Đời người ta bảo là của mình, nhưng thực ra có mấy khi mình được tự quyết đâu chứ. Chẳng hạn như chuyện cha mẹ. Nếu được chọn, hẳn ai cũng muốn có một cặp phụ huynh tử tế, tâm lý, lại còn giàu có. Nhưng cuộc đời mà, đâu phải cứ muốn là được. Và có lẽ, đó mới là công bằng.
Nếu bà mẹ nào cũng mảnh mai, xinh đẹp, tốt bụng, nấu ăn ngon, lại còn tung được cả chiêu『Tấn công đa mục tiêu hai lần』thì xã hội này có mà loạn. Kiểu gì cũng nổ ra nội chiến đẫm máu giữa cha và con trai để tranh giành một người phụ nữ. Đúng vậy, thế giới này vận hành dựa trên một sự cân bằng vô cùng tinh vi. Đó là điều tôi đã thấm thía được sau hai mươi lăm năm ngắn ngủi ở kiếp trước.
Cuộc đời tôi bắt đầu mà chẳng cần tôi cho phép, và kết thúc dưới gầm một chiếc xe tải—một cái chết chẳng hề mong muốn chút nào.
Nói cách khác, tôi chẳng có quyền lựa chọn lúc mình sinh ra, cũng như lúc mình chết đi. Và ngay cả trong cái khoảnh khắc tạm bợ giữa cái chết và lần đầu thai tiếp theo, tôi vẫn chẳng có quyền tự do lựa chọn công việc cho mình.
---
Tôi đang ở trong một căn phòng dành cho các linh hồn chờ chuyển sinh. Nó trông y hệt một phòng họp tẻ nhạt, chỉ có vài dãy ghế gấp và ngoài ra chẳng còn gì khác. Bình thường đến mức đáng kinh ngạc. Không có lấy một dấu hiệu nào cho thấy đây là thế giới bên kia. Một khoảnh khắc trước tôi còn đang hấp hối vì tai nạn giao thông, khoảnh khắc sau đã ở đây rồi.
Ở phía trước, một người đàn ông mặc vest với vẻ mặt nghiêm nghị đang phỏng vấn từng linh hồn một. Ông ta kiểm tra xem họ sẽ được đầu thai ở đâu và nhận chức nghiệp gì. Chẳng có cô nữ thần nào ngực khủng nhưng ngốc nghếch ở đây để ban phát cheat skill cả...
Mà thôi, mong chờ một cuộc gặp gỡ định mệnh trước khi chuyển sinh thì cũng vô lý y như việc『Đi tìm gái trong hầm ngục』vậy. Với lại, gu của tôi là mấy chị kị sĩ có đôi mắt sắc lẹm như cáo chứ không phải mấy cô nữ thần ngớ ngẩn. Kiếm được một người phụ nữ như thế có lẽ hơi khó, nhưng ít nhất cũng đỡ cạnh tranh. Thôi thì cứ để dành hy vọng cho kiếp sau vậy.
Dù sao đi nữa, có vẻ như việc bị xe tải tông sẽ thực sự đưa bạn đến một thế giới khác để chuyển sinh. Đây không phải là truyền thuyết đô thị suông. Căn phòng này chật ních những người đang chờ được đưa đến cuộc đời tiếp theo.
"Ồ, cậu bị xe bốn tấn tông à? Tôi đây những mười tấn cơ đấy."
Một gã mặt đầy mụn đang khoe khoang với một cậu bé gầy gò về kích cỡ của chiếc xe tải đã húc mình. Hình như mấy kẻ tự hào về những điều ngu ngốc nhất thì ở đâu cũng có, mọc lên như nấm.
Chứ bộ ông muốn bị xe mười tấn tông lắm hả, tôi thầm nghĩ. Nếu đã quan trọng kích cỡ đến thế, sao không qua Mỹ mà lao đầu vào một con xe đầu kéo 18 bánh luôn cho hoành tráng.
Trong lòng, tôi không khỏi hả hê khi thấy gã đó bị đẩy sang thế giới bên kia với chức nghiệp cùi bắp là pháp sư tập sự. Tôi dám chắc là gã đã mong đợi một công việc ngon nghẻ hơn nhiều. Khi nghe chức nghiệp được giao, vẻ thất vọng cay đắng hiện rõ trên mặt gã. Ngược lại, cậu bé bị xe bốn tấn tông lại được đến thế giới mới với tư cách là một anh hùng.
Có vẻ như cân nặng của chiếc xe tải tông chết mình chẳng liên quan gì đến việc được phân cho chức nghiệp xịn sò cả. Hoặc ít nhất, to hơn chưa chắc đã tốt hơn. Biết vậy tôi cũng nhẹ cả người, vì con xe đã tiễn tôi về chầu ông bà cũng chỉ là một chiếc xe tải mini.
"Yusuke Yahagi."
"Dạ có!"
Nghe thấy tên mình, tôi bật dậy đáp lại đầy khí thế. Tự mô tả mình một cách đầy sức sống thế này khi đã chết có lẽ hơi kỳ, nhưng tôi thấy cứ lạc quan thì vẫn tốt hơn.
"Có vẻ như cậu sẽ được 'chuyển dịch' thay vì 'đầu thai'," người đàn ông nói, tay lật giở một tập tài liệu.
"Chuyển dịch ạ?"
"Đúng vậy. Cậu sẽ được gửi sang thế giới bên kia y nguyên như bây giờ."
"Hở..."
Dù có muốn phản đối thì cũng chẳng thay đổi được gì. Thế nên tôi đành ngoan ngoãn chấp nhận cuộc sống mới được ban cho này thôi. Như tôi đã nói đấy, đời có mấy khi cho mình chọn.
"Về nơi cậu sẽ đến, đó là một nơi mà chúng tôi gọi là thế giới của kiếm thuật và ma pháp."
Nghe đến đó, tôi vẫn không phản đối. Điều đó có nghĩa là kiếp sau của tôi rất có thể sẽ ngập trong chiến trận và khói lửa, nhưng chỉ cần tôi nhận được một cái cheat skill bá đạo nào đó là mãn nguyện rồi. Tôi đã định sẽ cố gắng sống hết mình.
"Và cũng đã có quyết định rằng cậu sẽ là một dagashi-ya."
Tuyệt, một công việc an nhàn là... khoan, cái gì cơ?
"Ừm," tôi ngập ngừng, "ông nói dagashi-ya là sao ạ?"
"Cậu không biết dagashi là gì à?" ông ta hỏi. "Đó là những món ăn vặt rẻ đến mức trẻ con cũng mua được."
Vâng, cái đó thì tôi biết. Và dagashi-ya là người bán những món quà vặt rẻ tiền đó.
"Nếu cậu ra lệnh cho cửa tiệm 'mở cửa', nó sẽ tự động mở," ông ta tiếp tục. "Tương tự, nếu cậu bảo 'đóng cửa', nó cũng sẽ đóng. Một năng lực tiện lợi, phải không?"
Người đàn ông mặc vest trước mặt tôi nói với một sự tự tin đáng kinh ngạc. Tôi không khỏi thấy gai mắt trước thái độ tự mãn của ông ta.
"Tôi có thể hỏi một câu được không ạ?"
"Vậy thì," ông ta nói, lờ đi câu hỏi của tôi, "chúc cậu tận hưởng cuộc sống tiếp theo của mình."
Và cứ thế, tôi bị quẳng sang một thế giới mới.
Dagashi-ya: Tiệm bánh kẹo vặt giá rẻ của Nhật, thường dành cho trẻ em.