Sau giờ học buổi sáng, biết rõ sự khốc liệt của trận chiến giành bữa trưa ở căn tin, ngay vừa khi tiếng chuông reo vang lên, một đám học sinh phóng như gió ra khỏi lớp.
Còn tôi, hai thằng bạn mà tôi rủ ăn trưa chung nói rằng muốn đến căn tin, nên tôi cũng đến xem xem trận chiến huyền thoại ở đó là như thế nào. Nghe đâu là gần phân nửa số học sinh ởcái trường cao trung này dồn vào cái căn tin đó, nên chắc hẳn sẽ khá là đông.
“Đây là món cơm chiên gà nổi tiếng của trường Hekiou này đấy – giới hạn chỉ 20 phần một ngày thôi. Nhưng quả thật tui khá bất ngờ khi có đến ngần ấy người muốn mua nó đấy.”
“Tui thì lại nghĩ là mấy anh chị khóa trên đã tốt bụng mà nhường lại ấy chứ, nhìn thử xem, họ trông không có vẻ gì là ham hố gì món này luôn.”
Cái thằng với cái vẻ mặt đang đói lả ra kia là Takadera, và còn Ogishima là thằng nhỏ con, khá ưa nhìn. Cả 3 bọn tôi học khác trường sơ trung, nhưng vào ngày đầu tiên ở cao trung, bằng một cách nào đó mà cả ba đã làm thân và ăn trưa cùng nhau.
“Senda, ông muốn ngồi ở đâu?”
“Chỗ này thì sao?”
“Oh, được đấy.”
Tôi không thích ngồi ở ngay vị trí trung tâm của một cái căn tin lớn thế này nên đã chọn một bàn gần cửa sổ.
Khi tôi vừa chuẩn bị ăn, cả hai thằng, Takadera và Ogishima, đều nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Sao lại nhìn tui chằm chằm thế…?”
“Tuần rồi tui không muốn hỏi là do cả bọn chỉ vừa mới gặp nhau, nhưng tại Ogishima nói là ổng tò mò quá.”
“Chẳng phải ông mới là người nói ông tò mò đến nỗi mất ngủ luôn hả. Đừng có đổ thừa tui nha.”
“À…hai người vẫn tò mò về chuyện đó…”
Chỉ nghĩ đến việc nói ra tên của cô ấy cũng khiến tôi như rối bời. Tôi vẫn chưa thể thuyết phục được chính bản thân mình.
“Tụi tui đang nói về việc Asatani-san và ông từng học chung trường sơ trung đấy.”
“Không, tụi tui tuy học chung, nhưng lại sống ở hai thế giới hoàn toàn tách biệt nhau. Lúc sáng nay hên sao tụi tui mới làm quen được tí thôi.”
Cảm thấy đang bị nhìn chằm chằm, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Cổ họng tôi như nghẹn lại, không thể nào nói ra sự thật là tôi đã bị đá được, tốt nhất là nên tránh việc đề cập đến chuyện đó.”
“Lớp tui cũng y chang, nhưng khi nghĩ đến ở đây thật sự có người nổi tiếng là cái máu tò mò của tui lại nổi lên.”
“À, ừ, tui hiểu mà. Tò mò nên tui cũng thử tìm trên mạng vài lần về các nghệ danh khác mà ‘Noarin’ đã hoặc đang sử dụng .”
“Tui cũng có thử tìm vài lần. Nhưng có vẻ… cô ấy không thích cái tên ‘Noarin’ cho lắm.”
“Thật luôn? Fan của cổ mà nghe thấy thế chắc sốc lắm. Thế từ giờ tui phải gọi cô ấy như thế nào đây?”
“Takadera, ông là một otaku mê idol đúng không? Ông cũng từng nói ông là fan của người nổi tiếng khác nhỉ.”
“Tui là một fan chân chính suốt một thời gian dài. Một khi đã là fan thì vẫn sẽ mãi là fan. Không quan trọng là người fan đó hâm mộ bao nhiêu người đi chăng nữa.”
Dựa vào những gì mà cậu ta nói trên mạng xã hội, Takadera khá hâm mộ các idol. Cậu ta cũng chưa từng rêu rao trên mạng rằng bản thân đang học cùng lớp với Noa Kiritani nên chắc cũng yên tâm rồi.
Ở trên mạng, Asatani-san thường được đối xử như là một idol, nhưng cô ấy có vẻ không thích điều đó cho lắm. Chắc có lẽ nói cho Takadera biết sẽ tốt hơn.
“Nếu tui mà là Senda, tui chắc sẽ nghĩ rằng bản thân sẽ ít nhiều có cơ hội, vì cả 2 học chung luôn kể cả khi đã lên cao trung mà. Ông may mắn thật đấy, được ngồi kế bên cổ luôn.”
Mém tí là tôi đã bị mắc nghẹn vì mấy lời nói đó. Nhưng cũng là lỗi của tôi vì đã không thể nói cho cậu ta biết về tình hình thật sự như thế nào, không thể trách Takadera được.
“Mà, tụi tui cũng chỉ là những học sinh bình thường học cùng một lớp thôi.”
“Quào, tự nhiên ông lạnh nhạt quá nha. À mà tui nghĩ là tui biết lí do tại sao Takadera vào trường này rồi.”
“Giờ tui quên sạch hết cái đống kiến thức kiểm tra từ hồi kỳ nghỉ xuân luôn rồi. Nên là, trông cậy vào hai ông nha.”
“Éo, ông cũng phải học chăm vào nữa.”
“Ồ, gì tự nhiên nghiêm khắc dữ dọ? Hai trúa hề và một thanh niên nghiêm túc, một sự cân bằng hoàn hảo đấy.”
“Ông đang nói cái gì vậy hả?... Đủ rồi đó!”
Có vẻ họ khá vui khi thấy tôi đóng vai một tsukkomi. Vừa mới tuần trước còn im im, vậy mà giờ bắt đầu lộ bản chất thật rồi.
“Hmm…”
Chủ đề của cuộc nói chuyện giữa Takadera và Ogishima chuyển sang game, nhưng thứ thu hút sự chú ý của tôi là cuộc trò chuyện của bàn sau lưng.
“Sao vậy chứ? Tao tưởng Takane Nozomi sẽ tham gia câu lạc bộ của bọn mình?”
“Không, nhỏ nói nhỏ muốn tập trung học khi lên cao trung.”
“Vậy, tuyển con nhỏ từ trường Cao Trung phía Bắc ấy. Năm hai cũng có mấy đứa được lắm đấy, đúng chứ?”
“Oh, nghe được đấy. Để tao nói tụi nó.”
Có vẻ như hai người khóa trên kia đang bàn về việc tuyển Takane-san cho câu lạc bộ tennis của họ.
Nhưng hình như lúc cô ấy tự giới thiệu bản thân không hề đề cập đến việc cổ từng chơi tennis. Không biết liệu có phải vì cô ấy không muốn tiếp tục chơi tennis ở cao trung không nữa.
Có vẻ như bọn họ đang không vui cho lắm, dễ thấy là vì cả Takadera và Ogishima đều hạ giọng của họ nhỏ xuống và thì thầm với nhau.
“Nè, họ có hơi thô lỗ quá không?”
“Là đám con trai từ bên câu lạc bộ tennis đó. Vài người trong đám đó có hơi đáng sợ.”
Tháng đầu tiên vào trường là thời điểm để chọn các hoạt động câu lạc bộ và Ogishima đã nghiên cứu rất kỹ. Nên chắc hẳn ít nhiều gì cũng biết về câu lạc bộ kia.
Hai người lớp trên kia vẫn tiếp tục nói chuyện. Ở giữa cái sự huyên náo của căn tin, dù là tôi không hề có ý muốn nghe trộm, nhưng những gì họ nói vẫn chui tọt vào tai tôi.
“Hồi sáng này con nhỏ đó hơi dở chứng đấy nhá. Thản nhiên mà đi mặc xác tao luôn.”
“Bữa nay tao sẽ nói chuyện với nó trên đường về.”
“Ồ, thiệt luôn? Để tao đi với mày. Tao muốn trả thù.”
“Đừng có nói ‘trả thù’ chứ. Mày dọa nhỏ sợ đấy.”
Nói xong cả hai người họ đều rời khỏi chỗ ngồi – Có vẻ như cả 2 đều là học sinh năm hai.
Đúng là Takane-san khá nổi bật trong đám học sinh năm nhất. Nhưng kể cả thế đi chăng nữa thì việc cô ấy phải chịu cái cách tuyển dụng của câu lạc bộ kia có hơi quá đáng rồi.
Bên cạnh đó, tôi có dự cảm không lành về chuyện này. Họ có thật sự muốn cô ấy tham gia câu lạc bộ hay không, hay chỉ muốn tạo thời cơ để có thể tiếp cận với cổ.
“Này, sao thế? Ổn không ông bạn? Muốn ăn thêm tí gà chiên không?”
“Khó cho Takane-san thật, bị tuyển theo cái cách như thế. Ý tui là, họ chắc chắn có âm mưu khác.”
“…Ông cũng nghĩ thế à?”
“Ê, tui không nghe được gì hết trơn. Tui đang cảm thấy bị bỏ rơi…”
Làm sao mà tôi có thể nói rằng Takane-san, bạn cùng lớp đang có thể gặp rắc rối, khi nhìn vào cái vẻ mặt thanh tịnh kia của thằng Takadera chứ.
Sau khi tôi trở về lớp, Asatani-san đưa tôi quyển ghi chú trước khi vào tiết.
“Đây, Nagi-kun. Dễ hiểu thật đó.”
“À…cảm ơn nha.”
“Sao cậu lại cảm ơn tớ? Tớ mới là người nên cảm ơn cậu mới đúng chứ.”
Asatani-san cười một cách vui vẻ. Hình như cổ đang nhìn vào quyển ghi chú vừa đưa cho tôi, chắc chỉ là do tôi tưởng tượng.
Buổi học trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng. Và khoảng thời gian mà tôi có thể được ngồi cạnh Asatani-san cũng sắp kết thúc.
Đã là hết tiết năm. Rồi hết tiết sáu, và cuối cùng là đến tiết chủ nhiệm. Giáo viên bước vào với hộp bốc thăm đổi chỗ ngồi.
“Có hai học sinh nói rằng muốn ngồi ở phía trên. Nên nếu em nào bóc trúng các chỗ đó thì sẽ phải bóc lại nha. Giờ thì dãy bên kia lên bốc trước đi.”
Từng người từng người một, bốc thăm và tên được viết lên sơ đồ chỗ ngồi vẽ bằng phấn trên bảng.
Tôi ngồi ở phía sau dãy 2 tính từ cửa sổ. Còn Asatani-san ngồi ở phía trước gần hành lang – một chỗ ngồi xa hơn trước rất nhiều.
Takadera và Ogishima cũng ngồi ở phía trước. Còn một người mà tôi biết ở trong lớp, nhưng cậu ấy cũng ngồi khá xa tôi.
Người bốc kế cuối là Takane-san. Cô mở lá thăm ra rồi nhìn vào nó, xong nói với giáo viên số thứ tự rồi nhìn tôi.
“…”
Tôi cũng đang nhìn cô ấy, thế nên mắt bọn tôi chạm nhau – nhưng cũng chỉ một khắc thôi. Cổ đi đến chỗ ngồi, tầm ở phía trên bên chéo trái tôi, ngồi xuống như thể không có chuyện gì xảy ra.
Những tia nắng ló qua cửa sổ chiếu vào mái tóc dài đủ đến lưng của Takane-san như tỏa sáng. Mái tóc ấy như trở thành những dòng chảy rực rỡ, khi nhìn vào, dù chỉ là từ phía sau lưng của cô ấy, cũng là một khung cảnh đẹp tựa như một bức tranh vẽ rồi.
Bọn tôi học cùng lớp, nhưng luôn có một khoảng cách rõ ràng giữa cả 2. Trong lớp này có 2 người cho tôi cảm giác như thế.
Ngồi cạnh bên trái tôi là Watanabe-san, người mà tôi tin là chung nhóm bạn với Asatani-san.
Tổng có 3 người tôi biết, trừ Asatani-san ra, đến và nói với tôi rằng họ ghen tỵ và muốn đổi chỗ với tôi.
“Thế là mọi người đều ổn định chỗ ngồi của mình hết rồi nhé. Nếu em thực sự muốn đổi lại chỗ ngồi lần nữa, cứ đến gặp vào trao đổi với cô. Cô vẫn đang nghĩ liệu có nên lập một nhóm trên mạng để thảo luận và trao đổi với nhau về mấy vấn đề như thế này hay không. Mọi người, đi về cẩn thận nha.”
Không chào hỏi gì thêm, cả lớp giải tán. Takadera và Ogishima đã quyết định được sẽ tham gia vào hoạt động câu lạc bộ nào, nên họ sẽ đi riêng sau khi tan trường.
Còn về phần tôi thì tạm thời thì tôi vẫn chưa có ý định muốn tham gia câu lạc bộ nào. Hồi sơ trung tôi từng ở trong câu lạc bộ đọc sách, vào các ngày rảnh rỗi không ở câu lạc bộ thì tôi thường đến phòng gym của thằng bạn mà tôi quen từ nhỏ, và cũng chính cậu ta là người dạy võ cho tôi.
Nhưng từ khi vào cao trung, tôi chưa đi đến phòng gym đó lần nào nữa, nên tôi cũng muốn thi thoảng đi sớm. Tuy nhiên, hôm nay, tôi lại muốn đi đến một nơi khác cơ. Hiệu sách ở trước trạm xe.
“Asatani-san, cậu định ghé thử câu lạc bộ kịch phải không?”
“Bọn tớ đang định xem qua câu lạc bộ nhạc nhẹ nè. Sau khi ghé câu lạc bộ kịch thì qua tham gia với bọn mình cho vui nha?
“Được chứ, tớ thích cả hai câu lạc bộ đấy, nhưng khổ nỗi lại không thể tham gia được nhiều hoạt động câu lạc bộ, nên chắc là tớ chỉ đứng xem thôi nha. Được không?
“Oh, tớ hiểu mà. Sau khi tan trường thì cậu lại có việc khác nữa, phải không?”
Asatani-san và những người kia rời khỏi lớp. Sau đó, một đám con gái khác tụ lại chỗ của Takane-san.
“Takane-san, sau khi tan trường cậu rảnh hong?”
“Tụi tớ nghĩ cả bọn nên đi đâu để uống trà rồi học nhóm trước khi về nha. Như thế thì khả năng tập trung sẽ cao hơn khi học ở nhà á.”
“Tớ xin lỗi nha, nhưng hôm nay tớ có buổi học ở nhà rồi. Lần sau lại mời mình nha.”
Takane-san xin lỗi, đám con gái đó cũng rời đi nhưng có vẻ họ khá tiếc vì quyết định của bản thân.
“À, ừm…”
Là Watanabe-san, một người cũng nằm trong nhóm bạn của Asatani-san nhưng thường khá rụt rè. Cô ấy cố để bắt chuyện với Takane-san nhưng giọng quá nhỏ nên Takane-san không thể nghe thấy và cứ thế mà bước ra ngoài.
“Oh…Tớ xin lỗi. Tớ nghĩ tớ cũng nên về nhà.”
Có lẽ nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy cô ấy, Watanabe-san xin lỗi một cách khó hiểu và bước vội ra khỏi lớp.
Đánh giá mà không tìm hiểu kỹ thường là không nên, nhưng tôi cũng có thể đoán được phần nào tình hình. Nếu Watanabe-san có chuyện gì muốn nói với Takane-san, nó có khả năng là về việc đổi chỗ. Cũng dễ hiểu là vì Takane-san và Watanabe-san có hơi chênh lệch nhau về chiều cao, một người cao và một người thuộc dạng nhỏ nhắn. Vì đó mà nếu Watanabe-san ngồi phía sau thì sẽ rất khó để có thể nhìn thấy bảng.
Mà, cũng có hơi ngại khi phải trực tiếp nhờ Takane-san đổi chỗ ngồi. Vì chiều cao đối với con gái là một vấn đề có phần hơi nhạy cảm. Tuy đúng là có nhiều cô gái khác muốn được cao hơn.
Mà đấy cũng chẳng phải vấn đề của tôi, nhưng thật lòng mà nói, tôi thấy tội cho Watanabe-san thật. Nhưng sau cùng thì cũng chẳng thể làm gì được.
Tuy nhiên, cái linh cảm có chuyện chẳng lành hình như nó lại ngày càng rõ rệt hơn, và thường thì mấy cái linh cảm đó toàn trở thành sự thật. Phần có lẽ vì tôi khá giỏi trong việc quan sát người khác, đến mức tôi có thể tự cho rằng bản thân là một Chuunibyou.
Cách trường một quãng đi bộ ngắn là ga tàu, và khu vực trước ga thường được các học sinh chọn làm nơi dừng chân trên đường về và đi chơi.
Hôm nay tôi đến tiệm sách ở gần đấy là bởi vì có một thứ mà tôi muốn mua. Không, không phải quyển tạp chí có ảnh người mẫu của Asatani-san – mà là manga mới và một quyển tiểu thuyết bìa mềm.
Đây là lần đầu tiên tôi mua một thứ gì đó khi đang mặc trên người bộ đồng phục cao trung, nên phải ráng mua nhanh thôi. Lướt qua thì tôi đã thấy thứ mình đang cần, và đang định đem nó đến chỗ thu ngân nhưng, một khi nó đã lọt vào tầm mắt thì tôi không tài nào ngó lơ nó được, và rồi, tôi tiến lại chỗ bán tạp chí thời trang.
(Ahh…Có người khác tới trước rồi à. Phải chờ một lúc vậy… Không, từ từ. Hai người đó là…)
Tôi không thể không trốn khỏi họ, hai thằng con trai mang trên mình bộ đồng phục cùng trường tôi, nhưng khá cũ. Họ chính là cái bọn đã bàn về Takane-san ở căn tin trường.
“Ngon. Liệt kê đầy đủ luôn này.”
“Tụi mình chắc được trời phù hộ nên mới có cơ hội học chung với hai đứa con gái tầm cỡ như thế.”
“Nếu tao mà có thể tiếp cận được với Noa Kiritani, không biết chừng nhỏ sẽ giới thiệu tao với vài người nổi tiếng khác nữa.”
“Người nổi tiếng khó nhằn lắm…Mà nếu với Takane Nozomi được thì chắc Noa Kiritani cũng vậy thì sao?”
“Hi vọng vậy đi. Trời ơi, tao hứng quá đi mất.”
Nếu lúc trưa tôi không vô tình nghe thấy họ bàn tán việc gì thì bây giờ tôi đã có thể ngó lơ bọn họ rồi.
Dù sao đi nữa, tôi vẫn khá chắc là mình vẫn sẽ mua quyển tạp chí vì có hơi tò mò, chủ yếu là có Asatani-san ở trong đấy.
Tôi nói thế là vì tôi là fan và muốn ủng hộ cho cổ…Nhưng quả thật tôi nói thế cũng chỉ là vì muốn bao biện cho sự quan tâm của tôi dành cho cô ấy. Tôi đã bị mê hoặc bởi cổ, nên tôi muốn được biết càng nhiều về Asatani-san càng tốt.
“…Oh, có vẻ nhiệm vụ đang tiến triển khá thuận lợi.”
“Takane Nozomi đang đến hả? Chị đoán là em không thể tỏ ra thô lỗ với chị được đâu nha, Nozomi-chan.”
(…)
“Cái bản mặt mày nhìn thấy ghê lắm ấy. Đi thôi.”
Hai người con trai kia quẳng cuốn tạp chí vào một đống hỗn độn rồi phắn luôn ra khỏi cửa hàng.
Tôi sắp xếp gọn lại đống tạp chí cùng với cái cảm giác ghê tởm tồn lại, tim tôi đập ngày càng nhanh.
“Cảm ơn bạn nha.”
“Oh…”
Nhân viên bán hàng, người đứng nhìn tôi sắp đống tạp chí từ nãy giờ, cúi đầu và cảm ơn tôi.
'Khi cậu có bạn gái mới, hãy cho tớ biết, nhé?'
-Sao mình lại nhớ lại chuyện đó chứ.
Kể từ lúc đấy, tôi cảm giác như Asatani-san cư xử có hơi khác với ngày thường thì phải, nhưng tôi lại không dám hỏi thẳng cô ấy, sợ rằng cổ phớt lờ rồi nói đó chỉ là do tôi tưởng tượng ra mà thôi.
Nhưng liệu có thật sự đúng đắn khi làm thế không?
Tôi có thật sự thỏa mãn với cái lựa chọn an toàn đó, tự thuyết phục bản thân rằng đó là lựa chọn đúng đắn, và cố tránh gây ra thêm rắc rối?
Tôi biết rõ điều đó, nhưng lại chẳng làm gì. Mãi cho đến sau khi mọi chuyện đã rồi, thì cái suy nghĩ lẽ ra lúc đó bản thân nên làm gì đó, thì có lẽ đã thay đổi được chút gì đó rồi.
Một cách ngu ngốc để tự an ủi bản thân rằng tôi đã không chọn sai.