Trên một chuyến tàu chật kín người.
Kuaaa~, Kouta ngáp lần thứ n.
"Mồ~ Kouta, trước chiến dịch mà trông cậu chẳng hồi hộp chút nào hết vậy."
Chris phồng má tỏ vẻ bất mãn.
Sáng nay, trước giờ G, vì phải chuẩn bị cho chiến dịch nên Kouta đã phải dậy sớm hơn một tiếng so với bình thường để bắt tàu , khiến cậu buồn ngủ không chịu nổi.
Cô nàng tóc vàng hoe đang tựa lưng vào cửa tàu hôm nay lại ăn diện như một nữ sinh thời thượng. Chỉ có một điều dường như không đúng lắm, chính là–
“Kính…”
Chris đang đeo một chiếc kính râm trông như minh tinh người ngoại quốc. Ừ thì cô đúng là minh tinh thật mà.
Nàng JK ấy, người trông đẹp một cách lạ thường với chiếc kính râm, nhún vai.
"Tôi không thể tháo chúng ra ở nơi công cộng được. Thì bởi vì trên mạng xã hội tôi được tận năm mươi triệu người theo dõi cơ mà, nhỉ?"
"Dân số Nhật Bản là bao nhiêu?"
"Một trăm hai mươi triệu."
(Số người hâm mộ của nhỏ tương đương với bốn mươi phần trăm dân số Nhật Bản à….)
Lúc cậu đang mải nghĩ ngợi thì con tàu rung lắc. Kouta vội chống tay lên cửa.
"Này, cậu không sao chứ?"
Kouta đang dùng thân mình như một tấm khiên che chắn để Chris không bị đè bẹp. Cậu nhìn vào Chris và thấy hai gò má cô đang đỏ ửng.
"Tôi chưa đi tàu nào mà đông như này lần nào luôn đấy ."
"Cậu có già tới vậy đâu chứ? Thế cậu thấy con tàu chật kín người này ra sao hả?"
"....Là thứ tuyệt vời nhất.”
Thật đấy à!? Kouta rên rỉ.
“Chắc cả nước có mỗi mình cậu nghĩ tàu đông là tuyệt nhất đấy. Tuyệt nhất ở điểm nào vậy?”
“...À thì, chuyện đó…”
Chris ấp úng, khác với hình tượng lúc thường của mình . Rồi đến một khúc cua khác và toa tàu lại bị xóc.
“!!”
Bị ép vào từ phía sau, cơ thể của họ cứ thế sát lại. Chris nắm lấy áo của Kouta và áp má mình vào vai cậu cứ như thể đang muốn ôm chặt cậu vậy.
“Bởi vì tớ có thể ôm Kouta như thế này.”
“Này!?”
“Đùa thôi.”
Sau khi nhanh chóng thả tay ra, Chris mỉm cười một cách tinh quái và nghịch ngợm. Nhưng bởi đó là một toa tàu chật ních nên Kouta và Chris vẫn đang ở rất gần với nhau.
Ghé sát lại gần, Chris thì thầm với cậu.
“Cậu sẽ ghi được nhiều điểm hơn nếu để cho bạn gái bám vào mình như này đấy.”
Kouta gãi đầu, nghĩ về Hisame như lúc thường cậu hay làm.
"Tôi không… hình dung ra được cảnh cô ấy ôm lấy mình như vậy. Ngay từ đầu tôi đã chẳng tài nào đi cùng tàu với cô ấy được.”
“Cậu biết đó, Kouta, cậu phải tự tạo ra cơ hội đi.”
Chris dẫn cậu xuống một ga xa lạ. Cậu nhận rằng mình đang ở một hướng hoàn toàn khác với hướng tới trường.
“Vậy, kế hoạch là gì?”
Chris chỉ tay về phía Kouta, người đang hoài nghi nhìn cô.
“Lí do mà độ thân mật giữa Kouta và bạn gái cậu cực kì thấp hoàn toàn là do bởi cả hai người đều không dành đủ thời gian cho nhau.”
“Tôi không dành đủ thời gian cho cô ấy sao…?”
“Đúng vậy. Kouta, cậu thường nói chuyện với bạn gái của mình khi nào?”
“Cậu hỏi mới nhớ, mỗi tháng một lần tại cuộc họp ủy ban và sau đó nữa.”
“Vậy là một tháng cậu chỉ trò chuyện với bạn gái mỗi một lần…?”
“Khoảng thời gian còn lại là khi chúng tôi phải giải quyết công việc của ban cán sự lớp. Tôi trò chuyện với cô ấy ít nhất một lần một tuần.”
Vai Chris chùng xuống, rồi cô nàng thở dài.
“...Tôi không hiểu hai người gọi nhau là người yêu kiểu gì luôn ấy."
“Không phải vậy là bình thường sao?”
“Không đời nào! Nếu bạn gái cậu ở cùng lớp, đáng ra cậu phải nói chuyện với cô ấy mỗi ngày chứ. Đó là điều mà tôi sẽ làm. Bọn tôi sẽ trò chuyện với nhau vào giờ nghỉ, chia sẻ hộp bento mà tôi đã làm cho bữa trưa, và đi chơi cùng nhau tại quận mua sắm sau khi tan học…”
Hai má của Chris ửng đỏ, như thể cô nàng đang vừa tưởng tượng vừa nói điều đó vậy. Kouta chỉ chớp mắt khi thấy Chris cười nhếch mép.
Thấy ánh mắt của Kouta, Chris ho nhẹ và hắng giọng.
“D-Dù sao thì, trò chuyện là cách tốt nhất để hiểu rõ về nhau hơn! Nghe thủng chưa hả?”
“Hiểu rồi! Nói cách khác, tôi phải nói chuyện với Hisame mỗi ngày—”
“Tới giờ rồi.”
Chris ngắt lời Kouta và chuyển sự chú ý về phía cổng soát vé đằng xa.
“Tojo-san sẽ xuất hiện tại cổng đó trong vòng năm phút nữa.”
“Gì cơ!?”
Cậu là siêu năng lực gia à? Cậu nghĩ.
Chris cười nhạt.
“Không phải là siêu năng lực đâu, mọi người đều sẽ đoán ra được nếu cậu biết được nhà ga gần nhất và khung giờ đến trường thôi.”
“Từ khi nào cậu biết được nhà ga gần nhất đối với Hisame vậy…?”
“Tôi thậm chí còn tự hỏi vì sao Kouta lại không biết đấy. Vấn đề này lớn đấy.”
Chris ném cho cậu một ánh nhìn sắc lẻm qua cặp kính râm.
“Sau cùng thì, Kouta và bạn gái cậu không dành đủ thời gian cho đối phương và trò chuyện đủ với nhau. hai người gần như chẳng biết gì về nhau cả, vậy nên nó cũng có nghĩa là cậu chưa tìm hiểu đủ về nhau đấy.”
“Cậu nói đúng, nhưng hãy lắng nghe những gì tôi muốn nói đi, bởi vì tôi và Hisame đang giữ bí mật về mối quan hệ này với tất cả mọi người, tôi không thể nào cứ công khai trò chuyện với cô ấy trong lớp được.”
“Bởi thế nên cậu mới phải tận dụng giờ đến trường buổi sáng đấy.”
Cuối cùng cậu cũng hiểu được ý đồ của Chris.
Cô nàng đồng minh cười nhếch mép trước sự ngưỡng mộ của Kouta đối với mình.
“Nếu Kouta dậy sớm hơn, cậu có thể cùng đi đến trường với bạn gái mỗi buổi sáng. Liệu có gì kì lạ khi cùng đến trường với một người bạn cùng lớp cậu gặp ở nhà ga à?”
“Đúng là một kế hoạch hoàn hảo…!”
“Đó, Tojo-san tới rồi.”
Kouta nhìn về phía cổng soát vé.
Ngay cả trong giờ cao điểm sáng sớm như này, Hisame vẫn rất nổi bật.
Mái tóc dài óng ả của cô đung đưa, và cô nàng trông thật tự tin. Cô tỏa ra một bầu không khí lạnh lẽo xung quanh khiến kể cả những người qua đường cũng phải nhường đường cho mình.
Khi ánh mắt của cậu đang bị hút vào cô ấy, cậu nhận được một cái vỗ nhẹ vào lưng.
“Nếu cậu không lẹ cái chân lên, chúng ta sẽ mất dấu cô ấy đấy. Đi đi.”
“Đ-đươc…”
Kouta bước ra từ sau cái cột. Cảm thấy bồn chồn lo lắng, cậu quyết định tiến tới chỗ Hisame.
(Mình có nên gửi tin nhắn trước cho Hisame không nhỉ…? Cô ấy sẽ không khó chịu nếu mình đột nhiên nói chuyện với cô ấy chứ…? Không, ngay từ đầu không phải cô ấy sẽ chú ý tới việc mình đến nhà ga gần nhất chứ?)
Kouta, bị thúc đẩy bởi sự lo lắng, dừng lại.
Khi cậu dừng lại. như một hòn sỏi bị vứt lại giữa dòng bùn, sự hối hả và nhộn nhịp của nhà sắp sửa nuốt chửng cậu.
“Kouta!”
Bị gọi tên, cậu quay người lại.
“Cố lên! Tiến lên đi!”
Chris đang cưỡi và vẫy hai tay của mình trong không khí.
…Cậu bỗng cảm thấy dũng cảm một cách lạ thường. Cậu không định để cho toàn bộ nỗ lực của Chris để giúp cậu tới được đây bị phí hoài.
Kouta gật đầu lại với đồng minh của mình, người đang cổ vũ cậu.
Rồi, cậu chạy thẳng tới Hisame đang đứng ở cầu thang của nhà ga—
***
Trên chuyến tàu đông đúc tới trường.
Chris có thể quan sát thấy Kouta và Hisame từ toa tàu cạnh bên.
Trong toa tàu đông đúc, hai người bọn họ đang bị ép chặt vào nhau, lần đầu tiên cả Kouta và Hisame đều đỏ mặt như vậy, tay của Hisame nắm lấy vạt áo đồng phục của Kouta.
Chris cắn chặt môi dưới.
(Cậu bảo rằng cậu không thể tưởng tượng ra được, nhưng cô ấy lại đang làm y như thế kìa.)
Con tàu bị xóc và tay của một hành khách gần đó quẹt vào hai bím tóc của cô. Cô quay mặt lại nhìn những hành khách nhưng trên mặt họ chỉ là biểu cảm vô hồn.
“Chết tiệt.”
Chris nhìn chằm chằm vào cặp tình nhân hạnh phúc trên chuyến tàu đông và tự càu nhàu với chính mình.
***
“Tôi gặp rắc rối rồi, Chris!”
Đó là vào giờ nghỉ.
Kouta gọi Chris qua LINE đến một phòng học trống.
Hôm nay, vẫn như vậy, những học sinh tụ tập lại xung quanh Chris, tò mò về cô nàng nổi tiếng này. Kouta không có cơ hội để họ có thể nói chuyện với nhau trong lớp.
“Có chuyện gì vậy? Không phải cậu đã thành công cùng đến trường với cô ấy sáng nay rồi à?”
Chris đang dựa vào bệ cửa sổ, nghịch ngợm hai bím tóc của mình.
Vẻ mặt chán nản trên gương mặt cô đúng là một cảnh tượng đáng giá. Cứ như một trang trong một quyển sách ảnh vậy, nhưng Kouta thật sự chẳng bận tâm đến nó.
“Chiến dịch sáng nay đã thành công khi Hisame đã nắm lấy áo của tôi–”
“Vậy à? Tốt thật đấy.”
“Nhưng vấn đề là, hôm nay Hisame sẽ đến thăm tôi sau khi tan học!”
“Hể~~”
Chris nhướn mày và lẩm bẩm.
“--Mình dễ ghen một cách đáng ngạc nhiên luôn ấy nhỉ?”
“Ghen gì cơ?”
“Không có gì, tôi đang tự nói với bản thân thôi.”
Chris mỉm cười với một cái xua tay.
“Cậu làm được rồi, Kouta, mời bạn gái đến nhà là một cơ hội tuyệt vời để tăng độ thân mật đó.”
“Này Chris, cậu nghiêm túc đấy à…?”
“Đó được gọi là hẹn hò tại gia đấy. Tuyệt thật. Chả hiểu sao Kouta lại bi quan được như vậy luôn đấy.”
Kouta thốt lên “Ahhh!” trong khi Chris nhìn cảnh cậu suy sụp một cách kì lạ .
“Chẳng tuyệt chỗ nào cả, hoàn toàn không…! Nghĩ tới phòng của tôi đi. Chúng ta sẽ khoe ra nơi sống của mình đấy! Và rõ ràng là chúng ta rất nghèo!”
“Cậu đang hẹn hò tại gia mà, vậy nên việc khoe không gian sống của mình ra thì cũng bình thường thôi. Cậu chẳng thể làm gì đâu, tình hình tài chính vẫn là một sự thật không thể tránh khỏi.”
“Hôm qua tôi không có dọn nhà! Tôi chắc rằng Hisame là kiểu người tỉ mỉ, khó tính, và sẽ không chịu được dù chỉ một hạt bụi đâu. Tôi sẽ bị ghét nếu cô ấy thấy cái căn phòng bẩn thỉu của mình mất.”
“Tôi không nghĩ Kouta nên đưa ra đánh giá về cô ấy dựa trên cái hình tượng của cậu đâu.”
“Nếu Hisame đến, chúng ta cần phải làm cho ngôi nhà trở nên phong cách hơn. Cậu biết đấy, đại loại như một nơi phù hợp hơn cho một cuộc hẹn hò ấy.”
“Cậu chẳng chịu lắng nghe những gì tôi nói nhỉ…”
Chris thở dài bực tức.
“Nếu cậu đã quan tâm đến tình trạng của ngôi nhà đến vậy, vậy thì tại sao không từ chối bạn gái cậu ghé thăm đi?”
“Tôi không thể nói không được! Hisame sẽ không chịu bỏ cuộc đâu… vả lại, trước đây cô ấy chưa từng muốn đến thăm nhà tôi…”
“Fufu, có vẻ như chiếc lược đang thành công nhỉ.”
“Chiến lược đang thành công ư?”
“Bạn gái cậu rủ cậu đi hẹn hò là vì độ thân mật với Kouta đã tăng lên một chút khi nói chuyện với cô ấy vào sáng nay đấy.”
Chris tự tin khẳng định.
Kouta đã bị thuyết phục.
“Hóa ra mọi chuyện là vậy à…”
“Kế hoạch của chúng ta đã đúng. Chúng ta sẽ tạo ra những sự kiện để từng chút một tăng độ gần gũi giữa cậu với cô ấy lên.”
“Tuyệt! Khoan, không phải như vậy cũng có nghĩa là buổi hẹn hò này không được phép thất bại à?”
“Tất nhiên. Chẳng có tương lai nào cho một cặp đôi thậm chí còn không thể hẹn hò lần đầu tiên cho ra hồn đâu.”
“Chúng ta nên làm gì đây!?” Kouta hét lên. Cậu bị choáng ngợp trước những kì vọng về một cuộc hẹn tại gia.
“Bình tĩnh nào, Kouta. Cậu nghĩ ai đang ở cạnh cậu đây hả?”
Kouta nhìn lên.
Chris đang mỉm cười như một vị thần chiến thắng trên bầu trời xanh ở bên ngoài ô cửa sổ.
“...Là Christina Westwood của thế giới này.”
“Đúng vậy.” Cô nói, khóe miệng nhếch lên.
“Tôi sẽ thực hiện mong ước của Kouta. Hãy tin tôi.”
Sau giờ học, Kouta đang cùng Hisame về nhà mình.
“Mình xin lỗi vì hôm nay đã đòi hỏi quá nhiều.”
Ngay khi họ xuống tàu ở ga gần nhất với nhà của gia đình Gouzanji, Kouta đã bị giật mình khi Hisame nói như vậy.
“Sao Hisame lại xin lỗi chứ!?”
“Nãy giờ Kouta-kun chẳng nói gì, nên mình cứ nghĩ cậu đang giận.”
“Mình giận á!?”
Cậu rồ dại thốt lên. Tại sao cậu phải giận Hisame cơ chứ?
“Tớ mong rằng đột ngột tới chơi như này không làm phiền cậu.”
“Không, tớ hoàn toàn không bận tâm đâu mà! Với cả tớ không im lặng vì giận hay gì đâu!”
Kouta vội vàng nhấn mạnh.
“Chỉ là đây là lần hẹn hò đầu tiên của tớ, và tớ rất hạnh phúc và lo lắng nữa…”
Đúng vậy. Kouta đang bị bủa vây bởi niềm vui, sự lo lắng và hồi hộp vì lần hẹn hò đầu tiên đến nỗi cậu chẳng có thời gian để trò chuyện cùng Hisame.
Tiếng bước chân của họ khẽ vang vọng trên con đường quê vắng vẻ.
“À, vậy sao.” Hisame nói bằng giọng đều đều.
“Tớ cũng rất vui, khi được hẹn hò…cùng Kouta-kun..u..uuuu…”
Hisame đang định nói gì đó khi bước chân cô dừng lại.
Kouta nhìn sang bên cạnh, thấy mang tai cô đỏ lên, và cậu ghé sát lại gần hơn để nghe cô nói.
“Hẹn hò thì sao cơ?”
“”N-như tớ đã nói lúc nãy đó, về cuộc hẹn, tớ cũng, rấ..t-vu..i..i!”
*Brmm—chiếc moto chạy vụt qua cô và Kouta với tốc độ cao, và cậu không thể nghe được giọng của Hisame. Mùi của khói thải xộc thẳng vào mũi họ.
“...Tớ xin lỗi, Hisame, cậu vừa nói gì ấy nhỉ?”
“K-không có gì hết đâu!”
Cô nói để đẩy cậu ra rồi bước đi. Tóc cô dựng đứng cả lên như một chú mèo. Có vẻ Hisame mới là người đang giận.
Kouta nói vang lên từ phía sau lúc cô nàng rảo bước về phía trước.
“À, Hisame, mình rẽ lối này này.”
Hisame quay lại, khói bốc lên từ đầu cô.
“Sắp đến nhà rồi. Như tớ đã nói, đó là một căn hộ rất cũ kĩ nên đừng kỳ vọng quá nhé.”
‘Không sao đâu, cơ mà Westwood-san đang ở chung với cậu nhỉ?”
“Ư-ừ…có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì đâu.”
Hisame theo sau Kouta với gương mặt kiên quyết.
(Tại sao lại là Chris chứ…? Chẳng lẽ cô ấy cho rằng nếu Chris, một triệu phú, sống ở đó, thì có lẽ ngôi nhà cũng sẽ không tệ tới mức đó à…?)
Lúc Kouta đang mải suy nghĩ về điều đó, hai người đã về đến căn hộ.
Đứng trước cửa. Kouta hít một hơi thật sâu và nhớ lại những gì Chris đã nói.
[Rõ rồi chứ? Khi Kouta về đến nhà, tất cả những gì cậu phải làm chỉ là làm theo hướng dẫn của tôi thôi. Rồi cuộc hẹn hò tại gia của cậu sẽ thành công tốt đẹp.]
Cô đã bảo cậu làm theo hướng dẫn, nhưng Kouta lại không hỏi cậu sẽ làm điều đó như thế nào, bởi lẽ Chris sẽ không về nhà cho tới khi cuộc hẹn của Kouta kết thúc.
(Bọn mình đã làm tới nước này rồi. Mình cần phải tin tưởng vào đồng minh của mình thôi.)
Thoát khỏi những dòng suy nghĩ, Kouta tra chìa khóa vào ổ. Đến lúc mở cửa rồi–
“.....”
Cậu đã nghĩ rằng đây là một studio ảnh.
Có một chiếc ghế sofa và một cái bàn kính trong bếp. Bức tường và các góc thì được bao phủ bởi cây cối và những con thú nhồi bông đáng yêu và những tấm rèm cũ đã bị thay thế bởi những tấm rèm xinh xắn với rất nhiều hình trái tim. Trên kệ bếp xếp đầy những bộ đồ ăn đầy màu sắc.
(Nhà mình đây á…?)
Cậu không thể không kiểm tra lại bảng tên nhà.
Nếu chẳng có bất cứ đồ nội thất nào quen thuộc, cậu hiển nhiên sẽ muốn kiểm tra lại rồi. Đây thật sự là nhà của gia đình Gouzanji.
Màu sắc chủ đạo trong căn phòng là trắng và hồng, tạo cho căn phòng bầu không khí ngọt ngào. Kouta đứng đó, khúm núm trước sự thay đổi của ngôi nhà.
(Chris đã làm chuyện này ư…? Trông rất phong cách. Nhưng còn cảm nhận của Hisame về căn phòng thì sao? Hisame không thích màu hồng phải không nhỉ!?)
Kouta cho rằng Hisame thích những thứ trưởng thành hơn. Cậu không nghĩ rằng cô ấy sẽ thích căn phòng này.
“Chuyện gì vậy, Kouta-kun?”
Hisame rướn cổ lên từ bên cạnh.
“À, không có gì đâu…”
Cậu đã cố để giấu căn phòng đi nhưng đã quá muộn. Hisame đã thấy căn phòng và thở gấp.
(Ôi không! Mình làm thật rồi!)
Kouta đang ôm đầu.
“Thật là một căn phòng đáng yêu và dễ thương….!”
Cậu nghe thấy giọng nói phấn khởi của cô ấy. Hả? Cậu nghĩ.
Cậu sợ sệt nhìn trộm cô, và đôi mắt của Hisame đang mở to. Đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào căn phòng đó lấp lánh như bầu trời đêm trong vắt.
(Cô ấy thích nó ư…?)
Kouta hoang mang trước những suy nghĩ của chính bản thân mình.
“Kouta-kun sống trong một ngôi nhà đẹp đến nhường này với Westwood-san nhỉ…?”
“Gì cơ?”, Kouta nói.
Hisame nhìn Kouta từ bên cạnh.
“Ư-ừ…đúng vậy.”
“Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Hisame nói bằng cái giọng đều đều. Khuôn mặt cô quặn lại như thể một lãnh chúa đang tiến vào lãnh địa của kẻ thù và cởi giày ra ở lối vào.
“M-Mời vào…” Kouta chỉ có thể đáp lời.
(Ý cậu là sao khi đây là nhà của tôi và tôi thậm chí còn chẳng biết gì về nó cơ chứ…?)
Kouta đứng giữa căn nhà.
Đây là một sự đổi mới hoàn toàn.
Bàn ăn và những chiếc ghế sáng nay vẫn còn ở đó giờ đã biến mất. Thay vào đó là một chiếc ghế sofa hai người ngồi và một chiếc bàn kính.
Hisame để cặp ở cạnh chân mình và ngồi thẳng lưng xuống chiếc ghế sofa.
“Kouta-kun.”
Ánh mắt của cô nhìn thẳng vào Kouta khiến cậu giật bắn người.
“C-Cậu cần gì sao?”
“Với tất cả sự tôn trọng, mình đã rất ngạc nhiên khi thấy cậu sống trong một căn phòng phong cách và trang nhã tới vậy đấy.”
“Vậy à…”
“Chỉ là tưởng tượng của mình thôi nhưng mình chưa bao giờ nghĩ rằng nhà của Kouta lại trông tươi sáng đến nhường này đó.”
“À, không…”
“Phải nói rằng phòng của tớ còn bẩn hơn cả của cậu đấy.”
“K-Không, mình không nghĩ vậy đâu!”
‘Không lẽ là…”
Đôi mắt của Hisame sáng lấp lánh.
“Westwood-san đã dọn dẹp căn phòng sao?”
Cậu cảm thấy cứ như thể một lưỡi gươm đang kề thẳng vào cổ họng của mình vậy. “Ah…đúng vậy…” Kouta nói, cậu không nói dối.
“Vậy à.”
Giọng cô cứ đều đều. Nhưng chính sự đều đều đó đang làm tăng thêm sự thống khổ của cậu.
“Kể từ hôm nay, tớ sẽ thay đổi suy nghĩ của mình và chăm dọn phòng hơn.”
Hisame tuyên bố, nhìn chằm chằm vào căn phòng. Bầu không khí lạnh băng tỏa ra từ cô ấy cứ như một ngọn lửa sáng rực trong màn đêm vậy.
(Tệ rồi. Tâm trạng của Hisame đang tệ đi…)
“À, Hisame, cậu muốn uống gì không…? Trà xanh, cà phê hoặc bất cứ thứ gì cậu muốn, tớ sẽ chuẩn bị cho cậu!”
“Cà phê nhé.”
Đã rõ! Rồi Kouta tới nhà bếp.
Khi Kouta đang tìm cái cốc mình thường dùng, cậu thấy một tấm giấy ghi chú được dán lên nó.
[Không được dùng ->]
(Cái gì thế này…?)
Từ nét chữ thì cậu có thể chắc chắn rằng tờ giấy được viết bởi Chris.
Cậu tự hỏi rằng liệu đây có phải là một “lời hướng dẫn”. Theo lời hướng dẫn thì cậu không được sử dụng cái cốc này.
Cậu đi theo hướng mũi tên và nhìn xuống để tìm hai cái cốc. Có rất nhiều trái tim to nhỏ được in trên chúng với những màu xanh và hồng khác nhau.
(Ý cậu là tôi nên dùng những cái này ư?)
Kouta pha hai ly cà phê và đưa cho Hisame cốc màu hồng. “Cảm ơn cậu rất nhiều.” Hisame nói, và bắt đầu cho vài viên đường vào.
Ngạc nhiên thật, cậu nghĩ, bởi Hisame giống với kiểu người sẽ uống cà phê đen.
“...Chúng ta đang dùng cốc đôi nhỉ?”
“À, đúng vậy.”
“Kouta-kun và Westwood-san luôn dùng mấy chiếc cốc này à?”
“Gì cơ?”
“Tớ đang hỏi liệu hai cậu dùng cốc đôi hằng ngày à.”
Không khí lạnh lẽo xung quanh Hisame đang ngày càng mạnh thêm.
Kouta rùng mình trước cái nhìn lạnh giá đó dù cho cốc cà phê nóng trên tay. “K-Không, không phải vậy…”, Kouta nói nhưng trong thâm tâm thì đang gào thét cả lên.
(Tôi phải làm gì đây, Chris!? cậu bảo tôi dùng chúng và chuyện này xảy ra đây!)
Kouta nhìn xuống chằm chằm vào cái cốc, nhưng Hisame lại cho cậu thêm một cú huých nữa.
“Vậy, những cái cốc này dùng để làm gì? nếu hai cậu không dùng nó, vậy thì chúng dùng để làm cái quái gì h–”
“[Tớ chuẩn bị những cái cốc này để dùng với Hisame.]”
“!?”
Gương mặt Hisame lộ vẻ ngạc nhiên.
Kouta, người đã nói vậy, cũng rất bất ngờ. Bởi những lời đó không phải là do Kouta nghĩ ra mà được viết trên cái cốc.
“[Tớ muốn dùng chúng khi có thể mời Hisame tới nhà một ngày nào đó. Vậy nên, chúng hoàn toàn là đồ mới đấy.]”
Cậu nhìn chằm chằm vào những trái tim lớn nhỏ được in trên cốc và những dòng chữ bắt đầu hiện ra. Cái cốc được thiết kế với một mánh khóe nhỏ.
(Cái cốc này là sao vậy chứ…? Nó được thiết kế để dành riêng cho cuộc hẹn hò này à?)
Cậu bị bất ngờ không chỉ bởi công dụng đặc biệt của cái cốc mà còn bởi nội dung được viết trên nó.
Chris ắt hẳn đã biết trước những gì Hisame sẽ nói khi cô sử dụng nó. Kouta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chiếc cốc.
“...Tớ xin lỗi về chuyện đó.”
Hisame đang khom người trên ghế sofa. Bầu không khí lạnh lẽo cũng dần biến mất.
“Tớ đã không hiểu ý định của Kouta-kun và đã…”
“K-Không cần xin lỗi đâu! Miễn là tâm trạng cậu không tệ đi thì tớ vẫn ổn mà.”
“Này.” Kouta cố xoa dịu cô ấy.
Chân mày Hisame chùng xuống.
“Kouta-kun, cậu không tính ngồi xuống à?”
Kouta đã đứng đó được một lúc rồi nhưng không có chỗ để ngồi xuống nữa.
Cái ghế là dành cho hai người nhưng nó rất nhỏ, và nếu cậu ngồi cạnh Hisame, cơ thể của họ chắc chắn sẽ chạm vào nhau.
(Chúng ta chỉ vừa hẹn hò được hai tháng. Hôm nay là lần hẹn hò đầu tiên. Ngồi kế nhau với khoảng cách gần như thế sẽ không lành mạnh chút nào. Mình sẽ chỉ ngồi trên tấm thảm ra vào như một quý ông.)
Không cần thắc mắc về đạo đức quý ông của bản thân, Kouta quỳ gối trên tấm thảm ra vào.
(Hmm?)
Có thứ gì đó cấn vào đầu gối cậu.
Cậu dùng tay mò mẫm trong tấm thảm lông dài và tìm thấy một tấm giấy ghi chú được cuộn lại, rồi mở nó ra.
[Không được ngồi trên thảm. Đừng bao giờ nghĩ rằng việc đó không lành mạnh, tiến lên và ngồi cạnh cô ấy đi!]
(Nhỏ này đang đọc suy nghĩ của mình à?)
Hisame gọi Kouta đang hoảng hốt.
“Có chuyện gì sao, Kouta-kun?”
“Không có gì, có chút rác trên tấm thảm ra vào ấy mà…”
Kouta vừa nói vừa vò nát mảnh giấy rồi nhét nó vào túi của mình.
“À, này, Hisame.”
Kouta trèo lên ghế sofa, càng nhìn vào chỗ ngồi kế bên cô ấy, cậu càng nhận ra chỗ ngồi đó thật ra nhỏ bé đến thế nào.
(Ngồi kế vẫn không phải là một ý hay mình, chắc mình chỉ nên ngồi trên chỗ kê tay thôi.)
Khoảnh khắc Kouta đặt tay lên phần kê tay. Một tấm giấy ghi chú lấp ló giữa phần đệm và chỗ kê tay.
[Không được ngồi lên chỗ kê tay. Đừng có lo về việc ngồi kế cô ấy! Cậu nghĩ nhiều quá đấy!]
(Nhỏ có thể đoán xa tới mức nào vậy chứ!?)
Kouta đang rất kinh ngạc.
Hisame nghiêng đầu.
“Kouta-kun…?”
“Anou, Hisame, tớ ngồi cạnh cậu được không…?”
“Tất nhiên rồi.”
Cô đáp ngắn gọn.
Kouta nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên cô ấy.
Khi cơ thể của họ chạm vào nhau, lưng của Hisame ngày càng ưỡn ra.
“...”
“...”
Cả hai người chìm vào im lặng.
Kouta căng thẳng khi đang ở sát Hisame như vậy. Việc họ sử dụng cốc đôi đã khiến Kouta tưởng tượng ra đủ thứ trên trời dưới biển. Chuyện này cứ như hai người bọn họ đang chung sống với nhau vậy.
Cậu liếc trộm qua kế bên và thấy gương mặt của Hisame đang đỏ bừng.
(Có phải Hisame cũng đang nghĩ như mình không nhỉ…? Không, tất nhiên là không rồi.)
Kouta gạt ý nghĩ ấy ra khỏi đầu.
Ngay sau đó, cậu phát hiện ra một tấm giấy ghi chú khác trên tủ lạnh.
[Có bánh ngọt đấy.]
“À, Hisame này. Có ít bánh ngọt, tớ sẽ mang ra ngay.”
“Kouta đi đến tủ lạnh. Bên trong có một chiếc hộp lớn. Lúc cậu mở ra, bốn cái bánh su kem lớn hơn lòng bàn tay cậu xuất hiện.
Kouta đọc tấm giấy ghi chú phía sau hộp bánh.
“[Có lẽ Hisame sẽ thích bánh su kem]..?”
“!!”
Hisame chớp mắt và nhăn mặt.
“Kouta-kun, cậu nhớ đồ ăn yêu thích của tớ ư…?”
Hả? Cậu nghĩ.
(Mình từng nói với Hisame về đồ ăn yêu thích của mình chưa nhỉ?)
Nếu cậu biết đồ ăn yêu thích của Hisame, cậu sẽ nhớ nó.
Cậu không chắc cho lắm, nhưng Kouta vẫn gật đầu một cách mơ hồ và cố gắng che đậy nó.
“Ư-Ừ, có vẻ như cả bốn cái là bốn vị khác nhau vậy nên chọn loại cậu thích đi.”
Có bốn vị: sữa trứng, matcha, socola và dâu tây, Hisame chọn dâu tây còn Kouta thì chọn matcha, cái trông có vẻ ít ngọt nhất.
“Itadakimasu!”
Hisame mở phần giấy gói quanh bánh su kem và bỏ vào miệng. Cạnh cô, Kouta đang tính cắn một miếng.
“...”
Có một tấm giấy ghi chú bên trong phần giấy gói bánh.
[Trao đổi vị cho nhau đi.]
(Không khoan đã, làm sao cậu lại biết được tôi sẽ chọn vị matcha chứ…? Hisame có thể sẽ chọn matcha mà!?)
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Chris ắt hẳn phải là một năng lực gia thật rồi. Kouta và Hisame đang hành động theo ý mình, nhưng cứ như thể họ chỉ đang nhảy múa trong lòng bàn tay của Chris vậy.
“Kouta-kun, sao vậy…?”
Cậu để ý rằng Hisame đang nhìn chằm chằm vào mình. Lau đi những giọt mồ hôi lạnh, Kouta đáp lời, “Không có gì đâu.” và cắn một miếng bánh su kem.
(Cơ mà làm sao Chris lại dự đoán được những lựa chọn của mình chứ?. Trao đổi một miếng bánh su kem của cô ấy với của mình ư…?)
Kouta không rõ ý định của cô ấy là gì. Nhưng, vì Chris đã chỉ thị, cậu lên tiếng.
“Hisame, tớ thử một miếng vị dâu được không? Tớ sẽ cho cậu thử lại của tớ.”
Ngay lập tức, Hisame giật nảy mình.
Cô sững người, giữ chiếc bánh su kem đã ăn được một nửa trong tay. Có thể thấy rõ sự lưỡng lự của cô ấy. Chẳng lẽ cô muốn tự ăn hết vị dâu à?
“À, nếu cậu không muốn thì không sao đâu. Đừng bận tâm.”
“Không!”
Hisame hét lớn. Cô đặt tay lên ngực và hít thật sâu, rồi tự mình đưa Kouta chiếc bánh vị dâu.
“...Của cậu đây.”
Kouta nhận lấy và nói cảm ơn.
Cậu cầm lấy hai cái bánh và hướng tới nhà bếp, thấy vậy Hisame giật bắn người.
“Hử? Anou, Kouta-kun, cậu đang làm gì vậy…?”
“Hmm? Chúng ta sẽ trao đổi cho nhau mà. Đợi một lát. Tớ sẽ cắt nó ngay đây.”
Kouta đang chuẩn bị cắt chiếc bánh su kem với một con dao. Cậu định cắt phần mà mình chưa đụng vào.
Hisame há hốc mồm vì bất ngờ.
“Anou,...không phải cắt những thứ mềm như vậy bằng dao rất khó sao…?”
“Đừng lo! Dao của tớ bén lắm.”
Vì là người nấu ăn mỗi ngày, cậu luôn bảo quản cẩn thận con dao của mình. Kouta tự tin rằng mình có thể cắt chiếc bánh su kem một cách gọn gàng và sạch sẽ.
Kouta mở tủ bếp.
Có một ghi chú dán trên cán dao.
[Trao đổi có nghĩa là một nụ hôn gián tiếp đó! Baka, baka!!]
“...”
Mồ hôi túa ra từ người cậu.
(Ể, chuyện này là sao chứ…?)
Cậu tự vấn làm sao cậu lại có thể gợi ý chuyện này với Hisame được chứ. Cậu nên suy nghĩ cẩn thận hơn về lí do tại sao Hisame lại lưỡng lự như vậy.
“...Kouta-kun, cậu không cần cắt bánh bằng dao đâu.”
Hisame dùng giọng yếu ớt nói với Kouta đang đứng đờ người ra.
“Tớ không…umm..phiền đâu…”
Cô ấy đan chặt hai tay vào nhau và xoay người lại trên ghế sofa. Gương mặt lấp ló đằng sau mái tóc đen dài của cô đang đỏ bừng lên.
Kouta đóng tủ lại, quay về chỗ ghế sofa với bánh su kem trên tay, rồi đưa cho Hisame vị matcha, và cô nhận lấy phần bánh.
Hisame vùi mặt vào giấy gói.
Kouta liếc nhìn cô từ bên cạnh và bỏ vào miệng chiếc bánh vị dâu tây.
(Ngọt thật…)
Dù chẳng còn phân biệt mùi vị được nữa, nhưng cả hai người bọn họ vẫn tiếp tục ăn. Cơ thể họ đang nóng như lửa đốt, và họ thèm một chút đồ ngọt mát lạnh.
***
“Tôi về rồi đây!” Chris nói, mở cửa nhà Gouzanji ngay khi buổi hẹn hò tại gia của họ kết thúc. Cô mở cửa và thấy Kouta đang ngồi sụp xuống trên ghế sofa.
Cô biết ngay rằng đã có sự tiến triển to lớn trong mối quan hệ giữa cậu và bạn gái của cậu.
Một lúc sau, Kouta đáp lời, “Mừng về nhà.”
Cởi đôi giày lười của mình ra, Chris ngồi xuống ghế sofa. Vì chiếc ghế khá nhỏ nên cô có thể ngồi đó và gần gũi với Kouta.
“Cuộc hẹn tại gia thế nào rồi?”
Cô nhìn vào mặt cậu, và hai má cậu hơi ửng hồng.
Đó không phải là bởi Chris đang gần gũi như thế này. Mà là bởi cậu đang hồi tưởng về cuộc hẹn với cô bạn gái của mình.
“À, ừ…” Kouta trả lời một cách mệt mỏi.
“Các 'hướng dẫn' rất hữu ích. Tôi không biết làm cách nào mà cậu có thể viết ra những ghi chú chính xác tới vậy luôn đấy.”
“Bởi vì tôi là đồng minh của Kouta mà.”
“Đồng minh ư…”
“Nói cách khác là tôi hiểu rất rõ Kouta.”
Việc ghi chú thật ra rất đơn giản thôi: tính cách, thái độ và sở thích của Kouta đối với bạn gái sẽ dẫn tới các hành vi theo khuôn mẫu.
Bên cạnh đó, cô cũng đã thu thập được thông tin về Hisame từ Hozuki.
Hisame thích kiểu nội thất như thế nào? Loại bánh ngọt ưa thích là gì? Hơn hết thảy, cô đã nghe được cô ấy nói về những chiếc bánh su kem dâu ngon như thế nào trong lớp.
Nếu bạn nắm chắc được kiểu tính cách của một người cũng như những thứ họ thích và không thích, bạn có thể dễ dàng thao túng họ mà chẳng cần tới bất cứ một thứ sức mạnh siêu nhiên nào. Câu hỏi được đặt ra là, hai người họ đã tiến xa đến mức nào rồi?
Chris mở cánh cửa trượt.
“Ôi trời..”
Một chiếc giường đôi mới toanh đã được đặt trong căn phòng kiểu Nhật. Chẳng có dấu hiệu nào là đã được sử dụng cả.
“Kouta, cậu chưa đụng đến chiếc giường luôn à?”
“Cái giường á!?” Kouta lên giọng một cách đầy khó hiểu.
“Cậu, cậu tính làm gì với cái giường chứ—!”
“Cậu đang tưởng tượng cái gì vậy? Tôi chỉ bảo cậu nằm trên giường xem TV với cô ấy thôi mà.”
“Hửm? Tôi không thấy ghi chú đó. Cậu nhét nó ở đâu vậy?”
“Tôi nhét trên cánh cửa kéo này…nhưng có vẻ nó đã bị rớt ra.”
Chris kết luận.
(Nếu họ chưa tới chiếc giường vậy thì “tiến trình” của cậu đã tới hôn gián tiếp à.)
Cô ấy có đôi chút nhẹ nhõm.
Nếu họ thật sự đến được chiếc giường này, hẳn là họ sẽ có tâm trạng cho một nụ hôn.
Chris đứng đó và thu mình lại, nghĩ về những gì có thể đã xảy ra nếu họ đi quá xa.
Đau lắm. Trái tim cô đau nhói, và cô cảm thấy cứ như mình có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Cô tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với mình vậy. Cô đã quyết định sẽ trở thành đồng minh với cậu. tất cả đều là kế hoạch của cô. Cô không thể ngờ rằng trái tim mình lại náo loạn đến thế này, rằng lồng ngực cô lại đau nhói đến vậy–
“Này, Chris.” giọng của Kouta mang cô quay về với thực tại.
“Cậu có thể biến căn phòng này trở lại bình thường được không? Tôi không cảm thấy thoải mái cho lắm.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.”
Chris gật đầu.
“Này Kouta, giữ lại cái giường được không? Tôi không quen với futon cho lắm.”
“Nếu là vậy thì cậu có thể giữ nó.”
“Yay! Chris lao lên giường. Đắm mình vào tấm nệm êm ái."
Lúc cô nhìn sang Kouta, cậu thậm chí còn chẳng thèm nhìn Chris. Cậu đang dựa lưng vào ghế sofa, nét mặt xa xăm, cứ như cậu vẫn chưa tỉnh giấc sau giấc mộng vậy.
Cơn đau trong lồng ngực cô ngày càng tệ hơn.
Chris ôm chiếc đệm hình trái tim gần tay mình. Cô có thể thấy chữ “YES” được viết trên đó.
“Kouta!”
Kế hoạch của cô là hoàn hảo. Chẳng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra cả.
Nhưng nếu có thứ gì đó không mong đợi xảy ra—thì điều đó sẽ là chủ đích của Chris.
“Đây là giường đôi, vậy nên Kouta có thể ngủ chung với tớ được chứ?”
Cô biết. Cô biết nếu mình nói vậy, cậu sẽ tức giận.
Đúng như vậy, Kouta nhìn cô.
“Làm sao tôi có thể ngủ chung với cậu–”
“Tôi đùa thôi mà.”
Cô đã che đậy nó.
Chris cười. Ổn thôi. Cậu sẽ nghĩ rằng giọng cô run rẩy là bởi cô đang cười.
“Chỉ là đùa thôi, tất nhiên rồi. Mồ~ Kouta đúng là ngốc và nghiêm túc quá thể ấy.”
(Tất nhiên không phải là đùa rồi. Này, chừng nào Kouta mới nhận ra cảm xúc của tớ đây?)
Kouta thở dài, cơn giận dữ cũng biến mất.
Ôm chiếc gối thật chặt, Chris tiếp tục cười. Âm thanh vui vẻ vang vọng khắp nhà Gouzanji.
Ổn thôi mà. Chắc chắn cậu sẽ hiểu lầm những giọt nước mắt đang ứa ra từ khóe mắt cô.