“Hmm… không tệ.”
“Hú, Hishiki, bà làm được bài không?”
“Dateyama… tôi làm cũng được. Ông thì sao?”
“Chuyện lạ… nay bà hết hét lên như mọi khi rồi sao…”
“Rồi mắc gì trông ông buồn vậy?”
“Nhưng tôi thích cái tiếng kêu ‘Aiieeee’ của bà lắm…”
“Phản xạ tự nhiên thôi. Có gì mà thích chứ.”
“À, đúng rồi, Hishiki, giờ bà bắt đầu nói lại tiếng địa phương rồi à? Sao thế?”
“Tại ông cả đó… đi karaoke chung với mọi người mà ông cứ nói chuyện kiểu đó, nên tôi mới lỡ mồm…”
“Ơ kìa, mà cũng có sao đâu chớ. Mọi người có bất ngờ thật, nhưng ai cũng thấy dễ thương mà.”
“Tôi không dám nói giọng địa phương là vì sợ bị bắt nạt thôi ấy…”
“Chắc mọi người sợ là bà sẽ đè tôi ra quánh nếu bà xấu hổ… nhưng mọi người vẫn thấy thế dễ thương mà.”
“Rồi ông nói cái đó chi vậy…”
“Mà mọi người thích bà tôi cũng mừng đó, Hishiki, nhưng coi chừng tôi lại có thêm đối thủ vì sự dễ thương của bà mất.”
“Ấy! Thôi nào… không công bằng...”
“Hishiki… đừng bỏ tôi… đi theo người ta nhé…”
“Nhưng tôi yêu Toriyabe-senpai…”
“À, thế thì không sao.”
“Không sao á!?”
“Mà thôi, tôi sẽ cho mọi người biết rằng bà mãi là của tôi.”
“Haah… ông làm gì thì làm đi. Thế sao? Dateyama, ông làm bài được không?”
“Quá được luôn! Tạch hết!”
“Ơ… rồi, đi học phụ đạo nguyên hè luôn… tôi xin chia buồn.”
“Vậy nên, Hishiki, tôi muốn nhờ bà cái này.”
“Hửm?”
“Bà đi hẹn hò với tôi đi, chỉ một ngày thôi cũng được, nha? Nếu bà đồng ý thì tôi sẽ cố gồng hết sức học phụ đạo.”
“…”
“Không được…ầ?”
“Với điều kiện… không phải hẹn hò, và chỉ đi đâu đó chơi thôi, thì tôi không sao.”
“Ủa!? Thật á?!? TIN CHUẨN CHƯA!?”
“Không có hẹn hò mà! Toriyabe-senpai chắc chắn sẽ đi lễ hội hè chơi, nên tôi chỉ muốn đi để gặp anh ấy thôi!”
“Tuyệt vời ông mặt trời! Mình sắp được đi hẹn hò với Hishiki! Cắm mặt vào cày thôi, hehehehe!”
“Ơ, tên kia! Hẹn cái gì mà hẹn!”