Con tàu kêu ầm ầm và rung lắc.
Kouta nắm chặt dây treo và nhìn ra ngoài cửa sổ. Chuyến tàu băng qua một thị trấn nhuốm màu hoàng hôn, nhưng cậu chẳng thể quan sát được cảnh vật.
Kế bên cậu là Hisame, cũng giống như cậu, cô đang bám vào tay cầm.
Hai người bọn họ đang lặng lẽ đan đôi bàn tay của mình vào nhau.
“...”
“...”
Dù cho đôi tay đang nắm chặt, hai người vẫn im lặng.
Kouta lặng lẽ liếc nhìn sang Hisame bên cạnh.
Cô nàng đứng thẳng lưng, mắt nhìn thẳng về phía trước. Gò má cô hơi ửng đỏ, có lẽ là bởi ánh chiều tà. Kouta hiện tại có lẽ cũng đang đỏ mặt nhưng rõ ràng không phải là do ánh nắng rồi.
Sau khi chắc chắn không có bất cứ học sinh cùng trường nào xung quanh, hai người bọn họ rời trường cùng nhau.
Kể từ cái ngày “chiến dịch cơm trưa” diễn ra, Hisame bắt đầu thích về nhà cùng với Kouta. Theo Chris, đây chính là thành quả của chiến dịch. Đã gần ba tuần kể từ khi cậu và Chris thành lập một liên minh, và độ thân mật giữa Kouta và Hisame cũng đã tăng lên đáng kể.
(Bình tĩnh nào, mình…sẽ ổn thôi. Chris cũng đã bảo rằng sẽ ổn thôi. Thôi đi nào, tôi ơi.)
Hôm nay, Kouta có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Và đó chính là rủ Hisame đi hẹn hò vào ngày nghỉ.
Cậu đã để dành đủ tiền từ việc làm thêm và tiền tiết kiệm của mình rồi. Bất luận thế nào, cậu vẫn muốn đi hẹn hò với Hisame vào cuối tuần này. Và để làm vậy, cậu cần phải rủ Hisame được vào hôm nay, tức là thứ sáu.
“Kouta-kun, mình có thể yêu cầu một chuyện được không?”
Cậu bị giật mình bởi nước đi trước của cô.
“L-Là chuyện gì vậy…?”
Hisame siết chặt bàn tay của Kouta.
Biểu cảm của cô nàng trông nghiêm túc tới nỗi cứ như thể cô đang phải đối mặt với một vụ khủng hoảng quốc gia vậy. Kouta cũng phải nuốt nước bọt.
“...Vào cuối…cuối…cuối..!”
Kouta nhìn Hisame, người đang cố nói gì đó giữa âm thanh ồn ào của chuyến tàu.
“Mình muốn được nói chuyện với cậu thật lâu vào cuối tuần…”
Ngay sau khi nói ra, Hisame liền quay mặt đi nơi khác. Khói đang bốc lên từ đầu cô nàng.
Kouta nhẹ nhõm khi nghe được điều đó.
“Tất nhiên là mình sẽ gọi cậu rồi. Gần đây, chúng ta luôn gọi cho nhau mỗi tối cho tới tận khi thiếp đi kia mà.”
Hisame gật đầu.
“...Ban đêm vẫn có con chồn cái quỷ quyệt đó, cậu biết đấy.”
“Ý cậu “quỷ quyệt” là sao cơ…?”
Hisame cau có nhìn vào khoảng không vô định.
‘Chỉ là một phép ẩn dụ thôi.”
“Hử…”
“Ngày nghỉ thì lại còn nguy hiểm tợn. Con chồn cái quỷ quyệt đó lúc nào cũng ở cạnh Kouta.”
Hisame lại siết chặt tay Kouta hơn nữa, khiến cậu cảm thấy có hơi đau. Một thông báo không rõ ràng vang lên, báo cho Kouta biết nhà ga cậu sẽ xuống.
“Này, anou, ngày mốt, hay đúng hơn là chủ nhật, cậu có rảnh không? Mình muốn đi hẹn hò với cậu.”
Cô giật bắn người.
Tuy vậy, Hisame vẫn hướng mắt về phía trước. Dường như mang tai cô đã bắt đầu đỏ lên nhưng cậu không thể xác nhận được điều đó.
Hisame nói với giọng đều đều.
’’Mình có rảnh.”
“Vậy à. Tốt rồi. Mình sẽ cho cậu biết địa điểm gặp mặt sau nhé?’
“Ừm.”
Việc Hisame có hào hứng với cuộc hẹn hay không thì vẫn là một ẩn số, nhưng cậu đã nhận được cái gật đầu rồi. Con tàu dần lăn bánh chậm lại.
“Vậy gặp lại vào chủ nhật nhé.”
Kouta vẫy tay với Hisame và xuống tàu.
“Oh yeahhhhhhhhh–!”
Trong nhà ga, Kouta một mình hét lên vui sướng.
Cậu cuối cùng cũng đã quyết định được ngày để hẹn hò với Hisame. Căng thẳng đến phát điên luôn mất.
“Chúc mừng nhé, cậu cuối cùng đã chọn được ngày để cầu hôn rồi đấy.”
Kouta quay người lại lúc có ai đó nói với cậu từ đằng sau. Đồng minh của cậu, Chris, đang mỉm cười với Kouta.
Kouta gãi đầu nói, “Ồ…”
“Có chắc là cậu muốn tôi cầu hôn không đấy…?”
“Tôi đã bảo với cậu là tôi nghe được từ ba mình rồi mà,” Chris nói, đặt tay lên môi.
“Sự chuẩn bị cho cửa hàng ở nước ngoài đang khá trơn tru. Bố của Kouta sẽ sớm trở về Nhật Bản vào tuần sau. Nếu muốn cầu hôn, thì tuần này chính là thời điểm thích hợp.”
“Haa~, trước đây tôi chưa từng đi hẹn hò vào ngày nghỉ luôn đó…”
“Cậu biết là lịch trình của cậu rất gấp nhỉ? Lý do tôi thúc đẩy cậu bằng một chiến lược tích cực là do bởi chúng ta không có nhiều thời gian đến vậy đâu…Cậu đã nói cho cô ấy địa điểm hẹn hò chưa đấy?”
“Không, vẫn chưa. Tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu ấy sau.”
“Vậy à. Tôi rất muốn thấy vẻ mặt cô ấy khi cậu báo địa điểm hẹn đấy, nhưng mà ổn thôi.”
Chris bảo cậu đến công viên giải trí Hanabatake. Nơi đây là công viên giải trí lớn nhất trong tỉnh. Trẻ em địa phương thường đến đó khi còn học mẫu giáo hoặc mới vào tiểu học, và Kouta vẫn còn nhớ lúc mình tự đi đến đó khi vẫn còn mầm non.
Khi cậu sắp sửa nhắn tin cho Hisame, Kouta đột nhiên chững lại.
“Này, cậu có chắc chúng tôi nên đi hẹn hò ở Hanabatake không đấy? Tôi nghĩ Hisame sẽ thích đi đến nơi nào đó trưởng thành hơn đó–?”
“Kouta có biết không nhỉ? Tojo-san có một cây bút chì cơ của Poppy-kun đấy, linh vật của công viên giải trí Hanabatake.”
Kouta lắc đầu. Cậu chẳng biết gì sất.
‘Nhỏ còn có một chiếc khăn tay Poppy-kun trong cặp nữa cơ. Trên ốp lưng điện thoại, cũng có một miếng dán hình Poppy-kun. Và phía sau chiếc ghế đẩu piano lớn nhất trong phòng của nhỏ, lại có một chú Poppy-kun nhồi bông nữa–”
“G-Gượm đã nào, cậu nghe đâu ra mấy chuyện này vậy!?”
“Tôi là đồng minh của cậu mà.”
Chris mỉm cười tự hào.
“Tôi biết tất cả mọi thứ cần biết về Kouta và bạn gái cậu.”
Kouta vứt bỏ những dòng suy nghĩ của mình.
Những mệnh lệnh của Chris chưa bao giờ sai dù chỉ một lần. Kể từ khi thành lập một liên minh với Chris, tất cả những gì cậu phải làm chỉ là nghe theo cô ấy.
Nói xong, Chris nắm lấy tay Kouta. Ngón tay họ đan vào nhau.
Kouta và Chris ngày càng trông giống tình nhân hơn. Họ nắm tay nhau. Tất cả những gì đã luyện tập với cô ấy đều đáng giá cả.
Gương mặt Chris ở rất gần.
Kouta không thể tránh ánh mắt của mình khỏi nụ cười tinh quái, xấu xa của cô nàng.
T rước đâ yKouta chưa từng nắm tay với con gái, vậy nên cậu không thể làm vậy với Hisame, và thế là Chris đã nói, “Luyện tập với tôi nào.”
“Ừ thì, vì tôi đã luyện tập với cậu, rào cản với việc nắm tay Hisame đã hạ xuống rồi…”
“Vậy đến lúc thực hiện bước tiếp theo rồi.”
“tiếp theo sao?”
“Để xem nào,” Chris ghé sát thì thầm.
“Ví dụ như hôn này–”
“Cái…!?”
Cậu vội vàng tránh xa khỏi Chris.
Ánh mắt cậu, một cách tự nhiên, bị hút vào đôi môi cô nàng.
“...Tôi không thể làm vậy được.”
Kouta lí nhí nói.
Cậu thậm chí còn tức giận với Chris vì lại chu môi ra một cách thiếu phòng bị như vậy. Kouta cao giọng một cách luống cuống.
“Đó không phải là thứ cậu nên luyện tập đâu, đúng chứ!? Đừng có xem nhẹ chuyện đó như vậy. Việc chúng ta là đồng minh không có nghĩa là chúng ta có thể làm một việc như vậy–!”
“Tôi đùa tí mà.”
Kouta ngậm miệng lại.
Cậu nghe thấy tiếng cười khúc khích, dường như đang rất vui vẻ. Giọng nữ cao vang vọng khắp nhà ga vắng vẻ, ngày một lớn hơn, và Chris gần như cười đau cả bụng.
“Mồ~ Kouta, cậu nghiêm túc quá đấy, sao phải nghiêm trọng đến vậy cơ chứ. Tất nhiên chỉ là đùa thôi mà.”
Chris quệt đi những giọt lệ ở khóe mắt.
Kouta cảm thấy có chút tệ và ngoảnh mặt đi nơi khác.
“Cậu đùa cái kiểu tôi chả hiểu nổi luôn ấy..”
“Tôi cũng sẽ không trao nụ hôn đầu của mình chỉ để luyện tập đâu.”
“N-Nụ hôn đầu ư!?”
“Sao, có gì bất ngờ à? Cậu nghĩ trước đây tôi từng hôn người ta rồi à?”
“Không, vấn đề là ở chỗ đó…sao cậu lại có thể đùa kiểu đó được chứ! Cậu tính sao nếu tôi làm thật hả!?”
“Hmm? Cậu biết đấy Kouta, cậu không thể ngay lập tức hôn tôi được đâu mà, đúng chứ?’
“Ừ, phải nhỉ…!”
‘Nhỏ hoàn toàn đi guốc trong bụng mình rồi, và chỉ đang chơi đùa với mình mà thôi. Làm sao mà đỡ được đây,” Kouta nghĩ.
Một đoàn tàu tốc hành băng qua nhà ga.
Hòa vào âm thanh gầm rú của đoàn tàu,
“...Haa, tớ muốn hôn cậu…”
Chris nói gì đó. Một cơn gió từ đoàn tàu khiến mái tóc óng vàng của cô tung bay. Bởi thế cậu đã không thể nhìn thấy được vẻ mặt của cô.
Khi đoàn tàu tốc hành dần mất hút, Chris nhìn cậu. Gương mặt cô trông thật rạng rỡ và vui vẻ.
“Kouta, về nhà cùng nhau nào.”
“Ừm,” Kouta đáp lời.
Cậu theo sau Chris, người đang xắn gấu váy.
“Này, nói chuyện tí được không?’
Đó là vào tối thứ bảy, lúc Kouta đang mải chuẩn bị cho cuộc hẹn ngày mai thì Chris tiến lại chỗ cậu.
“Kouta, cậu tính cầu hôn bạn gái mình kiểu gì vậy?”
“Sao cậu lại hỏi vậy–?”
“Thử cầu hôn tôi bây giờ đi.”
“Sao cơ?” Kouta sặc sụa.
Chris nhìn Kouta như thể đang muốn dò xétcậu.
“...Không, như vậy có hơi vô lý đấy…”
“Đùa thôi.”
Cô ấy cười.
“Tôi chỉ đang tự hỏi liệu Kouta có thể cầu hôn đúng cách hay không thôi. Mấy vụ này trên mấy cái phim truyền hình thấy hoài à. Người đàn ông sẽ quỳ gối xuống và chìa một chiếc nhẫn ra, và tôi tự hỏi liệu Kouta cũng có thể làm vậy hay không thôi.”
“A-À” sau khi thốt lên như vậy, cậu chợt nhận ra.
“À, chiếc nhẫn!”
Tại sao cậu có thể quên nó được chứ, cậu nghĩ. Chris lắc đầu với gương mặt tái nhợt của Kouta.
“Thực tế thì, dựa trên tình tình tài chính của cậu thì hơi bị khó mua nhẫn đó.”
“Tôi chỉ mới nghĩ đến chi phí cho cuộc hẹn thôi…”
“Tôi cũng đã nghĩ vậy, vậy nên tôi đã chuẩn bị vật thay thế rồi đây.”
Chris lấy ra một cái hộp nhỏ.
Lúc cô mở nó ra, Kouta giật mình.
Bên trong chiếc hộp là một bông hoa hồng mẫu đơn màu đỏ thẫm. Sắc đỏ của bông hoa đập vào mắt cậu.
“Đây là một bông hồng vĩnh cửu đấy. Cậu không nghĩ việc tặng hoa cho ai đó để bộc lộ tình cảm là một ý tưởng tuyệt vời à?”
“Cậu chuẩn bị mấy thứ này từ bao giờ rồi vậy…?”
“Bởi vì tôi là đồng minh của cậu mà.” Chris cười.
“Kouta này, cậu có biết ngôn ngữ của hoa hồng không?”
“Không…”
“Mỗi loại hoa hồng đều có một ý nghĩa khác nhau, nhưng một bông hồng mẫu đơn thì mang ý nghĩa là ‘Đối với tôi bạn là tất cả.”
“‘Đối với tôi bạn là tất cả’nhỉ…”
Hoàn hảo, cậu nghĩ.
Hisame là người duy nhất cậu sẽ cầu hôn, vì vậy Kouta và Chris đã làm tất cả những gì có thể để chuyện đó xảy ra.
“Cậu còn nuối tiếc gì nữa không?”
“Nuối tiếc ư…?”
“Cậu có hối tiếc gì về những chuyện cậu đáng lẽ phải làm hay những gì cậu ước mình đã làm để có thể cầu hôn thành công không?”
Kouta suy nghĩ trong chốc lát.
“Không,” cậu khẳng định với cô.
“Cũng đã ba tuần rồi kể từ khi chúng ta thành lập nên một liên minh để giải trừ hôn ước của chúng ta. Cậu đã làm tất cả những gì có thể rồi. Có lẽ Hisame và tôi đã trở nên giống tình nhân hơn lúc ban đầu rồi.”
‘Ừ thì hai người khởi đầu tệ lắm luôn ấy.”
“Tôi không biết phải đối xử với bạn gái của mình thế nào cho phải, nên tuy đã hẹn hò được hai tháng nhưng chẳng nhích lên được tí nào cả.”
Sau khi Chris xuất hiện, mọi sự đã bắt đầu có sự đổi thay.
Cậu bắt đầu cùng đi đến trường với Hisame, ăn trưa cùng nhau, và nắm tay nhau.
Tấ cả đều là nhờ có Chris.
“Sao mà tôi hối tiếc được. Chúng ta đã cố hết mình rồi mà?”
Chris thở dài.
“Haha, ahahahaha–!”
Cơ thể run rẩy, Chris cười như một kẻ tâm thần vậy. Kouta chẳng hiểu nỗi có chuyện gì buồn cười à. Bộ câu nói của cậu có gì buồn cười hay sao?
“Cậu nói đúng, Kouta. Chúng ta đã cố hết sức rồi, và cho dù có thất bại đi chăng nữa, cũng không phải là lỗi của cậu.”
“Không phải lỗi của tôi ư…?”
Đúng vậy, Chris lạnh lùng nói.
“Cô ấy không phải là người thích hợp để ở cạnh bên Kouta khi ấy.”
Số phận.
Liệu cậu và Hisame có bị ràng buộc bởi số phận không? Cậu không biết được. Kouta chưa từng có cảm giác về cái gọi là số phận trong cuộc đời mình.
Chris vui vẻ nói với Kouta, người đang trưng ra vẻ mặt khó hiểu.
“Nếu lời cầu hôn của cậu không thành, cậu có thể tham gia chuyến du ngoạn đau lòng cùng với tôi.”
“Hử!?”
“Tôi sẽ đem cậu đến một căn biệt thự trên một hòn đảo phía nam bằng chuyên cơ riêng của mình.’
“Vậy là sao chứ? Không, chờ chút đã. Cậu đã bảo rằng cậu sẽ không thể nào vui vẻ nếu lời cầu hôn thất bại mà.”
“Tôi sẽ xoa dịu cậu bằng bộ đồ bơi của mình nhỉ?”
Từ “Này…” quá mờ nhạt để có thể nghe rõ.
Chris cười khúc khích.
“...Cậu đang đùa à?”
Rõ ràng cô ấy lại đang trêu chọc mình, cậu nghĩ.
Chắc chắn rồi, Chris nói.
“Đùa thôi.”
Quay người bỏ đi, cô kéo mở cánh của trượt của căn phòng kiểu Nhật.
“Ngủ ngon, Kouta.”
Chẳng cần đợi Kouta đáp lại, cô đóng cánh của trượt lại.
Dường như cô ấy có hơi lãnh đạm quá mức. Có lẽ Chris, đồng minh của cậu, cũng đang lo.
Sáng hôm sau, ngày Chủ Nhật.
Kouta đang đứng đợi Hisame ở lối vào công viên giải trí Hanabatake.
Đồng hồ đang chỉ 9:55. Thời gian hẹn trước là mười giờ, nhưng Kouta đã đứng đợi được ba mươi phút rồi vì Chris đã đá cậu ra khỏi nhà để cậu không khiến Hisame phải đợi.
“Cậu cũng đến công viên giải trí luôn à?”
Kouta hỏi Chris lúc họ rời khỏi nhà.
Chris mỉm cười vui vẻ.
“Kouta đang dần hiểu tôi hơn rồi đấy.”
“Cậu là đồng minh của tôi. Tôi biết đời nào cậu lại đi phó thác toàn bộ cái nhiệm vụ cuối cùng cho một mình tôi chứ.”
“Lần này tôi sẽ chỉ quan sát từ xa thôi, không can thiệp vào nhiều lắm đâu.”
Kouta cảm thấy có đôi chút bất an.
“Yên chí đi. Rất nhiều thứ kì lạ sẽ xảy ra ở công viên giải trí hôm nay đấy.”
“Là sao vậy?”
“Tôi đã thiết lập công viên để màn cầu hôn của cậu thành công mĩ mãn đấy.”
“Cậu giở trò gì thế? Cậu không thể cứ thiết lập cái gì đó trong công viên giải trí được!”
“Cậu quên mất rồi hả? Tôi là Christina Westwood của thế giới này đó.”
Cô mỉm cười đắc thắng.
“Kouta chỉ cần xuôi theo thôi. làm theo và rồi cuộc hẹn hò của cậu sẽ diễn ra tốt đẹp.”
Cậu kinh ngạc, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm. Chiến lược của Chris đã cứu cánh cậu rất nhiều lần trước đây. Cậu chắc chắn rằng lần này mình cũng có thể tin ở cô ấy.
“Xin lỗi vì đã để cậu phải đợi.”
Bỗng dưng có ai đó gọi Kouta.
(Wow, thường phục của Hisame…!)
Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô trong bộ thường phục. Trong khi đồng phục tạo cảm giác rằng cô ấy ăn mặc rất đẹp, thì trang phục thường ngày lại khiến cô trông có phần nữ tính hơn. Ngực cô rõ ràng cũng rất “đồ sộ” nữa.
Hisame uốn éo ra chiềukhó chịu.
“Cảm ơn vì đã rủ mình đi hẹn hò hôm nay.”
“Không, không. Mình mới là người cần xin lỗi vì đã không thể rủ cậu đi hẹn hò…”
“Có lý do nào để cậu chọn nơi này cho buổi hẹn hò không?”
Hisame ngước nhìn lên cổng vào của công viên giải trí. Ánh nắng trưa phản chiếu cánh cổng hình Poppy.
Kouta gãi đầu.
“Erm, chỉ là mình nghĩ cậu sẽ thích nơi này…”
“...Vậy à.”
Cô nàng nghe có vẻ không vui. Kouta nghẹn ngào, tự hỏi liệu mình có đang xúc phạm cô hay không.
“Đương nhiên là mình thích linh vật của công viên giải trí này rôi. Nhưng ban đầu, Kouta-kun…”
Rồi, Hisame ngừng nói.
Kouta quan sát Hisame ngập ngừng.
“Ban đầu mình sao cơ…?”
Khi họ chạm mắt, Hisame tức giận quay mặt đi nơi khác.
“Đi thôi nào. Khoảng thời gian hiện tại quan trọng hơn quá khứ.”
Kouta hấp tấp nối gót theo sau Hisame, mái tóc đen dài khi cô băng qua cổng vào. Cậu đan tay vào bàn tay cô.
Hisame quay mặt đi nơi khác nhưng vẫn nắm tay Kouta.
Lúc họ bước qua cổng vào cùng nhau.
“Chúc mừng~!”
Tiếng pum-pum-pum vang lên và một quả bóng vỡ ra trên đầu họ.
“Chúng ta vừa đón lượt khách thứ mười triệu! Xin chúc mừng!”
Một nhân viên tươi cười nói “Thật là đáng nhớ,” và dán lên đồ của bọn họ những hình dán, chúng là hình dán Poppy-kun.
“Chào mừng vị khách thứ mười triệu!” Kouta đã bị thuyết phục khi nhìn thấy tấm băng rôn.
(Vậy ra đây là một điều bí mật à!)
Những lời của Chris ùa về, “Rất nhiều thứ kì lạ sẽ xảy ra ở công viên giải trí hôm nay đó.” Đây hẳn là một phần trong kế hoạch của cô ấy rồi.
“Bất ngờ thật đấy. Mình không nghĩ rằng lại có thứ như này.”
Hisame nhìn chằm chằm vào hình dán trên quần áo của mình với vẻ mặt trống rỗng.
“Mình nghĩ hôm nay sẽ vui lắm đây.”
Hisame trông rất hạnh phúc, trong tâm trí Kouta đang tạo một tư thế chiến thắng.
Hôm ấy là một ngày chủ nhật nắng đẹp.
Có rất nhiều khách tham quan công viên. Những gia đình và các cặp đôi là nổi bật nhất. Thỉnh thoảng, bạn có thể nghe thấy tiếng la hét phát ra từ chiếc tàu lượn siêu tốc.
“Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây?”
Kouta mở bản đồ công viên ra và xem xét.
Cậu đã quyết định được địa điểm mình sẽ cầu hôn vào cuối buổi hẹn. Đó chính là quảng trường đài phun nước ở cuối công viên. Có vẻ là khi trời tố nơi đó sẽ được thắp sáng, và Chris bảo rằng nơi ấy có bầu không khí thích hợp nhất.
Còn ban ngày thì, cậu chỉ cần đi chơi xung quanh và hiểu hơn về Hisame, nhưng–
“Kouta-kun, mình muốn thử cái này.”
“Là gì vậy?”
“Mình có thể thử trò bắn bia kia được không?”
“Được chứ, đi thôi.”
“Cảm ơn cậu.”
Hisame trả một trăm yên và nhận một khẩu súng hơi từ nhân viên. Cô nhắm mục tiêu và giương súng lên.
Thật tuyệt khi thấy một cô gái như Hisame với hào quang lạnh lùng cầm một cây súng. Lúc Kouta đang ngắm nhìn nét quyến rũ mới mẻ của cô nàng.
“...Không được. Nó không chịu đổ kìa.”
Hisame, người đã dùng hết số đạn của mình, buông thõng đôi vai.
“Cậu đang nhắm cái nào vậy?”
“Con búp bê Poppy siêu bự.”
Có một con búp bê nhồi bông trên kệ. Nó có khuôn mặt Poppy đỏ tươi, nhưng với kích thước đó thì trông giống như mặt trời hơn.
“Cậu không thể mua búp bê Poppy siêu bự ở quầy hàng lưu niệm được. Chỉ có thể kiếm được chúng ở quầy bắn súng thôi.”
“Cậu biết nhiều thật đấy.”
“Mình đã tới đây vài lần.”
Tiếng -bốp bốp và tiếng trẻ con vang vọng khắp không gian. Một gia đình đang cố nhắm vào một con thú nhồi bông nhỏ hơn nhiều so với Poppy siêu bự. Tuy nhiên, họ vẫn chưa thể bắn rơi nó được.
“Hiểu rồi, dường như rất khó để có thể bắn rơi một con thú nhồi bông kích cỡ đó.”
“Ừm, mình có thể bắn trúng, nhưng nó không chịu rơi xuống.”
“Có lẽ mình sẽ thử.”
Kouta trả một trăm yên và được nhân viên đưa một khẩu súng hơi.
Kouta nhắm bắn vào con thú nhồi bông siêu to khổng lồ.
(Ước gì mình có thể lấy nó cho cô ấy ở đây, nhưng mình chưa từng chơi qua trò này trước đây…)
Trước khi cậu có thể làm bất cứ thứ gì, Kouta kéo cò. Một tiếng -bốp- to vang lên.
Ngay sau đó, con búp bê ngã xuống.
“Ểe!?”
Không chỉ Hisame, mà Kouta cũng thét lên.
Con búp bê Poppy, trông như chẳng thể nào ngã, đã lật nghiêng và rơi xuống.
“Kouta-kun, tuyệt thật đấy…!”
Hisame hào hứng nói.
“Mình chưa từng thấy ai làm ngã được nó! Cậu làm được rồi kìa!”
Cô nàng ôm chặt cánh tay Kouta và hét lên thích thú. Kouta cảm thấy có gì đó mềm mềm ấn vào tay nên nhanh chóng đẩy Hisame ra và nói rằng cậu sẽ đi nhận phần thưởng.
(Nghiêm túc đấy à…sao có thể chứ!?)
Không, không phải. Chuyện bình thường thôi.
Đây ắt hẳn là kế hoạch của Chris rồi.
Công viên giải trí này chắc chắn phải có một mánh khóe nào đó để tăng sự yêu thích của Hisame.
Khi cậu đi tới chỗ nhân viên và nhận con thú nhồi bông.
“Woooow~, con thú nhồi bông!”
Cậu nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ.
Một cậu bé lớp dưới ở trường tiểu học khóc khi nhìn thấy con búp bê trên tay Kouta. Mẹ cậu bé ở gần đó, dỗ dành cậu.
“Đừng khóc! Mẹ sẽ mua cho con một con khác ở cửa hàng quà tặng…”
‘Không, con không muốn cái đó, cái lớn nhất! Con muốn cái lớn nhất cơ!”
“Đừng có ích kỷ như vậy. Hãy lấy một con khác vào lần tới chúng ta tới đây.”
“Lần tới là bao giờ cơ!? Ngày mai con phải lên máy bay rồi mà!”
“Mình gặp rắc rối rồi”, cậu nghĩ.
Nhưng ngay cả Kouta cũng không thể thỏa hiệp với chuyện này. Con búp bê này là dành cho Hisame. Cậu sẽ tặng cô ấy như một món quà, và cậu sẽ nhận được sự ưu ái từ Hisame…
“Anou, nếu cô không phiền.”
Kouta đưa con thú nhồi bông ra với người mẹ và đứa trẻ.
Cậu bé dừng khóc ngay lập tức, và người mẹ nhìn Kouta với vẻ ngạc nhiên.
…Cậu biết rằng mình đang phá hủy kế hoạch của Chris…Nhưng cậu không thể nhắm mắt làm ngơ một đứa trẻ đang khóc được. Và hơn nữa, đây là thứ cậu gian lận mà có được.
“Aa, không, bọn cô không thể nhận nó được…” người mẹ nói với vẻ thất vọng, nhưng Kouta lại lắc đầu.
“Cháu là người ở đây, cháu có thể ghé nơi này bất cứ lúc nào. Cháu sẽ lấy con búp bê vào lần tới vậy.”
Đây là kế hoạch của Chris, và cậu có thể lấy được nó. Cậu biết rằng mình sẽ không thể lấy được nó vào lần tới. Kouta biết rõ điều đó, nhưng cậu vẫn nói vậy.
Cậu đưa con thú cho cậu bé. Ôm lấy con thú nhồi bông to bự, cậu bé mỉm cười và nói, “Cảm ơn anh…”. Người mẹ và cậu bé cúi đầu, “Xin thứ lỗi,” rồi bước đi.
Ngay khi họ rời đi, Kouta chạy về chỗ Hisame.
Cậu cúi đầu mạnh mẽ với cô gái đang nhìn vào phần thưởng của trò bắn súng.
“Mình xin lỗi, Hisame! Con búp bê đó mình lỡ cho mất rồi, cậu bé du khách muốn nó, vậy nên mình chỉ–!”
Cô ấy đã rất vui khi cậu lấy được con búp bê nhưng cậu lại đưa nó cho người khác mà không nhận được sự đồng thuận của cô. Kouta đã sẵn sàng đón nhận cơn giận của cô, nhưng,
“...Mình nghĩ như vậy rất giống với Kouta-kun đấy…”
“Sao cơ?” Kouta ngước lên.
Hisame đã rất trông đợi ngày hôm nay.
“Giờ mình lại có thêm lý do để cùng quay lại đây với Kouta-kun rồi.”
“Ah, chuyện đó…”
“Cậu có thể lấy con búp bê vào lần tới.”
Nói xong, cô nhanh chóng rời đi.
(Như vậy có nghĩa là cô ấy sẽ đi hẹn hò với mình nữa ấy hả…?)
Lúc Kouta còn đang mải nghĩ ngợi về điều đó, Hisame dừng lại giữa đường. Kouta vội chạy nhanh về phía cô, cùng lúc cô cũng quay lại nhìn cậu.
*
Địa điểm đã thay đổi, hướng đến trung tâm của công viên giải trí. Chỉ hôm nay, lối vào ngọn đồi có thể nhìn ra công viên giải trí được cắm một tấm bảng cấm vào.
Trên đỉnh ngọn đồi.
“Ahhh, điều Kouta đã làm đúng là tuyệt vời mà! Đặt cảm xúc của một đứa trẻ đang khóc lên trên kế hoạch của chính mình. Cậu ấy tốt bụng quá đi mất! Haa, mình yêu cậu ấy, mình yêu cậu ấy, mình thật sự rấtttt yêu cậu ấy!”
Chris đang quằn quại trong khi nhìn qua ống nhòn của mình. Cô nàng đang đeo một chiếc tai nghe lớn và hai bím tóc vàng thì rối bù.
Cuộc đối thoại giữa Kouta và Hisame được truyền tới tai nghe của cô.
Mấy hình dán kỉ niệm được đưa cho bọn họ khi cả hai đang ở cổng vào là một máy ghi âm và có một bộ định vị GPS được gắn vào nó. Tất nhiên, việc họ là lượt khách thứ mười triệu hiển nhiên là nói dối rồi.
Một cô hầu mặc đồ đen quở trách Chris vì đã cao giọng và nhăn mặt.
“...Cô chủ à, chũng ta không thể nghe họ qua radio nếu cô không chịu giữ im lặng đâu.”
Trên đỉnh đồi dày đặc những chiếc radio lớn, loa và màn hình điều khiển, tạo nên một bầu không khí u ám. Hozuki chịu trách nhiệm cho tất cả những thứ này.
Có một tiếng rè, và một giọng phụ nữ phát ra từ chiếc loa.
“Đội 0021, chiến dịch B thành công.”
“...Nghe rõ.”
Hozuki quay trở lại với một bộ đàm.
Chris nhìn qua ống nhòm của mình, quan sát thấy người mẹ và đứa trẻ du khách, người đã được Kouta cho con gấu búp bê. Cô ta có một bộ đàm trong túi xách.
“Fufu, bao nhiêu người đã điều điều động cho chiến dịch này vậy?”
“Năm trăm ba mươi sáu.”
Hozuki đáp lại, mắt nhìn vào màn hình điều khiển đang hiển thị bản đồ của công viên–tín hiệu GPS đang di chuyển đến đó.
“...Toàn bộ những người ở công viên hôm nay đều là người của chúng ta, ngoại trừ Kouta Gouzanji và Hisame Tojo.”
“Hoàn hảo”, Chris nói, khóe miệng cong lên.
Có lẽ Kouta đã biết được rằng việc con thú nhồi bông ngã là kế hoạch của Chris. Nhưng cậu ấy có lẽ không hề hay biết rằng chính người mẹ và đứa trẻ đó cũng là một phần của Chiến dịch B.
Để giúp màn cầu hôn của Kouta diễn ra thật trơn tru, Chris đã thuê toàn bộ công viên giải trí. Toàn bộ nhân viên và du khách hôm nay đều là những người được Chris đặc biệt tuyển chọn cho chiến dịch lần này. Đó là một thứ chỉ có thể thực hiện được bởi một người cực kì giàu có.
Bất cứ nơi nào mà Kouta và Chris, ghé thăm, Hozuki sẽ gửi mệnh lệnh thông qua radio, và hàng loạt những sự kiện sẽ xảy ra một cách có chủ đích.
Chris quan sát Kouta qua ống nhòm và cười nhạt.
“Lúc này đây, Kouta, đây chính là Christina Westwood của thế giới đó. Cậu có thể tiến đến màn cầu hôn được rồi!”
“Mọi người chú ý. Đối tượng đang trên đường đến Poppyland Adventure. Hiện chúng ta sẽ tiến hành Chiến dịch E.”
***
Kouta và đối phương quyết định tham gia một chuyến tham quan. Họ xếp hàng ở Poppyland Adventure, một nơi gần đó.
Chuyến tham quan này là một chuyến đi bằng xe đẩy nhỏ hai chỗ ngồi qua một hang động. Đó không phải là kiểu một chuyến đi để la hét, vậy nên họ có thế an tâm tham gia.
“Nhanh thật đấy.”
“Ừ. Mình cứ nghĩ sẽ phải đợi lâu hơn vì hàng người xếp hàng cơ.”
Trông rất đông đúc, nhưng chỉ sau độ năm phút, đã tới lượt của Kouta rồi.
Nhân viên giục Hisame lên xe đẩy, Kouta ngồi kế bên cô.
“Vì rất nguy hiểm, vậy nên làm ơn đừng nhảy khỏi xe đẩy dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.”
Sau khi nói sơ qua các biện pháp an toàn, xe đẩy bắt đầu di chuyển với tốc độ cao.
Những bức tường và trần của hang động được trang hoàng bằng những bông hoa. Giữa rừng hoa, nơi đây chỉ có mình Kouta và Hisame.
‘Hisame, cậu thường đến công viên giải trí này mà nhỉ?’
“Vâng.”
“Cậu đi với ai vậy?’
Cậu đã luôn thắc mắc.
Cậu chưa từng thấy Hisame thân thiết với bất kì ai ở trường. Cậu tự hỏi liệu cô có bạn ở bên ngoài trường để có thể cùng nhau đến công viên giải trí à.
“Mình đến đây với anh trai.”
“Ồ, cậu có anh trai à! Bất ngờ thật đấy.”
“Bất ngờ ư?”
“Không, chỉ là mình từng nghĩ cậu là con một…”
Trông giống vậy bởi trong lớp, Hisame là một người cô độc.
“Anh trai của Hisame cũng là thiên tài à?”
“Không, Anh ấy rất bình thường, không như mình.”
Kouta cảm thấy giọng nói của cô run rẩy một cách kì lạ.
Kouta nhìn sang bên cạnh, Hisame đang ngây người nhìn vào một bức tường hoa.
‘Chẳng lẽ cậu không thích bị gọi là ‘thiên tài’ à?”
Cậu nghĩ lại. Khoảng thời gian cậu đã ở bên cô cho tới tận nay. Những cuộc trò chuyện giữa họ. Những lần thoáng nhìn qua gương mặt cô ấy.
Hisame trả lời mạch lạc câu hỏi rụt rè của Kouta.
“Mình không thích.”
“Tại sao vậy…?”
“Bởi vì nó thật kì quặc.”
Một Kouta bình thường chẳng thể nào hiểu được ngay ý nghĩa của nó.
Âm thanh của chiếc xe đẩy chạy ngang qua hòa cùng giọng nói của Hisame.
“Khi mọi người nói ‘thiên tài…’ mình cảm thấy có một rào chắn mạnh mẽ giữa mình với những người khác. Thực tế, mọi người trong lớp đều giữ khoảng cách với mình và lo lắng về mình. Khi mình tham gia vào một cuộc trò chuyện, bầu không khí sẽ trở nên khó xử. Có lẽ là do mình khác biệt và kì quặc chngaw.”
Chùn mắt xuống, Hisame nhẹ nhàng thở.
“Mình muốn được bình thường. Trở thành một thiên tài…”
“Không, Hisame!”
Kouta nói lớn.
“Mọi người giữ mình là do bởi họ nghĩ Hisame rất tuyệt vời! Không phải do cậu kì quặc đâu. Mọi người thực sự rất muốn được trò chuyện với Hisame nhiều hơn nữa.”
“Thật vậy ư? Mình không tin nổi.”
“Ừ, đúng vậy! ý mình là, Hisame được tỏ tình rất nhiều đúng chứ. Không phải đó là bằng chứng cho việc có rất nhiều người muốn hiểu hơn về cậu hay sao?”
Hisame ngập ngừng đôi chút.
“Là vậy ư…?”
“Chứ sao nữa!?”
“Không, mình chỉ nghĩ là…họ chỉ hứng thú với cơ thể của mình…”
Hisame ngượng ngùng quay người lại. Kouta nhìn theo ánh mắt của cô và thấy bộ ngực hùng vĩ của cô nàng.
“Ừ thì, đó cũng là một nét quyến rũ của Hisame mà!”
Cậu nhanh chóng quay mặt đi nơi khác.
“Cậu lầm rồi, Hisame quyến rũ khi là chính cậu. Cậu không cần phải cảm thấy xấu hổ vì là một thiên tài!”
“Kouta-kun…”
Tất cả đèn đều chợp tắt cùng với một tiếng nổ.
Hisame hét lên một tiếng nhỏ. Khung cảnh tối đen như mực và chiếc xe đẩy đã dừng lại.
“Chuyện gì xảy ra vậy…?”
Giọng nói căng thẳng của Kouta vang vọng khắp hang động.
Và rồi, một giọng nói phát ra từ chiếc loa bên trong hang.
『Dành cho tất cả mọi người đang trên chuyến đi. Chúng tôi thành thật xin lỗi vì sự cố mất điện. Vui lòng đợi nguồn điện được khôi phục.』
“Mất điện à…” Kouta nghĩ.
(Đây cũng là kế hạch của Chris.)
Không phải ngày nào một cơ sở như này cũng có thể mất điện, vì vậy hiển nhiên khi đây là một phần trong kế hoạch của Chris rồi.
Cậu muốn lấy điện thoại ra để có chút ánh sáng, nhưng xui thay, cậu đã bỏ toàn bộ hành lý ở tủ khóa trước khi lên xe đẩy mất rồi.
“Hisame, cậu ổn chứ…?”
Kouta hỏi vào khoảng đen bên cạnh mình.
“Vâng,” một giọng nói đáp lại.
“Mình…ổn…”
“Thật à?” Cậu tự hỏi vì giọng của Hisame nghe có hơi bất an.
Tầm nhìn của cậu hoàn toàn tối đen như mực, cậu chẳng thể nhìn thấy gì.
‘Hisame, tới đây đi.”
“...Như này ư?”
Đầu ngón tay của Hisame chạm vào vai Kouta. Cậu cầm lấy tay cô và có thể cảm nhận cơ thể cô giật bắn.
“Chỉ là, mình nghĩ rằng nắm tay sẽ giúp cậu cảm thấy an tâm hơn.”
“...Mình biết.”
Cô đáp lại gọn lỏn, nhưng Hisame càng siết chặt bàn tay Kouta hơn.
“Tay Kouta-kun ấm thật đấy.”
Tay Hisame rất lạnh.
Một luồng gió lạnh thổi qua hang động. Nó giống như một chiếc máy điều hòa bị thiết lập sai nhiệt độ vậy.
“Cậu lạnh chứ? Mình có nên cho cậu mượn áo khoác không?”
“Không, vậy thì Kouta-kun sẽ lạnh mất. Vậy nên không nhé.”
Cô ấy từ chối, nhưng Hisame trông có vẻ lạnh.
(Có khi nào mình nên ôm Hisame để sưởi ấm cho cô ấy không nhỉ? Kế hoạch là vậy ư, mình có nên tận dụng cơn gió này không?)
Cậu muốn hỏi Chris, nhưng xung quanh lại tối đen và chẳng có “hướng dẫn” nào cả.
Sau một hồi ngập ngừng, Kouta thu hẹp khoảng cách giữa mình với Hisame. Cậu kéo tay cô lại gần hơn.
“Kouta-kun…?”
Giọng cô mang vẻ hoài nghi.
Cậu đặt tay lên vai Hisame, nhưng dường như cô cũng chẳng bận tâm.
Cậu đang rất lo lắng. Cậu chưa từng ôm một cô gái trước đây, và cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Hisame cận kề.
Dồn hết quyết tâm, Kouta ôm cô vào lòng…
Đèn nhấp nháy sáng. Hai người bọn họ được chiếu sáng.
Bên trong xe đẩy, Kouta và Hisame đã gần như ôm nhau. Họ gần nhau tới nỗi đôi môi gần như có thể chạm vào nhau nếu họ đưa mặt lại gần thêm chút nữa.
“~~~~~!!!”
Hai người bọn họ, đôi mắt dao động dữ dội.
『Xin lỗi vì đã khiến mọi người phải đợi. Xe đẩy sẽ tiếp tục khởi hành.』
Một gióng nói phát ra từ chiếc loa và xe đẩy bắt đầu di chuyển. Khi chiếc xe đẩy chạy dọc theo, hai vị khách mặt đỏ bừng đứng ở hai đầu xe đẩy đối diện nhau.
***
Màn hình trên đồi cho thấy hai người bọn họ đang đỏ mặt trên chiếc xe đẩy, Hozuki đẩy kính lên.
“....Tiểu thư, không phải cô ra hiệu bật đèn có hơi sớm à?”
“Không, tất nhiên là không rồi! Tất nhiên chúng ta không thể để họ tiến gần hơn mức đó được nữa rồi. Trọng tâm của kế hoạch là gì? Họ xém nữa hôn nhau đấy!”
“...Toàn bộ chiến dịch đều theo sự chỉ dẫn của cô, thưa tiểu thư.”
Nghiến răng ken két, Chris dậm chân lên mặt đất.
“Tôi biết rõ chứ! Chuyển sang chiến dịch tiếp theo đi!”
***
Đã là giờ ăn trưa, Kouta và đối phương hướng đến khu vực nhà hàng. Bỗng dưng, Chris ngừng lại.
“Ồ, nhà hàng này…”
“chuyện gì vậy?”
“Giờ nó là một cửa tiệm mì à.”
Hisame nhìn lên biển hiệu của tòa nhà.
“Trước đây thì không phải sao?”
“ừ, chỗ này từng là một nhà hàng kiểu Tây bán bánh hamburgers và trứng ốp la.”
Những du khách đến công viên giải trí có lẽ vẫn có nhu cầu với nhà hàng kiểu Tây. Toàn nhà trông như một cửa hàng gia đình với tấm biển ghi “Ramen” trông có hơi lạc lõng.
“Chúng ta nên làm gì đấy? Có vẻ như đằng kia có một nhà hàng kiểu Nhật.”
“Anou, Kouta-kun.”
Hisame giữ Kouta lại khi họ đi ngang qua cửa tiệm ramen.
Cô nắm chặt tay Kouta và hỏi cậu liệu có ổn không nếu như cô ấy thú nhận một tội lỗi mà mình đã phạm phải trong suốt mười năm.
“Hơi xấu hổ khi phải thừa nhận rằng mình chưa tới một cửa hàng ramen bao giờ…!”
“Không, không cần phải xấu hổ đâu. Mình nghĩ những cô gái từng đến một cửa hàng ramen cũng chỉ là thiểu số thôi.”
Kouta thỉnh thoảng phụ giúp cho cửa hàng, nhưng cậu không thấy có nhiều khách nữ cho lắm.
“Nhưng mình nghĩ rằng mình nên biết về các cửa hàng ramen.”
“H-Hmm? Tại sao vậy…?”
“Chuyện đó…” Hisame nói, và đông cứng.
“...Ừ thì, đó là do bởi, uhhh, cậu biết đấy…”
Ánh mắt cô quay cuồng trong khi thốt ra những lời vô nghĩa.
Kouta nghiêng đầu nhìn Hisame, người đột nhiên hành xử kì lạ.
“...Mình muốn…Kouta-kun…”
Hisame đang cố nói gì đó với gương mặt nóng bừng. nhưng giọng cô quá nhỏ để có thể nghe được.
Một nhóm học sinh tiểu học hào hứng chạy ngang qua Kouta và Hisame, và một gia đình cũng đi qua, bàn về việc nên ăn gì cho bữa trưa.
(Chẳng lẽ cô ấy muốn ăn ramen hôm nay ư…?)
Cậu đã nghe được rằng việc các cô gái bước vào một cửa hàng ramen là một trở ngại khá lớn. Chẳng lẽ là Hisame không thể tự mình nói rằng cô ấy muốn ăn ramen sao?
“Cậu có muốn dùng ramen cho bữa trưa không?”
Hisame há hốc mồm trước câu hỏi của Kouta.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô ấy nhăn mặt (?)
“Có chứ! Mình rất muốn.”
Cậu nghĩ rằng ramen sẽ không hợp với một buổi hẹn hò, nhưng nếu Hisame đã muốn vậy, chẳng có lý do gì để cậu từ chối cả. Kouta và đối phương tiến đến cửa tiệm ramen.
Đã là giờ ăn trưa, nhưng nhà hàng thật vắng khách. Kouta và đối phương được dẫn đến một bàn bốn người gần cửa sổ, trông giống như một nhà hàng gia đình, và ngồi đối diện với nhau.
“Mình xin lỗi, mình chỉ vừa nhận ra…”
Hisame nhìn vào thực đơn và trở nên nghiêm túc.
“Cậu chắc là muốn ăn ramen chứ, Kouta-kun?”
“Ừ, mình ổn với nó mà.”
“Cậu ăn ramen mỗi ngày, vậy nên hẳn cậu cũng ngán rồi nhỉ.”
“Không đâu, mình không có ngán. Ở nhà mình không ăn ramen.”
Với nụ cười gượng gạo, Kouta lật thực đơn.
“Cậu ổn với ramen chứ…? Ramen thì uhh…không ngọt chút nào đâu…”
“Điều đầu tiên mình muốn cậu dạy mình là cách cư xử trong một cửa hàng ramen.”
‘Không có mấy thứ giống như lễ nghi đâu. Cậu hiểu lầm về ramen rồi!”
Quyết định món cậu muốn và gọi bồi bàn. Khi cậu và Hisame đang thảo luận về thứ tựu các địa điểm tham quan.,
“Có ai là đầu bếp ramen ở đây không~?”
“!?”
Cậu gần như bị phun ra nước mà cậu đã uống.
Nếu bạn để ý, rất nhiều bồi bàn đang lượn lờ xung quanh, lặp đi lặp lại mấy từ đó. Họ không tìm một “bác sĩ” mà là một “đàu bếp ramen”. Cậu không hề nghe nhầm.
(Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy chứ!? Cậu ngốc quá đấy, Chris–!)
Đây không nghĩ ngờ gì nữa chính là kế hoạch của Chris. Làm sao mà chuyện này có thể xảy ra ngoài đời thật được chứ?
Nữ bồi bàn tiến đến chỗ Kouta và đối phương với vẻ mặt yếu ớt.
“Xin lỗi, thưa quý khách. Đầu bếp của chúng tôi vừa bị đột quỵ trước đó, và chúng tôi sẽ không thể phục vụ bạn cho tới khi tìm được ai đó để nấu ramen.”
(Thiết lập như vậy có hơi nặng nề cho một tình huống lố bịch đấy!)
Hisame đưa tay che miệng như thể muốn nói, “Ôi”. Cô ấy dường như hoàn toàn tin lời của nữ bồi bàn này.
“Nếu vậy thì, tôi xin lỗi, nhưng bạn sẽ phải ăn ở nơi khác…”
(Trời đất ạ. Đúng là một trò hề rẻ tiền mà…)
Cậu thất vọng, nhưng đây là kế hoạch của Chris. Cậu phải làm điều đó.
“Anou, nhà tôi có mở tiệm mì…”
Kouta nói, và gương mặt của nữ phục vụ sáng bừng lên. “Tôi sẽ dẫn bạn đến nhà bếp!” Cô ta thúc giục cậu. Kĩ năng diễn xuất đỉnh đấy. Cậu tự hỏi bộ Chris đã thuê một đoàn kịch à.
Kế hoạch là để Kouta nấu món mì ramen sao cho phù hợp với khẩu vị của Chris.
Kouta đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi một cách cam chịu.
“Kouta-kun.” Cô ấy gọi cậu.
“Mình rất trông chờ tô ramen đầu tiên của mình đấy.”
Gò má Hisame ửng đỏ và khuôn mặt lộ vẻ trông đợi. Kouta quyết tâm nấu ăn cho cô ấy.
***
Chris đặt tay lên môi và ngây người ra nhìn chằm chằm vào màn hình.
Ở đó, Kouta và Hisame đang ăn ramen vui vẻ.
“Này, ramen của tôi đâu? Tôi sẽ gọi một phần ramen do Kouta làm.”
“...Kouta Gouzanji chỉ làm hai phần.”
“Tại sao chứ!? Sao cô chỉ để cho cậu ấy làm bấy nhiêu đó thôi chứ!?”
“...Dựa trên tiến độ của chiến dịch, không có thời gian để Kouta Gouzanji làm thêm ramen–”
“Ehhhhhhhh!? Tôi cũng muốn ăn ramen của Kouta nữa…!!”
***
“Hôm nay công viên gặp sự cố thiết bị nhiều nhỉ?”
Hisame nói trúng tim đen.
Kouta giật thót.
“Ồ, phải rồi ha, cậu nói đúng…”
(Chris, không phải lần trước là hơi quá mức rồi à…?)
Sau khi dùng xong bữa trưa, bọn họ đã đi tàu lượn siêu tốc, đu quay, nhưng tất cả đều gặp sự cố và dừng lại giữa chừng. Rõ ràng, công viên giải trí này có gì đó hơi sai sai.
“Nhưng không hiểu sao Kouta-kun lại trông rất đáng tin cậy đấy.”
“Ể…?”
“Mình thật sự rất khâm phục vì cậu chẳng hề tỏ ra bối rối lúc tàu lượn dừng lại đó.”
“...”
Cậu chẳng hề bối rối là do bởi cậu biết đó là kế hoạch của Chris, và Kouta không biết nên đáp lại như thế nào.
(Dường như Hisame đang vui…)
Kouta nhìn sang cạnh cô. Bàn tay họ đã đan vào nhau được một lúc rồi. Kế hoạch của Chris đã thành công. Khoảng cách giữa họ là gần nhất từ trước tới nay.
Kouta và Hisame đã đi đến phía sau công viên.
Chiến trường cuối cùng, quảng trường đài phun nước, đang ở ngay trước mắt.
Kouta kéo tay Hisame và thúc giục cô tiến về phía trước. Khi cô bước lên cầu thang nối với quẳng trường.
Bụp–
Ánh đèn hai bên bậc thang sáng lên.
Như thể được đính sẵn, từng bậc cầu thang lần lượt sáng lên. Như thể đang chào đón Hisame và Kouta, quảng trường đài phun nước ngập tràn ánh sáng.
Hisame giật mình.
“Đẹp thật đấy nhỉ…?”
“Đây là lần đầu tiên cậu thấy quăng trường vào buổi tối à?”
“Vâng. Mình đã luôn rời đi vào buổi chiều.”
Ở chính giữa quảng trường tròn là một đài phun nước được chiếu sáng.
Khu vực xung quanh nó được lát đá và xếp đầy những băng ghế để mọi người có thể xem đài phun nước. Đằng sau những chiếc ghế là một vườn hoa đầy ắp những bông hoa chi cúc chuồn đỏ thẫm màu socola đang nở rộ.
Đây là một địa điểm lãng mạn, nhưng lại chẳng có du khách nào quanh đây cả. Ắt hẳn là do sự sắp đặt của Chris rồi.
Kouta ngồi xuống cạnh nhau trên chiếc ghế dài.
Đài phun nước tạo ra thật nhiều tiếng động.
(M-Mình sẽ cầu hôn cô ấy bây giờ sao? Ôi không, mình bắt đầu lo lắng khi thời điểm đến rồi…)
Dù cho họ đã đi xa đến mức này, dường như mặt trời cũng đã gần khuất dạng.
Kouta nhìn quanh tìm kiếm sự hỗ trợ của Chris, nhưng chẳng có dấu hiệu nào của cô ở đài phun nước hay vườn hoa cả.
“Giống như một giấc mơ vậy đó.”
Kouta bị giật mình bởi lời nhận xét bất ngờ.
“Cậu thích khung cảnh này tới vậy à?”
“Không”, Hisame nói, lắc đầu.
“Được hẹn hò cùng Kouta như thế này…”
Tim cậu lỡ một nhịp.
“...Kouta-kun, cậu không nhớ đâu, đúng chứ? Chúng ta từng học mẫu giáo cùng nhau.”
“Ể?”
Cậu, chẳng nghĩ ngợi gì, quay qua nhìn Hisame.
Mái tóc dài phủ lên gương mặt cô khi cô nhìn chằm chằm vào đài phun nước.
“Chính Kouta là người đã giới thiệu cho mình về các nhân vật của công viên giải trí này.”
“Hểee!?”
“Kouta-kun đã đưa nó cho mình như một món đồ lưu niệm của công viên giải trí.”
“...Xin lỗi, trí nhớ mình khá tệ..”
“Đừng xin lỗi,” Hisame nói, cụp mắt xuống.
“Và cùng chơi trò cửa hàng ramen.”
“Gì cơ!?”
“Chúng ta đã từng chơi cùng nhau.”
Những ngày thơ ấu ùa về tâm trí cậu.
(Không thể nào. Đừng bảo là Hisame chính là “cô dâu” khi đó đấy…?)
Một cô gái với mái tóc dài.
Đó là tất cả những gì Kouta có thể nhớ.
Dù cho đó có là Hisame đi chăng nữa–cũng chẳng có gì sai cả.
“Hồi ấy mình không giỏi ăn nói, vậy nên mình không thể hòa hợp với những đứa trẻ khác. Họ nói rằng mình kì quặc và sẽ không để mình chơi cùng họ.”
Hisame siết chặt tay trên đùi mình.
“Nhưng Kouta là người duy nhất đã rủ mình cùng chơi ở cửa tiệm ramen.”
Cô ấy thật sự rất hạnh phúc, cô đã đổ cậu sao (?)
(Liệu cô ấy còn nhớ điều đó chứ–? “Lời hứa” của hai đứa khi ấy, rằng sẽ kết hôn với nhau?)
Nếu đúng là như vậy, vậy thì đây chính là định mệnh rồi.
Nếu đây mà không phải định mệnh thì còn ai trồng khoai đất này?
Họ đã đính ước với nhau từ khi còn học mẫu giáo, vô tình gặp lại nhau ở cao trung, và Kouta lại yêu cô thêm lần nữa.
Dường như không thể chịu được ánh mắt của Kouta nữa, Hisame rời khỏi ghế ngồi, rồi tiến về phía đài phun nước.
“Khi vào cao trung, mình ngay lập tức nhận ra cậu là Kouta-kun ngày ấy. Ngay cả khi đã lên cao trung, cậu vẫn chẳng thay đổi. Mình không thể hòa hợp với mọi người xung quanh, nhưng lại có thể với cậu. Cậu bảo mình quyến rũ dù cho mình. Mình–”
Cô ngước nhìn lên đài phun nước và lời của cô dần dịu lại.
“...M-Mình rất hạnh phúc khi được là người yêu của Kouta-kun…”
Kouta đứng dậy để nghe rõ giọng Hisame, người đang cố chấp quay lưng lại với cậu.
Trong thâm tâm, cậu vẫn luôn lo sợ.
Sâu thẳm trongbên trong, cậu vẫn luôn tự hỏi rằng Hisame cảm thấy như thế nào về mối quan hệ với Kouta.
Phải chăng chỉ là do sự nhiệt tình của cậu mà cô ấy đã chấp nhận lời tỏ tình?
Dẫu là vậy đi chăng nữa, liệu Hisame có thật sự thích Kouta, và liệu cô có hối hận khi hẹn hò với cậu không?
Tiếng nước chảy xiết lấn át hết mọi âm thanh khác, kể cả tiếng bước chân của Kouta.
Hisame biết rằng Kouta không thể nghe được những gì mình nói, vậy nên cô thì thầm những gì mình đang nghĩ.
“Mình rất hạnh phúc khi được là người yêu của Kouta-kun.”
“Mình cũng vậy, Hisame.”
Người Hisame giật thót.
Khi cô quay người lại, gương mặt cô đỏ bừng. Khuôn miệng đóng mở khi nhận ra Kouta đã nghe thấy.
“C-C_Cái…!?”
Trông như cô đang suy sụp. “Uuuuu~~~~” cô kêu lên và vặn vẹo đau khổ, khuôn mặt giàn dụa nước mắt.
“K-Không công bằng tí nào…! Cậu không thể cứ chỉ len lén tiếp cận mình từ đằng sau được…!”
“Mình chỉ đi như bình thường thôi mà,” Kouta cười khúc khích.
“Mình nhẹ nhõm vì những gì Hisame đã nói, mình đã luôn lo rằng Hisame sẽ cảm thấy chán khi ở bên mình.”
“...C-Chuyện đó không đời nào xảy ra đâu…”
Đôi mắt cô quay tròn khi cô cố thốt lên.
“Mình có thể làm ngay bây giờ,” cậu nghĩ.
Đây là lần duy nhất để cầu hôn.
(Chuyện này sẽ thành công chứ, Chris?)
Hisame thực sự thích Kouta.
Kouta và Hisame thậm chí đã từng hứa sẽ kết hôn khi bọn họ còn đang học mẫu giáo. Hơn nữa, Hisame chính là “cô dâu”.
Hisame chớp mắt khi Kouta quỳ gối xuống.
“...Kouta-kun?”
Khi ánh đèn phản chiếu những tia nước, Kouta thò tay vào túi. Ở đó, cậu lấy ra một bông hoa vĩnh cửu.
Một bông hồng mẫu đơn. “Bạn là tất cả những gì tôi có.”
“Hisame–”
Ngay khi Kouta chuẩn bị nói ra lời cầu hôn.
*Cạch* tiếng gót chân vang lên.
***
Cùng quay ngược thời gian một chút nào.
Để trực tiếp chứng kiến màn cầu hôn của Kouta, Chris và Hozzuki đã di chuyển từ khu đất cao.
Họ đang trốn trong một khu của những bông hoa chi cúc chuồn màu socola.
Họ quan sát Kouta và Hisame đang ngồi trên ghế dài.
“Bầu không khí hoàn hảo, và Kouta đã chiến thắng được trái tim cô ấy.”
Thông qua tai nghe, họ nghe được một câu chuyện về thời mẫu giáo của bọn họ.
“Hee~, người đó có cả một câu chuyện như vậy hử…)
Cô đã biết được từ nghiên cứu của Hozuki rằng Poppy rất quan trọng đối với Hisame. Vậy nên cô đã chọn công viên giải trí này làm nơi để cầu hôn.
Bất ngờ thay, nó còn liên quan tới hồi Kouta đang học mẫu giáo nữa.
(Mình không ngờ lại có chuyện này. tại sao cô ấy lại có một kỉ niệm đáng nhớ tới vậy về thời thơ ấu chứ–?)
Chris cũng có những kỉ niệm sống động khi cùng chơi trò cửa hàng ramen với Kouta. Nhưng đó chỉ là bởi bố của cô bảo rằng Kouta là hôn phu của cô.
(Chẳng có gì đảm bảo cô ấy sẽ có thể gặp lại cậun ấy ở cao trung cả. Chứ chưa nói đến việc trở thành người yêu. Tại sao cô ấy lại trân trọng vật đó đến vậy như thể đang cố bám víu vào kí ức thơ ấu của mình vậy?)
Trong khi Chris suy nghĩ về điều đó, Kouta và đối phương tiếp tục cuộc đối thoại.
“...Thưa tiểu thư, có tình huống khẩn cấp.”
“Giừ cơ?”
Cô chú ý đến Hozuki.
Nữ hầu, cũng đang thu mình trong khu hoa chi cúc chuồn giống như Chris, trưng ra một biểu cảm căng thẳng bất thường.
“Không thể tin là cậu ấy lại vội vàng đến vậy. Tôi không chắc liệu nơi này có nổ tung trong vòng mười giây tới hay không nữa.”
“...Hôn phu của Hisame Tojo đã vừa được xác định.”
“Tốn khá nhiều thời gian đấy nhỉ. Vậy người đó là ai?”
Hozuki ghé sát miệng lại gần tai Chris.
Khi cô nghe cái tên đó, một luồng điện chạy qua người Chris.
Cô nhận ra rằng nụ cười trên gương mặt cô đã biến mất, và Hozuki ngập ngừng tiếp tục, “...đây chắc chắn là thông tin đáng tin cậy.”
『...Mình rất hạnh phúc khi trở thành người yêu của Kouta-kun.』
『Mình cũng vậy, Hisame.』
Cô có thể nghe được đoạn đối thoại ngọt ngào từ tai nghe của mình.
Cặp tình nhân đứng trước đài phun nước đang sáng rực ở phía sau, Kouta đang quỳ gối trước cô ấy–.
–Không.
Chris đứng dậy từ khu hoa chi cúc chuồn.
Cô nghe thấy một giọng nói nho nhỏ đằng sau, “Tiểu thư,” nhưng cô chẳng hề quan tâm. Chris ném tai nghe đi và chạy. Cô băng qua những bông chi cúc chuồn, làm bẩn đôi giày của mình và tiến nhanh về phía trước.
(Không. Nếu Kouta cầu hôn, kế hoạch của mình sẽ thất bại mất!)
Cô ấy có thể thấy biểu cảm của họ, và ánh mắt nghiêm túc của Kouta đang dán chặt vào bạn gái cậu ấy. Cô ấy không thích nó. Không, không, không, không! Cô sẽ không để cậu ấy trở thành tài sản của một người phụ nữ khác–.
Gót chân Chris chạm vào mặt đá với một tiếng cạch.
Cô ấy đã dến quảng trường.
Chris mỉm cười và hét lên.
“Kouta!”
Một giọng nói vang rõ cắt ngang thế giới giữa họ.
Kouta quỳ gối, cơ thể cậu run lên, và Hisame nhìn vào cô.
Với những bước đi, Chris đã tiến thẳng tới chỗ hai người. Cô thở dốc. Cơ thể lấm tấm mồ hôi. Nhưng cô vẫn mỉm cười.
“Chris…?”
Vẻ mặt Kouta trở nên hoài nghi.
“Mồ~, Kouta, cậu đang ở đây à? Cậu đã định đi du lịch với tôi mà. Tôi đang tìm cậu đấy.”
“Hử…”
Kouta không thể không thể theo kịp tình hình. Dĩ nhiên là không rồi. Đây không phải kế hoạch ban đầu.
Hisame lườm Chris với vẻ không vui.
‘Westwood-sa–”
“Này Kouta, tôi nghĩ cậu nên để Tojo-san biết về mối quan hệ giữa chúng ta rồi đấy.”
Giọng của Hisame bị nhấn chìm bởi cuộc đối thoại.
Chris ôm tay Kouta giữa sự bối rối của cô ấy. Họ sát lại gần nhau như một cặp uyên ương.
“Chúng tôi đã đính hôn rồi. Ba của bọn tôi đã quyết định vậy.”
“Này–!?”
Kouta bối rối. Thái độ này chỉ càng làm tăng thêm mức độ tin cậy cho câu chuyện của Chris.
Hisame tỏa ra một bầu không khí lạnh lẽo xung quanh.
“Ý cậu là sao cơ…?”
“Nếu không nghe rõ, tôi và Kouta đã đính hôn được mười năm rồi. Đó là lý do vì sao bọn tôi lại sống cùng nhau. À, tôi đã nói dối khi có ba người chúng ta, ừ nói dối đấy.”
“Chris, chuyện đó–!”
“Không, không đúng! Bởi vì tôi–”
“Không, cậu không phải!!”
Tiếng hét lấn át cả tiếng của cả Kouta và Hisame.
“Bọn tôi đã đính hôn được mười năm rồi! Cô mới là người cần tránh sang một bên đấy, đồ con mèo vụng trộm!”
(Tôi sẽ không từ bỏ. Tôi sẽ không từ bỏ. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ Kouta…!)
Một dòng dung nham đang sục sôi trong lồng ngực cô. Nó là thứ đã bị kìm nén bên trong Chris từ rất lâu rồi.
Chris ôm chặt tay Kouta và hét bằng tất cả sức lực của mình.
“Tôi chính là hôn thê của Kouta! Hozuki, Chiến dịch Z!”
Bỗng dưng, có rất nhiều tiếng ồn ào trong quảng trường. Rất nhiều diễn viên đóng giả du khách xuất hiện.
Một trong số họ chỉ vào Chris.
“Ồ, Chris-chan kìa!”
Đó là tín hiệu cho một trận tuyết lở của những người hâm mộ tràn vào.
Chris kéo tay Kouta.
“Chúng ta phải chạy thôi! Nếu bị cánh báo chí tìm thấy, chúng ta sẽ gặp rắc rối mất.”
“Hử!? Khoan đã! Hisame–”
Kouta nhìn Hisame, nhưng cô đã bị nuốt chửng bởi đám đông. Chiến dịch Z là một chiến dịch khẩn cấp dành cho Chris. Nó dùng để chia cách Chris khỏi mục tiêu.
Kouta bị choáng ngợp bởi một bức tường người đang tiếp cận với những chiếc điện thoại chĩa thẳng vào cậu.
“Đừng lo lắng về nó, đi thôi.”
Một cách ép buộc, Chris kéo Kouta đi cùng.
Hai người bọn họ bỏ chạy khỏi quảng trường khi bị đám đông truy đuổi.
***
Hai vai cô lên rồi lại xuống. Sau khi hít vào và thở ra trong bóng tối của màn đên vì bị hụt hơi sau khi chạy, một giọng nói yếu ớt, chán nản vang lên.
“...Tớ, đã yêu.”
Cậu không hiểu những lời đó có nghĩa là gì.
“Tại sao cậu lại chen ngang vào màn cầu hôn của tôi chứ? cậu đã phá hỏng toàn bộ khổ cực của chúng ta trong suốt ba tuần qua–!”
“Tớ đã lỡ yêu Kouta mất rồi!”
Một giọng nói đau khổ cất lên.
Sự im lặng chìm vào bóng tối giữa hai người. Không khí xung quanh họ nặng nề như bông bị úng nước, Kouta cảm thấy khó thở.
“Này…cậu đang đùa, đúng chứ…?”
Một trò đùa.
Đúng vậy, một trò đùa!
Cô ấy luôn trêu chọc Kouta phải chứ? Chỉ là một trò đùa, lần này cũng giống vậy thôi.
“Tôi không cười nổi với trò đùa đó lúc này đâu—”
“...Tớ đùa từ bao giờ vậy?”
Một giọng nói run rẩy làm tan vỡ những hy vọng của Kouta.
“Tớ muốn hẹn hò với Kouta, tớ muốn đi chơi cùng Kouta, tớ muốn hôn Kouta, tất cả đều không phải trò đùa! Tớ không hề đùa!!”
Chris ngước nhìn lên.
Khoảnh khắc cậu thấy những giọt nước mắt của cô, Kouta biết rằng cậu đã nhầm. Kể từ khoảnh khắc ấy, hai người họ đã ở hai cực đối lập nhau.
Cậu đã từng thấy những giọt nước mắt này trước đây.
Những giọt lệ đột ngột tựa như một cơn mưa rào mùa hạ, và thuần khiết tựa như tuyết tan vào đầu xuân, chảy dài trên gò má cô.
“Tớ thật sự rất thích Kouta.”
Cậu cảm thấy chóng mặt.
(Chris thích mình…? Chuyện gì vậy chứ?)
Nó đã vượt ngoài tầm hiểu biết của cậu.
Bởi vì đáng lẽ điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Cha của họ đã tự mình uyết định chuyện bọn họ đính hôn. Kouta và Chris đều phải đính hôn với một người mà họ không thích. Chẳng phải vì lẽ đó mà họ mới thành lập nên liên minh này hay sao?
“...Vậy thì tại sao…chẳng phải cậu liên minh với tôi sao…?”
“Kouta, hãy phá bỏ liên minh này đi.”
Chris nói với tông giọng nhẹ nhàng.
Cậu không biết cô đã cầm nó được bao lâu rồi, nhưng trong tay Chris là một tấm giấy mà cô đã dán vào tủ lạnh.
『Kouta & Chris: Liên Minh Giải Trừ Hôn Ước』
“Lời cầu hôn của cậu với Tojo-san vẫn sẽ thành công mà không cần tớ. Chẳng có lý do gì để duy trì liên minh này nữa.”
Âm thanh xé toạc vang lên.
Tờ giấy mà hai người bọn họ đã cùng thảo luận đang bị Chris xé bỏ. Những mảnh giấy vụ bị gió đêm cuốn bay đi và nhanh chóng biến mất.
“...Chris…”
“Hãy để tớ hỏi cậu một điều cuối. Một câu hỏi với tư cách một cô gái.”
Cô thiếu nữ không còn là đồng minh nữa hỏi.
“Kouta, cậu có chắc là cậu không muốn tớ trở thành hôn thê của cậu ư?”
Cậu không thể trả lời.
Lời thú nhận của Chris gây sốc đến nỗi tâm trí Kouta vẫn đang rối bù.
Có thể nói rằng cậu ý thức về việc loại cô ra khỏi đời sống tình cảm của mình. Đó là điều kiện tiên quyết để có thể phá bỏ hôn ước với cô ấy.
Một làn gió ẩm làm lay động hai bím tóc của Chris. Cô nhìn chằm chằm vào Kouta như thể đang cầu nguyện.
Có một âm thanh tí tách vang lên.
Trời đang mưa. Trước khi họ nhận ra, bầu trời đã bị che phủ bởi những đám mây đen kịt. Những giọt nước rơi xuống làm đầu và vai Chris ướt đẫm.
“...Vậy à.”
Đôi môi Chris run rẩy.
Với gương mặt ướt đẫm, cô cười tự giễu.
“Ai đã nói rằng mọi người sẽ từ bỏ nếu họ đã cố hết sức mình nhỉ?”
Những hạt mưa tạt vào mặt cô gái.
Chris đang mang vẻ mặt mà Kouta chưa từng thấy trước đây, vẻ mặt của một người đã mất đi (mọi thứ).
“Bye-bye, Kouta.”
Mái tóc vàng tung bay.
Chris đang bỏ chạy. Cậu định hét gọi cô, nhưng cậu lại ngừng lại sau khi nghĩ về điều đó,
(Mình sẽ nói gì sau khi ngăn cô ấy lại chứ…?)
Cũng giống như một sợi chỉ rối mà không thể gỡ ra được vậy. Cậu chẳng nghĩ ra được điều gì cả. Cậu không biết nên bắt đầu từ đâu.
Kouta đứng đó giữa cơn mưa lạnh.
Mưa ngày càng nặng hạt hơn.
Kéo lê tâm trí đang rối bời và cơ thể của mình, Kouta về nhà.
Chris có lẽ đã về nhà rồi. Nhìn vào căn hộ cũ trong cơn mưa tầm tã, Kouta thở dài thườn thượt, cảm thấy khó xử khi gặp Chris.
Cậu cảm thấy khó xử khi đối mặt với Chris, nhưng cũng không thể đứng ở ngoài cả ngày với cơ thể ướt đẫm được, vậy nên cậu mở cửa.
“Tôi về rồi–!?”
Một khung cảnh bất ngờ hiện ra bên trong ngôi nhà.
Đang ngồi ở bàn ăn và xem tivi là ba của cậu, Tetsuji, có vài lon bia trên bàn.
Trước sự ngạc nhiên của Kouta, Tetsuji liếc nhìn cậu.
“Ồ, mừng về nhà.”
“Bố…? Con tưởng tuần sau bố mới về cơ mà…?”
Chris đã nói vậy.
“Ta không thể chịu nổi thú vui của mấy triệu phú! Kouta, chúng ta sẽ bắt đầu kiếm tiền từ ngày mai.”
“Gì cơ, không phải bố đã nói điều gì đó về việc mở một cửa hàng ở nước ngoài ư…? Mọi chuyện không tốt sao?”
“Tốt ư? Ai nói với con thứ nhảm sh*t đó vậy?”
“Nhảm sh*t ư?”
“Bất cứ cuộc thảo luận nào với một triệu phú cũng chỉ là vô ích thôi.”
Tettsuji uống nốt ngụm bia rồi vò nát cái lon.
“Chúng ta sẽ không mở bất kì cửa hàng nào ở nước ngoài! Dù cho có bao nhiêu về nó đi chăng nữa, cũng chẳng đi đến đâu cả. Ta từ bỏ.”
Lon bia bị đè bẹp được giải phóng với tiếng rắc rắc. “Nghiêm túc đấy à?” Kouta nhìn vào căn phòng kiểu Nhật. Chiếc giường lớn đã biến mất.
“Chris…đâu rồi?”
“À đúng rồi, con bé về với bố của nó rồi.”
Cậu nhìn xung quanh, toàn bộ đồ dùng của cô ấy đều đã biến mất. Cứ như thể ngay từ đầu Chris chưa từng tồn tại ở ngôi nhà này vậy.
“Con biết đấy, hai đứa không còn đính hôn nữa. Quên chuyện mở cửa hàng ở nước ngoài đi, quên chuyện đính hôn đi, quên hết tất cả mọi thứ đi.”
“Ta đi ngủ đây,” Tetsuji nói, và tắt tivi. Ông ấy đi vào căn phòng kiểu Nhật và đóng mạnh cánh cửa trượt.
Để lại một mình Kouta đang thất thần trong bếp.
“Quên đi những gì ông đã nói…Không phải hơi vô lý à?”
Kouta nhớ lại cậu và đối phương đã lao tâm khổ tứ thế nào về chuyện đính hôn trong suốt ba tuần qua.
Bao nhiêu mối quan hệ đã bị cắt đứt bởi sự tham gia của Chris và Hisame rồi chứ?
Và bây giờ cậu phải quên đi tất cả mọi thứ sao?
“Chuyện đ*o gì đang xảy ra vậy chứ. trời ạ–!!!”
“Im mồm đi!” Tetsuji hét vọng ra từ căn phòng kiểu Nhật.
Cậu đã bị quay mòng mòng rất nhiều rồi. Nên dù có la hét cả đêm chắc cũng chẳng sao đâu, Kouta nghĩ.
(Note: Bên eng dịch là cherry blossoms, mang ý nghĩa những người đóng giả, đóng thế.)