Liệu có phải tôi đang bị ảo giác.
Cái chuyện đang diễn ra đây không thể là thật được, tôi đang cố tự thuyết phục bản thân như thế. Nhưng giờ đây, trước mắt tôi là hình ảnh của cô ấy.
Tiếng của mấy học sinh đang hăng hái sinh hoạt câu lạc bộ. Câu lạc bộ bóng chày trên sân cỏ, câu lạc bộ tennis trên sân lưới. Câu lạc bộ kịch đang luyện thanh, và câu lạc bộ nhạc đang chơi nhạc.
Từng giây từng giây vẫn đang trôi, và người con gái đang đứng trước mặt tôi đây hoàn toàn là thật.
Nhưng, tôi vẫn chưa dám tin. Không thể giấu được nỗi lo lắng của bản thân, cùng cái cách mà cô nắm lấy cái cổ áo của mình khiến cho đây như ảo mộng.
“Takane-san…”
Tôi gọi tên cô, nhưng đôi mắt của người ấy lại như dính xuống mặt đất suốt một lúc.
Có lẽ tôi đã làm rớt thứ gì nên cô ấy mới đến và trả nó cho tôi chăng. Cái lý do thực tế duy nhất mà tôi nghĩ được chỉ có nó thôi.
Nhưng lại không phải.
Sau khi tôi và Takane-san tách nhau ra, cô ấy lại đến gặp tôi, một lần nữa. Liệu rằng cô ấy nghĩ chỉ nhiêu đó vẫn chưa thỏa đáng. Tôi nghĩ như thế có ổn không nhỉ?
Không phải là về việc hẹn hò hay không hẹn hò. Bỏ qua vụ đó thì vẫn còn rất nhiều chuyện khác để nói.
“Xin lỗi vì đã nói mấy thứ kì lạ lúc nãy. Tớ thật sự rất hạnh phúc khi nghe cậu nói thế, Takane-san. Vừa mới chia tay xong, giờ lại nhảy cẫng lên khi nghe cậu nói thế… Tớ đang nghĩ cái gì vậy chứ?”
“...Senda-kun.”
Thế này sẽ tốt hơn là xem những gì mà lúc nãy cả hai buộc miệng nói ra và phải tiến vào một mối quan hệ kì quặc.
Tôi đoán lý do mà Takane-san nói rằng cô ấy là ‘bạn gái hiện tại’ của tôi có lẽ là vì cô ấy không thể đứng nhìn tôi câm như hến trước Asatani-san, ‘bạn gái cũ’ của tôi.
Giữa tôi và Takane-san không hẳn là hẹn hò hay gì cả.
“Tớ xin lỗi về chuyện lúc nãy, thật đó… Cậu hiểu lầm cũng phải thôi mà.”
“Không, không sao đâu. Takane-san vì tớ nên mới phải buộc miệng nói thế, và Asatani-san cũng không hẳn là nghiêm túc hẹn hò với tớ hay gì đâu…”
“Thế nên… Đó là tại sao…”
Takane-san vẫn đang cố để thổ lộ điều gì đó với tôi. Ánh mắt cô hướng lên tôi, nhưng tôi vẫn chưa dám nhìn trực tiếp nên đã tránh mắt đi.
Có gì đó khang khác.
Giống như mơ vậy. Hẹn hò với một cô gái tài năng, xinh đẹp nhất trường, một cô gái mà mọi người luôn ngắm nhìn mỗi khi cô ấy đi ngang qua. Một thằng tầm thường như tôi sao có thể có cái cơ hội đó được, đúng không?
Nhưng nếu thật là thế thì sao?
Nếu những gì mà Takane-san nói lúc nãy không phải chỉ là buộc miệng.
“Lúc nãy… Senda-kun hỏi tớ như thế khiến tớ có hơi giật mình…”
“Oh…Tớ thô lỗ thật nhỉ…”
“K-Không phải đâu…”
Cả hai đứa đều đang xấu hổ nên chỉ có thể nói chuyện với nhau một cách rất mơ hồ.
Và rồi, Takane-san đột nhiên ngước lên, ánh mắt của bọn tôi chạm nhau.
Rồi hai đứa đều bắt đầu cười. Mặt tôi nóng đến mức tôi không thể biết được mặt của Takane-san cũng đang đỏ ửng, buồn cười thật nhỉ.
“Nhưng tớ vui lắm. Vì tớ đã rất lo và nghĩ mình sẽ không thể nói chuyện được với Takane-san nữa.”
“Đó…Không đâu. Tớ biết thể nào cậu cũng như thế nếu tớ không làm rõ hiểu lầm mà. Nên mà tại sao…”
“Eh…?”
Takane-san tiến về phía tôi như thể cô đã quyết định sẵn.
Khoảng cách giữa hai đứa giờ đây gần đến mức nếu để người khác nhìn thấy, họ chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm về phía này. Tôi biết cô ấy đang định tiến lại gần hơn nữa, nhưng tôi không thể lùi bước.
Nếu tôi mà lùi lại dù chỉ là một bước thôi, đó coi như là một lời từ chối.
Tôi vui vì Takane-san ở đây. Điều đó là chắc chắn… Nhưng cái khoảng cách này nó quá gần, đến mức khiến tôi khó có thể bình tĩnh được nữa rồi.
“Lúc mà Senda-kun hỏi về cảm xúc của tớ… Tớ vẫn chưa thật sự hiểu về cảm xúc của chính bản thân mình. Nên tớ đã nghĩ thời gian rồi sẽ có câu trả lời cho điều đó hay đại loại thế.”
“...Cảm xúc?”
“Tớ chỉ vừa mới gặp Senda-kun không lâu, cũng không biết gì nhiều về cậu. Nhưng đột nhiên cậu biết được cảm xúc trong tớ là như thế… Tớ đã sợ hãi.”
Nếu bạn hỏi tôi chuyện này đang đi theo hướng nào… Không thể nào đâu… Không thể nào mà bây giờ bọn tôi có thể hiểu lầm nhau nữa.
“Nhưng… Nếu tớ có thể có được thêm… một cơ hội nữa…”
Cô ấy không khựng lại quá lâu.
Takane-san hít một hơi sâu và cố bình tĩnh lại..
“Một lần nữa, cho phép tớ nói ra điều này, Senda Nagito-san.”
Đâu đó có chút xấu hổ trong lời nói của Takane-san, mắt của cô ấy ươn ướt.
“Xin cậu hãy hẹn hò với tớ.”
Tất cả những âm vang khác ngoài kia như tan biến.
Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không thể được ai thích một lần nữa.
Chỉ vừa hôm qua thôi, tôi đã bị tình đầu, người mà tôi yêu nhất, nói lời chia tay.
“Cậu không nhất thiết phải trả lời ngay đâu… Nhưng, từ bây giờ, tớ sẽ cố gắng hết sức để Senda-kun sẽ phải để ý đến tớ hơn nữa.”
“À… Như thế…”
“Tớ đoán là Senda-kun vẫn còn thích Asatani-san. Tớ… chưa hề có kinh nghiệm gì trong mấy chuyện tình cảm, nhưng tớ nghĩ là tớ cũng biết chút ít.”
Tôi có thể biết được khi nhìn cô ấy. Nếu Takane-san đã dám đi xa đến thế chỉ vì một tình yêu không cần được đáp lại, thế thì tôi đã từ bỏ quá dễ dàng rồi.
Takane-san đã thổ lộ với tôi.
Cô ấy không hề nói dối khi nói rằng muốn hẹn hò với tôi. Takane-san rất nghiêm túc.
Đúng, cô ấy nghiêm túc muốn trở thành ‘bạn gái hiện tại’ của tôi.
(...!!)
Một đợt sóng muộn màng dâng trào trong tôi.
Takane-san vừa nói gì với tôi thế? Cố gắng để có thể được tôi chú ý, cô ấy thật sự đã nói như thế.
Tôi vẫn chưa thể tin được bản thân lại có quyền được chọn một việc như vậy ngay từ đầu.
Vì đầu tiên, Asatani-san đã không xem tôi như một người bạn trai, nên cũng không hẳn là lựa chọn gì cho lắm.
Cô ấy nói tôi và cổ chỉ là bạn, và tôi đã chấp nhận điều đó. Asatani-san cũng nói với tôi rằng khi nào tôi có bạn gái mới hãy cho cô ấy biết.
(Thật sự, lúc nãy ở thư viện, mọi chuyện vẫn chưa hoàn toàn kết thúc nhỉ?)
‘Vậy kể từ lúc này, tớ sẽ là người hẹn hò với Senda-kun, thế nên tớ là ‘bạn gái hiện tại’ của cậu ấy.’
Sau khi Takane-san nói thế, Asatani-san hình như đã nói gì đó, nhưng giọng của cô quá bé để có thể nghe được.
Có lẽ, Asatani-san đang nói những gì mà bản thân cô nghĩ về việc Takane-san và tôi hẹn hò với nhau. Dù gì đi nữa, nếu Asatani-san xem những lời của Takane-san như-
Tôi coi như vừa giới thiệu cô ‘bạn gái hiện tại’ của tôi với Asatani-san.
“Tớ không mong cậu sẽ thích tớ hơn Asatani-san ngay lập tức. Vì giữa Senda-kun và Asatani-san hẳn đã có rất nhiều kỷ niệm với nhau mà tớ không biết…”
Câu trả lời của tôi sẽ quyết định liệu tôi có cần sửa sai mọi chuyện vừa xảy ra lúc nãy ở thư viện với Asatani-san hay không.
Đằng sau lưng Takane-san là một khung cảnh chiều tà, nhưng vẻ đẹp khiến người khác ngưỡng mộ của cô vẫn không hề thay đổi. Nhưng thành thật mà nói, cô như đang sắp khóc đến nơi rồi.
“Ta-Takane-san…”
Tôi thậm chí còn không thể nói với cô ấy bình tĩnh lại. Có một thứ gọi là ‘Kabedon’, nhưng dù ở phía sau không hề có bức tường nào, không hiểu sao tôi lại cảm thấy mình như đang bị Kabedon vậy. Linh tính của tôi mách bảo rằng tôi không được di chuyển một cách bất cẩn.
“Tớ không thể hiểu nổi cảm xúc của Asatani-san. Nếu cổ đã ở trong một mối quan hệ với Senda-kun, sao lại có thể dễ dàng nói ra việc hai người chỉ là bạn như thế.”
“À thì… Đó là bởi vì tớ không đủ hấp dẫn để có thể xứng là bạn trai của Asatani-san.”
“Nếu là thế, Asatani-san sẽ không nói với tớ rằng cổ đã hẹn hò với cậu.”
Một dòng suy nghĩ thoáng qua ở đâu đó trong tâm trí tôi, nhưng có lẽ tôi đã vô tình bỏ qua nó.
Asatani-san đã biết cảm xúc của tôi ngay từ lúc đầu, và cô ấy đã dùng nó như câu trả lời cho lời thổ lộ của tôi.
Không phải là cô ấy muốn hẹn hò với tôi, nên nếu mối quan hệ đột nhiên thay đổi về chỉ là bạn, tôi đoán điều đó là không thể tránh khỏi.
Đó chỉ là tôi tự thuyết phục bản thân. Tôi sợ người khác sẽ nghĩ tôi vẫn chưa chịu từ bỏ sau khi bị đá, mà vẫn cứ bám mãi vào cái hi vọng mong manh kia dai như một con đĩa.
“Vào lúc đó, tớ đã tưởng hai cậu là…người yêu. Tớ không thể tin được mọi chuyện lại có thể nguội lạnh nhanh đến thế chỉ sau kì nghỉ xuân. Chắc phải có lí do. Và đó là thứ mà Asatani-san không muốn nói ra.”
“Tớ đoán chắc là cô ấy cảm thấy tội nghiệp cho tớ. Hoặc là cổ giận gì đó.”
Tôi nói ra những gì mà tôi nghĩ. Tuy nhiên đối với Takane-san, có vẻ nó vẫn chưa thỏa đáng cho lắm..
“Nếu đó là những gì mà Asatani-san cảm thấy, liệu rằng cổ có nói ra việc là ‘bạn gái cũ’ của cậu không?”
“...”
“Tớ nghĩ cô ấy đã phải rất can đảm để có thể nói ra như thế. Tuy nhiên… Thật không công bằng khi lại lấy cái lý do muốn trở lại làm bạn trong khi bản thân vẫn thừa nhận mình là ‘bạn gái cũ’ của Senda-kun.”
Tôi không quan tâm việc cô ấy nói cả hai chỉ là bạn. Miễn là Asatani-san không ghét tôi, thế là ổn.
Khi cổ nói ra cái ‘bạn gái cũ’, tôi đã vui khi biết rằng mình ít nhất đã từng được cô xem là một người bạn trai.
Có lẽ đó chỉ là một sự yếu đuối vì tôi đã trót yêu cô ấy, nhưng tôi đã xem Asatani-san như một người mà tôi rất yêu quý, và kể cả lúc này, dù đã chia tay với cô, điều đó vẫn không hề thay đổi.
“Senda-kun… Như thế tuyệt vọng lắm đúng không?”
“Tuyệt vọng…?”
“Tớ muốn Asatani-san phải nghĩ lại rằng đáng lẽ ra bản thân không nên từ bỏ Senda-kun dễ dàng như thế. Bởi vì nếu tớ không hành động, tớ chắc cô ấy sẽ không bao giờ nói ra những gì cổ cảm nhận.”
“Sao cậu lại phải đi xa đến thế dù tớ và cậu chỉ vừa mới gặp nhau, Takane-san…?”
Takane-san trông buồn hơn cả tôi.
Tôi biết hỏi như thế không khéo léo cho lắm, nhưng tôi không thể không hỏi..
Cô trông có hơi tức giận, nhưng đột nhiên dịu lại giọng của mình. Như thể, đâu đó là một sự thất vọng, khiến cô không còn lựa chọn nào khác ngoài nói thẳng ra.
“Tớ cũng phải cố gắng lắm mới có thể nói ra tớ muốn được hẹn hò với cậu đó. Dù đúng là hai đứa chỉ vừa mới biết nhau, nhưng như thế cũng đâu ảnh hưởng gì.”
“Với tớ… Thật sự ổn sao?”
“Đúng. Tớ thích Senda-kun.”
Tôi đã định hỏi lại cùng một câu. Nhưng liệu như thế này thật sự ổn sao..
Takane-san, người nãy giờ đã luôn phải nhìn cúi đầu xấu hổ, giờ đây đang nhìn trực diện tôi. Tôi biết cô ấy là một người sẽ trở nên mạnh mẽ đến mức này khi có cơ hội.
“Cậu đã dang tay ra giúp tớ, nhưng không chỉ vậy, cậu cũng rất dễ bị tổn thương và nhạy cảm. Cậu đang phải cam chịu nhiều quá rồi. Nhưng…cậu vẫn rất tốt bụng…điều đó khiến tớ ngưỡng mộ. Nên tớ muốn được biết thêm về những phần khác ở cậu mà tớ chưa có cơ hội được biết.”
Cô ấy nhìn mọi chuyện một cách tích cực. Tôi vẫn còn hơi lo hơn là xấu hổ.
Tôi không biết gì nhiều về Takane-san.
Sau khi bị Asatani-san chia tay, tôi đã nghĩ cái ngày mà mình được hẹn hò với ai đó khác sẽ không bao giờ đến nữa.
Nhưng hơn hết, bây giờ tôi phải làm gì đây?
“Nếu…Senda-kun và tớ…hẹn hò, như thế sẽ khiến trái tim của Asatani-san rung động. Một ngày nào đó, cô ấy sẽ phải nói ra cảm xúc thật lòng của bản thân. Và dù lúc đó có xảy ra thật, tớ vẫn sẽ cố gắng hết sức…Đó là tại sao…”
“Cảm ơn cậu…Takane-san.”
“... ‘Cảm ơn’, vì điều gì chứ…?”
Takane-san nhìn một cách khó hiểu, không biết lời cảm ơn kia là vì việc gì.
Tất nhiên, hoàn toàn là ý tốt. Phải nói ra lời cảm ơn đó tôi cũng rất xấu hổ ấy chứ.
“Vì mọi chuyện mà cậu đã làm vì tớ. Cậu thậm chí còn nói muốn hẹn hò với tớ. Nhưng trước giờ tớ chưa hề được ai tỏ tình, nên thật sự tớ không biết phải làm thế nào.”
“Vậy thì…Tụi mình sẽ tìm hiểu cùng nhau. Đây cũng là lần đầu của tớ.”
Nụ cười và sự bình tĩnh kia trông khác so với lúc trước.
Không phải là một lời tuyên thệ hay gì cả. Nhưng, vào lúc đó, tôi chắc nó đã bắt đầu.
“Thế…Để kỷ niệm sự khởi đầu mối quan hệ mới giữa tụi mình… Cho phép tớ chứ?”
“Eh…?!”
Cô ấy nói một cách ẩn ý. Tôi hiểu ngay lập tức và lấy điện thoại ra.
Bọn tôi để hai chiếc điện thoại gần nhau và trao đổi địa chỉ xong. Khi Takane-san nhìn màn hình điện thoại, cô mỉm cười nhìn tôi và vuốt nhẹ ngón tay lên màn hình một cách vui vẻ.
Eh… Nàng thiên thần hiện lên trước mắt tôi là thế nào đây, tôi đột nhiên cảm thấy mình vừa nghĩ đến một thứ gì đó phù phiếm thì phải. Chợt, Takane-san có người gọi điện thoại đến và cô quay sang nhìn tôi một cách hối lỗi.
“Tớ xin lỗi… Đang lúc quan trọng thế này… Tớ có buổi học phụ đạo hôm nay, nên tớ cần phải về nhà mất rồi.”
“Tớ hiểu rồi, vậy phải nhanh lên thôi… Nếu cậu không chê xe đạp, thì tớ có thể chở cậu đến trạm.”
“Um… Tớ biết tớ đang dựa dẫm và Senda-kun quá nhiều rồi, nhưng…”
Takane-san nói và ngại ngùng cho tôi thấy màn hình điện thoại của cô.
Trên màn hình là lịch sử cuộc gọi. Một thuê bao có tên “Câu lạc bộ Tennis” xuất hiện vài lần. Có nghĩa là bọn họ vẫn đang cố gắng để ép tuyển Takane-san mỗi khi tan trường.
“Tớ cho chị ấy số điện thoại là vì chị ấy là tiền bối, nhưng… tớ không hề ngờ chuyện này sẽ xảy ra.”
Càng ở bên cô ấy lâu hơn, cái ấn tượng đầu tiên của tôi về Takane-san, một cô gái xinh đẹp với điểm số xuất sắc, dần trở nên khác hơn.
Sự thật thà đó, thứ đã khiến cô ấy gặp rắc rối, làm cho tôi muốn được bao vệ cổ hơn. Nếu tôi muốn nói mà không sợ hiểu lầm, thì tôi muốn bảo vệ cô ấy, đơn giản và trong sạch.
“Vậy, hôm nay tụi mình cùng đi đến trạm ha.”
“Vâng…Cảm ơn cậu, Senda-kun, không… Nagito-san.”
Vì lí do nào đó, khi tôi được cô ấy gọi bằng tên, đâu đó có một cảm giác quyến rũ. Và nếu nghĩ lại, sự thật tôi đã bắt đầu hẹn hò với Takane-san ùa đến trong tâm trí tôi, khiến tôi bất giác nở một nụ cười.
“Tớ xin lỗi… Nhưng… tớ vẫn chưa… No-Nozomi-san…”
“Tớ cũng chưa sẵn sàng cho lắm. Tụi mình cần phải hiểu nhau hơn nhỉ. Vậy thì, tớ hi vọng cậu sẽ dần đổi cách mà cậu gọi tên tớ…”
Tôi đã thất bại trong thử thách gọi tên. Nhưng cô ấy vẫn cho tôi một phản hồi tích cực.
Hai đứa đều đồng ý rằng nếu có bạn học khác, Takane-san vẫn sẽ gọi họ tôi như bình thường. Tôi nghĩ hai đứa nên lo về việc bị người khác nhìn thấy vì đây là lần đầu tiên của cả hai. Nhưng đúng thật… tôi có hơi thất vọng.
“Nagito-san…”
“Hmm?”
Khi cô ấy thì thầm gọi tên tôi, nói thật, tôi hồi hộp gần chết. Không biết chừng nào tôi mới có thể quen được việc này nữa.
“Nagi-kun… nghe có vẻ thân thiết hơn. Tớ không thể để thua được.”
“Không không, Takane-san có cách riêng để gọi tên tớ mà…”
“Nagi-san… Không, Nagi-sama. Không phải… Chắc tớ chỉ nên gọi Nagito-san thôi nhỉ…”
“Tớ có hơi xấu hổ khi được gọi với ‘-san’... Nhưng tớ cũng sẽ gọi cậu như thế.”
“Ừm…Tớ sẽ luôn sẵn sàng để được nghe cậu gọi tớ bằng tên.”
Thảo luận việc này với một vẻ nghiêm túc như thế, không biết từ ngoài nhìn vào hai đứa bọn tôi trông như nào nhỉ.
Mà tôi chợt nhận ra bản thân vừa đi ngang qua mấy người trong câu lạc bộ tennis, họ đang đứng gần cái cổng.
Hình như tôi vừa nhìn họ theo hướng tiêu cực thì phải, nhưng Takane-san đã nói cô không muốn bị họ tuyển vào, nên tôi coi như sẽ là lá chắn của cô cho đến khi bọn họ chịu hiểu ra.
“Họ kìa, Nagito-san…”
“Xin lỗi, xin lỗi. Tớ nghĩ tụi mình ít nhất cũng nên chào một tiếng nhỉ, để không gây rắc rối quá.
“Ý tớ không phải thế… Nhưng tớ nghĩ là tớ đã gây ra nhiều rắc rối rồi nhỉ.”
Kể cả khi cô ấy nói thế, Takane-san trông có vẻ khá vui, tôi không thể không ngưỡng mộ cô ấy được.
Không biết nên tán gẫu gì trên đường đưa Takane-san đến trạm bây giờ ta. Cô ấy hình như cũng đang suy nghĩ y chang tôi. Bầu không khí dễ chịu thật.