Cuộc sống với một cái Đuôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2139

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Kurono chiến ký, dường như một người đến từ dị giới như tôi lại chỉ vô đối trên giường mà thôi

(Đang ra)

Kurono chiến ký, dường như một người đến từ dị giới như tôi lại chỉ vô đối trên giường mà thôi

Saito Ayumu

Sử dụng những tư duy và hiểu biết có được từ thế giới hiện đại, Kurono sẽ bắt đầu hành trình xây dựng nên đế chế của riêng mình, mở đầu bằng việc sử dụng 1.000 Á nhân đẩy lùi 10.

16 905

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

5 4

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

31 205

Web Novel - Chương 05 - Ma Thuật

Chương 5: Ma Thuật

-----------------------------------

[… Natsuki này, chúng ta phải ăn những thứ đó thật à?]

[ Ể?]

Ruti lên tiếng ngay khi hướng mắt vào mấy phần thịt và cỏ trên bàn ăn.

[ Tớ chẳng muốn nói đâu, nhưng… kia là thực vật có độc đó, cậu biết chứ?]

[ Cậu vừa nói…là…]

Hình như phần lớn đống cỏ dại tôi ăn trước giờ đều có độc hết. Thế hóa ra cái cảm giác gai gai trên đầu lưỡi mỗi khi tôi ăn chúng không phải là một loại hương vị, mà là do độc tố rồi. Không biết cơ thể này trở nên mạnh hơn là tốt hay xấu nữa…

Ruti cũng xem như có thể phân biệt được những loại đủ an toàn để ăn, nên tôi sẽ để cô ấy sàng lọc chúng vậy. Bọn tôi vứt hết đống có độc, rồi hấp phần cỏ ăn được còn thừa lại chung với thịt bằng cái nồi đá.

[Vì không có gia vị nên tớ không thể nêm nếm được, nhưng phải có cái ăn để lót dạ, nên như vậy là được rồi.]

[ A, nếu là gia vị thì, tớ có một ít đấy, cậu biết chứ? Đợi tí nhé.]

Vừa nói, Ruti vừa nhét tay vào trong cái bóng của cô nàng rồi lôi ra muối với tiêu, mỗi loại một ít.

Nó khiến tôi không thể không trợn tròn mắt ngạc nhiên.

[? …À, đấy là ma thuật giúp tạo ra một khoảng không gian trong cái bóng của một người đó.]

[ Oa, nghe tiện thật đấy. Cậu nghĩ tớ dùng được không?]

[ Biết đâu đấy? Việc cậu có dùng được hay không còn tùy vào mức độ tương thích nữa, nhưng mà, nếu cậu muốn thì mai chúng ta sẽ tập thử nhé? ]

[Có chứứứứ!]

Giờ thì tôi bắt đầu mong chờ vào ngày mai rồi. Vừa nói chuyện, bọn tôi vừa dọn những món ăn đã nấu xong lên chỗ chén dĩa làm từ gỗ do tôi tạc ra, cuối cùng thì giờ ăn cũng tới. Suốt bao tháng ngày qua thì bữa ăn đầu tiên được nêm nếm đàng hoàng này đúng là ngon số dách.

Suốt giờ ăn, tôi hỏi Ruti đủ thứ.

[ Nhắc mới nhớ, tớ biết là cậu đâm từ trên không xuống, nhưng để bắt đầu thì, tại sao cậu lại bay ở đấy chứ? ]

[Ahhh, về chuyện đó thì...]

Theo những gì Ruti kể, thì mọi chuyện có lẽ bắt nguồn từ tình cảnh nơi cô sinh ra. Đó là một nơi có tên là Vương quốc Mois, một đất nước ở phía tây của Khu Rừng Vĩ Đại - chính là khu rừng này. Tại Vương quốc Mois thì nạn phân biệt đối xử nhằm vào những người tương tự như chúng tôi, những Á nhân, thuộc mức độ nghiêm trọng. Và cũng vì Ruti được thừa hưởng những đặc thù có tính di truyền mạnh trong dòng máu của tổ tiên nhiều đời trước của mình, vốn là quỷ tộc, nên cô trở thành mục tiêu của sự phân biệt chủng tộc này. Thế là, cô đã quyết định bỏ nhà ra đi để không phải đem lại rắc rối cho cha mẹ mình, vì cả hai cũng chỉ con người bình thường mà thôi.

Tiện thể thì, với những quỷ nhân tộc giống Ruti, những người mang các bộ phận khác nhau của quỷ tộc trên cơ thể, hay long nhân tộc như tôi đây đều được gọi chung là Á nhân.

[ Do đó, tớ định tới Vương quốc Arst, nơi phân biệt chủng tộc không tồn tại, nhưng …]

Dự định ban đầu của cô nàng là tới phía tây vương quốc Arst qua trung gian là một đất nước ở phía nam gọi là Cộng hòa Liên bang Harvest. Nhưng vì lười biếng nên Ruti quyết định bay thẳng qua khu rừng luôn. Và do khu rừng này rộng hơn nhiều so với dự tính của Ruti, cô nàng cạn kiệt lương thực, trong khi bên dưới lại là một vùng toàn cây là cây, không tìm được chỗ để nghỉ, nên cô mới đầy thảm thương rơi từ trên trời xuống, giờ thì trở lại hiện tại.

[ Giờ nghĩ tới thì, lúc đấy tớ đã có thể chết. Thật may là cậu đã tới cứu tớ. Natsuki à, một lần nữa, cảm ơn cậu nhiều.]

[ Không có gì đâu mà, tớ thì vui vì cuối cùng cũng có người để trò chuyện.]

Và rồi, với những chiếc chăn làm từ cỏ khô, cả hai nằm xuống và tiếp tục chìm đắm vào buổi tâm sự đầu tiên của tôi sau những tháng ngày đằng đẵng.

♥♥♥♥♥♥♥

♥♥♥♥♥♥♥

Sáng hôm sau, tôi háo hức giục cô ấy dạy tôi ma thuật.

[ Ma thuật là cách gọi của việc dùng hình ảnh từ trí tưởng tượng để thực thể hóa và phóng ra ma lực trong cơ thể cậu. Vậy nên là, thứ mà cậu thường xuyên nghĩ đến sẽ là thứ dễ thích ứng nhất, nhưng để bắt đầu, cậu có kiến thức gì về ma lực không đã?]

[ Không, không biết gì hết luôn á.]

[ Mà, thường thì ai cũng bắt đầu như thế cả… Cậu đưa tay sang đây một tí được không? Tớ sẽ truyền ma lực sang cơ thể cậu, thử làm quen với cảm giác trước đã nhé?]

Vừa nói, cô ấy nắm lấy hai bàn tay tôi và bắt đầu chú tâm vào.

Giây lát sau, tôi có thể cảm nhận được có gì đó đang truyền từ tay trái qua tay phải mình, nó hơi nhột tí.

[ Giờ thì, hẳn là cậu đã cảm nhận được có gì đó đang qua lại trong cơ thể rồi nhỉ, đó gọi là ma lực. Nào, thử tưởng tượng nó thành nước hay lửa gì đó rồi phóng ra ngoài xem.]

Giải thích kiểu này có hơi mông lung rồi. Tạm thời thì, trong khi tôi vẫn còn cảm nhận được sự mới lạ này, tôi thử tưởng tượng ra vô số thứ và thử bắn ra. Thế nhưng dù tôi có thử bao nhiêu lần thì vẫn chẳng có gì xảy ra cả.

[ Lạ thật... Thường thì, giờ cậu phải ít nhất tạo ra một cái gì đó rồi chứ… Hửm? Nói mới nhớ, tớ có để ý tối qua và cả sáng nay nữa, Natsuki này, cậu châm lửa cho cái bếp kiểu gì vậy? Cậu đâu có dùng đá đánh lửa đâu phải không?]

[ Như nào à? Thì như này thôi?]

Đáp lời, tôi phà ra một đám lửa.

[ Aaa, giờ thì hiểu rồi. Nếu thấy cậu sử dụng nó sớm hơn thì tớ đã nhận ra rồi.]

Nhắc mới nhớ, Ruti chưa được xem tôi nhóm bếp lần nào nhỉ. Nhưng cô ấy nói vậy là sao?

[ Cậu thấy đấy, Natsuki à, đáng buồn là cậu sẽ không thể sử dụng được ma pháp]

[Saoooo!?]

Cô nàng đã đập vào mặt tôi một sự thật phũ phàng. Khi hỏi kĩ hơn thì, tôi biết được là một số chủng tộc chỉ có thể sử dụng giới hạn trong vài loại ma pháp đặc thù. Trong trường hợp của tôi thì là ‘Hơi thở’. Tôi trĩu vai thất vọng.

[ Thôi mà, đừng buồn như vậy chứ. Nghĩ kĩ đi, cậu đã biết cách sử dụng ma lực rồi, nó sẽ cải thiện khả năng vận dụng Hơi thở của cậu đó. Thử phà một hơi lửa mạnh mạnh xem.]

Nghe được lời này trong khi dư âm của sự bất ngờ vẫn còn ảnh hưởng. Tôi nghĩ về ngọn lửa mạnh nhất có thể và phà nó ra.

Chỉ phút chốc, một làn sóng nhiệt ập vào xúc giác tôi, mặt đất xung quanh hai người cháy rừng rực và bắt đầu tan chảy.

[ Dừng! Dừng lại đi!!!]

Ruti hét lên và hoảng loạn vùng vẫy ma pháp tạo nước để dập lửa. Nhưng nhiệt độ ngọn lửa lại cao đến nỗi không thể bị dập tắt.

[Natsuki, nhanh giúp tớ với! Bộ cậu không làm gì được à!? Thở ra nước chẳng hạn!?]

[Sao! À ừm, rồi!]

Vẫn còn bị thảm họa này dọa sợ, tôi bắt đầu cố gắng nghĩ về nước. Nhưng do vội quá, mặc dù bắn ra nước thật nhưng áp suất của nó lại quá mạnh và cuốn bay hết mọi thứ. Giờ thì vấn đề còn tồi tệ hơn nữa.

[ [Gyahhhh?] ]

Vào phút chót, tôi phải dùng tới hơi thở băng giá để đông lạnh toàn bộ khu vực thì cả hai mới dập tắt được nó.

[ Cứ tưởng tiêu rồi chứ...]

[ Cũng là lỗi do tớ khi không rõ tình huống mà lại kêu cậu thử, nhưng như này có hơi quá đà rồi đó?... Hắt xì!]

Tôi dùng khí lạnh để dập lửa, nên giờ nhiệt độ chỗ này thấp đến như vậy là bình thường thôi. Khắp nơi đều trắng xóa, cứ như là đang ở Alaska hay Nga vậy.

[ Mong là sáng mai là chúng tan hết...]

[ Ước muốn đó chưa khả thi ngay đâu, cậu biết đấy…]

Tôi thắp một ngọn lửa để giữ ấm cho cả hai, và điều đó cũng đã hạ màn cho buổi tập ngày hôm nay.

----------------------------------------

Dịch: M1903. Edit: Vô Ưu Túy.

Bản dịch được thực hiện bởi nhóm Wibu Laifu và đăng trực tiếp trên ln.hako.re --Thân.