Công chúa của trường chỉ cho tôi thấy vẻ ngượng ngùng của cô ấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Tạm ngưng)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 84

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

78 4132

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

3 8

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

22 66

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Tạm ngưng)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

3 20

Web Novel - Chương 39: Muốn hiểu rõ con người mà mình chưa từng biết đến

Việc tôi ngỏ lời mời Shinomiya-san tham gia buổi chụp hình thứ tư là một chuyện, nhưng thật lòng thì tôi không chắc liệu cô ấy có đồng ý hay không.

Từ sau chuyện lần trước, dù vẫn nói chuyện với nhau, nhưng chúng tôi chưa từng nhắc lại chuyện chụp ảnh. Thế nên, tôi cứ nghĩ nếu gửi tin nhắn thì rất có thể sẽ bị "đã xem mà không rep".

Nhưng nỗi lo đó hóa ra chỉ là thừa thãi.

Ngay sau khi tôi nhắn tin, Shinomiya-san đã hồi âm ngay.

"Nhất định rồi. Thật ra, tớ cũng đang định nhờ cậu chuyện đó đây."

Không ngờ cô ấy cũng nghĩ giống tôi. Nhờ vậy mà buổi chụp được sắp xếp một cách suôn sẻ. Chỉ còn một vấn đề còn lại là địa điểm, nhưng rồi Shinomiya-san lại đưa ra một đề xuất khiến tôi chết lặng.

"Còn về địa điểm… Cuối tuần này, cậu đến nhà tớ thì sao?"

Cô ấy chỉ định nơi lý tưởng nhất cho buổi chụp chính là nhà mình.

Thật sự tôi không hề đoán trước được chuyện này, nhưng nhìn từ góc độ khác, thì hẳn cô ấy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng trong lòng rồi.

"Được. Vậy thì hẹn cuối tuần nhé."

"Ừm! Tớ sẽ chuẩn bị trang phục và lên ý tưởng sẵn. Cậu cứ để tớ lo!"

Tôi chỉ suy nghĩ trong thoáng chốc, rồi quyết định giao toàn bộ cho Shinomiya-san. Có lẽ cô ấy đã có sẵn một hình ảnh trong đầu về "con người mà bản thân chưa từng biết đến" mà cô ấy muốn tôi chụp lại.

Tôi thật sự mong chờ được thấy hình ảnh đó và cũng không thể nói là tôi hoàn toàn không thấy lo lắng khi đối diện với một Shinomiya-san đầy tự tin như vậy.

Dù trao đổi như thế, nhưng ở trường, chúng tôi vẫn chẳng nói chuyện nhiều. Dẫu vậy, có vẻ tâm trạng cô ấy đã tốt hơn. Chủ tịch fanclub, Arata, đã bắt lấy tôi với nụ cười rạng rỡ.

"Làm tốt lắm, Takumi! Nụ cười của Shinomiya-san đã quay trở lại rồi đấy! Sau này nhớ kể cho tao nghe mày đã nói gì với cô ấy nha?"

Tôi đáp lại bằng cách đấm nhẹ một cú vào bụng cậu ta như một lời từ chối.

Nếu cậu ta biết tôi sẽ đến nhà Shinomiya-san để chụp ảnh, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Dù sao thì đây cũng là bí mật giữa tôi và cô ấy.

Cuối cùng thì cuối tuần cũng tới.

Shinomiya-san có ngỏ ý "Tớ ra ga đón cậu nhé?" nhưng tôi đã khéo léo từ chối và thong thả đi bộ đến nhà, vừa đi vừa nghĩ ngợi đủ thứ.

Tôi không có ý định làm người hòa giải giữa cô ấy và chị gái. Việc duy nhất tôi có thể làm, chính là… chụp ảnh.

"Muốn hiểu rõ con người mà bản thân chưa từng biết đến, sao…"

Tôi bắt đầu cảm thấy như mình hiểu được tại sao cô ấy lại nói ra điều đó. Có lẽ sau buổi chụp này, mối quan hệ bí mật giữa hai chúng tôi cũng sẽ kết thúc.

Chỉ mất chưa đầy mười phút đi bộ. Dù chỉ từng đến đây đúng một lần, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn nhớ rõ đường đi và không hề bị lạc.

Tôi hít sâu vài lần để xoa dịu nhịp tim đang đập thình thịch, rồi nhấn chuông cửa.

"Chào mừng cậu. Tớ đợi cậu nãy giờ đấy, Anno-kun."

"Xin chào, Shinomiya-san. Hôm nay mong cậu giúp đỡ nhé."

Cánh cửa lập tức mở ra. Tôi được dẫn vào trong và mời ngồi tại phòng khách. Nhấp một ngụm trà mà cô ấy pha, tôi thả lỏng đôi chút.

"Hiếm khi thấy cậu đến đúng giờ thế này nhỉ? Không phải bị lạc đấy chứ?"

Cô ấy bật cười khúc khích rồi trêu chọc. Chỉ là vài câu nói đùa thôi, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy nhớ cái cảm giác này như thể đã xa cách lâu rồi vậy.

"Tiếc quá. Sáng nay tớ dậy sớm để suy nghĩ nhiều chuyện thôi. Không hề bị lạc đâu."

"Ồ… Thế thì lúc đi tàu điện đến nhà tớ, trong đầu cậu đang nghĩ tới ai vậy nhỉ? Chẳng lẽ là chị Yuzuha à?"

Vừa nói, cô ấy vừa đưa màn hình điện thoại lại gần tôi. Trên đó là bức ảnh cosplay của Yuzuha-san trong bộ đồng phục học sinh được chụp ở studio của chú Uezu-san.

"Bức này là do Anno-kun chụp và chỉnh sửa đúng không? Chị Yuzuha mặc đồng phục trông rất đáng yêu đấy. Mà cái vẻ hơi gợi cảm này cũng xuất sắc nữa."

Cười thì cười đấy, nhưng ánh mắt cô ấy lại hoàn toàn không có chút ý cười nào. Mà… phải chăng sau lưng cô ấy, tôi vừa thấy một con rồng giận dữ đang trừng mắt nhìn tôi? Không, chắc chắn là không phải ảo giác.

"Cậu lại đi nghĩ đến người phụ nữ khác trong khi chính cậu là người rủ tớ chụp ảnh… Anno-kun, cậu tệ thật đấy. Tớ buồn lắm đấy biết không?"

Tôi đâu có nói gì đâu! Hay là qutớ tôi chỉ toàn những người hay bịa chuyện rồi tự mình giận dỗi vậy?

Mà nghĩ lại, ngoài Yuzuha-san và Shinomiya-san ra thì tôi chẳng có ai thân cả…

"Tớ đã day dứt, thấy mình thật vô dụng, chán ghét bản thân và từng nghĩ chắc sẽ chẳng bao giờ được chụp ảnh với Anno-kun nữa. Mỗi đêm tớ đều khóc ướt gối… Thế mà…"

"Ơ, Shinomiya-san?"

Giọng cô ấy bỗng nhiên run run.

"Thế mà tớ lại nghĩ… không thể cứ mãi thế này. Vừa định gom can đảm để liên lạc lại với cậu thì cậu lại chủ động nhắn tin cho tớ trước… Tớ thật sự rất vui. Vậy mà trong đầu cậu lại không có tớ…”

Đùa cũng phải có chừng mực chứ. Nói đến mức này rồi thì đến một người hiền lành như tôi cũng không thể không nổi giận được nữa.

"Tớ buồn lắm… Hức hức…"

"Khi nào thì tớ từng nói là không nghĩ về cậu hả?"

"Ể…?"

Có vẻ cô ấy không nghĩ rằng tôi sẽ phản bác lại. Shinomiya-san thốt lên tiếng ngạc nhiên, ngây người ra.

Ai đùa thì tôi cũng đùa lại được. Nhưng đã đụng đến điểm mấu chốt thì phải chuẩn bị tinh thần bị trả đòn chứ nhỉ?

"Tớ cũng đã nghĩ về cậu suốt những ngày qua đấy. Sau buổi chụp lần trước, tớ nhận ra cậu không còn vui vẻ nữa. Vậy mà bản thân chẳng làm được gì… Tớ cũng thấy bản thân mình vô dụng lắm. Vì thế, tớ đã nghĩ rất nhiều…"

"A… Anno-kun…"

"Còn chuyện với Yuzuha-san thì đã lên lịch từ trước rồi. Vậy mà giờ cậu lại nói như thế… tớ tổn thương đấy."

"C-c-c-chỉ là đùa thôi mà! Tớ chỉ muốn trêu cậu như mọi khi thôi! Ngược lại, cảm ơn cậu vì đã nghĩ đến tớ nhiều như vậy… thật sự cảm ơn…"

Thấy tôi nhún vai đầy giả lả, Shinomiya-san cuống quýt vung tay xua đi, cố gắng giải thích. Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy rối loạn như vậy. Dễ thương quá mức khiến tôi không thể nhịn được mà bật cười.

"…Anno-kun, cậu chơi khăm tớ phải không?"

"Ahaha! Xin lỗi, xin lỗi! Tớ trêu hơi quá nhỉ. Nhưng chính cậu là người bắt đầu trước đấy nhé? Dù là đùa thì cũng nên biết cái gì nên, cái gì không nên nói chứ?"

"Uuuu… Đồ ngốc Anno-kun! Trêu chọc trái tim thiếu nữ của người ta như thế, đúng là đồ tồi!"

Shinomiya-san vừa lầm bầm, vừa đấm nhẹ lên vai tôi liên tục. Tuy không mạnh nhưng cũng khá đau đấy chứ…

"Tớ nói thật lòng mà. Tớ đã nghĩ rất nhiều về cậu. Không có chuyện tớ trêu đùa tình cảm của cậu đâu, nhé?”

Tôi chỉ đáp trả vì bị trêu trước thôi, hoàn toàn không có ý dối trá. Chẳng ai lại vì muốn chọc ghẹo người khác mà thốt ra những lời giống như… tỏ tình như thế đâu.

"Đ-được rồi! Tớ hiểu rồi! Cảm ơn cậu rất nhiều! Tớ chịu thua rồi!"

Cô ấy la lên với khuôn mặt đỏ bừng rồi vội vã tránh ra xa tôi. Chúng tôi còn phải chụp ảnh mà, liệu có ổn không đây?

"Haa… Không ngờ có ngày mình lại bị Anno-kun làm cho bối rối như thế… Cậu phải chịu trách nhiệm đó, biết chưa?”

"Nếu chụp ảnh là cách chuộc lỗi thì tớ sẽ chụp bao nhiêu cũng được."

"Fufu. Vậy thì bắt đầu ngay thôi. Dù sao hôm nay cậu đến cũng là vì chuyện đó mà."

Nói rồi, Shinomiya-san nhẹ nhàng vỗ lên vai tôi rồi đứng dậy. Tôi hỏi:

"Cậu sẽ thay đồ à? Nhưng mà… định chụp ở đâu vậy?"

Mải nói chuyện nên chúng tôi vẫn chưa bàn bạc gì về buổi chụp cả. Tôi cần phải biết hình ảnh mà cô ấy muốn tôi chụp là gì.

"Hôm nay… sẽ chụp tại nhà tớ."

"…Hả?"

"Tớ muốn cậu chụp ở nhiều nơi trong ngôi nhà này. Còn lý do thì… trong lúc chụp, tớ sẽ kể cho cậu nghe."

Nói rồi, cô ấy mỉm cười và rời khỏi phòng khách. Có vẻ là đi về phòng riêng để thay đồ.

Tôi vừa chuẩn bị máy ảnh, vừa ôm đầy mong chờ lẫn lo lắng trong lòng, không biết cô ấy sẽ mặc gì khi trở lại.

Mười mấy phút sau, khi cánh cửa mở ra và Shinomiya-san bước vào phòng khách, tôi hoàn toàn sững người.