Có vẻ như Takane, bạn gái hiện tại, chắc chắn không muốn thua bạn gái cũ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

Usa Haneda

Miyagi gọi Sendai đến phòng và đưa ra một mệnh lệnh khác thường.

113 6255

Saijaku Hakugai Made Sareta Kedo, Chou Nankan Meikyuu de 10 Mannen Shuugyoushita Kekka, Tsuyoku nari Sugite teki ga inakunatta~Bocchi Seikatsu Nagai Tame, Saikyou Dearu Koto no Jikakunaku Musouitashimasu

(Đang ra)

Saijaku Hakugai Made Sareta Kedo, Chou Nankan Meikyuu de 10 Mannen Shuugyoushita Kekka, Tsuyoku nari Sugite teki ga inakunatta~Bocchi Seikatsu Nagai Tame, Saikyou Dearu Koto no Jikakunaku Musouitashimasu

Rikisui-力水

Đây chính là một câu chuyện kể về một kẻ cô độc, người mà đã bị biến dạng nhận thức sau khi anh ấy đã dành quá nhiều thời gian nói chuyện với chính thanh kiếm của mình đến mức độ mà ngay cả những tùy

80 5695

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

27 256

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

28 82

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

8 48

Tập 01 - ACT 3-1

Đêm hội pháo hoa.

Lúc trước, tôi hoàn toàn không hề biết Asatani-san là ‘Noa Kiritani’.

Khi nghe đến cái nghệ danh kia, tôi vẫn không nhận ra rằng thật sự Asatani-san chính là một người nổi tiếng và điều đó có ý nghĩa thế nào.

-Cô gái đó, chẳng phải dễ thương quá sao?

-Hình như mình có thấy cô ấy ở đâu rồi thì phải…Eh, là Noa Kiritani mà?

-Eh, là cái người đóng quảng cáo đó sao? Không thể nào, cô ấy sống ở gần đây sao!?

Vào cái ngày mà tôi đang đi lễ hội mùa hè với đám bạn - Tụi nó đã tự nhiên bỏ đi bởi vì thấy một đứa con gái cùng lớp, thế nên tôi đành đi một mình trong đám đông náo nhiệt.

Có một chuyện sau đó quá rõ ràng để có thể là nghe nhầm.

Tôi có nghe là Asatani-san bị tách khỏi nhóm bạn của cổ và hiện đang đi vòng quanh một mình. Cô ấy lúc đó đã đủ nổi tiếng để có người hâm mộ, và đủ nổi tiếng để mấy người đó tìm cớ tiếp cận.

Có 3 đứa con trai trạc tuổi cỡ học sinh cao trung đang đứng bắt chuyện với Asatani-san - người đang có vẻ khá bối rối.

Trước khi kịp nhận ra thì tôi đã tự di chuyển mất rồi. Bọn tôi có quen biết nhau nên tôi đã đến và nói với mấy ông anh kia là Asatani-san đang đi với mình - Nhưng có lẽ vì sợ nên cô ấy đã không thể di chuyển, thế rồi tôi nắm lấy tay của Asatani-san và kéo theo cô ấy đi lẫn vào đám đông, đi đến một nơi đủ an toàn để có thể nói chuyện.

Bọn tôi đến chỗ công viên. Ở phía đường rõ đông nghịt với các quầy hàng bán đồ ăn. Cảm thấy không cần phải đi xa thêm nữa, tôi quyết định ngừng chân ở đây.

“Lễ hội tuyệt thật nhỉ? Tớ không biết là nó sẽ đông như thế này đấy.”

Asatani-san chuyển đến vào năm hai ở trường này. Thế nên cô ấy đã không có dịp đi các lần lễ hội trước. Và cũng một phần là bởi vì cổ vẫn chưa kết được người bạn nào.

“Đáng lẽ ra tớ nên mang theo kính râm hay cái gì đó tương tự, vì mặc thường phục nên tớ đã nghĩ rằng bản thân sẽ không nổi bật quá mức, thế mà…”

Tôi không biết phải nói gì nữa. Asatani-san hoàn toàn không hề làm gì sai, nhưng tôi biết, có nói ra thì cũng chẳng thể giúp cô ấy vui lên nổi.

“...Tớ đã gây phiền hà cho Senda-kun rồi. Vì tự cho rằng bản thân có thể tự lo liệu được mấy người đó, nhưng khi nghe bọn họ đột nhiên nói lớn tiếng cái nghệ danh của tớ, đầu tớ bỗng dưng trở trống rỗng.”

Bọn tôi đang ngồi trên cái ghế dài và hoàn toàn không có tí ánh sáng của cái đèn đường nào, thế nên tôi không thể nhìn rõ được vẻ mặt của Asatani-san lúc đấy.

Nhưng tôi biết được một điều, cô ấy đang khóc.

Cô ấy luôn thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, và đã luôn đủ mạnh mẽ để có thể giữ được kỳ vọng cũng như áp lực từ họ.

Nhưng rồi tôi nhận ra, bản thân của một người dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng luôn tồn tại phần yếu đuối bên trong họ.

“...Khi cậu không phải diễn, tức là cậu không cần diễn nữa. Tớ ước gì mọi người sẽ để tâm đến điều đó hơn. Asatani-san của lúc này hoàn toàn khác với cái người ở trên TV mà.”

Đó là tất cả những gì mà tôi có thể nói để thổ lộ suy nghĩ của mình. Giá như bọn họ biết ý mà làm ngơ thay vì xồn xồn lên mỗi khi thấy cô ấy, thì Asatani-san sẽ không phải lúc nào cũng phải lo lắng và trốn chạy như thế này.

“Nhưng vì mấy chuyện như thế này nên cậu mới không thể tận hưởng được lễ hội.”

Có lẽ cô ấy sẽ không muốn trở lại cái chốn đông người kia nữa rồi.

“...Senda-kun.”

“Asatani-san, cậu có muốn ăn gì không?”

“Eh…Được không đó? Senda-kun đãi tớ sao?”

“Ừ, tớ sẽ mua bất cứ thứ gì cậu muốn. Tớ sẽ quay lại ngay khi mua xong.”

“...Cảm ơn cậu, nhưng nếu như thế, vậy để onee-chan này đãi cho.”

“Eh…”

“Mặc dù tớ trông thế này thôi, cậu không nghĩ là tớ có nhiều tiền tiêu vặt hơn một học sinh sơ trung bình thường sao?”

Nói thế, Asatani-san lấy ví của mình ra và rồi đưa tiền cho tôi.

“Ah..T-Tớ xin lỗi. Tại đem nhiều tiền bên mình quá thì không an toàn, thế nên tớ chỉ mang có 2000 yên.”

“Hahaha…Vậy tớ có nhiều hơn cậu rồi.”

“Hmm, so sánh về tiền tiêu vặt đó? Bình thường tớ sẽ có nhiều hơn cậu nếu chịu đi làm á nha.”

“Nếu Asatani-san mà bật mode nghiêm túc thì tớ thua chắc rồi. Nhưng hôm nay coi bộ tụi mình chia đôi đi ha.”

“Ah, tớ đang cố tỏ ra ngầu lòi nhưng lại hoá nhục mất rồi…Cậu hẳn phải khinh tớ lắm, Senda-kun.”

“Có đâu. Nhưng cậu cảm thấy tốt hơn là tớ vui rồi.”

*Vút*

-Vào khoảnh khắc đó, tôi có thể nghe thấy tiếng vút xé đi bầu không khí.

Một đoá hoa trắng rực sáng ngay giữa bầu trời đêm. Hết “đoá” này đến “đoá” khác nở sáng rực rỡ với đầy đủ những sắc màu cùng những âm thanh ríu rít.

“...Không biết mọi người có đang xem ở nơi nào khác không?”

“Ừm… Bọn họ có nói là sẽ xem từ một chỗ cao hơn mà.”

“Senda-kun, cậu cũng bị tách khỏi nhóm bạn nhỉ. Tớ xin lỗi nha.”

“Bị tách, thật ra là họ…mà chắc là do lễ hội vui quá nên họ hơi ham vui tí ấy mà.”

“Fufu, tớ hiểu rồi.”

Một lần nữa, tiếng pháo hoa vang lên và ánh sáng rọi lên những đường nét trên gương mặt của Asatani-san.

Như thế một cô gái từ trong phim mà bạn vừa xem bước ra ngoài đời thật. Tôi cứ nghĩ mình đã lạc vào một cảnh phim nào đó - nhưng sao tôi có thể là diễn viên chính được chứ.

“...Không biết nếu nhìn qua kính viễn vọng thì pháo hoa sẽ trông như nào ha.”

Vô tình thay, tôi đã không mảy may trả lời câu hỏi đấy, vì lúc đó, thứ tôi chú tâm nhất là ngắm nhìn khuôn mặt của Asatani-san.

Cảm giác như dòng thời gian lúc đó như chậm lại. Âm thanh, ánh sáng của pháo hoa cũng chỉ như đang ở trong một vòng lặp vô tận.

Asatani-san nhìn tôi. Cô ấy lấy ngón tay xoá đi giọt nước mắt trên gò má, rồi chỉ lên bầu trời đêm - và nở một nụ cười.

Chính vào lúc đó, trong tôi đã có thứ gì đó thay đổi.

Cô ấy thật đặc biệt. Cô ấy hoàn toàn khác với bất cứ ai khác. Đó là những gì mà tôi đã nghĩ.

Nhưng câu chuyện đó giờ đây chỉ là ký ức thoáng qua.

Nhưng đó cũng chính là những ký ức mà tôi đã dồn lại trong tim, cho đến cái ngày tôi nhận ra cảm xúc của bản thân dành cho Asatani-san.

Tỉnh dậy, suy nghĩ đầu tiên là tại sao tôi lại có cái giấc mơ như thế sau ngần ấy năm chứ?

Không còn cái cảm xúc gì vương vấn nữa. Tôi đã dần thích Takane-san hơn, và nếu Asatani-san có hỏi, tôi vẫn sẽ nói thẳng ra như thế.

-Khi Asatani-san nói là sẽ ủng hộ cho tôi và Takane-san, lúc đó Asatani-san trông như thế nào nhỉ.

Takane-san nói Asatani-san làm thế là bởi vì cổ cảm thấy đó là việc nên làm. Vì nghĩ rằng làm như thế thì tôi sẽ thoải mái hơn.

Nhưng nếu không được nghe kể, thì chắc hẳn giờ này tôi sẽ không phải nghĩ ngợi gì về chuyện đó.

Có lẽ tôi nên nói chuyện với Asatani-san lần nữa.

Tôi vẫn có lỗi dù là ít hay nhiều. Không đời nào mà Asatani-san có thể thay đổi ý định sau khi biết chuyện tôi và Takane-san được.

Tấm vé vẫn còn nằm lật trên bàn. Thời gian cho buổi ghi âm là 2 giờ chiều hôm nay. Qua giờ đó thì tấm vé này không khác gì là mảnh giấy vô dụng.

‘Tớ muốn nói với Nagi-kun rằng tớ ủng hộ mối quan hệ của cậu và Takane-san.’

“...Kể cả khi cậu có nói thế…”

Thời gian dần trôi qua. Tôi đã nghĩ đó là chuyện mà dần tôi cũng sẽ quên đi. Mặc dù tôi phải thấy cô ấy hằng ngày. Tôi đã nghĩ nó sẽ bớt đau đớn hơn.

Nhưng khi chính miệng Asatani-san nói ‘tớ ủng hộ cậu’, tôi cứ nghĩ về nó suốt.

Asatani-san quyết định chia tay nhưng không phải là vì cô ấy ghét tôi. Nhờ thế, việc tôi ủng hộ cô ấy với tư cách là một người hâm mộ hoàn toàn không hề có vấn đề gì cả.

Chỉ là nói thôi mà. Là lẽ thường phải làm để chắc chắn không còn dính dáng với người mà bản thân đã chia tay.

Tôi chỉ có cảm giác bản thân buộc phải đi đến buổi thu âm từ khi nhận cái vé này.

Dù là tôi nghĩ mình sẽ ở nhà cả ngày hôm nay. Dù cho không có ở nhà, tôi vẫn sẽ không nghĩ mình sẽ đi đến chỗ nhà ga, nơi mà buổi ghi âm sẽ diễn ra.

Tôi biết là Nakano-san sẽ không đến. Nên cũng chẳng có gì ép buộc tôi phải đi - Ít nhất là tôi nghĩ thế.

Tôi nhận được một tin nhắn. Là từ Takadera - Tin nhắn được gửi từ nửa đêm trong lúc tôi đang ngủ.

[Tui nghe là Noarin sẽ có buổi phát sóng radio vào ngày mai đó.]

[Nhưng tui kẹt lịch mất rồi. Có mấy người nói họ sẽ đợi Noarin ra ngoài sau buổi phát sóng.]

[Tui có nghe là bọn họ đã từng gây rối ở mấy sự kiện trước. Hi vọng lần này bên ban tổ chức làm an ninh chặt chặt một tí, để đề phòng ấy mà.]

[Senda, ông khá thân với Asatani-san phải không? Nên là tui nghĩ mình nên nói ông.]

[Ể, ông ngủ mất tiêu rồi à? Sao không thức khuya thêm tí đi, mai là ngày nghỉ mà? Thức một mình ku đơn lắm. Ông có chắc là ông cố tình không thèm đọc tin nhắn không đó?]

Hết tin này đến tin kia và cuối cùng kết thúc với [Nhớ để ý đấy.]

Tôi tắt màn hình điện thoại và để nó lên bàn.

Sau kỳ lễ hội mùa hè đó - kể từ lúc nổi tiếng, Asatani-san có chút thay đổi so với lúc trước.

Dù là nhóm con trai vui vẻ thân thiện đến bắt chuyện với Asatani-san và nhóm bạn của cổ. Asatani-san sẽ không hề chủ động tham gia trò truyện. Kể cả khi người khác hỏi, cô ấy vẫn chỉ cười và nói chuyện một cách giữ kẻ. Hoàn toàn không giống như trước.

Khi còn ở câu lạc bộ cũ, cô ấy thường tự nhiên hơn. Nhưng cái cách mà Asatani-san đối xử với tôi thì vẫn không hề thay đổi. Và tôi đã thử tìm hiểu thông qua những lần tiếp xúc giữa câu lạc bộ đọc và câu lạc bộ thiên văn, Asatani-san có vẻ vẫn giống như lúc trước.

Tôi hoàn toàn không nghĩ bản thân có chút gì đặc biệt. Mặc dù cơ hội khá nhỏ, tôi vẫn rất vui vì Asatani-san cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với tôi.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại