Có vẻ như Takane, bạn gái hiện tại, chắc chắn không muốn thua bạn gái cũ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 9

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7417

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 165

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 168

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 173

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2140

Tập 01 - Prologue 4

Chú cún con to bự

“Ừm…Bạn đang tìm gì vậy ạ?”

Nhân viên bán hàng hỏi tôi. Tôi rất biết ơn sự quan tâm đó, nhưng ngay tại lúc đó, có việc khác mà tôi cần phải làm.

“À xin lỗi, tí nữa mình sẽ trở lại mua cái này. Bạn giữ nó hộ mình được không?”

“Vâng, mình chỉ cần giữ nó cho đến khi bạn trở lại thôi, đúng không?”

“Đúng, phiền bạn!”

Không có thời gian để ghi lại thông tin liên lạc nên tôi đã để lại quyển sổ tay học sinh thay cho đó và bước ra khỏi tiệm sách.

Đi trên con đường lát đá về hướng ga tàu, tôi có thể thấy được một nhóm gồm cả trai và gái đều mặc đồng phục.

Tổng nhóm đó gồm khoảng hai trai, ba gái - và một trong số đó là Takane-san, đì cùng có vẻ là một đàn chị khóa trên.

Hiện bên ngoài trường, và cô ấy đang bị tiếp cận bởi bốn người khóa trên. Sự thật cô ấy được tuyển cho hoạt động câu lạc bộ chứng tỏ cổ là một học sinh đầy hứa hẹn.

Tôi thì hoàn toàn không biết gì về Takane-san, kể cả việc liệu cổ có muốn tham gia câu lạc bộ hay không.

Vì lẽ đó mà những gì tôi sắp làm đây sẽ có hơi bao đồng. Và hậu quả cho việc để cái bản tính thích làm anh hùng vượt quá tầm kiểm soát kia, có thể sẽ là gây rắc rối cho bạn học cùng lớp, người mà tôi thậm chí còn không thân thiết, rồi dẫn đến kết cục là bị ghét bỏ.

‘Cũng không hẳn là họ làm phiền hay quấy rối gì cậu ấy đâu. Chỉ đơn giản là họ muốn chào hỏi thôi.’

‘Khó cho Takane-san thật, bị tuyển theo cái cách như thế. Ý tui là, họ chắc chắn có âm mưu khác.’

Đó không phải chỉ là mấy dòng suy nghĩ thoáng qua, càng không phải vì tôi thích làm anh hùng.

Tôi chỉ không muốn có lại cái ‘dự cảm’ kia và rồi lại không hành động.

Nếu làm bộ như không thấy rồi bỏ về nhà, chắc chắn tôi sẽ khó mà tha cho bản thân mình.

Người đàn anh đứng trước mặt Takane-san đang nói chuyện một cách khá nhẹ nhàng, và ông anh đứng kế bên cũng thế. Còn hai người đàn chị thì đang cố để ép góc cổ.

“Em chơi giỏi thế, lên cao trung mà nghỉ vậy thì uổng lắm.”

“Nếu em có bận thì thi thoảng đến chơi một lần thôi cũng được. Chỉ cần như thế thôi là tốt lắm rồi.”

Có vẻ họ vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của tôi. Kể cả khi tôi đã đến đủ gần để nghe họ nói gì.

Từ trước đến nay, tôi đã luôn bị coi là một kẻ mờ nhạt nào đó khi nói chuyện với Asatani-san, nhưng bây giờ vô tình chính điều đó lại giúp tôi.

“Em đã nói nhiều lần rằng, em không muốn tham gia câu lạc bộ.”

“Đừng nói như vậy chứ. Tụi mình bàn với nhau tí đi nha.”

“Sao tụi mình không vào quán cafe ở đằng kia? Bọn anh sẽ mua nước cho em. Chỉ cần cho tụi anh 30– à không, 15 phút thôi.”

“Ừ, ừ, tụi anh khao em chầu này. Thằng đó nó làm thêm, nên có nhiều tiền lắm.”

“Gì, tao? À ừ, nếu em chịu thì như nào anh cũng không phiền đâu, Takane-san.”

“Thế…”

Giọng của Takane-san trở nên dứt khoát hơn. Nhưng mấy người khóa trên kia có vẻ đều không quan tâm mà chỉ cười cho qua chuyện.

“...Em không muốn tham gia bất cứ hoạt động câu lạc bộ nào cả. Và em cũng không muốn bàn gì về nó.”

Sau đó cô ấy cúi đầu và quay lưng rời đi, như thể nghĩ rằng có nói thêm thì cũng vô dụng.

–Nhưng một người trong đám con trai kéo cặp của Takane-san lại, buộc cô ấy phải dừng.

“Bọn anh đã nhờ đến mức này, sao em không ở lại thêm tí lâu nữa?

“...”

Thường thì sẽ thông minh hơn nếu chỉ đứng ở ngoài và tránh bị mấy người khóa trên đấy để ý. Tôi chợt nghĩ thế, rồi giả vờ bình tĩnh.

Nhưng tôi, một thằng không-thông-minh-cho-lắm, tặng cho bản thân ngón tay giữa theo cách cục súc nhất có thể. Mày bình tĩnh mà đi xuống địa ngục ấy.

Thoáng nghĩ vậy, lúc tôi nhận ra thì bản thân đã đang chạy lại phía họ.

“Takane-san!”

Tôi hét to đến nỗi ngay cả bản thân cũng phải bất ngờ. Và rồi, đám người lúc nãy vốn chưa hề để ý đến sự tồn tại của tôi, giờ đã để ý.

“Tớ mừng vì đã đến kịp trước khi cậu rời đi. Bọn tớ đang họp nhóm lại với lớp để đi chơi, nên định mời cậu tham gia cùng…Oh, các tiền bối, em giúp được gì cho anh chị ạ?”

“Cái thằng này bị sao vậy chứ? Không hiểu chuyện gì hết à?”

“Nói với bạn mày đợi đi, vì bọn này có chuyện quan trọng với Takane-san.”

Tôi biết là kiểu nào cũng thành ra như thế mà - nhưng adrenaline trong tôi như tuôn ra và cái suy nghĩ phải rút lui chưa từng hiện ra trong đầu tôi.

“Chuyện của bọn em cũng quan trọng lắm. Em xin phép.”

“Ê này…”

Vừa lúc tôi định kéo tay Takane-san, người nãy giờ phải chịu cảnh bất động, đi theo mình.

Thì cái ‘dự cảm không lành’ kia lại ập đến. Một trong hai người đàn anh, cái người đã luôn cười suốt từ nãy đến giờ, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cảm.

Anh ta định làm gì? À… ra là định giẫm lên chân mình.

Vài dòng suy nghĩ phải nên làm gì tiếp theo lướt qua tâm trí tôi. Coi bộ ý đó có hơi không hay cho lắm, nhưng nếu anh ta không chịu rút lui, tôi sẽ khiến anh ta phải rút lui, kể cả khi tôi không muốn.

“Whoa!”

Tôi mất thăng bằng khi anh ta sắp giẫm lên chân tôi. Sau đó tôi ngã xuống và nằm co ro tại chỗ.

“Ui da…”

“Ê, mày làm cái gì thế hả? Hơi quá rồi đấy.”

“Hả? Oh, tao đã làm gì đâu…”

Mấy người đàn chị kia bắt đầu hoảng hốt, và ông anh kia có vẻ cũng thế, anh ta thu chân của mình lại và giả vờ tỏ vẻ bình tĩnh.

“Bỏ bà…Này, chuồn thôi!”

“Ê ê, còn thằng này thì sao?”

“Giờ không phải lúc nói về chuyện đó…!”

Dễ thấy là nhiều người qua đường đang tụ tập lại - hiệu quả rồi, nhưng giờ tôi phải nghĩ xem nên làm gì từ lúc này.

“Cậu ổn chứ, Senda-kun?...Bọn mình cần băng bó lại cho cậu ngay mới được.”

“Tớ ổn. Vẫn đi lại bình thường được mà.”

Tựa vào cột đèn, tôi đứng dậy để cho những người qua đường kia thấy rằng tôi không sao.

Khi đến được một con hẻm vắng, cuối cùng tôi mới quay lại nhìn.

…Takane-san, người nãy giờ đi theo tôi, trên mặt tỏ rõ vẻ lo lắng.

Đối với tôi, tôi đã luôn nghĩ rằng cô ấy là một người lạnh lùng, hiếm khi cười, nên khi khiến cổ phải lo như vậy, tội lỗi này tôi phải làm sao mới hết đây.

“À…um…Tớ xin lỗi. Vừa nãy chắc tớ lo chuyện bao đồng rồi nhỉ…”

“...Không, không phải đâu. Cậu đã giúp tớ mà, đúng không?”

Takane-san tiến lại gần - và phủi bớt bụi còn dính trên đồng phục của tôi.

“Xin lỗi, bởi vì tớ mà…”

Đến lúc đó thì tôi đã không thể cầm lòng được nữa rồi, phải tiết lộ sự thật cho cô ấy biết. Thực ra lúc đấy tôi chỉ giả vờ như mình bị ngã khi anh ta vừa giơ chân lên thôi.

Nguyên tắc cơ bản của tự vệ là không được để đối phương đạt được điều mà hắn muốn, và một trong những cái mà bọn tôi tập là khiến cho đối phương phải ngã. Cùng lúc đó, bạn cũng có thể học cách tránh bị quật ngã. Còn trong trường hợp này, tôi đã giả vờ như tôi bị ngã và tỏ ra đau đớn một tí. Đấy là ý định nảy ra nhất thời tại lúc đó thôi, nhưng tôi mừng là nó hiệu quả.

“Lúc nãy, tớ sắp bị anh ta giẫm lên chân mình, nên tớ chỉ tránh nó thôi. Chứ hoàn toàn không hề bị thương hay gì cả. Bên cạnh đó, cái buổi họp nhóm cùng lớp cũng hoàn toàn do tớ bịa ra…

“Sao cậu lại phải làm đến thế?”

“Tớ có nghe tin đồn là…Takane-san gặp khó vì bị mấy người khác ép tuyển nên tớ nghĩ chuyện này cũng thế. Tớ thật sự xin lỗi vì đã đột ngột như thế.”

Từ góc nhìn của Takane-san, cô ấy hẳn phải bất ngờ lắm khi tự nhiên lại có bạn nam nào đó cùng lớp bị liên lụy. Dù là đúng là có hơi vất vả, nhưng nó cũng chỉ giống như một người lạ chạy tới, giả vờ bị ngã rồi tỏ ra thờ ơ vậy - Không còn cách nào khác ngoài rời đi càng sớm càng tốt.

Mà cộng thêm việc tôi nghe tin đồn về cô ấy, có lẽ cũng sẽ khiến cổ thắc mắc liệu kiểu tin đồn gì mà người khác đang bàn tán sau lưng mình. Và quả thật là cái cảm giác đó hoàn toàn không tốt chút nào.

“Mấy người lúc nãy sẽ không trở lại đâu, mà cậu cũng nên về nhà đi. Vậy nha, về cẩn thận…”

“...”

Trước khi tôi kịp nói dứt câu thì ai đó đã kéo lấy tay áo đồng phục tôi.

“Sao cậu lại muốn rời đi nhanh vậy? Như thể cậu vừa làm điều gì sai trái ấy.”

“À…tớ xin lỗi, ý tớ không phải như thế…”

Takane-san nhìn trực diện tôi - với một ánh mắt sắc sảo, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa đâu đó một sự lo âu.

Cô ấy cao, luôn tỏ ra một vẻ lạnh lùng. Vì đó mà tôi đã luôn xem cô ấy như một người sống ở một thế giới hoàn toàn tách biệt mình.

Takane-san là bạn cùng lớp tôi. Nếu tôi mà bị mấy người khóa trên kia ép tuyển như thế, chắc chắn tôi cũng sẽ rất sợ.

“...Senda-kun, cậu có chắc là cậu không bị thương hay gì đó chứ?”

“Hoàn toàn không, tớ ổn thật mà. Tuy không thể cho cậu thấy được, nhưng tớ thật sự không có bị trầy xước gì hết.”

“Vậy thì mừng quá. Tớ đã rất lo cho cậu đấy. Nhưng giờ cậu nói thế, nghĩ lại thì cú ngã đó đúng là gọn thật.”

“Hahaha…Thì, tớ cũng không có thứ gì khác hữu dụng hơn để xài.”

“Tớ không nghĩ vậy đâu. Ngược lại, tớ thấy như thế tuyệt lắm rồi, bởi vì cú ngã đó đã giúp tớ mà.”

Tớ không làm chuyện đó vì muốn được cậu mang ơn hay gì cả. Sau cùng, nó cũng chỉ là do sự ích kỷ của bản thân tớ mà thôi.

Tôi mừng là bản thân đã đúng, và đã giúp được cô ấy. Thật sự, tôi nhẹ nhõm hơn nhiều rồi - và chỉ cần như thế là đã quá đủ rồi.

“...Vậy thôi nha, tớ sẽ đi mua tí đồ rồi sau đó về nhà đây.”

Tôi định sẽ rời đi, bảo với cô ấy rằng về nhà cẩn thận - và rồi bị cô ấy chặn đứng lần nữa.

“Senda-kun…Cậu là kiểu người xấu hổ khi được người khác cảm ơn sao?”

“Không, ý tớ là, cậu đâu cần phải cảm ơn mình vì chuyện đó…”

“Tớ mà không cảm ơn cậu thì chuyện đó mới lạ đấy.” 

“À ừm, tớ đoán vậy…”

Tôi cảm giác như cách cư xử của mình bị thay đổi mỗi khi thấy gái đẹp thì phải.

“Thế…uhm, tớ xin lỗi Senda-kun, nhưng…”

Hình như Takane-san đang cố nói một việc gì đó khó nói.

“...Sao vậy?”

Một sự lo lắng ập đến lần nữa. Nãy giờ tôi đã phải lo đủ thứ, giờ lại áp lực thêm khéo tôi quá tải mất.

“Sau những gì vừa xảy ra…cậu có thể…đi cùng mình đến ga tàu không?”

“Oh... à, tất nhiên. Tất nhiên rồi.”

Hẳn là cô ấy thấy ngại khi phải nhờ tôi như thế, nhưng tôi lại cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm cho chuyện đó. Nếu lỡ mấy người lúc nãy quay lại, họ chắc chắn sẽ phát hiện ra tôi đã nói dối về việc họp nhóm.

“Vậy, tụi mình đi tới ga tàu ha?”

“...Ừm. Cảm ơn cậu, Senda-kun.”

Chuyện này có hơi khó tin, nhưng hình như Takane-san có vẻ khá vui khi tôi đồng ý, như thể cô ấy nghĩ mình sẽ bị từ chối vậy. Nhìn thấy nụ cười tươi như những đóa hoa nở rộ trên khuôn mặt kia, tôi không thể không mỉm cười theo được.

Cô ấy cao và mảnh mai. Chưa kể còn rất thời trang và trông rất trưởng thành nữa. Vẻ đẹp của cô ấy sẽ khiến bạn ấn tượng đến mức, chỉ cần đi ngang qua chắc chắn bạn sẽ phải ngoái đầu lại để nhìn cô ấy thêm một lần nữa. Tôi đã nghĩ về cô ấy như thế đó. Nhưng giờ, nhìn cái cách mà cô ấy nhéo lấy gấu áo của tôi và đi theo, cứ như một chú cún con vậy.