Chương 3: Trong khu rừng
-------------------------------------------
Trong phút chốc, não tôi chết lặng. Bởi vì mặc dù vẻ ngoài con vật này giống lợn rừng thật, nhưng hình thể nó lại to đến vô lý.
Nó cao cũng phải tầm năm mét. Càng ức hiếp người là, răng nanh của nó cũng bự vượt lẽ thường luôn. Chơi vậy có hơi quá đáng lắm rồi nhé?
Nó liên tục thở phì phò trong khi đang nhìn chằm chằm vào tôi. Có vẻ như anh bạn này dán chặt mắt lên tôi luôn rồi.
[Chờ, chờ ~ ~ đã!]
Tôi muốn quay đầu chạy ngay lập tức, nhưng trong giây lát cơ thể lại không phản ứng kịp. Chết tiệt! Tiêu rồi! Tôi đã mất bình tĩnh. Chỉ cần một con lợn rừng bình thường húc vào thôi là đủ xong đời rồi, còn cái con to cỡ này thì chắc chắn tôi sẽ bị đụng bay thẳng lên trời luôn. Ngay lúc tôi bắt đầu hơi hoảng loạn, con lợn rừng liền lao đến.
[Uaaaahh?]
Tôi chỉ vừa nghĩ rằng mình có thể sinh tồn tiếp được, giờ lại phải chết ở đây sao? Không chịu đâu, đau lắm! Vô vàn suy nghĩ lướt qua trong đầu tôi, mặc dù biết rõ là vô dụng, nhưng tôi vẫn nhắm chặt mắt lại và vung tay mình như thể đang xua đi cơn ác mộng này.
[…...?]
Tôi đã sẵn sàng chờ nó lao tới, nhưng lại chẳng có gì xảy ra cả.
Cảm thấy khó hiểu, tôi sợ sệt mở hai mắt ra xem thử, điều kỳ lạ là con lợn rừng đó biến đi đâu mất rồi.
Hay là mình nằm mơ? Không, không thể nào. Tôi loạng choạng đứng dậy và đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
…Nó kia rồi, nhưng vấn đề là nó lại nằm tít ở đằng đó, ở một vị trí hoàn toàn ngược hướng với chỗ tôi. Trên hết, nó lại đang ngủ. Cái quái gì thế này? Khi thầm nghĩ như vậy, tôi nhìn thấy bàn tay của mình.
[Gì đây...]
Tay tôi nhuốm đầy máu tươi. Nhưng đấy không phải là trọng tâm, trọng tâm ở đây là mấy cái vuốt khổng lồ mọc ra từ đó.
Tôi thử vung tay, nó vẫn hoạt động thoải mái nên chắc chắn đây là tay của tôi rồi. Mới lúc trước nó còn bình thường, sao lại…. Khi đó, tôi đã hiểu rõ.
(Giờ mới nhớ, mình, đâu còn là con người nhỉ?)
Cả sự việc này kiểu như, tôi vung tay lên, rồi mấy cái vuốt ‘tự nhiên’ xuất hiện. Vậy thì có nghĩa là, con lợn đó….. Mang ý nghĩ như vậy, tôi bước đến gần con dã thú, và những gì hiện lên trước mắt tôi là xác của nó, nằm bất động ở đấy với cái đầu bị xé toạc. Dựa theo thảm trạng này cũng như việc nó bị hất văng cả một đoạn dài, như đang nói lên rằng thể chất của tôi cũng không còn thuộc phạm trù con người nữa rồi.
Dù chỉ là vô tình, nhưng tôi đã có thịt! Tôi quên luôn nỗi sợ trước đó mà nhảy lên trong vui sướng.
Tôi định mổ lấy thịt luôn, nhưng lại nhận ra rằng chẳng có con dao nào ở đây cả, nên tôi quyết định sử dụng luôn chỗ móng vuốt trên tay mình. Cơ mà nó lại quá to và khó sử dụng. Nó mà nhỏ hơn một tí thì đã dùng thay dao được rồi. Vừa nghĩ vậy, móng vuốt của tôi liền thu nhỏ lại.
[Ohh!?]
Nó ngay lập tức thu lại đúng cỡ tôi muốn. Nghĩa là tôi có thể thu phóng nó tự nhiên chỉ với một ý nghĩ, nhỉ. Tôi liền vạch thử một cái lên phần bụng của con lợn, lưu lại một vết cắt mượt mà trên đó. Giờ thì không có vấn đề gì trong việc mổ xẻ nữa rồi. Tôi vui vẻ rạch thêm vài đường và chầm chậm lột da nó ra.
(Không ngờ là bỏ thời gian ra coi mấy đoạn phim về săn bắn lại có ích đến vậy)
Tôi tiếp tục công việc của mình, dựa theo trí nhớ về mấy đoạn phim mà tôi đã coi trước đây. Nhưng mà do nó quá lớn nên trước khi tôi kịp lột xong phần da thì mặt trời đã lặn mất.
Để mai làm nốt vậy, nghĩ thế, tôi dừng lại việc mổ xẻ con lợn, nhâm nhi một ít hạt thức ăn rồi đi ngủ.
Cũng như hôm qua, buổi sáng hôm nay cũng thật trong lành. Tôi vươn vai và ngồi dậy.
Bởi vì tôi không có thảm chiếu gì cả nên phải ngủ dưới nền đất, nhưng cả người lại không hề ê ẩm như tôi tưởng. Có lẽ cơ thể tôi cũng đã trở nên mạnh hơn ít nhiều.
Tôi gặm cỏ và hạt cho bữa sáng, dù chúng cũng chả làm no nổi, tôi cố chịu đựng bằng cách nghĩ về những việc sẽ xảy ra một khi tôi xử lý xong con lợn rừng này.
Cơ mà, xẻ thịt nó ra rồi thì nấu kiểu gì bây giờ? Tôi không muốn ăn sống đâu. Tôi cũng chả đòi hỏi một bữa ăn thịnh soạn như là lợn hầm, nhưng ít nhất phải nấu chín nó rồi mới ăn chứ.
(Mình là rồng nhỉ, liệu có phun ra lửa được không ta?)
Nghĩ vậy, tôi thử thổi phù một cái. Và rồi lửa cứ thế mà phà ra. Đúng là một cơ thể siêu nhiên đầy tiện lợi mà. Mang lấy cảm giác lạ kì này, tôi tiếp tục công cuộc xẻ thịt của mình.
Tôi cắt sâu vào phần thịt rồi tách bỏ phần mỡ và thịt dính trên da. Nếu tôi có thể thuộc chỗ da này, tôi sẽ làm được quần áo, mỗi tội lại không biết làm thế nào thôi. Mà, dù sao thì giờ tôi ít nhất có thể dùng nó làm thảm nằm sau khi giặt và phơi khô. Nên tôi liền mang chỗ da này ra bờ sông giặt sạch rồi phơi nó trên một tảng đá.
Khi mặt trời lên quá đỉnh đầu, công việc của tôi cũng gần xong rồi. Tôi liền đi nhặt một ít củi khô và phà chút lửa để nhóm chúng lên. Sau đó lại xiên từng miếng thịt đã được cắt nhỏ vào một nhánh cây, tôi bắt đầu nướng.
[Ợ… Ahh, thế mới gọi là đồ ăn chứ.]
Ngoài chất lượng tươi ngon, hàm lượng chất béo cao của những miếng thịt khiến cho việc ăn chúng cực kì đã miệng. Cái bụng đang kêu gào, và cộng thêm việc không được ăn thịt hai hôm trước đấy, làm nó còn ngon hơn bội phần. Tôi vẫn còn khá nhiều thịt, nên có thể nói rằng tôi sẽ được ăn no mấy ngày tới.
Sau bữa ăn, tôi nghỉ một lúc, rồi bắt đầu săm soi cơ thể mình. Hôm qua tôi mới chỉ kiểm tra ngoại hình bản thân mà thôi, nhưng mà có vẻ như cơ thể này có nhiều thứ hay ho hơn tôi tưởng, tôi cần phải kiểm tra thử xem sao.
Đầu tiên là kiểm tra thể chất vật lý. Tôi thử nâng một hòn đá cuội để thí nghiệm. Tôi đã nâng nó lên một cách nhẹ dàng. Cái này thì cũng đoán trước được rồi, nên tôi thử tăng thêm mức độ bằng cách nâng tảng đá lớn nhất quanh đây. Tôi thử nâng tảng đá rộng tầm bốn mét này, và nó đã rời khỏi mặt đất một cách dễ dàng. Tại sao lại thế nhỉ?... Mà có suy nghĩ nhiều thì cũng chẳng thể hiểu được, nên tôi tự nhủ với bản thân là vì tôi ‘có thể’ thôi. Thêm việc xương sống tôi không bị đè nát vụn khi nâng một tảng đá như vậy, nên hình như cơ thể tôi chỉ đơn giản là trở nên rắn chắc hơn ấy. Không chừng, dù có bị con lợn rừng hôm qua tông trúng thì tôi cũng chẳng hề hấn gì. Nhưng tôi sẽ không thử đâu.
Tiếp theo là cánh và đuôi. Kích cỡ đuôi không thể thay đổi, nhưng lại di chuyển thoải mái được. Khi tôi thử đập nó xuống một hòn đá, hòn đá đấy ngay lập tức vỡ vụn. Tôi cũng có thể cuộn nó lại và ép nó sát vào người.
Còn đôi cánh, tôi lại có thể điều chỉnh kích cỡ chúng. Nếu như luyện tập thì tôi nghĩ là mình bay được luôn á, giấc mơ của tôi đang ngày càng rộng mở.
Còn móng vuốt, tôi có thể điều chỉnh kích cỡ của móng tay và móng chân, cũng như là độ nhọn của chúng nữa. Dùng để cầm nắm hay làm một vật dụng sắc bén đều được. Chắc là từ giờ tôi chẳng cần dùng dao rồi, móng vuốt tiện hơn nhiều.
Tôi cũng có thử cái gọi là ‘hơi thở’. Ngoài lửa, tôi còn có thể phà ra được hơi lạnh, tôi liền dùng nó để đông lạnh đống thịt. Đúng là may mắn khi tôi có thể bảo quản thực phẩm trong thời gian dài.
Khi thấy bản thân có thể làm được tới mức này rồi, tôi liền nghịch thử coi có bắn ra được laser không và –
Nó là một thảm họa.
「Hơi thở Nguyên Tử」, không sai vào đâu được. Cái vách đá mà tôi nhắm vào đã bị cắt một vết ngọt xớt rồi sau đó nổ tung luôn. Tôi còn bị sóng xung kích hất văng một đoạn khá xa và cả rừng cây xung quanh cũng bị san bằng nốt luôn. Dưới ánh hoàng hôn xa xăm, tôi thề rằng sẽ phong ấn cái kĩ năng này và chỉ sử dụng nó khi mà tôi thật sự gặp phải vấn đề không còn cách nào giải quyết.
---------------------------------------------------
Dịch: M1903. Edit: Vô Ưu Túy.
Bản dịch được thực hiện bởi nhóm Wibu Laifu và đăng trực tiếp trên ln.hako.re --Thân.