Có vẻ như Takane, bạn gái hiện tại, chắc chắn không muốn thua bạn gái cũ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

(Đang ra)

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

Mizuki Nomura

Nhân vật chính máu S đối đầu với cô nàng xinh đẹp máu S - Daiki Sanada, người đã nộp đơn tham gia câu lạc bộ nghệ thuật trong khi bản thân chẳng có chút năng khiếu nào về nghệ thuật. Thực ra, danh ngh

2 2

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

(Đang ra)

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

Yuzumoto Yuto

Câu chuyện tình yêu thuần khiết kể về hành trình đi đến hạnh phúc của nữ chính yêu anh trai đã mất, và người em trai của hôn phu lại yêu cô, cả hai đều thấu hiểu nỗi đau của nhau.

3 3

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

(Đang ra)

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

Ametsuki

Đây là câu chuyện về cách dẫn lối cho một cô gái xinh đẹp đang gặp rắc rối trở về với tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình

3 35

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Tập 01 - Prologue 10

Khi tôi còn học năm hai sơ trung, Asatani-san chuyển trường đến học ở lớp kế bên.

Cô ấy từng sống ở Kanagawa. Vì lí do công việc của cha mẹ nên cô phải chuyển đến đây.

Asatani-san là trung tâm của mọi sự chú ý, đến mức mà những tin đồn lan đến cả lớp kế bên.

Chỉ vừa giới thiệu bản thân xong, cô ấy đã khiến cả lớp như bùng nổ. Không chỉ các lớp cùng khối, mà ngay cả năm nhất và năm ba cũng đến để được nhìn thấy Asatani-san. Vẻ đẹp của cô ấy nổi bật đến mức một chuyện khó tin như thế đã thật sự xảy ra.

Rất nhiều câu lạc bộ đã cố tranh giành cô ấy, nhưng Asatani-san quyết định tham gia câu lạc bộ thiên văn. Về sau tôi có nghe được rằng cô ấy không còn cách nào khác ngoài chọn một câu lạc bộ nào ít gò bó về thời gian của cô ấy nhất bởi vì cổ là thành viên của một trung tâm đào tạo của một công ty sân khấu.

Tôi cũng có vài chuyện khác cần làm sau giờ tan trường nên tôi đã chọn tham gia câu lạc bộ đọc sách, vốn chỉ sinh hoạt một ngày trên tuần.

Câu lạc bộ thiên văn sử dụng phòng của thư viện để sinh hoạt, và nơi sinh hoạt của câu lạc bộ đọc sách chính là thư viện. Các hội trưởng của những câu lạc bộ, những người lớn hơn bọn tôi một năm, đã kết bạn và tiếp xúc với nhau thông qua những lần sinh hoạt câu lạc bộ.

Hầu hết thành viên của cả hai câu lạc bộ đều là nữ, nên dù rằng Asatani-san cũng có quen biết với mấy bạn nữ trong câu lạc bộ đọc sách và có nói chuyện với họ, cô ấy lại chưa từng nói từ nào với tôi.

Lần đầu tiên tôi nói chuyện với cô ấy là ở một buổi tiệc ngắm sao băng được tổ chức bởi câu lạc bộ thiên văn.

Tôi được kêu đi theo chủ yếu là như một thằng vác hành lí, và hội trưởng của câu lạc bộ thiên văn đã nhờ tôi đem cái kính thiên văn lên trên đỉnh đồi, nơi được chọn là địa điểm quan sát.

Chỉ đem cái kính thiên văn thì mình tôi là đủ sức, nhưng lại có một thành viên của câu lạc bộ thiên văn đã đến giúp tôi, chắc hẳn vì lúc đó trông tôi như đang chật vật.

Người đó là Asatani-san. Cô ấy vẫn còn mang đồng phục vì buổi quan sát này điểm tập trung ở trường rồi sau đó mới xuất phát. Tất nhiên là cô ấy cũng có phàn nàn một tí với mấy người khác trong câu lạc bộ vì họ đều mặc thường phục.

Asatani-san là người đầu tiên để ý đến tôi, bởi vì tôi, cũng giống cô ấy, cũng đang mặc đồng phục đến nơi tập kết.

“Tớ tưởng mọi người sẽ mặc đồng phục. Vì thường thì tớ sẽ vắng mặt trong mấy buổi sinh hoạt câu lạc bộ nên tớ sẽ biết ơn lắm nếu ai đó cho tớ biết về mấy chuyện như thế này…”

Như thể hai đứa tôi đã là bạn của nhau suốt một khoảng thời gian dài vậy, ngay từ đầu khoảng cách giữa bọn tôi đã là như vậy đấy.

Mái tóc của cô ấy cũng vừa dài đến vai, thắt bím lại ở hai bên, hình ảnh lúc cô ấy bắt chuyện với tôi lần đầu tiên như hiện về trong tôi.

“Thấy có người cũng nghĩ y chang thế, tớ nhẹ nhõm thật. Manda-kun… phải không nhỉ?”

“Na-Nagito… Senda…”

“Nagito-kun? Tên của cậu có hơi lạ ha. Cậu biết tên của tớ không?”

Tôi biết, hay đúng hơn, là do mấy đứa bạn và mấy tin đồn xung quanh khiến tôi phải biết. Nên cũng chẳng bất ngờ lắm nếu tôi biết tên của Asatani-san nổi tiếng.

“Um…Asatani-san, phải không?”

“Đúng rồi đó. Bộ tớ nổi tiếng đến thế sao?”

Cô ấy hoàn toàn không nhắm đến điều gì cả, đó chỉ là phản ứng tự nhiên thôi. Cổ thậm chí còn không nhận ra bản thân đã là trung tâm của các cuộc trò chuyện ngay từ khi cô chuyển vào trường này.

Đối với cô ấy chắc hẳn việc tìm thấy thư tình trong tủ giày hay bị tiếp cận bởi mấy đứa con trai trên đường đến hay về trường cũng không phải chuyện hiếm gặp. Cũng không phải sau khi nghỉ hè mà mấy việc như thế mới rộ lên. Lý do là vì từ cái mùa xuân mà cô ấy chuyển trường đến đây cho đến tận hè, Asatani-san đã được xem như một cô gái xinh đẹp thu hút mọi ánh nhìn nhưng cũng khó để tiếp cận.

Tôi biết rằng Asatani-san là một người hòa đồng, nhưng tôi không ngờ cô ấy lại thân thiện đến thế, nên tôi mới bối rối như này.

“Oh, nhưng tớ có thể sẽ trở nên rất nổi tiếng sớm thôi.”

“Eh…?”

“À, hiện tại thì tớ chưa quá nổi tiếng đâu. Xin lỗi, xin lỗi, cậu hãy quên chuyện đó đi nha.”

Asatani-san đã có một cái khí chất đặc biệt, vì cô ấy đã vừa phải tham gia một trung tâm đào tạo sân khấu từ tiểu học và cổ cũng từng được mấy người kia chiêu mộ ngay trên đường.

Không biết bất cứ chuyện nào trên đó, tôi mang theo cái kính thiên văn lên trên và nói,

“Ừm…Tớ nghĩ nếu là Asatani-san thì sẽ được mà…”

“Eh, thật sao? Cậu thật sự nghĩ như thế sao? Qua cuộc trò chuyện nãy giờ, chẳng phải tớ chỉ là người bình thường sao?”

Cổ nói mình là người bình thường, và điều đó vẫn chẳng hề thay đổi từ quá khứ cho đến hiện tại.

Tài năng của cô ấy đến từ chính những nỗ lực của bản thân cô. Việc cô ấy nổi tiếng khắp quốc gia trong khi vẫn còn học sơ trung không chỉ dựa vào vẻ ngoài, mà còn do trình độ diễn xuất cao mà cô ấy thể hiện.

Nhưng tôi nhận ra đó vẫn chỉ là một giấc mơ chưa thành sự thật đối với cô ấy vào lúc đó. Một ngày nào đó, cô ấy muốn trở nên nổi tiếng, muốn được nhiều người công nhận. Nên cô ấy đã cố gắng chăm chỉ để đạt được những thành tựu đó nhưng chẳng bao giờ khoe ra những nỗ lực kia.

“Nè, nè, tại sao cậu lại nghĩ tớ có thể làm được?”

“À thì…”

Bởi vì cậu thực sự rất dễ thương…Nhưng tôi lúc năm hai sơ trung lại không thể nói ra điều đó. Kể cả bây giờ, tôi vẫn không dám.

“Senda-kun. Cậu cứ nói những gì cậu nghĩ đi. Không sao đâu, tớ sẽ không giận gì cậu cả.”

“Eh…um…”

Giá như lúc đó tôi có thể nói ra, mặc kệ là có xấu hổ đến mức nào đi nữa.

Tôi chắc rằng nếu tôi nói ra, tôi sẽ không phải chứng kiến cái nhìn mà trong khoảnh khắc kế tiếp cô ấy đã trao cho tôi.

“Tớ đang làm gì vậy chứ? Tớ nói chuyện quá một phía rồi nhỉ? Xin lỗi nha, tớ làm phiền cậu quá rồi.”

“...Không, không phải là phiền hay gì cả đâu. Chỉ là, tớ là một đứa ở câu lạc bộ khác, thế mà cậu vẫn bắt chuyện với tớ.”

“Ah, tớ biết chứ…Nhưng hội trưởng của câu lạc bộ tớ trông có vẻ vui lắm khi có thể tin cậy vào cậu đó. Chị ấy nói giá như có đứa con trai nào trong câu lạc bộ mình thì tốt biết mấy.”

Tôi sẽ không thể nào biết được điều đó nếu cô ấy không nói ra.

Asatani-san, người đã cho tôi biết điều đó không chút do dự, nhìn có vẻ hơi khác vào lúc đó.

“Oh, phải rồi… Tớ nhẽ ra phải giúp Senda-kun chứ. Hai đứa mình đều đang mặc đồng phục hết, nên hãy cố hết sức nha.”

“Nhưng, tớ tự làm cũng được mà…”

“Oh, cậu vẫn nói thế dù hai đứa đang làm cùng nhau sao? Như thế này sẽ dễ hơn này.”

Vừa mới nãy cô ấy như xuống tinh thần vì cho rằng bản thân nói quá nhiều, nhưng bây giờ cô ấy như đã vực lại tinh thần.

Trò đùa của cô ấy khiến tôi nghĩ rằng cô ấy là một người táo bạo, vì trước giờ tôi thậm chí chưa từng nói chuyện với cổ.

“Tớ sẽ kể với mọi người trong câu lạc bộ rằng tụi mình đã cùng nhau nỗ lực mang cái kính thiên văn này. Như thế thì cậu sẽ có thể tham gia sinh hoạt câu lạc bộ cùng tụi tớ rồi.”

Và cuối cùng, Asatani-san thật sự thực hiện lời hứa của mình, và mọi người trong câu lạc bộ đều đón nhận điều đó.

Tôi không thể ở lại cho đến khi đỉnh điểm của mưa sao băng, nhưng tôi vẫn có thể thấy được một phần của nó. Bây giờ tôi vẫn còn giữ video lúc đấy.

Nếu không phải là do câu lạc bộ đọc sách và câu lạc bộ thiên văn thân nhau, chắc giữa Asatani-san và tôi sẽ không có mối liên hệ nào hết.

Cứ vài tuần, vào những dịp ít ỏi đó, chúng tôi sẽ gặp nhau chỉ để nói chuyện.

-Nhưng có vẻ như chỉ có tôi là người duy nhất nghĩ như thế.

Dần dần, cảm xúc trong tôi ngày càng lớn hơn. Tôi sợ rằng mãi đến khi lễ tốt nghiệp đến tôi vẫn không thể tỏ tình với cô ấy.

Vào ngày cuối ở trường, tôi ghé lại thư viện, nơi đã từng là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ đọc sách. Lúc đó, tôi đã thấy Asatani-san. Tôi đã nghĩ việc gặp được cô ấy ở đó khó có thể là sự trùng hợp, do cổ sẽ phải đi dự tiệc tốt nghiệp với bạn của cổ.

Cho đến khi tôi tỏ tình với cô ấy, tất cả những gì tôi có thể nghĩ là niềm hạnh phúc khi được học chung trường cao trung như một cặp trai gái với cô ấy.

Nếu tôi được chấp nhận, tôi có thể sẽ lấy được vị trí ‘bạn trai’ của cô ấy, kể cả khi bọn tôi nói chuyện ít hơn vì học khác lớp.

Tất cả cũng chỉ là do sự ích kỷ của tôi.

Tôi không muốn nhìn thấy Asatani-san và một thằng nào khác bước cạnh bên nhau. Nó quả thật là tính chiếm hữu, ham muốn một cách thiếu kiên nhẫn và tôi muốn mình là người hơn hết mà cô ấy sẽ gặp trong tương lại.

“Tớ thích cậu, Asatani-san.”

Bọn tôi chỉ vừa nói chuyện một cách rất đỗi bình thường ở thư viện, và rồi tôi đột nhiên buột miệng nói ra.

Asatani-san đã bất ngờ. Cậu ấy không tỏ vẻ khó hiểu, cũng không phải vẻ mặt kiểu thắc mắc tôi vừa thốt ra cái giống gì thế kia.

Cổ vẫn cười như thường lệ. Điều đó khiến tôi bối rối, và không hề nhận ra đó đối với cô ấy có nghĩa như ‘một người bạn’.

“Tớ biết.”

Đó là câu trả lời của cô ấy.

‘Cậu thích tớ, vậy hẹn hò thôi.’

Asatani-san chưa từng nói thứ gì như thế.

Cô ấy đã biết cảm xúc của tôi một lúc, và cổ chỉ gật đầu khi tôi nói thế.

“Tụi mình học cùng trường cao trung. Nên hãy giúp đỡ tớ nha.”

Sau khi trao đổi LINE với tôi, Asatani-san rời khỏi thư viện, trong có vẻ xấu hổ.

Tôi khóc một dòng nước mắt hạnh phúc. Tôi không biết liệu rằng cuộc đời mình có thể được hạnh phúc như thế này lần nào nữa không. Tôi đã nghĩ kể cả khi tôi chết vào ngày kế tiếp tôi vẫn sẽ không hối tiếc.

Không có cái thứ gì gọi là cảm xúc thừa thải. Tình yêu rồi sẽ được đáp trả. Nhưng những suy nghĩ và cảm xúc đó, tất cả chúng…

Giờ nghĩ lại, Asatani-san và tôi đã chia rẽ mà không hề có biến cố gì hết, và lúc này đây…

Takane-san hỏi tôi rằng liệu tôi có đang độc thân hay không.

Tôi không thể nhìn trực diện Asatani-san bởi vì mắt tôi như đã bị Takane-san hút vào.

Trong một khoảng thời gian mà bọn tôi ở bên nhau, tôi chỉ có thể biết phần nào Asatani-san đang nghĩ gì.

Kể cả khi tôi đã bị đá, tôi vẫn cố ém mình lại và chấm dứt mọi chuyện.

Tôi không muốn khiến bản thân thêm buồn rầu khi biết lý do.

Tình yêu của tôi đối với cô ấy đã mất hết ý nghĩa vốn có của nó. Tôi biết rõ điều đó chứ, nhưng tôi lại không dám đối mặt với nó.

Nó cần phải kết thúc ngay bây giờ. Bất kể việc nói ra tôi đã thất bại trong tư cách là một người bạn trai như thế nào.

“Hiện tại, tớ độc thân. Trước kia tớ đã từng tỏ tình với Asatani-san, và cô ấy nói có…Nhưng có lẽ t-tớ chỉ đang tự suy diễn thêm.”

Tôi vẫn chưa vượt qua được. Tôi không thể kìm cái giọng run run kia thoát ra.

“Asatani-san có lẽ không thể xem tớ như một thằng bạn trai…Cũng phải thôi, bạn trai ai lại lúc nào cũng xài kính ngữ, đúng không?”

Tôi muốn hai người họ cười vào mặt tôi và trêu đùa vì tôi đã tạo ra một cái sai lầm khủng khiếp.

Nhưng không có ai cười cả, không một ai nhìn tôi với ánh mắt thương hại, và Takane-san, cô áy nhìn tôi với đôi mắt như đang lắng nghe mọi điều tôi nói.

“Tớ không thể là bạn trai của cậu, nhưng tớ có thể là bạn của cậu. Cũng như là quay về hồi tụi mình còn học ở sơ trung ha.”

Tôi đã định giả vờ rằng mối quan hệ giữa hai đứa như chưa từng xảy ra.

Tôi chỉ muốn quên đi rằng tôi đã yêu cô ấy, tôi muốn khiến cho tình cảm của mình dành cho cô ấy trở lại con số không.

Tôi hi vọng cuộc trò chuyện này không quá não nề đối với Asatani-san và cũng như Takane-san, người đã hỏi tôi.

“...Đó là lý do hai người chia tay sao?”

Takane-san nhìn về phía Asatani-san. Asatani-san không hề nao núng mà đối diện thẳng mặt Takane-san.

“Nếu là thế thì cậu nghĩ như nào, Takane-san?”

“Tớ…”

Takane-san không thể trả lời ngay. Asatani-san nhìn cô ấy, cười mỉm, và tiến lại phía tôi.

“Tớ hiểu Nagi-kun hơn Takane-san đó, và tớ nghĩ tụi tớ cũng khá thân nữa. Đâu phải vì tớ đã chia tay cậu mà cậu ghét tớ đến mức không muốn thấy mặt tớ đúng không?”

“Tớ không nghĩ như thế chút nào…”

“Tớ hiểu rồi…Cậu tốt bụng thật nhỉ, Nagi-kun?”

Asatani-san cười khi nói thế. Và rồi, cô ấy tiến lại gần tôi hơn cả Takane-san, như thể đấy là cái khoảng cách của ‘bạn bè’.

“Vậy nếu tớ mượn Nagi-kun từ bây giờ thì cũng được mà nhỉ?”

Câu hỏi đó hướng đến Takane-san. Không phải là Takane-san và tôi chưa phải là bạn. Bọn tôi học cùng lớp và chỉ vừa nói chuyện với nhau hôm qua. Mối quan hệ giữa bọn tôi chỉ có thế, nên sẽ không phải lắm khi gây áp lực lên cô ấy.

Đó là lý do mà tôi không thể đi với Asatani-san. Cô ấy và tôi không hề có cái mối quan hệ có thể đi đâu đó cùng nhau sau khi tan trường.

“Asatani-san, tớ…”

“Cậu không thể.”

Takane-san ngắt lời của tôi.

Người mà Asatani-san hỏi là Takane-san. Nên cũng đúng khi Takane-san là người trả lời.

Nhưng câu trả lời đó hoàn toàn khác những gì tôi, hay tôi chắc là Asatani-san, có thể tưởng tượng ra.

Đột nhiên, Takane-san hít một hơi sâu, và rồi,

(...!)

Cô ấy nắm lấy tay tôi.

Và rồi quay sang phía Asatani-san và nói,

“Asatani-san là ‘bạn gái cũ’ của Senda-kun, đúng thế không?”

“Đúng…thế thì?”

Asatani-san vẫn đang cười. Nhưng đâu đó trong câu trả lời kia có một sự căng thẳng nhẹ.

Nó nghe như thể cô ấy đang bối rối.

Takane-san nhìn tôi. Tôi cũng nhìn cô ấy, tay bọn tôi vẫn nắm lấy nhau.

Trong một khoảng khắc, cô ấy nhìn như có chút do dự.

Nhưng rồi, cô ấy nắm tay tôi chặt hơn nữa.

Và rồi, những lời sau đó mà cô ấy nói ra, ngay cả trong những giấc mơ điên dại nhất của mình, tôi vẫn không thể nào nghĩ đến.

“Vậy kể từ lúc này, tớ sẽ là người hẹn hò với Senda-kun, thế nên tớ là ‘bạn gái hiện tại’ của cậu ấy.”

Tiếng ồn của câu lạc bộ thể thao bên ngoài cửa sổ. Tiếng chuông ngân báo hiệu thời gian. Tất cả chúng nghe vang như rất xa.

“...”

Asatani-san liền tránh mắt Takane-san. Môi cô ấy cử động, nhưng tôi không biết liệu có phải cô ấy có nói gì không nữa.

Và rồi cổ bước qua như nhường đường cho bọn tôi. Takane-san nhìn tôi, như thể cô ấy đang sợ hãi.

Cùng lúc đó, cô ấy đi theo và nắm lấy gấu áo tôi khi đi cạnh nhau. Chắc hẳn cô ấy đã phải dồn hết can đảm để có thể nói ra cái ‘bạn gái hiện tại’ đó. Tôi chắc rằng cổ đang lo lắng.

Tôi muốn dịu nhẹ cái sự lo lắng đó.

“Đi thôi, Takane-san. Asatani-san, chào cậu.”

“...Se-Senda-kun…”

Tôi bước ra khỏi thư viện, kéo theo Takane-san.

Khi hai đứa tôi bước ngang qua, Asatani-san lúc đó chắc chắn đang cười. Cô ấy không nói một lời nào và chỉ vẫy nhẹ tay.