Có vẻ như Takane, bạn gái hiện tại, chắc chắn không muốn thua bạn gái cũ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

Usa Haneda

Miyagi gọi Sendai đến phòng và đưa ra một mệnh lệnh khác thường.

113 6255

Saijaku Hakugai Made Sareta Kedo, Chou Nankan Meikyuu de 10 Mannen Shuugyoushita Kekka, Tsuyoku nari Sugite teki ga inakunatta~Bocchi Seikatsu Nagai Tame, Saikyou Dearu Koto no Jikakunaku Musouitashimasu

(Đang ra)

Saijaku Hakugai Made Sareta Kedo, Chou Nankan Meikyuu de 10 Mannen Shuugyoushita Kekka, Tsuyoku nari Sugite teki ga inakunatta~Bocchi Seikatsu Nagai Tame, Saikyou Dearu Koto no Jikakunaku Musouitashimasu

Rikisui-力水

Đây chính là một câu chuyện kể về một kẻ cô độc, người mà đã bị biến dạng nhận thức sau khi anh ấy đã dành quá nhiều thời gian nói chuyện với chính thanh kiếm của mình đến mức độ mà ngay cả những tùy

80 5695

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

27 256

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

28 81

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

8 48

Tập 01 - ACT 2-4

Kiểu cách khác

Takane-san kể cho tôi nghe về những gì mà cô ấy cùng Asatani-san đã nói với nhau lúc kiểm tra thể chất.

Tôi khá ngạc nhiên khi nghe Asatani-san đã nói như thế, nhưng cũng không phải không thể.

“Tớ xin lỗi cậu, Nagito-san… Vì đã nghe Asatani-san kể rất nhiều thứ khi cậu không ở đó.”

“À, không, không sao đâu.”

Tôi vẫn chăm chú vừa nghe vừa ăn trưa bởi vì giờ nghỉ cũng sắp hết. Mà vì vậy cũng không cảm nhận được vị gì nhiều.

Takane-san đã ưu tiên việc nói chuyện với tôi hơn cả. Nên mãi cuối cùng cô ấy mới mở hộp cơm trưa ra. Bên trong đầy đủ màu sắc và khá, dễ thương.

“Um… Tớ không quen lắm nên có hơi ngại…”

“Hộp cơm trưa của Takane-san tuyệt thật đấy. Nhìn đầy đủ dinh dưỡng và trông ngon nữa.”

“Ah, um… của Nagito-san thì đúng kiểu hộp cơm trưa của con trai nhỉ.”

“Lúc sáng này tớ có hơi vội nên chỉ soạn nốt mấy món còn thừa hôm qua rồi cho vào. Chị tớ cũng có làm trứng cuộn, cũng là món mà tớ ăn lúc sáng.”

Hai chị em tôi thay phiên nhau làm cơm trưa nên cũng đã dần hiểu những kiểu món nào có thể mang đến trường. Bọn tôi không làm gì quá cầu kỳ vì dễ mệt lắm, chỉ cần vừa đủ là được. Đó chính là cách chuẩn bị cơm trưa của gia đình Senda.

Đôi khi, Ruru-nee đột nhiên hứng lên thì chị ấy sẽ làm cho tôi một hộp cơm khá thú vị. Và mỗi lần mà chuyện đó xảy ra thì tôi sẽ phải mở cái nắp của hộp cơm một cách cực kỳ kín đáo. Đã thế chị ấy còn bắt tôi phải chụp một bức ảnh và gửi cho chị, có hơi rắc rối thật.

“Cậu thích món trứng cuộn do chị cậu làm sao, Nagito-san?”

“Chỉ là hộp cơm trưa bình thường, nhưng đúng là tớ thích kiểu trứng cuộn mà không quá ngọt.”

“Ừm…”

Tôi có thể thấy rằng Takane-san đang suy nghĩ rất nhiều thứ để có thể bắt chuyện. Tôi muốn giúp cô ấy thoải mái hơn vì thế mà lại lơ là mất. Và đó là khi chuyện này xảy ra.

Takane-san lấy ra một cái dây buộc tóc và ngậm hờ trên miệng. Sau đó cô đưa tay ra sau để búi tóc lại và sử dụng cái dây đó để buộc. Tôi đoán là cổ không muốn tóc bị vướng khi ăn.

Đối với cô ấy, có thể đó chỉ là mấy hành động thường ngày - nhưng đối với tôi, chà, ước gì tôi được nhìn thêm lần nữa.

“Trong hộp cơm trưa này… có món nào cậu thích không…?”

“Oh…xin lỗi. Tớ chỉ là đang nhìn…”

“Không sao… Ah, chỗ rau có hơi héo mất rồi,..”

Cô ấy đang lo lắng đến mức không nhận ra tôi đang không hề nhìn hộp cơm trưa, mà là tôi nhìn Takane-san cột tóc.

Khi được cô ấy cho xem hộp cơm trưa lần nữa, tôi thấy nó đầy đủ nào là đồ rán, xúc xích, và rau củ. Quan trọng hơn hết, mùi hấp dẫn thật.

“Món cơm nắm này tớ làm bằng gạo nếp và lấy thịt làm phần nhân đó.”

“Khá cầu kỳ đó... Cậu thức dậy vào mấy giờ để làm thế?”

“...Mẹ tớ giúp tớ, nên chỉ sớm hơn bình thường 2 tiếng thôi.”

Nếu cô ấy có giúp, vậy không nghi ngờ gì nữa, hộp cơm trưa đó do chính tay Takane-san làm.

Cũng có nghĩa là cái xúc xích hình bạch tuộc khiến tôi tò mò nãy giờ cũng do Takane-san tự tay làm.

“Hoài niệm thật nhỉ?... Xúc xích hình con bạch tuộc, rồi thì táo hình con thỏ. Và rau củ cắt hình ngôi sao, mẹ tớ thường làm những thứ như thế đó.”

“...Như thế tuyệt thật đó. Tớ mà muốn làm một hộp cơm trưa dễ thương thì chắc chắn sẽ gặp đủ rắc rối, nên cuối cùng thì cũng chỉ làm được thế này.”

Hoàn hảo dù là trong học tập hay thể thao, ngoại hình của Takane-san cũng không thể chê vào đâu được. Việc một cô gái như thế muốn làm một hộp cơm trưa dễ thương - nếu phải nói thì từ góc nhìn của một người bạn trai, thay vì bất ngờ thì tôi thấy cô ấy quá sức dễ thương.

“...Xấu hổ thật, đúng không, đã là học sinh cao trung rồi mà tớ vẫn còn làm mấy cái như xúc xích hình bạch tuộc này nhỉ? Xin lỗi, lần tới tớ sẽ làm một hộp cơm trưa đàng hoàng hơn…”

“Không, không. Món mà tớ thích, hay đúng hơn, món mà tớ muốn được ăn, là cái xúc xích đó đó… Tớ cũng khá hứng thú với món thịt nhồi gạo nếp nữa.”

“...”

Khi Takane-san định đưa hộp cơm trưa kia đi mất, tôi cố để khuyên cô ấy lại.

Đôi mắt kia của cô có hơi ươn ướt. Nhưng có vẻ không phải là cô sắp khóc, mà hình như là đang suy nghĩ về cái gì đó.

Chỉ mỗi việc cho tôi xem hộp cơm trưa đã khiến Takane-san phải dồn rất nhiều cam đảm rồi.

Và hơn cả thế, Takane-san còn mời tôi ngồi với cô. Và còn hỏi tôi thích món gì. Vì lẽ đó mà tôi càng phải nên trả lời cô ấy. Nhưng chính như thế cũng khiến tôi không khỏi xấu hổ.

“...Cậu chắc là muốn ăn xúc xích chứ?”

“...Nếu tớ được phép.”

Takane-san mỉm cười, lấy đôi đũa của mình ra, và đưa tôi miếng xúc xích.

Cô vươn người về phía tôi, nhưng tóc của cô không bị vướng vào hộp cơm trưa. Ra là vậy, tất cả những việc này đều đã được lên kế hoạch bởi Takane-san.

Mặc dù chỗ ngồi của hai đứa có chút xa, và vẫn có những học sinh khác ở sân thượng. Nhưng có vẻ Takane-san không quan tâm xung quanh, và tôi cũng không hề nghĩ đến việc cản cô ấy lại.

Đôi môi của Takane-san tách nhau ra. Cô ấy đang định bảo tôi “Aaaaaa” đây nhỉ. Mà nếu thế thật thì tôi đành phải nghe theo thôi-

“Ah, có phải Takane-san đang ngồi ở đằng kia không?”

“!!!!”

“!!!!”

Cả Takane-san và tôi đều bị giật mình cùng lúc - từ phía cửa của sân thượng, bọn tôi có thể nghe một giọng nói quen thuộc.

Takane-san, người giờ đây đã ngồi xuống, nhìn về phía giọng nói phát ra và giơ tay vẫy nhẹ chào. Là Nakano-san, người từng chung câu lạc bộ với tôi khi còn sơ trung.

“Nagisen ở cùng với Takane-san… Vậy ra quyết định đến đây một mình của mình là đúng. Nguy hiểm thật…”

“Nguy hiểm gì vậy chứ…”

Từ hồi lên cao trung tôi chưa hề nói chuyện lại với cô ấy lần nào, nên thành ra cũng khá lâu, và tôi không biết phải bắt chuyện thế nào.

Nakano-san không biết chuyện giữa tôi và Asatani-san, nhưng về chuyện tôi và Takane-san thì… Một lần nữa, tôi phải suy ngẫm về việc nên cho ai biết về mối quan hệ này giữa tôi và Takane-san.

Đúng thật là có vẻ một vài người đã nghi ngờ việc hai đứa tôi ở cạnh nhau. Mà nhìn Nakano-san lần nữa, tôi nhận ra ngoại hình của Nakano-san cũng đã thay đổi so với hồi sơ trung. Tôi đoán cũng không quá ngạc nhiên vì cần phải nhuộm đen tóc để chuẩn bị cho bài thi đầu vào.

“Kiri-chan đã giới thiệu tớ với Takane-san, và Takane-san đã trở thành một người bạn của tớ rồi. Nên tớ có được tính là một phần của nhóm không?”

“...Nếu như thế thì, được mà.”

“Eh… Ta-Takane-san?”

“Trong mấy tình huống kiểu này thì con trai thường bối rối hơn con gái nhỉ? Mà, Nagisen vốn đã luôn yếu khi phải đối phó với con gái từ hồi sơ trung, và tớ khá thích khi điều đó vẫn chưa thay đổi.”

Cô ấy nói một cách cẩn trọng với Takane-san, nhưng cơ bản thì cổ đang xỉ vả tôi. Có vẻ như đã có thứ bậc phân ra bên trong cô ấy.

“Nagisen… Là bởi vì tên cậu ấy là Senda Nagito sao?”

“Oh, cũng là một cách, nhưng thật ra tớ thì có hơi khác… Vì tham gia câu lạc bộ đọc sách ở khoảng giữa năm, nên tớ gọi Nagisen, người tham gia trước tớ như một senpai. Sau đó thì có vài chuyện khá là…”

“Không, có bao giờ tớ đồng ý với cái cách gọi đấy đâu…”

“Với Kiri-chan thì Nagi-kun là hợp, còn tớ thì là Nagisen.”

Tôi vẫn không hiểu cái logic đó cho lắm, nhưng quả thật Nakano-san vẫn y như hồi đó.

Khi ở sơ trung, cô ấy thường ở chung với mấy người năng động cùng lớp và là kiểu có thể giữ vị trí chủ đạo trong nhóm đó. Còn lý do mà cổ tham gia câu lạc bộ đọc sách, có vài cái, nhưng giờ thì ổn cả rồi.

Tôi không biết Takane-san nghĩ gì về việc Nakano-san và tôi quen biết nhau. Takane-san có nói bản thân đã nói chuyện với Nakano-san ở lúc kiểm tra thể chất, nhưng chỉ kể về ấn tượng đầu tiên, rằng Nakano-san là một người vui vẻ.

“Nhưng hỏi lại lần nữa, Nagisen, sao cậu có thể quen biết được với Takane-san vậy? Bộ vô tình đụng phải cô ấy ở góc phố với miếng bánh mì trên tay hay sao?”

“Miễn bình luận phần đó. Nakano-san, tớ nghĩ bạn cậu đang đợi kìa.”

“Ugh, tớ sẽ ép cậu phải nói ra. Tí nữa tớ sẽ gửi mấy cái sticker nguyền rủa cậu… Takane-san, nếu được thì, cùng thân thiết lần nữa nha! Vậy thôi, bái bai!”

Nakano-san làm vẻ mặt doạ tôi, nhưng lại rất thật thà với Takane-san - trước đây cổ có nói rằng bản thân ngưỡng mộ những cô gái ưa nhìn, và có vẻ Takane-san phù hợp với cái tiêu chuẩn đó.

“Um… Nakano-san là một người thú vị thật nhỉ?”

“Chắc vậy… Tớ nghĩ nếu cổ mà nghe được chắc sẽ vui lắm.”

Takane-san đã thay đổi từ ‘vui vẻ’ sang ‘thú vị’. Nếu nói ấn tượng của Takane-san về Nakano-san đã tiến triển hơn thì có đúng không nhỉ.

Sau đó, bọn tôi ăn trưa trong khi vừa tán nhảm và cười đùa, nhưng mãi cho đến lúc cuối, Takane-san không có ý định gì là sẽ bón cho tôi ăn nữa rồi. Khá tiếc khi nói rằng tôi muốn nguyền rủa ngược lại Nakano-san quá đi.

Takane-san rời sân thượng trước tôi và trở về phòng học bởi vì cổ được giao cho tiết tiếp theo.

Trước khi rời đi, Takane-san nhìn chăm chăm mặt tôi - không rõ ý định của cô là gì, tôi hít một hơi sâu và khá mơ hồ.

Bị xao nhãng, tôi đã lơ là cảnh giác.

“Nagi-kun.”

“Eh?”

Đột nhiên có ai đó gọi tên và đặt tay nhẹ nhàng lên vai tôi. Chỉ cần nhiêu đó đã đủ cho tôi biết đó là ai.

“Asatani-san…”

“Fufu, cậu đang thư giãn sau khi ăn đấy à? Bình thường hiếm khi thấy cậu thư giãn đấy, Nagi-kun.”

“Tớ cũng như bình thường thôi mà…”

“Ra vậy, cậu cảm thấy thoải mái khi ở gần cô ấy, có phải trước đây cậu chưa từng có cơ hội được như thế khi quen tớ đúng không?”

Asatani-san trở về với phong cách bình thường của cô. Đuôi tóc mượt mà. Cô ấy đã buộc lên từ tiết thể chất, nhưng nó không hề bị rối gì cả.

“... Cậu nghe Takane-san nói chưa?”

“Asatani-san nói rằng sẽ ủng hộ bọn tớ…”

“Đúng, chính xác. Lần đó do bầu không khí có hơi nghiêm túc quá. Thư viện vào buổi chiều có kiểu không khí của riêng nó nhỉ?”

Giọng của Asatani-san khá nhẹ. Cô nhìn về phía chỗ ngồi mà Takane-san lúc nãy ngồi. Asatani-san có lẽ đã để ý thấy Takane-san đã ở đó.

“Cậu thấy tớ và Takane-san từ phía căn tin rồi à…?”

“Chỉ có khúc cuối thôi. Takane-san có chuyện gì đó phải làm nên đã rời trước cậu, đúng chứ? Vì thế tớ nghĩ mình nên nắm lấy cơ hội thôi.”

“Asatani-san…”

“Tớ muốn nói với Nagi-kun rằng tớ ủng hộ mối quan hệ của cậu và Takane-san.”

Bọn tôi đã bắt đầu hẹn hò. Nhưng nếu tôi cố bắt lỗi Asatani-san, có lẽ cô ấy sẽ chỉ cười cho qua.

Tôi có quá nhiều câu hỏi. Từ hồi kỳ nghỉ xuân, tôi và Asatani-san gần như không có lúc nào gặp mặt hay nói chuyện được với nhau.

Nhưng bây giờ, tại sao Asatani-san lại có vẻ quan tâm tôi đến thế?

“Mà chắc là cậu đâu cần một cô bạn gái cũ ủng hộ cậu đâu nhỉ?”

“Việc đó… Đúng hơn, tớ thắc mắc lý do…”

“Fufu… Nagi-kun, tớ nghĩ cậu mà làm thám tử thì sẽ hợp lắm á. Cái cách mà cậu đôi khi ngưng nghỉ, nó toả ra khí chất thám tử lắm luôn.”

Sự thật là, tôi đáng lẽ nên nói gì đó với Asatani-san bởi vì giống như cổ đang chọc tôi. Nhưng tôi lại chẳng thể làm được bởi vì cô ấy không có vẻ gì là có ý xấu.

“Tớ có tham gia một vở kịch huyền bí trên radio lúc trước, nhưng khán giả hầu như không có ai biết câu trả lời hết á. Cậu không thể khiến vở kịch quá khó đoán, vì thế mà cần có các manh mối.”

“Như thế cũng đúng… nhưng, nếu có quá nhiều manh mối, thì cậu sẽ không thể có cảm giác bản thân vừa giải quyết được vấn đề đó.”

Đôi mắt của Asatani-san mở to hơn. Liệu có phải là do cô ấy cảm thấy ấn tượng, hay cổ không hề ngờ tôi có thể đưa ra câu trả lời như thế.

“Tớ đoán là nên để các gợi ý ở mức độ vừa phải. Ước gì tớ biết điều đó sớm hơn…”

“... Asatani-san, tớ có nghe là cậu sẽ tham gia buổi phát sóng radio nữa phải không?”

“Ừm, sắp tới sẽ có buổi quay vào ngày nghỉ lần đầu tiên suốt một khoảng thời gian dài. Không lâu về trước…”

Không lâu về trước - nếu là về radio, tôi khá chắc Asatani-san có tham gia với tư cách khách mời trong một buổi radio vào kỳ nghỉ xuân. Đó cũng như một phần để quảng bá trước khi bộ phim truyền hình hiện tại công chiếu.

“-Nagi-kun, cậu có biết gì hong?”

“Eh?” Tôi không biết phải trả lời thế nào. Theo hướng của cuộc trò chuyện nãy giờ, tôi đoán là liên quan đến radio.

“Ba, hai, một…”

Asatani-san bắt đầu đếm ngược, nhưng tôi không thể nghĩ ra nổi câu trả lời - Và rồi,

“... Hết giờ.”

Asatani-san đưa tay phía tôi, và đoán xem,

“...”

“....”

Trong tất cả những việc có thể làm, thì cô ấy chọn cách trực tiếp lấy cái hạt cơm dính trên má tôi và ăn luôn nó.

“Khi nghiêm túc nói chuyện, trông cậu cute lắm á, Nagi-kun.”

“Asatani-san…”

“Thôi gặp cậu sau nha. Tớ sẽ ủng hộ cậu đàng hoàng, nên đừng có lo.”

Asatani-san chào tôi và đi vào trong căn tin.

“ ‘Đừng lo’ là sao chứ…?”

Tôi không thể đứng vững nữa mà ngồi phịch xuống bàn. Tôi đã chuẩn bị cho mọi thứ, nhưng lại không ngờ được lại có hạt cơm dính ngay trên má mình. Tôi đoán đó là lý do mà Takane-san nhìn chăm chăm mặt tôi lúc nãy.

Giá như tôi để ý sớm hơn thì đã có thể lấy nó ra và không cần Asatani-san làm thế. Asatani-san, bạn gái cũ của tôi, hoàn toàn khác với Takane-san, không hề có tí gì gọi là ngại ngùng.

(Mặc dù chỉ là bạn gái cũ, và không hẹn hò với nhau quá lâu, đúng hơn thì hai đứa chỉ là bạn… Liệu làm như thế có thật sự là bình thường không?)

Trong khi vẫn còn suy nghĩ, tôi nhận được tin nhắn từ Takane-san. Cô ấy nói rằng tôi nên về lớp sớm, nên tôi nhắn lại là sẽ nhanh chóng trở lại.

Và ngoài ra, tôi cũng nhận được cái sticker nguyền rủa từ Nakano-san và một tin nhắn kèm theo.

[Nagisen, cậu chọn cùng câu lạc bộ với Kiri-chan sao?]

Tôi không thể hiểu ý nghĩa của câu hỏi đó là sao, nên chỉ nhìn và nhanh chóng trả lời lại,

[Không phải cùng một câu lạc bộ.]

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại