng Bom Tên Lửa để thổi bay tất cả. Rõ ràng, đó là một chiến lược chiến thắng trong giới mạo hiểm giả trẻ. Bộ này thường có giá 120 rim. Tôi cũng cảm thấy chỉ là vấn đề thời gian trước khi Khoai tây chiên quái vật một trăm rim cũng trở nên phổ biến. Chúng hơi đắt so với các sản phẩm khác của tôi, nhưng chúng vừa thiết thực vừa có lẽ không thể cưỡng lại được đối với các nhà sưu tập.

Tất cả các mặt hàng trong cửa hàng của tôi đều rẻ, nhưng thực tế chúng không tốn chi phí nhập hàng. Điều đó có nghĩa là bất kỳ số tiền nào chúng mang lại đều trở thành lợi nhuận cho tôi. Cứ đà này, tôi có thể cuối cùng cũng nói lời tạm biệt với Nhà trọ Lừa Đảo An Tâm trong vòng một tuần. Nếu điều đó xảy ra, tôi có thể chuyển đến một quán trọ an toàn hơn, hoặc thậm chí thuê một căn hộ nếu muốn. Những tính toán quá lạc quan của tôi đã đưa tôi vào một giấc mơ giữa ban ngày.

Một khi mình có nhiều tiền tiêu hơn, mình có thể sống một cuộc sống tốt hơn, và một người yêu có lẽ không phải là điều xa vời... Ừ, nếu chúng ta cuối cùng sẽ dọn về ở chung, mình phải chọn một căn hộ... Ehe heh heh.

"Này."

Một nữ chiến binh có đôi mắt cáo vẫn sẽ là hình mẫu phụ nữ lý tưởng của tôi. Ngay cả khi tôi ở một thế giới khác bây giờ, điều đó cũng không thay đổi. Hơn nữa, ở kiếp trước tôi sẽ phải chấp nhận một cosplayer nếu muốn ai đó đáp ứng những tiêu chí đó, nhưng ở đây thì sao? Nếu tôi thực sự tìm kiếm, tôi chắc chắn có thể tìm thấy một người như vậy.

"Này."

Một người có tính cách thoải mái, nhưng có thể bất ngờ dữ dội trên giường...

"Này!"

"Oái?!"

Khi tôi thoát khỏi giấc mơ giữa ban ngày, Tử Thần đang ngồi xổm ngay đó và nhìn chằm chằm vào tôi.

"Ch-Chào mừng, Tử Thần."

Chết rồi! Lỡ miệng...

"Cậu gọi ai là Tử Thần hả? Tên ta là Mi—"

"Mi?"

"Minerva..."

Tôi đã nghĩ mình tiêu đời rồi, nhưng thay vào đó anh ta chỉ đơn giản nhặt một trong những món dagashi của tôi. "Đưa cái này cho ta," anh ta nói, đưa cho tôi gói Bột pha nước uống vị cam. Đó là một hương vị có hiệu quả chống độc. Nghĩ lại thì, quần áo của anh ta bẩn và rách nát khắp nơi.

"Nếu anh mua vị cam, có nghĩa là anh đã bị trúng độc à?"

"Không có gì..."

Anh ta nói vậy, nhưng tôi có thể thấy gáy anh ta tái nhợt. Khó tin đó thực sự chỉ là không có gì. Tôi pha một cốc đồ uống cho anh ta ngay tại chỗ. Có lẽ vì chúng tôi đã chia sẻ một chiếc Chocodora trước đây, tôi thấy mình không thể cứ thế bỏ mặc anh ta.

"Đây ạ," tôi nói, đưa cho anh ta chiếc cốc, "Anh uống đi."

Minerva không nói gì, nhưng anh ta uống từ từ để thưởng thức hương vị. Tôi đã dùng hai gói để làm nó đậm hơn một chút.

"Sao nào? Anh có cảm thấy chất độc đã hết tác dụng chưa?"

"Rồi..."

Hử? Giọng anh ta vừa rồi nghe hơi cao.

"T-Ta ổn. Hèm, hèm."

Không, vẫn là giọng khàn khàn thường lệ.

"Ta sẽ quay lại."

Minerva trả tiền trước khi biến mất vào đám đông. Chỉ sau khi tôi không còn thấy anh ta nữa, tôi mới nhận ra một điều.

Khoan. Dừng lại... Minerva không phải là tên của phụ nữ sao? Có lẽ không? Ít nhất, không phải ở thế giới này...

***

Vài ngày sau, tôi lại lên cấp. Có vẻ như những lần lên cấp này liên quan đến doanh số bán hàng của tôi, nhưng chi tiết chính xác thì tôi không biết vì tôi không ghi sổ sách. Những gì tôi thu thập được là càng bán được nhiều, cửa hàng của tôi sẽ càng nâng cấp. Dù sao thì, tôi đã được bổ sung đầy đủ hàng hóa cùng với một số sản phẩm mới, đáng chú ý nhất là Thẻ Cào.

Tên sản phẩm: Thẻ Cào

Mô tả: Nhận được một phần thưởng chỉ số khi bạn xếp thẳng hàng các hình ảnh giống nhau. Tùy thuộc vào hình ảnh, bạn có thể nhận được tăng sức mạnh thể chất, tăng tốc độ, hoặc tăng sức mạnh ma thuật. (Kéo dài nửa ngày.)

Cũng có cơ hội trúng một phiếu giảm giá hai trăm rim. Hiệu ứng sẽ không cộng dồn. Kèm theo kẹo cao su.

Giá: Ba mươi rim

Tôi đã trải nghiệm mùi vị cờ bạc lần đầu tiên tại một tiệm dagashi-ya. Giờ nghĩ lại, các tiệm dagashi-ya có những món hàng đòi hỏi khá nhiều may mắn. Tiệm tôi từng hay đến có những phiếu giảm giá dán trên một tấm bìa cứng, với giải thưởng cuối cùng là một phiếu giảm giá hai trăm yên. Chắc chắn rồi, tôi thua nhiều hơn thắng, nhưng đó là thứ tôi vẫn thử khi ví tiền cho phép.

Nếu phần thưởng chỉ số từ những Thẻ Cào này chỉ kéo dài nửa ngày, tôi nên bán chúng vào buổi sáng sớm. Có những người đi đến hầm ngục vào ban đêm, nhưng không nhiều.

Mình phải đảm bảo Meryl không quá cay cú, tôi thầm nghĩ.

Gần đây, Meryl đã luôn giữ chặt chai Mini Mini Cola của mình để giúp giữ cái đầu lạnh.

"Chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng, Garmr."

Khách hàng đầu tiên trong ngày của tôi là chàng mạo hiểm giả trẻ tuổi đã giới thiệu Bánh gạo cà ri của tôi cho bạn bè. Cậu ta cũng là một trong những khách quen đầu tiên của tôi, sau Meryl và Mira.

"Ồ, tôi thấy anh có vài món mới," Garmr nhận xét.

"Đúng vậy, đây là Thẻ Cào"

Tôi giải thích cho cậu ta, và chúng có vẻ đã khơi dậy sự quan tâm của cậu.

"Hử, nghe vui đấy," cậu ta nói. "Chẳng mất gì khi thử vận may với giá chỉ ba mươi rim."

"Cứ lấy cái nào cậu muốn."

Garmr làm như tôi nói và bóc một thẻ khỏi tấm bìa mỏng. "Vậy tôi phải làm gì với nó?" cậu ta hỏi tôi.

"Cậu cào các vòng tròn bạc trên đó bằng một đồng xu."

Garmr lấy một đồng mười rim từ túi và bắt đầu cào.

"Được rồi, để xem... Ồ! Có một hình ảnh hiện ra rồi."

Quả thực, đó là hình ảnh của một thanh kiếm.

"Cậu sẽ được tăng sức mạnh thể chất nếu có ba hình ảnh đó thẳng hàng," tôi thông báo. Điều đó chắc chắn khiến cậu ta phấn khích.

"Vậy thì..." Với đôi mắt lấp lánh kỳ vọng, cậu ta bắt đầu cào vòng tròn thứ hai. Việc tăng sức mạnh thể chất đó sẽ hữu ích cho Garmr vì cậu ta là một chiến binh. Hình ảnh tiếp theo xuất hiện là...

"Tuyệt vời! Hai cái thẳng hàng rồi!"

Bây giờ cậu ta đã có hai thanh kiếm. Nhưng đây không phải là một tình huống hiếm gặp. Liệu cái cuối cùng có khớp hay không mới là vấn đề thực sự. Cắn lưỡi, Garmr cào vòng tròn cuối cùng. Bạn bè của cậu ta đã xuất hiện trong khi đó và đang xem kết quả qua vai cậu.

"Ô-Ồ!!!"

Hình ảnh cuối cùng cũng là một thanh kiếm. Ngay lúc hình ảnh thứ ba xuất hiện, tấm thẻ phát ra một luồng sáng đỏ chói lóa được hấp thụ vào tim Garmr.

"Whoooa, cái quái gì thế này?! Tôi cảm thấy mình mạnh mẽ quá!"

Có vẻ như tấm thẻ đã nhanh chóng có hiệu lực.

"Nó chỉ kéo dài khoảng nửa ngày thôi, nên hãy cẩn thận," tôi cảnh báo cậu ta. "Mà, anh chắc là nó đủ dài cho chuyến đi hầm ngục hôm nay của cậu."

"Ch-Cho tôi một cái!" một trong những người bạn đó hét lên.

"Tôi cũng muốn một cái!" một người khác nói. "Và một ít Kẹo Cola nữa!"

Công việc kinh doanh vẫn phát đạt như thường lệ đối với Tiệm Dagashi-ya Yahagi. Đó là tin tốt cho tôi, vì nó có nghĩa là tôi có thể mua nhiều thứ cần thiết mà tôi đã thiếu, như quần áo, túi xách hay lược. Vẫn còn rất nhiều thứ tôi cần.

"Oa! Anh lại có thêm nhiều thứ thú vị hơn nữa rồi!" Meryl kêu lên, đến cùng với Mira.

"Chúng là Thẻ Cào, một trong những sản phẩm mới của anh," tôi nói với hai cô gái.

"Oa, ba mươi rim, hử? Thôi thì, mấy cái thẻ đó không tự cào được, nên..."

Tôi phải can thiệp.

"Dừng lại ngay, Meryl. Ăn một viên Mini Mini Cola trước khi thử đi."

Meryl rên rỉ. "Grừ... Thôi được rồi." Cô ấy lấy ra chai nhỏ mà cô ấy luôn mang theo và bỏ một trong những viên kẹo cứng vào miệng. "Hài lòng chưa?"

"Chỉ để em biết mình đang dấn thân vào cái gì thôi, thua trong trò này là chuyện thường. Và nếu thua, tất cả những gì em nhận được là kẹo cao su."

"Điều đó chỉ làm em càng quyết tâm hơn..."

Meryl từ từ chọn một thẻ. Sau đó, trong tất cả mọi thứ, cô ấy quyết định dùng một đồng xu bạc một nghìn rim để cào vòng tròn đầu tiên.

"Em sẽ may mắn hơn khi dùng đồng xu bạc!" cô tuyên bố.

Hoàn toàn không có cơ sở nào cho điều đó. Chỉ là cơn nghiện cờ bạc đang nói thôi.

Hình ảnh đầu tiên xuất hiện dưới lớp bạc mà cô ấy cào ra là một cây trượng. Nếu cô có ba cây trượng, cô sẽ được tăng sức mạnh ma thuật. Nhưng hy vọng tan vỡ trước mắt khi cô ấy cào vòng tròn thứ hai. Bên dưới lớp bạc xuất hiện hình ảnh một đôi ủng, thứ sẽ cho tăng tốc độ.

"Grừ... Lại một lần nữa về với cát bụi..."

Này, dùng cụm từ đó là sai rồi.

Cô ấy không bao giờ hết làm tôi ngạc nhiên. Kết quả của Thẻ Cào của cô ấy có một cây trượng, một đôi ủng và một chiếc vương miện, không có cái nào khớp. Hầu hết mọi người ít nhất cũng được hai cái.

"Chán thật. Giá mà em có được ba chiếc vương miện, em sẽ được tăng chỉ số toàn diện."

"Một cái nữa... Chỉ một cái nữa thôi!"

Nhai miếng kẹo cao su an ủi, Meryl với lấy một Thẻ Cào khác.

"Thôi bỏ cuộc đi."

"Nhưng những tin đồn gần đây nói rằng mụ phù thủy đang ở các tầng dưới của hầm ngục, phải không?" Meryl phản đối. "Vì vậy, em muốn tăng cường khả năng của mình thêm một chút, dù chỉ là một chút thôi."

Cái gì cơ?

"Khoan, không phải mụ phù thủy sống ở rất sâu dưới lòng đất sao?" tôi hỏi.

"Vâng, về chuyện đó... Hôm qua có những người chứng kiến bà ta ở B3. Đội mạnh nhất đã bắn trúng bà ta bằng một mũi phi tiêu độc đặc biệt, nhưng cuối cùng bà ta đã trốn thoát."

"Hừm. Nhân tiện, mụ phù thủy này trông như thế nào? Có vẻ như mọi người khác đều đã biết, nên có tờ truy nã hay gì đó ngoài kia không?"

"Nó được dán ở quảng trường trước cung điện hoàng gia," cô ấy thông báo cho tôi. "Ồ, với lại, những con Bọ Chuông Hoa bị thu hút bởi cơ thể của mụ phù thủy, như một phản ứng với lời nguyền mà bà ta đã giáng lên nhà vua."

"Bọ Chuông Hoa?"

"Chúng là những con bọ sống trong hầm ngục. Chúng thường không gây ra tiếng động, nhưng bất cứ khi nào mụ phù thủy ở gần, chúng bắt đầu phát ra tiếng kêu inh ỏi."

Vậy, giống như một con dế chuông.

"Là những mạo hiểm giả cấp thấp, bọn em chạy ngay khi nghe thấy những con bọ đó bắt đầu kêu."

Tôi ngẫm nghĩ. "Vậy thì bắt cho anh một trong những con bọ đó đi."

"Tại sao ạ?"

"Chà, vì một con Bọ Chuông Hoa có thể cảnh báo cho anh nếu mụ phù thủy ở gần. Và nếu nó bắt đầu la hét, anh sẽ bỏ chạy."

"Đồ nhát gan. Mụ phù thủy không bao giờ ra khỏi hầm ngục đâu."

Sao lại vậy nhỉ? Ý tôi là, ngay cả mụ phù thủy cũng cần phải kiếm thức ăn và đồ ăn vặt chứ.

"Với lại, những con Bọ Chuông Hoa không thể sống bên ngoài hầm ngục."

"Thật sao?"

"Vâng. Và anh chỉ có thể tìm thấy những con bọ đó ở tầng B2 trở xuống."

Nghĩ lại thì, tôi nghi ngờ bà ta sẽ không tấn công một tiệm dagashi-ya. Người bà ta căm ghét là nhà vua, không phải phần còn lại. Khoan, không, mọi người đều truy lùng bà ta, nên có khả năng rõ ràng là bà ta thù địch với toàn bộ nhân loại bây giờ... Tôi nghĩ tôi sẽ ghé qua tờ truy nã đó khi duỗi chân sau giờ cao điểm buổi sáng.

Bữa sáng, tôi ăn một ít súp rau và một cây xúc xích lớn từ một quầy hàng rong. Tôi rất vui vì cuối cùng cũng có đủ tiền để ăn bất cứ thứ gì mình muốn. Súp của tôi là 150 rim, và xúc xích là 350. Thức ăn có thịt thường đắt đỏ, nên dân thường không thể ăn thường xuyên.

Sau khi no căng bụng, tôi đi dạo về phía quảng trường trước cung điện hoàng gia đúng như kế hoạch, mua một chiếc ba lô da tại một cửa hàng túi xách trên đường đi. Đó là một chiếc ba lô lớn trông giống như thứ mà một mạo hiểm giả sẽ sử dụng. Nó có vẻ tiện lợi để đựng các vật dụng hàng ngày. Tôi đã dùng hết phần lớn tiền của mình để mua nó, chỉ còn lại 3,000 rim trong túi.

***

Quảng trường hoàng gia lớn hơn nhiều so với quảng trường hầm ngục, và nó còn sạch sẽ hơn. Tôi có thể đoán họ có lẽ đã thuê người để dọn dẹp nó. Một tấm bảng được dựng lên ở một góc, và một số thông báo chính thức của chính phủ được ghim ở đó, thông báo cho người dân về việc tăng phí cầu đường, và một tên tội phạm đã bị bắt. Nó giống như một tờ nhật báo rất cơ bản.

Tôi tìm kiếm khắp nơi thứ tôi đến đây và nhanh chóng tìm thấy tờ truy nã của phù thủy Michelle. Đó là một tờ giấy lớn bằng một tấm áp phích phim, với chân dung của bà ta được vẽ trên đó. Đôi mắt đen của bà ta mệt mỏi và vô hồn, với một vài quầng thâm nhạt dưới mắt. Mái tóc của bà ta đen tuyền và dài quá vai, và bộ ngực lớn của bà ta căng ra dưới chiếc áo blouse trắng. Dù bà ta u ám và dè dặt, tôi không nghi ngờ gì bà ta rất xinh đẹp. Trông bà ta có hơi hờn dỗi...

"Vậy đây là Michelle... Cô ấy khá xinh đẹp," tôi nói bất giác.

"Cậu nghĩ vậy à?" một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau tôi.

"Oái?!" tôi kêu lên, bất giác lùi lại. Tử Thần đứng đó trong chiếc mặt nạ bạc. "Minerva! Đừng dọa tôi như thế!"

"Không phải tôi cố ý..." anh ta lẩm bẩm.

Có lẽ là do chiếc Chocodora chúng tôi đã chia sẻ, nhưng tôi không còn sợ anh ta nữa.

"Cậu làm gì ở đây?" anh ta hỏi tôi.

"Tôi chỉ muốn biết mụ phù thủy được đồn đại trông như thế nào."

Tử Thần và tôi cùng nhau nhìn lên tấm áp phích truy nã.

"Cậu cũng đang truy lùng mụ phù thủy à?"

"Hoàn toàn không," tôi nói. "Tôi chỉ là một người bán hàng rong. Và tôi không thể không cảm thấy hơi tội nghiệp cho cô ấy..."

Ồ, chết rồi, mình không nên nói điều đó sao? Tôi đã hoàn toàn quên mất lời cảnh báo của bà chủ quán trọ. Nhưng Minerva dường như không quan tâm lắm.

"Điều gì khiến cậu nói vậy?" anh ta hỏi.

"Ý tôi là, cô ấy đã phải chịu một cuộc chia tay đơn phương, phải không?" tôi nói, cố gắng giải thích quan điểm của mình. "Tôi nghĩ rằng việc giáng lời nguyền lên nhà vua là đi quá xa, nhưng ở đây có một chút chỗ cho sự thông cảm."

"Hm... Nhân tiện..."

Không hiểu sao, Tử Thần có vẻ hơi bồn chồn. Điều gì khiến anh ta lo lắng vậy?

"Ừm... cậu có nói nghiêm túc không?"

"Về chuyện gì?"

"Ch-Chuyện cậu vừa nói. Rằng cậu nghĩ cô ấy xinh đẹp hay gì đó."

"Ồ, anh đang nói về mụ phù thủy."

"Phải. Ừm, cô ấy có gì đặc biệt?"

Hm. Có lẽ mặc dù bản thân không muốn, Tử Thần lại thích một người phụ nữ trông vui vẻ hơn là dè dặt? Tôi cho rằng việc người ta muốn những gì mình không có cũng đúng.

"Chà, cô ấy trông khá ưa nhìn, phải không? Chắc chắn, cô ấy có vẻ hơi u ám, nhưng có thể anh sẽ phát hiện ra cô ấy là một người phụ nữ tốt nếu anh bắt đầu hẹn hò với cô ấy."

"Hm... Vậy cậu thấy thế à. Nhưng cô ta hoàn toàn không được yêu thích... hoặc ít nhất là tôi nghe từ những tin đồn như vậy..."

Cảm giác như chúng tôi có thể sẽ nói chuyện một lúc lâu, nên tôi lấy ra một trong những sản phẩm mới của cửa hàng: Sô-cô-la Carol. Chúng là những viên sô-cô-la cỡ vừa ăn có nhiều hương vị khác nhau, với bao bì thực sự vui nhộn và nhiều màu sắc.

Tên sản phẩm: Sô-cô-la Carol

Mô tả: Sô-cô-la cỡ vừa ăn. Tăng nhẹ hạnh phúc của bạn khi ăn.

Giá: Hai mươi rim

"Mời anh dùng thử một viên," tôi nói, đưa cho anh ta. "Là sô-cô-la đấy."

"C-Cảm ơn..." Tử Thần mê đồ ngọt xé toạc giấy gói ngay lập tức.

"Chà, tiếp tục chỗ chúng ta đang nói dở, tôi không ngờ lại nghe nói cô ấy không được yêu thích."

"Người dân ở đất nước này thích phụ nữ hoạt bát. Thêm nữa, cô ta hoàn toàn không có sức hấp dẫn giới tính."

Điều đó làm tôi ngạc nhiên. "Hả, thật sao? Nhưng một người phụ nữ trông hơi mệt mỏi không phải là quyến rũ sao? Cô ấy còn có ngực to nữa. Tôi hoàn toàn có thể mê cô ấy."

"C-Cậu nghĩ vậy à? Cô ta còn có mông to nữa, cậu biết không. Điều đó không làm cơ thể cô ta trông khó coi sao?"

"Thế thì càng tốt!" tôi kêu lên. "Cô ấy chắc chắn mang lại cảm giác dễ làm cô ấy nổi giận, nhưng cô ấy có rất nhiều nét quyến rũ khác để bù đắp cho điều đó."

Tại sao cuộc trò chuyện của tôi với Tử Thần lại biến thành cuộc nói chuyện của đàn ông trong phòng thay đồ thế này? Hơn nữa, tôi cảm thấy thực sự bảo vệ mụ phù thủy vì một lý do kỳ lạ nào đó. Điều đó đặc biệt kỳ lạ vì tôi chưa bao giờ gặp cô ấy.

"Nhân tiện, anh khá am hiểu về mụ phù thủy, phải không?"

"Tôi chỉ thoáng thấy cô ta một lần từ lâu rồi."

"Đừng nói với tôi anh thực sự là fan của cô ấy nhé," tôi trêu.

"Hừm. Tôi ghét người phụ nữ đó." Minerva đẩy viên Sô-cô-la Carol qua dưới lớp mặt nạ vào miệng. Anh ta dừng lại. "Ah, vị dâu..."

"Cửa hàng của tôi có bốn vị sô-cô-la đó đang bán. Có dâu, caramel, sữa và hạt dẻ cười."

"Ch-Cho tôi tất cả các hộp!"

Đúng như mong đợi của một người yêu đồ ngọt! Tôi đột nhiên kiếm được 2,400 rim trong một lần.

"Tên cậu?" anh ta nói bất ngờ.

"Hả?"

"Tôi đang hỏi tên cậu..."

"À. Tên tôi là Yusuke Yahagi."

"Yusuke, hử."

Tôi thực sự đang tận hưởng thời gian của mình với Tử Thần, và chúng tôi đã bắt đầu nói chuyện ngày càng thân mật hơn. Đây có phải là phép thuật của Sô-cô-la Carol không?

"Anh biết không, tôi rất vui khi anh thích sản phẩm của tôi, nhưng ăn quá nhiều đồ ngọt không tốt cho anh đâu."

"Ý tôi là, kiểu như, tôi không thể kìm lại được. Tôi chỉ yêu chúng thôi."

Kiểu như? Anh ta đột nhiên nói chuyện theo một cách dễ thương hơn... Nhưng anh ta vẫn có giọng khàn khàn của một người đàn ông.

"À, ý tôi là... Tôi thích chúng đến mức, ta không thể ngừng ăn chúng."

Ồ, phải rồi. Minerva sở hữu một ít đồ lót phụ nữ, những món màu hồng làm bằng lụa đó. Có khả năng anh ta có ham muốn trở thành một người phụ nữ. Ai cũng có những bí mật không thể nói cho ai khác biết, tôi thầm nghĩ. Mình không nên cứ tò mò vào chuyện đó.

Hai chúng tôi đã nói về đủ thứ chuyện, như đồ ăn vặt và tin tức gần đây, cho đến gần trưa. Chúng tôi cuối cùng đã trở nên khá thân thiết.

"Nhân tiện, tôi chỉ muốn xác nhận lại một lần nữa..."

"Xác nhận gì vậy?"

"Cậu thực sự nghĩ mụ phù thủy đó dễ thương à?"

"Đừng bắt tôi nói đi nói lại nữa," tôi càu nhàu, có chút bực bội. "Tất cả những gì tôi nói là cô ấy có vẻ là gu của tôi, nhưng tôi không thể biết chắc cho đến khi gặp cô ấy."

"Hm..."

Tôi không thể nói tại sao, nhưng Tử Thần khá kiên trì về chủ đề đó.

Mặt trời chiều đang nhuộm chân trời phía tây một màu đỏ như máu. Tôi đã khá bồn chồn kể từ sáng nay, bị ám ảnh bởi một cảm giác không thể giải thích được khiến tôi không yên. Tôi đã làm hỏng quầy trưng bày của mình bằng cách đá vào quang gánh ngay sau khi mở cửa hàng, và tôi đã vô tình trả lại quá nhiều tiền thừa.

Những ngày như thế này không bao giờ có chuyện tốt đẹp xảy ra.

Điều bất thường nhất hôm nay là Meryl cứ thắng liên tục, từ Kẹo Odama đến Kẹo cao su Mười-Rim cho đến lá bài hiếm em ấy nhận được từ Khoai tây chiên quái vật.

"Whoooa!!!" cô ấy reo lên. "Em ra được thẻ Hiệp sĩ Ma!!!"

Ngay cả một thẻ R (Hiếm) cũng là một phép màu đối với một người như Meryl.

"Thật không thể tin được..." Mira kinh ngạc nói. "Cậu có thể sẽ chết vào ngày mai đấy, Meryl."

"Đừng nói những điều như thế, Mira! Hôm nay chỉ là ngày may mắn của tớ thôi, và tớ biết người ta nói gì rồi đấy! Một ngày như thế này chỉ đến ba lần trong cả cuộc đời thôi."

Cô ấy không nên lãng phí một ngày quý giá như vậy tại một tiệm dagashi-ya... Và thành thật mà nói, tôi không thể không cảm thấy đây giống như ngày xui xẻo của mình hơn.

"Tiếp theo em sẽ chơi Đồng xu Sô-cô-la Mười-Rim, anh Yusuke!" Meryl tuyên bố. "Đến giờ phục thù rồi!"

"Phục thù?! Anh đã làm gì em đâu??"

Quảng trường hầm ngục bắt đầu trở nên ồn ào giữa cuộc tranh cãi của chúng tôi. Tôi nhìn xung quanh, tự hỏi có chuyện gì ồn ào, trước khi tôi thấy một đội binh lính đang tiến về phía chúng tôi.

"Chúng tôi đến đây để kiểm tra giấy phép của anh. Tất cả các thương nhân phải xuất trình một cái!"

Tôi toát mồ hôi lạnh. Giấy phép, ý anh ta là giấy phép kinh doanh, phải không? Tôi vừa mới bắt đầu kinh doanh mà không có sự cho phép, nên tôi không có bất cứ thứ gì như thế. Mình gặp rắc rối rồi sao?

Tôi nghĩ đến việc đóng cửa hàng và bỏ chạy, nhưng tôi không muốn làm một điều bất hợp pháp như vậy trước mặt Mira và Meryl.

"Cho chúng tôi xem giấy phép của anh."

Tôi quyết định sẽ thành thật và nói cho những người lính này sự thật.

"Tôi thành thật xin lỗi," tôi nói chân thành. "Tôi không có."

"Anh nói gì? Anh đã kinh doanh bao lâu rồi?"

"Tôi bắt đầu khoảng tám ngày trước."

"Có thật không?"

Những khách quen xung quanh tôi đã xác nhận lời khai của tôi.

"Thông thường, chúng tôi sẽ bỏ tù những người như anh," người lính nói, "nhưng sự trung thực của anh rất đáng khen. Tôi sẽ cho qua lần này chỉ với một khoản phạt, nhưng anh sẽ cần một giấy phép để tiếp tục bán hàng ở thị trấn này!"

Tôi đã thoát được chỉ với một khoản phạt.

"Em đã nghĩ anh có vẻ khá thiếu hiểu biết về thế giới này, nhưng em không bao giờ ngờ rằng anh không có giấy phép," Meryl kinh ngạc nói.

"Chà, anh vẫn còn rất mới ở khu vực này..." tôi yếu ớt nói.

Ở Nhật Bản tôi đã đóng thuế đúng hạn, nhưng tôi hoàn toàn quên mất điều đó ở thế giới mới này!

"Giấy phép giá bao nhiêu? Phần lớn tiền của anh đã bị lấy đi bởi khoản phạt, nên anh không còn nhiều tiền nữa."

"Nếu em nhớ không lầm, những người bán hàng rong phải trả mười hai nghìn rim một tháng," Mira nói với tôi.

"Mười hai nghìn rim?!" tôi kêu lên không tin. "Anh phải làm gì bây giờ? Anh chỉ còn lại bốn nghìn hai trăm rim..."

"Ồ không, thế thì không ổn rồi..."

Tôi chỉ có đủ tiền để ở tại nhà trọ và ăn uống. Nhưng nếu tôi không thể bán bất cứ thứ gì từ ngày mai trở đi, tôi sẽ phải chết đói.

"Em có một ý tưởng hay," Meryl nói.

"Thật sao? Em có à?"

"Vâng. Chỉ có một nơi duy nhất trong thị trấn này mà anh có thể bán hàng của mình mà không cần giấy phép."

"Ồ phải, đó là một lựa chọn," Mira nói, gật đầu đồng ý.

"Thực sự có một nơi như thế sao?!" tôi hỏi, tuyệt vọng. "Nói cho anh biết đi, Meryl! Nó ở đâu?"

Meryl chỉ xuống đất với một nụ cười khúc khích. Em ấy đang nói gì vậy?

"Không thể nào, anh không thể làm điều đó ở đây!" tôi phản đối. "Anh vừa mới bị phạt xong, em biết không!"

"Chắc chắn rồi. Trên mặt đất thì đúng là thế."

Tôi bắt đầu hiểu ra. "Khoan đã... Em không phải đang bảo anh bán hàng của mình trong hầm ngục đấy chứ?"

"Đúng vậy."

Em ấy nói một cách thản nhiên, nhưng thôi nào. Tôi là một người hoàn toàn bình thường không sở hữu một vũ khí nào!

"Này, quái vật xuất hiện trong hầm ngục, phải không?"

"Dĩ nhiên rồi, duh. Đó là một hầm ngục."

"Anh không thích điều này... Ồ, nhưng nếu anh mở cửa hàng của mình gần lối vào, thì nó không nên quá nguy hiểm."

Nếu bị dồn vào đường cùng, tôi có thể chạy ra ngoài, nhưng Mira nói với tôi rằng điều đó là không thể.

"Bán hàng trong khu vực gần lối vào của hầm ngục bị cấm theo luật," cô bé nói. "Nếu anh chặn đường, các mạo hiểm giả khác sẽ mắng anh. Nếu anh muốn bán hàng, anh sẽ phải làm điều đó từ Khu vực Hai trở đi."

Có vẻ như Khu vực Hai cách lối vào hầm ngục khoảng năm trăm mét. Và ngay cả khu vực đó cũng thỉnh thoảng có quái vật xuất hiện.

"Này, một trong hai em có thể làm vệ sĩ cho anh được không?"

"Ngay cả em cũng kiếm được khoảng 5,000 rim mỗi ngày," Meryl nói. "Nếu anh trả cho em nhiều hơn thế, thì em sẽ suy nghĩ."

Nếu tôi phải trả cho em ấy 5,000 rim, tôi sẽ gần như không còn lại gì. Tôi có thể dễ dàng bị lỗ vào những ngày bán chậm.

"Anh không cần phải lo lắng quá nhiều. Quái vật ở Khu vực Hai không quá tệ. Những lá bài từ Khoai tây chiên quái vật của anh là quá đủ để xử lý chúng."

À phải rồi, tôi có lá bài Xà Điểu đó. Thay vì có một bữa tối đàng hoàng tối nay, tôi quyết định sẽ ăn thật nhiều Khoai tây chiên quái vật để chuẩn bị mở cửa hàng vào ngày mai.

Nếu mình có được mười lá bài đó, mình nghĩ mình sẽ sống sót đến cuối ngày...

"Ít nhất thì, hai em có thể đi cùng anh khi chúng ta vào hầm ngục được không? Anh sẽ cho các em ăn bất cứ món quà vặt nào các em muốn."

Meryl và Mira trao đổi ánh mắt trước khi cười.

"Chắc chắn rồi, cứ để đó cho bọn em," Meryl nói.

"Vì nó tiện đường, bọn em sẽ đưa anh đi," Mira cười.

Một mình vào hầm ngục lần đầu tiên quá đáng sợ, nhưng tôi có thể yên tâm với hai người bạn đáng tin cậy này bên cạnh. Việc thiếu giấy phép có nghĩa là tôi không thể tiếp tục điều hành cửa hàng của mình hôm nay, nên tôi vội vã quay trở lại Nhà trọ Lừa Đảo An Tâm.