Tôi đi đến một nhà hàng gia đình cùng với Kyouichi-san và Yorifuji-san. Hiếm khi tôi mới được dịp ghé thăm mấy nơi kiểu này lắm, toàn vào mấy ngày đặc biệt với gia đình và bạn bè là phần nhiều nên bị ngợp. Và bởi vì đây là tiệc chào mừng tôi nên hai người họ bảo rằng bản thân có thể gọi bất cứ thứ gì mình thích.
Cho dù được phép, nhưng tôi vẫn có ý một chút, chỉ gọi mấy món rẻ hơn mặc dù trong thâm tâm luôn muốn nếm thử một món mà bản thân hằng mong ước. Nhưng Kyouichi-san và Yorifuji-san như kiểu đã bàn trước hay sao mà họ gọi những món mà tôi đã do dự không dám gọi và rồi đề nghị được ăn chung nữa.
Đó chính là lúc tôi cảm giác như hai người họ đang cố gắng đối xử với tôi như một người em gái thực thụ. Cảm giác ấy không chỉ dừng lại ở đấy.
“Ngon quá, cảm ơn anh chị rất nhiều.”
“Tốt, tiếp theo là đi mua quần áo.”
“Hả!?”
Họ dẫn tôi đi hết của hàng này đến cửa hàng khác.
“Này, kyou-kun, anh nghĩ bộ nào sẽ hợp với Rina-chan hơn, cái này hay cái này?”
“...Cái ở bên trái đi.”
Chờ đã— Mình sẽ được mặc bộ đồ mà Kyouichi-nii chọn cho mình ư?
Thật ư? Em lại nghĩ cái ở bên phải hợp hơn á, nên mua cả hai đi!”
“Này.”
Khoan— CẢ HAI Á!?
… Mình sẽ phải ghi nhớ cái mà Kyouichi-nii đã chọn cho mình mới được.
Giống như khi ở nhà hàng, Kyouchi-nii chi trả mọi thứ ngay cả mấy bộ quần áo. Anh ấy giàu nứt vách chăng? Cảm giác như tôi vừa mới bước vào thế giới của một bộ shoujo manga, nơi mấy anh chàng đẹp trai rạng ngời sẽ trở thành anh trai của mình ấy. Tuy nhiên, tôi cảm thấy chút xấu hổ khi anh ấy còn theo đến tận mấy cửa hàng đồ nội y. Kyouichi-nii cũng không mấy vui vẻ gì, nhưng vị bị Ichigo-nee kéo vào nên anh ấy không thể thoát nổi. Vậy có nghĩa anh ấy sẽ biết rõ tôi sẽ mặc mấy bộ đồ lót nào ư?
Xấu hổ quá đi thôi!
Trong khi đầu đang tràn ngập trong những cảm xúc hạnh phúc và xấu hổ, tôi nhận ra mình đã trở về căn hộ tự lúc nào không hay. Treo xong mấy bộ đồ mới mua lên móc thì cũng vừa chỗ cho hai ngăn tủ đồ.
“Hmm, không sớm thì muộn ta cần thêm một tủ đựng đồ riêng cho Rina-chan thôi.”
Ichigo nhìn vào một chiếc tủ đồ chứa đầy ắp quần áo và nói. Vậy có nghĩa Kyouichi-nii sẽ mua thêm đồ áo cho tôi nữa ư? Tuyệt cú mèo!
Nhưng đòi thêm một tủ đựng đồ vào lúc này thì có hơi sớm nên có lẽ đã đến lúc tôi nên vứt bỏ mấy bộ đồ cũ rích mình đã mặc từ bảy tổng rồi.
—
Vài ngày sau đó tôi được sống như vua như chúa. Tôi được Kyouichi-nii và Ichigo-nee dạy kèm để ôn cho kỳ thi tuyển sinh. Không những thế, chúng tôi còn chơi game cùng nhau và được mua cho một chiếc điện thoại thế hệ mới nhất nữa. Không dừng lại ở đó, tôi cũng được sở hữu mấy món đồ trang sức đắt tiền mà bản thân trước đó còn không dám nghĩ đến chuyện mua chúng.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, giờ đã là cuối tuần đầu tiên của tôi ở căn hộ mới đến này. Tôi nhận được một cuộc gọi đến từ người mẹ nuôi mới của tôi, Kuzuha-san. Đầu tiên, bà ấy hỏi tình hình mối quan hệ giữa tôi và Kyouichi-nii và Ichigo-nee tiến triển như nào rồi, và tôi vui vẻ bảo rằng bọn con đang rất vui vẻ với nhau. Rồi bà ấy bảo gia đình đang chuẩn bị một căn phòng của riêng tôi ở nhà nên tôi hãy quay về nhà cũ để xem xem bản thân cần đóng gói nốt những gì để chuyển đến ngôi nhà mới hay không.
Chuyện chỉ có thế, nên tôi gửi lời chào tạm biệt và lên đường.
Mấy thứ đồ ấy à…
Tôi sẽ giữ nguyên mấy đồ nội thất, chỉ mang đi sách mà mấy thứ lặt vặt. Có lẽ tôi nên ghé thăm Shuuji-nii nữa nên đã gọi cho mẹ để thông báo rằng mình sẽ về nhà vào ngày hôm nay cũng như để chắc chắn rằng anh trai đang ở nhà.
Khi nhìn thấy anh ấy, tôi có thể khoe khoang rằng bản thân đã có một người anh kế tuyệt vời như nào, mấy bộ quần áo mới đẹp ra sao và khoe nốt chiếc điện thoại mới mua của mình nữa. Thật mong đợi quá đi.
Khi đang cười khẩy vì sắp được khoe khoang, tôi nhìn vào tấm hình selfie giữa bản thân và Kyouichi-nii trên điện thoại.
—
Mất khoảng 30 phút đi tàu kết hợp với đi bộ để tôi có thể đến ngôi nhà cũ của mình - ngôi nhà của gia đình Nagaoka. Nhà cũ… nghe có hơi kỳ, nhưng giờ tôi đã là Kuzuha Rina rồi nên chuyện phân biệt giữa hai gia đình cũng đúng mà thôi.
Tôi bấm chuông cửa. Mẹ ra để đón tôi.
Bà ấy đang rất lo lắng, nhưng khi được tôi kể cho nghe bản thân được Kyouichi-nii và Ichigo-nee đối xử tốt như nào thì trông bà ấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Bà ấy còn ca ngợi hết lời khi được thấy tấm hình chụp chung giữa tôi và anh ấy và bày tỏ muốn được gặp cậu ấy một lần. Chúng tôi có một cuộc trò chuyện khá rôm rả sau đó.
“Rina? Em về rồi à?”
Anh Shuuji nghe thấy tiếng tôi nên đã đi ra khỏi phòng.
“Ơ anh, cũng được mấy ngày rồi nhỉ, Shuuji-ni! Nhìn này, bộ đồ mới của em được chứ! Kyouichi-nii đã mua nó cho em đấy. Anh thấy dễ thương không nè?”
Tôi xoay một vòng để khoe. Anh ấy có chút sửng sốt.
“Ừm, công nhận là dễ thương thật… nhưng Kyouichi-nii là ai?”
“Anh ấy là anh kế mới của em ở gia đình Kuzuha đấy. Tên đầy đủ là Kuzuha Kyouichi. Nhìn đi, bức hình chụp chung giữa em và anh ấy đấy. Kyouichi-nii còn mua cho em chiếc điện thoại mới này nữa đó.”
Tôi cho anh ấy xem bức ảnh.
“K-Khoan đã, đây là Kuzuha Kyouichi ư?”
Sắc mặt của anh ấy lập tức thay đổi ngay khi nhìn thấy bức hình.
“Ừm, anh ấy học cùng trường với anh đấy, em nói có đúng không? Mà anh có biết anh ấy không vậy?”
“Rina! Đừng làm quen với hắn! Hắn ở trường có biệt danh là một tên sở khanh đấy! Có tin đồn rằng cậu ta thay người yêu như thay áo rồi! Hẳn con mồi tiếp theo hắn nhắm tới là em đấy!”
Nghe được những lời nói xấu mà anh tôi dành cho Kyouichi-nii khiến tôi thấy khó chịu. Kyouichi-nii? Một tên sở khanh? Rồi em là mục tiêu tiếp theo nữa?
Là thật em chết liền. Anh ấy rõ ràng là đang yêu Ichigo-nee mà. Anh ấy còn chẳng cố lẻn vào phòng của em vào ban đêm nữa cơ! Chắc chắn Kyouichi-nii quá sức đẹp trai nên đã hút gái quá đà thành ra mới xuất hiện mấy tin đồn thất thiệt ấy.
“Đừng nói vậy chứ! Kyouchi-nii vừa đẹp trai vừa cực kỳ tốt tính là đằng khác!”
“Em chỉ đang bị cậu ta đánh lừa mà thôi, Rina!”
Cho dù anh trai của tôi có làm nhảm đến đâu đi nữa thì trong mắt tôi, anh ấy chỉ đang ghen tị với Kyouichi-nii mà thôi. Chúng tôi cứ lời qua tiếng lại mãi cho đến khi mẹ bước vào và ngăn hai chúng tôi lại. Sau đó, mẹ hỏi tôi nhiều hơn về Kyouichi-nii và tôi cuối cùng cũng được thỏa sức nói về mọi thứ kể từ khi bản thân chuyển đến sống ở chỗ hai người họ.
Khi được nghe tôi kể, mẹ quyết định tạm tin những lời tôi nói. Nhưng nếu tôi nán lại lâu hơn nữa thì chỉ tổ cãi nhau um sùm lên với anh mà thôi, nên tôi đã nhanh chóng gói ghém đồ đạc và phi như bay về căn hộ nơi có Kyouichi-nii và Ichigo-nee đang đợi.
Hứ! Em sẽ không quan tâm đến anh nữa cho chừa! Em sẽ thân hơn với Kyouichi-nii hơn nữa cho mà xem!