Kawanami Kogure◆Sứ giả của sự thật
Tui chầm chậm mở đôi bờ mi thì thấy gương mặt đang cười trông hạnh phúc của Minami.
“Chào buổi sang.”
“......Chào buổi sáng......”
Tui gần như theo phản xạ tự nhiên mà trả lời bằng giọng khàn khàn vừa thức dậy.
Không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào nữa......Nhưng mà lâu rồi mới có cảm giác ngủ ngon.
Mà cũng phải. Hôm qua chỉ là mất ý thức thôi, còn hôm trước thì chẳng nhớ gì cả. Hoàn toàn chẳng nghĩ bản thân đã ngủ một cách đàng hoàng.
Như phó thác bản thân cho cơn buồn ngủ còn sót lại, tui trong một lúc nhìn chằm chằm đến gương mặt của Minami Akatsuki. Minami cũng im lặng nhìn chằm chằm vào mắt tui. Thời gian trôi đi, có thể là vài phút, vài chục phút, bao gồm cả ngủ nướng trong vô thức.
Chẳng mấy chóc thì ý thức đã minh mẫn rồi.
“Nhắc mới nhớ......thời gian ổn chứ?”
Tui không hiểu mấy về hệ thống của Love Hotel lắm, nhưng mà chắc chắn là phải có thời gian checkout chứ.
“Em nghĩ là có dư thời gian để tắm luôn ấy chứ?”
“Tắm......”
Tui đang nhìn vào bồn tắm phủ kính đằng sau Minami.
Một trò hơi tốn quá nhiều calo từ sáng đấy chứ.
“Thôi thì để lần tới......”
“Vậy dậy à?”
“Ừ.”
Minami chống tay xuống ga giường nhấc người dậy, chồm qua trên người tui rồi xuống khỏi giường.
Và đúng lúc đó-
Một tiếng bộp nhỏ cất lên, chiếc quần lót màu xanh nhạt rơi xuống chân của Minami.
“A.”
Minami nhận ra và nhìn xuống dưới chân.
Chiếc quần lót vướng vào chân phải của Minami như thể là trò ném vòng vậy. Nhìn nó rồi thì tui cuối cùng mới hiểu ra. Tối qua, tui cởi dở cái quần lót đó rồi cứ thế lăn ra ngủ. Theo ký ức của tui thì cởi xuống đến phần đầu gối, nhưng mà có lẽ nó đã tuột khỏi chân trái nhỏ lúc đang ngủ không chừng.
“A, haha......em quên mất.”
Minami vừa ngượng ngùng, vừa lần nữa cho chiếc quần lót vào hai chân rồi kéo lên đến mông.
Trong một thoáng nhìn thấy bờ mông lột ra từ vạt khăn choàng tắm, tui uống ngụm nước để làm trôi đi cơn khát lúc mới ngủ dậy.
Minami quay lạ rồi nhìn vào mặt tui.
“......E~tto......”
Trông như hơi khó xử nên là nhỏ nói đùa như này,
“......Để em xử lý giùm anh nhé?”
Tui đã hơi bối rối một tí.
Bọn tui trả tiền ở cái máy tính tiền tại cổng vào.
Không biết nên nói là lẽ đương nhiên, hay nên nói là thương hại mà bọn tui chia sẻ hóa đơn cùng nhau. Cả tui và Minami đều có tiền tiêu vặt khá nhiều và thỉnh thoảng đi làm thêm, nên không phải là không có tiền, nhưng sau khi thanh toán, ví của tui gần như đã cạn kiệt.
“Làm sao giờ ta~. Cơ mà trong IC card của em còn số dư.”
“........................”
Chỉ là quay về Kyoto thôi.
Tui biết chứ. Biết mình đâu có thân phận gì để có thể qua đêm nhiều ngày như vậy chứ.
Nhưng mà......Nếu như quay về Kyoto thì phải đối mặt.
Với Makoto—và với bản thân tui nữa.
Liệu tui có thể chứ. Tâm trạng đã ít nhiều vơi đi so với hôm qua rồi. Nhưng mà ở tận đáy ý thức, tui vẫn còn run sợ. Rằng không biết bản thân sẽ lại trở nên kỳ lạ hay không. Rằng liệu cảm giác khổ sở đó có quay trở lại hay không.
Minami đã nói, rằng mình đã khỏi rồi.
Rằng chỉ bản thân mình đang không nhận ra thôi.
Nhưng mà tui vẫn chưa thể cảm nhận được. Đúng thật nếu đối phương là Minami thì mề đay cũng như cơn buồn nôn đã không dâng trào. Nhưng mà, nếu như thế, cái mà dâng lên lúc đối diện với Makoto đã là gì kia chứ? Nếu như về Kyoto và lại bị Makoto đến làm chuyện y chang như vậy, chẳng phải tui sẽ lại khổ sở hay sao?
Chí ít thì.
Nếu như có ai đó chứng minh cho tui rằng, chuyện ngày hôm qua sẽ không bao giờ xảy ra nữa—
Vừa nghĩ đến chuyện thuận lợi như thế, tui vừa bước ra khỏi cổng của khách sạn.
“Cuối cùng cũng ra rồi à.”
Ở đằng ấy đang có mặt hai người mà đáng lẽ không nên có mặt.
Một cặp đôi đang sống một tuổi trẻ rực rỡ, trong sạch và sáng chói, hoàn toàn không phù hợp với con hẻm hiu quạnh ít người qua lại—họ đang chờ kẻ bị bóng tối phủ lấy là tui.
“Yu-......Yume-chan!? Irido-kun!? Tại sao mấy cậu lại ở đây!?”
Minami mở to mắt ngạc nhiên.
Irido-san thì nở nụ cười gượng mềm mại,
“Bọn tớ quay về từ quê lúc sáng sớm, rồi cứ thế mà đến đây. Hên là bằng cách nào đó khớp với lại thời gian mấy cậu trả phòng.”
“T-, tại sao mấy cậu lại biết ở đây......? Trên ứng dụng Love Hotel có hiển thị đâu chứ......”
“Thì tớ hỏi ‘senpai xấu tính’ ấy mà. Tớ đoán rồi thử liên lạc thì, trông như đằng ấy biết gì đó nên đã miễn cưỡng hỏi cho ra.”
Nhắc mới nhớ Minami có nói nhỏ nghe được khách sạn này từ người senpai xấu tính. Nếu mà nói về người senpai xấu tính chung của Minami và Irido-san thì—có lẽ là đó của hội học sinh ha. Từ khi bắt đầu dính lấy Toudou-senpai, hình như chị ta bắt đầu khá ăn chơi rồi đấy.
Mà dù vậy, vẻ mặt của Irido-san dường như đã trở nên mạnh mẽ hơn so với hồi năm nhất rồi. Trước đây, cổ có cảm giác như một học sinh ưu tú hơi nhút nhát, vậy mà bây giờ thì có thể nói là nghiêm nghị......Là do thời gian ở bên cạnh thằng Irido, hay thời gian ở trong hội học sinh đã làm cho cổ trưởng thành sao.
“Irido......”
Tui đi đến gần chỗ thằng Irido đang đứng khoanh tay.
“Cậu......tại sao lại đến tận chỗ như thế này......?”
“Có lẽ là vì câu chuyện hoang tưởng bị hại của cậu qua điện thoại.”
“......Bị hại, ......hoang tưởng......?”
Rốt cuộc là về chuyện gì?
“Quả nhiên là tự cậu không nhận ra nhể.”
Irido nói thế rồi thì liếc sang Minami đang trông khó xử ở bên cạnh.
“Cậu đã nói qua điện thoại nhỉ. Rằng cậu được Koyama Makoto quyến rũ, bằng cách quấn lấy cậu ở sân bowling, hay là đút cho cậu ăn takoyaki ở phòng karaoke.”
“À, ờ......”
“Không có cái sự thật như thế đâu.”
Irido đưa ra quyết định như thể là một thẩm phán.
“Câu chuyện mà cậu cố gắng kể với tôi, thực chất chỉ là ảo tưởng sinh ra từ chính cậu mà thôi.”
Kawanami Kogure◆Thế giới thật
Nán lại chỗ đó lâu có chút không tốt lắm nên bọn tui rời khỏi khu phố khách sạn, di chuyển đến ga namba có tuyến Osaka Metro gần nhất.
Trong lúc chờ di chuyển đến ga Yodoyabashi, tui và Minami đã tự thú ra tất cả mọi chuyện cho đến bây giờ.
Về chuyện bọn tui đã hẹn hò với nhau thời trung học.
Về chuyện chiều quá mức đến nỗi bị loét dã dày.
Về chuyện sau đó tui bắt đầu cái phản ứng dị ứng cảm giác tình ái mà bản thân mình được nhận.
Về chuyện đã thử liệu pháp bốc trần cho Minami động chạm để chữa khỏi nó......
Con nhỏ đã luôn giấu đi bản chất của mình với Irido-san là Minami thì co rúm trên băng ghế tàu điện ngầm, nói bằng giọng mà trông như mất hút đi bởi tiếng ồn xung quanh.
“Tớ xin lỗi vì đã luôn giấu cậu nhé, Yume-chan......Cái thói xấu khi xưa tớ chưa hoàn toàn chữa khỏi......Tớ đã làm những chuyện kỳ quặc, để cho Yume-chan không nhận ra......”
Dù ngạc nhiên trước mặt tối của Minami Akatsuki tươi sáng hoạt bát, nhưng Irido-san ngay lập tức nở một nụ cười dịu dàng.
“Cậu không cần phải bận tâm chuyện như thế đâu. Tất nhiên là cũng phải có những chuyện giấu bạn bè mà đúng chứ? Akatsuki-san cho đến bây giờ, đối với tớ là một người bạn vui tươi rạng rỡ đó. Tớ không nói xạo đâu.”
“Yume-chan......”
“Với lại nhé?”
“Ừm......”
“Mấy điểm kỳ quặc ấy, có lẽ là cậu đã không giấu được lắm đâu.”
“Ểể!?”
Thì tất nhiên rồi còn gì, lồ lộ ra hết ham muốn thế kia mà.
“Dị ứng chuyện tình cảm luyến ái à......”
Thằng Irido vừa vuốt sau cổ, vừa lẩm bẩm.
“Khó mà tin được ngay, nhưng mà tôi có thể hiểu được nếu nghĩ nó như là một dạng của PTSD. Hơn nữa Kawanami này—biểu hiện của cậu vào này hôm qua ấy nhé.”
“......Có gì thì nói mau đi. Ý cậu bảo chuyện hôm qua là do tớ ảo tưởng? Bằng cớ gì chứ......”
Lúc đó thì đúng lúc tàu đã đến ga điện ngầm Yodoyabashi.
Từ ga này rồi đổi sang tuyết Keihan, phần còn lại chỉ là chờ cho đến Kyoto mà thôi......
“Trước tiên xuống cái đã. Bên trong ga thì ít nhiều gì cũng yên tĩnh hơn.”
Hai người còn lại bước theo sau Irido, tui cũng đành di chuyển bước chân nặng nhọc.
Bước qua cổng soát vé của Osaka Metro, cả đám đang bước đi trên hành lang dài dưới lòng dất nối đến ga Keihan thì Irido bắt đầu kể.
“Chuyện đơn giản thôi. Chuyện của cậu có sự mâu thuẫn.”
“Mẫu thuẫn......?”
“Có thể nói là độ phân giải rất thấp ấy......Nếu nghĩ đó là chuyện xảy ra ở hiện thực, đằng nào đi nữa cũng có phần như thể bánh răng không ăn khớp.”
Nói thế rồi thì Irido quay lại, dùng ngón tay chỉ vào miệng mình.
“Hôm qua, quê tôi có tổ chức lễ hội. Và tôi đã ăn takoyaki ở gian hàng.”
“Trùng hợp ghê......Bọn tớ cũng ăn món đấy hôm qua. Sau cuộc điện thoại với cậu, tại tiệm nổi tiếng ở thôn Mỹ.”
“Nó nóng nhể?”
“Thì thế mà—, ............”
Thoải mái đáp lại rồi thì tui nghẹn lời.
Tui không chỉ ăn takoyaki ở thôn Mỹ.
Chắc chắn, ......thế nhỉ?
“Cậu đã được Koyama Makoto đút cho ăn takoyaki ở tiệm karaoke. Chuyện của cậu—Trong câu chuyện đó, cậu có nói『cho takoyaki vào miệng』, nhưng mà không hề nhắc tới độ nóng của nó. Bình thường thì sẽ nóng đến quằn quại đúng chứ, nếu như được ai đó đút cho ăn takoyaki. Thực tế thì trong miệng tôi như phát hỏa vậy, đến giờ vẫn còn đọng lại dư vị đây.”
“X-, xin lỗi......”
Irido-san nói thế mà trông như khó xử.
Tui thì không có thời gian để tìm lý do cổ đưa ra lời xin lỗi.
“Còn cậu thì sao, Kawanami? Sau khi được cho ăn takoyaki ở tiệm karaoke, bộ cậu không thấy nóng trong miệng à?”
“............không, ......không......”
Tui không nhớ gì cả.
Lúc ăn takoyaki ở thôn Mỹ, nếu như bị bỏng vào cùng một ngày thì ít nhiều cũng sẽ cẩn thận một chút, vậy mà, mình đã không cảnh giác gì cả......
“Còn một chuyện còn kỳ lạ hơn nữa.”
Irido tiếp tục nói, bơ đi tui đang sửng sốt.
“Cậu đã nói『Koyama Makoto đã đến ngồi bên cạnh』nhỉ. Nhưng mà, chắc chắn chuyện đó là không thể.”
“Tại sao......Tại sao cậu có thể nói như thế?”
“Thứ nhất, cậu đã nói『trên bốn chiếc ghế』. Bình thường thì, bowling thường được chơi với bốn người mỗi làn. Cái này lẽ đương nhiên thôi. Và cậu đã nói rằng『Nhóm con trai trong buổi gặp mặt trung học nhỏ bọn tớ ngồi xếp hàng trên bốn chiếc ghế』. Suy nghĩ từ chuyện trước đó, nhóm họp mặt trung học nhỏ con trai bọn cậu gồm,『Shouma』,『Souta』,『Yamato』, và cậu—『Kogure』, cả thảy 4 người. Đúng chứ?”
“Thì là thế......Vậy thì có gì—”
“4 người đã ngồi xếp hàng trên 4 chiếc ghế còn gì. Chỗ nào cho thêm 1 người ngồi nữa?”
“......~......!?”
Chuyện đó......Đúng thật là......không......!
“Thì đến lượt ai đó ra ném......còn Makoto đã vào ngồi thay. Vậy thì có gì đâu mà mâu thuẫn!”
“Không, cậu đã nói sau khi Koyama Makoto ngồi cạnh cậu,『Shouma』 đã đi ném. Vậy nên khoảnh khắc mà Koyama Makoto ngồi bên cạnh cậu, tất cả các ghế chắc chắn đã được lấp đầy hết cả.”
Sao lại......sao lại có thể......nhưng mà......được chỉ ra thì......
“Cái này là suy luận thôi, đã có một dãy ghế khác đối diện với các cậu, và Koyama Makoto đã ngồi ở đó thì sao? Cậu đã biến đổi chuyện đó thành chuyện ngồi cạnh cậu rồi kể cho tôi nghe. Có lẽ trong tâm trí cậu lúc đó là sự thật—nhưng mà suy cho cùng thì chi tiết trong ảo tưởng cũng có giới hạn của nó.”
“Cậu......bảo tớ ảo tưởng......? Đầu tớ......đã đến mức như thế rồi sao......?”
“Chuyện không của riêng ai mà.”
Irido nói với bộ dạng thư thả.
“Cậu đã nhầm lẫn giữa những gì người ta nói với những gì mà mình nói, hay nhầm lẫn giữa những gì đã thấy trông mơ và đã gặp trong thực tế......Thứ như ký ức rất mơ hồ. Không cần phải xem một cách nghiêm trọng đâu.”
“Không, nhưng mà......”
“Tất nhiên là tôi cũng đã nghi vấn. Nhưng dù thế nào đi nữa cũng quá là bịa đặt. Nhưng mà khi nghe chuyện cậu bị dị ứng thì tôi đã thuyết phục. E rằng cậu vào ngày hôm qua, cậu đã trải qua cơn sốc phản vệ do dị ứng.”
“Sốc phản vệ......tức là bị ong chích lần thứ 2 á......?”
“Phải. Đêm hôm trước nữa tôi đã kể cho cậu chuyện Koyama Makoto ở trong phòng cậu—Chuyện đó đối với cậu như cú sốc thứ 2, làm cho độc tính của chứng dị ứng tình ái của cậu mạnh hơn. Cậu trở nên nhạy cảm với tất cả mọi chuyện, đến cả những chuyện nhỏ nhặt mang thiện chí cũng bị coi là gây hại cho cậu......Tôi không biết là sẽ thành ra như thế, còn nói ra những điều không cần thiết nữa, xin lỗi nhé.”
Cú sốc......lần thứ hai.
Cách nói đó, cứ như thể—
“Irido......Tớ không có ký ức. Nếu có lần thứ 2 thì ắt là phải có lần đầu tiên—Nhưng mà, tớ không có ký ức về cú sốc đầu tiên mình nhận từ Makoto. Chẳng lẽ nào, chuyện đó, 3 ngày trước—”
“Có lẽ là như vậy đấy.”
“Cậu đã biết rồi à? Chuyện gì đã xảy ra vào tối 3 ngày hôm trước ấy—Tại sao Makoto lại ở trong phòng của tớ—Tại sao tớ lại khỏa thân mà nằm ngủ—”
“Điều mà tôi có thể nói là.”
Bọn tui đã thấy được cổng soát vé tuyến Keihan.
Irido đã đứng lại trước đó và nói.
“Vì quần áo đã cởi ra được cho vào máy giặt, nên chỉ có thể là quần áo đã bẩn thôi.”
Quần áo......đã bẩn?
Ở góc tầm nhìn, tui nhìn thấy Minami đang lầm lì đóng chặt đôi môi.
“Phần còn lại, hãy hỏi đàng hoàng người biết được sự thật đi.”
Irido quay lại, hơi né sang một bên để mở đường.
Con đường dẫn đến cổng soát vé.
Con đường để có thể trở về Kyoto.
“Cậu tính sao đây?”
......Mình......
Mình......không muốn dừng lại đâu.
Không muốn.
Nếu như những gì mà mình đã nhìn thấy cho đến giờ chỉ là ảo tưởng sinh ra từ bản thân-
Nếu như hiện thực nhẹ nhàng hơn một chút so với những gì mà mình đang nghĩ.
Mình muốn biết.
—Mình muốn biết sự thật.
Tui lấy IC card ra, đập nó vào chỗ đọc của cổng soát vé.
Kawanami Kogure◆Vì đó là cậu
Lúc về Kyoto thì đã quá trưa rồi.
Sau khi xuống tại ga Sanjou, bọn tui đã quyết định ăn uống vì một câu nói của Irido-san là 'Có đói bụng không?'. Sanjou là khu phố sầm uất nhất của Kyoto, nên có đủ mọi thứ, nhưng cuối cùng, nơi khiến bọn tui cảm thấy thoải mái lại là một chuỗi nhà hàng quen thuộc.
“Chuyến về quê cậu thế nào, Yume-chan?”
“Bình thản hơn so với năm ngoái chăng. Là nơi nếu mà quen rồi thì tuyệt lắm. Rất nhiều thứ tự nhiên.”
“Có mấy thứ đâu chứ, nên vài ngày là chán thôi.”
“Tại cậu cứ đọc sách suốt, có khác gì so với bình thường đâu.”
“Năm nay có chơi game còn gì.”
Bên cạnh cuộc trò chuyện đang diễn ra sôi nổi, tui đã gửi một tin nhắn trên smartphone.
Nơi gửi là Koyama Makoto.
Nội dung thì là thế này.
〈Có chuyện quan trọng muốn nói. Rảnh chứ?〉
Sau khi dùng cơm xong, bọn tui chia tay với anh em Irido.
Hai người họ có lẽ đã hiểu tui đang chuẩn bị đối mặt với cái gì. Thế nhưng, cả hai chỉ lặng lẽ rời đi như mọi khi mà không nói thêm gì.
“Hẹn gặp lại.”
Câu từ biệt ngắn gọn của Irido.
Là lời hứa về tương lai từ người bạn hiếm khi nói lời tạm biệt.
Nó làm tui yên tâm rằng vẫn còn tương lai phía trước. Thế giới không hề khép lại, và tui vẫn sống một cách bình thường, sẽ tiếp tục sống như thường lệ từ ngày mai──điều đó khiến tui được xác nhận.
Chuyện đơn giản thôi.
Chỉ cần xác nhận sự thật là được.
Và trên hết, chỉ cần nói ra cảm xúc một cách chân thành là được—
“......Vậy thì, em về trước nhé..”
Giữa đường về, Minami đã dừng bước lại và nói.
“Anh còn phải đi la cà mà đúng chứ?”
“Ừ.”
“......Là cà, nhỉ?”
Tui suy nghĩ một chút rồi đáp lại lời xác nhận lại có phần bất an kia.
“Xin lỗi nhé, nhưng anh sẽ trả lời cho Makoto trước.”
Chỉ là đi la cà thôi à.
Hay chính ở đấy là nơi chốn của mình nhỉ.
Minami khẽ cười và gật đầu, như thể là từ bỏ nhưng mà đâu đó trông hạnh phúc.
“Ừm. Thế là được rồi.”
Sau đó thì tấm lưng nhỏ nhắn ấy xa dần.
Tui quay lưng lại tấm lưng ấy, bước đi đến nơi đã hẹn.
Đến nơi mà mình tốt nghiệp-
-mái trường trung học mà mình đã học cùng với Makoto.
Tui vẫn còn nhớ rõ lúc mà mình gặp gỡ Koyama Makoto.
Vào năm hai trung học, một số đám con trai bọn tui có một trò chơi kiểu đua gà rất thịnh hành. Đó là trò chơi ngu ngốc khi mang theo máy chơi game bị cấm vào trường và cố gắng chơi mà không bị phát hiện. Dù bọn tui có thể chơi game trên điện thoại mà được phép mang theo, nhưng việc cố tình dùng máy chơi game làm bọn tui cảm thấy có chút lãng mạn.
Lúc đó, phải, là ở phía sau võ đường trong giờ nghỉ trưa. Câu lạc bộ kiếm đạo hay judo không bao giờ đến nhà thi đấu vào giờ nghỉ trưa, và đương nhiên không có giáo viên nào xuất hiện, vì vậy nơi đó trở thành một địa điểm tuyệt vời.
Khi bọn tui như thường lệ đang hứng thú chiến đấu trong một không khí yên tĩnh nhưng căng thẳng, thì bỗng nhiên-
—Ko~ra! Đang làm cái gì đấy!
Bỗng nhiên, Makoto giả làm giáo viên đến bắt chuyện.
Bọn tui giật mình quay lại thì Makoto vừa cười, vừa nói,
—Xin lỗi xin lỗi. Trông vui vui nên là tôi lỡ trớn,
Và xin lỗi,
—Đang chơi gì thế? Sumabura à?
Cổ dòm vào màn hình mà trông hứng thú.
Tà váy bay phấp phới thế kia rõ ràng là con gái. Nhưng mà vì thái dộ quá tự nhiên của cổ nên bọn tui không cảm nhận được bức tường giới tính, rồi chào đón cổ nhập bọn luôn.
......Sau đó thì tui mới được nghe—
Có vẻ như Makoto và đám con gái không hòa hợp với nhau cho lắm.
Tất nhiên ngoài mặt thì cổ thuộc vào thành phần đám con gái, không gặp vấn đề gì đặc biệt mà vẫn cười nói bình thường với bạn bè.
Nhưng mà, khi bắt đầu chơi cùng với bọn tui, thời gian ở cùng với nhóm con gái giảm đi như theo tỷ lệ nghịch, cả bên nhóm đó cũng không có thái độ gì bận tâm đến chuyện đó.
Không nhớ lúc nào mà Makoto đã nói thế này.
—Tôi có ông anh hai. Cho đến khi bản thân nhận ra thì chỉ toàn chơi mấy trò con trai mà thôi. Lúc còn học tiểu học cũng vậy, trong lúc mà đám bạn nữ cùng lớp mê tít Precure thì tôi chỉ mê chơi bài với mấy đứa con trai thôi. Cả trò ném bóng, mỗi mình tôi là đấu nghiêm túc với đám con trai—
Có lẽ cổ không phải là kiểu người dễ hòa nhập vào cộng đồng đám con gái.
Thế nên hiện tại, nhìn thấy Makoto trở nên nữ tính hơn sau khi trở thành học sinh cao trung, chắc chắn đâu đó trong tâm trí tui đã lo lắng cho cổ.
Rằng, không biết cổ có hòa nhập tốt dưới mái trường cao trung hay không.
Rằng, không biết cổ có tự đánh lừa bản thân mình với xung quanh khi không thể tìm thấy nhóm người giống bọn tui hay không.
Thế nên chắc chắn trong buổi họp lớp nhỏ, bọn tui đã đặc biệt vui vẻ. Có đứa ngốc nào đó thấy thế nên có lẽ đang mang rượu theo. Tuy vẫn chưa thể nhớ ra, nhưng bản thân tui chắc chắn đã nghĩ là muốn giúp cho Makoto lấy lại khoảng thời gian như lúc xưa.
Chính vì như thế đấy.
Chính vì như thế—Những gì xảy ra sau đó, có lẽ là ập đến bất ngờ không chừng.
Và có lẽ vì thế mà đã làm lộ vết thương mà lẽ ra đã lành trong tui—
“......Kogure.”
Trước cổng trường để mở, Makoto khẽ vẫy tay và ‘chào~’ tui.
Tui vẫn cho tay vào trong túi mà đến gần cổ.
“Xin lỗi chuyện hôm qua nha. Đột nhiên tui hét lên với bà.”
“Ư ừn. Những lúc không khỏe, tâm trí cũng trở nên cáu gắt mà. Nhưng mà lời đồn kinh khủng lắm đấy? Vì ông cùng với Minami-san không có mặt ấy. Chuyện tầm phào cứ lan không ngừng thôi.”
Makoto nhẹ nhàng cười ‘ahaha’, nhưng khi nhìn thấy tui không cười, cổ từ từ đè nén nụ cười ra sau biểu hiện.
“......Ông bảo là có chuyện quan trọng?”
“Ừ.”
“Không phải là tỏ tình đâu hả?”
“......Phải đó.”
“............, thế à.”
Makoto hướng ánh nhìn xuống như thể tránh né ánh nhìn, sau đó thì quay lại nhìn về phía sau trong trường.
“Đừng đứng giữa đường nói chuyện, vào trong thôi nhỉ.”
“Tự ý vào có sao không đó?”
“Thích lén lút chơi game ở đằng sau võ đường, vậy mà giờ vào trường cũ mà lại sợ hả?”
Tui im lặng trước khẩu điệu như trêu chọc đó.
“À há! Đùa thôi đùa thôi. Tôi đã xin phép giáo viên đàng hoàng rồi. Tâm trạng hoài niệm ghê—tui còn bị thầy cô cười bảo là『Mới có 1 năm rưỡi thôi thì xa xưa cái gì』nữa.”
Người lớn có câu, năm càng qua, thời gian trôi càng nhanh.
Thực tế thì tui có cảm giác một năm của bây giờ ngắn hơn là một năm hồi tiểu học. Tuy là vậy, đối với bọn tui thì một năm rưỡi ấy đã rất dài. Đối với tui thì là một năm rưỡi đau khổ—Còn đối với Makoto chắc chắn đã là một năm rưỡi đầy sự xa lánh.
“......Tui hiểu rồi. Vào thôi. Đã hiếm có dịp rồi.”
“Ừm. Hiếm có dịp nhỉ.”
Rồi bọn tui bước qua cổng trường.
Ngay vừa đặt một bước vào, cảm xúc khó bĩnh tĩnh như thể đã đến dị giới vậy. Một năm rưỡi trước, mỗi ngày còn học dưới mái trường này vậy mà giờ tui đã trở thành kẻ không thuộc về.
Thời gian không quay lại.
Chỉ là, có thể nhìn vào những khoảnh khắc đã từng tồn tại trong quá khứ.
“Hoài niệm quá~. Tại cái cầu thang đó đã từng nhìn thấy quần lót của Shibayama-san nhỉ.”
“Cái đầu tiên bà nhớ đến là chuyện đấy à.”
“Thì bởi vì đó là lần tiên tôi nhìn thấy quần lót của người khác mà. Cảm động thế nào ấy. Cả cái cảm xúc đột nhiên bồn chồn của mấy ông cũng thú vị nữa.”
“Thì thấy khó xử mà. Ai ngờ có nhỏ mặc quần lót trẻ con như thế đâu.”
Ký ức thì có kể mãi cũng không bao giờ hết.
Mỗi lần đi ngang qua thứ gì quen thuộc, Makoto đều mở chiếc nắp miệng ký ức ra.
“Cái xà đơn đó, vào ngày hội thao—”
“Ông dở tennis lắm ha. Chẳng canh đúng lúc tí nào cả—”
“Nói tới phòng vật lý, nhóm Sonoda-san trong giờ học—”
Sân trường, sân tennis, hành lang nối hai tòa nhà, tủ đựng giày, phòng vật lý, phòng mỹ thuật—
Bọn tui lần lượt đi qua từng nơi mà nơi nào cũng quen cả.
Đã đến điểm cuối rồi.
Đây là nơi cuối cùng mà bọn tui dành nhiều thời gian cho nhau nhất.
Phòng học của lớp hai năm ba.
Ánh sáng dịu dàng buổi xế chiều bao trùm lớp học mờ tối như một chiếc màn che.
Bảng thông báo bên cạnh bảng đen treo một thời gian biểu hơi khác so với ký ức của tui, và trên bảng đen ở phía sau lớp học có những hình vẽ nguệch ngoạc mà thời của bọn tui không có. Đây là hình ảnh được cập nhật của lớp học mà tui đã quen thuộc. Là dấu vết của những ngày thường mà các đàn em đang trải qua trong lớp học này.
Makoto băng qua khoảng trống để đến cạnh cửa sổ.
Khi cửa sổ được mở, gió thổi vào làm cho tấm rèm cửa tung rộng ra như đôi cánh. Cũng như vậy, bản thân Makoto cũng tận hưởng dòng gió hè chảy vào trong cơ thể.
Và rồi,
“......Cảm ơn ông đã theo tôi nhé.”
Nói như thế bằng giọng có vẻ buồn bã rồi thì Makoto quay lại.
“Tôi đã chuẩn bị tinh thần để nghe chuyện quan trọng rồi......Ông có thể nói rồi đó.”
Tui nhìn gương mặt đã chuẩn bị tinh thần ấy, nói thẳng ra mà không vòng vo.
“Tối 3 ngày trước—bà đã tỏ tình với tui hả?”
Makoto tiếp nhận câu hỏi kỳ quặc của tui, bằng nuh cười nhẹ nhàng, như thể bây giờ sắp khóc đến nơi vậy.
“Quả nhiên......ông không nhớ gì nhỉ?”
“Ừ. Cả tiệc họp nhóm nhỏ vốn dĩ diễn ra trước đó nữa, tôi cũng không hề nhớ. Nhưng mà......bà biết mà đúng chứ? Tại sao mà tui bị mất ký ức ấy.”
“.....................”
“Chẳng phải tui sau khi được bà tỏ tình đã nôn ói ra và bất tình hay sao? Vì cứ sốc đó mà tui đã mất đi ký ức của ngày hôm đó nhỉ......?”
Bộ đồ có ở trong máy giặt chẳng phải vì đã dơ hay sao.
Lời gợi ý mà Irido để lại có lẽ ám chỉ sự thật này.
Tui khi tiếp nhận lời tỏ tình của Makoto thì phản ứng dị ứng đã bộc phát mạnh, ói ra làm dơ cả đồ của bản thân. Cởi đồ rồi cho vào máy giặt là vì để giặt đồ đã dính bãi ói.
Biết được chuyện đấy và nghĩ lại thì tui chợt nhận ra.
Về vết dơ trên thảm.
Lúc sáng khi tìm hiểu ở phòng khách, có vết dơ còn sót lại trên thảm. Không sai đâu, đó là vết dơ còn sót lại từ bãi ói của tui......Hơn nữa, smartphone cũng đã rơi tại đó. Có lẽ lúc ngã xuống đã rơi ra từ túi không chừng.
Đó là cú sốc thứ nhất.
Để phong ấn ảnh hưởng của cú sốc ấy, tui đã tạo ra kháng thể có tên là quên lãng. Việc kích thích thêm cho loại kháng thể đó đã gây ra cú sốc thứ hai, khiến cho dị ứng của tui trở nên mẫn cảm hơn và bắt đầu hình thành cái ảo tưởng bị hại......
“Bà đã tạm bỏ chạy khỏi nơi đó khi giật mình trước phản ứng của tui. Và sáng hôm sau, vì tò mò bộ dạng của tui mà bà đã quay trở lại......Đúng chứ?”
Makoto quay mặt đi trông như khó xử.
Phản ứng đó là câu trả lời hơn bất cứ thứ gì khác.
“......Tôi đã nghĩ mình đã có thể xem như không có gì một cách ngọt xớt chứ.”
Makoto lẩm bẩm.
“Chuyện tỏ tình với ông......Chuyện lỡ bỏ chạy khi mà ông khổ sở......Chuyện trở nên thích ông nữa. Tất cả......tôi đã nghĩ có thể làm như không có gì vậy mà.”
“......Tui đã thấy bà rời khỏi phòng của mình đấy. Vì vừa tỉnh dậy nên đã không nghĩ đó là bà một cách rõ ràng......”
“Vậy à. Có lẽ......tui lỡ ở lại hơi lâu rồi ha.”
Cười như thể tự giễu mình, Makoto đặt tay để sau lưng lên cửa sổ.
“Trong 1 năm rưỡi này......trong đầu tôi đã luôn vướng mắc. Rằng, tại sao lại là ông chứ.”
“........................”
“Chẳng phải tôi còn có rất nhiều bạn nam khác hay sao? Yamato này, Souta này, Shouma này......Vậy mà, chẳng hiểu sao lại là ông. Có suy nghĩ bao lâu cũng vậy......Chẳng thể nào tách ra khỏi đầu được.”
“........................”
“Là tình yêu mà ngay từ đầu tôi không có ý định hiện thực hóa. Bởi vì ông đã có Minami-san bên cạnh. Tôi không phải thứ không biết thân biết phận, cũng như can đảm để chen ngang sự thân thiết của cặp bạn thuở nhỏ đó......Thế nên, hơn nữa......không hiểu tại sao lại là ông.”
“........................”
“Lên cao trung, tôi không có người bạn nam nào cả. Nhóm con gái thì có quan hệ quyền lực đến kỳ lạ đó? Tôi có chút mệt với mối quan hệ phiền phức hơn so với thời trung học. Rồi tôi cảm thấy hoài niệm về những ngày còn học trung học mà có thể cười đùa cùng nhau bằng những chuyện ngớ ngẩn. Vào lức như thế, tiệc họp lớp nhỏ diễn ra, gặp lại ông—và rồi.”
Khoảnh khắc đó, cảm xúc mà Makoto biểu lộ đó là gương mặt khóc mang tên tên nụ cười.
“Tôi được nghe ông đã chia tay với Minami-san——rồi trót nghĩ mình có cơ hội.”
Vậy ra đây chính là cò súng hay sao.
“Sau khi tiệc họp lớp nhỏ giải tán, tôi giả vờ trở về một mình, rồi quay trở lại nhà của ông. Nói đại ra là mình đã quên đồ......Sau đó, theo dòng chảy một cách tự nhiên, tôi đùa giỡn như không có gì, hèn nhát và sợ hãi để có thể vờ như chuyện đó không có gì xảy ra......”
Hình ảnh hiển thị lên trong tâm trí tui.
Có lẽ là cổ đã giúp tui dọn dẹp phòng khách bừa bộn. Có lẽ là cổ đã tạo ra lý do để ở lại trong căn phòng đó.
Tay vừa chuyển động, vừa tạo tiếng động như thể đánh trống lảng, rồi mở lời kiểu『à nhé』một cách bất tự nhiên—
“—『Nếu như ông độc thân thì thử hẹn hò với tôi không?』......, giờ nghĩ lại thì đúng là thảm họa nhỉ, nếu xem đấy là tỏ tình ấy.”
‘Thật buồn cười và nhát gan quá nhỉ’ – Makoto nói cùng nụ cười khô khốc.
“Sau đó thì mặt mày ông xanh lè lên, rồi hỏi『Nghiêm túc hả?』. Được ông phải ứng như thế, tôi đã định xem như là đùa mà cho qua rồi, nhưng mà tôi đã không thể rút lui nữa mà đáp『Nhất thời thì nghiêm túc đó』. Và ngay sau đó thì ông ói ra và gục xuống. Tôi đã chẳng hiểu gì cả.”
“Vậy tại sao sáng hôm sau bà lại ở trong phòng tui?”
“Vì tôi lo lắng mà. Giờ còn hỏi nữa. Cửa thì không khóa, gọi thì không ai ra nữa......”
Là sau khi mà Minami vội vàng rời khỏi. Cửa không khóa là đương nhiên nhỉ.
“Tôi thử dòm vào phòng ông thì thấy ông đang khỏa thân mà ngủ......Nhận ra có sợi tóc dài rơi ở giường......rồi chẳng hiểu lý do gì nữa......”
Thế là cổ chỉ còn cách bỏ chạy.
Và tui đã chứng kiến hình bóng đằng sau ấy.
“Tôi cũng có câu hỏi đây.”
Makoto nói.
“Lúc đó......tại sao ông lại ói? Không cần nhớ cũng biết lý do mà đúng chứ. Bộ ông có bệnh gì sao?”
“......Thực ra là tui bị sang chấn tâm lý.”
Đến đây rồi thì tui không thể im lặng thêm nữa mà nói.
“Kiểu, nếu như mà được hảo ý từ đám con gái thì tui lại trở nên không khỏe. Nhưng giờ đã đỡ rồi.”
“......Nhắc mới nhớ, lúc năm ba trung học ông đã nhập viện vì bị loét dạ dày nhỉ. Chẳng lẽ chuyện đấy cũng?”
“......Có lẽ điểm khởi đầu là từ đó”
“............Và, cũng có liên quan đến Minami-san?”
“Có liên quan luôn.”
Hơn bất kỳ ai khác.
“Người phá hủy tui là con nhỏ đó—và người chữa lành cho tui, cũng là con nhỏ đó.”
Con nhỏ đó......đã chịu trách nhiệm cho tui.
Nhỏ đã chuộc lại lỗi lầm phạm phải lúc dậy thì......suốt cả một năm rưỡi.
“Vậy à......”
Makoto lẩm bẩm mà như thể thở dài.
“......Thế thì......sao mà tôi không có cửa thắng nhỉ......”
Tôi vẫn đưa ra câu trả lời gì cả.
Nhưng mà bên trông cổ có lẽ đã rõ ràng rồi.
Hay nói cách khác, vào lúc đó-
-nếu như mà cổ chạy đến bên tui khi đang nôn ói và ngã xuống thì—
“Makoto......Bà đối với tui là một người bạn đáng quý. Không phải vì tui không xem bà là đối tượng yêu đương......Tui muốn nói rằng, giá trị của bà đối với tui chẳng có gì thay đổi cả.”
“......Ừm.”
“Hơn hết thì......Tui không thể xem thường cái đứa đã ở bên cạnh tui lúc khổ sở. Tuy nguyên nhân cũng tại con nhỏ đó......nhưng mà con nhỏ đó cũng là người cứu tui.”
“......Ừm......”
“Thế nên, xin lỗi nhé. Tui không thể hẹn hò với bà được.”
Makoto im lặng nhắm mắt lại, gật gù bằng biểu hiện ôn hòa.
“—Ừm.”
Cuối cùng.
Cuối cùng tui cũng có cảm giác đối mặt với nhau đàng hoàng.
Về chuyện một người trở nên yêu một người.
Về chuyện ai sẽ yêu ai đó.
—Và chuyện bản thân mình tồn tại trong chính câu chuyện ấy.
“......Kogure này, ông nghiêm túc hơn tôi tưởng đó chứ.”
“Hả? Th-, thế hả?”
“Phải. Nếu như biết hết mọi chuyện rồi thì ông đâu cần phải nói chuyện trực tiếp với tôi vậy mà. Làm vẻ mặt như không có gì mà tiếp tục gặp tôi......Vậy mà ông đã giúp tôi có điểm dừng. Giúp tôi có được kết thúc. Còn tôn trọng......cảm xúc của tôi nữa.”
Trông thật đau đớn, buồn bã—
Nhưng mà cũng thật rạng rỡ.
—Koyama Makoto đã cười cho tui thấy.
“Thế nên, có lẽ người đó mới chính là ông ha.”
Kawanami Kogure◆Giải đáp
Chữ Đại đang hiện lên giữa bầu trời đêm xa xôi.
Không phải là chiêu trong pokemon đâu. Mà là lễ hội Gozan no Okuribi đó.
Phòng của tui nằm ở trên tầng khá cao nên từ ban công có thể nhìn thấy những con chữ đang bùng cháy trên bầu trời đêm, tuy là không to lắm đâu. Ờ thì, chúng chỉ đủ lớn để có thể đọc được khi zoom lại bằng camera của smartphone thôi, nhưng vẫn tốt hơn là cố tình đi đến chỗ đông người để nhìn cho rõ.
Kỳ nghỉ hè cũng đã qua được nửa chặng.
Nhưng mà bây giờ tui muốn hướng đến tương lai hơn là chỉ đếm cho qua từng ngày.
Tui cảm thấy bây giờ mình có thể làm được chuyện đến giờ không thể làm.
Tui đã được giải phóng khỏi xiềng xích. Lời nguyền đã được giải bỏ. Lâu rồi mới cảm thấy đôi vai thật nhẹ nhàng, mặc dù thực tế không làm gì cả, vậy mà tui vẫn tràn đầy cảm giác hưng phấn như thể mình có thể làm mọi thứ.
Nếu là bây giờ—ừ, có lẽ là có thể nói ra câu trả lời từ miệng.
“A~chan.”
Tui bắt chuyện ở bên cạnh.
“Gì thế?”
Ở phía sau bức màn trắng ghi dòng chữ 'Hãy phá hủy chỗ này trong trường hợp khẩn cấp', Minami Akatsuki—A~chan, đang chống khuỷu tay lên lan can của ban công, ngắm nhìn những chữ lửa ở phía xa rồi đáp như thế.
“Người lột đồ anh rồi đưa anh lên giường là em đúng không?”
“........................”
“Sau khi Makoto bỏ chạy đi, em đã phát hiện ra anh đã gục sau khi nôn ói. Thế nên em đã cởi bộ đồ đã dơ ra rồi cho vào máy giặt, rồi cho anh lên giường ngủ......Anh vẫn cứ khỏa thân là vì cởi đồ người bị bất tỉnh thì có thể, nhưng mà mặc vào thì khó ha.”
A~chan vẫn cứ im lặng, nhưng tui vẫn có thể cảm nhận được là nhỏ vẫn đang lắng nghe chuyện.
“Cùng khỏa thân ngủ với nhau, có lẽ là vì không để cho cơ thể anh lạnh nhỉ? Để làm thế thì cần phải tăng nhiệt độ cơ thể lên......và em đã uống rượu bia mà bọn nó để lại. Uống một hơi rượu bia mà mình không quen, thành ra say và quên mất chuyện đấy ha.”
A~chan không phủ nhận.
Sự im lặng đó dường như là khẳng định rồi.
Câu hỏi, đêm hôm đó bọn tui có làm hay là không ấy hả?
Câu trả lời là không rồi.
Chỉ là, tui đã tổn thương một người bạn nữ, còn nhỏ bạn thuở nhỏ thì cố gắng cứu sống lấy người hàng xóm thôi.
“......Cảm ơn em nhé. Vì đã quan tâm anh. Anh chỉ muốn nói như thế thôi.”
Có lẽ thằng Irido......đã nhận ra chân tướng này rồi.
Nhưng mà, nó không nói ra vì nghĩ chuyện đấy nên được nói ra từ miệng của chính tui.
Từ cái tính lập dị không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai......mà giờ nó đã biết quan tâm rồi.
Sau một khoảng lặng dài, cuối cùng thì A~chan cũng mở miệng.
“......Không phải là chuyện gì để em được cảm ơn đâu.”
Giọng nói u tối, như thể tự đóng đinh vào bản thân mình vậy,
“Em chỉ, chẳng thắng được ham muốn của bản thân mà thôi......Không phải là vì quan tâm anh hay gì cả. Không phải là vì mong muốn anh được hạnh phúc......Rốt cuộc là em, dù ở bất kỳ đâu cũng chỉ có thể nghĩ đến bản thân mà thôi......”
Sau đó thì A~chan bắt đầu kể về chuyện xảy ra vào tối hôm đó.
Akatsuki Minami◆Con trai thì chỉ có một mà thôi
Trước tiên cần phải nói là tường của khu căn hộ này không được dày lắm.
『À nhé~......Nếu như ông độc thân thì thử hẹn hò với tôi không?』
Nghe thấy giọng nói yếu ớt từ phòng bên cạnh, tui không thể nào không lắng nghe.
Tui nhớ giọng nói này. Là từ một đứa con gái thân thiết với Kawamani từ thời trung học. Vì quá là thân thiết nên là cũng có lúc tui ghen khi mà còn đang hẹn hò với ảnh. Nhưng mà, mối quan hệ đó cho đến cùng chỉ là đối với bạn nam, sự cảnh giác của tui đã trở nên vô ích.
Con nhỏ đó bây giờ đang ở ngay phòng bên và đang tỏ tình với bạn trai cũ của tui nữa.
Tui đâu có tư cách gì để phàn nàn chứ.
Tuy một năm rưỡi này đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng mà cũng đâu phải là đã nối lại duyên xưa với nhau chứ. Người độc thân được người độc thân tiếp cận đâu phải phải chuyện gì thiếu đạo đức đâu.
Ngược lại......thậm chị còn có cảm giác thuyết phục nữa.
Koyama Makoto hợp rơ với Kawanami, hiểu về Kawanami, dễ thương hơn tui, tươi vui hơn tui nữa—
Đâu có trói buộc gì giống như tui chứ.
Nếu mà ví, thì ví như sự thuyết phục rằng Irido-kun sẽ hẹn hò với lai Higashira-san.
Nếu như bên đám Higashira-san không phải như vậy, thì trường hợp như thế này thì sao? Nếu như vậy cũng không có gì lạ. Ngược lại, nếu không như vậy thì có vẻ kỳ lạ đấy. Hai con người có khoảng cách như bạn bè cùng giới, bỗng gặp lại nhau sau một thời gian dài, nhận ra tầm quan trọng của nhau, và hiểu rằng có cả lựa chọn như thế─
Như thế là được rồi.
Như thế sẽ tốt hơn.
Lỡ thuyết phục mất rồi. Lỡ hiểu ra rằng, ảnh sẽ có được thanh xuân lành mạnh, vui vẻ hơn nếu như hẹn hò với Koyama-san, hơn là nối lại duyên xưa với con nhỏ thần kinh như tui.
Ngực tuy nhói.
Nhưng mà—đó là nghiệp báo mà mình đáng nhận lấy.
Nếu như ảnh có thể lấy lại tuổi trẻ mà lẽ ra đã có từ trước, thì tui nên nghĩ rằng năm rưỡi qua của mình cũng đã có giá trị rồi—
『Nghiêm túc hả?』
Phía bên kia bức tường, tình yêu của tui đã kết thúc, còn hạnh phúc của ảnh đã bắt đầu.
『Nhất thời thì nghiêm túc đó』
—Đáng lẽ là như thế.
Rồi tui nghe tiếng gì đó hơi nặng.
Sau đó thì có tiếng chân vội vã, rồi tiếng mở cửa và đóng cánh cửa lại.
......Sao vậy ta?
Tui vừa ngờ vực, vừa thò mặt ra từ cửa. Và đã thấy hình bóng quen thuộc của một đứa con gái vội vàng chạy khỏi trên hành lang.
Khi hình bóng của cổ mất đi trong thang máy rồi thì tui ra khỏi cửa, di chuyển sang phòng nhà hàng xóm.
Cửa đã không khóa. Dường như Koyama-san phóng đi như cứ trong trạng thái đấy.
“......Có sao không thế......? Chuyện gì đã xảy ra......?”
Tui vừa ém tiếng, vừa mở cánh cửa nhà của Kawanami.
Đi đến phòng khách thì ngay lập tức phát hiện ra ảnh.
Kawanami đang cuộn mình lại, nôn ra bãi ói vàng lên thảm.
“Anh-, anh làm sao thế~!?”
Tui vội vàng chạy đến. Và ngay khoảnh khắc nhìn xuống lưng cuộn tròn của Kawanami, tui đã hiểu những gì vừa xảy ra.
—Là dị ứng.
Tại sao......đáng lẽ phải khỏi rồi chứ? Với mình thì ảnh còn nổi đâu chứ......
Sự tồn tại của cái dị ứng này một lúc nào đó sẽ tổn thương ai đó. Dự cảm như thế mà liệu pháp bốc trần bắt đầu, một chút kích thích nhẹ nhàng cũng không khiến ảnh nổi mề đay mà. Đáng lẽ là thế. Vậy mà......điều đáng sợ đã......Tại sao chứ......!?
Trước hết thì phải làm gì với ảnh cái đã.
Tui khuỵu gối xuống bên cạnh Kawanami rồi bắt chuyện.
“Anh không sao chứ? Còn ý thức không?”
“.....Đừng......có sờ......”
Với giọng như thể rên rỉ, ảnh đã dừng tui lại khi cố dìu tấm lưng.
“......Đồ......dơ, rồi......”
Đồ của Kawanami nhớp nháp vũng ói rồi. Có vẻ như trong trạng thái ý thức sắp lịm đi, ảnh để tâm đến chuyện nó sẽ dính vào người tui.
“A~mồ!”
Thời gian để thuyết phục thật phí mà.
Tui tạm đứng dậy, cởi đồ và quần ngắn mình đang mặc ra rồi quăng ở đó, chỉ còn lại mỗi đồ lót.
“Như này thì không còn dơ rồi ha!”
Tui lòn cánh tay vào nách của Kawanami, nhẹ nhàng di chuyển cơ thể ảnh ra khỏi chỗ bị dính bẩn của vũng ói. Lúc đó, Kawanami đã hoàn toàn mất ý thức, với biểu cảm trông khổ sở trên gương mặt đã nhắm tịt mắt lại.
Phải làm gì đây. Phải làm thế nào mới được đây? Mang tới giường? A, nhưng mà, nếu không cởi đồ dơ ra trước thì sẽ bẩn giường mất.
Tui để Kawanami hiện mất ý thức giơ hai tay lên để cởi chiếc áo phông, lột quần ra chỉ chừa lại mỗi cái quần lót. Tạm thời thu dọn bộ đồ dơ rồi thì tui kéo Kawanami đến giường trong phòng ngủ.
Thở phào một hơi rồi thì tui quay lại. Để phòng khách bẩn như thế thì không ổn chút nào nhỉ......Nếu ba mẹ của Kawanami về mà thấy thì phải giải thích chuyện gì đã xảy ra.
Tui đi tìm cái giẻ lau rồi xử lý vũng ói trên thảm trước. Có chút vết dơ còn sót lại, nhưng mà cũng không khác gì vết dơ nước của nước ép đổ xuống.
Sau đó thì tui giặt bộ đồ bẩn của Kawanami. Rửa sơ qua bằng nước ở phòng rửa mặt rồi thì tui cho chúng vào máy giặt. Bấm nút khởi động rồi thì quay lại phòng ngủ để xem tình hình của Kawanami.
Kawanami vẫn cứ ngủ trong bộ dạng khỏa thân. Tuy có đắp tắm chăn ấm, nhưng cứ thế này mà ngủ thì cơ thể sẽ lạnh mất......Phải mặc đồ vào cho ảnh.
Tui lục tìm trong thủ lấy ra bộ đồ ngủ. Cố gắng bằng mọi cách để thay đồ cho Kawanami nhưng mà hiểu ra được rằng, mặc đồ cho người mất ý thức thật là khó làm sao.
Rồi tui đứng như trời trồng mà vẫn cầm bộ đồ ngủ.
Phải làm sao đây. Không, câu trả lời chỉ có một thôi. Phải làm sao đây. Nhưng mà lặp đi lặp lại như thế tức là không nhìn vào thực tại mà thôi. Phải làm sao đây.
—Tại sao, lại là tên này chứ
Phải chăng vì đã ổn định lại, cơn hoảng loạn đã qua đi, và những suy nghĩ không rõ là phàn nàn hay hối hận lướt qua trong tâm trí.
Trong lớp học trung học ấy đã có rất nhiều con trai mà. Takahara giỏi mọi loại thể thao này, hay là Tsukishima điềm tĩnh cũng được nữa. Mà cũng có đàn hậu bối lớp dưới dễ thương nữa cơ, hay là lớp đàn anh đáng tin cậy lớp trên nữa. Không, cũng đâu cần giới hạn chỉ ở con trai đâu. Takinaka-senpai ở câu lạc bộ điền kinh mà ai cũng ngưỡng mộ này, hay Midori-chan cũng hâm mộ mình nữa.
Nhưng mà, tại sao lại là Kawanami Kogure chứ.
Chỉ tình cờ thân thiết với nhau thôi mà. Đúng là ảnh vui, chu đáo, cũng có vài điểm lịch thiệp nữa, nhưng mà rõ là còn rất nhiều ứng cử viên khác nếu như chỉ thích mấy điểm đó thôi chứ.
Nhưng mà, tại sao lại là Kawanami Kogure chứ.
Cái đó chắc chắn là có liên kết đến cái câu hỏi uyên thâm 'tại sao con người lại yêu nhau' kia. Rốt cuộc thì, đây là một câu hỏi mà dù suy nghĩ cũng chẳng có câu trả lời, và thay vì nghĩ ngợi những chuyện như thế này, có lẽ đi làm thêm sẽ có ý nghĩa hơn nhiều.
Nhưng mà, tại sao lại là Kawanami Kogure chứ.
Vẫn cứ tiếp tục suy nghĩ, một cách cố chấp, vô ích, và đầy luyến tiếc.
Dù bản thân chẳng có tư cách để làm vậy mà.
—Rốt cuộc, mình đang làm cái gì vậy chứ.
Vừa nhìn xuống gương mặt đang ngủ của Kawanami, tui vừa nghĩ.
Lẽ ra là mình không có tư cách như thế này. Dù mình đi đến đâu cũng chỉ là loài côn trùng gây cản trở, dù biết rằng hắn có người phù hợp hơn, vậy mà chắc chắn mình lại đang xen vào giữa họ.
Koyama-san dễ thương hơn đứa như mình.
Koyama-san tươi vui hơn đứa như mình.
Koyama-san hơn đứa như mình.
—Tại sao, lại là ảnh chứ.
Vì có rất nhiều tên con trai khác kia mà—Những người mình quen ai cũng nói thế cả. Thế nhưng chẳng hiểu tại sao lại là ảnh chứ. Tại sao mình lại chẳng thể quên, lại còn đứng bên cạnh giường ảnh nữa.
Chẳng có mấy ai như Kawanami Kogure.
Chỉ có một người thôi—thật là bất tiện mà.
......Nếu như có thể làm lại......
Nếu như bản thân thời trung học của mình có thể làm lại.
Có lẽ sẽ dẫn đến bản thân khác so với bây giờ của mình chăng.
Cái hiện tại mà chẳng phải làm tổn thương một ai khác.
—Tại sao lại mình lại bị tổn thương đến thế này.
Làm gì có chuyện biến người khác thành của mình được chứ.
Dù có thân thiết đến mấy, yêu thương nhau đến mấy, hẹn hò cùng nhau đến thế nào—Chắc chắn, là dù cho có kết hôn và sống cùng nhau cho đến lúc chết nữa.
Thế nên, chẳng có gì để mất cả.
Dù cho ảnh và mình có thân thiết đến nhường ấy mà ở bên cạnh ai đó—bên cạnh Koyama-san chứ không phải mình, thật là ngu xuẩn khi gọi cái việc đó là mất mát.
Dù là như thế......mình nghĩ là mình không muốn mất.
Mình nghĩ là muốn thuộc về mình.
Không muốn đằng ấy đi đâu cả.
Muốn đằng ấy ở cạnh bên.
Để như thế, mình sẽ trở nên dễ thương, dù cỡ nào đi nữa.
Dù có trở thành con đàn bà đi nữa.
Hay dù cho không còn có thể là bạn đi chăng nữa.
So với chuyện đánh mất anh thì—
Thế nên.
Thế nên, em sẽ......
Tui bỏ bộ đồ ngủ xuống sàn rồi thì quay trở về phòng khách.
Có thứ đã lọt vào mắt tui suốt uốt từ đầu.
Có một lon bia được đang được để ở bàn phòng khách......
Hiện tại thì tui cần hai thứ.
Một là nhiệt độ cơ thể để có thể làm ấm Kawanami.
Còn một là dũng khí để cho phép tui trở nên ích kỷ một lần nữa.
Tui cầm lấy cái đó trên bàn, bật nắp lon, và một hơi uống cạn thứ nước đã nguội. Cảm nhận nó lan tỏa xuống tận đáy dạ dày, tui ném cái lon rỗng vào túi rác trong bếp.
Nhiệt đang dâng lên từ trong cơ thể.
Có một cảm giác như đầu óc trở nên lâng lâng. Đây chính là cảm giác say sao? Cảm giác như những chiếc xiềng xích đang được gỡ bỏ. Không còn những trở ngại giữa não bộ và cơ thể. Cảm xúc trở nên trực tiếp liên kết với thực tại.
Ko~kun.
Tui đã quay trở lại phòng ngủ như thể bị thôi thúc.
Ko~kn.
Chống đầu gối xuống giường, chui vào bên trong tấm mền mỏng. Thân thể chỉ mặc đồ lót của tui chạm vào làn da mịn màng, hơi cứng của Ko~kun.
Ko~kun, Ko~kun, Ko~kun......
Em không muốn.
Đừng hẹn hò với người khác. Hãy luôn luôn ở bên em.
Đừng nhìn đứa con gái khác. Chỉ nhìn em suốt đi. Chỉ sờ mỗi cơ thể của em thôi.
Em sẽ không nói những lời ích kỷ nữa.
Em sẽ không tự ý nữa.
Em sẽ không quấy rầy ai nữa.
Em sẽ ôm thật chặt lấy anh, Ko~kun. Như để truyền nhiệt của mình cho. Như thể không để anh bị ai cướp lấy.
Con trai thì chỉ có một thôi.
Em chỉ có một mình anh mà mà thôi.
Dù có say mê Yume-chan, hay thử tán tỉnh Irido-kun vì chuyện đó, thì tất cả đều không thể thay thế.
Dù có bị nói là không hiểu biết về thế gian hay là thế giới của mình quá hẹp, thì đối với em từ đầu đến giờ, chỉ có anh, Kawakami Kogure mới là sự lựa chọn duy nhất của em.
Xin lỗi anh vì em là đứa thần kinh như thế này.
Nhưng mà......Em sẽ chịu trách nhiệm. Em sẽ chịu trách nhiệm vì đã làm anh ra thế này.
Em......sẽ không buông anh ra đâu......—
Kawanami Kogure◆Phá hủy
“—Rốt cuộc thì, em là loại người thế này đó.”
A~chan dệt nên ngôn từ như thể tan chảy vào màn đêm.
“Em không thể trở nên dịu dàng như Yume-chan. Em không thể tách bạch rõ ràng như Higashira-san. Chỉ ích kỷ, níu kéo quá khứ, dựa dẫm vào người khác dù có là ở đâu......Một con ký sinh trùng không còn thuốc chữa.”
Nhưng lời mà như nhát dao cắt lấy bản thân.
Chắc là con nhỏ này đang trừng phạt bản thân bằng cách bộc lộ tâm tư trong lòng với tui. Có lẽ không làm thế thì sẽ chịu không nỗi.
“Phiền toái thật nhỉ. Tự ngược như thế này như muốn được ai ủi vậy. Bây giờ vẫn chưa muộn đâu đó? Koyama-san là loại không có duyên với chuyện thế này đâu.”
“......Nếu thế thì, tại sao lúc đó em lại chìa tay đến chỗ anh?”
Vào cái lúc mà tui bị mắc kẹt trong hoang tưởng bị hại, nghĩ rằng tất cả mọi thứ trên thế giới đều là kẻ thù, rồi vừa khóc, vừa co rúm người ở góc hành lang.
“Lúc đó em đã nhớ ra chuyện tối hôm đó rồi đúng chứ?”
“......Ừm. Sau khi trở về từ Ichijouji, rồi nhặt áo quần ở trong phòng khách ấy.”
“Và như em vừa nói, em đang hối hận về hành động của mình trong đêm đó đúng chứ?”
“......Ừm. Em muốn chết từ tận đáy lòng. Muốn phát ói về sự nông cạn của bản thân,”
“Thế nên em thay đổi hoàn toàn, giữ khoảng cách với anh ở buổi họp lớp rồi còn gì. Vậy mà tại sao lúc đó lại cứu anh—Nói với anh rằng cùng nhau chạy trốn.”
Sau một khoảng lặng rồi thì A~chan chậm rãi nói ra sự thật.
“............Em đã sẵn sàng rồi.”
“Sẵn sàng?”
“Thời gian không thể quay trở lại......Không thể biến những chuyện có thành không có......Thế nên em đã sẵn sàng, chỉ còn cách là chịu trách nhiệm. Dù anh có trở nên như thế nào đi nữa......thì chỉ em mới có thể chấp nhận được như thế thôi.”
Thế nên......nhỏ mới quyến rũ mình đến thế ở khách sạn.
Nếu như dị ứng của tui chỉ chấp nhận mỗi Minami Akatsuki, nhỏ định một mình tiếp nhận lấy tất cả mọi thứ về tui......
“Rốt cuộc rồi kết thúc trong vô ích nhỉ. Để cho anh ngượng ngùng với con gái mất.”
“Không có như thế đâu.”
Tui nói thẳng ra mà không do dự.
“Nếu như không được em dẫn đi Osaka......Nếu như không được em quyến rũ như thế......Có lẽ là anh đã nát rồi~. Có khoảng thời gian ấy, chính vì tâm trí có thể bình tĩnh lại, anh—”
Gió đêm thổi qua vành tai tui.
Chữ Đại đang cháy ở bên kia bầu trời đêm sắp biến mất đi rồi.
“——Nà, A~chan.”
“Chờ đã.”
Những lời lẽ đang cố tuôn ra một cách tự nhiên thì bị A~chan ngăn lại.
“Hôm nay, anh đã đi từ chối cổ Koyama-san đúng chứ. Tuy chẳng phải trong thời gian buồn bã hay gì, nhưng nếu như không có khoảng thời gian đó thì ngại đấy.”
“......Có thật với lý do đấy không?”
“............Có chút lạnh nhỉ. Chữ Đại cũng kết thúc rồi, em, vào trong đây.”
Mái tóc đuôi ngựa của A~chan đung đưa.
Nhỏ mất hút bên kia tấm màn ngăn trắng.
Và tấm màn đó có dòng chữ『Hãy phá hủy chỗ này trong trường hợp khẩn cấp』
Nếu thế thì, chả có vấn đề gì cả nhỉ.
Tui dùng lực đá vỡ đi tấm màn ngăn trắng ấy.
“Ể!?”
A~chan quay lại lúc đang đặt tay lên cánh cửa dẫn ra ban công.
Trong lúc đó tui nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia, cố không để cho nhỏ chạy trốn.
A~chan—Akatsuki sững sờ nhìn lên mặt tui.
“A-, anh, anh làm cái gì—”
“Thì trường hợp khẩn cấp mà.”
Tui kéo cơ thể nhỏ nhắn đó lại gần, rồi áp môi mình lên đôi môi ấy.
Akatsuki có dấu hiệu nín thở.
Cảm giác hơi ấm, mềm mại, hơi khác một chút so với lúc ở khách sạn.
Thân hình nhỏ bé mong manh, có vẻ yếu đuối của Akatsuki─
Giữa đêm hè này, tui chỉ có thể cảm nhận như thế thôi.
Khi mà tách đôi môi ra, gương mặt nhỏ thì đỏ ửng, đôi mắt to tròn thì nhìn chằm chằm đến tui thì khoảng cách gần.
“Xin lỗi vì đã để em chờ suốt.”
Tui nhìn chằm chằm lại đôi mắt ấy, rồi tỏ tình.
"Anh đã từng yêu em. Xong rồi ghét em. Nhưng mà—Lại một lần nữa yêu em. Thế nên, lại hẹn hò với anh lần nữa nhé."
Akatsuki khẽ mở miệng.
Xong rồi cứ thế đôi môi ấy run lên, rồi đóng hẳn lại.
Nước mắt từ đôi mắt ấy chực trào.
Rồi như thể giấu chúng đi mà em ấy úp mặt vào lồng ngực tui.
"......Em......là một con nhỏ thần kinh đó? Một con nhỏ lựu đạn đó."
"Anh biết."
"Có lẽ em sẽ bắt đầu làm những chuyện quá trớn giống như lần trước đó......"
"Nếu thế thì anh sẽ nhắc nhở."
"Và có lẽ em sẽ không thèm nghe anh nói nữa......"
"Nếu thế thì anh sẽ tạm trốn tránh. Vì anh biết sẽ có người hiểu cho anh nếu thời gian trôi qua."
"......Em......Em, đã làm như thế với anh vậy mà......"
"Làm sai thì sửa là được. Anh cũng đã sai mà. Lúc còn học trung học......chỉ có thể cự tuyệt em mà thôi. Con người không có ai là không sai cả. Cái không tốt là cứ tiếp tục sai thôi."
Vì vậy khi lôi kéo cả Irido và mọi người vào cuộc nổi loạn năm ngoái, tui đã xem đó là một sai lầm rồi.
Nhưng nếu như có sự hối hận-
Nếu như có sự ăn năn thì-
"Anh sẽ chấp nhận lấy tất cả, cả phần sai lầm của em. Anh sẽ theo em đàng hoàng cho đến khi được chữa khỏi. Bởi vì anh và em, từ lúc xưa—đã cùng là bạn thuở nhỏ mà."
Akatsuki nắm chặt lấy cái áo phông tui rồi lặng lẽ khóc.
Cho đến khi cơ thể lạnh cóng và ngọn lửa hình chữ đại vụt tắt—tui vẫn luôn ở đó, nâng đỡ tấm lưng bé nhỏ ấy.
-- Hết chương 04 --
PTSD – Sang chấn tâm lý Ai coi vợ cũ mị dịch sẽ biết bị ong bắp cày chích 2 lần sẽ bị sốc phản vệ dẫn đến tử vong. Sẵn PR tẹo, id 12096 nhé Nguyên văn là チキンレース – Chicken race. Kiểu trò chơi nhiều người chơi tham gia vào cuộc đua mà có chướng ngại. Cái chướng ngại này sẽ ập tới bất ngờ, và ai trong số tay đua né cái chướng ngại đó trước sẽ bị gọi là con gà (nhát gan). Trong trường hợp này cả đám con trai đem máy game vốn bị cấm đến trường, cố chơi để không bị phát hiện, ai giấu thì thành con gà <(“) Pretty Cure Viết là cú sốc thứ hai, nhưng đọc là sốc phản vệ