—---------------------------------------
[POV Kakyouin Aria]
Sau khi phải chịu đựng những lời khó nghe đến từ Ichigo, tôi lang thang vô định dọc hành lang tòa nhà.
Để mất Kyouichi…
Tại sao tôi lại bỏ quên trường hợp này nhỉ? Tôi đây chính là kẻ đã đánh cắp cậu ấy từ tay người khác mà ha. Niềm vui sướng mang lại từ việc chiếm lấy được Kyouichi lẫn có được sự tha thứ từ Ichigo đã làm tâm trí tôi bị lu mờ hoàn toàn. Vậy tôi phải làm sao để có thể giữ cậu ấy lại ở bên mình đây? Dùng quyền lực của gia đình mình để đe dọa cậu ấy tiếp ư?
…Không, vô dụng mà thôi. Lần trước tôi đã lỡ làm cậu ấy ghét mình một chút rồi, dùng đi dùng lại phương pháp ấy thì chẳng khác gì tự hủy cả. Cứ theo tình trạng này thì cơ thể của Kyouichi cũng sẽ…
Lời của Ichigo vang vọng trong đầu tôi.’
“Gai hay trai ở độ tuổi của chúng ta được cho là ấp ủ rất nhiều ham muốn tình dục, và có những lúc bộ não tuổi mới lớn ấy chỉ chứa toàn những thứ người lớn thôi đó nhé? Kyou-kun đã từng có bạn gái từ hồi cấp hai rồi đấy, nên cậu có khi đã “rút ra” kinh nghiệm rồi cũng nên. Và cậu có khi đang mong đợi những kinh nghiệm của mình sẽ phát huy với cô bạn gái hiện tại đấy Aria à. Nếu mái không chịu trống thì trống sẽ nản lắm. Khi đó, Kyou-kun có lẽ sẽ ngỏ lời chia tay, hoặc nếu không thì đích thân mình sẽ lấy cơ thể này để có thể quyến rũ và chiếm ấy cậu ấy đấy.”
Tôi từng nghĩ quan hệ trước hôn nhân là chuyện không nên xảy ra, nhưng nhờ Ichigo chỉ ra tôi mới biết rủi ro mất cậu ấy vì chuyện này là như thế nào. Mối quan hệ này được xây dựng trên nền sự ép buộc cho nên nếu cậu không được đáp ứng nhu cầu tình dục thì chuyện ngoại tình rất có thể sẽ xảy ra. Vậy nên tôi không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi. Tôi cần phải l-l-l-là-làm tình. Ngay lập tức tôi lôi điện thoại ra nhắn tin cho Kyouichi.
“Kyouichi-san, hôm nay tớ có thể đến phòng cậu có được không?”
Sau khoảng chừng hai phút, cậu trả lời.
“Cô có chuyện gì à?”
Hừm. Kyouichi ơi là Kyouichi, tớ là bạn gái của cậu mà ha? Sao tớ lại cần một lý do để đến phòng cậu cơ chứ. Mà thôi, do tớ là người đã gây nên ấn tượng không tốt nên phải chịu đựng vậy.
Nếu hai đứa cãi vã rồi dẫn đến chia tay thì lại đúng ý Kyouichi quá.
“Tớ có chuyện quan trọng.”
“Không nói qua tin nhắn được à?”
Nào Kyouichi của tớ, con gái cực ghét kiểu con trai hay đào bới tiểu tiết lắm đấy nhé? Hay là cậu cố ý làm vậy? Không, tớ mới là người không thích cơ mà.
“Đúng vậy.”
“Đã hiểu. Tôi sẽ chờ trong phòng, cậu có thể đến bất kỳ khi nào.”
Tôi đã được cậu ấy đồng ý. Cho dù ghét tôi, cậu vẫn bỏ qua mọi thứ để đối xử với tôi như một cô bạn gái thực thụ vậy. Tôi ngay lập tức phi đến chỗ của Kyouichi. Phòng của cậu thuộc một căn hộ trong khu chung cư cách trường học khoảng 20 phút đi bộ. Phòng của Ichigo ở ngay bên cạnh khiến tôi cực kỳ cực kỳ cảm thấy khó chịu.
Nếu được thì tôi có thể chi trả tiền để Kyouichi đến sống ở một nơi khác nhưng không may là cậu từ chối rằng “làm thế có hơi quá rồi.” Thế là tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng vào hai người bọn họ sẽ không làm gì mờ ám sau lưng mình.
…Lắc đầu để xua tan đi những suy nghĩ không đáng có, tôi nhấn chuông cửa phòng của Kyouichi.
“Mời vào.”
“Tớ xin phép.”
Tôi đi vào phòng khi được Kyouichi mời. Trước đó bản thân đã đến đây một vài lần rồi. Nó mang lại cho tôi một ấn tượng rằng đây là một căn phòng ngăn nắp được trang bị nội thất khá bình thường. So với phòng của tôi ở nhà thì kém xa, nhưng so sánh như này thì khập khiễng quá.
Một lần tôi có âm thầm lục lọi căn phòng với suy nghĩ là sẽ vớ được thứ gì đó của Ichigo nếu cô thường xuyên tới đây, nhưng lại không tìm được gì cả. Cho đến bây giờ thì có lẽ cả hai vẫn đang thành thật với tôi.
“Cho cậu này, tuy không nhiều nhưng…”
Tôi đưa món quà chứa mấy viên kẹo ngọt thượng hạng cho cậu
“À ừm, cảm ơn nhiều.”
Kyouichi nhận lấy món quà của tôi với vẻ mặt miễn cưỡng. Cậu không thích bởi vì bản thân không thể làm gì để báo đáp lại cả, nhưng chắc chắn một điều là cậu đang rất muốn chia tay tôi. Nhưng tôi đâu thể dễ dàng để cậu rời xa mình được nên tôi luôn mang theo bên mình một món quà.
“Vậy chuyện quan trọng là gì nào?”
“Ừm, là…”
Tôi ngập ngừng vì xấu hổ nhưng rồi vẫn định thần lại được và buột miệng nói
“Xin hãy l-làm t-tình với tớ!”
Nhưng câu trả lời tôi nhận được chỉ là một sự im lặng đến đau tim. Cuối cùng cậu cũng chịu mở lời kèm theo một hơi thở dài.
“...Aria-san, khi tôi chấp nhận hẹn hò thì có nói rằng cô sẽ hối hận cho mà xem, có đúng không?”
“Ừm, và tớ đã trả lời là tớ không hối hận.”
“Thực lòng mà nói, nếu chỉ hôn nhau thì chuyện còn cứu vãn được. Nhưng nếu chúng ta tiến xa hơn nữa thì câu chuyện sẽ chính thức trở nên hết cứu với không chỉ tôi mà còn với cô nữa.”
“Sao…Sao cậu cứ luyên thuyên mãi về mấy vấn đề đó thế! Tớ yêu cậu rất nhiều mà!”
Tôi la lên, tôi nhìn thấy khuôn mặt đang bối rối của Kyouichi qua hai con mắt giàn giụa nước mắt của mình.
“Tôi xin lỗi nhưng bản thân vẫn không thể hiểu cho được. Tôi đâu có làm gì để khiến cô thích mình.”
“Là vì…!”
Lòng tôi đang chất chứa vô vàn các lý do lẫn cảm xúc hỗn tạp. Nếu diễn tả chúng bằng lời, xúc cảm của tôi như bị bán rẻ đi. Tôi chẳng biết phải nói gì cả.
“...Thôi… Được rồi.”
Cảm xúc của tôi đã chạm đến trái tim của cậu chưa thì không biết, nhưng cậu đã chấp nhận. Nhưng khi cả hai đang trần như nhộng ở trên giường, trao nhau nụ hôn, chuẩn bị hòa làm một thì “công cụ thực thi” của Kyouichi vẫn không chịu ‘thức giấc’ dẫu cho cả hai có chờ bao lâu đi chăng nữa. Tôi đã không thể chinh phục trái tim của cậu rồi, nhưng cả cơ thể cậu tôi cũng thất bại nốt…
Tôi đánh mất chính mình và bật khóc thật lớn.