Conversations Between Two Childhood Friends That Seem Like They’re Dating but Aren’t Actually Dating but They Totally Look Like They’re Dating

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

(Đang ra)

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

Kim Kokkiri

Rốt cuộc, không chỉ anh trai phản diện mà cả những kẻ mạnh nhất thế giới này đều bắt đầu ám ảnh cô!

3 6

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

156 435

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

48 266

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

38 392

Web Novel - Cuộc đối thoại 46: Ác mộng

“… Asuka…”

“Chào buổi sáng, Ouka. Sao á?”

“Sao mới sáng sớm mà bà ôm chặt tôi thế?”

“Có hở?”

“Bà đang ôm chặt từ sau lưng tôi đấy. ”

“Mm…”

“Ác mộng à?”

“Sao ông biết?”

“Lúc nào gặp ác mộng bà chẳng ôm chặt tôi như này. Từ nhỏ đã vậy rồi mà.”

“Thật à…?”

“Bà mơ về gì đó?”

“Tôi mơ… ông biến mất… nên lúc tỉnh tôi chạy qua phòng ông liền.”

“Bà mơ về lúc tôi biến mất sao…”

“Tôi cứ tưởng lên cao trung là sẽ không còn có mấy cảm xúc như này nữa… nhưng tôi cứ thấy cô đơn làm sao ấy…”

“Trong mơ bà gặp chuyện gì?”

“Có một bạn nữ nào năm nhất tỏ tình ông, và ông đồng ý, rồi từ đó ông không thèm đi chơi với tôi nữa. Ông còn không thèm nói chuyện với tôi một câu. Đồ ăn tôi làm cho ông cũng bị bơ sạch luôn.”

“Không ăn đồ của bà nấu chắc tôi chết mất…”

“Ugh… thấy tủi thân ghê… giấc mơ mà y như thật vậy, lúc tỉnh là tôi phóng qua phòng ông liền. Thấy ông còn ở đây tôi mừng lắm…”

“Thế là bà lẻn vào phòng tôi à.”

“Ừm. Xin lỗi đã đánh thức ông nhé.”

“Không sao đâu. Cũng sắp đến giờ tôi dậy rồi mà.”

“Để tôi làm bữa sáng…”

“Không cần đâu, lần này tôi làm cho.”

“Hửm…?”

“Bà ăn đi là sẽ quên cái giấc mơ đó liền à. Dù nó sẽ không ngon bằng lúc bà nấu đâu.”

“À. Cảm ơn ông nhé, Ouka…”