Khi đổi chỗ ngồi thì đồng thời chúng tôi cũng sẽ được phân vào các nhóm, và lần này tôi được xếp chung nhóm với Takane-san.
Sau giờ học, bọn tôi được phân công đi dọn dẹp ở thư viện. Và vì phòng thư viện là một nơi khá rộng nên mỗi khối đều phải cử một nhóm đến để dọn cùng. Khu vực của bọn tôi là nơi để sách văn học và nghệ thuật.
Có vẻ như đấy cũng là nơi mà câu lạc bộ đọc sách tổ chức sinh hoạt, nên tôi nghĩ chắc cũng không phải là ý tồi nếu tiếp tục tham gia nó như hồi sơ trung. Có câu lạc bộ thể thao kia mời tôi tham gia, nhưng hình như ở đó có khá ít ứng viên, và tôi cũng khá ngại việc phải tập một môn thể thao khác khi lên cao trung.
Quan trọng hơn cả, sau khi tan trường thì thường tôi sẽ đi đến gym coi như là thay thế cho việc tham gia một câu lạc bộ thể thao. Nếu tôi sủi thì chị tôi sẽ dỗi tôi mất, nên trong tuần thì ít nhất tôi phải đến hai lần.
“Cũng không bẩn bao nhiêu. Tụi mình nên đi thôi.”
“Làm thêm tí nữa rồi đi. Ông cũng thế nhá, Senda.”
“À tui có vài chuyện cần làm ở thư viện nên chắc sẽ ở đến giờ về luôn.”
“Hiểu rồi, chúc may mắn nhá.”
Hai ông bạn trong nhóm tôi có vẻ hứng thú với việc sinh hoạt câu lạc bộ hơn là dọn dẹp. Sau khi lau dọn được một lúc thì họ đã nhanh chóng gửi lời chào đến mấy cô gái trong nhóm rồi chuồn đi mất.
Tôi tiếp tục sắp xếp mấy quyển sách lại và cẩn thận quét bụi trên kệ như hồi tôi còn ở câu lạc bộ đọc sách. Rồi từ trên kệ sách, tôi lấy ra một cuốn.
“Cậu có thích thể loại sách thần bí không, Senda-kun?”
“Ta-Takane-san…”
Tự dưng bị gọi tên khiến tôi bất ngờ. Trong nhóm bọn tôi ngoài Watanabe-san và Takane-san còn có một cô bạn khác nữa, nhưng có vẻ Takane-san đã tách khỏi hai người bọn họ.
Về phần quyển sách mà tôi đang cầm trên tay thì nó là quyển ‘Cuộc điều tra màu đỏ’, một phần của bộ sách Sherlock Holmes.
“Tớ chỉ đang xem xem họ có những thể loại sách nào ấy mà. Tớ nghĩ tớ sẽ mượn nó sau.”
“Oh, ra vậy. Có vài quyển ở bên này mà tở đã đọc qua rồi nè.”
Takane-san chỉ tay về phía những tác phẩm của Agatha Christie được xếp thẳng hàng. Vì ở thư viện của trường sơ trung có vài tác phẩm của bà ấy nên tôi cũng có đọc qua.
“Tớ thường chỉ đọc mỗi manga. Lý do tớ hứng thú với mấy quyển sách đó là vì chúng xuất hiện trong manga.”
“Tớ thì không có đọc manga, nên nếu có thể thì tớ muốn được đọc thử một lần.”
Trước đây tôi có gặp vài người có gia đình khá nghiêm khắc, như kiểu gia đình mà sẽ có mấy cái quy tắc cấm không cho tiếp xúc với mấy thứ đại loại như manga hay xem TV ấy.
Nên nếu xét qua tính cách, cử chỉ, cách nói chuyện của Takane-san, tôi đã có thể mường tượng ra gia đình cô ấy có lẽ là kiểu nghiêm khắc đó. Vì thế mà khi cổ nói mình chưa từng đọc manga, nó đúng là rất thuyết phục.
“Mỗi khi tớ xem một bộ phim truyền hình dựa trên manga, đôi khi tớ tò mò về câu truyện gốc đó.”
“Oh, chị của tớ cũng mua manga là vì lí do đó đấy.”
“À phải rồi, cậu có một người chị đúng không, Senda-kun?”
“Chị ấy lớn hơn tớ hai tuổi và học ở một trường cao trung khác. Chị ấy có đi chung ga tàu với Takane-san, nên có thể hai người sẽ vô tình gặp nhau đấy.”
“Nếu tớ thấy chị ấy, liệu tớ có thể nhận ra chị ấy là chị của Senda-kun không?”
“Tớ không chắc cho lắm, người khác thường nói chị em tớ không giống nhau.”
Năm ngoái, chị tôi, Ruru-nee vẫn còn học ở trường cao trung Heikiou này. Dù rằng tôi là em trai của chị ấy, tôi vẫn phải thừa nhận một điều rằng vẻ ngoài của chị ấy thật sự rất nổi bật cùng sự thân thiện vốn có. Nên có vẻ như chị ấy rất nổi tiếng đối với đám con trai trong trường.
Lý do mà tôi nói ‘có vẻ như’ là vì tôi chỉ nghe qua bạn của chị ấy kể theo kiểu nửa đùa nửa thật, và tôi cũng chưa từng nghe đến việc Ruru-nee thật sự có bạn trai. Thú thật thì nói chị tôi không hứng thú với việc hẹn hò cũng có lý, vì Ruru-nee là kiểu người sẽ muốn đưa tôi ra ngoài chơi vào những ngày nghỉ quý báu của chị ấy. Nhưng chuyện đó là một chủ đề mà chị em tôi không thường nhắc đến, vì chúng tôi biết rằng giữa các thành viên trong gia đình thì cần phải tôn trọng sự riêng tư của nhau.
“...À um…”
“Oh, tớ xin lỗi. Tớ thường hay nghĩ nhiều mỗi khi nói chuyện. Thói quen xấu thật nhỉ.”
“Không, không phải…”
Takane-san trông như muốn nói điều gì đó. Cô ấy vân vê phần tóc trên vai của mình và kín đáo nhìn tôi - như thể đang trêu đùa vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ấy khiến tôi phải suy nghĩ lại lần nữa. Chắc chắn vẻ ngoài của Takane-san hôm nay khác với hôm qua thật chứ không phải do tôi tưởng tượng.
“Takane-san…Hôm nay cậu trông hơi khác nhỉ?”
“Ấy, không…”
Takane-san giật mình và liền bỏ tay ra khỏi tóc của cô. Đúng như tôi nghĩ, hôm nay kiểu cách của cô ấy khác với hôm qua.
“...Sau tất cả những chuyện xảy ra hôm qua, sẽ tốt hơn nếu cẩn thận về mấy chuyện như thế đúng chứ?”
“Ah…”
Bị ép tuyển bởi câu lạc bộ tennis.
Lý do mà chuyện đó xảy ra một phần cũng là vì vẻ ngoài của Takane-san khá nổi bật.
“Không phải là không tốt…Tớ nghĩ nó tốt lắm ấy chứ. Cậu đã đổi kiểu tóc cho nó trông bồng bềnh hơn nhỉ.”
“...Ừm…”
Takane-san trả lời một cách ngắn gọn. Không phải là tôi chỉ biết chăm chăm nói về việc cô ấy làm cho nó trông bồng bềnh như thế lên hay là do tôi thiếu hiểu biết về thời trang. Chỉ là tôi không biết phải diễn tả thành lời như nào nên tôi thấy khá thất vọng về bản thân.
Tuy nhiên, Takane-san lại không hề có vẻ gì là buồn, và sau khi nhìn xung quanh, cô ấy hỏi tôi,
“Senda-kun…Cậu nhận ra từ lúc nào vậy?”
“À thì…”
Từ lúc mà tụi mình gặp nhau hồi sáng. Nhưng nếu tôi mà nói ra thì có thể sẽ giống như tôi đang nhắm đến điều gì khác.
Người ta nói để ý đến những thay đổi ở vẻ ngoài của một người con gái là một yếu tố quan trọng để có được ấn tượng tốt. Bất kể giới tính nào đi nữa, được để ý đến đều rất tuyệt. Nhưng tôi chắc rằng cũng có nhiều trường hợp mà bạn dù đã để ý đến sự thay đổi đó nhưng lại không thể nói ra, giống như tình huống của tôi hiện tại đây.
“Không phải chỉ vừa mới nãy đúng không? Vậy có nghĩa là…”
“Tớ để ý thấy từ lúc sáng, nhưng nếu đột nhiên nói ra tớ nghĩ cậu sẽ bị sốc mất.”
“Sốc ư…? Tại sao?”
Trước khi kịp nhận ra thì tôi đã bị hỏi ngược lại. Đúng thật tôi là người khởi xướng chuyện này, nhưng thành thật thì bây giờ tôi lại chính là người bị dồn vào chân tường.
Thế rồi cái ánh mắt đang nhìn chằm chằm kia của Takane-san dịu lại. Và, với một tông giọng nhẹ nhàng.
“...Tớ không có sốc. Ấy không, tớ có bất ngờ, nhưng…tớ hạnh phúc hơn cả vì cậu đã để ý.”
Takane-san mỉm cười. Khi thấy biểu cảm xấu hổ của cô ấy, lòng tôi như nhẹ lại.
Tôi như có thể biết được cô ấy đang nghĩ gì. Nếu Takane-san biết tôi đã lo sợ rằng cổ sẽ hiểu lầm tôi là một thằng ‘kinh tởm’, hẳn cô ấy sẽ nhìn tôi đầy lo lắng đây.
Bọn tôi chỉ vừa mới bắt đầu nói chuyện với nhau được hai ngày. Cô ấy là người đã bắt chuyện với tôi lúc sáng, và thậm chí là lúc này, Takane-san vẫn là người trao cho tôi cơ hội để nói chuyện cùng cô.
Miễn là bọn tôi cùng nhóm, thì bọn tôi sẽ vẫn làm cùng nhau nhiều việc hơn nữa. Nhưng nếu một trong hai đứa không muốn thì chắc hẳn sẽ không có cơ hội nào để nói chuyện như thế này rồi.
“Tớ không biết phải nói gì nữa… Cảm ơn cậu, Takane-san.”
“Không, không… Bây giờ tớ mới là người nên cảm ơn cậu. Kể cả hôm qua…”
“Lại nữa… Hôm qua tớ đã được nhận một lon cà phê rồi. Không phải là do tớ không thích việc người khác thể hiện thành ý. Chỉ là tớ không muốn cậu nghiêm túc quá thôi.”
“Cái đó…”
Có một chuyện mà tôi đã luôn muốn nói với Takane-san.
Nếu tôi không nói ra lúc này, thì còn lúc nào nữa chứ? Nếu tôi bỏ lỡ khoảng khắc này, tôi thật lòng không biết khi nào mới đến lần tiếp theo mà hai đứa có cơ hội được nói chuyện với nhau như thế này.
“Tốt nhất là nếu mọi chuyện như ngày hôm qua không tái diễn, nhưng Takane-san rất nổi tiếng. Nên là… Nếu cậu gặp rắc rối, làm ơn… đừng ngại nhờ người khác giúp đỡ…”
Tôi muốn giúp cô ấy, nhưng lại chả thể nói ra thành lời.
Tôi không thể biện hộ gì thêm cho cái tính tự ti của bản thân nữa rồi. Cô ấy đang nói chuyện với tôi, và tôi thì cứ lo lắng mãi như thế thì đúng thật là thô lỗ.
Dù vậy, từ lúc mà tôi khen mái tóc của Takane-san, tôi đã không thể nhìn trực tiếp cô ấy lần nào nữa.
Tôi biết là Takane-san đã xấu hổ. Tôi cũng biết là cô ấy đang cố gắng để lắng nghe tôi.
“Tớ biết là tớ không nên quá dựa dẫm vào Senda-kun mà…”
Tôi có cảm giác rằng đâu đó ở Takane-san vẫn còn một sự e dè...
Nhưng khi cô ấy bị ép phải làm việc gì đó mà bản thân không muốn, cổ không cần phải e dè đến thế.
Trước khi tôi kịp nói gì thêm, như thể đã quyết định sẵn, Takane-san đặt tay lên ngực và tiếp tục nói,
“Nhưng…lúc sáng này, tớ đã nghĩ về việc đó khi hai đứa đến lớp cùng nhau. Tớ cảm giác an toàn hơn khi ở gần Senda-kun.”
“Kể cả…Kể cả khi tớ đã lo lắng đến mức không thể nhìn trực tiếp Takane-san sao?”
Takane-san khúc khích cười, và rồi gật đầu.
Cô ấy gần như lúc nào cũng có một biểu cảm tĩnh mịch trên gương mặt, nhưng nụ cười đó, nó đã thu hút ánh nhìn của tôi.
“Tớ cũng phải cố lắm mới nhìn được sang phía Senda-kun đó chứ. Nhưng tớ thật sự muốn chắc rằng Senda-kun vẫn ở đó…”
Khi tôi đi vào lớp lúc sáng và vào chỗ ngồi của mình, tôi vẫn nhớ nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Takane-san khi cô ấy nhìn tôi.
Tôi đã nghĩ cô ấy hạnh phúc là vì tôi ngồi gần cổ. và Takane-san, chính cô ấy đã khẳng định cái suy nghĩ đó là đúng.
“Mà lúc nãy, cuối giờ nghỉ trưa…Và cả giữa tiết năm và tiết sáu nữa, có chuyện mà tớ muốn bàn với Takane-san.”
“Cậu có chuyện gì muốn bàn sao…?”
Từ chỗ ngồi của Watanabe-san thì khá khó nhìn về phía bảng. Asatani-san cũng khá lo về điều đó.
Tuy nhiên, như thế cũng giống như nói rằng tôi vẫn chưa hề thay đổi tẹo nào, vẫn là cái thằng đang cố làm hài lòng Asatani-san lúc trước.
Và nếu bàn việc đó lúc này, nếu Watanabe-san và Takane-san đổi chỗ với nhau, cũng giống như tôi đang nói rằng mình muốn có Takane-san ngồi cạnh mình vậy.
Trong khi tôi vẫn còn đang mãi băn khoăn suy nghĩ, Takane-san, trông có vẻ đang lo lắng, hít một hơi và thả lỏng vai. Từ những tia nắng chiều chiếu qua cửa sổ thư viện, cô ấy như được tô thêm một chút sắc đỏ.
“Thật ra, tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu. Là về chỗ ngồi của tớ-”
Chợt lúc Takane-san định nói, thì giữa lối đi của các kệ sách, một nữ sinh chắc chắn không thể bị nhầm với ai khác được, xuất hiện.
Cô ấy nhìn về phía bọn tôi trong khi vuốt tóc đang xõa vai ra phía sau. Sau đó cổ đưa tay lên che miệng và cười mỉm,
‘Thấy cậu rồi’, biểu cảm của cô ấy khiến tôi nghĩ như thế.
Tại sao cổ lại ở đây trong khi không hề liên quan gì đến việc lau dọn? Nếu cổ đến đây, thế có nghĩa là cổ đến để tìm bọn tôi sao?
“Dọn dẹp xong cả rồi nhỉ? Cậu vất vả rồi, Nagi-kun. Cậu cũng thế đó, Takane-san.”
“Cảm ơn cậu. Thế Asatani-san đang làm gì trong thư viện này vậy?”
“À, tớ đến để nói chuyện với Wanabe-san, nhưng có vẻ tớ nhầm mất rồi.”
Nếu Watanabe-san muốn nói với Takane-san về chuyện chỗ ngồi, thì đáng ra chuyện đã xong trong lúc cả bọn đang dọn dẹp thư viện. Nhưng nếu cổ không nói, thì có nghĩa là Watanabe-san không thực sự muốn đổi chỗ, hoặc có thể cổ nghĩ không nhất thiết phải là hôm nay. Dù là gì đi nữa, có vẻ cũng không có lý do gì sâu xa khi cô ấy quyết định ra về trước.
Nhưng đó chỉ là nếu Asatani-san không đến đây.
Nếu Asatani-san đến đây vì nghĩ rằng Watanabe-san đang ở đây, cổ đáng ra có thể nhắn bảo Watanabe-san đợi qua LINE.
Có thể lý do là vì Takane-san và tôi đang ở đây, nhưng tôi lại không dám chắc thế. Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều quá, nhưng từ lúc nghỉ trưa, tôi như bị cuốn theo bởi lời nói và hành động của Asatani-san.
“Oh, tớ sẽ gọi cho Watanabe-san sau, nên đừng lo. Thế, Nagi-kun, bây giờ cậu có rảnh hong?”
“Eh…Không.”
Nhịp độ của cuộc trò chuyện diễn ra quá dồn dập khiến tôi không bắt kịp. Nếu cậu muốn nói chuyện với Watanabe-san, thì bây giờ cậu nên đi kiếm cậu ấy đi, nhưng tôi lại không thể nói ra thành lời.
“Nếu cậu rảnh thì sao tụi mình không đi uống trà một tí nhỉ? Nagi-kun đã phải giúp mình thường xuyên rồi, nên tớ muốn cậu ơn cậu.”
Bây giờ trong đầu tôi tràn ngập những câu hỏi, như việc cô ấy cứ gọi tôi là ‘Nagi-kun’ ngay trước mặt Takane-san, và cả cái phần ‘thường xuyên’ mà cô ấy nói thêm vào nữa.
Tôi bất giác nhận ra rằng, mình vẫn còn tình cảm với Asatani-san.
Dù là nói rằng hai đứa chỉ là bạn bao nhiêu lần đi nữa, nếu Asatani-san và tôi ở sau giờ tan trường như thế này, chắc chắn sẽ có tin đồn nếu như ai đó thấy.
Tôi chắc rằng Asatani-san biết điều đó nhưng cổ có vẻ không lo gì cho lắm, như thể cô ấy hoàn toàn không quan tâm.
“Khi cậu nói giúp đỡ cậu thường xuyên, ý cậu là việc học cùng với Senda-kun ở trong lớp hay sao?”
“Đó cũng là một chuyện, nhưng còn có nhiều chuyện khác nữa. Nagi-kun và tớ đã học cùng trường sơ trung với nhau từ hồi năm hai sơ trung mà.”
“Ah, Asatani-san. Tụi mình mới chỉ biết nhau khoảng hai năm. Tụi mình đâu có thân đến mức đó…”
“Tụi mình không có nói chuyện với nhau nhiều nhỉ? Nhưng tớ biết rõ về cậu đó, Nagi-kun.”
Khi tôi còn học năm hai ở trường sơ trung, tôi chỉ tiếp xúc có vài lần với Asatani-san.
Tôi tưởng rằng đó chỉ là mấy cái chuyện lặt vặt mà chỉ riêng tôi nhớ. Tôi không thể tin rằng Asatani-san đã nói rằng cổ nhớ hết tất cả những chuyện đó. Tôi thật sự không biết cô ấy đang nghĩ gì nữa.
“Oh, phải rồi. Cậu có muốn đi cùng tụi tớ không, Takane-san? Hai người dạo gần đây có vẻ thân thiết nhỉ. Hồi sáng hai người đi cùng nhau đúng không?”
Nếu như Takane-san muốn tránh bị hiểu lầm, cô ấy và tôi có thể chỉ cười cho qua và nói rằng đó chỉ là chuyện thường mà.
Nhưng Takane-san đã nói với tôi rằng cổ không quan tâm người khác nói gì.
Đó là tại sao, chắc chắn không đời nào mà Takane-san thay đổi ý kiến của mình khi hỏi Asatani-san câu hỏi đó.
“Asatani-san, mối quan hệ giữa cậu và Senda-kun là gì vậy?”
Một giọng nói điềm tĩnh và kiềm chế. Nhưng tôi có thể thấy trong mắt của Takane-san là sự quyết tâm không để bị đánh lừa.
Asatani-san hoàn toàn không hề nao núng trước điều đó.
Với một giọng nói điềm tĩnh như Takane-san, cô ấy nói một cách rõ ràng,
“Hiện tại thì, tớ là bạn gái cũ của Nagi-kun… Là vậy nhỉ?”
Câu hỏi đó là dành cho tôi.
Takane-san nhìn tôi. Tôi không thể biết được cái nhìn đó là cô ấy đã biết chuyện đó từ trước hay chỉ vừa mới biết.
Asatani-san vẫn cười, như thể nói rằng, ‘Đó là sự thật mà, nên tớ có thể nói, đúng chứ?’
Nếu tôi không nói gì thì sẽ coi như thừa nhận. Tôi không biết liệu Takane-san sẽ nhận lấy sự thật về mối quan hệ giữa tôi và Asatani-san như thế nào nữa.
Cô ấy nghĩ gì về bạn gái cũ của tôi, Asatani-san, người vừa mời tôi đi uống trà? Liệu cổ sẽ nghĩ chuyện đó là bình thường, hay cổ sẽ thấy kinh hãi trước cái tình cảm nửa vời của mối quan hệ đó, hay hoàn toàn không phải cái nào trong những cái trên?
“Nếu là vậy thì…”
Takane-san mở lời. Asatani-san lắng nghe với một nụ cười trên khuôn mặt.
“Senda-kun, vậy là hiện tại nói cậu đang độc thân cũng không sai phải không?”
Sau khi nhìn Asatani-san và nói câu đó, Takane-san chuyển sang nhìn tôi.
Cô ấy đang đợi tôi nói điều gì đó, như thể cổ muốn tôi trả lời ngay trước mặt Asatani-san lúc này.