Đã Có Hôn Thê Dễ Thương Nhường Này Rồi Mà Sao Cậu Lại Đi Thích Người Khác Cơ Chứ?

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 322

Vol 2 (LN) - Chương 01: Và rồi, liên minh và câu chuyện tình hài hước lại tiếp tục

Thật khó để bắt tàu ở vùng nông thôn.

Kouta, trên đường trở về nhà, đang đứng xếp hàng chờ tàu tới. Trước mặt cậu là hai cô nàng khoác trên mình bộ đồng phục của một ngôi trường cao trung gần đó, đang say sưa trò chuyện vui vẻ với nhau.

“Nè, cậu xem bộ phim truyền hình tối qua chưa?”

“Ừ rồi! Mấy diễn viên siêu tuyệt luôn. Đặc biệt là cái cô đóng vai vị hôn thê á–”

“Aaaaaaaaaaa–!!”

Kouta bất giác hét toáng lên, làm cho hai cô gái phải ngoái lại nhìn vì bất ngờ. Kouta lúc ấy đã chạy ra khỏi hàng và phóng vào trong nhà ga tự thuở nào.

Hôn thê

Đó là những từ Kouta không muốn nghe nhất vào lúc này.

Những điều cậu không muốn phải nhớ, không dám nghĩ tới dần ùa về.

 Kouta dừng lại giữa chốn trung tâm của nhà ga. Cậu thở dốc liên hồi, và bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên từ đằng sau mình.

“Mồ~Koua, cậu phản ứng hơi thái quá với bộ phim đó rồi đấy.”

Người sau lưng cậu chính là Chris. Cô ấy tháo đôi kính râm xuống và bắt đầu cười khanh khách.

 Christina Westwood là con gái rượu của người đàn ông giàu nhất thế giới, ông trùm sòng bạc Tyrell, và được mệnh danh là người mẫu lai nghìn năm có một. Cô cũng là hôn thê của Kouta.

“...Cậu hiểu cảm giác của tôi mà đúng không? Đầu tôi cứ đau như búa bổ mỗi khi nghe thấy cụm từ ấy…”

“Tất nhiên rồi, tôi hiểu Kouta mà.”

Chris mua một lon nước ngọt từ máy bán hàng tự động gần đó rồi đưa cho Kouta.

“Cho cậu này.”

“...Cảm ơn.”

Mua thêm một lon nữa, Chris ngồi xuống băng ghế dài đặt bên trong nhà ga. Cô bật nắp lon và liếc nhìn Kouta. Đoạn, cô vỗ tay xuống chỗ trống bên cạnh mình.

Kouta ngồi xuống theo sự thúc giục của cô nàng.

Cô hớp một ngụm cola. Dòng nước ngọt mát lạnh chảy róc rách xuống cổ họng cô nàng, khiến cho cô cảm thấy thật sảng khoái.

Bầu trời thu kia bị che phủ bởi những đám mây xám xịt. Kouta tựa lưng vào thành ghế, cậu lẩm bẩm.

“Sao tôi lại vướng vào đống lộn xộn này chứ…”

Trong tâm trí, cậu có thể trông thấy một nàng nữ sinh tóc đen tuyền, Hisame Toujo, người mà Kouta đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên vào buổi lễ khai giảng ấy.

Kể từ hôm ấy, Kouta bắt đầu tham gia vào ban cán sự lớp và dần tiếp cận Hisame. Cậu đã nhảy cẫng lên khi cô nàng chấp nhận câu tỏ tình của cậu. Những ngày họ trải qua cùng nhau với tư cách người yêu là những ngày đáng quý nhất trong cuộc đời của Kouta.

Nhưng rồi chính ngay tại nhà cậu, Hisame đã bộc bạch.

<Tớ đã nghĩ rằng Kouta tỏ tình với tớ bởi cậu biết việc đính hôn của hai ta.>

“Tôi là hôn thê của Hisame, vậy nên cô ấy không có quyền tự quyết việc trở thành bạn gái tôi, đúng chứ? Cũng có nghĩa là cô ấy không hề tự nguyện trở thành người yêu tôi, lời đồng ý ấy của cô chỉ là bởi cô ấy là hôn thê của tôi, trong khi chẳng hề quan tâm tới tôi một chút nào cả, đúng không?!”

Một ý nghĩ lóe qua tâm trí cậu. 

Hisame, chẳng cần biết là ai đã thổ lộ, chưa từng gần gũi với bất cứ ai. Ngay cả khi đó là một senpai điển trai, vốn sẽ khiến mấy cô gái khác phải mắt chữ A mồm chữ O, Hisame sẽ chẳng ngập ngừng mà từ chối anh ta.

Và chẳng hiểu vì sao, Kouta lại nhận được cái gật đầu đồng ý.

Hisame chẳng chút lưỡng lự mà nói “ tớ đồng ý” khi Kouta tỏ tình cô. Câu trả lời bất ngờ và đột ngột tới nỗi khiến cho Kouta, người đi tỏ tình, cũng chẳng thể tin nổi và phải hỏi ngược lại.

Hisame thậm chí còn chẳng tốn thời gian để suy nghĩ.

Hôn phu của Hisame muốn hẹn hò với cô. Chẳng phải trở nên gần gũi với người mà mình rồi sẽ đầu ấp tay gối sau này cũng tốt hay sao. Vậy nên, Hisame đã cứ thế đồng ý. Đó là căn nguyên của mọi chuyện.

“Ừ, tôi biết….rằng mình chẳng hề mạnh mẽ, không có chút tài cán nào, và cũng chưa từng nối tiếng bao giờ, thành thử sẽ chẳng đời nào có chuyện Hisame lại phải lòng tôi. Nhưng nếu cô ấy đồng ý thì kiểu gì tôi cũng sẽ hiểu lầm mà, đúng chứ? Tôi muốn tin rằng Hisame cũng thích tôi nữa…!”

Ngẫm lại thì, Hisame chưa từng nói câu thích cậu trước đây. Cô ấy hoàn toàn vô cảm. Mỗi khi nói, cô sẽ nói với tông giọng đều đều, phong thái đối đáp của cô cũng vô cùng ngắn gọn.

Kouta đã bị thuyết phục rằng đó là tính cách của Hisame, nhưng hiện giờ, cậu đang nghi ngờ điều đó.

Hisame tỏ vẻ xa cách như vậy là bởi vì cô phải ở cạnh Kouta, người mà cô ấy không hề thích. Cũng chẳng vô lý khi cho rằng cô không thân thiện cũng là do bởi Kouta đâu.

“Aaaaaaa tôi là thằng ngu mà. Tại sao tôi không nghĩ tới việc đó chứ…!? Thử nghĩ mà xem, đó là Hisame đấy! Cô ấy là bông hoa ngoài tầm với! Một mĩ nữ tài năng xuất chúng! Hà cớ gì người cao quý như cô lại có thể đi thích một kẻ tầm thường như tôi được chứ–!?

“Không đúng.”

Một giọng nói cất lên từ bên cạnh cậu.

“Kouta có rất nhiều điểm tốt, ngay cả khi Toujo-san không nhận ra đi chăng nữa, tôi biết rằng Kouta là người rất nhân hậu và rất ngầu.”

Chris nghịch cái vỏ lon bị bóp nát, gò mà cô hơi ửng đỏ.

Cơ thể Kouta cũng nóng bừng lên.

“Tôi không nghĩ Kouta tầm thường. Ít nhất đối với tôi, Kouta rất đặc biệt. Kouta là–.”

“Ngưng! Được rồi mà, ngưng đi!”

Kouta vội vàng ngắt lời Chris.

Cậu nốc lon nước ngọt trên tay và cố gắng bình tĩnh lại. Tuy nhiên chỉ mỗi một lon thôi cũng không đủ để xua tan đi sự xấu hổ của cậu.

(Ừ thì, cái cô nàng này đây cũng là một ví dụ của những cô gái cao quý mà. Và Chris còn thổ lộ với mình nữa…Mình chẳng hiểu gì cả. Bỗng dưng có chuyện gì với cuộc sống của mình vậy chứ? Tại sao mình lại lọt vào mắt xanh của một cô gái đáng yêu và dễ thương như vậy chứ–?)

Cậu lén liếc trộm Chris, cô ấy đang mỉm cười.

“Cậu đang nghĩ là tôi dễ thương chứ gì?”

“Đừng có đọc suy nghĩ của tôi nữa!”

Kouta hét lên và quay mặt đi. Đây chính là điều đáng sợ ở Chris. Cô nàng thấu hiểu người khác tới nỗi có thể đọc được toàn bộ nội tâm của họ.

Cậu có thể nghe thấy tiếng của một cái lon rỗng rơi bộp vào thùng rác.

“Chà, tôi yêu Kouta, nhưng có lẽ Toujo-san thì khác.”

Chris ném cái lon đi rồi đứng trước mặt Kouta. Cô dang rộng vòng tay với cậu.

“Kouta này, nếu con tim cậu bị tổn thương, cậu có thể úp mặt vào ngực tôi mà khóc.”

Con tim bị tổn thương à.

(Ra là vậy à…? Có lẽ nó sẽ không thật sự là một mối quan hệ nếu cô ấy hẹn hò với mình chỉ vì là hôn thê. Vậy ra tình yêu của mình đã tiêu tan rồi à.)

Lồng ngực cậu nhói đau, tựa như thể bị khoét thủng một lỗ. Có lẽ cậu đã thật sự tan nát cõi lòng khi nó cứ liên tục đau thắt lại mỗi khi cậu nhớ về cô ấy.

Chris chăm chú nhìn Kouta với đôi mắt ươn ướt. Trước mắt cậu là đôi gò bồng đảo nhấp nhô của cô, tuy không lớn bằng Hisame, nhưng vẫn rất vừa tay.

Kouta cúi gằm mặt xuống.

“...Chris, đừng có nuông chiều tôi.”

Cậu không thể nào mượn hai quả đồi đó của cô được.

Bởi lẽ cậu vẫn chưa trả lời cô.

Kouta không tài nào có thể ôm một cô gái không phải là bạn gái mình.

“Đùa thôi,” Chris nói, rồi cô hạ tay xuống.

“Cái sự ngây thơ ngốc nghếch đó chính là điểm mà tôi thích ở Kouta đấy.”

Kouta chỉ có thể gượng cười.

Đoạn, Chris kéo tay áo cậu.

“Chúng ta lên tàu nào. Cần phải có một cuộc họp chiến lược ở nhà Kouta đấy.”

“Nhà tôi? Họp chiến lược sao?”

“Đừng bảo là cậu đã quên về mối quan hệ của chúng ta rồi đấy nhé, Kouta.”

Kouta bị kéo đi về phía toa tàu, cậu miễn cưỡng bước đi.

Mái tóc vàng óng của Chris bay phấp phới khi đoàn tàu dần vào ga.

“Chúng ta là ‘đồng minh’ đúng chứ?”

“Liên Minh Hủy Bỏ Hôn Ước” vốn được lập ra để phá bỏ hôn ước giữa Kouta và Chris.

Và giờ đây nó đã được tái lập một lần nữa để phá bỏ hôn ước giữa Kouta và Hisame.

Xuống tàu ở ga gần nhà Kouta nhất, Chris nhảy chân sáo. Tà váy xếp ly ngắn của cô đung đưa theo từng bước nhảy.

“Cũng đã khá lâu rồi tôi mới lại ghé nhà Kouta đấy. Cậu có mua thêm đồ nội thất nào mới kể từ khi tôi rời đi không vậy?”

“Tất nhiên là không rồi. Tôi không thể mua thêm đồ nội thất nhanh như vậy được đâu.”

Ngôi nhà Kouta sống là một cửa tiệm ramen nghèo khó, tới nỗi chi phí ăn uống cũng bị cắt giảm.

“Tại sao chúng ta lại họp bàn chiến lược ở nhà tôi chứ? Vẫn còn những địa điểm khác cơ mà?”

“Ví dụ xem?”

“Công viên chẳng hạn.”

“À, thời tiết dạo gần đây dần trở lạnh rồi. Mùa đông sẽ tới sớm thôi.”

“...Thế thì nhà hàng gia đình thì sao…?”

“Hãy lo cho cái ví tiền của cậu đi, Kouta à.”

“Nếu như chỉ gọi đồ uống không thì…!”

“Không nhà hàng gia đình, không quán cafe nốt. Đừng quên rằng tôi là Christina Westwood của thế giới đấy nhé? Tôi sẽ gặp rắc rối nếu tới chỗ đông người đấy.”

“Làm người nổi tiếng cũng khó khăn quá nhỉ,” Kouta thầm nghĩ.

“Vậy nên nhà Kouta là lựa chọn hợp lý nhất rồi.’

(Ừ thì, cũng được thôi…mới tuần trước thôi bọn mình còn sống chung với nhau mà. Có lẽ không cần gì phải lo…)

“Ừm, ừm! Nhà Kouta cũng giống nhà tôi vậy á~.”

“Cái tuyên bố đó có hơi sai sai theo nhiều cách đấy!?”

Đặt chân tới cái chung cư giá rẻ mà cậu đang sống, Kouta mở cửa vào nhà.

Khoảnh khắc cánh cửa hé mở, cậu có thể ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của súp miso.

“????”

Đây không phải là khoảng thời gian mà bố cậu, chủ một quán ramen, sẽ ở nhà.

Kouta thấp thỏm mở cánh cửa ra.

Có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang đứng trong bếp. Mái tóc màu đỏ gạch của cô lấp lánh ngay cả khi đứng dưới ánh sáng của những chiếc đèn huỳnh quang cũ kĩ, và cô cũng khoác trên mình bộ đồng phục giống với Kouta và Chris. Cô ấy đeo một chiếc tạp dề bên ngoài bộ đồng phục và ngoái đầu nhìn trong khi cầm trên tay một cái vá.

“A, Kou-kun, mừng cậu về nhà.’

“--”

Đó chỉ là một câu chào đơn giản và tự nhiên, nhưng Kouta chẳng thể nào đáp lại.

Cậu chẳng thể nào hiểu nổi tại sao cô lại ở nhà cậu, và cả việc tại sao cô lại đang làm súp miso nữa.

Nia Kitaouji lao tới cửa trước với một nụ cười rạng rỡ trên môi.

“Kou-kun, Kou-kun, cậu muốn ăn cơm trước? Hay tắm trước? Hay là t–”

“Cô biết là tôi đang ở đây mà nhỉ.”

Chris đẩy Kouta qua một bên rồi ngó vào.

Nia tỏ vẻ ngạc nhiên khi trông thấy Chris. Khoảnh khắc tiếp theo, cô bắt đầu nở một nụ cười vô lo.

“Úi chà, cậu có khách này. Nhưng đừng lo, tớ không biết dạ dày Kou-kun lớn cỡ nào nên đã nấu rất nhiều cho bữa tối rồi.”

“Hử? ‘Cậu có khách này’ sao, chẳng phải cô cũng là khách à?”

“Thứ lỗi, chúng tôi không có dép đi trong nhà ở nhà Kouta. Xin hãy cứ cởi giày ra và vào đi.”

“Tôi biết rõ việc đó cho dù cô có nói với tôi hay không! Sao cô lại ở nhà Kouta chứ hả?”

Chris chỉ tay vào Nia, cơ mà cô nàng chẳng thèm bận tâm và cứ thế quay vào bếp trong khi ngân nga một bài hát.

“Kouta!?”

Chris quay lại nhìn cậu như thể muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Kouta hiện đang ôm đầu.

Cậu không chỉ hứa hôn với Hisame, mà còn cả Nia, người cũng là hôn thê của cậu.

+++++++++

“Itadakimasu.”

Cả ba người đồng thanh hô lên tại bàn ăn của nhà Gouzanji.

Kouta bưng bát súp miso lên, húp một ngụm rồi “Ồ.”

“Nêm nếm vừa miệng đấy. Thật tuyệt khi được là người Nhật.”

“Fufu Kou-kun. Cậu quá khen rồi.”

Nia mỉm cười với Kouta đang ngồi đối diện mình.

Nguyên liệu duy nhất của món súp miso là đậu hũ, vậy nên toàn bộ kĩ năng nấu nướng đều được thể hiện chỉ bằng món súp này. Nia dường như đã dùng nước cốt để làm nước dùng của miso.

Ngồi kế bên Kouta, Chris đang phồng má tỏ vẻ hờn dỗi.

“Hửm~. Nếu cậu thích món này thì món súp Vichyssoise do đầu bếp tôi nấu còn ngon hơn nữa kia kìa.”

Cô ấy đang húp sồn sột bát miso. Ấy không phải là cách mà một người không thích món súp sẽ thể hiện.

Kouta thử đụng đũa tới món cơm chiên trứng ăn kèm với giá đỗ.

“Món này thì hương vị rất vừa phải. Lượng muối hoàn hảo.”

“Kou-kun, chỉ còn mỗi giá đỗ trong tủ lạnh thôi à. Tớ đã muốn làm một món salad hay gì đó cơ.”

Cậu cho rằng điều đó thật phung phí.

Cô ấy quả thực là một đầu bếp giỏi. Nếu mà có nhiều nguyên liệu hơn thì chắc chắn bàn ăn sẽ còn thịnh soạn hơn nữa cơ.

“H-Hừm~. Món trứng bác do đầu bếp của tớ chuẩn bị còn ngon hơn cơ.”

Cậu liếc nhìn sang bên cạnh, Chris đã xơi sạch món cơm trong bát và đang nhìn nó với vẻ tiếc nuối.

Trên đĩa là cá mòi.

“Món cá mòi kho tộ này cũng ngon quá đi! Tôi muốn ăn thêm cơm nữa!”

“Còn cơm đấy Kou-kun.”

“H-Hừm~. Món acqua pazza của đầu bếp của tớ ngon hơn….ư, thêm cơm đi!”

Chris tiếc nuối cầm chiếc bát trống không.

Sau khi đã gần dùng bữa xong, Nia mỉm cười.

“Mừng là Kouta và vị khách này thích chúng. Lần đầu tiên trổ tài nấu nướng thật là hồi hộp quá đi mà nhỉ?”

“Này cô.” Chris nghiêm nghị nhìn Nia.

“Làm ơn ngừng gọi tôi là khách đi được không hả? Đừng bảo là cô không biết tên tôi đấy.” 

“Ừ thì, tôi không có coi TV nhiều nên thành ra không biết gì nhiều về cô người mẫu lai nghìn-năm-có-một đâu.”

“Rõ ràng là cô phải biết tên tôi chứ! Bộ cô đang trêu ngươi tôi đấy à!?”

Nia thì đang cố đánh trống lảng trong khi Chris thì lại đứng bật dậy vì giận dữ.

“Etou, tại sao Kitaouji-san lại ở nhà của tôi vậy?”

“Ừ đấy,” Chris gật đầu nói.

Nia khẽ thở dài.

“Cậu nói là ‘Kitaouji-san’ à? Kou-kun đang gọi tớ như thể một người xa lạ vậy. Buồn cười thật.”

“Không! Cô và tôi thực sự là người–”

“Cậu có thể gọi tớ là ‘A-chan’ như hồi mẫu giáo ấy, được chứ, Kou-kun?”

“Bộ tôi từng gọi cô như thế à…?” Kouta ấn tay vào trán nghĩ ngợi.

Khi ấy cậu năm tuổi. Và cậu chẳng còn chút kí ức nào về hồi đó nữa.

“Kouta trông bối rối nhỉ. Có lẽ cậu ấy không nhớ nhiều về hồi mẫu giáo đâu–”

“Nhưng Kou-kun à, cậu vẫn nhớ lời hứa giữa chúng ta đúng chứ?”

Chris đang khó chịu vì bị ngó lơ.

Trong mắt Nia chỉ có mỗi Kouta mà thôi.

“Cậu nhớ tớ mà, đúng chứ?”

Kouta nhìn chằm chằm vào Nia.

Thành thật mà nói, cậu chẳng nhớ gì hết.

Cậu có nhớ việc từng rủ một cô gái cùng chơi trò cửa hàng ramen với mình hồi mẫu giáo suốt ngày, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Cậu chẳng thể nhớ nổi tên hay gương mặt của Nia.

Cậu đang băn khoăn không biết nên trả lời cô ra sao.

Bỗng nhiên, cô dùng tay tóm lấy mặt cậu.

Nia đang vươn tay qua bàn.

“Ể, nhưng chính cậu là người đã nói thế mà? Kou-kun đã nói rằng cậu muốn làm ramen với tớ. Và tớ đã nói rằng tớ sẽ làm cô dâu của cậu nếu cậu cưới tớ, và Kou-kun đã hứa vậy. Tớ đã tới lớp học làm đồ gốm kể từ hồi mới lên năm để trở thành vợ của Kou-kun và làm ra những cái tô ramen cho cậu, thậm chí là ở tiểu học và sơ trung, sau mỗi giờ học là tớ lại nhào nặn đất sét và quay đĩa để tạo ra rất nhiều tác phẩm nghệ thuật. Sao Kou-kun lại có thể quên đi lời hứa đó được chứ?”

Sự im lặng bao trùm khắp gian nhà Gounzanji.

(Mình không làm được…Mình không thể nói rằng mình đã quên…)

Móng tay của Nia đang bấu vào mặt cậu. Đau quá. Đau cả về thể xác lẫn tinh thần ấy. Cô ấy trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Kouta.

“Này…!” Chris cố kéo cô ra nhưng cô ấy chẳng hề rời mắt khỏi Kouta.

Đôi đồng tử đang giãn ra của cô dán thẳng vào cậu.

“Trả lời tớ đi, Kou-kun.”

“...A-À, đúng rồi, tôi nhớ rồi…”

Nia nhanh chóng thu tay lại.

Dẫu cho cô đang mỉm cười vui vẻ. Áo của cậu lại đang ướt đẫm mồ hôi.

“Tớ đã ghé qua cửa hàng của chú Tetsuji-san nên mới có thể vào nhà.”

“Cửa hàng của bố ư?”

“Chú ấy đã rất vui khi tớ đem tới một cái tô ramen do chính tay mình làm ra và tặng cho ông ấy. Rồi tớ bảo rằng tớ còn rất nhiều đồ cho chú nữa, ví dụ như cốc trà hay mấy cái bát này, cơ mà chú ấy lại bảo tớ đem về nhà cất vì ở của hàng không có chỗ để.”

Kouta kêu lên một tiếng “A.” Vậy nên Tetsuji mới đưa chìa khóa nhà cho Nia à. Nghe giống như việc mà ông bố cẩu thả của cậu sẽ làm đấy.

“Tetsuji-san cũng nhớ tớ nữa. Chú ấy đã bảo rằng tớ là “A-chan” hồi đó à. Cá là chú ấy sẽ rất bất ngờ khi biết rằng tớ sẽ là cô dâu của Kou-kun đấy.”

Nia mỉm cười thật tươi.

Kouta có thể cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của Chris hướng vào mình. Cô đang nhìn cậu cực kì chăm chú.

(Tôi biết. Tôi biết mình phải làm gì mà…! Mình phải nói “Hãy hủy hôn nhé” ngay bây giờ…!)

Tuy nhiên, Kouta lại chẳng thể cứ thế mà yêu cầu Nia hủy hôn được.

Nếu cái hôn ước ấy được quyết định bởi bậc phụ huynh thì cậu có thể nói, “Chuyện đó thật quá quắt, bất chấp ý muốn của chúng ta!”

Nhưng trong trường hợp của Nia, lời hứa hôn ấy là do chính tay Kouta lập nên.

Chris dẫm lên chân Kouta dưới bàn.

“N-Nia này…”

Nia nghiêng đầu với cậu.

“Tôi có nhớ lời hứa hồi mẫu giáo giữa chúng ta và cũng rất vui vì cậu vẫn nhớ nó suốt bấy lâu. Nhưng mà tôi không chắc cho lắm về cái lời hứa kết hôn–”

“À, nhắc mới nhớ. Tớ có quà cho Kou-kun đấy.”

Nia đột ngột rời khỏi chỗ ngồi.

Cô ấy lấy ra thứ gì đó từ cái túi mà cô đặt trong góc bếp.

“Đây này, cậu nhận đi.”

Nia đưa cho Kouta một con búp bê bằng sứ.

“Đây là, tôi sao…?”

Phần gương mặt không được tinh xảo cho lắm cơ mà Kouta vẫn nhận ra được nhờ vào kiểu tóc và quần áo.

“Ping pong~”, Nia cười khúc khích.

“Đó là búp bê Kou-kun đấy, nó giống cậu mà nhỉ? Tớ đã tự tay làm ra nó đấy.”

“Ư-Ừ. Cảm ơn cậu nhé…?”

Nói thật thì Kouta chẳng vui vẻ gì khi nhận được một con búp bê trông giống mình, nhưng cậu vẫn cảm ơn Nia vì sự tốt bụng của cô.

“Không biết nên để đâu đây nhỉ….nhà Kou-kun nhỏ quá nên khó tìm chỗ để trưng ghê.”

Nia đang ngó nghiêng quanh nhà như thể nơi này là nhà riêng của cô.

Chris dùng cùi chỏ thúc Kouta, liếc nhìn cậu một cái, cô đang thúc giục cậu quay về chủ đề hủy hôn.

Kouta lại lần nữa hạ quyết tâm.

“N-Nia à, tôi có chuyện muốn nói với cậu!”

Kouta hít một hơi thật sâu rồi nuốt nước bọt.

“Tôi muốn hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta hồi năm tuổi–”

Xoảng!

Một âm thanh ồn ào làm lạc đi giọng nói của Kouta.

Kouta trông thấy Nia đang đập con búp bê vào bồn rửa.

Cái đầu búp bê đã vỡ tan tành thành từng mảnh.

Nia quay người lại, trên tay cầm con búp bê đã mất đầu.

“Úi tớ làm vỡ mất rồi, xin lỗi nhé Kou-kun. Tớ sẽ làm một con khác cho cậu.”

Ánh mắt Nia không còn cười nữa, dẫu cho cô đang cười nhếch mép.

Kouta toát mồ hôi hột.

(Không nên đề cập tới chuyện…hủy hôn nhỉ?)

Chris, ngồi kế bên cậu, thốt lên “...Cô ta điên rồi.”

Nia tới bên cạnh cậu rồi đặt con búp bê trước mặt Kouta, tạo ra một tiếng cạch.

“Vậy, Kouta này, cậu vừa nói gì ấy nhỉ?”

“...Không có gì ạ.”

Kouta nói, cố không nhìn vào con búp bê của mình. Cậu chẳng có gan nhắc về chuyện hủy hôn nữa.

“Nia Kitaouji…Nia Kitaouji….tìm thấy rồi. Ồ, cô ấy là một nghệ nhân làm gốm nhỉ.”

Chris đang tìm gì đó trên điện thoại. Thử liếc trộm màn hình điện thoại cô, cậu trông thấy một trang đấu giá.

“Một cái bát do cô ấy làm ra đâu đó khoảng 100,000 yên.”

“100,000 á!?”

Kouta nhìn Nia với vẻ ngạc nhiên.

“Loại người nào sẽ ăn cơm bằng một cái bát 100,000 yên cơ chứ, còn hơn cả tiền lương một tháng của tôi nữa…”

“...Kouta này, cái cậu vừa dùng, chẳng phải cũng là tác phẩm Kitaouji-san à?”

Gì cơ?

Cậu thử liếc nhìn cái bát bên cạnh. Chắc chắn một điều rằng nó không phải đồ của nhà cậu. Nó là một món đồ gốm màu đen với hoa văn chàm. Nó rất đẹp, ngay cả khi cậu không phải là dân chuyên.

“Tôi bất ngờ là cậu cũng biết đấy, Chris-chan. Cứ ngỡ cậu là cái loại người nổi tiếng chỉ biết cắm mặt chạy show thôi cơ.”

“...Có vẻ cô rất thích xỉa xói tôi nhỉ.”

(100,000….cái này đáng giá 100,000…)

Kouta miễn cưỡng nhìn chằm chằm những cái bát và đĩa trên bàn, Chris dùng tay chọc cậu.

“Mấy cái đĩa được Kitaouji-san làm được bán với giá không dưới một triệu yên.”

“Một triệu á!?”

Chris chỉ cho Kouta, người đang há hốc mồm, thấy cái đĩa đang nằm trên bàn.

“Đ-Đừng có nói là cái đó…!?”

“Đúng rồi đấy. Tớ đã dùng thành phẩm của mình để đựng đồ ăn. Nếu mấy cái đĩa có chất lượng tốt thì đồ ăn cũng sẽ ngon hơn mà nhỉ?”

Kouta đã gần như mất hồn.

“Đừng có mà dùng mấy cái đĩa đắt xắt ra miếng đó để đựng giá đỗ và cá mòi chứ…!”

“Kou-kun, tớ đã trở thành nghệ nhân làm gốm chỉ để làm ra cho cậu những cái bát ramen thôi đấy. Đừng có lo về giá cả của mấy cái đĩa nữa, được chứ?”

“Tất nhiên là phải lo rồi! Tại sao món ramen 500 yên lại được đựng trong một cái tô 100,000 yên chứ? Nực cười vãi ra!”

Dù là một tiệm ramen, nhưng có khi lại thành ra mấy cái tô mới là thứ để bán chứ không phải ramen mất. Hơn nữa, khách hàng có khi còn sẽ phải tính thêm phụ phí cho những cái tô không thôi.

Kouta đứng phắt dậy. Cậu cẩn thận mang từng cái bát, cái ly và đĩa tới bồn rửa.

“Tôi sẽ rửa chúng, rồi cậu cứ đem chúng về đi. Tôi cũng sẽ bảo bố trả lại quà của cậu nữa, cá là ông ấy không biết về giá trị của nó.”

“Không, nặng lắm.”

“Cậu chính là người đã mang chúng tới mà….Vậy cho tôi địa chỉ đi. Tôi sẽ gửi chuyển phát qua cho cậu sau.”

“Kou-kun, cậu đột nhiên qua chào hỏi phụ huynh tớ thế khiến tớ không vui đấy. Tớ cần phải thưa chuyện với bố mẹ cậu để sắp xếp lịch cái đã.”

“Bộ cậu không nghe tôi nói gì hả? Tôi đã nói là sẽ gửi chuyển phát cho cậu mà.”

“Bản thân tớ cũng không vội chuyện cưới xin đâu. Nếu Kou-kun có tính học đại học thì để chuyện đó sau cũng được nhé?”

“Cậu hoàn toàn bỏ ngoài tai lời của tôi đúng chứ? Có ai nói về chuyện đó đâu hả?”

Kouta đang tính vội vội vàng vàng rửa mấy cái đĩa, nhưng rồi cậu bắt đầu rửa chúng thật cẩn thận. Nếu làm vỡ thì cậu sẽ gặp rắc rối lớn mất.

“Như thế cũng thuận tiện hơn cho Kouta mà đúng không? Thì, cậu và Chris-chan đang hẹn hò mà.”

Tiếng nước chảy ào ào vang khắp căn phòng.

Kouta, tay đã ngừng di chuyển, quay đầu lại.

“...Hử?”

Kouta tỏ vẻ khó hiểu, Chris thì lại chớp mắt.

Trông thấy phản ứng của Kouta, Nia nghiêng đầu và kêu lên một tiếng “Ể?”

“Chẳng phải hai người đang hẹn hò à?”

“Không, bọn tôi không có–”

“Ổn mà, có gì sai với việc tôi và Kouta hẹn hò đâu chứ. Sau cùng cũng sẽ xảy ra trong tương lai thôi mà.”

“Này Chris, đừng có làm mọi chuyện rối tung thêm nữa!”

“Ồ thật sao? Nghe vui đấy.”

Nia mỉm cười, để lộ ra răng khểnh.

“Tớ cứ nghĩ Kou-kun đã có bạn gái khi cậu mang bạn gái về khi ba mẹ không có nhà đấy.”

“Aa…!” mặt Kouta đỏ lựng. Khi thử đánh mắt về phía Chris, cô nàng đang quay mặt đi nơi khác, gương mặt cô cũng hơi ửng đỏ.

“Hiểu rồi, vậy ra là Chris-chan yêu đơn phương à. Xin lỗi nhé Chris, vì tớ mà cậu không thể làm được trò trống gì dù cho đã cất công lặn lội tới nhà Kou-kun.”

“--Câm mồm đi cái thứ ruồi nhặng phiền phức này!”

Một tông giọng thấp mang theo rất nhiều cảm xúc cất lên.

Chris đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi tới đứng trước mặt Nia.

“Cậu hơi khiêu khích tôi rồi đấy. Tôi có thể xem như đó là một lời tuyên chiến không nhỉ?”

“Tuyên chiến vì cái gì chứ? Tớ và Chris-chan có thứ gì đáng để đánh nhau à?”

“Câu hỏi ngu ngốc quá đấy. Cô cũng thích Kouta đúng chứ? Tôi nghĩ bấy nhiêu đó là đủ lý do rồi.”

“Nhưng tớ vẫn là hôn thê của cậu ấy mà?”

Chris hạn hán lời.

“Tớ là người duy nhất sẽ cưới Kou-kun. Đó là một tương lai chắc chắn rồi, cơ mà giờ chúng ta vẫn còn là học sinh cao trung mà, tớ không quan tâm nếu Kou-kun hẹn hò với người khác trước khi trở về bên tớ đâu, hiểu chứ?”

“...Cô, cô yêu Kouta kiểu gì vậy chứ–”

“Tôi cho rằng kinh nghiệm là một thứ rất quan trọng.”

Nia đặt ngón tay lên môi.

“Chẳng phải người có bạn gái thường ngầu hơn người không có à? Nếu có nhiều cô gái vây quanh thì chứng tỏ rằng bạn rất hấp dẫn đúng chứ? Tôi nói có sai không?”

Đó cũng là một cách nhìn.

Việc cậu có bạn gái và nổi tiếng là minh chứng cho sức quyến rũ của cậu. 

“Vậy nên tớ đã rất vui khi trông thấy Kou-kun được vây quanh bởi hai cô gái vô cùng đáng yêu ở trường hôm nọ.”

Đôi mắt Nia nheo lại đầy mê hoặc khi cô hướng ánh mắt về phía Kouta.

“Chồng tương lai của tớ là một người đàn ông vô cùng quyến rũ.”

Chris cắn môi và cú chặt nắm tay. Hai nắm tay cô run rẩy.

“Cô đang bảo rằng tôi chỉ là tấm bình phong thôi à? Kouta hẹn hò với tôi chỉ là một sự trải nghiệm…để rồi cậu ấy sẽ cưới cô sao…!?”

Nia cười nhăn nhở với Chris, người đang giận sôi máu.

“Đúng rồi đấy.”

“...Cô là người đầu tiên dám cả gan trêu ngươi Christina Westwood của thế giới tới mức này đấy, Nia Kitaouji.”

“Vậy á, yay.”

Nia quay người lại lấy cặp rồi đứng dậy.

“Tớ về nhà để làm thêm bát ăn cơm đây.”

“Này, đĩa, cầm theo mấy cái đĩa đi!”

“Kou-kun à, cậu muốn làm trò gì với Chris cũng được hết, okay? Tớ không giận đâu.”

Nói xong những gì mình muốn nói, Nia rời khỏi nhà Kouta.

Bị bỏ lại đằng sau là một chiếc đĩa vô cùng đắt đỏ và Chris, người đang cực kì tức giận.

“A, tức chết mất! Cô ta bị cái gì vậy chứ!? Đừng có mà tự mãn chỉ bởi vì cô là hôn thê của cậu ấy. Cứ đợi đấy mà xem!”

Chris vừa hét vừa véo tai Kouta.

“Tạm gác Nia sang một bên đi,” Kouta nói.

Ngồi đối diện với cậu là Chris đang phồng má lên. Cô nàng vẫn đang tức muốn bốc khói.

 “Nia bảo rằng cô ấy không vội chuyện cưới xin. Nghĩa là chúng ta nên từ từ thôi. Có khi cô ấy sẽ thay đổi ý định nhanh ấy mà.”

“Cậu lạc quan quá mức rồi đấy Kouta à. Bộ cậu nghĩ rằng một cô gái, người vẫn nhớ tới lời hứa lúc năm tuổi và đeo bám cậu tới vậy, sẽ dễ đổi ý tới vậy sao hả?”

Kouta lắp bắp từng tiếng.

“Kouta thậm chí còn không thể yêu cầu Kitaouji-san hủy hôn nữa kìa.”

“S-Sao mà nói được nhỉ…? Cái khoảnh khắc nói tới chuyện đó, mạng sống của tôi cũng rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc luôn đấy!”

“Ừ thì, trông cũng có hơi nguy hiểm.”

“Tệ quá đi mất. Tôi cứ gặp đủ loại rắc rối. Nếu lời Nia là thật thì cô ấy đã tập luyện trong suốt mười năm trời vì lời hứa với tôi đúng chứ? Dù hồi ấy tôi cũng chẳng nghiêm túc lắm khi nói vậy–”

Cậu ấy đang lấy cuộc sống của người khác ra làm trò đùa.

Cậu cũng sẽ cảm thấy như thế nếu Kouta tự đặt mình vào vị trí của Nia. Kouta trẻ con đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của Nia bởi một lời hứa suông.

“Haiz, đầu tôi lại đau nữa rồi. Muốn quay về mười năm trước để thuyết giáo chính mình một trận quá…”

“Tôi hiểu rằng Kouta đã bị níu kéo quá nhiều tới mức xa rời thực tại, và cũng tốt thôi khi nghĩ cho Kitaouji-san, cơ mà Kouta này, cậu vẫn chưa quên đức tin của mình đâu nhỉ?”

“Đức tin của tôi sao…?”

“Cậu sẽ cưới ai nào?”

“Ai—Tôi sẽ chỉ cưới người mà mình yêu thôi!”

“Đấy, đấy chính là đức tin của cậu.”

Chris chống má lên tay, cô mỉm cười với Kouta.

“Khi cậu giữ vững đức tin ấy, mọi lời hứa đều sẽ trở nên vô nghĩa. Kouta đã muốn hủy bỏ hôn ước của chúng ta bởi cậu muốn cưới người mà mình yêu đúng chứ?”

Nếu xét về lời hứa mười năm thì hôn ước giữa Chris và Nia chẳng khác gì nhau.

“Không biết Kouta có chấp nhận hôn ước của chúng ta nếu tôi bảo rằng đã dành mười năm trời để học tiếng Nhật vì cậu không nhỉ?”

“...Chắc là không đâu.”

Chris nhún vai.

“Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi. Cậu có thích Kitaouji-san không?”

“Không…”

Kouta trút một tiếng thở dài.

“Thì, chúng tôi đã không gặp nhau lâu rồi. Gương mặt và tính cách của tôi bây giờ cũng rất khác so với hồi năm tuổi. Đúng là chúng tôi đã từng chơi cùng nhau trong quá khứ, nhưng như thế không có nghĩa là chúng tôi sẽ mãi như vậy.”

Chỉ là có quá ít dữ kiện để dẫn tới những cảm giác lãng mạn.

Ngoại hình năng động của Nia rõ ràng là một trong những điểm quyến rũ và đáng yêu nhất, và cô ấy còn là một đầu bếp giỏi nữa. Nhưng Kouta không có dễ dãi tới mức sẽ yêu cô chỉ vì vài điều như vậy.

“Nghe được việc đó khiến tôi nhẹ nhõm đấy.”

“Nhẹ nhõm sao?”

“Chúng ta sẽ đối phó với cô nàng tâm thần đó sau. Tạm gác lại chuyện làm thế nào để hủy hôn với cô ấy đi đã.”

“Nhất trí.”

“Ngay lúc này, chúng ta cần tìm cách để hủy hôn cho cậu với Toujo-san.”

“Ồ…”

“Đáp lại cụt ngủn như thế là sao đấy hả?”

“...Tôi không muốn nghĩ về Hisame…Tôi thậm chí còn không muốn nhớ về cô ấy nữa….Ước gì cô ấy tự mình hủy bỏ hôn ước…!”

“Nếu thế thì quá tiện rồi.”

Chris khoanh tay lại.

“Kouta này, trước khi lập bàn chiến lược, hãy làm rõ một điều trước đã.”

Kouta nuốt nước bọt khi trông thấy vẻ mặt nghiêm túc ấy của cô.

“Kouta, cậu không còn nuối tiếc gì với Toujo-san đâu đúng chứ?”

Không còn chút nuối tiếc nào.

chris nhìn Kouta, người đang sững ra.

“Nếu hủy hôn cũng có nghĩa là cậu không còn tình cảm với Toujo-san nữa. Đúng chứ?”

“--”

Tiếng chim mòng biển kêu ríu rít vang lên bên ngoài ban công.

Căn phòng bao trùm trong ánh hoàng hôn, in bóng hai người bọn họ lên nền nhà. Chris vẫn nhìn Kouta, người chẳng có vẻ gì là sẽ nói và đang nhắm nghiền mắt lại.

“...Tôi đã đoán rằng việc này sẽ xảy ra mà.”

Chris đang không nói nên lời. Như thể cô sợ phải nói ra những lời đó.

“Bởi vì với Kouta, Toujo-san vẫn–”

“Tôi không biết! Tôi thậm chí còn chẳng biết mình cảm thấy ra sao nữa….Tôi vẫn rất lo lắng khi trông thấy Hisame, nhưng–”

“Tôi biết cậu vẫn thích cô ấy.”

Chris nói to dõng dạc.

“Kouta, hãy nghĩ đi. Nếu Kouta vẫn còn yêu Toujo-san, vậy thì trước khi hủy hôn…”

“Chris, nói cho tôi nghe đi. Tôi vẫn còn yêu Hisame sao?”

“--”

“Tôi biết cô có thể nhìn thấu tôi mà. Cảm xúc của tôi dành cho Hisame chính là tình yêu sao?”

Cậu biết rằng mình không nên hỏi Chris điều đó. Nhưng Kouta vẫn không chịu được mà hỏi cô nàng đồng minh của mình.

“Tôi đang trải qua khoảng thời gian rất khó khăn…! Tôi không thể nhìn và nói chuyện với Hisame….Trước đây không như vậy; khi ấy chỉ mỗi việc ở chung lớp thôi cũng đã khiến tôi phấn chấn, và tôi có thể tự tin mà nói rằng tôi yêu cô ấy. Nhưng lúc này–”

Chỉ mỗi việc nhìn thấy Hisame cũng đã rất đau đớn rồi. Khi mắt họ chạm nhau, cảm tưởng như thể có một cây kim đâm xuyên trái tim cậu vậy, và khi trò chuyện với nhau, cậu trở nên cực kì lo lắng. Ở cùng lớp và cùng là cán sự cũng khiến cho trái tim Kouta lúc này cực kì đau khổ.

Thật khó để tin rằng Kouta lại “thích” những thứ cảm xúc đầy sự cay đắng ấy.

“Ra vậy. vậy là cậu không tự nhận thức được nhỉ,” Chris nói, ánh mắt cô hướng xuống dưới.

“Nếu tự nhận thức được thì tôi đã không cần phải hỏi cô rồi.”

Chris lắc đầu với vẻ mặt buồn bã.

Kouta nhìn chằm chằm cô đồng minh của mình. Chris nói với Kouta, người đang nghiêm túc chờ đợi câu trả lời.

“Tôi biết Kouta rất đau khổ. Bởi sau cùng thì cậu đã bị Toujo-san phản bội.”

Bị phản bội.

Kouta ngớ người ra vì những từ không ngờ tới đó.

“Kouta đã nghĩ rằng cậu và Toujo-san yêu nhau đứng chứ? Rằng đó là lẽ thường tình khi trở thành người yêu của nhau. Nhưng Toujo-san không hề yêu Kouta. Hai người ở bên nhau chỉ vì là hôn thê và hôn phu của nhau. Cô ấy đã bôi tro trát trấu vào những cảm xúc của Kouta. Vậy nên Kouta mới đau đớn tới vậy.”

“Vậy là tôi đau đớn bởi cô ấy đã phản bội tôi à…”

“Toujo-san không phản bội Kouta với sự ác ý. Cô ấy nghĩ rằng Kouta đã biết về hôn ước và cho rằng hai người chỉ đang dần làm quen với nhau.”

Kouta đã suýt buộc miệng nói “Dần làm quen cái gì cơ chứ?” nhưng cậu đã nuốt ngược lại những lời ấy. Những lời ấy không dành cho Chris.

(Vậy là Hisame không cảm nhận được cảm xúc của mình…)

Kouta đã nghĩ rằng cậu đã tỏ tình đúng thời điểm. Nhưng hóa ra Hisame lại hiểu nhầm rằng Kouta muốn hẹn hò với cô “bởi cậu là hôn phu của cô”. Chắc chắn chính vì Kouta nên cô mới nghĩ như thế.

Nếu cậu có thể nói câu “thích” cô khi ấy, liệu mọi chuyện sẽ khác chứ?

“Aaa, tôi không biết nữa! Tôi đã sai ở đâu chứ? Có chuyện gì với tôi thế này? Sao chuyện này lại xảy ra chứ…!?”

“---Cậu biết lý do mà. Hôn ước đấy.”

Những lời đó đi thẳng vào trái tim Kouta.

Những hôn ước thật kinh khủng.

Để mà nói, mọi chuyện đều bắt đầu chính từ hôn ước: hôn ước với Chris, với Hisame và với cả Nia. Những rắc rối của cậu đều do hôn ước mà ra.

“Kouta và Toujo-san không có lỗi. Bởi vì hôn ước nên cô ấy mới chấp nhận làm bạn gái cậu, và khiến cho Kouta hiểu lầm. Nhưng nếu không có hôn ước ấy thì ngay từ đầu hai người sẽ chỉ là người dưng qua đường.”

“Đúng rồi! Kouta đứng phắt dậy.

“Cội nguồn của mọi tội lỗi đều chính là hôn ước! Nếu không có hôn ước, tất cả những điều này sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Tôi sẽ không hiểu lầm, và Hisame sẽ không phải bị ép hẹn hò với tôi…!”

“Đúng vậy, tất cả tội lỗi đều do hôn ước mà ra. Tôi biết chúng ta nên làm gì rồi đấy.”

Ánh mắt Kouta và Chris chạm nhau.

Đó là ánh mắt của sự tin tưởng dành cho đồng minh của họ.

“Trước hết, chúng ta cần hủy bỏ hôn ước.”

“Đồng ý. Vấn đề của Kouta sẽ không được giải quyết cho tới khi chúng ta hủy bỏ hôn ước ban đầu.”

“Được rồi,” Kouta vươn vai.

Giờ đây cậu đã biết mình cần phải làm gì, đám mây mù bao trùm tâm trí cậu dường như đã vơi bớt đi phần nào.

“Đã quyết thế rồi thì chúng ta cần phải họp bàn chiến lược đấy! Tôi sẽ đi pha một ấm trà mới.”

Kouta hướng về phía nhà bếp.

Chris dõi theo bóng lưng cậu và lẩm bẩm.

“---Chúng ta cần xử lí xong trước khi Kouta nhận ra cảm xúc của cô ấy với cậu.”

“Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu hội nghị chiếc lược lần thứ hai của Liên Minh Hủy Bỏ Hôn Ước!”

Kouta, đã chuẩn bị xong trà cho hai người, tuyên bố.

“Tôi muốn nghe ý kiến của bất kì ai về phi vụ hủy hôn này.”

“Vậy là Kouta không có ý kiến gì cả.”

“Đừng có mà tự tiện như vậy chứ…”

“Fufu, tôi không quan tâm nếu Kouta dựa dẫm vào mình đâu.”

Nở một nụ cười ranh ma, Chris lấy ra một quyển sổ ghi.

“Tôi sẽ bắt đầu với những gì chúng ta đã biết. Mẫu thân của Kouta và Toujo-san đã quyết định hứa hôn cho hai người, đúng chứ?”

“Ừ.”

“Và để đổi lại, ông ngoại của Toujo-san sẽ cho gia đình cậu thuê mặt bằng cửa hàng với giá ưu đãi.”

Chris vẽ một sơ đồ đơn giản vào sổ tay rồi dừng lại suy nghĩ trong giây lát.

“Nếu vậy, chúng ta sẽ chỉ cần phải thuyết phục nhị vị phụ huynh của Toujo-san thôi.”

“Cũng đúng. Cơ mà mẹ tôi đang không có ở đây.”

“Cậu sẽ cần lợi dụng Toujo-san để tiếp cận ba mẹ cô ấy.”

“Ý cô là sao cơ…?”

“Toujo-san sẽ là người nói với ba mẹ rằng cô ấy không muốn hứa hôn với Kouta nữa.”

“...Bố tôi cũng có chịu lắng nghe khi tôi bảo rằng mình không muốn cưới Chris đâu.”

“Lúc đó là bởi bố Kouta đang mở chi nhánh ở nước ngoài. Xem xét mọi chuyện thì Kouta không phải là người duy nhất được hưởng lợi bởi hôn ước; tuy vậy, chẳng có ích lợi gì để phía Toujo-san tiếp tục hôn ước này hết.”

“Đúng thật,” cậu nghĩ. Rồi Kouta gật đầu.

“Tại sao điều kiện trao đổi lại chỉ có lợi cho một phía thôi nhỉ…?”

“Mẹ của Kouta và Toujo-san có lẽ từng rất thân nhau. Nhưng giờ đây mẹ cậu đã không còn nữa, nếu Toujo-san khóc lóc với ba mẹ rằng cô ấy không muốn cưới Kouta nữa thì kiểu gì hôn ước cũng sẽ bị hủy trong chớp mắt thôi.”

“Ra vậy,” Kouta đáp lời.

“Vậy làm thế nào để cô ấy quyết định hủy hôn đây?”

“Thế kiểu vợ chưa cưới nào không phải là gu của Kouta nào?”

“Hừm, xem nào. Hỏi bất ngờ như thế thì…”

“Tôi không thích hôn thê của mình gần gũi với những người đàn ông khác. Hoặc chỉ lạnh nhạt với mỗi mình tôi. Tôi chỉ muốn người ấy nhìn vào tôi mà thôi.”

“Được rồi. Vậy kế hoạch sẽ là như thế.”

“Hử!?” Kouta kêu lên một tiếng kì lạ.

Kouta ngừng Chris, người đang định viết gì đó vào sổ lại.

“C-Chờ chút! Chính xác thì tôi phải làm gì chứ…?”

“Cậu sẽ phải đi ve vãn mọi cô gái khác ngoại trừ Toujo-san, đối xử lạnh nhạt với cô ấy và chắc chắn rằng không được nhìn cô ấy luôn.”

“Sao mà làm thế được chứ?”

Cậu chưa từng tán tỉnh cô gái nào trước đây. Tán tỉnh con gái là phải làm gì chứ? Kouta thậm chí còn chẳng hiểu tán tỉnh nghĩa là gì nữa. Nghe như thể Kouta phải làm người xấu ấy, lương tâm cậu đang cắn rứt.

“Có vẻ câu từ của tôi có hơi quá nhỉ. Trước hết, ve vãn với đứa con gái khác trừ Toujo-san không cần Kouta phải đụng tay đụng chân. Tôi, với tư cách là đồng minh của Kouta, sẽ chủ động trêu chọc Kouta trong lớp.”

Fufufu, Chris đang cười khanh khách.

“...Trông cậu vui quá đấy.”

"Nếu tôi làm thế với Kouta trong lớp, Toujo-san chắc chắn sẽ chú ý, và trông thấy tôi và Kouta thân mật sẽ khiến cô ấy khó chịu.”

Chris có thể sẽ tán tỉnh Kouta nếu Hisame có mặt, chẳng ai biết được cô ấy sẽ làm gì.

“Tôi không có ý ngó lơ Toujo-san, nhưng cậu phải giữ khoảng cách với cô ấy nhiều nhất có thể. Cô ấy không phải là kiểu sẽ tự mình tới nói chuyện với cậu đâu, vì vậy nếu Kouta không tìm cách bắt chuyện thì tự nhiên sẽ có khoảng cách giữa hai người thôi.”

“Cậu sẽ phải làm trái ngược với những gì cậu đã làm khi cố gắng cầu hôn cô ấy: cậu phải giảm tương tác với Hisame.”

Rõ ràng việc này sẽ tạo nên sự lạnh nhạt giữa họ.

“Chiến lược lần này dễ hơn nhiều so với lần trước đấy. Làm thân thường khó hơn nhiều.”

“Một điều cuối: đừng tỏ dấu hiệu quan tâm nào với Toujo-san.”

“Dấu hiệu quan tâm ư?”

“Nếu cô ấy mà cho rằng Kouta vẫn thích mình thì chuyện hủy hôn sẽ đổ sông đổ bể đấy.”

“Ừ thì đúng, nhưng mà ‘dấu hiệu quan tâm’ á? Tôi có bao giờ tỏ vẻ quan tâm tới cô ấy đâu?”

Chris trút một tiếng thở dài.

“...Cậu liếc nhìn cô ấy quá nhiều.”

“Quá nhiều sao?”

“Ánh mắt của cậu cứ dán vào Toujo-san trong lớp thôi. Nói thử xem cậu đã cố nhìn trộm cô ấy bao nhiêu lần trong lớp và trong giờ giải lao rồi?”

Chris tức giận khoanh tay lại.

Kouta nghiêng đầu khó hiểu.

“Thật à…? Tôi không cố ý nhìn Hisame…”

“Ôi trời ạ,” Chris khinh khỉnh nói.

“Dù sao, nếu Kouta không quan tâm tới Toujo-san, cô ấy sẽ nhận ra rằng hôn ước này trái với ý muốn của cậu và hai người sẽ chẳng thể có được tương lai hạnh phúc.”

“Chính xác!”

Một lần nữa, lại là một chiến lược xuất sắc. Sự giúp đỡ của Chris là vô cùng to lớn, Kouta mừng rằng có cô ấy là đồng minh của mình.

<Tớ thật sự rất thích Kouta.>

Bỗng, gương mặt khóc lóc của cô hiện về âm trí cậu.

“...Chris.”

Cô nàng tóc vàng đang cặm cụi ghi chép kế hoạch ngẩng mặt lên.

“Tôi xin lỗi. Tôi suy nghĩ thêm một chút về câu trả lời cho lời thổ lộ của cậu được chứ…?”

Cậu biết rằng đó là một yêu cầu ích kỉ.

Nhưng cậu cũng nghĩ rằng Chris sẽ không hề muốn nghe một câu trả lời nửa vời.

“Tôi bận bù đầu vì mấy cái hôn ước rơi từ trên trời xuống này. Tôi từng nói rằng mình muốn cưới cô gái mà tôi thích, nhưng giờ tôi còn chẳng biết mình thích ai nữa. Tôi chắc chắn sẽ cho cậu câu trả lời sau khi đã lo liệu xong–”

Phần nút bấm của cây bút mực ấn vào môi cậu.

“Tớ có thể chờ. Dù gì thì tớ cũng đã chờ đợi suốt mười lăm năm để biết yêu là gì mà.”

Chris lại cúi xuống nhìn tờ ghi chú lần nữa.

Âm thanh sột soạt của ngòi bút khẽ vang vọng khắp căn phòng chập chờn ánh sáng, Kouta chăm chú nhìn vào đôi lông mi cong dài của cô mà không nói một lời.

“Chúng ta sẽ bắt đầu vào ngày mai. Tôi sẽ gọi chiến lược này là ‘Giữ khoảng cách với Toujo-san’.”

Chris đã ghi chú xong và đứng dậy chỗ ngồi, cô đi về phía tủ lạnh và dán lên đó một tờ ghi chú.

“Đọc cho kĩ đi nhé Kouta! Đừng có mà bám dính lấy Toujo-san khi trực nhật giống hôm nay nữa đấy nhé.”

“L-Là Hisame đã bám theo tôi mà…! Tôi đã cố đi một mình rồi.”

“Tôi hổng biết. Đối với tôi thì trông cứ như Kouta bắt chuyện với cô ấy vậy.”

“Còn lựa chọn nào khác đâu! Hisame đã cố tự mình bê đống đồ cồng kềnh ấy đi.”

“Đấy thấy chưa, rõ là cậu có nhìn Toujo-san.”

Kouta lắc đầu.

“...Là tình cờ thôi mà.”

“Mong là thế.”

“Tôi chỉ nói chuyện với cô ấy như bình thường thôi. Hơn nữa, Hisame mới là người đã đi theo tôi…và tôi cũng tự hỏi không biết cô ấy đang nghĩ gì nữa.”

Cậu bất chợt nhận ra điều gì đó.

Kouta cảm thấy đau đớn và khó xử với Hisame.

Nhưng còn Hisame thì sao? Hisame không thích cậu cho nên có lẽ cô ấy sẽ không cảm thấy gì về việc chia tay. Nhưng dường như cô cũng không muốn hủy hôn.

Cậu chẳng hiểu gì sất.

Chẳng có ích lợi gì khi Hisame hứa hôn với Kouta. Vậy tại sao cô ấy lại không sẵn lòng hủy hôn chứ–.

“Chris này, cô có thể đọc được suy nghĩ của Hisame thông qua biểu cảm của cô ấy chứ? Cô biết Hisame nghĩ gì mà nhỉ?”

Chris đặt bút lên môi và quay mặt về phía tủ lạnh.

“---Bộ phải đúng ngay lúc này mới được hay gì à? Tôi không biết Toujo-san đang nghĩ gì đâu.”

+++++++++++++

Cao trung trung cấp Tokiwa có một nàng nữ sinh hoàn hảo đang theo học.

Luôn xếp hạng nhất trong những bài kiểm tra thường xuyên, cô sở hữu phong thái của một nàng tiểu thư và nhã nhặn như Yamato Nadeshiko, ngoài ra vẻ đẹp và phong cách ăn mặc khiến ai cũng phải ngước nhìn mỗi khi xuống phố.

Cô ấy xinh đẹp tới nỗi hôm nay lại có một nạn nhân khác.

“Toujo-san, tớ đã yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi. Xin hãy hẹn hò với–”

“Tôi xin lỗi.”

Tại cổng trường, Hisame đang rời đi thì có một cậu trai giữ cô lại.

Đáng lẽ có rất nhiều địa điểm phù hợp hơn để tỏ tình chứ, cơ mà đời nào Hisame lại chịu tới mấy chỗ đó. Vì vậy, cách duy nhất để mấy tên đực rựa tỏ tình với cô là phục kích cô trên đường về.

Họ thậm chí còn chẳng thể nói cho hết câu.

Bầu không khí lạnh lẽo bao trùm quanh cô khiến cho mấy tên con trai phải kinh sợ, nhưng cậu ta vẫn rất kiên trì. Nếu tới nước này rồi còn nản lòng thì tình cảm của cậu sẽ ra sao đây chứ?

“Cậu có thể suy nghĩ thêm một chút nữa được không…? Tớ sẽ trở thành một người đàn ông xứng đáng với Toujo-san.”

Hisame lần đầu tiên nhìn cậu trai.

Nhưng ánh mắt ấy còn lạnh hơn cả băng ở Năm Cực nữa.

“Cậu không xứng đáng với tôi.”

Hisame cất bước với gương mặt vô cảm và giọng nói chẳng hề có chút sự ấm áp nào.

Cậu trai đã hoàn toàn đóng băng. Cậu ngớ người ra dõi theo mái tóc đen tuyền tuyệt đẹp của cô.

“Thật vui vì tớ đã tìm thấy cậu Toujo-san…Cậu thật lạnh lùng và xinh đẹp làm sao…”

Tên đó lẩm bẩm vài lời như thể trăn trối rồi ngã gối xuống.

Hisame Toujo chính là hoa khôi của trường và là sự ngưỡng mộ của tất cả mọi thằng con trai.

—Nhưng đó chỉ là lớp mặt nạ bên ngoài của cô mà thôi.

(Ư, hôm nay Kouta-kun ngầu quá đi mất…cậu ấy lao thẳng tới chỗ mình khi trông thấy mình bê đồ nặng vào giờ trực nhật. Kouta-kun luôn dõi theo mình sao…? Không, không thể đâu, Kouta-kun là một người rất nhân hậu luôn chìa tay giúp đỡ bất cứ ai mà. Mà, cũng nhờ thế mà mình mới được trò chuyện với cậu ấy lần đầu tiên sau cả một tuần. Thật hạnh phúc khi được trò chuyện với người mình yêu mà…)

Hisame về nhà trong khi mãi suy nghĩ về Kouta.

Cô tới phòng khách, lấy ra một hộp kẹo đường để ăn vặt. Bỗng có giọng nói cất lên.

“Mừng về nhà Hi-tan.”

Anh trai của Hisame, Haruto xuất hiện.

Trông anh ta giống như đang tận hưởng khoảng thời gian đại học của mình hệt như mấy tên thanh niên khác. Hisame liếc nhìn nhanh qua anh trai đang mỉm cười với cô và đáp lại với vẻ mặt vô cảm.

“...Em về rồi.”

“Bộ có chuyện gì vui ở trường à? Trông em hí hửng lắm đấy.”

Hisame lấy tay che miệng mình.

Gia đình của Hisame là những người duy nhất có thể nhận ra những thay đổi rất nhỏ trong vẻ mặt cô.

“Để anh thử đoán xem nhé.”

Haruto ngồi xuống đối diện với Hisame.

“Em quay lại với Kouta-kun rồi đúng chứ!”

“....Nếu thật vậy thì tốt làm sao…”

Hisame càng chán nản hơn.

“Ể, không phải à? Vậy có chuyện gì vui thế?”

“Em đã nói chuyện lại với Kouta sau một tuần.”

“Chỉ vậy thôi á…?”

“Ý anh là sao đây hả? Kouta-kun thậm chí còn chẳng thèm nói với em một lời kể từ lần đó đấy.”

Hình ảnh Kouta đang cúi đầu hiện lên trong tâm trí cô.

Cùng với giọng nói đang thốt lên, “Chúng ta hãy chia tay đi.”

“Bộ việc em có thể nói chuyện lại với Kouta-kun không đáng mừng sao?”

“Haiz~. Nếu Hi-tan cảm thấy thỏa mãn rồi thì chắc là ổn thôi…”

Hisame cắn chặt môi.

Chẳng đời nào cô lại thỏa mãn được.

Cô muốn được trò chuyện mỗi ngày với Kouta và cùng nhau tay trong tay về nhà sau khi tan học. Cô muốn được làm người yêu của cậu lần nữa và hẹn hò với nhau vào ngày nghỉ hoặc ngày lễ.

Trước khi họ bắt đầu hẹn hò, Hisame sẽ chẳng đời nào muốn những điều đó nếu Kouta không tiến tới.

Nhưng một khi đã mở lòng và nếm mật ngọt, cô chẳng tài nào có thể cưỡng lại được nữa.

“...Tại sao vậy chứ, Kouta-kun…Vậy là do cậu ấy không muốn bên em nữa rồi. Khoảnh khắc cậu ấy phát hiện ra em là hôn thê, cậu ấy liền quyết định chia tay với em…”

“Nhưng nếu Kouta không hay biết về chuyện hứa hôn thì em ấy sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hẹn hò với Hi-tan bởi lời hứa hôn đó, đúng chứ?”

Hisame luôn nghĩ vậy.

Hôn phu của Hisame đã được quyết định khi cô mới năm tuổi. Cô ấy mong muốn điều đó.

Vì lẽ đó, Hisame rất hạnh phúc về hôn ước của mình với Kouta. Nhưng cô luôn lo lắng về việc Kouta nghĩ thế nào về việc đó.

Khi Kouta tỏ tình cô ở trường, Hisame đã cho rằng cậu ấy muốn hiểu thêm về cô trước khi họ về chung một nhà. Họ đã đính hôn cho nên hai người đều biết người mà mình sẽ kết hôn trong tương lai là ai. Sau này kiểu gì cũng kết hôn thì bây giờ hiểu thêm về nhau cũng tốt mà. Cô ấy đã đinh ninh rằng đó là những gì Kouta đã nghĩ.

Vậy nên trong suốt hai tháng hẹn hò, cô không hề bất mãn với việc số lần đi hẹn hò quá ít.

Cô biết rằng Kouta không hẹn hò với cô vì cậu ấy thích mình. Cô đã nghĩ rằng mỗi việc cậu ấy từng bước tìm hiểu thêm về cô là đã quá đủ hạnh phúc rồi.

Mọi chuyện đáng ra là thế, vậy mà–

“Em không thể tin được rằng Kouta-kun lại t-t-thật sự…t-t-thích…thích em….”

Mặt Hisame đỏ lưng lên.

Cô cứ ngỡ đó là mơ. Sao mà có thể hạnh phúc tới vậy được chứ?

Dân số thế giới là 7.8 tỷ người. Xác suất để cả hai phía đều có tình cảm với nhau là cực kì thấp. Thật kì diệu khi cả hai người đều yêu nhau.

“Hi-tan à, em đánh giá thấp bản thân quá rồi đấy. Đối với anh, Hi-tan quyến rũ hơn bất kì cô gái nào khác.”

“Anh là người lớn đấy, vậy mà lại đi nhìn cô em gái vẫn còn là học sinh của mình bằng ánh mắt đó sao? Tởm quá đấy.”

“Dừng lại đi mà! Đừng bỗng dưng nhìn anh bằng ánh mắt đó mà!”

Haruto dùng tay để chống lại ánh mắt lạnh băng của em gái mình.

“Nhưng mà anh nói thật đấy. Khi anh cho đám bạn xem ảnh của Hi-tan thì đứa nào đứa nấy đều xin anh giới thiệu em với bọn nó.”

“Xin lỗi nhưng mà anh thật sự cầm ảnh của em đi lòng vòng và lại còn khoe cho người khác xem à? Tởm quá.”

“Rõ ràng em cũng có một tấm ảnh gia đình trong điện thoại mà!”

“Gác lại việc đó đi.”

Hisame bỗng quay mặt đi nơi khác.

“Em không nhờ anh giới thiệu em với ai hết. Nếu anh mà dám mang về mấy người có động cơ đen tối thì cứ chuẩn bị đi.”

“Chuẩn bị cái gì chứ!?”

“Chuẩn bị tinh thần tuyệt giao với em đi.”

Haruto mặt mày cau có.

“Anh biết. Anh đã từng giới thiệu em với ai chưa nào? Có lẽ Kouta-kun rất tự hào khi có em là bạn gái đấy.”

Hisame tái mét mặt. Cô tay run lẩy bẩy lấy vài viên kẹo đường ra khỏi hộp.

“Không được. Chuyện đó tuyệt đối không được.”

“Sao vậy?”

“Nếu mọi người ở trường phát hiện ra việc cậu ấy và em đang hẹn hò…”

“Thì sao cơ?”

Haruto gặng hỏi, tông giọng Hisame lạc đi.

“Thì Kouta-kun cũng sẽ bị xem là một kẻ kì quặc giống em mất…!”

Đó là điều mà Hisame sợ hãi nhất.

Hisame đã quen với cảm giác cô đơn khi hoạt động nhóm ở trường hồi còn nhỏ. Cô đã quen với việc bị bỏ rơi khỏi nhóm. Tuy nhiên cô không tài nào chịu được cái cảm giác khi Kouta, người cô yêu, sẽ bị đối xử giống một kẻ kì quặc vì hẹn hò với cô.

Đó là lý do tại sao Hisame lại kiên quyết giữ kín việc hẹn hò với Kouta.

“Em đúng là kì quặc thật đấy biết chứ…? Giờ làm gì có ai sẽ gọi em kiểu đó nữa chứ? Hi-tan đang bị ám ảnh bởi những ngày xưa cũ quá rồi.”

“Không ai nói nhưng chắc chắn rằng trong thâm tâm ai cũng nghĩ thế thôi, và phải chắc chắn rằng mối quan hệ giữa em với Kouta-kun không thể bị phát hiện, vì cậu ấy sẽ gặp rắc rối mất.”

“Em chỉ là đang bị hoang tưởng thôi…”

“Vậy tại sao Kouta-kun lại muốn chia tay với em chứ…?”

Khi họ còn hẹn hò, Kouta đã bảo rằng cô không kì quặc.

Nhưng cô nghĩ rằng đó chỉ là bởi vì cậu tốt bụng mà thôi.

Nếu cậu thật sự không cho rằng cô kì quặc vậy tại sao cậu lại muốn chia tay cô chứ?

(Chẳng phải vì mình là một đứa kì quặc hay sao…? Kouta-kun đã gặp rắc rối vì thích mình, bởi vì mình là một đứa kì quặc, có lẽ Kouta-kun đã nghĩ khác khi bọn mình hẹn hò…) 

Kouta đã nói gì đó về việc ép buộc cô vào một mối quan hệ khi đòi chia tay với cô. Cô thật sự chẳng hiểu lắm những gì cậu ấy đã nói. Cô không tài nào không hiểu được liệu có phải do cậu ấy không muốn nói ra lý do chia tay cô, hay là do cô không theo kịp được những suy nghĩ của cậu ấy.

Khi Kouta đá cô, Hisame đã mất khả năng suy nghĩ, cứ như thể cô vừa rơi vào màn đêm vô tận vậy.

“...Khi ở cùng nhau, Kouta-kun luôn nhân hậu và chưa từng làm ra vẻ mặt kinh tởm. Nhưng có lẽ trong thâm tâm, cậu ấy không chịu nổi em nữa.”

“Em nghĩ nhiều quá rồi đấy Hi-tan à. Kouta-kun đã nói thế à?”

“Vậy tại sao cậu ấy lại chia tay em chứ, và lại còn cố hủy hôn nữa. Em đã hẹn hò với cậu ấy một khoảng thời gian và có lẽ cậu ấy không muốn cưới em nữa rồi, Kouta-kun…!”

Những giọt lệ trào ra từ khóe mắt cô.

Cúi mặt xuống, cô trông thấy rất nhiều giọt nước đang nhỏ xuống bàn.

“Em không muốn như thế…Dù cho em…em đã luôn yêu Kouta-kun. Tình cảm của em dành cho cậu ấy không hề thua kém bất cứ ai…!”

Chris, cô nàng đã sống cùng Kouta một khoảng thời gian, chẳng biết từ đâu mà xuất hiện.

Nia, cô nàng tuyên bố rằng mình đã hứa sẽ kết hôn với Kouta mười năm trước.

Cô không thể nào thua. Tình yêu của cô với Kouta sẽ không bao giờ thua.

Cô có thể tự tin nói rằng cô mới là người yêu Kouta nhất và tình yêu của cô dành cho cậu mãnh liệt hơn hai người kia nhiều.

“Vậy thì Hi-tan này, em cần phải tìm ra lý do tại sao em ấy lại muốn chia tay em.”

“Tìm ra lý do ư…?”

“Em thật sự không biết Kouta-kun không thích mình ở điểm nào mà, đúng chứ?”

“Em đã nói rồi, là do–”

“Đó chỉ là do em phỏng đoán thôi mà đúng chứ, Hi-tan?”

Haruto cho một viên kẹo đường vào miệng.

“Chúng ta cần phải tìm ra lý do thật sự cho việc Hi-tan và em ấy chia tay và cả việc hủy hôn nữa. Nếu không thì mọi chuyện sẽ không khá lên đâu.”

Hisame, cúi gằm mặt, ấn hai tay vào đôi gò bồng đảo vừa vặn của mình.

“Liệu như thế thì mọi việc sẽ tốt hơn chứ…? Em không chịu được cái cảm giác mình là một đứa kì lạ–”

“Vậy em sẽ cứ thế từ bỏ Kouta-kun à?”

“--”

Haruto vừa nói vừa nhai viên kẹo đường trong miệng.

“Kouta-kun muốn hủy hôn và không có ý định quay lại với Hi-tan nữa nhỉ? Nếu vậy thì Hi-tan nên quên đi Kouta-kun và đi tìm tình yêu mới–”

Hisame tay chống nạnh, cô đứng dậy tạo ra một tiếng rầm.

Hộp kèo đường trên bàn lắc lư.

Căn phòng khách rộng rãi ngay lập tức bị bao trùm bởi một cơn bão tuyết. Haruto không hề bất ngờ trước cơn giận của Hisame. Anh cười nhạt và hỏi,

“Hi-tan, tự hỏi chính mình đi. Em vào trường cao trung ấy để làm gì?”

Cao trung trung cấp Tokiwa là một ngôi trường cao trung cấp tỉnh có quy mô tầm trung.

Nó chẳng có gì nổi bật và chỉ có những học sinh với học lực trung bình theo học.

Hisame, người đã tốt nghiệp đại học Harvard với GPA rất cao, đã chuốc lấy phiền phức khi nhập học vào Tokiwa chỉ vì một nguyên do duy nhất–

“---Là để có được một câu chuyện tình lãng mạn hài hước ở trường cao trung với Kouta-kun!”

Hisame dõng dạc tuyên bố.

(Đúng vậy. Mình đã quên mất lý do lúc đầu mình theo học ngôi trường này. Mục tiêu của mình chính là để có thể yêu Kouta, trở thành người yêu của cậu ấy, và sống một đời học sinh thật ngọt ngào với cậu ấy…!)

Và chuyện đó đã tạm thời hoàn thành.

Kouta đã yêu cô.

Kouta đã tỏ tình với cô và họ đã bắt đầu hẹn hò.

Nhưng những ngày hạnh phúc ấy chẳng kéo dài được lâu.

(Mình vẫn chỉ mới năm nhất cao trung….còn quá sớm để từ bỏ. Kouta-kun là anh hùng của mình. Mình sẽ không nhường cậu ấy cho bất cứ ai, mình sẽ tìm ra nguyên nhân vì sao cậu ấy lại hết tình cảm với mình và giải quyết vấn đề. Rồi Kouta-kun và mình sẽ lại trở thành người yêu của nhau một lần nữa–)

Trông thấy Hisame cười nhếch mép, Haruto cũng nở một nụ cười bất an.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage