Dù cho là chủ nhật, buổi sáng của Kouta vẫn bắt đầu từ rất sớm vì cậu phải dành toàn bộ thời gian để làm việc.
Cậu sẽ có ca trực trưa tại một tiệm cà phê, vậy nên cậu chỉ có thể làm việc nhà vào sáng sớm.
“Tốt, làm được kha khá rồi đấy nhỉ.”
Sau khi cho máy giặt chạy, lau chùi phòng tắm và hút bụi từ nhà bếp ra đến tận cửa trước, Kouta quệt mồ hôi trán, rồi liếc nhìn về phía căn phòng kiểu Nhật.
Cánh cửa trượt đang đóng, nên cậu không thể nhìn vào được bên trong.
“Chris, dậy chưa thế?”
Kouta hét vào cánh cửa trượt.
…Không có tiếng đáp lại.
Cậu quyết định sẽ để cho Chris tự dọn căn phòng kiểu Nhật của mình. Kouta nhẹ nhàng mở cánh cửa trượt để đặt máy hút bụi vào trong.
Ngay giữa căn phòng là một chiếc giường đôi. Ở bên dưới trên những tấm tatami có thứ gì đó vương vãi. Khi tiến lại gần, cậu chợt nhận ra.
“Đây là album của mình mà?”
Không nghi ngờ gì nữa, đó đích thị là album ảnh thời mẫu giáo của Kouta mà Chris có lẽ đã tìm được khi mở tủ. Cô đúng là kiểu người sẽ xem nó và rồi quăng lung tung ở ngoài như này.
Kouta ngồi xổm xuống rồi nhặt quyển album lên.
Kí ức của cậu về thời mẫu giáo rất mờ nhạt. Điều duy nhất cậu có thể nhớ về hồi đó là khi chơi trò cửa hàng ramen mỗi ngày–
“Chào buổi sáng, Kouta.”
“Whoa!”
Bỗng dưng bị gọi tên khiến Kouta hét toáng lên.
Chris, trong bộ đồ ngủ của mình, nghiêng người khỏi giường nhìn cậu. Mái tóc chưa được buộc gọn lên khiến cô trông trưởng thành hơn bình thường.
“Làm gì mà giật mình ghê thế. Mà cậu vào phòng ngủ của tôi chi vậy?”
“Không có gì hết! Tôi chỉ đem cái máy hút bụi qua thôi.”
Ánh mắt của cô hướng xuống quyển album.
“Ồ, Kouta cũng đang xem cái đó hả?”
“Cậu không cảm thấy tội lỗi khi chẳng nói chẳng rằng mà cứ xem album ảnh của người khác như vậy à?”
“Tâm trạng và đôi mắt ấy của Kouta chẳng thay đổi tẹo nào từ đó tới giờ cả nhỉ? Mà cũng nhờ đó nên tôi mới có thể nhận ra cậu dù cho chúng ta đã chẳng gặp nhau suốt mười năm trời đấy.”
Chris cầm quyển album và bắt đầu lật từng trang một cách vui vẻ.
Hmm? Kouta nghiêng đầu.
“Mười năm ư…?”
“Cậu thậm chí còn chẳng nhớ phải chứ? Mười năm trước, lúc đó tôi năm tuổi, đã cùng cha đi tới cửa hàng ramen Gouzanji.
“Sao cơ?”
“Khi cha tôi bắt đầu nói về chuyện làm ăn, tôi thấy chán nên ông ấy đã để tôi ra ngoài chơi ở trước cửa hàng. Và Kouta đang chơi trò cửa hàng ramen ở đó.”
“Ểeee~!!!?”
“Kouta đã rủ tôi cùng chơi. Trong lúc đó, hôn ước của chúng ta cũng đã được lập nên.”
“Vậy là chúng ta đã gặp nhau mười năm trước sao…tôi chẳng nhớ tí gì về chuyện đó cả…”
“Có khi tôi đã quên luôn rồi nếu như cha tôi không rời cửa hàng và ngay lập tức bảo với tôi rằng Kouta sẽ trở thành hôn phu của tôi đấy.
“Ahhh, phụ huynh của chúng ta đúng là quá vô lo vô nghĩ mà!”
Koua đặt tay lên trán. Cậu rất tôn trọng niềm đam mê của ông già Tetsuji đối với ramen, nhưng ông ấy nói chung lại lười biếng với tất cả những thứ khác.
Chris nheo mắt lại như thể đang hoài niệm vè những ngày tháng ấy.
“Kouta đã phụ trách làm ramen đúng chứ?”
“Ừ thì, tôi giống chủ tiệm hơn. Tôi nhớ rất rõ trò chơi đấy.”
Trò chơi cửa hàng ramen là một kiểu trò chơi đóng vai mà Kouta nghĩ ra. Mỗi người đều có một vai trò riêng để tham gia. Và số người chơi tối thiểu cần thiết là ba người.
Chủ tiệm làm ramen.
Thực khách thưởng thức đồ ăn.
Và người hỗ trợ chủ tiệm–.
“Ah!”
Kouta không thể không kêu lên.
(Mình nhớ rồi. Trong trò chơi cửa hàng ramen, có một “cô dâu” hỗ trợ cho chủ tiệm!)
Cũng giống như việc Kouta luôn đóng vai chủ tiệm, vai trò cô dâu luôn được đảm nhận bởi cùng một cô gái.
Cậu bây giờ chẳng thế nhớ nổi gương mặt hay tên của cô ấy.
Tuy nhiên, cậu nhớ rằng đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài.
Bất cứ khi nào họ chơi trò đấy, cô ấy luôn chuẩn bị một tô ramen cho họ.
“Fuun~, Kouta, đang nhớ về tình đầu đó hở?”
“Hả!?”
Chris nhếch mép.
“Kouta quá dễ bị đọc vị mà. Vậy, kể cho tôi nghe về tình đầu của cậu đi.”
“Đ-Đó không phải là tình đầu của tôi…tôi chỉ chơi với cô ấy ở trường mẫu giáo thôi…”
“Nếu cậu chỉ chơi với cô ấy, vậy sao cậu lại không kể cho bọn tôi biết về điều đó chứ?”
Kouta không nói nên lời.
Còn Chris thì mỉm cười đắc thắng.
“Kouta, cậu cho rằng có thể giấu diếm điều gì đó với Christina Westwood của thế giới này sao? Cô ấy trông ra sao? Cậu đã rơi vào lưới tình kiểu gì vậy? Những nơi nào và điều gì gợi nhắc cậu nhớ về cô ấy?”
“Ahhh, được thôi, tôi sẽ kể!”
Chẳng thể nào thoát khỏi sự đeo bám của Chris được cả và Kouta cũng đã quyết tâm.
“Ban đầu, tôi với cô ấy làm ramen chỉ để cho vui. Tôi sẽ làm sợi mì gạo từ cây thường xuân và những thứ khác, và cô ấy thì sẽ làm một cái bát từ đất sét.”
Thật sự Kouta rất vui khi nói về những ngày tháng đó.
“Tôi thường xuyên hỏi cô ấy làm ramen với mình mọi lúc…”
Đây giống như một lời thổ lộ của một đứa trẻ mẫu giáo vậy.
“Tôi cũng cười luôn rồi đây này. Vậy, chuyện gì đã xảy ra?”
“Ừ thì, chúng tôi cùng nhau chơi trò cửa hàng ramen cho tới tận lúc tôi tốt nghiệp mẫu giáo. Tôi luôn đóng vai chủ tiệm và cô ấy thì hỗ trợ tôi.
…Câu truyện thật ra không chính xác.
Cậu không thể kể cho Chris điều này bởi cô ấy có thể trêu cậu, nhưng cậu ấy đã nhận được câu trả lời cho lời thổ lộ của mình.
[Vậy thì, Kou-kun, chúng ta kết hôn nhé!]
Cô ấy đã trả lời như vậy.
Kouta gật đầu và cô gái đó đã trở thành “cô dâu” trong trò chơi cửa hàng ramen của cậu ấy.
Khi cậu học tiểu học, cô gái đó cũng biến mất. Trước khi cậu kịp nhận ra, cô ấy đã dần phai nhạt khỏi kí ức của Kouta rồi.
Kí ức ấy quá mờ nhạt để có thể gọi là tình yêu.
Kouta sẽ chẳng thể nhớ về cô gái đó nếu Chris không nhắc về trò chơi.
“Được rồi, Kouta, bây giờ cùng chơi trò đấy nào.”
“Ể!? bây giờ sao?”
“Kouta sẽ là chủ tiệm và tôi sẽ là người hỗ trợ.”
“Ồ, và rồi?”
“Chúng ta sẽ làm bữa sáng!”
“Được rồi, được rồi.”
Họ quyết định sẽ làm món cơm chiên, một món nổi bật của cửa hàng ramen.
Khi cậu bảo Chris rằng mình sẽ phải đi làm thêm từ trưa, cô nàng muốn một món gì đó cũng tốt cho cả bữa trưa, vậy là món cơm chiên được chọn.
Kouta mở tủ lạnh và tìm thấy một cái túi nhựa mà cậu không nhớ từ đâu ra.
“Đây là…bò Wagyu, hả…!?”
Đó là một miếng bít tết với một chiếc dây buộc tuyệt đẹp, thứ mà gia đình Kouta sẽ chẳng bao giờ mua nổi.
Làm thế nào mà một món xa xỉ tới vậy lại ở trong tủ lạnh của họ được chứ? Cậu hoàn toàn bị sốc.
“Ồ, cái đó. Người bán thịt đã đưa nó cho tôi khi tôi đang dạo quanh phố mua sắm.”
Chris tỉnh bơ nói.
“Cho cậu!? Bò Wagyu á!?”
“Người bán thịt nói rằng ông ấy là một fan của tôi. Tôi cho ông ta một tấm ảnh và ông ta đưa lại cho tôi thứ đó.”
Ôi trời ạ, đúng là người nổi tiếng mà.”
“Cậu nên thêm nó vào món cơm chiên của tôi đi.”
“Không phải làm vậy thì sẽ phí phạm bò Wagyu sao…?”
“Nó chẳng đủ để làm bít tết.”
Vì Chris đã nói vậy, Kouta đã quyết định làm món cơm chiên bít tết, dù cho nó là một thứ thực phẩm xa xỉ.
Khi cậu đang lấy những nguyên liệu khác cho món cơm chiên ra.
“Vậy, Kouta, cậu muốn tôi làm gì đây?”
Chris đang đứng trong bếp, đầy nhiệt huyết. Mái tóc đã được buộc thành hai bím. Cô nàng thậm chí còn đang mặc một cái tạp dề mới nữa.
“Được rồi, trước tiên hãy xắt nhỏ hành tây đi.”
‘Hiểu rồi.”
Kouta đưa mấy củ hành tây cho Chris và lấy cái chảo. Để bắt đầu, cậu thái lựu bò Wagyu và chiên nó trên chảo.
“Kouta, mắt tôi đau quá, tôi không xắt hành được…”
Cậu nghe thấy tiếng mếu máo.
Chris đang ứa nước mắt Kouta vội vàng tắt bếp.
“Ồ, hành tây có hơi khó để xử lí…”
Nếu bạn để ý, bạn sẽ thấy rằng Chris đang cắt hành tây thành những miếng dày. Có lẽ cô ấy không biết cách băm và khả năng dùng dao của nhỏ cũng là một dấu hỏi.
“Ah, trứng, cậu hãy xử lí trứng đi. Đập mấy quả trứng vào một cái bát, làm ơn.”
Yeah…Chris lau nước mắt và lấy cái bát.
Kouta đảm nhận thay nhiệm vụ xắt hành. Tiếng gõ vang vọng khắp không gian nhà bếp.
Bỗng một âm thanh chói tai vang lên.
Kouta ngừng di chuyển.
Cậu nhìn sang bên cạnh và thấy Chris với trứng đầy khắp bàn tay.
“...”
“Koutaaaaa~, tôi hông đập trứng đúng cách được…”
“...Chris, biết gì không?”
Kouta cầm lấy cái bát gần như trống trơn.
“Cậu từng nấu ăn trước đây chưa?”
“Tôi là Christina Westwood của thế giới mà. Tôi không nấu, tôi chỉ ăn thôi.”
“Tôi đúng là thằng đần khi hỏi cô câu đó mà.”
Kouta từ bỏ việc cố gắng nhờ Chris nấu ăn.
“Quên mấy quả trứng đi, đưa cho tôi mấy cái đĩa đựng cơm.”
Nhỏ có thể làm chuyện đó.
Kouta ngừng xắt hành. Cậu đập vài quả trứng và đánh trứng thật nhanh.
Khi đập trứng xong và đang đánh chúng lên, cậu nghe thấy tiếng kêu “kyaaa~!” và tiếp sau đó là một tiếng “xoảng”! Các âm thanh chồng chéo lên nhau.
Kouta quay người lại.
“Koutaaa~, tôi làm vỡ đĩa mất rồiiii~...”
Chris hoảng loạn khi cố tiến về phía Kouta.
“Dừng, đừng di chuyển.”
Kouta đẩy cô với cả hai tay và giữ cô lại.
cậu bắt đầu dọn dẹp xung quanh Chris, người đang đứng như trời trồng. Sẽ rất nguy hiểm nếu còn xót lại mảnh vỡ của chiếc đĩa, hoặc nếu Chris giẫm lên chúng và tự làm mình bị thương.
“Kouta, tôi có thể làm gì đây…”
Chris run rẩy trong khi nắm chặt vạt tạp dề của mình. Cô ấy muốn cố hết sức để có thể hỗ trợ.
“Chris, mỗi người trên thế giới này chỉ có đúng một nơi phù hợp với chính mình.”
“Gì cơ?”
“Đổi vai nào. Bây giờ cậu sẽ là thực khách.”
*Cạch, một chiếc đĩa được đặt lên bàn ăn.
Chris thích thú thốt lên “Wow!” khi đối diện với đĩa cơm chiên bít tết nóng hổi.
“Cơm, trứng, chúng đang tỏa sáng kìa…!”
Phản ứng Chris tuyệt vời như một thực khách vậy.
Kouta, chủ tiệm, thúc giục.
“Của cậu đây, ăn đi.”
“Itadakimatsu~!”
Chris cầm lấy chiếc thìa một cách vui vẻ.
Căn phòng ngào ngạt mùi dầu mè lúc nãy. Chris xúc phần cơm chiên giòn và cho vào miệng.
Ngay lập tức, đôi mắt cô sáng lên vì vui sướng.
Cô nàng nhai, nhai và cứ tiếp tục nhai, nở nụ cười tựa như một đóa hoa nở rộ.
(Ah…)
“Ngon lắm ấy, Kouta!”
“Ô-Ồ…sau cùng thì có dùng bò Wagyu mà.”
Chris lắc đầu với Kouta, người đang nhìn đi chỗ khác vì xấu hổ.
“Không phải vậy đâu, mà là do khả năng nấu nướng của Kouta cũng siêu đỉnh nữa! Độ mặn hoàn hảo, trứng bông. Mùi thơm của nước tương, vị ngọt của hành tây và vị ngon tuyệt của thịt bò tan chảy tất cả hòa quyện vào cơm…món này là đỉnh nhất mà…”
“Tôi cũng có làm ít súp kiểu Tàu, cậu muốn dùng thử không?”
“Tất nhiên là có rồi. Đem lên lẹ lẹ đi.”
Kouta chuẩn bị phần súp cho hai người bọn họ và ngồi xuống, trong khi Chris nhấp một ngụm súp và gương mặt lại bừng sáng lần nữa.
(Đúng vậy, mình từng chơi trò đó chỉ để thấy gương mặt này…)
Bạn không thể phục vụ đồ ăn thật khi chơi trò đó. đó là lí do tại sao mà món “ramen” của những ngày đó chỉ có cánh hoa, lá và cách trình bày.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên và hạnh phúc của khách hàng cũng chính là niềm hạnh phúc của Kouta.
Cậu muốn khiến cho người khác vui vẻ bằng những gì cậu làm ra được. Khát khao đó vẫn chưa từng đổi thay.
“Cậu không muốn ăn hả Kouta?”
Chris nghiêng đầu hỏi Kouta.
Nhỏ cười một cách nham hiểm, cứ như thể đã nghĩ ra trò gì đó. Nhỏ xúc một thìa cơm và đưa về phía Kouta.
“Của cậu đây, aahn~ ♡”
“Này…”
“Đùa thôi.”
Chris xoay chiếc thìa về lại phía mình và cho vào miệng. Cô nàng nheo cả mắt lại, “Yumm~, oishii~!”
“Cậu có thể hiểu rõ hơn về bạn gái nếu làm việc này đấy.”
“Lại một rào cản khác cần phải vượt qua à…”
“Không khó bằng việc cầu hôn bạn gái đâu…Ừ. Thực hiện chiến lược tiếp theo của chúng ta nào.”
*Ực, Chris vừa nói vừa nuốt xuống phần thức ăn trong miệng của mình.
“Cậu sẽ làm cho cô ấy vui bằng cách chuẩn bị một hộp bento xinh đẹp và ngon lành!”
“Ồ, vậy là tôi sẽ phải tận dụng các kỹ năng của mình nhỉ?”
“Phải. Giờ nghỉ trưa ngày mai, Kouta sẽ dùng bữa với bạn gái của cậu. Vì vậy, Kouta sẽ chia sẻ đồ ăn kèm với cô ấy. Cô ấy sẽ bị ấn tượng bởi tài nấu nướng của cậu và rồi hai người sẽ trở nên thân thiết hơn.”
“Bữa trưa cùng Hisame ư…”
Kouta nhớ lại cách cô ấy trải qua thời gian nghỉ trưa và gương mặt cậu trở nên ủ rũ.
“Tôi biết điều gì đang khiến Kouta phiền muộn. Tojo- san chỉ luôn ngồi một mình ở chỗ ngồi của mình, ăn bữa trưa mà cô ấy mang theo. Dường như cô ấy chỉ muốn dùng cho xong bữa trưa và đọc sách.”
“Cậu biết nhiều thật đấy nhỉ?”
Cậu ta thật sự ngạc nhiên bởi Chris luôn đến căn tin vào giờ nghỉ trưa và bị vây xung quanh bởi những học sinh khác. Cô ấy đáng lẽ ra không biết những gì xảy ra trong lớp học.
“Tôi là đồng minh của cậu mà, tôi biết rất rõ về Kouta, về bạn gái cậu, về mọi thứ.”
“Tôi sợ chết khiếp bởi vì những lời của cậu chẳng phóng đại tí nào đấy.”
Cậu đã biết được việc Chris có thể đáng sợ tới nhường nào kể từ cuộc hẹn hò tại nhà hôm nọ rồi. Mặt khác, cậu cũng nhận ra rằng mình có thể thành công hơn nữa nếu tiếp tục làm theo kế hoạch của cô ấy.
“Cô ấy sẽ không khó chịu nếu chúng ta làm gián đoạn giờ nghỉ trưa của cô ấy đâu nhỉ…?”
“Mồ~, Kouta, cô ấy là bạn gái cậu mà! Cậu không hề làm phiền cô ấy!”
“Chẳng lẽ cậu cho rằng Hisame sẽ dùng bữa với tôi trong khi bọn này đang cố giữ bí mật về mối quan hệ này à?”
“Tất nhiên là cậu sẽ không ăn tại lớp rồi. Sân trường thì sao nhỉ…hai người có thể ở một mình ở đó?”
“Đó không phải là nơi bọn tôi có thể được ở một mình đâu.”
Theo những gì Kouta nhớ thì, sân trường là một nơi tuyệt đẹp với những bồn hoa và bầu không khí tuyệt vời ở đó. Có lẽ đó sẽ là địa điểm ăn trưa lý tưởng nếu thời tiết đẹp.
“Hai cậu có thể đấy. Ngày mai sẽ chẳng có ma nào mò xuống sân trường đâu. Nếu Christina Westwood của thế giới này đã nói vậy, nó chắc chắn sẽ thành hiện thực!”
“Vậy là sao chứ…. cơ mà, nếu cậu đã khăng khăng đến vậy thì tôi sẽ chọn sân trường vậy.”
“Kouta sẽ phải hẹn Hisame ăn trưa vào giờ học ngày mai. Bằng cách đó, cô ấy sẽ không thấy chúng ta ở cùng nhau trong khuôn viên trường.”
“Được rồi. Tôi sẽ làm cơm trưa thật ngon lành cho xem!”
Hisame cũng sẽ nếm thử. Vậy nên cậu không thể làm thứ gì đó nửa vời hoặc không trọn vẹn được.
“Tôi phải nghĩ ra thực đơn một khi đã quyết định sẽ làm. Vẫn còn một ít bò Wagyu trong tủ lạnh nhỉ? Tôi sẽ làm một hộp bento kiểu Tàu, vì đó là món đặc biệt của tôi—”
Kouta suy nghĩ một cách nghiêm túc trong khi mở tủ lạnh.
“...Nhưng cậu làm món cơm chiên cho tớ rất nhanh và đơn giản mà.”
Kouta quay người lại.
Hai má của Chris nhồi đầy cơm chiên.
“Không sao đâu, mọi thứ cậu nấu đều rất ngon. Ngay cả khi chỉ là giá đỗ đi chăng nữa.”
“...Cậu vẫn buồn vì chúng ta chỉ có giá đỗ cho bữa tối à?”
“Ah, không.”
Chris lắc đầu với vẻ bực tức.
‘Cậu nấu gì cũng được hết, Kouta à. Tôi sẽ đảm bảo kế hoạch của Kouta vào ngày mai thành công rực rỡ.”
“Kế hoạch á?”
“Đúng vậy,” Chris mỉm cười tự tin.
“Tôi sẽ mang tới cho cậu màn trình diễn tốt nhất và đảm bảo rằng nó sẽ diễn ra trơn tru.”
Vào tiết thứ tư của ngày thứ hai tuần tiếp theo.
Kouta đang phải vật lộn với cơn buồn ngủ đang ập đến.
(Buồn ngủ quá đi mất…mình chẳng tiếp thu được gì cả…)
Trên vở của cậu toàn những nét vẽ nguệch ngoạc. Kouta đang ngồi gật gù trên ghế, không tài nào chép lại bài giảng trên bảng được.
Kế bên cậu, Chris thư thả nằm gục xuống bàn, rồi cứ thế mà đánh một giấc ngon lành.
Họ như thế này cũng đều có nguyên do cả.
Đêm qua, sau khi trở về nhà sau khi kết thúc công việc bán thời gian của mình, Kouta bắt đầu làm bento cho hôm nay, nhưng cậu lại chăm chút tới nỗi tốn gần năm tiếng đồng hồ để hoàn thành nó.
Trước hết, cậu đã mất tận ba tiếng chỉ để thực hiện món ăn được đánh giá cao nhất của mình, xá xíu lợn được phục vụ ở tiệm Ramen Gouzanji. Rồi, cậu lại tốn thêm hai tiếng nữa để làm món thịt heo xào chua ngọt, sốt tiêu xanh, gà chiên xì dầu, tôm nõn, đậu hũ tứ xuyên, món xào thập cẩm và su hào kho tộ.
Nhờ vậy mà Kouta gần như chẳng chợp mắt được chút nào.
Chris, người tham gia cùng cậu ta, cũng trong tình trạng tương tự.
Tiếng chuông reo lên báo hiệu giờ học kết thúc.
Khoảnh khắc ấy, Chris giật mình tỉnh dậy và bắt đầu nhanh chóng lướt điện thoại.
(Mình buồn ngủ chết đi được… lớp học cuối cùng cũng kết thúc.)
Kì lạ thay, khi tiết học kết thúc, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà biến mất. Chuyện này đặc biệt đúng nếu như bạn có một sự kiện quan trọng đang chờ phía trước.
Kouta liếc nhìn Hisame, người đang ngồi cạnh cửa sổ.
Trên đường đến trường sáng nay, Kouta đã rủ cô cùng ăn trưa và nhận được cái gật đầu. Hisame dường như cảm thấy ổn với điều đó.
Mặt khác, Hisame là một cô gái chẳng bao giờ cười.
Thật khó để biết được cô có vui khi ở cạnh Kouta hay không nếu chỉ thông qua những lời nói và hành động của cô nàng. Nhưng bởi vì cô ấy là bạn gái của cậu, cô hẳn là có ấn tượng tốt về Kouta rồi. Kouta tin chắc là như vậy.
“Chris-chan, cậu vừa mới cập nhật Twitter à!”
Một cô gái nhu mì lúc nào cũng theo sau Chris kêu lên, và Chris lè lưỡi.
“Ehehe~, bị bắt quả tang mất tiêu rồi ha?”
“Đăng một tấm ảnh như này ngay bây giờ thì khác nào đang khủng bố không hả!?”
“Chỉ là tớ đói bụng thôi, chắc vậy á.”
“Chắc vậy cái mông cậu đấy! Bọn tớ cũng đói bụng rồi đây!”
Giọng nói líu lo của mấy cô nàng vang vọng khắp lớp học. Những bạn học khác nghe được cuộc trò chuyện giữa hai cô gái cũng lần lượt lấy điện thoại ra.
Kouta cũng tò mò về thứ Chris đã đăng lên, vậy nên cậu cũng lấy điện thoại ra.
(Đây là…!)
“Miếng xá xíu đó! Trông ngon quá đi mất…”
“Tớ có thấy qua món heo xào chua ngọt và bánh thịt xay kèm sốt tiêu xanh nên mới muốn ăn.”
“Ở cửa hàng có món cơm sữa chua với hạt gai dầu đúng không nhỉ? Tớ sẽ mua món đó cho bữa trưa.”
Tài khoản mạng xã hội của Chris tràn ngập những món Trung do Kouta nấu. Kouta cũng bắt đầu cảm thấy thèm ăn.
Cơn đói của cậu đã được đánh thức.
“Chris-chan, cậu muốn thử món mì gạo xào ở căn tin không?”
“Nghe ổn đấy. Ai muốn ăn đồ Trung Quốc thì đi cùng nhau nào.”
Một nhóm con trai và con gái vui vẻ tụ tập xung quanh Chris. Nhóm ăn ở căn tin chuẩn bị rời khỏi lớp học.
“!?”
Khi họ đi ngang qua nhau, Chris bí mật nháy mắt với Kouta. Như thể đang động viên cậu tiến lên vậy.
(Đây là ‘kế hoạch’ của cô ấy!)
Kouta ngạc nhiên khi nhận ra điều đó.
Lớp học bây giờ đang ở giữa một cuộc bùng nổ về đồ ăn Trung Quốc chưa từng có tiền lệ.
Thực ra, hầu hết học sinh đều đang rời lớp cùng với Chris. Những học sinh đã mua hay mang theo bữa trưa thì lại trông thật buồn rầu.
Cậu nhìn về phía Hisame, người đang cúi nhìn chằm chằm vào điện thoại.
(Chắc hẳn là Hisame sẽ thèm đồ ăn Trung Quốc sau tình huống vừa rồi. Rồi mình sẽ phục vụ cô ấy một bữa trưa đầy ắp đồ Trung. Đúng là một kế hoạch hoàn hảo đấy Chris!)
Thầm cảm ơn đồng mình của mình, Kouta phấn chấn cầm theo hộp bento rời khỏi lớp học.
Hôm ấy là một ngày thu đầy nắng dễ chịu.
Dưới nền trời xanh nhạt, những bông hoa chi cúc chuồn đang đung đưa trong bồn hoa dưới sân trường. Ở phía sau, có một khu vườn với tấm bảng được ghi “Chỉ dành cho câu lạc bộ Sinh học”
Cậu nhìn xung quanh nhưng chẳng có ai ở đó cả. Cứ như thể toàn bộ học sinh trong trường đều đã biến mất vậy. Thỉnh thoảng, lại có tiếng ồn ào vang vọng từ ngoài hành lang để nhắc nhở chúng ta rằng tất cả chỉ là huyễn tưởng của Kouta.
Kouta và Hisame đang ngồi cạnh nhau trên thành bồn hoa. Họ đều tự mang theo cơm trưa của mình.
“Đúng là kì lạ thật đấy nhỉ?”
“Kì lạ ư?”
“Mình không ngờ là xung quanh đây lại vắng vẻ tới vậy đó.”
“Ồ, phải ha. Không biết hôm nay có chuyện gì vậy nhỉ…”
(Chris lại sử dụng sức mạnh tâm linh nào nữa thế…?)
Cậu chẳng thể tượng tưởng nổi làm thế nào mà cô ấy có thể tạo ra được tình huống này. Nhưng tiếp tục thực hiện chiến dịch là tất cả những gì Kouta có thể làm.
Cậu dọn ra bữa trưa mà mình đã mất tới tận năm tiếng để chuẩn bị.
“Tối qua mình có làm hơi quá tay tí nên mình muốn Hisame ăn một ít nếu cậu không phiền.”
Hộp bento hai tầng đầy ắp những món ăn Trung Quốc khác nhau và nhờ ơn Chris, Hisame ắt hẳn cũng đang trải nghiệm qua sự bùng nổ về đồ ăn Trung Quốc.
Hisame nhìn vào hộp cơm của Kouta và lẩm bẩm.
“...Món Hoa, nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“Chỉ mới nãy thôi, Westwood-san đã đăng một tấm ảnh về món Hoa lên mạng xã hội.”
Đôi mắt với đồng tử dài như mắt mèo của cô nàng dán chặt vào Kouta.
“Kouta làm mấy món đó hả?”
Một cái nhìn sắc bén xuyên thấu đôi mắt cậu.
Khi tâm trí Kouta dần trở nên trống rỗng, cậu bỗng thấy một tấm bảng trên một mảnh vườn ngay phía sau đầu Hisame.
“『Đúng vậy』...”
Cứ ngỡ rằng cậu đang mất trí rồi cơ.
Dòng chữ trên tấm bảng đáng lẽ phải là “Chỉ dành cho câu lạc bộ Sinh học” mới đúng. Khi Kouta chớp mắt, dòng chữ ấy lại lần nữa thay đổi.
“『Chris đã rất vui, vậy nên mình đã tưởng rằng Hisame cũng sẽ vui nữa.』”
(Này, không phải như này nghe cứ như tôi đang cho cô ấy đồ ăn thừa sao? Chris–!)
Cậu đã hiểu được tính logic đằng sau tấm bảng kia. Chris đang ẩn nấp đâu đó trong khu vườn. Tấm bảng thì được gắn lên một cuốn sổ phác thảo chi chít những lời nói thích hợp cho cậu ta. Không, nói dối đấy. Mấy lời đó chẳng thích hợp chút nào cả!
“Ah, không, không phải vậy đâu, Hisame! Bữa trưa này không phải đồ ăn thừa hay gì cả, chỉ là!”
Kouta vội vã thanh minh. Một bầu không khí lạnh giá đang bao trùm quanh Hisame và Kouta đang thật sự hoảng sợ.
“Vậy thì, mình sẽ ăn.”
“...Hả?”
“Westwood-san đã vui vẻ ăn nó đúng chứ?”
“À, ừ, đúng vậy…”
“Vậy thì mình cũng ăn nữa.”
(Chris là một kiểu tiêu chuẩn ư…? Nếu Chris, một triệu phú, thích thú với nó, thì có lẽ nó không tệ à…)
Dù sao thì, thật nhẹ nhõm khi năm tiếng đồng hồ của cậu không bị lãng phí.
Hisame nhìn chằm chằm vào hộp bento của Kouta, xem xét nên ăn món nào.
“Cậu có thể ăn bất cứ món nào cậu muốn mà. Mình làm nhiều lắm.”
Kouta ăn một miếng xá xíu mà cậu đã làm. Món ăn mà cậu rất đỗi tự hào và rất cố gắng để thể hiện độ ngon của nó với Hisame.
“Ngh!?”
Cậu ngay lập tức uống một ly trà và nuốt miếng xá xíu trong miệng của mình.
(Gì thế này…? Xá xíu quá ngọt!)
Cậu chẳng thể tin được. Món thịt xá xíu cậu tự mình làm chẳng hiểu sao lại ngọt tới vậy. Cứ như thể cậu đã cho quá nhiều đường vào lúc nấu.
(Sao chuyện này lại xảy ra được chứ? Mình đã quá buồn ngủ nên chẳng thể nếm nó khi làm xong, nhưng chẳng thể tin được là mình lại mắc phải sai lầm lớn đến vậy.)
Hisame vẫn đang chăm chú và mãi lo nghĩ về hộp cơm của mình.
Nhân cơ hội đó, Kouta thử động đũa vào những món ăn kèm khác.
(Không thể nào! Thịt heo chua ngọt, sốt tiêu xanh, đậu hũ tứ xuyên, tôm nõn, gà chiên xì dầu, xào thập cẩm, su hào kho tộ, tất cả đều ngọt gắt, chuyện gì đang xảy ra thế này!?)
Cậu sắp phát hoảng lên.
Hủy bỏ chiến dịch. Chiến dịch phải bị hủy bỏ ngay bây giờ. Không tài nào cậu lại có thể để Hisame nếm mấy món ngào đường này được cả.
Khi Kouta sắp sửa nói với Hisame rằng “Mình xin lỗi. Mình sẽ cho cậu nếm thử vào lần tới nhé.” Ánh mắt cậu bắt gặp một tấm bảng.
『Không sao đâu, cứ để cô ấy nếm thử mấy món đó đi. 』
Hả? Kouta há hốc mồm.
(Làm sao Chris biết được vị của hộp bento như thế nào chứ…? Nhỏ đã nếm thử à?)
Nếu là như vậy, vậy thì tại sao cậu lại không báo trước cho tôi chứ? Kouta băn khoăn.
Tờ giấy trên tấm bảng được thay thế bởi một tấm bìa khác.
『Là tôi cho thêm đường vào đồ ăn đấy.』
Khoan, khoan, khoan đã!
Kouta cố kìm lại để không hét lên và rồi cậu nhìn chằm chằm vào tấm bảng.
(Cậu đã làm gì vậy hả…? Bộ cậu tính phá hỏng kế hoạch à!?)
『Bình tĩnh nào, Kouta.』
(Làm sao mà tôi có thể bình tĩnh trong tình huống này được chứ!?)
『Điều tôi sắp sửa nói với cậu đây là một sự thật rất ít người biết tới, Tojo có hơi đặc biệt về thể chất một tí』
Biểu cảm của Kouta và tấm bảng đã giúp cho cuộc đối thoại có thể diễn ra trơn tru. Kouta đang trong tình trạng khốn khổ tới nỗi chẳng có thời gian để ngạc nhiên về sự kì lạ đó.
(Và đó là…?)
『Cô ấy là một thiên tài hiếm có với một bộ não siêu phàm.』
(Bất cứ ai cũng đều biết điều đó cả!)
『Một bộ não tầm cỡ tới mức đó cần nhiều đường hơn so với người bình thường. Cô ấy đã ăn đồ ngọt kể từ hồi còn là một đứa trẻ rồi, và kết quả là cô ấy chỉ cảm thấy đồ ngọt là ngon.』
Nực cười thật.
Kouta liếc nhìn bữa trưa của Hisame. Thịt viên, ba chỉ nướng kèm rau chân vịt, xúc xích và rau luộc. Chẳng có món nào trông có vẻ là ngọt.
『Cô ấy luôn mang theo cơm trưa mỗi ngày và chẳng bao giờ ăn ở căn tin hay cửa hàng cả. Đó là bởi đồ ăn thông thường không chứa đủ hàm lượng đường cần thiết và vị cũng không ngon.』
(Chờ chút đã! Tôi cũng không ăn ở căn tin này. Mang theo bữa trưa không có nghĩa là cậu chỉ ăn đồ ngọt!)
『Dù sao thì cô ấy cũng thích đồ ngọt. Nếu không phải đồ ngọt thì sẽ gây hại cho sức khỏe của cô. Kouta đã nhìn thấu điều đó và phục vụ đồ ăn mà cô ấy thích. Đó chính là trọng tâm của kế hoạch lần này.』
“Mình đang hơi phân vân, cậu có gợi ý món nào không Kouta-kun?”
Kouta khẽ rùng mình khi giọng nói của Hisame vang lên.
“Chuyện gì vậy, Kouta-kun? Cậu trông nhợt nhạt quá.”
Cậu nên tiếp tục tiến lên hay quay đầu bỏ cuộc đây.
Kouta đang dao động.
(Nếu như những gì Chris nói là thật–không, nhưng làm thế nào mà Hisame lại có khẩu vị nghèo nàn đến vậy được chứ? Sao hôm qua cậu lại không nói với tôi chứ…!? Rồi tôi sẽ tự mình ướp gia vị ngọt hơn!)
『Cái vị ngọt nửa vời đó sẽ chẳng tài nào khiến cô ấy cảm thấy vừa miệng đâu. Tôi phải đành cho thêm thật nhiều đường vào thôi.』
“Kouta-kun…?”
Hisame đang nhìn chằm chằm vào cậu.
“Ah…” Kouta kêu lên ngớ ngẩn. Tâm trí của cậu đang gào thét. Cậu thật sự chỉ muốn thoát khỏi cái bữa trưa tồi tệ này. Nhưng đằng sau khuôn mặt của Hisame, cậu có thể thấy được những dòng chữ.
『Tin tôi đi, Kouta.』
Tin tưởng ư.
Tin tưởng vào Chris–cũng giống như niềm tin vào tôn giáo vậy. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Nếu cậu tin tưởng vào Chris, liệu cậu sẽ được cứu rỗi chứ? Nếu cậu chọn tin tưởng vào Chris bởi kế hoạch của cô chứ không phải là bởi lý trí, không phải là vì khẩu vị của Hisame, thì liệu mọi việc có diễn ra thuận lợi không–?
Những luồng suy nghĩ dần tan vỡ trong đầu Kouta.
Bộ não của Kouta không đủ khả năng để tiếp tục suy nghĩ về những vấn đề mà cậu không thể hiểu nổi.
Cậu dùng đũa gắp một miếng thịt xá xíu và đưa về phía Hisame.
“Đây, nói ahhh~ nào.”
Cậu đang hoàn toàn tuyệt vọng. Nếu cậu không tuyệt vọng tới vậy, ngay từ đầu cậu sẽ chẳng bao giờ phục vụ món xá xíu ngọt lịm này rồi. Hộp bento của cậu là một mớ hỗn độn và Hisame thì có khả năng bị rối loạn vị giác, vậy nên tuyệt vọng cũng là điều dễ hiểu thôi.
Gương mặt Hisame đỏ ửng.
Cô nàng có hơi lưỡng lự. Cô nhìn vào miếng xá xíu rồi lại nhìn vào khuôn mặt Kouta và cuối cùng, như thể đã chấp nhận, cô nhắm mắt lại.
“...A-Ahn.”
Hàng mi dài của cô thật đẹp. Trái tim Kouta ngập tràn niềm sung sướng khi cô há miệng một cách hiền thục và ngại ngùng.
Cuộc đời cậu chẳng còn chút nuối tiếc nào nữa.
Hisame ngậm lấy miếng xá xíu.
Kouta chỉ ngồi đó và chờ đợi khoảnh khắc cuộc đời mình kết thúc. Ít nhất thì vị thần cậu đã tin tưởng sẽ chăm lo cho cậu. Những bức tường cũ của ngôi trường gợi lại cho cậu về sự vô thường của vạn vật.
“...Kouta-kun.”
Cậu sắp sửa nghe giọng nói của thẩm phán.
“Miếng thịt này ngon quá đi mất!”
(Không thể tin được–!!!?)
“Mình ngạc nhiên lắm đấy. Đây là lần đầu tiên mình được nếm món xá xíu ngon tới vậy.”
Hisame kêu lên thán phục.
Kouta sốc đến nỗi cứ như thể có ai đó đánh vào sau đầu cậu vậy.
“Hóa ra đây là hương vị nhà làm của Kouta nhỉ?”
Ể? Đ-Đúng vậy…”
“Mình nếm thử những món khác nữa được không?”
“Tất nhiên rồi. Cậu có thể ăn hết nếu cậu thích chúng tới vậy…”
Mấy món này quá ngọt và Kouta chẳng muốn động đũa chút nào cả.
Hisame nói “Cảm ơn,” và bắt đầu ăn bữa trưa của Kouta. Từ phản ứng của cô ấy, có vẻ tất cả món ăn đều ngon cả.
Không thể nào, cậu nghĩ.
“Biết sao không, Hisame.”
Kouta nhìn vào hộp bento của cô để xác nhận sự thật.
“Nếu cậu không phiền, cho mình nếm thử bữa trưa của Hisame được không?”
“Tất nhiên rồi.”
Hisame ngập ngừng đôi chút khi đưa hộp bento cho Kouta.
“...Cậu muốn thử món nào?”
“Ể. vậy thì, xúc xích vậy.”
Đây là một món ăn phụ mà chẳng đời nào có thể ngọt được.
Hisame gắp một miếng lên rồi quay mặt đi nơi khác.
“...A…A…A…Ahn…”
Cô quay đầu sang một bên và nói “Ahn”. Sự khéo léo và thái độ trêu ghẹo đó đó của cô khiến trái tim cậu tràn ngập niềm hạnh phúc.
Cậu cắn một miếng xúc xích. Khi cậu bắt đầu nhai, cậu cũng đồng thời cười khúc khích.
Hisame nghiêng đầu với Kouta, người vẫn đang cười khan cả cổ "Ahaha…”
“Chuyện gì vậy?”
“Hisame, cậu có nghĩ là hộp bento của mình ngon không…?”
“Ể? Không hợp khẩu vị của cậu hả?”
Hisame cũng ăn một miếng xúc xích.
Nhồm nhoàm…”Xúc xích vẫn ngon như bình thường mà…?”
Tấm bảng đang vẫy qua vẫy lại phía sau đầu Hisame.
『Thấy chưa? Mừng là cậu đã tin tôi đấy.』
Đúng là khó để tin được, nhưng xúc xích ngọt như món bánh Youkan vậy.
***
(Ồ, Kouta hoàn toàn ngủ say rồi.)
Từ một mảnh vườn phía sau tấm bảng, Chris đứng nhìn trộm về phía bồn hoa.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Kouta đang nằm ngủ trên đùi của Hisame. Việc này bắt nguồn từ chỉ thị của Chris. Cậu ấy là một rất nghiêm túc và sẽ chẳng đời nào tự nguyện hỏi xin được gối đùi kiểu này.
Dường như cậu ấy đang ngủ rất ngon dù cho là đang gối đùi Hisame, sau khi dành gần như cả đêm để chuẩn bị bữa trưa cho hôm nay. Họ không trò chuyện với nhau được một lúc rồi.
(Có lẽ mình cũng nên rời khỏi đây thôi. Hozume đã đảm bảo rằng chuông vào lớp của tiết năm sẽ không reo lên rồi.)
Cô nhìn vào điện thoại và thấy rằng chỉ còn năm phút nữa là hết giờ nghỉ trưa.
Tiếng chuông không reo lên, nên hai con người đang ở sân sau chẳng hề hay biết rằng tiết năm đã bắt đầu. Hơn nữa, có một tin đồn thất thiệt đang lan truyền khắp cả trường rằng có một tổ ong bắp cày ở đó và mọi người nên tránh xa vì rất nguy hiểm.
Tất cả đều là kế hoạch của Chris để kéo dài thêm khoảng thời gian ngọt ngào cùng nhau của họ.
(Mình sẽ ghi chú bài giảng của tiết năm và đưa cho Kouta sau vậy. Đây là sự hỗ trợ hoàn hảo nhất mình có thể làm cho đồng minh của mình rồi. Kouta sẽ lại cảm ơn mình lần nữa thôi.)
Chris đang mỉm cười nhưng phía bồn hoa lại có diễn biến mới.
Hisame đang loay hoay, nhìn xem có ai ở xung quanh không. Sau khi chắc chắn rằng không có ai, Hisame cúi nhìn xuống gương mặt đang ngủ say của Kouta và nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
“!!!?”
(Gì vậy? Gì vậy hả? Hả!? Cô chẳng thể nói cho cậu ấy nghe cảm xúc của mình vậy mà giờ lại có thể làm như vậy với Kouta đang ngủ yên ư?)
Những ngón tay của Hisame luồn vào mái tóc của Kouta, đắm mình trong ánh nắng chiều oi ả. Gò má cô ửng đỏ như một thiếu nữ đang yêu và nở một nụ cười hạnh phúc.
Chris có thể nhìn thấu trái tim ai đó chỉ nhờ biểu cảm của họ. Ngay lúc này, Hisame đang trong cơn cuồng si. Cô ấy đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi được ngắm nhìn đang ngủ không chút phòng bị nào và có thể chạm vào cậu ấy.
Chris cắn môi.
Thứ gì đó nóng, đắng ngắt và đen nhẻm đang tuôn trào từ sâu trong lòng ngực cô.
Chris chưa từng vuốt ve Kouta đang ngủ say trước đây. Tất nhiên, Hisame là người yêu cậu ấy và Chris thì chỉ là đồng minh, và trong khi Hisame có thể chạm vào cậu thì Chris lại chẳng có quyền để làm vậy. Lý trí của cô biết rõ như thế, nhưng con người không phải là sinh vật sống chỉ bằng lý trí—.
Ngay khi cô nhận ra, đôi chân cô đang di chuyển.
Cây cối kêu sột soạt và Hisame nhanh chóng nhìn về phía cô.
(Trời ạ, mình đã lập kế hoạch để họ cùng trải qua khoảng thời gian ngọt ngào với nhau một mình rồi cơ mà.)
Vậy thì sao chứ? chẳng lẽ lại để Hisame làm bất cứ điều gì nhỏ muốn trong suốt một tiếng đồng hồ á?
–Đùa tôi chắc, cô nghĩ.
Tất cả đều là kế hoạch của cô nhưng Chris lại bắt đầu cảm thấy rằng cô ấy cần phải phá hỏng thời gian ngọt ngào của họ.
“Westwood-san…? Sao cậu lại ở đây…?”
Hisame thì thầm, quan tâm tới Kouta đang ngủ say.
Chris phủi mấy chiếc lá mắc trên bím tóc của mình xuống.
“...Tôi đang thử sức với câu lạc bộ sinh học ấy mà.”
“Ồ, vậy à,” Hisame đáp lại, dường như chẳng nghi ngờ chút nào lời của Chris.
“Tôi không nghĩ là Westwood-san lại hứng thú với sinh học đấy.”
“Bất ngờ lắm à? Tôi rất hứng thú với sinh vật sống, đặc biệt là con người đấy.”
Chris đứng trước mặt Hisame, Kouta thì vẫn đang ngủ ngon lành, cô tự hỏi liệu đùi của Hisame thoải mái tới vậy à.
“Tôi đã nghĩ rằng cậu đang thắc mắc liệu bọn tôi đang làm gì đấy.”
Cuộc hội thoại là bằng tiếng anh. Nếu Kouta có nghe thấy, cậu cũng sẽ không thể hiểu được.
Chris nhún vai.
“Vậy bây giờ là cuộc trò chuyện của các cô gái nhỉ.”
“Cậu biết rõ hôm nay bữa trưa của cậu ấy là gì, và cậu đã đăng một tấm ảnh lên mạng xã hội.”
“Ừ, tôi đã làm vậy. Cậu ấy đã hỏi tôi cậu ấy nên làm gì để bạn gái của mình ăn bữa trưa của cậu.”
“Tôi hiểu rồi. Tờ ghi chú này là của cậu đúng chứ?”
Hisame lấy ra một mảnh giấy từ túi áo trên ngực.
Tờ giấy viết “<-- Xem TV cùng cô ấy”. Đó là tờ ghi chú mà Chris đã đặt ở chỗ cửa kéo hồi hẹn hò tại gia.
“Ồ, cái đó. Cậu đã lấy nó à. Bảo sao tôi không tìm được nó.”
“Tại sao cậu lại viết một tấm ghi chú như này chứ…?”
“Kouta hỏi tôi cậu ấy nên làm gì khi hẹn hò tại gia, vậy nên tôi cho cậu ấy vài lời khuyên thôi.”
“Là vậy à?” Hisame nói, quay mặt đi và chăm chú vào gương mặt đang ngủ của Kouta.
“Cậu ấy đã hỏi xin lời khuyên của cậu rất nhiều nhỉ?”
Với tư cách là người yêu, như vậy có hơi cô đơn.
Tại sao cậu ấy lại không thảo luận trực tiếp với cô? Tại sao trong số tất cả mọi người, cậu ấy lại xin lời khuyên từ cô gái xinh đẹp đang sống chung nhà chứ?
Chris cười thầm trong lòng.
Đúng vậy, không chỉ có “Khoảng thời gian ngọt ngào” mới có thể thúc đẩy quan hệ giữa hai người yêu nhau.
“Cậu cần phải chiếm lấy trái tim cậu ấy nhanh đi. Không nên để cho một kẻ thứ ba như tôi can thiệp vào đâu.”
Hisame nhìn lên khi nghe Chris nói.
“Ý cậu là sao khi nói vậy hả?”
“Cậu không cho rằng mình là người duy nhất thích cậu ấy đấy chứ?”
Mắt của Hisame đổi màu.
Chris cười khi nói ra những lời ấy. Cô có thể thấy được bầu không khí lạnh giá đang tỏa ra từ người Hisame.
Cô nàng cười đau cả bụng. Bầu không khí ngọt ngào lúc nãy giờ đã biến mất hoàn toàn. Những gì đang bao phủ quanh cô bây giờ chỉ là cảm giác nguy cấp và sát khí.
“Tôi sẽ không giao cậu ấy cho cậu đâu.”
“Nói hay lắm. Không biết cậu ấy nghĩ sao nhỉ?”
“...!”
“Cậu ấy luôn tìm tới tôi vì những lời khuyên. Cũng có nghĩa là cậu ấy tin tưởng tôi hơn bất cứ ai.”
Hisame nhăn mặt vì tức giận. Tay cô đặt lên đầu Kouta. Điều này đã động vào dây thần kinh của Chris. Đừng chạm vào cậu ấy. Đây là lần duy nhất cậu có thể tận hưởng tư thế đó đấy.
Chris quay mặt về phía Hisame. Cô thì thầm với nụ cười quỷ quyệt.
“--Không cẩn thận là tôi cướp Kouta từ tay cậu đấy nhé.”
vẻ mặt của Hisame đông cứng lại.
Chris cười như một nhân vật phản diện độc ác và rời khỏi chỗ đó với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
(Tôi biết cậu không dự định như này nhưng tôi sẽ khiến cho bạn gái cậu trở nên hung hăng hơn.)
Kouta và Chris càng thân thiết với nhau, mối quan hệ của họ sẽ càng tiến triển nhanh hơn. Nó đúng như những gì Chris đã dự liệu.
Kouta sắp sửa tỉnh dậy sau khi chợp mắt vì cảm nhận được bầu không khí kì quái.
“Còn tệ hại hơn nữa khi ngủ ngon đến vậy ở giữa chiến dịch đấy!” Chris vặn lại.
Trước sự phiền muộn của trái tim mình, Chris chạy nhanh nhất có thể dọc hành lang.