—Tại sao lại mình lại bị tổn thương đến thế này.
Làm gì có chuyện biến người khác thành của mình được chứ.
Dù có thân thiết đến mấy, yêu thương nhau đến mấy, hẹn hò cùng nhau đến thế nào—Chắc chắn, là dù cho có kết hôn và sống cùng nhau cho đến lúc chết nữa.
Thế nên, chẳng có gì để mất cả.
Dù cho cái tên mà mình thân thiết đến nhường ấy có ở bên cạnh ai đó không phải mình──thật là ngu xuẩn khi gọi cái việc đó là mất mát.
Dù là như thế......mình nghĩ là mình không muốn mất.
Mình nghĩ là muốn thuộc về mình.
Không muốn đằng ấy đi đâu cả.
Muốn đằng ấy ở cạnh bên.
Để như thế, mình sẽ trở nên dễ thương, dù cỡ nào đi nữa.
Hay dù cho không còn có thể là bạn đi chăng nữa.
So với chuyện đánh mất đằng ấy thì—
Thế nên.
Thế nên, mình sẽ......