Chương 6: Khởi hành
--------------------------------
Cũng đã được vài ngày tính từ hôm tôi biến cả khu vực quanh mình thành Vùng đất băng giá diệu kỳ.
Kể từ đó, tôi đã luôn chăm chỉ tập luyện sử dụng Hơi thở, giờ thì ‘hỏa tức’ đã có thể dùng dưới dạng tia nhiệt, ‘thủy tức’ thì y hệt một cái máy cắt bằng tia nước vậy, còn ‘phong tức’ thì không khác gì búa nén khí. Mà, tôi vẫn chẳng thể sử dụng ma pháp nào tương tự cái của Ruti cả. Vì nó quá tiện lợi nên tôi cảm thấy tiếc lắm luôn.
Dù sao thì, tâm trạng tôi cũng khá tốt vì giờ đây bản thân mình đã có thể làm được nhiều việc hơn rồi, và cũng vì thế nên khi đang chuẩn bị bữa tối, tôi đã ngâm nga trong vô thức.
[ Ai đó có vẻ đang vui nhỉ? ]
[ Ừm, thì, giờ tớ có khả năng làm nhiều thứ hơn trước kia, nên đương nhiên là phải vui rồi.]
Đúng là vậy thật; Ruti đáp lời khi vẫn đang phụ tôi một tay. Thật vui khi được có người khác ở bên. Cũng thật thoải mái khi có người để chuyện trò. Nếu so với cuộc sống nửa vời trước đây, những tháng ngày sinh hoạt hiện tại của tôi đã trọn vẹn hơn nhiều. Trừ hiện thực là tôi vẫn chưa có mảnh vải che thân nào.
[Natsuki, lát cậu có rảnh không? Tớ có chuyện muốn bàn. ]
Tôi vừa dọn đồ ăn ra, vừa đáp lại khi nghe câu hỏi của cô nàng rằng “Vậy hãy nói khi chúng ta ăn nhé?”.
[ Thế, cậu muốn bàn về việc gì?]
Tôi đặt câu hỏi khi vẫn đang gặm bít tết hươu trong miệng, do được nêm nếm gia vị đầy đủ nên nó rất là ngon đó.
[ À, ừm, tớ đã nghỉ lấy sức đủ rồi, và lương thực thì cũng xem như ổn, nên tớ dự định tiếp tục cuộc hành trình tới Arst.]
Phải ha, mặc dù bị đâm xuống ở giữa đường nhưng đúng là Ruti đang trên đường tới Arst nhỉ. Mới chỉ có vài ngày thôi, nhưng tôi đã thực sự rất vui khi có cổ ở bên, đến nỗi quên mất tiêu chuyện này luôn.
[ Tớ hiểu rồi… Tớ đã nghĩ rằng chúng ta sẽ ở chung thêm một khoảng thời gian nữa cơ, nhưng kế hoạch của cậu vốn là vậy rồi mà…]
Một nỗi cô đơn khó nói nên lời ập vào lòng tôi, thật lạc lõng.
[ Tớ chỉ đề nghị thôi, nhưng mà, Natsuki, cậu có muốn đi cùng tớ không?]
[ Hở?... Ừm, tớ muốn chứ… nhưng mà, có được không? Đúng hơn là, tớ chẳng có gì để mặc cả, cậu biết mà.]
[ Chính xác. Nên tớ sẽ cho cậu mượn tạm áo choàng, khi tới thị trấn thì tụi mình sẽ cùng mua quần áo cho cậu. Tớ có đủ tiền mà, yên tâm.]
Khi nghe cổ nói sẽ trả tiền mua quần áo giúp mình, tôi đã thật sự do dự. Nhưng mà Ruti cứ một mực bảo tôi là ít nhất cũng phải cho cô nàng trả ơn sự giúp đỡ bằng cách này. Dù đúng là tôi cần gì đó để mặc thật. Có hơi miễn cưỡng cho cô ấy, nhưng tôi vẫn thuyết phục rằng trong tương lai tôi sẽ trả lại toàn bộ số tiền mua quần áo cũng như những thứ sẽ phát sinh khác.
[ Cậu không cần phải trả lại đâu mà.]
[ Không, không, cậu phải cứng rắn trong vấn đề tiền bạc chứ.]
[ Cậu cứ cứng đầu ở mấy vấn đề kì lạ không à... Mà vậy cũng được. Vậy thì chúng ta sẽ dành cả ngày mai để chuẩn bị và xuất phát vào sáng hôm tới nhé.]
Sau đó, chúng tôi nhanh chóng xác định sơ bộ kế hoạch.
♥♥♥♥♥♥♥
♥♥♥♥♥♥♥
[Ruti! Chờ tớ với~!]
[Ay…Tốc độ như vậy là chậm lắm rồi đó.]
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, bọn tôi phấn khích khởi hành, nhưng ngay lập tức lại vấp phải một vấn đề không hề lường trước.
Tôi đã luyện tập rất nhiều lần với Hơi thở của mình, nhưng thứ quan trọng nhất là tập bay thì lại chẳng tập bao nhiêu cả.
Nếu chỉ bay lòng vòng quanh nơi trú ẩn thì không sao, nhưng lần này lại là bay đường dài, lại còn phải nhanh nữa. Do chẳng luyện tập chút nào nên tôi bay vừa chậm lề mề vừa dễ kiệt sức.
[ Phììì…Phììì..! ]
[ Cố lên nào, cố chịu cho đến khi cậu quen với nó. Trước hết thì cố cho đến khi chúng ta tới cái cây to đằng kia nhá?]
[ Xa quá~!]
Ruti đồ độc áccc! Tự gào thét trong đầu, tôi tiếp tục bay với nỗi tiếc hận vì mình đã không luyện tập đàng hoàng.
[ Haa...Haa... Tớ hết hơi rồi…]
[ Ừm, làm tốt lắm! Có chậm hơn dự định tí nhưng một khi cậu quen rồi thì chúng ta có thể tăng tốc lên, khoảng tầm hai ngày là cùng. Chúng ta sẽ ổn thôi. À mà, tớ không có cách nào giúp cậu đỡ mệt; nhưng bay lượn có tiêu hao ma lực đó. Nên là cậu có thể bay nhanh hơn nếu tập trung ma lực vào cánh, cậu biết đấy~?]
Ruti lấy ra một phần nước từ trong cái bóng của mình, và sau khi nhận nó, tôi trĩu cả vai xuống khi nghe được câu nói của cô nàng. Tôi bắt đầu lầm bầm làu bàu;
[…Cậu nói sớm thì có phải đỡ hơn không…]
♥♥♥♥♥♥♥
♥♥♥♥♥♥♥
Xem ra mình cũng quen với nó rồi; đúng như Ruti nói, sau hai ngày thì tôi đã thích nghi được với việc bay đường dài này. Đến lúc tận hưởng chuyến phi hành của hai đứa rồi.
Tôi nổi tính tự mãn rồi làm một quả nhào lộn, xoay vòng các thứ, và cuối cùng là bị say không trung…
Tôi sẽ ngó lơ cái vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên của Ruti luôn.
Và rồi, sau khoảng một tuần liên tục bay băng qua khu rừng. Thời khắc đấy đã tới.
[ Natsuki! Nhìn kìa! Tụi mình thấy nó rồi! ]
[ Oaaa! ]
Ở hướng Ruti đang chỉ, là một bãi cỏ xanh tươi và trải dài đến vô tận. Bắt đầu từ nơi đó trở vào trong là địa phận của Vương quốc Arst. Bóng hình ngọn cỏ lay động trước gió cứ như thể một tấm thảm màu xanh lục khổng hồ đã khiến tôi hoàn toàn chìm đắm vào nó.
Với những người đã quá quen thuộc với khung cảnh này thì nó chẳng có gì đặc biệt cả; nhưng với đứa mà từ lúc mới tới thế giới này đến giờ, chẳng thấy gì khác ngoài rừng như tôi, thì quả là một cảnh quan sinh động.
[ Sau khi chúng ta chính thức ra khỏi khu rừng, thì tìm đường cái rồi chuyển sang đi bộ nhé?]
[ Ừm! ]
Không biết cảnh tượng các thị trấn ở thế giới này sẽ như thế nào nhỉ? Hứng khởi tuôn trào, cùng với một chút thấp thỏm, tôi đáp xuống mặt đất.
----------------------------------------
Dịch: M1903. Edit: Vô Ưu Túy.
Bản dịch được thực hiện bởi nhóm Wibu Laifu và đăng trực tiếp trên ln.hako.re --Thân.