Con gái mẹ kế là bạn gái cũ của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3529

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 12 - Con trai thì chỉ có một thôi - Chương thứ nhất - Chỉ có chim sẻ mới biết chuyện đêm đó

‎ ‎Irido Mizuto◆Trong ánh hạ văn minh

Hè rồi.

Trong tiếng kêu ồn ào của côn trùng, tôi trốn tránh cái nóng ngột ngạt bằng máy lạnh. Đây chính là mùa hè văn minh của thời hiện đại. Đi sông hay núi đã lỗi thời rồi. Ở trong phòng là thoải mái nhất, vậy tại sao phải cố tình tốn sức ra ngoài kia chứ. Vừa lý luận chặt chẽ trong đầu như thế, tôi vừa cố gắng hồi phục phần thể lực hao tổn hôm qua từ ban sáng.

“……A~!”

Thằng nhóc Chikuma ngồi kế bên tôi thốt to lên.

Thì là vì nhân vật của nó trên màn hình tivi đang kết nối với máy game đang bị đấm cho bay đi.

Nhìn thằng nhóc Chikuma dòm màn hình mà dường như cau có, tôi cứ cầm cái điều khiển mà nói.

“Tính sao đây?”

“......Chơi lại.”

Rồi cả hai đứa cứ thế mà tái đấu.

Lễ Obon tới rồi.

Như thường lệ mỗi năm vào dịp này, tôi về quê thăm nhà Tanezato. Gặp lại Chikuma sau một thời gian, thấy nhóc ấy có cao lên một chút thật nhưng tính nhút nhát thì vẫn không thay đổi. Thế mà đối với những gì mình thích thì thằng nhóc ấy lại rất tự hào, nên là tôi không nghĩ nó là người ngoài hay gì. Mà không phải người ngoài thật, chúng tôi là họ hàng mà.

Cho đến năm ngoái tôi còn chẳng thể nghĩ đến cảnh cùng chơi game với Chikuma như thế này......Nhờ Isana hay Kawanami nó luyện cho chút chút nên cũng có ít ở chỗ này đấy chứ.

Ngồi xếp bằng trên chiếu, vừa mát mẻ nhờ điều hòa vừa chơi game cùng đứa cháu. Đây là khoảng thời gian không tệ chút nào. Mấy cuốn sách mang theo để giết thời gian có lẽ năm nay sẽ còn thừa lại đôi chút.

Vừa đọc được hành động của thằng nhóc, vừa đấm trả lại và nghĩ ‘giờ nhân vật của thằng nhóc sẽ bay ra khỏi sân, để coi nó tính quay lại như nào?’ thì từ đằng sau lưng tôi nghe được giọng nói quen thuộc.

“A, đây rồi đây rồi. Mizuto, Chikuma-kun.”

““A.””

Đòn truy kích của tôi bị trượt, tính nhầm thời điểm thằng nhóc dùng kỹ năng quay về rồi.

Thế là cả hai đều rơi xuống, nhưng mà tôi ở vị trí thấp hơn một chút nên là thua cuộc.

Trong lúc đang đứng hình một chút thì một mái tóc đen dài chen giữa vào giữa tôi và Chikuma.

“Bà Natsume cắt dưa hấu rồi đó. 2 người không đi ăn à?”

Yume vừa cười, vừa dòm đến mặt tôi. Còn phía bên kia, thằng nhóc Chikuma trông như ngượng ngùng mà tạo khoảng cách với Yume một chút.

“Bọn tớ sẽ ăn ở đây. Đang trong lúc đàn ông con trai ăn thua với nhau.”

“Cái cách nói cổ hủ đấy là sao hả.”

“Thất lễ, phải nói là nhân loại ăn thua đủ với nhau mới đúng.”

“Tại sao lại thích hơn thua với nhau như thế chứ?”

Rồi Yume khẽ cười ‘fư fư’. Nhóc Chikuma khẽ nhìn thấy thế rồi thì nhìn chằm chằm đến mà trông như ngạc nhiên.

Có lẽ là thằng nhóc phát hiện rồi. Về sự phát triển trong mối quan hệ giữa chúng tôi.

“Vậy thì đến nhà bếp lấy đi. Đâu thể để mỗi con gái phục vụ cho mình đúng chứ?”

“Cũng phải ha.”

Lúc mà tôi định đứng dậy thì tiếng cuộc gọi đến phát ra từ smartphone.

Gì đấy?

“Xin lỗi chút nhé.”

Tôi lấy smartphone ra, nhìn vào màn hình thì thấy đang hiển thị cái tên có chút hiếm hoi.

“......Kawanami?”

Qua LINE thì không nói, tôi chẳng nhớ cái thằng Kawanami Kogure lại gọi tôi qua số điện thoại như thế này. Không biết có chuyện gì nữa?

Tôi bấm nút nghe rồi áp vào tai.

“A lô?”

Ở bên kia smartphone, tôi nghe được giọng nói như thể bị vắt kiệt, bị dồn và phía chân tường vậy.

『......Irido......! Cứu tớ với......!』

L7WyUys.jpeg

‎ ‎Kawanami Kogure◆Ký ức đằng trai

Có dấu hiệu của con người.

Là hô hấp, hay là tiếng sột soạt quần áo hay sao, mà trong cơn ý thức mơ hồ vừa trồi lên từ giấc ngủ say, như thể có dị vật như là cục đá nhỏ bị ném vào trong ấy vậy......Là ai? Mẹ về à, hay là ba......

Tiếng chân dần xa hơn. Lần này thì rõ là tui có nghe. Nhịp chân đó rất nhanh. Cứ như thể đang hối hả vậy. Rồi đến tiếng mở cửa. Tại sao lại rời đi mà không nói lời nào? Chuyện tui đang ngủ không cần đến gần giường cũng có thể biết vậy mà—

Vừa mơ hồ nghi vấn, tui vừa chầm chậm mở mắt dậy.

Tầm nhìn thật mơ hồ. Những thứ đang lẽ có thể nhìn thấy lại chẳng thể trơn tru lọt vào đầu. Chỉ còn ý thức là thứ đó đang chuyển động thôi, cứ như thể là em bé vậy ấy. Mái tóc đuôi ngựa thì đung đưa. Chiếc váy thì đang phấp phới.

Rồi cánh cửa đóng lại.

Tui trong một lúc thẫn thờ nhìn đến cánh cửa đã bị đóng lại ấy.

......Minami......?

Phải trễ hơi chục giây sau tui mới hiểu ra được. Mái tóc đuôi ngựa đó là của Akatsuki Minami, con bạn thuở nhỏ rất nhiều rắc rối của tui. Tại sao con nhỏ đó lại ở trong phòng tui chứ......Dạo gần đây nhỏ có qua đêm tại nhà tui đâu.

Trong lúc đang suy nghĩ thì ý thức dần rõ rệt lên. Sau đó tui nhận ra cơ thể bản thân có chút gì đó sai sai.

......Sao mát mẻ vậy nè?

Lông của tấm mền mỏng đang chạm vào da tui. Phải, là da ấy. Trực tiếp luôn. Không phải là qua lớp vải gì cả.

Tui lật tấm mền lên.

Dưới đấy độc nhất một mảnh quần.

Tức là tui đã ngủ mà chỉ độc nhất một chiếc quần lót trên người.

Tiết trời đã qua tháng 8. Hiện tại đang là giữa kỳ nghỉ hè. Với lại cái nóng của hè Kyoto như thể giết người vậy. Thế nên tui trần chuồng mà ngủ à? Hay là trong lúc ngủ đã lỡ cởi ra? Không phải, vốn dĩ thì—

Đêm hôm qua, tui đã ngủ từ lúc nào và làm thế nào chứ?

Vừa nghe tiếng ve sầu của hè kêu cùng với tiếng còi xe sớm từ phía rất xa, tui vừa nhấc người dậy khỏi giường, át tay lên trán để lục lại trong mớ ký ức.

Chẳng nhớ gì hết ráo.

Ký ức đêm hôm qua rơi rụng đâu hết cả rồi—Thay vào đó, nơi sâu thẳm trong lồng ngực vẫn còn lại một cảm giác nặng nề như có thứ gì đó sền sệt đang đọng lại.

Ký ức không thể nhớ về đêm qua.

Cùng cơ thể trần trụi.

Và Minami đã ở trong phòng nữa.

Từ những thứ đó đã dẫn tui đến kết luận—

『......Ửn. Được mà......?』

『Ha~......Ưn~......Ko~kun~......!』

“...............................!!”

Dù đang giữa mùa hè, cơ thể tui lại lạnh buốt từ tận bên trong.

Không, vẫn còn quá sớm để tuyệt vọng.

Tui dùng khăn để lau đi cơ thể đã ướt nhẹp mồ hôi khó chịu, sau đó thay đồ mặc ở nhà vào. Thì cũng chỉ là áo sơ mi cụt tay kèm quần ngắn thôi. Và sẵn tiện rồi tui gấp bộ đồ ngủ vì sao đó mà bị vất vương vãi trên sàn lại rồi cất vào trong ngăn tủ.

Lúc đó tui nhận ra cái thùng rác được đặt ở ngay bên cạnh đó.

Nếu như tối qua tui đã lâm vào cái trạng thái hết sức kinh khủng thì......

Tui e dè nhìn vào bên trong thùng rác. Biên lai cửa hàng tiện lợi, vỏ mì ly, và khăn giấy được cuộn tròn—Tui nhặt cái miếng khăn giấy được vứt ở trên cùng ấy lên. Có lẽ chỉ là cái để dùng để lau nước mũi thôi, không phải là đã lau cái gì đó đáng sợ rồi vo tròn lại đâu.

Thùng rác không có gì dị thường......

Tuy không gột hết được sự bất an, nhưng mà quan trọng hơn hôm qua đã xảy ra chuyện gì đã.

Tui bước ra khỏi phòng mình và đến phòng khách.

Ở đấy vẫn còn sót lại dấu tích của tiệc tùng.

Chén dĩa bừa bãi trên bàn ăn, và đồ ăn vặt mở sẵn cũng để lại không được dọn dẹp. Ba mẹ đều đi làm nên tui sống một mình, không có gì lạ khi phòng khách có chút lộn xộn cả, nhưng mà......rõ ràng đây không phải chỉ là dấu vết của chỉ mình tui nhỉ?

“......A, phải rồi. Là đám Makoto đã tới mà ta.”

Nhớ ra rồi.

Hôm qua tui nhớ là đã có một buổi họp mặt nhỏ với những người bạn thân từ hồi trung học. Ngày mai, phần lớn bạn cùng lớp thời đó sẽ tụ họp trong một buổi họp mặt lớn, nên hôm qua như là một trận thử nghiệm trước.

Tui vừa đi về phía bếp, vừa thu gom những túi bánh snack đã hết. Trong bồn rửa, cốc và chén dĩa bị ném vào như rác vậy. Bỏ chúng vào máy rửa chén xong, trong lúc ấy tui cho những vỏ bánh snack vào túi rác tái chế ở ngay trước.

Rồi tui nhận ra.

Trong túi rác tái chế có một cái lon nhìn chẳng quen mắt tí nào. Tui nhặt nó lên, cau mày mà nhìn chằm chằm đến nó.

Là một cái lon bia.

Ba hay mẹ tui có uống nên chẳng hiếm gì có võ lon rỗng cả. Nhưng mà nhãn của nó lại khác với mấy lon được họ chuẩn bị sẵn.

“Oi oi......lẽ nào......”

Chẳng hiểu sao mà lồng ngực lại uể oải......Ký ức đêm qua lại tiêu biến......

Mặc dù mọi người thường nghĩ tui có vẻ hời hợt, nhưng không phải là một học sinh hư hỏng đâu. Trái lại, trường cao học tư lập Rakurou mà tui đang theo học là trường dự bị khá gắt. Uống rượu và say bí tỉ thì trong kỳ nghỉ hè cũng vậy, nhưng nếu bị phát hiện có thể bị ăn luôn giấy đình chỉ học lắm.

“Bọn nó đem tới à......?”

Tui bỏ cái lon rỗng vào lại túi rác tái chế.

Chắc cần phải gọi hỏi trực tiếp nhỉ......

Tui quay lại phòng và tìm kiếm smartphone. Nhưng mà không thấy đâu cả. Thật ra thì lúc đi ngủ, tui thường để nó cạnh gối, nhưng giờ thì không có. Tui nghiêng đầu một chút rồi quay lại phòng khách. Cuối cùng cũng tui thấy nó đang nằm lăn lóc trên thảm mà từ mùa đông đến giờ chưa dọn dẹp.

“Đây rồi đây rồi.”

Tại sao nó lại nằm ở đây? Rồi tui nhặt smartphone từ thảm lên. Trên thảm có một vết dơ mờ mờ. Dơ quá. Có đứa nào đó làm đổ nước trái cây hay sao à.

Dù sao đi nữa, kiểm tra smartphone đã. Chắc chắn là đã tạo một nhóm LINE rồi.

〈Tôi sắp tới rồi〉

〈Tao có mua đặc sản mang tới đây!〉

Lời nhắn cuối là vào lúc 1 giờ 42 phút trưa hôm qua. Phải rồi, không lầm là bọn nó tập trung tại nhà tui 2 giờ......

Tui suy nghĩ một lúc rồi gõ tin nhắn mới vào.

〈Hôm qua bọn mày về nhà ổn không đấy?〉

Nếu bọn nó ở lại nhà tui đến khuya và trong tình trạng say xỉn khi về, có lẽ đã bị lôi lên phường để hỏi thăm rồi không chừng.

Đợi một chút thì có thấy một đứa đã đọc. Rồi nó lập tức trả lời.

〈Ổn không á......Tùy vào cách nói thì......〉

〈Có làm sao đâu mà〉

〈Thằng Shouma còn định đứng tè nữa, cười quá trời. Có uống giọt nào đâu chứ lị〉

Đừng có trở thành đứa học sinh cao trung mà cố để lộ phần dưới ra ở nơi công cộng chứ......

Ủa mà không có uống hả?

〈Không có uống hả? Không phải bọn mày đem rượu tới à?〉

〈Oi oi, mày không nhớ hả? Hay là mày uống rồi? Thằng Souta hứng chí mang tới nhưng vì trường mày gắt gỏng nên rốt cuộc cả bọn có uống đâu〉

Thôi rồi à? Không có uống à? Cả tui à?

Nếu thế thì......

“......Tại sao, bản thân lại quên sạch như thế này chứ?”

Dù hôm qua đã quên sạch sẽ nhưng vẫn thấy đói. Bánh mì dự trữ đã hết nên tui quyết định đi mua bữa sáng về. Định đến siêu thị nhưng chưa tới giờ mở cửa. Hay là qua tiệm tiện lợi gần đây vậy.

Và rồi khi bước ra thì tui gặp cái đứa có suy nghĩ y như mình.

“......A......”

“A.”

Akasuki đang đứng ở trước góc bánh mì ngọt.

Thấy con nhỏ há hốc miệng khi nhìn thấy tui, tui cũng dừng bước lại.

Đứng hình một lúc, tui đến giờ mới nhận ra. Nếu như muốn biết chuyện đêm qua, cứ trực tiếp hỏi con nhỏ đã ở trong phòng mình là được. Đằng nào cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Cho đến giờ, tuy là cũng có nhiều khi toát ra bầu không khí đáng ngờ rồi, nhưng mà rốt cuộc chẳng lần nào là vượt qua lằn ranh cả. Nói thế này cứ như thể tui là thằng hèn nhát sao ấy.

Cứ thoải mái mà hỏi là được. Rằng『Sáng nay hình như em ở trong phòng anh nhỉ, có chuyện gì đấy?』thôi.

Trước hết thì tui định mở lời『Chào buổi sáng』thì,

“A~......Hehe.”

VPE81ly.jpeg

Nhìn thấy Minami cười thẹn thùng như thể đánh trống lảng, tui ngậm mồm mình lại.

“Chào buổi sáng, Ko~kun.”

“Ờ......ờ. Chào buổi sáng.”

Khoan, chờ đã coi......Ko~kun?

Bình thường thì đáng lẽ con nhỏ này phải gọi tui bằng họ chứ. Tuy đúng là cũng có quay lại cách gọi lúc xưa, nhưng mà chỉ trong những tình huống đặc thù, hay là—những lúc gợi cho tui lại lúc đang hẹn hò khi xưa thôi......

“Ko~kun cũng đi mua đồ ăn sáng sao?”

“Ể, à, ừ......”

“Em đề xuất cho cái bánh này. Vừa ngon lại vừa ‘heo thì’ nữa.”

Tui nhận ra là Minami vừa nói, vừa đan hai tay lại với nhau suốt ở hông. Cứ như là chống đỡ vậy.

Còn tui thì e dè—nhưng mà không thể nào không hỏi—mà hỏi Minami.

“Hông em......sao vậy?”

“A, ừ thì, quả là có chút chút thật. Anh đừng lo.”

Mồ hôi lạnh khó chịu ứa ra như thác sau lưng tui.

Cách gọi thay đổi.

Trông như bị đau hông.

Bầu không khí kỳ lạ làm sao ấy.

Lẽ ra......phải chẳng có gì to tát chứ?

Lẽ ra......cuối cùng chẳng vượt qua lằn ranh, chứ?

Tui cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình đang dâng cao. Không thể chịu đựng được nỗi sợ về cái ký ức trắng xóa ấy nữa.

Tối qua rốt cuộc tui đã làm gì chứ?

Tui mua đại cái bánh mì ngọt rồi bỏ lại cái tiệm cửa hàng tiện lợi phía sau như thể chạy trốn. Quay về phòng rồi, tui lấy smartphone ra như thể bám víu vào nó.

Ít người nào biết được quan hệ giữa tui với Minami lắm.

Cả việc bọn tui đã từng hẹn hò thì lũ bạn cùng lớp trung học đều biết, nhưng nếu là người biết về mối quan hệ nhạy cảm hiện tại của bọn tui—và hơn nữa, là người có thể lắng nghe một cách bình tĩnh thì—

Trông như một mình tui không thể xử lý nổi rồi.

Vừa cảm thấy ngợp trước sự cô độc đáng sợ, tui vừa gọi đến số liên lạc đó.

『Alô?』

“......Irido......! Cứu tớ với......!”

‎ ‎Irido Mizuto◆Thám Tử Ghế Bành・1

“......Rồi thì cậu nhờ đến tôi?”

『Tớ đang sợ bản thân của mình hôm qua lắm đây......! Rốt cuộc tớ đã làm gì? Cơ mà tại sao lại không nhớ một tí gì chứ? Thông minh như cậu thì chắc biết gì đó đúng không!』

Vì đây là chuyện có phần ‘mát mẻ’ hơn mình nghĩ nên tôi đã di chuyển đến hiên nhà nơi ánh nắng chiếu rọi để tránh cho nhóc Chikuma nghe thấy. Nóng quá. Có lẽ vì lo lắng hoặc chỉ đơn giản là vì sự tò mò mà Yume cũng theo sát bên cạnh tôi.

“Cậu còn không nhớ thì làm sao mà tôi biết được. Tôi có phải là nhà ngoại cảm đâu.”

『Nhưng mà tớ có nghe đấy nhé. Chuyện lúc đi du học dã ngoại, cậu đã nhìn thấu hết cuộc đấu đá vụn vặt của đám con gái ấy』

Là về chuyện trộm sổ tay hướng dẫn à. Chuyện bé mà cứ xé ra to......

『Tớ không có làm gì cả đâu! Tớ cần một chút manh mối, ít thôi cũng được!』

“Lúc nói ra câu đó thì câu trả lời sắp lộ ra rồi còn đâu. Tôi nghĩ vấn đề là thời gian thôi. Chúc mừng cậu. Nhớ chịu trách nhiệm đàng hoàng đấy.”

『Làm quái gì có chuyện đấy......Chắc chắn là làm quái gì có chuyện đấy chứ......』

Kawanami bên kia điện thoại cứ lặp đi lặp lại như thể là tự kỷ ám thị vậy. Nó bệnh nặng hơn là mình nghĩ ha. Tại sao lại không chịu thừa nhận đến mức như thế nhể?

Cơ mà khi nghe chuyện xong thì có những điểm khiến tôi nghi ngờ. Đặc biệt là về trí nhớ. Theo lời kể của những người bạn học cũ tham gia buổi gặp mặt, không ai trong số họ bao gồm cả Kawanami đã uống bia rượu. Vậy mà lại có một lon rỗng…...Có thể nghĩ rằng Kawanami đã uống sau khi buổi gặp mặt kết thúc, nhưng tôi không nghĩ cậu ta là người sẽ phạm phải sai lầm khi uống bia rượu khi còn vị thành niên chỉ vì tính hiếu kỳ đâu.

Nếu là thế thì tại sao Kawanami lại quên đi chuyện tối đêm trước, và ai là người đã uống bia rượu?

“......Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ thử truy theo hành động của cậu tối qua bằng khả năng có thể.”

『Biết ơn cậu lắm......』

Tôi nhớ lại chuyện của Kawanami rồi chắt lọc ra những điểm mình quan tâm.

“......Cậu nói là chỉ còn mỗi cái quần lót lúc tỉnh dậy nhể.”

『Đúng thế......』

“Bộ đồ mặc hôm trước đâu? Chí ít cũng phải nhớ mình mặc bộ nào đúng chứ.”

『À......Đúng thật là nó đâu rồi ta? Chờ tớ một chút. Tìm ra rồi tớ sẽ gọi lại』

Cuộc gọi kết thúc, tôi đưa chiếc smartphone đang áp từ tai xuống.

Thế là thằng này hóa thành Thám Tử Ghế Bành luôn. Chẳng hề muốn nghĩ về chuyện đứa mình quen có làm hay là không đâu. Dựa vào những gì nghe được về tình hình của Minami-san, có lẽ không có chỗ cho sự bao biện rồi......

“Nè~......”

Ngồi bên cạnh tôi suốt, Yume bắt chuyện đến bằng biểu hiện trông khó xử đâu đó.

“Sao thế?”

“Em có nghe được chút chuyện rồi......Có thể nói là em có chút manh mối......”

“Manh mối?”

Vừa lảng ánh nhìn đi, vừa cười gượng rồi thì Yume nói.

“Khoảng 1 tiếng trước......đằng ấy cũng có gọi đến em.”

“......Gọi gì, từ ai?”

“Thì điện thoại từ Akatsuki-san.”

Vừa cười ‘Ahaha’ như đánh trống lảng, Yume vừa kể lại chuyện lúc ấy.

“Chuyện Akatsuki-san đã kể ấy nhé—”

‎ ‎Minami Akatsuki◆Ký ức đằng gái

Thật là dễ chịu làm sao.

Vừa ấm, vừa trơn, lại còn đàn hồi nữa......Cảm giác an tâm hơn là lúc ngủ ở Kotatsu, hạnh phúc ghê.

Tại sao mình lại hạnh phúc đến như thế này nhỉ? Vừa đặt nghi vấn như thế, tui vừa chầm chậm mở mắt dậy. Lúc đó thì nhận ra rằng có tiếng ngái ngủ bên cạnh tai mình. Mình đang ngủ cạnh ai đây?

Trước mặt tui là gương mặt đang ngủ của Ko~kun.

Không chỉ như thế đâu. Xương đòn gánh của ảnh cũng đang lộ ra. Cả tấm ngực nữa. Vậy ra thứ mà tui đang ôm như gối ôm ấy tức là ngực và hông của Ko~kun.

Thế thì tức nhiên là dễ chịu rồi. Bản thân tui cũng chỉ còn độc nhất chiếc áo ngực thể thao với quần lót mà thôi. Toàn bộ cơ thể gắn chặt vào làn da của Ko~kun mà không có bất kỳ khoảng cách nào, đâu đâu cũng cảm thấy dễ chịu cả.

Gì thế này, một giấc mơ dâm dục hay sao.

Bộ mình không thỏa mãn ham muốn chăng......Vừa nghĩ như thế trong khi ý thức còn mơ hồ, cơ thể tui theo bản năng mà cử động. Đằng nào cũng là mơ rồi, không quẩy thì phí lắm.

Tui thử lấy ngón trỏ chọt vào núm vú của Ko~kun ở ngoài rìa tầm mắt mình.

“......Ưn~......”

Ko~kun rên rỉ trong khi vẫn đang ngủ, vặn vẹo người mà trông như nhột vậy.

À há, không dậy kìa.

Thiếu phòng bị như thế này rồi thì có bị quậy ảnh cũng chẳng phàn nàn đâu ha?

Uể oải chui cơ thể vào bên trong chiếc mền mỏng rồi thì tui úp người mình lên trên Ko~kun và nhìn chằm chằm ảnh từ góc gần—

............, mơ thôi mà chất lượng cao thế ta?

Cơ ngực săn chắc ở nơi tay tui đặt lên, khuôn mặt hơi khó chịu khi ngủ, giọng nói, mái tóc, và cả mức độ hưng phấn của tui nữa, tất cả những điều đó nhiều đến mức không thể chỉ là một giấc mơ được.

À ré?

Chẳng lẽ......là hiện thực?

Tui rón rén......rời khỏi chiếc giường mà Ko~kun đang ngủ.

Sau đó nhìn xuống bộ dạng của bản thân.

Chỉ có mỗi áo ngực thể thao, cùng với quần lót bình thường hay dùng.

Kế đó tui nhìn xuống cơ thể của Ko~kun.

Chỉ có mỗi chiếc quần lót màu xanh nhạt.

Cơ thể mỗi đồ lót & Cơ thể mỗi đồ lót in giường.

Tui cảm nhận được gương mặt mới ngủ dậy của mình nóng bừng lên cả.

Thế là, làm rồi sao?

Tui đã luôn nghĩ ‘một ngày nào đó rồi mình cũng sẽ gây ra chuyện này’ mà tận dụng lý trí để kiểm soát bản thân. Vậy mà cuối cùng đã bị phá vỡ rồi sao? Đã vào chế độ bạo phát rồi sao? Trong lúc không hề hay biết gì?

Cơ mà tại sao lại thành ra thế nào?

Tui vừa hoảng loạn, vừa nhanh chóng mặc đồ vào rồi phóng ra khỏi nhà của Ko~kun. Về chuyện bữa tối thì vẫn còn nhớ. Nhưng mà sau đó đã xảy ra chuyện gì thì hoàn toàn giống như một trang giấy bị xé rách đi vậy. Gì mà đáng sợ thế này!

“L-, l-, làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây......”

Trong lúc không hiểu sự tình, tui tìm thấy chiếc smartphone được đặt trên bàn. Cảm giác an tâm dội đến vì may là nó ở bên này. Vì tui đang lo không biết mình có lỡ bỏ quên nó ở bên nhà của Kawanami hay không.

Tui đứng dậy, theo thói quen mà cầm lấy smartphone. Làm sao bây giờ, phải làm sao đây. Trong lúc đấy đầu óc vẫn cứ tiếp tục rối tung lên. Làm sao bây giờ, phải làm sao đây. Giá mà ảnh nhớ được thì hay quá rồi. Tiếc quá đi. Không, phải phải như thế. Làm sao bây giờ, phải làm sao đây. Có lẽ là mình thật sự cảm thấy không thỏa mãn ham muốn không chừng. Làm sao bây giờ, phải làm sao đây—

“—Tớ phải làm sao đây, Yume-chan!”

『Mới sáng mà đã có chuyện gì thế?』

Lúc nhận ra thì tui đã gọi điện cho Yume-chan rồi. Tui nhận ra rằng chỉ có mỗi Yume-chan là mình có thể nhờ tư vấn chuyện giữa mình và Kawanami thôi.

Vẫn trong trạng thái hoảng loạn, tui kể lại những gì đã xảy ra với mình. Nghĩ kỹ thì có lẽ đây không phải là chuyện nên kể với Yume-chan, nhưng tui không còn tâm trí để bận tâm về điều đó nữa.

『E~tto......Trước tiên thì, cậu, không sao chứ?』

“Ể~? V-, về chuyện gì......?”

『Ở tình huống không còn chút ký ức gì, nếu, nếu như mà đã lỡ làm chuyện đó rồi, thì chẳng phải cũng chẳng chuẩn bị đàng hoàng gì đúng chứ......』

“A~! Phải rồi! Nếu mà lỡ xuất ra bên trong rồi có lẽ là tớ sẽ biết! Để đi kiểm tra cái đã!”

『Mới sáng sớm đừng có nói lớn chuyện như thế ra giùm tớ được chứ?』

Tui thử đi vào nhà tắm để kiểm tra. Có nghe nó sẽ chảy ra vào ngày hôm sau mà, nếu mới chỉ một đêm thì có vẻ như sẽ còn đọng lại—

“Trông như an toàn cậu ạ......”

『Sao cậu nói mà trông như có chút thất vọng thế......? Phải lo lắng cho bản thân mình đàng hoàng chứ?』

“Nhân tiện thì tớ cũng đã kiểm xem cơ thể mình có dấu hickey nào không~, nhưng mà chẳng có gì cả.”

『Thế thì không có chuyện gì xảy ra rồi còn gì?』

“Thế thì tại sao bọn tớ lại khỏa thân ngủ cùng nhau chứ?”

『Ư~n......Tại sao ấy nhỉ......』

Yume-chan cũng nghiêng đầu suy nghĩ bên phía kia smartphone.

『Vậy cậu còn nhận ra được gì khác không? Như thể là......khác so với bình thường ấy.』

“Tớ chịu~......”

Tui vẫn cứ áp tai vào điện thoại, vừa rót nước ra cốc rồi uống ừng ực.

Lúc đó thì chợt nhận ra cái này.

“Miệng tớ......vẫn còn đọng lại vị gì lạ lắm.”

『..................』

“Sao thế? ......A.”

Thấy Yume-chan im lặng, tui cũng nhận ra ý nghĩa của câu mình vừa nói.

“......Yume-chan cũng trở nên dâm dục rồi ha~. Tớ muốn đấm cho Irido-kun ghê.”

『Tớ-, tớ có nói gì đâu chứ!?』

Không phải là tui không thích con gái dâm đâu, nhưng mà hình ảnh một nhỏ thanh khiết giống như Yume-chan bị bạn trai vấy bẩn lọt vào mắt thì......cơ mà thì sao cũng được.

Nhờ uống ngụm nước lạnh hay sao mà tui cũng bình tĩnh hơn.

“Cứ nói chuyện mà như thể mấy cái tạp chí dâm dục phụ nữ như thế này thì sẽ không làm sáng tỏ được gì đâu~”

『Rốt cuộc thì cậu muốn bên nào hả, Akatsuki-san? Là bên đã có gì đó thì tốt hơn, hay là bên chưa có gì đó thì tốt hơn』

......Bên nào nhỉ?

Nếu như bên đã có gì đó thì có lẽ là tui sẽ cực kỳ vui lắm. Vì cuối cùng thì ảnh cũng đã chấp nhận mình rồi. Nhưng mà cay cái là không nhớ lại khoảnh khắc mà mình nên kỷ niệm......

“Phức tạp lắm......Nếu như chỉ nhớ một chút thôi thì tớ cũng có thể dùng nó để chọc ảnh vậy mà......”

『......Nếu thế thì cậu cứ coi như là mình nhớ mọi việc thì sao?』

Yume-chan bằng giọng điệu mà trông như có chút phiền toái.

『Nếu như cậu là làm vẻ mặt trông khó xử, có lẽ sẽ hiểu thông qua phản ứng của Kawanami-kun không chừng. Về chuyện gì đã xảy ra tối qua ấy』

Thứ nên có là một người bạn thông mình mà ha.

“Được, duyệt!”

‎ ‎Irido Mizuto◆Thám Tử Ghế Bành・2

“Thế tóm lại là......”

Dưới hiên nhà vùng thôn quê được ánh mặt trời mùa hè chiếu rọi, tôi sau khi nghe xong cái chuyện mà như thể góc tản mạn đăng tải trải nghiệm lần đầu thì đã tóm gọi nó lại.

“Minami-san chỉ đang tỏ ra mập mờ để thu hút sự chú ý của Kawanami, chứ thực ra không nhớ gì về chuyện tối qua nhể?”

“Phải.”

“Đề xuất của em á?”

“Phải luôn......”

Yume co rúm vai mình lại trông như khó xử.

“Thì bởi vì, em đâu nghĩ đến cả Kawanami-kun cũng sẽ không nhớ bất cứ chuyện gì đâu......Rồi nghĩ, cứ bẫy cậu ta biết đâu sẽ có được thông tin thì sao......”

“Nếu làm thế thì......chẳng phải tệ lắm à? Về phản ứng của thằng Kawanami ấy. Hoàn toàn là hành động đáng ngờ rồi.”

“Có lẽ Akatsuki-san cũng nghĩ đến......Rằng『Quả nhiên là đã có chuyện gì rồi』.”

Cả hai người đều đang củng cố thêm những suy nghĩ chủ quan dựa trên phản ứng của đối phương, để rồi dần hình thành nên những điều không có thật.

“Thế này thì dần trở nên phức tạp hơn rồi đấy......”

“Nhưng mà anh đừng vội tiết lộ sự thật quá dễ dàng nhé. Akatsuki-san đang nghiêm túc đấy.”

“Mà cũng may là vì trông không khó để giải quyết hiểu lầm.”

Chúng tôi thật may mắn khi ở vị trí có thể nhìn nhận sự việc một cách tổng quan. Chỉ cần chúng tôi nói 'Thực ra là như thế này' thì có thể giải tỏa những hiểu lầm của cả hai rồi. Nếu không có người ở vị trí này, chỉ cần nghĩ đến cũng đã thấy phiền phức.

Rồi thì smartphone vang lên. Hình như là thằng Kawanami gọi lại.

“Alô. Đã tìm thấy bộ đồ rồi à.”

『Ờ. Nó ở trong máy giặt』

“Được giặt chưa?”

『Có lẽ rồi. Nhưng mà tớ không nhớ gì cả......』

“Vậy thì......Lần này, cậu có thấy ngứa đầu không?”

『Hả? Tại sao?』

“Thì kiểm tra xem hôm qua cậu có vào nhà tắm hay không.”

『Àà......Nhắc mới nhớ là ngứa thật. Có lẽ là chưa tắm』

Nếu vậy thì......

Tôi loáng thoáng nhìn sang Yume ngồi cạnh bên. Cổ đang nhìn tôi mà như thể đang muốn kêu gọi gì đó.

“......Xin lỗi nha, Kawanami. Tôi ngay tức thì chưa nghĩ ra đâu. Để sắp xếp suy nghĩ được rồi thì tôi sẽ lại liên lạc.”

『Thật sự nhờ cậu đấy! Liên quan đến hòa bình đấy! Sự hoà bình trong tim tớ!』

Chờ cho đến khi giọng nói như thể cầu xin kia ngừng lại, tôi mới dập máy.

Yume nghe được từ đầu đến cuối cạnh tôi lên tiếng,

“Anh đã nghĩ ra gì rồi à?”

Cổ hỏi là như thể là lẽ đương nhiên vậy.

Tôi vừa cho smartphone và túi, vừa nói,

“Hôm qua, Kawanami nó không tắm. Vậy mà bộ đồ lại nằm trong máy giặt. ‘Có vẻ như đã được giặt’ tức là tại thời điểm thằng Kawanami xác nhận lúc nãy, máy giặt đã dừng hoạt động rồi. Tóm lại là lúc công tắt máy giặt được bật chỉ trong hôm qua mà thôi.”

“......Nếu thế thì?”

“Hãy thử tưởng tượng cụ thể về quá trình để trở thành tình trạng đó. Thằng Kawanami đã cởi bỏ quần áo, cho vào máy giặt, rồi không tắm mà di chuyển vào phòng ngủ chỉ trong bộ đồ lót.”

“Thì là thế......Nhưng nếu nếu cậu ta quẩy hết mình với Akatsuki-san thì......”

“Thằng Kawanami đã chứng kiến Minami-san mặc váy—mặc đồ vào. Rồi nhỏ ra khỏi phòng sau sau khi đã mặc đồ xong. Tức là bộ đồ của Minami-san đã ở trong phòng thằng Kawanami. Thành ra lẽ tất nhiên là lúc bước vào phòng nó tối hôm qua, nhỏ chắc chắn là đã mặc đồ. Minami-san thì mặc đồ, còn thằng Kawanami thì chỉ mỗi cái quần lót.....Em không thấy có chút quá ngớ ngẩn sao.”

“............Đúng thật......Chí ít thì không có tí tâm trạng nào cả......”

“Mà ký ức của cả 2 đều đã bị thổi bay đi rồi. Dù có thể làm bất kỳ hành động điên rồ nào, nhưng hiện tại anh không nghĩ là đã xảy ra chuyện gì đó nhạy cảm đâu.”

Phải, quả nhiên là thế.

Việc hai người đó có vượt qua ranh giới hay không thật sự không quan trọng với tôi. Điều tôi quan tâm hơn là họ đã mất đi ký ức về lúc đó.

Cái gì có thể khiến người ta mất ký ức như vậy? Chỉ có bia rượu là điều có thể nghĩ tới......nhưng theo lời của Kawanami, chỉ có một lon bia trống thôi. Dù là chưa quen uống bia rượu, nhưng chắc chắn hai người chỉ chia nhau một lon thì không đến nỗi say đến mức quên hết mọi chuyện.

Ít nhất thì một trong hai người đã mất đi ký ức vì lý do không phải do rượu b—

“Ư~n......Ra vậy......”

Yume nghiêng đầu như thể chưa thuyết phục hoàn toàn bằng lời giải thích của tôi.

“Em thấy trông như có gì đó sai sai thì phải......”

“......Thực ra thì anh cũng vậy. Giống như có gì vướng mắc vậy—”

Tuy không thể nói chi tiết nó là gì, nhưng mà chuyện của Kawanami với Minami-san có gì đó sai sai. Lại còn là cái sai sai lớn nữa.

“Nhưng mà trước hết thì, hiện tại đã chẳng có gì xảy ra nhỉ. Vậy tức là—”

Yume ngây thơ nói.

“Cả hai người đó, thực ra không có chuyện gì xảy ra nhưng lại có những hành động đáng ngờ và có vẻ trông khó xử thôi nhỉ?”

“......Nói luôn cái này, lỗi là do em đấy biết không?”

Trong thế giới này, có những chuyện mà không chuyển hóa thành ngôn từ thì hơn.

‎ ‎Kawanami Kogure◆Chuyện mà vượt qua ranh giới nam nữ・1

Lúc ở trong nhà, tui không thể không quan tâm đến người ở bên kia bức tường. Nói vậy có vẻ như là một thanh xuân ngọt ngào đấy, nhưng đối với tui thì nó lại là một vấn đề sâu sắc hơn cả tiếng ồn. Tui không thể tập trung vào bất cứ việc gì, và muốn ra ngoài chơi cho đúng với không khí kỳ nghỉ hè, nhưng thật không may hôm nay lại không có bất kỳ kế hoạch nào cả.

Cứ tưởng thế thì nhóm chat của nhóm họp lớp nhỏ hôm qua hoạt động.

〈Đi ăn ramen đê〉

Tui đã chấp nhận lời của Yamato. Xui cái là thằng Souta và Shouma không thể sắp xếp lịch được, nhưng Makoto đã nói rằng 'Nếu Kogure đến thì tôi sẽ đến'.

Thế nên tui tạm thời gác lại bí ẩn về việc mất ký ức, rồi đạp xe đến Kawaramachi Sanjou.

Để xe đạp ở bãi giữ xe miễn phí ba giờ mà tui thường dùng rồi thì hướng về địa điểm hẹn. Khác với Irido, tui nghĩ rằng việc suy nghĩ chẳng có ích gì. Tạm thời quên đi chuyện của Minami và tận hưởng thời gian vui vẻ với những người bạn thân thôi nào.

—Đã nghĩ thế, nhưng mà.

“Ô, tới rồi tới rồi. Kawanami—~!”

Tại điểm hẹn, ngoài Yamato và Makoto đã hẹn trước ra thì còn có thêm hai nhỏ không có trong kế hoạch, cùng với Minami Akatsuki nữa.

......WHY?

Thấy tui đứng hình, thằng Yamato nói ‘nào~’ rồi cười khúc kha khúc khích.

“Tao đang đợi mày thì tình cờ gặp bọn họ. Bọn họ hình như cũng đã tổ chức buổi gặp mặt lớp trước đó. Kế đó tao nói muốn tới Ichijouji thì họ muốn đến cùng ấy mà.”

“Tớ khá hứng thú về con phố ramen ấy mà.”

“Nếu chỉ có con gái thôi thì chẳng mấy khi đi lắm nhỉ?”

‘Nhỉ~!’ Ba nhỏ con gái, bao gồm cả Minami đều đồng thanh thốt lên.

Mấy nhỏ này đều là bạn của tui hay Minami thời trung học. Bây giờ khi đã vào học tại trường dự bị Rakurou rồi, mối quan hệ bạn bè của Minami chủ yếu là với những cô gái điềm đạm như Irido-san và Higashira, nhưng hồi trung học, trường bọn tui là một trường công bình thường, nên hai cô gái này có phong cách rất gyaru lắm. Tuy vậy, dù có vẻ ngoài ồn ào, thời trang và trang điểm của họ lại mang phong cách thanh lịch, nên đối với thằng Yamato ế bạn gái thì có lẽ đây không phải là cảm giác tồi tệ.

Còn với tui là cực kỳ tồi tệ ấy chứ.

“Makoto này, bầu không khí quanh cậu thay đổi nhiều ghê ha~!”

“V-, vậy sao?”

“Thật thật thật! Cảm giác rất được luôn~!”

Còn một người theo chân tôi là Makoto thì dường như mừng thầm trong lòng.

Yamato thì vừa cười tủm tỉm gì đó, vừa đặt tay lên vai tui.

“Đến giờ mày với Minami-san vẫn thân nhau đúng chứ? Cũng vừa đúng lúc còn giề?”

“.....Phải......ha~”

Tui chỉ có thể trả lời như thế mà thôi. Sao mà có thể nói ra được chứ. Nói ra cái chuyện có khả năng tui với con nhỏ này đêm hôm qua đã lỡ quất nhau phát trên giường nên đang khó xử gặp nhau, ấy.

Khi Yamato nhập bọn cùng Makoto, tui cảm thấy có ai đó chọc chọc vào hông mình. Quay lại rồi thì thấy Minami đang cười ẩn ý gì đó, vừa nhìn thẹn thùng lên mặt tui.

“Xin lỗi vì đường đột nhé? Anh không cần phải bận tâm cũng được.”

“......Ờ......”

Ngay cả những lời nói bình thường cũng khiến tui muốn tìm hiểu ý nghĩa ẩn sau chúng. Cái gì mà ‘không cần phải bận tâm’? Chuyện đi theo nhau à? Hay là về chuyện đêm qua?

“Vậy thì đi mau thôi! Đứng nói chuyện thôi mà đã thèm ramen rồi.”

Người bạn có tóc đen của Minami nói như vậy, và bọn tui bắt đầu đi bộ thành một nhóm sáu người. Đích đến là trạm xe buýt. Nếu đi xe buýt công cộng thì khoảng 30 phút sẽ đến Ichijouji. Nếu bọn tui và nhóm của Minami ngồi ở những chỗ khác nhau thì tạm thời trong khoảng thời gian đó sẽ an toàn—

Rồi bàn tay nọ quất lấy tay tui.

Phản ứng tui chậm lại. Lợi dụng khoảng trống đó, bàn tay nhỏ bé ấy nắm lấy tay tui, lấp đầy khoảng trống giữa các ngón tay như thể đang nắm tay tình nhân, rồi nắm nhẹ nhàng như thể đang làm nũng với tui.

Cuối cùng khi tui nhìn sang bên cạnh, Minami đang nhìn ngang sang và cười khúc khích một cách tinh nghịch. Rồi mà không để tui làm gì, nhỏ lén lút rút tay ra và gia nhập với những cô gái đang đi ở phía trước.

......Vầy chẳng phải hoàn toàn như thế rồi sao.

Nếm trải cảm giác run rẩy bí mật ấy.

Thế chẳng phải là mấy đứa đã vượt qua lằn ranh mà không biết rằng xung quanh đang lo lắng sao!

Nhịp tim của tui đang hỗn loạn lắm. Rối bời hết cả rồi đây. Chẳng hiểu vì sao mà mình lại đang hồi hộp đến như thế này nữa.

‎ ‎Minami Akatsuki◆Chuyện mà vượt qua ranh giới nam nữ・2

Sau khi di chuyển được ba mươi phút bằng xe buýt, bọn tui xuống tại trạm xe buýt Matsumachi dưới Ichijouji, rồi hướng về phố ramen trong khi nhìn vào smartphone.

Khu vực này là một trong những rìa của thành phố Kyoto, khi quay lại nhìn phía sau, ngọn núi ở ranh giới phía đông của thành phố trông rất gần. Chắc chắn ở khu vực này có khoảng hai ngọn núi nơi đèn lửa được thắp sáng trong lễ hội đốt núi Gozan no okuribi. Khi còn học tiểu học, tui đã từng leo lên ngọn núi Daimonji trong một chuyến dã ngoại.

Không khí của thành phố này không đến nỗi quá nông thôn cũng chẳng phải là nơi phát triển, mà thực sự mang nét đặc trưng của một thành phố địa phương. Cửa hàng pachinko lớn nằm ở lối vào khu chợ dẫn đến phố ramen càng làm nổi bật thêm ấn tượng đó.

Phố ramen mà bọn tui hướng đến cũng chỉ là một con đường hai làn bình thường, thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt. Không có ánh đèn neon chói lọi hay biển quảng cáo chen chúc nhau, cũng không đông đúc đến mức không thể di chuyển.

Tuy nhiên, khi nhìn kỹ thì danh sách các cửa hàng nối tiếp nhau lại chủ yếu là ramen, quán ăn, ramen, cửa hàng sách cũ, ramen, ramen── và hơn nữa, nhiều cửa hàng trong số đó có hàng dài xếp hàng đến mức tràn ra cả vỉa hè.

“Nè~ nè~, bọn mình đi đâu? Đi đâu nào?”

“Nhìn cái này đi. Chẳng phải nội thất trong tiệm cháy quá hay sao?”

“Ể~. Tiệm ramen thì chẳng phải đến mấy tiệm cùi cùi sẽ hợp với bầu không khí hơn à?”

Đám con gái ba người hợp lại, vừa nhìn smartphone vừa chọn lọc này nọ.

Nhóm của Kawanami cũng tập trung ở phía sau và dường như đang tranh luận. Nhưng giữa những lúc đó, hay có những ánh nhìn mà tui không thể làm lơ hướng đến tui. Thỉnh thoảng, Kawanami liếc nhìn tui một cách muốn cản mà không thể, như thể ảnh muốn ngừng nhưng lại không thể vậy.

Ảnh đang nhìn mình, ảnh đang nhìn mình. Nếu mà anh nhìn em như thế thì sẽ bị mọi người để ý đến mất đó? Thiệt tình, hết biết với anh luôn đó Ko~kun. Có cần phải quan tâm đến bộ dạng của đứa con gái đã ôm anh đến thế không! Có phải giờ đây anh hồi tưởng lại chuyện đêm qua không?

Từ những hành động nghi ngờ của Kawanami, tui đã xác định rằng điều này chắc chắn đúng, không thể là điều gì khác. Dù việc quên đi thực sự khiến tôi cảm thấy tiếc nuối, nhưng cuối cùng thì những gì đã dậm chân tại chỗ cũng đã tiến triển. Tui chỉ còn cách nhìn nhận một cách tích cực mà thôi.

Cũng đã năm tháng trước—từ cái ngày valentine trắng, tui nhận ra rằng chứng dị ứng của Kawanami đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Cái dị ứng mà khi ý thức được tình cảm từ các cô gái, ảnh sẽ nổi mẩn đỏ hoặc buồn nôn. Những liệu pháp tiếp xúc lặp đi lặp lại của tui đã có tác dụng, và không biết chừng chính chủ cũng sẽ chẳng nhận ra trong lúc đã khỏi hẳn luôn rồi ấy.

Nhưng mà, nếu đột nhiên cố gắng rút ngắn khoảng cách thì có khả năng sẽ tái phát. Dù sao đi nữa, tui chính là người đã gây ra vết thương tâm lý cho ảnh. Tui dự định sẽ quan sát tình hình và từ từ giúp ảnh làm quen với cơ thể đã khỏi bệnh.

Vậy mà trong lúc không nhận ra đã không ngần ngại vượt qua lằn ranh như thế này.

Không biết vì lý do gì mà lại như thế này, nhưng bây giờ có lẽ tui có thể tái thổ lộ tình cảm bất cứ lúc nào. Và lần này, tui sẽ đối mặt với những điều đã dồn nén trong suốt một năm qua và khắc ghi nó vào tâm trí của cả hai. Gưfưfưfưfư......

Được rồi! Sắp tới phải làm cho Ko~kun hứng tình mới được~~!

Đã được giải thoát khỏi gông cùm của chứng dị ứng tình cảm, và giờ đây tui cảm thấy như mình vô địch ghê. Cuối cùng thì cửa tiệm đã được chọn, bọn tui đứng xếp hàng một lúc, và khi khéo léo chiếm được chỗ ngồi bên cạnh Kawanami, tui đã ngả người một chút về phía ảnh trong khi xem thực đơn.

“Ưn~, gọi gì bây giờ đây ta......”

Cũng đồng thời lén đặt tay mình lên đùi của Kawanami dưới bàn luôn.

“......~!_”

Kawanami trong một thoáng làm vẻ mặt bất ngờ, nhưng mà lập tức lấy lại thần thái ngay. Phải phải, vì mọi người đang nhìn mà ha?

“Quả nhiên là nên gọi Tonkotsu......Trứng ngâm tương thì sao đây ta. Kawanami, anh thấy sao?”

Tui giả vờ như không có gì và đưa tay vuốt ve đùi trong của Kawami.

Sao nào, anh tức lắm đúng hông. Muốn em sờ thêm nữa đúng hông. Anh cũng muốn sờ đúng hông. Dù hai ngày liên tục em cũng không phiền đâu!

Đầu em giờ đã tràn ngập sự dâm dục rồi.

Chẳng phải tốt sao. Con gái dâm tuyệt vời nhất mà đúng chứ? Em sẽ cho anh biết không chỉ ngực bự thôi là dâm đâu!

‎ ‎Kawanami Kogure◆Là bạn bè còn gì?

“Hà~......”

Vừa đứng trước bồn tiểu, tui vừa thở dài lấy một hơi thật sâu.

Đây là nhà vệ sinh của quán karaoke. Sau khi ăn xong ramen, vì thấy vẫn còn sớm để về nên sáu đứa bọn tui kéo nhau vào một quán karaoke gần đó. Và trong khi mấy cô gái đang vui vẻ chọn bài, tui đã trốn vào nhà vệ sinh.

Con nhỏ đấy......nguy hiểm quá.

Có thể thấy nhỏ toát ra cái hào quang màu hồng. Ánh mắt thì như thú hoang nhìn con mồi vậy. Đây đích thị là Akatsuki Minami, một con dã thú dâm dục từng xuất hiện thời trung học. Dù cho vẻ ngoài trông nhỏ bé, vui vẻ và khỏe khoắn đi chăng nữa, một khi đã cháy lên rồi thì chỉ còn là một tảng ham muốn quá độ mà thôi.

Và thứ đã chăm lửa cho nhỏ......có lẽ, là tui của hôm qua không chừng.

Ưôôôôô......! Mày đã thật sự làm gì hả, tao ơi......! Có thật là đã trót làm rồi không......!?

Tui đang im lặng ôm đầu thì thằng Yamato bước vào từ cửa nhà vệ sinh.

“Yoo.”

“......Ờ.”

Rồi nó đứng trước cái bồn tiểu thứ hai kế bên.

Tôi giải quyết xong nhu cầu, rời khỏi chỗ bồn tiểu và tiến tới bồn rửa tay.

Trong lúc đang thả lỏng vì làn nước lạnh, Yamato đột nhiên lên tiếng.

”Kogure này, quả nhiên là mày với Minami-san còn đang hẹn hò hả?”

Nước bắn lên tung tóe.

Tui vội vã rụt tay mình lại.

“......T-, tại sao lại hỏi thế?”

“Tại thấy khoảng cách bọn mày gần lắm, chia tay rồi mà vẫn thân thiết như thế à?”

Ủa? Bộ mình có nói chuyện chia tay cho thằng Yamato rồi hả? Mà vì cùng học trung học nên là nó biết chuyện bọn tui hẹn hò với nhau......

Không......ra là vậy. Hôm qua tui có kể mà nhỉ.

“Thì......là thế mà. Dù không hẹn hò đi nữa thì tao vẫn là hàng xóm với nhỏ thôi, nên đâu thể cứ giữ mãi cái bầu không khí căng thẳng được.”

“Thật thế không? Chả hiểu nổi mày~......”

“Mày có bạn gái rồi chia tay rồi sẽ hiểu ý tao thôi.”

“Đừng có nói mấy chuyện xúi quẩy coi!”

Bằng cách nào đó mà tui lừa được nó rồi......Con nhỏ đó, làm ơn để ý đến ánh mắt xung quanh coi.

Hong khô tay trong máy làm khô rồi thì tui cùng với thằng Yamato bước ra khỏi nhà vệ sinh. Rồi thì bọn tui thấy Makoto đang chờ bọn tui trước nhà vệ sinh.

“Đừng để tôi một mình coi!”

“Bà sao đấy~. Sao lại chạy khỏi đám con gái?”

Khi mà thằng Yamato nói bằng giọng trêu chọc thì Makoto lảng ánh nhìn đi trông khó xử.

“Thì tại tôi dở mà......Biết nói cái gì đâu chứ......”

Tui thì khẽ cười,

“Makoto......bà tuy bề ngoài thay đổi nhưng mà bên trong vẫn cứ như xưa ha.”

“Ông nhiều chuyện quá đó!”

Makoto từ xưa dở dính dáng tới đám con gái hoạt bát năng động lắm. Thành ra cứ toàn bám lấy đám bọn tui thôi.

Nhờ hành động của Minami, tâm trạng bất ổn của tui đã dịu đi phần nào với cảm giác hoài niệm. Thật là nhẹ nhõm. Nhìn bả thay đổi hẳn, cứ tưởng là đã 'lột xác' từ khi vào cao trung rồi chứ.

Makoto nhìn chằm chằm tui mà như thể dò xét sắc mặt.

“Kogure......Chuyện lúc nãy, tôi đã lỡ nghe đôi chút rồi.”

“Ửn?”

“Ông không cần phải giấu đâu? Nếu như ông đang hẹn hò với Minami-san.”

“Hả?”

“Phải phải!”

Yamato đặt đôi tay lên vai tôi thật mạnh.

“Còn khách sáo nữa chớ! Đến giờ còn giấu! Chuyện bọn mày hẹn hò với nhau cả trường trung học đều biết cả rồi còn gì?”

“Đã bảo là không phải rồi còn gì! Bọn tao đã chia tay rồi! Con nhỏ đó bây giờ chỉ là bạn thuở nhỏ của tao thôi!”

“『Chỉ là bạn thuở nhỏ』......Muốn thử nói câu đó một lần ghê......”

“Mày phiền quá......”

Tui cũng đã quen với chuyện bị chọc thế này rồi, nhưng mà bây giờ lại dính hiệu quả hơn thảy. Vì khả năng hai đứa tui không chỉ là bạn thuở nhỏ cao lên đáng kể mà.

“Mà Kogure đã nói thế rồi thì cũng được.”

Makoto vừa nói thế, vừa khẽ cười.

“Có gì khó khăn thì cứ tìm tôi tư vấn cho. Bạn bè mà đúng chứ?”

“Không không, tìm bà tư vấn thì chỉ tổ rắc rối thôi, Makoto à.”

“Làm gì có chuyện đó hả!”

Bọn tui vừa tranh luận nhẹ, vừa bước đi trên dãy hanh lang tiệm karaoke.

Nếu ít nhất có thể chứng minh được là tối qua không có chuyện gì xảy ra, thì tui cũng có thể phủ nhận mối quan hệ với nhỏ một cách đàng hoàng hơn rồi......

Irido, vẫn chưa hả......chưa nghĩ ra gì sao?

‎ Irido Mizuto◆Lời bảo chứng từ người có kinh nghiệm

Mùi thịt nướng đang lan tỏa khắp khắp bãi sông.

Tôi vẫn đang đọc sách ở một góc của buổi tiệc BBQ thường niên của nhà Tanezato. Nhờ ánh nắng dịu nhẹ hơn, bóng cây đổ xuống cũng nhạt đi, khiến cho việc theo dõi các chữ trên trang sách trở nên dễ dàng hơn một chút.

“Mizuto.”

Tiếng đôi sandal đi trên đá sỏi. Tôi ngước mặt lên khỏi sách.

Ở đó có Yume trong bộ đồ bơi khác với năm ngoái, khoác một chiếc áo rash guard.

Bộ đồ bơi là chiếc bikini trắng mà cổ đã mặc khi ở Okinawa, và độ hở của nó cao hơn một chút so với bộ đồ bơi năm ngoái. Điều đó thì cũng dễ hiểu, vì đó là bộ đồ bơi dành để mặc dưới đồ lặn, nhưng tôi không thể không cảm thấy rằng điều đó thể hiện sự tự tin của Yume.

Có thể nói là cổ đã đường đường hơn rồi......Thứ mà chỉ được cái mã vào năm ngoái dường như cuối cùng đã trở thành hàng thật rồi.

......Ờ thì, chỉ có thể là kích thước cơ thể cổ đã thay đổi mà thôi.

Năm nay trông cổ và Madoka-san không có thay đổi gì mấy. Có lẽ vì vòng eo thon gọn nên nhìn cổ có phần đầy đặn hơn.

Yume mang theo hai cái dĩa giấy, rồi đặt đầu gối mình lên tấm bạt nơi tôi đang ngồi.

“Chẳng lẽ bây giờ, anh đang suy nghĩ chút về chuyện dâm dục hả?”

“Làm gì có chuyện đó.”

“Thế hả~......? Nhưng mà trông như em cảm thấy ánh nhìn sao ấy.”

Cổ đặt một chiếc dĩa giấy xuống trước tôi. Trên ấy tràn ngập thịt và rau củ đã được rưới nước sốt lên.

“Anh trước kia không thể hiện điều mình đang nghĩ ra mặt nên em đã chẳng hiểu gì, nhưng mà bây giờ thì em đã hiểu rồi đấy, nhiều lắm đấy nhé.”

“......Thì cả 2 chứ riêng anh đâu.”

“Ờ ha.”

Yume ngồi xuống cạnh tôi rồi thì nghiêng cổ dòm đến gương mặt tôi.

“Nếu anh thích thì lần tới em mặc cho anh xem ha?”

“............, vào ngày không có ba mẹ nhé.”

“Ưwa, anh tính làm gì với bộ dạng đồ tắm của em đấy?”

“Muốn anh làm gì thì ngay bây giờ suy nghĩ sẵn yêu cầu đi.”

Vì lúc đó chẳng có dư dả để hỏi không chừng.

Tôi từng nghĩ mình là người có ham muốn tình dục hời hợt. Nhưng kể từ khi vượt qua ranh giới với Yume, tôi đã nhận ra rằng không phải như vậy. Không biết tôi vốn đã dâm dục từ trước hay Yume quá dâm hay sao nữa, mà thôi cứ chờ đợi sự phán quyết của các nhà sử học hậu thế vậy.

“—......Đừng có mà đi quá giới hạn đó nha~~~......?”

“Ưwa~!?”

Giọng nói như của vong linh từ đằng sau làm Yume giật mình hét lên, còn tôi thì im lặng quay lại.

Madoka-san trong bộ đồ tắm đang nhìn sang đây với ánh mắt đáng ngờ.

“Bây giờ mà chim chuột với nhau quá sẽ sống dở chết dở đấy~......? Vì không có thời gian để mấy đứa giải tỏa đâu à~......”

“G-, giải tỏa gì ạ, có gì đâu ạ......”

“Đừng có định ấy ấy nhau ở ngoài trời đấy nhé~......? Dù không có ánh nhìn của con người, nhưng mà sẽ có côn trùng đấy nhé, côn trùng đấy~......”

“Ch-, chị đang nói chuyện gì đấy ạ~!”

I6JSFT2.jpeg

Yume đáp trả bằng gương mắt đỏ lét hết cả. Madoka-san thì cười ‘nihihi’.

Lần cuối gặp Madoka-san là từ lễ hội văn hóa, nhưng mà chắc khỏi cần nói, chị ấy đã biết mối quan hệ của bọn tôi rồi. Không biết là do Yume nói từ trước, hay là do trực giác của chị ấy sắc bén nữa......

“Mà bỏ trò đùa qua một bên, chị nghĩ mấy đứa nên cẩn thận ánh mắt xung quanh hơn nữa thì sẽ tốt hơn đấy? Họ biết hết đấy nhé. Về bầu không khí của cặp nam nữ đã đi quá giới hạn.”

“Không cần nói bọn em cũng sẽ cẩn thận mà......”

“Đừng xạo với chị. Đặc biệt là Yume-chan, ánh mắt của em thường xuyên toát ra mùi giống cái đó nha.”

“G-, giống cái......”

Cả tôi cũng nghĩ y như chỉ vậy.

“Chị biết mới quấn lấy nhau thì vui đấy, nhưng mà phải giữ mức độ ở một cặp đôi bình thường đấy nhé?”

“......Đâu phải mới mẻ gì đâu ạ......”

“Hô hô~? Vậy trạng thái như này mấy tháng rồi.”

“............Thôi em không nói nữa............”

Yume cúi xuống im lặng. Thế thì tốt hơn. Nói về chủ đề này với người có kinh nghiệm như Madoka-san thì rõ là cao tay hơn hẳn một hay hai bậc ấy chứ.

Madoka-san chống tay lên đầu gối và nói,

“Trông hoài niệm sao ấy~. Chị thời cao trung mỗi ngày đều giống thế này đó~. Bây giờ mà không mượn sức mạnh của rượu thì không có hào hứng nổi đâu. Cả lần trước cũng vậy, lúc nhận ra thì bạn trai chị đã ở trong nhà rồi, hoàn toàn chẳng có ký ức gì luôn~”

Chẳng muốn nghe mấy chuyện như thế từ họ hàng đâu......Mà khoảnh khắc nghĩ như thế, tôi nhớ ra nó giống chuyện mới nghe gần đây vậy.

“Nhưng lúc như thế chị có biết không ạ? Dù không có ký ức gì, nhưng lại đổ là do rượu ấy.”

Tôi thử hỏi ngay thì Madoka-san đáp “Ừ thì đấy” và gật gù.

“Khi uống quá nhiều đến mức đó thì thường sẽ bị say rượu vào ngày hôm sau. À, nhưng mà, có một người bạn của chị có tửu lượng yếu lắm, chỉ uống một ly là bay sạch ký ức ngay, nhưng hôm sau thì hoàn toàn không đọng lại gì cả. Cậu ấy nghe kể từ những người bạn cùng uống và xác định bằng vị còn lại trong miệng nữa. Hình như nghe chuyện từ những đứa bạn nhậu cùng, hay là vị còn sót lại trong miệng rồi mới đưa ra quyết định đấy.”

“......Vị......?”

Yume lặp lại cái từ mà như vướng mắc. Tôi cũng vướng ngay cùng chỗ đó.

Cái này cũng giống như cái chuyện mà tôi mới nghe gần đây.

“Chị không biết nếu mà hai em uống rượu vào thì sẽ thành ra thế nào đây ta. Không thể tưởng tượng ra luôn ấy.”

“......Yume có lẽ mạnh lắm. Hồi trước khi ăn bánh kem có rượu xong mà cổ thản nhiên như không có gì vậy. Dì Yuni cũng như con quỷ rượu vậy ấy.”

“À~, phải ha. Không phải dễ mà theo kịp mấy người thích rượu nhà mình đâu. Nói thế chứ, về mặt di truyền thì em trông cũng mạnh đấy, Mizuto-kun......Nhưng mà uống quá thì sẽ trở thành người thích làm nũng đấy.”

“Fưfư......Nếu thế thì thú vị chị ha.”

Madoka-san lẫn Yume đều cười toe toét với nhau và nhìn chằm chằm đến tôi. Oải thật......

“Vậy thì côn trùng quấy rối này giải tán rồi quay về tiệc của nhóm người lớn đây~”

Madoka-san chống tay lên đầu gối đứng dậy.

“Cứ vui nhé mấy em~......À, không, đừng có vui quá trớn đấy nhé~”

Vừa khẽ vẫy tay, chị ấy vừa quay về chỗ nhóm người lớn đang hào hứng với ly rượu trên tay.

Trời đang dần nhuộm màu hoàng hôn. Mặc dù không nhìn đồng hồ, nhưng có lẽ bây giờ đã quá 6 giờ chiều rồi.

Tuy đã quên khuấy đi, nhưng cuộc gọi mà tôi nhận ban sáng lại khiến tôi bận tâm từ cuộc trò chuyện ban nãy.

“Nà Yume, vụ đám Kawanami, cũng nên nói huỵch toẹt ra thì sẽ tốt hơn nhỉ?”

“Phải ha......Chắc là Akatsuki-san cũng đã đủ thời gian để tiếp cận cậu ấy rồi. Nhưng mà anh đừng có nói Akatsuki-san cố tình làm vậy nhé.”

“Anh sẽ nói những gì anh nghĩ thôi. Không nghĩ là có sai sót gì đâu. Như vậy được rồi chứ?”

“Ừm. Nhờ anh nhé.”

Tôi lấy smartphone ra từ túi chiếc hoodie rồi gọi vào số của Kawanami.

‎ ‎Minami Akatsuki◆Kết thúc giấc mơ thoáng qua

“Vậy nhé, mọi người. Mai chiếu cố nhau nhé~”

“Hẹn mai gặp lại~”

Đi xe buýt từ Ichijouji về rồi thì bọn tui giải tán.

Còn lại tui cùng với Kawanami, hiện đang đi đến chỗ đậu xe đạp của ảnh. Khi mà Kawanami dắt xe đạp ra, tui nói.

“Nè~, cho em ngồi đằng sau đi.”

“Bị bắt thì sao hả. Em cũng có xe đạp còn gì?”

Ối chà. Phản ứng bình tĩnh gớm ta. Cứ tưởng là ảnh sẽ phản ứng thái quá lên vậy mà.

Thực ra thì tui cũng đã để xe đạp ở cùng bãi đậu xe, nên trả tiền là lấy xe về thôi. Bãi đậu xe này miễn phí trong ba giờ đầu và sau đó chỉ mất một trăm yên, nên rất tiện lợi. Di chuyển bằng xe đạp ở Kyoto là hiệu quả nhất.

Tui đạp xe song song với Kawanami. Không khí nhộn nhịp của khu phố thương mại Kawaramachi nhanh chóng lùi lại phía sau, nhường chỗ cho bầu không khí yên tĩnh của khu vực kinh doanh.

Từ giờ trở đi mới là tiết mục chính.

Chắc chắn sẽ có lý do nào đó để vào nhà của tui hoặc nhà Kawanami. Tui sẽ tìm cách để đổ xô vào một trong hai chỗ đó, và bùng nổ những khao khát mà Ko~kun đã tích lũy bấy lâu. Lần này, tui sẽ cùng chơi với những người bạn cùng lớp trung học với những kỷ niệm về buổi đại hội thể thao đêm, nhưng có vẻ như điều đó lại tốt hơn.

Bắt đầu hào hứng lên rồi đấy~~!

Trở về khu căn hộ, cả hai đứa tui đậu xe đạp ở không gian của bản thân rồi cùng nhau bước vào thang máy.

Chẳng lấy một lời nào cả.

Như thế ngược lại tạo nên bầu không khí khiến tui hồi hộp.

Áo ngực ok, quần lót ok......Hôm qua vì đột nhiên bị đưa đẩy nên tui đã mặc cái áo ngực chẳng quyến rũ gì, nhưng mà hôm nay thì chẳng thiếu sót gì hết đâu à. Tui của hôm nay......dâm lắm!

Cửa thang máy mở ra, bọn tui lặng lẽ bước đi trên hành lang.

Cuối cùng cũng đến đến trước cánh cửa bên cạnh nhau, tui thì thầm 'chính là lúc này', vừa kéo tay áo của Ko~kun một cách nhẹ nhàng đầy nỗi nhớ.

“Nè~, hôm nay nhà em không có ai hết......”

Vừa xác nhận giọng nói dễ thương từ họng của bản thân, vừa nói,

“Anh......qua với em chút được chứ?”

Đây rồi~! Không có thằng con trai nào không dính đòn này cả!

Nào, xin lỗi vì đã trêu ngươi anh lúc ban trưa nhé? Bước một chân vào cửa thôi thì anh không cần phải nhịn nữa đâu! Cơ mà em mới là đứa không thể nhịn được nữa đây này!

Tui chờ đợi khoảnh khắc Ko~kun hơi nở mũi một chút và gật đầu, trong khi vẫn thẹn thùng ngước nhìn khuôn mặt của ảnh—

—thế nhưng mà-

“Hứ~”

Ko~kun khịt mũi như thể xem thường tui vậy.

“Xin lỗi nhưng mà hôm nay ba mẹ anh sẽ về. Vậy nhé.”

*cạch*

Trong lúc tui còn chưa nói gì, Ko~kun đã mất hút sau cánh cửa ấy rồi.

......À re ré?

Có gì đó không đúng lắm? Sao lại thành ra như thế? Hôm nay không phải là ngay như thế sao?

Tại sao tui lại bị bỏ lại một mình thế này?

Tui mở cửa nhà mình trong trạng thái bối rối. Không khí lành lạnh của ngôi nhà trống trải, vô tình làm dịu đi cơ thể đang nóng bừng trong sự trống rỗng.

—Tại làm sao!?

Đã ý thức đến như thế vậy mà! Đã trêu ngươi đến như thế vậy mà! Tại sao đột nhiên ảnh lại điềm tĩnh chứ!?

Hay là cần phải làm cho hưng phấn hơn sao. Hay cần phải dụ dỗ hay sao. Bộ không đủ kích thích hay sao. Hay là muốn làm trực tiếp sẽ tốt hơn!

Em sẽ làm cho anh muốn ôm em ngay bây giờ luôn~!

Lấy sự hưng phấn còn sót lại cùng sự tức giận làm động lực, tui phóng vào phòng mình và chụp những bức hình dâm dục. Tướng mặc đồ lót này. Quá dâm. Khỏa thân nguyên con này. Quá dâm. Không, ngược lại mặc vào mới dâm chứ nhỉ? Là váy, váy, phải mặc váy vào thôi!

Rồi khi nhìn lại những bức ảnh tự sướng dâm dục đầy bộ nhớ smartphone, tui dần dần bình tĩnh trở lại.

......Mình đang làm cái gì thế này.

Nếu như mức độ dâm dục này có thể làm mối quan hệ quay lại như xưa, tui đã chẳng mất thời gian đến thế này. Chính vì không muốn lặp lại hành động mất kiểm soát đã lỡ làm thời trung học nên chẳng phải từ đó đến giờ mình đã luôn chầm chậm mà tiến hay sao.

A~a.

Khi bình tĩnh lại, tui thấy tất cả đều thật ngớ ngẩn. Không hiểu sao mình lại tự hưng phấn một mình như vậy nữa. Làm gì có cái sự thuận tiện rằng mọi chuyện đều được giải quyết trong khi mà mình không biết kia chứ. Ngay cả chuyện tối qua, chắc hẳn cũng chẳng xảy ra chuyện gì to tát đâu. Cơ mà vẫn thấy thắc mắc tại sao Kawanami lại đột nhiên điềm tĩnh như vậy......

“......Thôi thì, dọn dẹp quần áo vậy......”

Tui bước ra khỏi phòng, đi ra phòng khách nơi mà mình vứt quần áo lộn xộn.

Lúc mà cúi người với tay lấy cái áo sơ mi dưới sàn, chợt nhớ ra là sáng nay mình cũng nhặt quần áo vứt vương vãi ở phòng khách

“......À ré?”

Và rồi, tui đã-

-nhớ lại toàn bộ ký ức về chuyện đêm qua.

‎ ‎Irido Mizuto◆Bản chất của cái chuyện sai sai

Từ bên kia màn đêm, đám ếch nhái đang hợp xướng cùng nhau.

Tôi đã tắm xong rồi, giờ là lúc để thư giãn. Ra đây thứ mà thiên hạ gọi là “chill” à. Trong ánh sáng le lói chiếu vào căn phòng kiểu Nhật cũ kỹ, tôi lặng lẽ lật từng trang sách.

Tuy là phòng tôi ngủ chung với ba, nhưng mà dường như là ổng vẫn còn đang tiếp tục tiệc tùng với nhóm người lớn ở phòng lớn. Xen lẫn tiếng ếch nhái kêu là những tràng cười thoải mái vang vọng khắp. Nếu ở cùng một không gian thì có lẽ sẽ ồn ào, nhưng ở khoảng cách này, âm thanh đó lại trở thành tiếng nền vừa đủ.

Sau những âm thanh ấy, có tiếng bước chân đang tiến lại gần.

“Mizuto, anh có đó không?”

Ánh trăng đang chiếu hình bóng của Yume lên tấm cửa kéo.

“Anh đây.”

Khi tôi đáp lại thì Yume mở tấm cửa kéo ra. Cổ đang trong bộ đồ ngủ mà tôi đã nhìn quen mắt. Không biết có phải vừa tắm xong không mà làn da ấy hơi ửng hồng, mái tóc đen dài óng ả lấp lánh nữa.

“Anh giúp em sấy khô tóc được chứ? Vì không có mẹ hay là chị Madoka-san.”

“Được thôi. Ngồi xuống đi.”

Tôi đặt cuốn sách đang đọc xuống futon rồi thì Yume mỉm cười như có hơi ngượng ngùng. Cổ cẩn thận đóng tấm cửa kéo lại, đi đến chỗ tôi rồi đưa cho cái máy sấy đang cầm trên tay.

Yume xoay lưng ngồi xuống trước tôi rồi thì tôi cắm phích điện vào ổ gần đó rồi bật nút.

Luồng gió nóng làm cho mái tóc mềm mại của Yume đung đưa như những nhành liễu.

Tôi cho ngón tay vào dòng tóc ấy, từ từ gỡ rối những sợi tóc nhẹ nhàng. Cảm giác mượt mà, dễ chịu hơn cả lụa khiến lòng tôi dần bình yên.

Cảm giác không tệ một chút nào.

Năm ngoái, suốt cả một năm trời tâm hồn tôi luôn rối bời. Nhưng bây giờ thì ngược lại. Tôi có cảm giác bình yên như một cây đại thụ vững chãi, bám rễ sâu vào đất. Khi Yume ở bên cạnh, cảm giác an toàn ấy càng mạnh mẽ hơn, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những khoảnh khắc làm nhịp tim tôi đập nhanh hơn. Có thể nói đây là một trạng thái lý tưởng.

Một lần nữa, tiếng hợp xướng của ếch lấp đầy cảm giác này. Sự tĩnh lặng êm dịu tràn ngập trong căn phòng kiểu Nhật đã cũ. Tôi và Yume không còn lý do gì để sợ hãi sự im lặng nữa.

“Thế này được rồi chứ.”

“Ưn......Ừm. Cảm giác thích lắm.”

Yume sau khi xác nhận độ khô của tóc mình rồi thì bất ngờ ngã tựa về phía tôi. Tôi đỡ lấy thân hình mảnh khảnh của cổ, tiếp nhận lấy những sợi tóc dài hơi ấm.

“Ấm chứ?”

“Hơi hơi.”

Tôi vòng tay qua eo Yume từ phía sau. Yume cũng tựa người vào vai tôi như thể sử dụng vai tôi làm tựa đầu. Những sợi tóc mượt mà ấm áp chạm vào má tôi.

Tôi siết chặt vòng tay quanh eo Yume, kéo cô ấy gần hơn. Sau đó, tôi áp má mình vào má cô ấy, hơi nghiêng đầu một chút để cho đôi môi chạm vào nhau.

“......Bộ anh quên lời nhắc nhở của Madoka-san à?”

Yume nhìn tôi bằng ánh mắt hơi cạn lời từ khoảng cách gần.

“Thì anh đang giữ chừng mực mà.”

“Phải vậy không ta......ưn~”

Tôi lần này cắn yêu vào đầu tai lộ ra từ giữa những lọn tóc. Yume như nhột mà co rúm người lại.

“Lần thứ hai về nhà Tanezato, em thấy thế nào?”

Cứ như thế, tôi bắt đầu thủ thỉ vào trong tai cổ.

“Có chút quen rồi chăng......Ưn. Năm ngoái em chỉ toàn bối rối trước sự náo nhiệt thôi......Fư~. Năm nay cả em và mẹ đều hòa vào một cách tự nhiên......Ưn ưn~.—Mồ, dừng lại lúc em đang nói chứ......”

Nói vậy thôi chứ cổ không khó chịu tí nào, nên là một đứa đáng để chọc ghẹo mà.

Nhưng mà nếu làm quá lên sẽ chẳng giữ được tiết độ nữa. Tôi nới lỏng cánh tay vòng qua eo ấy để giảm bớt độ dính chặt đôi chút.

“Á, đau em~”

Yume thốt lên và cau mày lại.

“A, xin lỗi. Vướng phải tóc em à?”

“Ừm. Chắc em phải cột lên thôi.”

“Để anh giúp cho.”

Yume chia đôi mái tóc dài chảy xuống lưng và để nó rủ xuống trước vai. Cổ tự tay buộc tóc bên phải bằng một chiếc dây buộc, vì vậy tôi đảm nhận phần tóc bên trái. Do bắt đầu làm trong tư thế đang ôm từ phía sau nên khiến hai cánh tay của chúng tôi đan chéo nhau, ngược lại làm cho khó làm hơn.

Mái tóc dài của Yume cực nhỉ. Cả gội, cả sấy lẫn buộc nữa. Mỗi buổi sáng phải làm những chuyện như thế, là tôi thì chắc phiền phức không chịu nỗi mất th—

Tóc đuôi ngựa.

“......Ửn? Anh sao thế?”

Nhận ra tôi đột nhiên dừng tay lại, Yume quay về phía này.

Tôi sững sờ vắt kiệt giọng nói khô khốc.

“Tóc đuôi ngựa......”

“Ể?”

“Nhỏ buộc từ lúc nào?”

Chính là đây.

Đây chính là cái sai sai lớn mà tôi cảm nhận được từ chuyện của Kawanami và Minami-san—Đây chính là bản chất của nó.

Tôi rời khỏi Yume, vội vàng lấy smartphone được đặt ở gối futon.

Vừa lẩm bẩm chuyện đương nhiên trong miệng, vừa nói-

“Đâu thể cứ buộc tóc đuôi ngựa mà ngủ chứ......”

‎ ‎Kawanami Kogure◆Tóc đuôi ngựa và váy

Tui đang tận thưởng buổi tối với tâm hồn yên ả.

Cái này cũng là nhờ thằng Irido cả. Lúc kết thúc tiệc karaoke, định rời khỏi Ichijouji thì nhận được cuộc gọi từ nó, và đã nghe hết suy luận của nó rồi.

Từ tình huống mà suy nghĩ thì có vẻ như khả năng tui phạm sai lầm mà hấp diêm Minami thấp lắm.

Một suy luận có sức thuyết phục khiến tui dễ dàng đồng ý. Như thế là tui cảm thấy nhẹ nhõm như thể đã giải tỏa được một áp lực, và lấy lại được sự bình yên trong tâm hồn.

Mặc dù bí ẩn về ký ức đêm qua cuối cùng vẫn chưa được giải quyết, nhưng nếu rõ ràng rằng không có gì xảy ra thì cũng là đủ rồi. Hành động đầy ý nghĩa của Minami hôm nay chắc chắn cũng là phương pháp điều trị lột trần như mọi khi mà thôi. Không phải lần nào cũng có thông báo trước cả.

Ăn tối, đi tắm, làm một ngụm nước có ga vào cơ thể đã sạch sẽ rồi thì chiếc smartphone của tui réo lên.

Là liên lạc cho cuộc buổi họp lớp ngày mai à? Vừa nghĩ thế vừa với tay lấy thì người gọi đến là Irido.

Sao thế nhể? Thiệt tình. Đã bảo là đừng lo cho tui mà lo làm mấy chuyện dâm dục với Irido-san đi rồi vậy mà.

Tui nhấn nút trả lời rồi áp smartphone vào tai.

“Alô~? Sao hế~?”

『......Kawanami. Tôi muốn nhờ cậu điều tra một chút』

Giọng nói nghiêm túc đó làm tui bối rối. Rốt cuộc nó sao thế?

『Có lẽ là nó bị lẫn trên bàn, gối......dưới gối hoặc giường, trong futon ở phòng cậu không chừng. Nói chung là cậu xác nhận xem có thứ gì đó lạ mắt quanh đó không』

“Gì thế? Vật lạ mắt á.”

『Đúng thật thì cách nói này tối nghĩa quá. Nhưng vật đấy tuyệt đối không phải thuộc về cậu』

Tuy hoàn toàn không hiểu ý nó, nhưng mà vì khá nghiêm túc nên tui làm theo lời nó.

Tui bước vào phòng mình và kiểm tra bàn nơi đặt laptop. Tất nhiên, không có gì đặc biệt cả. Chắc chắn không có thứ gì không phải của tui—nếu có, tui đã nhận ra từ lâu rồi.

Chỗ gối cũng vậy. Vậy thì ở dưới gối, dưới giường? Hay là trong mền......

Hiện tại, trên giường của tui không có futon mà chỉ có một chiếc mền mỏng. Tui nhặt nó lên và lắc lắc thử. Không có gì đặc biệt xuất hiện cả.

Tui chống tay xuống sàn và nhìn xuống gầm giường, không thấy gì đặc biệt cả.

Vậy thì, dưới gối—

“—A.”

Có rồi.

Nó đã bị đè dưới gối.

Cái này chính là—

“Một cái ruy băng màu xanh đậm......”

『Có thun cột tóc không?』

“Có. Cùng với ruy băng luôn......”

『Quả nhiên mà』

Đây là thứ mà tui chẳng thấy quen mắt.

Nhưng mà tuyệt đối không phải là thứ mà tui sở hữu.

Đây chính là thứ mà con nhỏ đó lúc nào cũng dùng để buộc—

『Kawanami......Từ bây giờ tôi sẽ nói một điều hơi ghê ghê』

Irido nói bên kia phía smartphone khi mà tôi đang sững sốt.

『Cậu đã nói mà nhỉ. Rằng lúc cậu tỉnh dậy đã thấy mái tóc đuôi ngựa đung đưa cùng với chiếc váy bay phấp phới nhỉ』

“À, ừ......Mới ngủ dậy tuy có hơi mơ hồ, nhưng mà mấy thứ chuyển động vẫn lọt vào trong ý thức......”

『Thực ra thì Yume cũng đã nghe chuyện từ phía Minami-san. Có vẻ như sau khi Minami-san thức dậy từ giường cậu, nhỏ vừa hoảng loạn, vừa vội vã mặc đồ vào, sau đó phóng ra khỏi nhà cậu』

Thế thì lần đầu mới nghe. Vội vã mặc đồ vào......Vậy tức là đã khỏa thân á......

“......Vậy thì sao?”

『Chưa nhận ra hả? Tức là nhỏ không có buộc tóc đó』

Lưng tui trở nên lạnh toát.

Rõ ràng là không phải do nước có ga.

『Minami-san tuy lúc nào cũng buộc tóc đuôi ngựa, nhưng mà làm gì có kiểu tóc nào khó ngủ hơn kiểu đuôi ngựa chứ. Khó mà nghĩ nhỏ đã ngủ mà buộc đuôi ngựa lắm. Thế tức là khi tỉnh dậy trên giường cậu, nhỏ phải trong tình trạng xõa tóc xuống. Nếu trong tình trạng đó mà hoảng loạn và chỉ kịp mặc đồ và chạy ra ngoài thì làm gì mà có thời gian để buộc tóc

“Ch-, chờ chút đã......Nhưng mà tớ đã thấy mà? Cảnh mái tóc đuôi ngựa ấy rời khỏi phòng!”

『Thế thì tại sao đồ buộc tóc và ruy băng của Minami-san lại còn ở trong phòng cậu?』

Tay tui đang nắm giữ chứng cứ.

Nếu như không có mấy cái này, Minami sẽ không thể buộc tóc.

Vậy lúc mà rời khỏi phòng tui, Minami đã không hề buộc tóc đuôi ngựa.

『Nếu mà thế này thì chiếc váy kia cũng lạ lắm. Minami-san không hề nói sau khi mặc đồ vào thì rời khỏi phòng của cậu. Mà nhỏ nói là rời nhà của cậu. Ví dụ nếu quần áo đã cởi nằm ở phòng khách, cậu tuyệt đối không thể nào thấy được Minami-san đang mặc váy』

Tui đã trở nên hoảng loạn rồi. Thế tức là sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

『Minami-san không hề xác nhận cậu đã dậy hay chưa. Và cậu cũng không hề xác nhận người rời khỏi phòng cậu là Minami-san. Và chuyện của 2 cậu—hoàn toàn không thể xác nhận được có cùng xảy ra thời điểm hay không』

Minami đã rời khỏi phòng tui.

Lúc mà tui mở mắt đã chứng kiến mái tóc đuôi ngựa ấy rời khỏi phòng.

Hai sự việc này—nếu như không cùng xảy ra tại một thời điểm thì-

『Chỉ có một cách lý giải』

Irido nói.

『Đứa con gái buộc tóc đuôi ngựa mà cậu chứng kiến không phải là Minami-san』

Irido nói.

『Là một con người hoàn toàn khác đã xuất hiện, sau khi mà Minami-san đã rời khỏi』

Irido nói.

『Có một người khác ngoài Minami-san đã đột nhập vào phòng cậu, trong lúc mà cậu đang ngủ』

Hơi nóng vừa mới tắm ra đã không còn đọng lại nữa.

Từ bên trong cơ thể, tui cảm nhận được sự lạnh lẽo như là băng đang lan rộng ra vậy.

『Có nhận ra gì không? Đứa con gái nào đó tới thăm nhà cậu vào thời điểm đó—』

Có.

Thì bởi vì con nhỏ đó, gần đây cũng ra vào nhà tui mà.

Mà hơn nữa—Hôm nay tui còn vừa cùng đi chơi cùng với nó nữa.

“......Irido......Hôm nay tới đây thôi, cúp máy nhé. Cảm ơn nhiều.”

『Oi, Kawanami—』

Tui đơn phương dập máy, bằng cách nào đó mà đặt smartphone lên bàn.

Cái đứa đó, đã thay đổi bầu không khí so với thời trung học.

Vẫn không thích con gái như mọi khi.

Khi xưa, lúc nào cũng dính lấy bọn tui cả.

Nhưng mà, lại không vào nhà vệ sinh nam.

Koyama Makoto.

Hôm qua đã tham gia bữa tiệc gặp mặt nhỏ ấy—là đứa con gái duy nhất.

“—Ực......!”

Mề đay nổi lên khắp toàn thân.

Cơn chóng mặt dữ dội khiến tui ngã xuống giường.

—Nếu Kogure đến thì tôi sẽ đến

—Ông không cần phải giấu đâu? Nếu như ông đang hẹn hò với Minami-san

— Có gì khó khăn thì cứ tìm tôi tư vấn cho. Bạn bè mà đúng chứ?

Makoto đã ở trong phòng mình.

Makoto đã......

Ý thức của tui chìm vào bóng tối như thể cầu dao đã bị ngắt đi vậy.

-- Hết chương 01 --

Từ gốc là 安楽椅子探偵, ám chỉ thám tử không rời khỏi phòng, không đến hiện trường vụ án, không gặp những người dính líu, chỉ dựa vào các thông tin, bài viết từ những người cộng tác mà suy luận phá án Chữ Đại 大 to lớn của ngọn núi này sẽ được thắp lên vào lễ Obon