“Mấy nay tiệm hơi ế sếp nhỉ?”
“Ừm, Kamizuru. Ế thật.”
“Cứ ngày nghỉ đến là cửa hàng tiện lợi vắng khách hẳn ha.”
“Thường hè là vị như vậy thôi.”
“Cũng đỡ phải nghe bọn đó lải nhải ngứa hết cả tai.”
“Sao em lại kêu khách hàng lải nhải chứ.”
“Em xin lỗi, xếp. Tại bọn nó ồn quá thôi.”
“Lúc còn nhỏ em khác à?”
“Em… còn hơn vậy nữa. Em xin lỗi.”
“Em không cần xin lỗi gì đâu. Tuổi trẻ mà, phải năng động ồn ào lên chứ.”
“Có mấy đứa vừa đi vòng vòng la làng vừa mặc váy siêu ngắn khoe quần lót cho thiên hạ cơ.”
“Không biết ngại à ta?”
“Không đâu, cố ý mà. Cũng lựa đúng loại quần lót hút mắt lắm đó.”
“Vậy thì mấy thanh thiên vị thành niên trong tuổi dậy thì chắc mù cả mắt nhỉ.”
“Ơ? Sao lại bị mù? Do xấu quá hay sao ạ?”
“Đâu có, thấy được quần lót phụ nữ là đặc ân cả đời của bọn thanh thiếu niên cao trung đó.”
“Chà, giờ em mới biết nha. Mỗi ngày anh đều dạy em những điều mới. Cảm ơn, sếp.”
“Không có gì đâu.”
“Thế nếu mù mắt là do nhìn thấy những thứ kích thích như vậy, chắc cả khối người cũng mù mắt vì anh rồi đó, sếp ạ.”
“Thằng già như anh mà cũng có người khoái sao? Em đi hơi xa rồi đó.”
“Sếp à, anh có biết là có mấy bạn nữ ghé qua đây chỉ để gặp anh hông?”
“Thật á?”
“Dạ, tại anh bảnh quá mà.”
“Anh cảm ơn. Nhưng anh không muốn động tay động chân đến nữ sinh đâu. Bóc lịch như chơi đấy.”
“Cũng đúng thật. Thế thì tốt rồi ạ.”
“Em đừng lo, anh sẽ không để bị bắt rồi phá sản cửa hàng đâu.”
“Ý em không phải vậy, nhưng thôi, thế cũng tốt.”
Chap này lạ quá:V