Con gái mẹ kế là bạn gái cũ của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 12 - Con trai thì chỉ có một thôi - Chương thứ hai - Tế văn về địa ngục thanh xuân

‎ ‎Kawanami Kogure◆Một thế giới đã đổi thay

“……Kogure? Tuy hè nhưng dễ bị cảm lắm đấy.”

Tui mở mắt dậy khi nghe tiếng của mẹ. Ngực tui như có một lớp cặn nặng nề đọng lại, giống như thứ gì đó sót lại từ một cơn buồn nôn dai dẳng. Tui rên rỉ, cố gắng nhấc mình dậy một cách chậm rãi.

Tui đã ngã úp mặt lên giường, trong trạng thái chẳng đắp tấm mền mỏng lên......Không, mình đã ngủ á? Không phải. Những ký ức mơ hồ ngay trước đó dần hiện lên. Tui đã mất ý thức. Là vì biết Makoto đã ở trong phòng mình.

“......Ưpư~......”

Cơn buồn nôn lại dâng lên, cánh tay lại hơi nổi những đóm mề đay.

Gần đây, cơn dị ứng phiền toái của tui đã lặng tiếng. Thế nhưng giờ đây, nó dường như đã có phản ứng mạnh nhất từ trước đến nay.

Koyama Makoto lúc còn học trung học là thành viên duy nhất mà tui thiếu cảnh giác nhất.

Dù là đứa con gái duy nhất trong đám con trai, nhưng cổ không hẳn là kiểu mạnh mẽ như con trai đâu. Chỉ là cổ không hòa nhập được với nhóm con gái nên chơi với bọn tui thôi. Theo lời cổ thì từ nhỏ đã thích chơi game với bọn con trai hơn là chơi búp bê. Cũng có mấy đứa con gái như vậy mà ha. Ở bất cứ thời đại nào, trường nào cũng đều có cả.

Thế cho nên, dù cho khác giới tính......tui đã chẳng xem cổ là đối tượng yêu đương.

Quả thật khi lên cấp ba, cổ đã trở nên nữ tính hơn hẳn—đến mức nhận được nhiều lời khen từ những cô bạn gyaru của Minami. Tuy vậy, đối với tui, Makoto vẫn chỉ là một người bạn, một sự tồn tại không thể nào hơn thế, và tui cũng nghĩ cô ấy cũng cảm thấy như vậy về phía mình.

Vậy mà, tại sao, cổ lại ở trong phòng tui chứ......

......Hay là, hỏi trực tiếp?

May thay, hôm nay buổi họp lớp chính thức sẽ diễn ra. Có biết bao nhiêu thời cơ mà.

Nhưng mà nếu như Makoto tiếp cận mình vì mục đích như thế—liệu mình có chịu đựng nổi không đây?

Chỉ biết mỗi chuyện con nhỏ đó ở trong phòng mình thôi mà đã mất ý thức luôn vậy mà......?

Bản năng tự vệ của tui đã khuyên rằng hôm nay nên nghỉ ngơi yên tĩnh. Không nên đi đến buổi họp lớp. Cả Minami cũng sẽ có mặt nữa. Không thể nào an toàn được. Nhưng mà—

Trong lúc đầu óc đang quay cuồng, tui nghe được tiếng của mẹ ở bên ngoài cửa.

“Kogure~? Nhắc mới nhớ, hôm nay con nói sẽ đi buổi họp lớp thời trung học nhỉ~? Bây giờ mà không chuẩn bị thì sẽ trễ đó~?”

......Riêng hôm nay thì tự nhiên mẹ lại có ở nhà, không biết nên cảm ơn hay không nữa.

Được giọng nói đó thúc đẩy từ đằng sau, tui đã quyết định tham gia buổi họp lớp theo dự định.

Mà không biết rằng địa ngục đang chờ mình ở phía trước.

〈Oi, ổn không đấy?〉

Tui vừa tiếng đến nơi hẹn gặp mặt vừa xác nhận smartphone thì thấy tin nhắn được gửi đến từ Irido trong tối qua.

Có lẽ do cách tui cúp điện thoại quá miễn cưỡng, hay do sức khỏe đã phản ánh qua giọng nói chăng......Dù sao đi nữa, Irido cũng đã biết rằng có người đã xâm nhập vào phòng ngủ của tui rồi. Mà chuyện cậu ta lo lắng cho tui như thế này, đúng là đã thay đổi khá nhiều rồi nhỉ......Nhưng trước hết, có lẽ nên trả lời tin nhắn cái đã.

Việc Irido đã tìm ra rằng Makoto có ở trong phòng tui đã là đủ, cậu ta đã làm những gì có thể rồi......Từ đây trở đi, tui phải tự mình giải quyết mọi thứ.

Nơi hẹn gặp là trước cổng trường trung học nơi bọn tui đã theo.

Trước cánh cổng quen thuộc, những gương mặt quen thuộc cũng tụ tập lại. Khi tui tiến lại gần, một vài người đã nhận ra tui mà không cần tui phải lên tiếng.

“Ồ~! Kawanami đây mà! Lâu rồi mới gặp!”

“Mày trông cợt nhả hơn trước hen?”

Tui vừa điều chỉnh nhịp thở một chút, vừa đáp lại đám bạn cũ.

“Làm gì có. Tao là học sinh trường có tiếng Rakurou đấy nhé?”

“Tới giờ tao còn không tin nổi đấy. Mày mà lại vào học Rakurou......”

“Nó là thằng học trong 1 đêm mà. Chả biết chất đống bao nhiêu bài nữa?”

Bị nói như vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác. Dù điểm số ở trung học không tệ lắm, nhưng hạnh kiểm thì không thể nói là tốt. Thực tế thì tui là học sinh yếu kém ở Rakurou mà. Nếu không có Irido, tui đã sớm dính toàn điểm dưới trung bình rồi.

Trong khi chào hỏi kiểu như thế với một vài người, cuối cùng tui cũng đã gặp cổ.

“A, Kogure. Mới gặp hôm qua ha.”

Cái đứa khẽ vẫy tay và cười kia là Koyama Makoto.

Khi còn học trung học, cổ có kiểu tóc ngắn một chút với vài lọn xoăn, mang phong cách tomboy, nhưng mà như mấy nhỏ gyaru đã khen hôm qua, giờ đây tóc của cổ đã dài ra, thay đổi thành một vẻ ngoài nữ tính. Tóc xõa chạm vai, có những lọn sóng, và nếu buộc lại bằng dây thun thì chắc chắn có thể làm thành kiểu đuôi ngựa.

Thực tế, Makoto thuộc về câu lạc bộ điền kinh khi còn học trung học, và thường thì khi tóc dài ra gây cản trở, cổ hay buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa......Sáng hôm qua, những gì tui đã nhìn thấy ngay khi tỉnh dậy chắc chắn là mái tóc đấy.

“......Ờ. Mới gặp hôm qua.”

Tui giấu đi nội tâm của mình, nỗ lực cho thấy mình bình thường nhất có thể.

—Bà, sáng qua, đã ở trong phòng tui nhể?

Bây giờ thì tui không có sự sẵn sàng để hỏi một cách trực tiếp như thế......

“À ré? Hôm nay mặc áo tay dài hả?”

Makoto nhìn bộ dạng của tui rồi nghiêng đầu.

“Ông không thấy nóng hả?”

“À~......Đừng bận tâm. Chỉ là tui quên cạo lông thôi.”

“Ưwa, mọc cả lông trên cánh tay. Đàn ông ghê ha~”

Vừa giễu cợt một cách vô nghĩa, Makoto vừa khẽ vỗ nhẹ vai tui.

“............!!”

Lại còn bị động chạm cơ thể nữa......!!

......Không không, bình tĩnh lại. Chuyện cỡ này thì từ xưa là bình thường mà. Vì là bạn bè mà, đâu có liên quan gì đến giới tính đâu kia chứ.

Tui lén hít thở thật sâu để bản thân mình bình tĩnh.

Vốn dĩ không có bằng chứng cho thấy Makoto đã xâm nhập vào phòng tui. Đằng nào đi nữa thì cũng có khả năng tui mớ ngủ rồi nhìn nhầm gì đó không chừng. Ví dụ như lẫn lộn giữa mơ và hiện thực chẳng hạn......

Tui thực sự đã tiếp xúc với Makoto mà không có rào cản giới tính, giống như những người bạn nam với nhau. Giờ đây mà cổ lại bắt chước hành động như Minami thì thật không thể nào mà tin được. Có phải trong khi tiếp xúc như bạn bè, cổ thực sự đã thích tui từ lâu rồi không? Ảo tưởng thôi thì cũng quá thể mà. Giai đoạn dậy thì đã bị tui bỏ lại từ thời trung học rồi.

Tiếp xúc với cổ như mọi khi thôi nào.

Chỉ thế thôi chắc chắn sẽ nắm tẩy toàn bộ.

“(—Nè nè, Kogure)”

Bất chợt Makoto ém giọng lại.

Và cũng cái bất chợt đấy, cổ đặt tay lên vai tui rồi áp miệng lại gần tai.

“(Ông biết chuỵen về Maehara với Ozaki-san chưa? Thực ra thì lúc tốt nghiệp—)”

Khoảng cách!!

Tui cảm nhận được mề đay đang nổi cộm ở bên trong ống tay áo dài.

Máu như quay ngược dòng. Tầm nhìn trở nên hẹp lại. Cổ và lưng bỗng nhiên lạnh toát. Thế nhưng mồ hôi vẫn tuôn trào không ngừng.

“......Ửn? Kogure? Sao thế?”

Gỡ cánh tay đang đặt trên vai của Makoto đang làm vẻ mặt trông bất ngờ, tui bằng cách nào đó mà nói ra.

“Tui......đi chào hỏi mấy đứa khác một chút.”

“À, ừm.”

Rồi tui tách ra khỏi Makoto.

Chỉ thế thôi đã hồi phục lại được một chút. Mặc áo dài tay quả là đúng đắn mà. Nếu mà mặc áo cụt tay thì cổ nhìn phát là biết ngay cho xem.

Mồ~......không còn nghi ngờ gì nữa.

Những cái chạm vào cơ thể thân mật ấy, rồi khoảng cách gần gũi nữa. Makoto đang nhắm vào mình. Chắc chắn điều đó đã diễn ra từ thời trung học rồi. Cổ đã giả vờ như chỉ là bạn bè trong khi âm thầm chờ đợi cơ hội để chiếm được mình. Cổ đã luôn như thế. Cổ đã nhìn mình như một thằng con trai!

Chết tiệt! Mình đã nhìn lầm rồi......! Thì ra từ trước đến nay, cổ đã lợi dụng việc mình không hề nhận ra để chạm vào vai, thổi hơi vào tai và liên tục làm những chuyện dâm ô như thế á! Quả thật là hiện thân của dục vọng mà──!

“......Nè, không sao chứ?”

Trong lúc mà tui đang run sợ quá mức trước cơn sợ hãi, tuyệt vọng và giận dữ thì nghe được giọng nói của Minami ở bên cạnh.

“......~!?”

Tui ngay lập tức nhảy lùi lại. Minami Akatsuki đang ở đằng kia. Lại còn đang nhìn chằm chằm như thể lo lắng cho tui nữa.

Chết tiệt! Quên khuấy đi mất. Con nhỏ này cũng tham gia buổi họp lớp mà. Đã bộn bề chuyện con nhỏ Makoto rồi, vậy mà bị lặp lại cái chuyện như ngày hôm qua thì sẽ......!

“Không sao chứ? Thấy sắc mặt anh kém lắm......”

“......Kh-, không vấn đề gì cả. Chỉ hơi đói bụng chút thôi......”

“Vậy à......Nếu vậy thì được.”

“............?”

Sao trông......điềm đạm thế kia?

Hôm qua còn bộc phát đến như thế kia mà......

“Vậy nhé.”

Trong lúc tui còn đang bối rối, Minami đã hờ hững đi khỏi trước mặt rồi.

Sao......thế nào?

Chẳng nghĩ là cùng một người so với hôm qua. Nhỏ còn làm cái ảnh mắt như thể quái vật đến như thế, vậy mà sao hôm nay mình lại cảm nhận được như có bức tường chắn ngang giữa hai đứa kia chứ.

Tất cả mọi thứ, đều khác so với từ trước cho đến bây giờ.

Cứ như thể chỉ trong một đêm, thế giới đã hoàn toàn đổi thay vậy.

‎ ‎Irido Mizuto◆Kẻ ngoài cuộc chẳng thể ngơi nghỉ

〈Xin lỗi vì đã dập máy vội. Tớ bị đau bụng chút thôi. Giờ thì không sao〉

......Trông như ngụy biện ghê.

Kiểm tra tin nhắn sau khi ngủ dậy trong tấm futon, tôi cau mày mình lại.

Nếu bản thân chính chủ đã nói như vậy thì tôi sẽ không nhiều chuyện nữa, nhưng muốn ngụy biện thì làm ơn kiếm cái gì đó thuyết phục hơn đi. Thế này thì ngay cả một người theo chủ nghĩa cá nhân như tôi cũng không khỏi thắc mắc chuyện gì đã xảy ra.

Ờ thì từ lời gợi ý hôm qua, dường như Kawanami đã đoán được người thâm nhập rồi. Nếu như là người mà cậu ta không biết một tí gì thì sẽ báo cảnh sát rồi, nhưng nếu mà là người quen thì có lẽ phải nghĩ đến cách xử trí với cô ta.

Tôi nhìn đồng hồ trên góc trái màn hình. Giờ là 10 giờ sáng. Quá sớm vào ngày nghỉ đối với một đứa như tôi. Nhưng mà ba tôi không có nằm ở futon bên cạnh. Ổng chắc chắn là đã uống tới tận khuya muộn vậy mà......

Tôi cũng phải rời khỏi futon, thay từ bộ đồ ngủ sang bộ đồ được nhét vào bên trong túi xách. Sau đó vừa dùng tay thay lược để chải lại tóc rối, vừa đi đến phòng khách.

“A, chào buổi sáng.”

Yume đã có mặt ở phòng khách, ngồi trên tấm đệm ngồi mà nghịch chiếc smartphone.

Tôi ngáp ngủ đáp lại.

“......Chào buổi sáng......”

“Đồ ăn sáng có để trên bếp đó.”

Tôi gật đầu rồi di chuyển đến bếp. Trên bàn có cơm được đậy bằng màng bọc, cá nướng và súp miso. Sáng nào cũng có bữa ăn đúng nghĩa cả......Đối với một đứa thường chỉ ăn bánh mì vào buổi sáng như tôi, việc phải ăn ba món ngay khi vừa ngủ dậy có chút hơi nặng nề.

Ờ thì trong lúc ăn thì dạ dày cũng sẽ hoạt động mà. Tui cho súp miso nguội vào lò vi sóng, sau đó đem phần cơm và cá nướng còn lại đến chỗ phòng khách có Yume.

Yume lại lần nữa ngước mặt lên khỏi smartphone.

“Anh ăn ở đây hả?”

“Thì cũng cất công rồi.”

Khi tôi đặt chén dĩa lên bàn gỗ thì có tiếng báo từ phòng bếp rằng việc hâm nóng đã xong. Tôi mang súp miso còn bốc hơi từ lò vi sóng đặt cạnh cơm và cá nướng......A, thôi chết. Cũng cần cả đũa nữa. Tôi lại phải đi đi lại lại giữa phòng ăn. Nhân tiện chuẩn bị một ít trà nhỉ.

Rồi tôi bắt đầu ngồi ăn đối diện Yume. Yume cũng bắt đầu nhìn tôi ăn sau khi đặt úp chiếc smartphone xuống bàn.

“Hôm nay có lễ hội nhỉ?”

Yume nói.

“Phải ha.”

Tôi húp chén súp miso.

“Năm nay......mình......tính sao?”

“Tính sao là sao?”

“Thì em đang hỏi năm nay anh cũng đánh lẻ hả.”

“À~......”

Mỗi năm vào thời điểm này, trong lễ hội mùa hè khi pháo hoa được bắn lên, tôi lại một mình đến một ngôi đền vắng vẻ để ngắm nhìn.

Năm ngoái thì Yume đã đến ngôi đền đó—

“—Em thích đằng nào hơn?”

Tôi khẽ cười rồi hỏi Yume.

Yume làm vẻ mặt khó khăn, như thể hờn dỗi đâu đó vậy.

“Ừ thì chỗ đó cũng độc lạ ít người biết......nhưng mà, 2 năm liên tiếp 2 đứa mình đánh lẻ thì chẳng phải sẽ bị mọi người hơi nghi ngờ sao?”

“Không phải hơi thôi đâu mà có lẽ nghi ngờ luôn đấy.”

“Vậy thì năm nay mình đi cùng mọi người thì sao......”

Yume nói thế, nhưng mà gương mặt đâu đó có vẻ luyến tiếc.

Tôi vừa dùng đĩa tách cá nướng, vừa nói,

“Nếu em muốn hẹn hò trong lễ hội với anh thì nói thẳng ra là được vậy mà.”

“......Còn ở đây là thì còn là gia đình nhé.”

Cái luật "nếu hành động không giống như anh em kế của nhau thì-" đã từ lâu trở nên hữu danh vô thực rồi. Thay vào đó chúng tôi có một quy tắc ngầm. Đấy là không thực hiện hành động như một cặp đôi ở những nơi mà chúng tôi nên hành xử như một gia đình. Vì vậy, dù ba mẹ không có ở nhà, chúng tôi chưa bao giờ làm những hành vi không thể nói trong phòng khách.

Vì trở về quê với tư cách là anh em kế, đúng là luật đó sẽ có nghĩa là không được phép hẹn hò......Dù thế chứ, tối hôm qua có chút nguy hiểm thật chứ.

“Nếu thế thì, năm nay ngoan ngoãn điềm đạm nhể.”

“......Ừm.”

“Mấy cái như lễ hội hè thì ngập tràn ở quê đấy.”

“............Ừm.”

“——Ờ thì, chuyện anh đánh lẻ thì như cơm bữa mọi năm thôi.”

Biểu hiện luyến tiếc của Yume chợt sáng rỡ lên.

“Nhờ Madoka-san tạo chứng cớ ngoại phạm cho em thì 2 đứa mình có thể ở bên nhau một chút đấy.”

Gương mặt Yume sáng rỡ lên một cách dễ hiểu, rồi sau đó lảng ánh nhìn đi mà trông như xấu hổ.

“Hôm nay......em có dự định đi thử yukata cùng chị ấy......nên để em nhờ thử.”

“Ừm.”

Madoka-san dở mấy chuyện như thế này lắm......Không biết ổn không nữa......?

Trong lúc mà tôi đang lo lắng như thế thì-

“Đang nói về chị hả~?”

“Wa~!?”

Đột nhiên Madoka-san xuất hiện từ đằng sau lưng Yume.

Tò mò thật đấy chứ. Ngày xưa tôi hay được chị ta ôm như thế, vậy mà năm nay thì chỉ toàn ôm Yume thôi. Hay có lẽ là chị ta tránh dính lấy với tôi vì lo cho Yume chăng.

“Chuyện bí mật 2 người hả? Tò mò ghê ta~! Mới sáng mà đang nói chuyện gì đấy~?”

“Kh-, không, e-......em đang nói chuyện hôm nay cùng Madoka-san đi chọn yukata thôi.”

“A~, phải phải! Quả nhiên ha, vì Yume-chan so với năm ngoái đã người・lớn・hơn♥ rồi đó? Mặc bộ yukata năm ngoái thì có hơi chật ha~”

Vừa cười ‘nihihi’, Madoka-san vừa dụng tay đồ lên trước vùng ngực mềm mại của Yume. Mặt của Yume đỏ lét lên hết cả.

Có phải là đồ tắm hay đồ lót đâu, nên kích cỡ chỗ đó thì liên quan gì ch—

“Ờ ờ, không liên quan mấy đâu! Ni~hi~hi!”

......Có thật là không sao không trời? Chuyện để con người này làm đường sinh mệnh của chúng tôi ấy.

“Nhắc mới nhớ chị chưa hỏi em nữa. Yume-chan, em cao bao nhiêu? Cỡ ngực thế nào? Nói chị nghe thử xem?”

“Mồ~......! Sao chị thích quấy rối tình dục như mấy ông lão cổ lỗ sĩ thế......!”

Trong khi đang dọn dẹp bữa sáng và cảm thấy đồng cảm với Yume đang bị quấy rối, tôi nhận ra smartphone của mình có cuộc gọi đến mới.

Kawanami à?

Tưởng thế nhưng không phải. Mà là Isana.

〈Mizuto-kun, bây giờ cậu có thời gian không?〉

Có chuyện gì đấy nhể. Mà hiếm thật chứ. Không nhờ cổ lại liên lạc với mình từ sáng ngày nghỉ như thế này.

Tôi vừa đặt chén dĩa dùng xong vào bệ rửa, vừa đáp〈Có〉với Isana.

『X-, xin lỗi nhé. Cậu đang về quê vậy mà......』

“Không có gì. Tôi cũng đang rảnh.”

Tôi đáp lại trong khi đi dạo trên hiên nhà thoáng gió. Nếu được thì tôi muốn vào một căn phòng có máy lạnh, nhưng đây đó đều có tai mắt của người khác cả.

『Cậu đã xem tin nhắn riêng của tài khoản chưa?』

“À, xem rồi. Cũng có nghĩ nó cũng sắp đến ấy chứ......”

Tài khoản SNS dùng để đăng tải hình minh họa mà tôi đang cùng quản lý với Isana hiện tại được cài đặt là chỉ có thể gửi tin nhắn riêng khi hai bên đã theo dõi nhau. Do đó, ngộ bất trắc, tôi đã thường xuyên theo dõi lại những tài khoản của nhà xuất bản, họa sĩ và cả Vtuber, những tài khoản có khả năng trở thành khách hàng......

Và cái bất trắc ấy đã xảy ra.

Là từ một VTuber cá nhân có độ nổi tiếng khá cao. Trong tin nhắn riêng có ghi rõ thời hạn, thù lao và nội dung yêu cầu bằng một phong cách văn bản rất chuẩn chỉnh.

Có vẻ như là đang đặt hàng Isana vẽ minh họa sẽ sử dụng cho video hát thử.

Phải—là công việc hẳn hoi đấy.

Dù chỉ là giao dịch giữa cá nhân với nhau, nhưng vì có thù lao nên đây là một công việc chính thức. Đối người trước giờ chỉ vẽ tranh như một sở thích mà không nhận được tiền như Isana, dự án này giống như một sự ra mắt chính thức với tư cách là một họa sĩ minh họa.

『Ph-, ph-, phải làm sao đây. Tớ phải làm gì đây......!』

“Bình tĩnh. Trình tự những lúc thế này là điều tra công việc trước trước.”

Dù Isana có vẻ không hề có mơ mộng gì, nhưng tôi đã nghĩ rằng một ngày như thế sẽ đến không xa. Số lượng người theo dõi gần đây tăng trưởng đáng kể và chất lượng các bức tranh cũng không có vẻ như chỉ mới bắt đầu vẽ được chưa đầy một năm. Tất nhiên, vẫn còn nhiều thiếu sót nhưng nếu chọn lọc các bức tranh để vẽ, thì hoàn toàn có thể đủ trình độ để hoạt động trong lĩnh vực thương mại luôn.

Chỉ đơn giản là thời điểm đáng lẽ ra phải đến đã đến rồi.

“Nói gì thì nói, đối phương là cá nhân mà......Tạm thời có vấn đề gì hay không tôi sẽ sử dụng bên trung gian để điều tra cho.”

『Vấn đề cậu nói là gì thế......?』

“Thì không trả lương này, lặp đi lặp lại nhiều yêu cầu sửa chữa một cách ngu ngốc này, hoặc thực ra chỉ là một đứa muốn tìm bạn thôi chẳng hạn.”

『Hoe~, ra là vậy~』

Vì có vẻ như đối tác là một nữ giới chính hiệu, nên tôi nghĩ rằng không cần lo lắng về điều cuối cùng đâu......Nhưng cũng có những trường hợp như Yoshino mà. Vốn dĩ họ có thể nghĩ bên này là đàn ông nữa. Bút danh của Isana là loại mà không thể xác định được giới tính mà.

“Lịch sử hoạt động của đằng ấy cũng dài đấy, tôi nghĩ chỉ cần nghe qua chút là biết ngay về thái độ ngay.”

『Cậu có nói về trung gian nhỉ Mizuto-kun, vậy cậu quen ai là họa sĩ minh họa à......?』

“Tôi kết nối với họ từ Keikouin-san thôi. Tôi có nói dạo gần đây thỉnh thoảng có làm thêm còn gì.”

Keikouin-san—ba ruột của Yume là người sáng lập một công ty game xã hội và hiện tại đang làm giám đốc cho các trò chơi indie. Có lẽ vì lý do đó mà ông ấy rất có tiếng tăm. Ông chắc chắn sẽ am hiểu về những vấn đề này.

“Thế nên tôi sẽ là người quyết định xem có nên nhận yêu cầu này không......Nhưng cuối cùng là tùy thuộc vào bản thân cậu có muốn làm hay không đấy.”

『Bản thân tớ......』

“Mà cứ chậm rãi suy nghĩ vài ngày đi. Đối phương cũng không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời trong kỳ Obon đâu.”

『......Vâng』

Rồi tôi dập máy.

......Lẽ ra phải nên hỏi cổ nghiêm túc hơn một chút nhỉ. Về chuyện cổ nghĩ thế nào về kiếm tiền từ tranh minh họa ấy.

Nếu như công việc này thành công thì tôi phần nào sẽ hiểu được sự phát triển đang chờ mình phía trước. Và nếu như thế, liệu quyết định của Isana sẽ như thế nào nhỉ—

“......Về quê rồi mà bận rộn hơn mọi khi nhỉ?”

SOS từ Kawanami, rồi lời yêu cầu đầu tiên của Isana.

Gió nhẹ nhàng thổi, ánh nắng chiếu rọi, và không gian tràn đầy thiên nhiên như thế này, nhưng trong đầu tôi lại bận rộn hơn cả những con phố đông đúc ở Tokyo.

Dù là chuyện gì đi nữa cũng không phải là chuyện bản thân tôi nên đưa ra quyết định—

Chao ôi......Tự lúc nào mà mình lại thích lo chuyện bao đồng như thế nào chứ?

Tôi bắt đầu bước đi ngược hướng với mái hiên. Trong lúc đó thì buổi sáng ấy đang chuyển sang thành buổi trưa rồi. Trước hết thì cả ngày hôm nay tận hưởng chậm rãi miền quê, chờ đợi sự quyết định của bọn họ vậy. Nếu như họ cần mượn đầu óc của tôi thì lúc đó động não là được—

—tôi đã nghĩ như thế.

Nhưng mà sau khi dùng soumen cho bữa trưa xong, đang rũ rượi ngồi đọc sách thì cảm giác deja vu từ cuộc điện thoại của Kawanami ập tới.

『......Irido......Cứu tớ với......』

Lại nữa hả.

Và rồi thằng Kawanami bắt đầu kể lại những sự việc đã xảy ra từ sáng, y như là ngày hôm qua vậy.

‎ ‎Kawanami Kogure◆Báo cáo thiệt hại của Kawanami Kogure

Bọn tui đã di chuyển đến khu bowling đã được đặt chỗ trước.

Hai mươi người chia thành bốn làn và bắt đầu chơi game. Kỹ năng bowling của tui thật ra chỉ ở mức bình thường. Không đặc biệt giỏi cũng không phải là kém. Thỉnh thoảng tui mới có được một cú strike làm mừng sướng cả người.

Trong nhóm nhỏ tui thường chơi cùng từ hồi trung học, bất ngờ là người con gái duy nhất là Makoto lại là đứa chơi giỏi nhất. Không chỉ mỗi bowling mà còn với hầu hết các môn thể thao khác. Lý do mà cổ không nổi bật cho lắm dù thế là vì trong lớp tui có Akatsuki Minami. Kỹ năng thể thao của nhỏ thật sự thuộc dạng cheat luôn rồi.

“Quá ngon~~!”

Tất cả các pin đều bị đổ cùng lúc, rồi Makoto thực hiện một động tác ăn mừng. Nhóm con trai trong buổi gặp mặt trung học nhỏ bọn tui ngồi xếp hàng trên bốn chiếc ghế, đồng thanh kêu lên bằng giọng điệu quen thuộc: "Giỏi vãi". Đối với bọn tui, chuyện Makoto tỏa sáng trong thể thao không phải là điều gì mới mẻ.

Bỏ chuyện đó qua một bên, có một chuyện làm tui tò mò.

Cứ mỗi lần strike xong là Makoto đều hướng về phía tui.

Sao đấy? Cổ đã nhìn tui hả? Trông như cổ muốn tui khen đến như thế luôn ấy.

Cứ mỗi khi cảm nhận được ánh nhìn như thế, tui lại nhớ về thái độ của Minami ngày hôm qua khiến cho cơn buồn nôn dâng lên. Cứ như thể mình bị bắt bơi trong cái đống hảo ý được bắn ra từ mắt vậy ấy—Rốt cuộc điều gì đã làm nên như thế, khi mà Minami trở nên điềm đạm thì đổi lại Makoto trở nên tiếp cận tui gay gắt hơn.

Chết tiệt, tại sao lại thành ra như thế này kia chứ. Cái thế giới này ghét tui hay sao? Tui không cần yêu đương gì cả. Đã nói chỉ cần quan sát người khác thôi là đủ rồi mà......

Lúc tui đang uống trà ô long thì Makoto đến ngồi xuống bên cạnh.

“Lần này trông như một mình tui lại thắng nữa ha.”

Cổ lạ ra vẻ như mọi khi. Để cho cái thể trạng dần xấu đi này không lộ ra, tui vừa cười khổ giả tạo, vừa nói,

“Từ thời trung học bà đã không có địch thủ rồi còn gì. Bộ chưa thấy chán hả?”

“Chán gì đâu? Dù cho bowling với bóng rổ có vô địch đi nữa cũng bị Kogure dần cho tơi tả trong Sumabura mà.”

Trong lúc bọn tui nói chuyện thì đến lượt thằng Shouma ném, nó đang đi đến làn chơi.

“Đừng có giải tỏa oán hận trong game bằng thể thao coi.”

Tụ tập tại nhà của ai đó rồi chơi game đâu phải chuyện lần một lần hai, nhưng mà về khoản này, Makoto có thực lực trên trung bình một chút. Cổ ghét thua cuộc lắm nên mới trở nên khá giỏi, nhưng quả nhiên trong game thì con trai vẫn trội hơn......Dù cho trên đời này vẫn có đứa có thể dần cho tui một trận tơi tả dễ dàng như là Higashira Isana đấy chứ.

“Muốn chơi lại ghê ha. Trở thành học sinh cao trung rồi thì mấy trò chơi cũng chín chắn lên hẳn. Thời trung học trở nên hoài niệm ghê.”

“Bắt đầu làm thêm, tiền tiêu cũng nhiều hơn. Tui biết cảm giác đấy mà.”

Ngay cả thằng Irido có vẻ đã bắt đầu đi làm thêm từ sau khi lên năm hai. Hình như nó nói là làm tạp vụ cho một công ty nào đó, rồi còn làm gia sư nữa nhể? Dù có tiền rồi nhưng cậu ta chẳng thay đổi chút nào......Không biết có phải dùng vì Irido-san không ta.

Tui đang nén cười khi tưởng tượng đến cảnh thằng Irido ga lăng chi trả cho buổi hẹn hò thì bất chợt tay mình bị kéo lấy.

Là Makoto.

Tui ngạc nhiên nhìn sang bên thì Makoto mỉm cười ngọt ngào, rồi mở đôi môi đã tô son ấy.

“Lần tới......tôi lại đến nhà Kogure được chứ?”

hGSlzsF.jpeg

———~!! Con nhỏ này!

Trước khi kịp bỏ chạy, Makoto kéo tay tui mạnh hơn, khiến cho vùng quanh cùi chỏ áp vào ngực cổ.

“Cũng hiếm có dịp, lâu rồi mới có thể gặp lại nhau mà......Cứ thế này mà trở nên xa cách thì sẽ trở nên cô đơn lắm đúng chứ?”

Lại còn nói mấy câu có vẻ hợp lý nữa chứ......Tự lúc nào mà cổ có thể làm biểu hiện dâm dục như thế này......!

“......Chuyện đấy thì, tất nhiên rồi......”

Cảm nhận được những nốt mề đay đang nổi trên cánh tay, tui cuối cùng cũng đã nói ra.

“Cùng với......đám khác nữa nhể?”

“Ửn? Tất nhiên rồi......A, chẳng lẽ ông—”

Makoto nở nụ cười tinh nghịch rồi dòm vào mắt tui.

“—đang tưởng tượng mấy chuyện dâm dục hả? Mà tôi lại là đối tượng?”

Tầm nhìn tui trở nên mờ đi, dần thu hẹp lại như nhìn qua ô cửa sổ vậy.

Tui không thể chịu đựng nổi nữa mà đứng dậy khỏi ghế.

“......Tui đi vệ sinh một chút......”

Và tui đã nhanh chân rời khỏi nơi đó—tách khỏi Makoto.

Sau khi kết thúc trò bowling, bọn tui di chuyển đến tiệm karaoke ở cùng một tòa nhà.

Dĩ nhiên là không thể để cả hai mươi người vào cùng một phòng karaoke, nên bọn tui chia thành hai nhóm. Phòng của chúng tôi có năm người trong nhóm họp mặt nhỏ, cùng với nhóm của năm bạn nữ, bao gồm cả Minami.

Kết hợp với bữa trưa nên chỗ bọn tui bày đầy ắp các món quen thuộc như gà rán, takoyaki và khoai tây chiên lên bàn. Trong khi vừa ăn, đám Souta thao tác trên thiết bị để chọn bài hát.

“Hơi hồi hợp chút ghê......Từ sau khi vào cao trung, cứ như thể bị thử về độ sành điệu vậy ấy.”

“Bà bận tâm quá đấy thôi! Anisong cũng được Vtuber cũng được, thích gì thì cứ chọn đó!”

Vừa nghe đám bọn nó chí chóe, tui vừa siết chặt cái cốc chứa đầy nước.

Makoto đang ngồi kế bên cạnh.

Cũng không có khoảng hở để bỏ chạy. Chẳng biết tự lúc nào mà cổ có mặt ở đó như là lẽ đương nhiên vậy.

Bình thường thì tui sẽ không bận tâm đâu. Nói chứ, lúc đám này đến karaoke thì đại khái vị trí này được xếp sẵn cả mà. Nhưng đến bây giờ, tui lại tìm thấy một ý nghĩa lớn ở chuyện đấy.

Dù biết là mình nên nhanh chóng cầm mic và đứng lên, nhưng thật sự chẳng có tâm trạng để hát hò tí nào......Cả người đều căng thẳng, đầu óc không thể hoạt động bình thường. Tui không thể nhớ mình có thể hát những bài nào nữa.

Hết cách rồi, như thể đang tham gia bữa tiệc mà chẳng có bạn bè, tui ngồi ăn gà rán ngon lành, rồi thì,

“Ông đói bụng hả?”

Makoto vừa khẽ cười, vừa bắt chuyện.

Gà rán nghẹn ở trong cổ họng rồi này.

“Ông vội vàng gì đấy. Gà rán nó có chạy khỏi ông đâu?”

Bị cổ cười khúc khích, tui vừa uống nước cam để cuốn trôi gà rán.

Để cái cốc đã cạn xuống bàn rồi thì tui nói,

“À......tui bỏ bữa sáng để tới đây đấy.”

Bằng cách nào nói ra cái cớ rồi thì nhạc bài hát bắt đầu ngân lên.

Một đứa con gái trong nhóm Minami đang đứng cầm mic.

“Tớ mở màn đây!”

Được mọi người xung quanh cổ vũ, đứa con gái ấy bắt đầu hát bằng giọng đầy sức sống quen thuộc với karaoke.

Hát bình thường được một phút rồi thì,

“———♪......Môgà~!?”

Một đứa con gái khác nghịch ngợm chọt miếng gà rán vào miệng cổ.

Đứa con gái kia vừa nhai vừa tiếp tục hát, còn đứa kia thì tiếp tục ‘đây, a~n’ đút cho ăn. Trò đùa như thể của đám con nít vậy.

Ờ thì, nếu như chỉ có thế thì đúng thật là một quang cảnh dễ thương khiến người ta phụt cười đấy......

“Như thế được đấy chứ.”

Nhưng nó đã lọt vào mắt của Makoto.

Makoto vừa kéo một đĩa takoyaki gần đó lại, dùng đũa gắp lấy những viên nóng hổi và đưa cho tui.

“Đây, a~n.”

“Đ-, đột nhiên làm gì đấy.”

“Thì ông nói đói bụng còn gì? Tôi đút cho ông ăn mà.”

“Tui tự ăn được!”

“Đừng có ngại như con gái nào~. Mở miệng ra coi!”

Có cảm giác nếu cứng đầu sẽ gây ra tác dụng ngược.

Chẳng còn cách nào khác nên tui mở miệng ra và nhận lấy cục takoyaki.

Nhìn tui nhai nhồm nhoàm, Makoto cười ‘fưfư’ thành tiếng.

“Ngon hông?”

Giọng nói đó, ánh mắt đó, cứ như thể là đang nhìn người yêu vậy.

Cứ như thể—là lúc tui đang hẹn hò với A~chan thời còn học trung học vậy.

Cơn buồn ói dâng lên này, tui nuốt chúng xuống cùng với cục takoyaki.

“Vẫn còn nhiều lắm đó? Đây, a~n—”

“—Ọeeeeeee......!”

Tui hướng về cái bồn cầu mà nôn ọe ra hết tất cả những thứ trong dạ dày.

Da gà nổi lên hết cả. Bên trong cơ thể như bị lộn ngược lên.

Cảm giác như một con đập bị vỡ vậy. Trước đây cũng không phải là chưa từng có đứa con gái nào nhìn tui với ánh mắt đa tình đâu. Nhưng cho dù có cảm nhận được điều đó đi nữa, tui chỉ thấy ngứa ngáy trên cánh tay mà thôi, chưa bao giờ tình trạng cơ thể lại tồi tệ như thế này.

Vậy mà, từ hôm qua......từ khoảnh khắc biết được chuyện về Makoto......Cái gì đó bảo vệ con tim tui như thể đã bị phá vỡ đi triệt để mất rồi vậy.

Xả nước bồn cầu xong thì tui đóng nắp lại, cứ thế mà rũ rượi ngồi lên đó.

Phải làm thế nào......làm thế nào mới được đây......

Liệu bỏ chạy có ổn không? Nói là mình thấy không khỏe? Hôm nay đến đây có lẽ là được rồi mà. Nhưng mà từ giờ trở đi cũng sẽ gặp mặt Makoto. Mỗi lần như thế đều nôn ọe như thế này, rồi nói mình đau đầu hay đau bụng để trốn về hay gì?

Không gặp nhau lần nữa có ổn không?

Cắt đứt luôn duyên phận có ổn không?

Mình sẽ mất bao nhiêu bạn bè như thế này trong tương lai nhỉ? Với một cơ thể vô dụng mà không thể nói với ai này, mình cứ phải từ bỏ mối quan hệ này, mối quan hệ khác......Vậy nói xem rốt cuộc mình còn lại gì chứ?

Không thể yêu một cách đàng hoàng, không thể tạo ra mối quan hệ, người như thế thì còn lại gì hả?

......Không được......suy nghĩ dần tiêu cực đi rồi.

Thế này không được. Cực kỳ không được. Biết là thế nhưng không thể dừng lại. Chỉ chuyện bước ra khỏi cái buồng vệ sinh này thôi, tui đã cảm nhận được một nỗi lo không tưởng, như thể là đang đặt chân vào hang động có rồng sống trong đó vậy.

Ai đó......làm gì giúp với.

Trong lúc tui cầu nguyện với tâm trạng yếu ớt, hình ảnh của một người bạn đã tạm thời xóa tan nỗi lo lắng trong lòng tôi ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu.

Không thể suy nghĩ một cách đàng hoàng, tui lấy smartphone ra mà như thể dựa dẫm vào nó.

Áp miệng vào ống nghe, rồi nói ra câu hoàn toàn giống y hôm qua.

“......Irido......Cứu tớ với......”

‎ ‎Irido Mizuto◆Sau khi nghe xong chuyện trên

Điều tôi có thể nói chỉ có một thôi.

“......Khoe cái gì đấy?”

『Cái gì vậy má!!』

Tiếng quát chói tai của nó khiến tôi để smartphone ra xa khỏi tai một chút.

“Cậu có nói thế đi nữa tôi cũng chịu......Tóm lại là, cậu đang bị đứa bạn cùng lớp thân thiết lúc thời trung học quyến rũ chứ gì? Thế không phải khoe thì là gì.”

『Vấn đề lớn đấy còn gì!? Con nhỏ Makoto đó thích tớ đấy!』

“Có là Makoto nào đi nữa cũng chẳng liên quan gì tới tôi đâu......Vốn dĩ cái chuyện con nhỏ đó thích cậu có đáng tin không đấy?”

『Hả, hảả......? Nghĩ thế nào đi nữa cũng—』

“Liệt kê những sự thật tôi nghe được từ cậu thì thế này.

Sự thật thứ nhất, cậu được cổ thân thiện vỗ vai.

Sự thật thứ hai, cậu được cổ ôm lấy cánh tay.

Sự thật thứ ba, cậu được cổ『A~n』đút cho ăn.

Cái nào đi nữa thì nếu là bạn bè, chẳng phải thường làm với nhau à.”

『Đâu nào~......Cậu đấy! Đừng có lấy Higashira ra làm tiêu chuẩn coi! Bạn nữ bình thường thì làm quái gì dính chặt với nhau đến như thế hả!』

“Cái gì cơ......Mà nếu thế thì sao hả? Ý cậu là Isana lợi dụng vị trí bạn bè với để quyến rũ tôi, hay thỏa mãn dục vọng của mình à?”

『Khác qué gì đâu!!』

Làm sao mà thế được......, ....................., ......tôi không thể nào nói thế được.

『Có nói là bạn nữ đi nữa cũng là người khác giới đấy......Bình thường lẽ ra phải giữ khoảng cách nhất định chứ. Vậy mà lại dính lấy như thế......Chỉ có thể nghĩ cổ đang nhắm lấy trinh tiết của tớ thôi!』

“Nói quá rồi đó—”

『Con nhỏ Higashira thì đang nhắm tới còn giề!』

Làm sao mà thế được......, ....................., ......tôi không thể nào nói thế được.

“Mà cho dù có như thế đi nữa cũng đâu thể coi là vấn đề đến như thế chứ? Cậu cứ thành thật tiếp nhận là được còn gì. Dù cho cậu có thích hay là không đi nữa.”

『......Không thể được』

“Tại sao?”

Khi tôi hỏi thì thằng Kawanami nín thinh.

Dựa theo những gì nghe được, cậu ta không bị mấy cái hành động như bám đuôi. Chỉ là đang bị dồn ép vào một trò chơi tình yêu rất bình thường, và không có gì phải lo lắng, chỉ có thể ghen tị mà thôi. Nếu là một người có quan hệ rộng như Kawanami, thì chắc chắn đã nhiều lần bị tán tỉnh như vậy rồi.

Mà vốn dĩ-

Thằng này tại sao giọng của nó......lại khàn thế nhỉ?

Có phải là tại thời điểm nó hát karaoke quá nhiều đâu chứ......

『Tớ......』

Khi mà tôi nghĩ nó cuối cùng cũng đã có thể lên tiếng thì nó lại lập tức nuốt trôi đi.

『Thôi, quả nhiên là được rồi. Tại thằng này mè nheo thôi......Sao lại đi nhờ người khác chứ』

“Kawanami?”

『Tớ hoàn toàn nằm ngoài rìa của một học sinh cao trung bình thường. Tớ không thể nào giống như cậu được. Tớ đã hoàn toàn bị hỏng rồi......Đã bị cướp đi mảnh ghép rồi. Mảnh ghép thanh xuân ấy』

Rồi Kawanami lầm bầm như hòa thượng đọc kinh vậy,

『Chỉ còn cách tiếp nhận thôi. Mồ~』

Câu cuối cùng cậu ta đã nói bằng giọng khô khốc như thế.

Rồi điện thoại bị dập đi.

Tôi vừa im lặng nhìn chằm chằm vào cái smartphone, vừa nghiêng đầu.

Rốt cuộc......là chuyện quái quỷ gì đây?

‎ ‎Kawanami Kogure◆Mất tư cách làm người

Ra khỏi buồng vệ sinh, tui trầm ngâm rửa mặt ở bổn rửa.

Mình đã sai rồi.

Đáng lẽ ngay từ đầu mình nên tự bản thân làm gì đó mới phải. Vậy mà lại yếu lòng mà nhờ vả—Có nói ra nó cũng đâu có chịu hiểu cho mình đâu vậy mà.

Chỉ mỗi mình mình là hiểu được nỗi đau ấy. Cái nỗi đau nhận lấy tình yêu thương quá nhiều, đến mức không thể nhận được nữa, rồi bị yêu thương đến chết......Cái nỗi đau của di chứng ấy đấy. Chỉ bị bám đuôi có một chút thôi thì làm sao nó có thể hiểu được chứ.

Huống chi......nó còn đang trong tình yêu đáng ngưỡng mộ nữa.

Những thứ từng chói lọi giờ đây trong mắt mình trở nên xa vời, đầy oán hận và căm ghét. Mình không còn có thể có được chúng nữa. Mình không thể trở thành như vậy nữa.…..Không, đó chắc chắn không phải là một sự ghen tỵ đâu. Mình đã từng thật sự thích chúng...…Nhưng giờ đây, cảm xúc đó đã tan biến đi đâu mất rồi.

Tình yêu không phải thứ để yêu.

Cũng không phải thứ để nhìn.

Vì những thứ đó......mình không hề có sẵn.

Tui ra khỏi nhà vệ sinh nam. Vẫn chưa nghĩ từ giờ trở đi phải làm thế nào nữa. Cứ như thể như thây ma vậy, hướng về cái phòng karaoke của đám Makoto.

Và giữa chừng

Ở trên hành lang

Makoto đã đứng chờ ở đó.

Nhận ra được hình bóng của tui rồi, Makoto rời lưng khỏi vách tường và đi bộ đến đây với vẻ mặt trông như lo lắng.

“Kogure......không sao chứ? Trông ông không được khỏe hả......”

Tui đáp ‘ừ’ rồi cười nhạt.

“Nếu ông thấy không khỏe thì đừng ngại cứ về đi. Để tôi đi nói với lại mọi người cho—”

“Thôi đủ rồi.”

Tui hét lên ngôn từ mà mình đã nhẫn nhịn suốt.

“Tui chán ngấy rồi......Bà để tui yên có được không.”

Makoto làm vẻ mặt ngạc nhiên, rồi nhìn tui chằm chằm sững sốt.

“Ể......? Ô-, ông sao vậy?”

“Tui bảo bà đừng có nói chuyện với tui đấy!!”

Tui đã loạng choạng đi qua Makoto vừa giật mình nảy cả vai.

Chẳng nhịn được cơn mề đay.

Chẳng nén được cơn buồn ói.

Cơn ù tai chẳng hề chấm dứt.

Âm thanh của thế giới dần trở nên xa cách vang lên. Cảm giác như bị siết chặt ở sâu trong tai như khi ngồi trên máy bay, và trí óc như bị đè nén. Còn lại chỉ là những mảnh vụn giống như những vụn tẩy cuộn tròn vậy. Những mảnh vụn đó cố gắng giả vờ làm người với những âm thanh rên rỉ thảm hại.

Những niềm vui và nỗi buồn trong việc đổi chỗ ngồi, những hồi hộp trong ngày Valentine, những khoảnh khắc bồn chồn trước những cô gái dễ thương ở nơi làm thêm......Tất cả những điều tươi sáng đó giờ đây đã không còn nữa. Con thú bị bỏ lại trong thế giới xám xịt, không thể thừa nhận mình chỉ là một đống tàn dư, vẫn không ngừng điên cuồng tìm kiếm những sắc màu không tồn tại.

......Nhưng mà, thế cũng được.

Vì đằng nào-

-đứa nào cũng vậy, chỉ là những con dã thú áp đặt ham muốn của mình lên người khác.

Có một người phụ nữ làm nhân viên ở quầy tiếp tân. Cô ta cũng vậy. Chắc chắn cô ta đang cố gắng thỏa mãn ham muốn của mình thông qua mình. Thay đổi trang phục như một con búp bê, cho ăn như một con thú cưng, và khi đêm đến, cô ta lại trở nên khác lạ và đè bẹp mình.

Một nhóm bốn nữ sinh trung học đi ngang qua. Chắc chắn bọn nó cũng vậy. Như những chiếc móc khóa treo trên cặp vậy, nếu có thể bọn nó muốn treo mình bên mình khi đi dạo. Bọn nó sẽ đẩy đưa trên giường cho mình mất hết lý trí và kiệt quệ, rồi khoe khoang xác thịt đã cạn kiệt sức lực của mình như một tấm huy chương. Mấy chuyện đấy đã ghi khắc trong bản năng của bọn nó cả rồi.

Đó chính là bản chất thật của tình yêu.

Tình yêu mà mình từng mơ mộng chỉ là ảo tưởng. Dù nó tồn tại ở đâu đó trên thế gian này, nó sẽ không bao giờ được mang đến cho mình. Bởi vì không một ai hiểu điều đó cả. Chỉ có mình mới biết đây là sự thật này. Nếu vậy thì mình cũng có thể mơ mộng. Nhưng giờ đây, khi đã lỡ hiểu hết mọi thứ, mình không còn khả năng mơ thấy nữa.

Đây chính là sự thật.

Mình sẽ tiếp tục sống giấu kín sự thật này. Dù không phải là con người, mình vẫn giả vờ như một con người bình thường, đeo lớp vỏ bọc để đánh lừa ánh mắt của thế gian. Aa, cơn ù tai không ngừng lại. Dù vậy vẫn phải giữ vẻ mặt bình thường thôi. Đầu óc như muốn nổ tung vậy. Ấy vậy mà bác sĩ vẫn nói mình khỏe mạnh. Mắt dần mờ đi. Nếu không giả vờ như thể nhìn thấy, mình sẽ không tìm được công việc. Rồi suốt quãng đời còn lại sẽ, suốt quãng đời còn lại sẽ, suốt quãng đời còn lại sẽ, suốt quãng đời còn lại sẽ──

“......aGư......”

Những giọt nước mắt như thiêu đốt lăn dài trên gò má.

————Aa, chết tiệt.

............Mình không muốn,......cái cuộc đời như thế đâu............

“Không sao đâu.”

Một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng chạm vào lưng.

Tui chầm chậm ngước mặt lên, chẳng biết tự lúc nào mà mình đã cúi gầm mặt xuống ở vách tường nữa.

A~chan—Minami Akatsuki đang nỡ nụ cười thật tươi.

“Dù anh có vỡ vụn như thế nào đi chăng nữa, em sẽ chịu trách nhiệm đàng hoàng mà.”

Bằng cái miệng......nào chứ.

Cơn tức giận trong đầu chẳng hiểu vì cớ nào đó mà lập tức tan chảy.

Hiểu rất rõ ấy chứ, trong lúc vô thức cơ.

Rằng, chỉ có cái đứa phá hủy cuộc đời mình, chính là con nhỏ này đây mới có thể chịu trách nhiệm cho nó.

“......Anh......anh, mệt lắm rồi.”

“Ừm.”

“Cái bản thân đã trở nên kỳ quặc......cũng như tất cả mọi thứ đã lọt vào mắt......Anh chẳng muốn thấy bất kỳ cái gì nữa......Không muốn nói bất kỳ cái gì nữa. Không muốn bị ai đụng chạm nữa......Tại em......Tại em cả đấy......”

“Vậy thì, cùng nhau chạy trốn đi.”

Bàn tay mát lạnh của A~chan nắm chặt lấy tay mình.

“Đến một nơi không có ai. Một nơi mà không một ai biết về anh cả.—Cùng nhau chạy trốn đi.”

Cơn mề đay dần dần tan biến đi.

Cảm giác đó đối với mình bây giờ cứu rỗi hơn bất kỳ thứ gì khác.

-- Hết chương 02 --

Là trò Super Smash Bros