Cuộc gọi điện đầu tiên
Takane-san và tôi được phân vào cùng một nhóm dọn dẹp, và khi hai đứa đang dọn ở thư viện, Asatani-san đi vào.
Takane-san nói rằng bản thân đang hẹn hò với tôi, nhưng tôi lại nghĩ cô nói một thứ rõ ràng là không có thật như thế, là vì lo cho tôi.
-Ít nhất thì đó là những gì mà tôi suy đoán.
Ruru-nee không hề ăn mà ngồi nghe trong khi nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Lúc đầu, chị ấy trông có vẻ rất hứng thú, nhưng giữa chừng thì biểu cảm của chị ấy lại đổi thành xấu hổ.
“Chị cứ nhìn em như thế không hay chút nào đâu…”
“Ừm, nói sao ta? Onee-chan thậm chí không thể tưởng tượng ra là em đã trưởng thành đến mức này và giờ em đang tận hưởng tuổi trẻ của mình đó.”
“Tuổi trẻ… Ruru-nee cũng đâu khác gì em đâu.”
“Ah, em vừa nói đến chị của em, người đang học ở một trường nữ sinh sao? À thì… người khác họ đi tiệc tùng hay gì đó, nhưng chị thì chưa từng đi mấy buổi kiểu đó. Nếu phải đi karaoke với người lạ thì chị phải giả tạo thành một con người khác mất.”
Chị ấy đùa thế nhưng thật ra Ruru-nee hoàn toàn có thể hoà mình vào trong bất cứ tình huống nào. Có một lần, chị ấy mời bạn đến nhà và tôi đã rất ngạc nhiên khi biết chị tôi nổi tiếng đến cỡ nào. Là một thằng em trai thì tôi tự hào về chị tôi lắm chứ, nhưng tôi sẽ không bao giờ có thể nói thẳng mặt với chị ấy được.
“Vậy đừng có hát ở trong nhà tắm chỉ vì chị chưa từng đi karaoke chứ.”
“Nhưng giọng của chị trong nhà tắm nghe hay chứ bộ, và chị còn có thế thư thả mà ngâm mình trong bồn nữa. Sao em không thử hát luôn, Nakkun? Hat theo bài của Kiri-chan ở buổi diễn…”
“E hèm…”
“Chị xin lỗi… chị xấu tính thật, đùa không vui tí nào ha.”
Tôi đang định bảo chị ấy không cần phải đến mức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhưng chưa kịp thì Ruru-nee đã đi ra sau và bắt đầu xoa bóp vai tôi.
Việc này khiến tôi nhớ lại lần tôi bị cảm. Lần đó, Ruru-nee không chịu nghe lời mẹ rằng bệnh cảm rất dễ lây mà cứ ở bên rồi chăm tôi cho đến khi tôi khoẻ hẳn. Mà lần đó là từ hồi tôi còn học tiểu học cơ.
Giờ nghĩ lại, khi tôi bắt đầu hẹn hò với Asatani-san, Ruru-nee cũng bắt đầu để ý đến những thay đổi dù nhỏ nhất trong tôi. Chị ấy bắt tôi nói ra mọi chuyện và đồng thời lúc nào cũng ủng hộ tôi. Nhưng chỉ trong có một tháng, mọi chuyện thay đổi đến chóng mặt. Bình thường, mọi người sẽ nghĩ tôi mới chính là cốt lõi của vấn đề.
“Từ giờ em sẽ học chung lớp với Kiri-chan đó. Chị hi vọng mọi chuyện sẽ không trở nên quá khó xử…”
Sau khi xoa bóp vai tôi, chị vỗ nhẹ một phát và trở lại chỗ ngồi của mình.
“Em nói là sẽ vẫn làm bạn với Kiri-chan, nhưng chị hi vọng em cũng sẽ nói cho chị biết về Takane-san nữa. Ah, có lẽ hai em ấy sẽ trở thành bạn và rồi sẽ cùng nhau nói về em. Vì sau cùng thì chỉ có con gái mới hiểu nhau mà.”
“...Đáng sợ thật… À không, kinh hãi thật…”
Tôi bất giác run người khi nghĩ thế. Còn Ruru-nee thì nhìn tôi rồi cười một cách thích thú. Cơ bản thì đó có nghĩa là chị ấy đang tận hưởng việc chọc ghẹo tôi, một chuyện thường nhật.
“Nếu Kiri-chan và Takane-chan trở thành bạn thì em sẽ làm gì, Nakkun?”
“Em không biết nữa… Nhưng nếu hai người họ hiểu ý nhau thì chuyện đó có thể sẽ xảy ra. Nhưng hiện tại…”
“Một tình huống ly kỳ sao? Ah~~ chị muốn tận mắt chứng kiến quá. Chị muốn được thấy Nakkun xấu hổ. Onee-chan đến lớp em học được hong?”
“Làm ơn đừng, người khác sẽ đồn em là một thằng siscon mất.”
Tôi biết chị ấy sẽ không tới thật đâu, nên tôi cố ý chọn từ như thể đang cố ngăn cản. Tuy nhiên, coi bộ rắc rối đây khi mà Ruru-nee không có vẻ gì là quan tâm cho lắm.
“Chị không thể bảo Kiri-chan chăm sóc em trai chị được, nên vào một ngày nào đó, chị muốn được gặp mặt Takane-san.”
“... Em biết kiểu gì chị cũng thấy vui khi nghe chuyện mà.”
“Đâu, đâu có đâu.”
Hiện tại, tôi phải cảnh giác hơn để đảm bảo rằng không bị nghe lén từ bên ngoài phòng khi đang gọi điện. Nhưng Ruru-nee chắc sẽ không giỡn nhây vậy đâu ha. Tôi không nghĩ chị ấy sẽ cố để nghe lén được cuộc trò chuyện của tôi. Thực ra là tôi mong chị ấy sẽ không làm thế.
20h55 - Tôi đã hoàn thành hết bài tập trước khi đi tắm, không muốn đọc manga hay mấy quyển sách bìa mềm còn chưa đọc cho lắm nên tôi quyết định lên mạng lướt tí, tôi để ý có thông báo từ Takanera.
[Tầm 21 giờ tối nay sẽ có buổi diễn của Noarin phải không? Tui thấy trên trang Teen’s Love là hôm nay sẽ lớn lắm đấy. Không biết có cảnh hôn không nữa. Lo quá, ông xem hộ tui được không?]
Tôi thậm chí còn thảm hại hơn tôi nghĩ. Chỉ nhìn thấy hai từ ‘cảnh hôn’ cũng khiến tim tôi đau nhói.
Asatani-san là một diễn viên, nên không bất ngờ lắm khi cổ có mấy cảnh như thế. Cô ấy cũng là bạn diễn với một diễn viên chính khác, nhưng cô ấy nói bản thân xem bạn diễn đấy như một người anh hơn tuổi.
-Tôi không thể trả lời gì với Takadera. Buổi diễn đó tôi cũng đã lên lịch để quay lại sẵn rồi, nhưng tôi không biết liệu mình có thể xem nó một cách bình tĩnh được không nữa.
Tôi đã nghĩ về việc xoá lịch quay lại hàng tuần, nhưng lại không muốn làm thế chỉ vì vừa bị chia tay.
Ogishima nhắn hỏi tôi liệu có muốn chơi game cùng ổng không. Tôi nói là sẽ đăng nhập khi có thể. Ogishima hình như cũng là một tay game thủ và ổng cũng có stream. Tôi cũng có một game mà có thể chơi cùng với ổng.
Khi tôi trả lời tin nhắn đó thì cũng đã 20h58. Lần cuối mà tôi lo lắng đến thế này khi nhìn đồng hồ là khi nào nhỉ.
Chớp mắt một phát, đã 20h59. Tôi bắt đầu đếm ngược từng giây trong đầu. Tự tôi cũng cảm thấy kinh tởm bản thân vì mong đợi quá nhiều nên nhắm mắt lại như để thiền.
Tôi cảm thấy kỳ quặc vì lại đi lo lắng như thế, nhưng không thể không suy nghĩ lung tung được. Tôi nghĩ rất nhiều về việc phải nói gì, hay gọi điện như thế có tiện cho Takane-san hay không - Sau đó,
Kim giờ của chiếc đồng hồ đã chỉ đúng con số 9 và tôi vẫn chưa quyết định được. Tôi nghĩ về sự thật là sẽ rất phiền cho người khác nếu gọi ngay sau 21 giờ. Chắc mình nên chậm lại 5 giây, à không… 10 giây nhỉ, tôi nghĩ. Cuối cùng , tôi nhấn vào nút gọi.
Từng tiếng chuông phát ra. Lần một, rồi đến lần hai, và rồi lần ba. Liệu cô ấy sẽ bắt máy hay tôi nên gọi lại sau.
[Vâng, xin chào?]
“Ah…”
Kết nối rồi, cuộc điện thoại đã kết nối.
[Nagito-san…?]
“Ahm vâng. Đây là Nagito. Bên kia là… Takane-san, nhỉ?”
[Ưm. Giọng cậu qua điện thoại nghe có chút khác thật.]
Takane-san nói.
Giọng của cô ấy… Nói sao nhỉ…
Vì là gọi điện, nên cũng phải thôi. Tôi cảm giác như ai đó thì thầm vào tai, nhưng nếu mà nói ra thì chắc cả Takane-san cũng bị sốc tâm lý mất.
“Um… Tớ gọi ngay sau 21h, hi vọng như vậy không phiền cậu.”
[Không sao đâu, tớ cũng sẵn sàng để nghe máy bất cứ lúc nào mà. Cậu đã làm xong bài tập hết chưa, Nagito-san?]
“Tớ xong hết cả rồi. Còn cậu thì sao, Takane-san?”
[Tớ thì… Xin lỗi, tớ chưa làm được nhiều cho lắm. Nhưng tớ sẽ cố hoàn thành sau khi gọi.]
“Oh, ra vậy…”
Liệu có phải cô ấy cũng đã đợi tôi gọi cho cổ nên đã không thể làm được nhiều. Tôi sợ mình đang quá tự phụ nếu nói thế.
“Nếu có gì mà tụi mình không hiểu khi làm bài, vậy hai đứa mình dạy nhau từ bây giờ được không?”
[Được… Nhưng như vậy có ổn không…? Nagito-san đã hoàn thành hết bài tập rồi mà…]
“Tớ có thể chỉ cậu là vì tớ đã làm xong hết của tớ. Nếu lần sau tớ chưa làm xong kịp, tớ sẽ nhờ Takane-san để chỉ dạy tớ.”
[Khụ… Như vậy thì… tớ cảm thấy tốt hơn rồi. Tơ mong đến lúc được học từ bây giờ.]
Được dạy bởi Takane-san thì tôi yên tâm thật, vì cô ấy là người đứng nhất khối tại thời điểm nhập học mà. Nhưng tôi không thể cứ dựa dẫm vào Takane-san mãi được, phải cố gắng duy trì việc học như bình thường để giữ điểm số của bản thân không bị tụt.
“Lúc trước tớ có hơi lo về việc không thể bắt kịp nhịp học ở cao trung, nhưng có lẽ tớ chỉ cần chuẩn bị là được ha.”
[Ừm, hiện tại là thế. Tớ đang thử thay đổi cách sắp xếp ghi chú ở cao trung. Sẽ rất tiện nếu tớ có thể ghi chú vào máy tính bảng của tớ…]
“Cậu có máy tính bảng sao, Takane-san? Tớ cũng có nữa, nhưng thường nó chỉ được dùng để đọc e-book.”
[Dùng để hiển thị bản nhạc cũng tiện lắm, không giống như ghi giấy, tớ có thể viết lại bao nhiêu lần cũng được.]
“Ra vậy, cũng là một cách để dùng nhỉ… Cậu thường chơi kiểu nhạc nào trên piano vậy, Takane-san?”
Khi tôi hỏi thế, Takane-san ngưng lại như thể bắt đầu nghĩ về thứ gì đó - và rồi,
[Um… Nếu Nagito-san không chê thì, tớ chơi một bản ghi âm được không?]
“Thật sao? Vậy thì còn gì bằng… Chờ đã, tớ ngồi chỉnh chu lại tí.”
[Fufu… Là một bài nhạc thư giãn, nên hãy nghe nó với một tâm thế thư giãn nhất nhé. Chờ tớ một tí.]
Tôi có cảm giác là Takane-san đã đặt điện thoại của cô xuống. Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng piano.
Một khúc nhạc cổ điển mà tôi nhớ đã từng nghe ở đâu đó.
Khởi đầu là một giai điệu êm ái tựa lời thì thầm.
“Bài này là…”
[Tên của bài này là ‘Bản Sonata Ánh Trăng’. Một bài nổi tiếng nên chắc cậu sẽ biết nó.]
“Ừ, tớ có từng nghe qua. Nhưng đây là lần đầu tiên mà tớ được nghe nó theo cách này…Không biết nói sao nữa, nhưng tuyệt thật đấy.”
[Vậy thì tốt rồi…]
Takane-san nhẹ nhõm và để cho chiếc piano chơi một lúc. Dần dần, âm lượng của chiếc piano nhỏ xuống từng chút, giống như cô ấy đang muốn cả hai có thể tiếp tục chuyện trò.