Có vẻ như Takane, bạn gái hiện tại, chắc chắn không muốn thua bạn gái cũ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1282

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 01 - Prologue 2

Chỗ ngồi bên cạnh

 Tôi kịp quay về lớp trước giáo viên chủ nhiệm và ngồi xuống chỗ của mình.

“Cậu ra mồ hôi nhiều thật đó, Nagi-kun. Tớ xin lỗi vì đã hối cậu nha.”

“Không sao…Mình hơi thư thả tí ấy mà.”

Trong khi nói chuyện với Asatani-san, tôi có thể cảm nhận được những ánh nhìn đáng sợ xung quanh đang dồn về phía mình. Việc này cũng xảy ra suốt từ hồi đầu năm nên dần thì tôi cũng quen rồi, nhưng tôi khá chắc là họ đang tự hỏi“Tại sao Noa Kiritani và cái thằng đần kia lại thân nhau thế được nhỉ?”

Cả hai thằng bạn mà tôi thường nói chuyện lúc nghỉ trưa trông có vẻ cũng khá tò mò về việc này.

Tôi mừng vì vẫn chưa nói với tụi nó về việc mình hẹn hò với Asatani-san. Nếu tôi mà nói chắc khả năng cao là hai đứa nó sẽ nghĩ tôi là một thằng ngáo đang ảo tưởng mất. Và rồi tụi nó sẽ nhìn tôi một cách đầy thương hại.

Tôi đã từng nghĩ về việc mình sẽ bị đá, nhưng chưa bao giờ ngờ tới việc sẽ bị đá một cách dễ dàng như thế và tôi chắc chắn lại càng không thể ngờ việc đó lại xảy ra ngay hôm nay..

Trong vô thức, tôi đã nhìn Asatani-san_người đang ngồi bên phải, không biết bao lần. Nhưng ngay cả việc nhìn lén cô ấy tôi còn không dám chứ đừng nói đến việc nhìn chằm chằm trực diện..

Tiết chủ nhiệm cuối ngày sẽ kéo dài thêm một lúc, cùng với đó là việc sắp xếp lại chỗ ngồi. Không biết sự trùng hợp này là tốt hay xấu khi mà nó xảy ra vào đúng cái ngày mà tôi bị đá.

Và dù chỗ ngồi có bị thay đổi thì bọn tôi vẫn sẽ học cùng lớp. Tôi phải quen với sự thật rằng Asatani-san học chung lớp với mình, và tôi cần phải thích nghi với việc nhìn thấy cô ấy mỗi ngày, dù chỉ là một chút cũng được – đó là những gì tôi nghĩ trong khi nhìn sang bên phải chỗ ngồi của mình..

“…Oh, Asatani-san?”

Asatani-san nhìn tôi và đưa tay ra. Tay tôi cảm nhận được thứ gì đó, hình như là khăn giấy ướt...

“Tớ nghĩ mình nên đưa cậu vài cái, trông cậu ra mồ hôi khá nhiều đó. Muốn lấy 1 cái chứ?” 

“À không, tớ ổn mà…”

“Đừng ngại, con trai vẫn dùng được mà .”

“Ừm, cảm ơn cậu…”

Một mùi hương ngọt ngào có phần nữ tính toát ra từ những chiếc khăn ướt đấy.

Tôi tự hỏi liệu rằng mình đã dần xem cô ấy là một người bạn chứ không còn là một người bạn gái.

Mặc dù cô ấy có lẽ đã từng xem tôi như bạn trai của cổ, nhưng tôi chưa từng được đối xử như thế này bao giờ. Và chắc chắn lý do mà tôi đổ mồ hôi nhiều như vậy là do thời tiết của mùa này..

…Hoặc cũng có thể đây sẽ là lần cuối mà tôi được đối xử như thế. Tôi đã bị đá rồi còn được thưởng thêm việc phải đổi chỗ trong cùng một ngày.

Tôi không oán trách gì đâu…

Cũng chẳng giận hờn gì cả…

Tôi chỉ hận mình đã quá tuyệt vọng. Chỉ mỗi việc lau mồ hôi thôi mà cũng loạn hết cả lên

Tôi biết rõ bản thân vẫn còn tình cảm với cô ấy chứ không hề ghét bỏ gì cổ. Dù cho cô ấy đã không còn xem tôi như một người bạn trai nữa, nhưng cái khao khát kia không thể tự dưng mà biến mất được.

Nhưng, tôi vẫn phải cố mà quên đi.

Quên đi, quên đi, quên đi – Tôi tự nhủ với bản thân trong khi lau mồ hôi bằng cái khăn ướt lúc nãy.

“Cậu nên lau cả phần cổ nữa, như thế này này.”

“…Ah, Asatani-san…”

Asatani-san lấy ra một cái khăn, vén phần đuôi tóc sang một bên để dễ lau cổ hơn. Chiếc khăn ướt lướt nhẹ từ trên cổ xuống phần xương quai xanh của cô. Trước cảnh tượng đó, dù là ngồi ở phía cuối lớp, nhưng như thế thì tôi cảm thấy nó có hơi quá táo bạo.

“Khá thoải mái nhỉ. Sắp tới mình sẽ đóng quảng cáo cho một web có sản phẩm kiểu này. Và mình cũng có nhận được một số mẫu thử, nhưng hiện tại thì lại đang sử dụng sản phẩm của hãng khác.”

“Hahaha…tuyệt thật đấy…quảng cáo.”

“Thật á? Cậu nghĩ nó tuyệt lắm sao?...Nagi-kun nè, cậu hoàn toàn không hề hứng thú gì với công việc của tớ đúng không?”

--Không. Tất nhiên là không phải thế. Tôi đã luôn là fan của Noa Kiritani.

Nhưng tôi không thổ lộ tình cảm của mình với tư cách là một fan hâm mộ. Người tôi thích là một Asatani-san ở trường. Và vì không muốn cô ấy hiểu lầm nên tôi đã không nói ra việc mình đã đến xem vở kịch mà cô ấy diễn.

“…Nhưng, bởi vì cậu là kiểu người như thế nên tớ cảm thấy rất an tâm khi ở bên Nagi-kun đấy.”

Ngay từ đầu, cô ấy đã bảo với những người trong lớp rằng cô không muốn được đối xử như “Noa Kiritani” khi ở trường.

Nhưng có lẽ cô nàng sẽ hạnh phúc hơn nếu như tôi thành thật về việc ủng hộ cô ấy trở thành một người nổi tiếng.

Bây giờ nếu tôi nói ra có lẽ cũng chưa phải là muộn – Không, như thế thì sẽ chỉ làm phiền cô ấy thôi.

Cô nàng cảm thấy an tâm khi ở bên tôi, nhưng tôi lại không muốn nghĩ quá nhiều về việc đó. Phần vì, tôi không muốn hi vọng thêm về việc quay lại với cô ấy. Chừng đó là quá đủ rồi.

“Tớ sẽ xem quảng cáo đấy khi nó ra.”

“Nếu cậu tình cờ thấy nó…thì được thôi. Nhưng cậu đừng cố tìm xem, được chứ?”

“Hả?”

 Mà cũng đúng thôi, vì dù gì thì cô ấy cũng không muốn tôi nhìn thấy cổ mà. Chính bởi cách suy nghĩ đó mà tôi lại một lần nữa rơi vào hố sâu tuyệt vọng, nhưng Asatani-san, người đang cười một cách tinh nghịch, lại lấy tay che đi đôi má đang ửng hồng của mình trong sự ngại ngùng...

“Bởi vì...bị người quen nhìn thấy lúc đóng quảng cáo thì xấu hổ lắm…”

Dáng vẻ của cô ấy lúc xấu hổ khiến tim tôi như trật nhịp – đáng lý ra tôi không nên như thế, tôi đã bị đá rồi cơ mà.

Đương nhiên với tư cách là một fan của cô nàng, tôi đã hạnh phúc đến mức không thể kiềm nén nổi. Nhưng vì không muốn người khác nhìn thấy nên tôi phải cố giữ cho khuôn mặt của mình đơ lại, mà có vẻ như sắp không được nữa rồi. 

“À, ừ, đúng rồi, đây là phần bài tập…”

“Cảm ơn cậu. Tớ sẽ trả lại nó vào lúc nghỉ trưa.”

Tôi nhớ rằng cô ấy đã nhờ tôi cho xem phần bài tập, nên tôi đã đưa cuốn ghi chú của mình cho cổ. Dù chỉ vừa mới lau mồ hôi lúc nãy nhưng bây giờ tôi lại sắp toát mồ hôi vì quá hào hứng..

Nhưng làm sao mà tôi có thể quên được việc tôi đã bị đá chỉ vì một quyển ghi chú chứ?

“Oh… Cậu ấy có thấy tớ không nhỉ?”

“Tớ nghĩ chắc là không đâu…”

Asatani-san đang nhìn cô gái ngồi ở phía gần hành lang.

Cô gái đó là Takane Nozomi, đại diện học sinh năm nhất.

Quả thật cái tên đó rất hợp với cô ấy, một học sinh có thứ hạng cao nhất toàn trường. Cùng với vẻ ngoài được chăm chút và một chiều cao chuẩn người mẫu đã gây ấn tượng mạnh kể từ lúc cô ấy nói tên của mình ra ở buổi phát biểu.

Hai đóa hoa với hai vẻ đẹp khác nhau ở cùng một lớp, Asatani-san và Takane-san. Vài đứa con trai trong lớp tỏ vẻ phân vân, tự hỏi nên chọn ai trong hai người. Còn tôi thì đã bị nhiều người nói là sẽ không có cửa với cả hai rồi. Quả thật khi bị chê là không xứng với Asatani-san, tôi cũng đau lắm chứ. 

“....”

Takane-san nhìn tôi một lúc. Nếu cổ mà thấy tôi cho mượn quyển ghi chú, e rằng sẽ bị hiểu lầm là đang gian lận mất..

Rồi Takane-san quay người đi mà không nói một lời nào. Cô bạn trước mặt tôi là người đang nói chuyện với Takane-san, và không có vẻ gì là họ đang bàn tán về tôi và Asatani-san. 

“Takane-san, cậu ấy quả là một cô gái xinh đẹp nhỉ? Tớ có nghe là cậu ấy từng giữ chức hội trưởng hội học sinh ở một trường sơ trung phía Bắc đấy.”

Tôi chưa từng nghe về việc Takane-san từng là hội trưởng hội học sinh vì trong lúc giới thiệu bản thân cô ấy không hề nhắc đến việc đó. Xung quanh cô luôn tỏa ra cái khí chất mà chỉ cần đứng trước lớp thôi là đã có thể thay đổi cả bầu không khí của căn phòng, và tôi cũng bị nó ảnh hưởng theo...

Nhưng có một sự thật không thể chối cãi là, cô ấy rất xinh…Mặc dù tính cách của cổ khác hoàn toàn với Asatani-san…Có vẻ là thuộc kiểu người lạnh lùng chăng? Lý do khiến tôi nghĩ như thế là do trong lúc giới thiệu bản thân, cô ấy cực kỳ điềm đạm, có phần hơi hờ hững, nhưng quả thật thì tôi vẫn chưa biết cô ấy là kiểu người thế nào. 

“Cậu đã gặp cô ấy lần nào chưa, Nagi-kun? Tớ nghe người khác nói Takane-san được nhiều người chào hỏi mỗi ngày khi tới trường luôn đó.” 

“Oh…Thế thì chẳng phải có hơi phiền cho cô ấy sao?”

“Cũng không hẳn là họ làm phiền hay quấy rối gì cậu ấy đâu. Chỉ đơn giản là họ muốn gửi lời chào thôi. Cũng khó khăn thật, đúng không? Ý tớ là Takane-san ấy, cô ấy cao đến mức cậu có thể dễ dàng nhận ra cô ấy ở bất kì đâu luôn.”

Mà nói về chuyện đó thì tôi cũng có nghe – cũng có thấy – thoáng qua phần nào.

Trường cao trung của bọn tôi được xem là một trong những trường trọng điểm của khu vực, nhưng có nhiều học sinh đã trở nên thay đổi vào năm hai và ba – nhuộm tóc bất chấp quy định của trường, có vài người thậm chí còn xỏ cả khuyên tai..

Vài người trong số đó đã tiếp cận với Takane-san. Nhưng lúc đó cũng có khá nhiều người đang đến trường, nên tôi cũng chả thể làm gì được. Nếu tôi mà cố nghe trộm họ nói chuyện, thì kiểu gì cũng sẽ trở thành mấy kẻ khả nghi mất.

“Nagi-kun nè, nếu cậu có tâm sự hay khó khăn gì, cậu có thể nói với giáo viên hoặc nhờ giúp đỡ trên trang web của trường mình đó. Cậu có xem qua chưa?”

“À, ừ, hình như tớ cũng có đăng nhập vào một lần rồi.”

“Dù gì đó cũng là trang web chính thức của trường. Nên mọi người đều sẽ rất nghiêm túc. Hiện thì việc tuyển thành viên cho câu lạc bộ đang là chủ đề được quan tâm trên đó đấy.”

Tôi tự hỏi liệu Asatani-san có hứng thú với việc lên web đấy để giải tỏa tâm sự mỗi khi mà cổ gặp vấn đề nào đấy không, cũng bởi vì cô ấy không thường xuyên đến trường.

Nếu thật là thế, tôi rất muốn nói “Tớ rất sẵn lòng giúp cậu bất cứ khi nào cậu muốn…” Nhưng tôi lại không thể. Tôi cũng muốn bày tỏ những vấn đề của mình trên đó lắm. Dù là, không biết liệu có anh chị nào ở lớp trên sẽ cho tôi vài lời khuyên trong đời sống thật hay không nữa, phần vì tôi chưa đọc nó chi tiết cho lắm.

Một lúc sau, giáo viên chủ nhiệm bước vào – cổ vẫn còn khá trẻ nhưng lại có phong thái như một giáo viên lành nghề vậy. Tôi tự hỏi làm giáo viên ở trường này thư thái đến thế sao ta. 

“Chào buổi sáng các em. Cô mừng là hôm nay chúng ta đều có mặt đầy đủ ở đây. Như tuần trước cô có nói, hôm nay, vào tiết chủ nhiệm cuối ngày thì chúng ta sẽ tiến hành đổi chỗ. Nếu có em nào muốn ngồi ở vị trí cụ thể nào, cứ lên nói với cô trước nhé. Rồi, tạm thời là chỉ có nhiêu đó. Còn ban cán sự lớp sẽ được quyết định vào thứ tư, nên cho tới lúc đó Asakura-kun sẽ tạm thời đảm nhận nha. Nào, chào cả lớp.”

“Vâng, cả lớp, nghiêm.”

Sau lời chào, cô rời khỏi lớp. Trong 5p giải lao trước tiết tiếp theo, cả lớp học bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Tôi nghĩ mình không nên nhìn cô ấy quá lâu. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn nhìn Takane-san, còn cô ấy thì đang nhìn cô chủ nhiệm rời lớp.

“..…”

Hình như có điều gì mà cô ấy muốn nói với giáo viên thì phải. Có phải là về vụ “chào hỏi” mà lúc nãy Asatani-san có nhắc đến không nhỉ?

“Noa-chan, hôm qua tớ thấy cậu trên TV đó. Cậu đóng quảng cáo hả?”

“Ừ, cũng kiểu kiểu vậy… Mà nè, đừng gọi tớ bằng cái tên đó khi ở trường chứ.”

“Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng mà quảng cáo hay thật đó và có cả Ryuuto-kun đóng cùng nữa.”

Ryuuto-kun – hình như là một diễn viên trẻ với cái tên là Ryuuto Fukugawa. Không phải chỉ riêng Asatani-san, họ đều đóng vai chính. Và có vẻ như hai người họ đang quảng cáo phim cùng nhau.

Trong hầu hết các show diễn, Asatani-san thường được khen với lối diễn rất tự nhiên, nhưng tôi lại không nghĩ như vậy khi cô ấy nói chuyện với mình

Cô ấy thay đổi thất thường, rất khó nắm bắt, nhưng khi cô ấy nhìn bạn…Đó chính xác là những gì tôi nghĩ về một con mèo đấy.

Con boss nhà tôi vẫn chưa hề thân hơn với thằng sen của nó tí nào, và khi mà tôi bắt đầu nghĩ nó trở nên thân thiết hơn được tí, thì thật ra ẻm chỉ đang lợi dụng tôi để lấy đồ ăn thôi. Nhưng vì em dễ thương nên tôi mặc kệ.

“Cậu hoàn toàn không hề lo lắng gì khi diễn chung với Ryuuto-san, đúng chứ Asatani-san?”

“Hai người cùng một đội và diễn đồng điệu với nhau một cách hoàn hảo luôn… Tớ không biết phải miêu tả như thế nào nữa?”

“Haha, đừng tin mọi thứ mà cậu đọc trên mạng chứ, Fukugawa-san có nói là cậu ấy sẽ không muốn có bạn gái chung ngành đâu.”

“Ehh, thật sao? Mọi người ai cũng nói nếu dễ thương như Asatani-san thì…”

Asatani-san nở một nụ cười nhạt rồi bỏ qua chuyện đó. Còn tôi thì khá nhẹ nhõm khi nghe thấy nó, không biết nếu mà tự nhiên có mấy bài báo với tiêu đề là hai người họ quen nhau thì tôi sẽ phản ứng kiểu gì đây.

Trong khi tôi đang nghĩ về chuyện đó, mấy cô bạn đứng xung quanh Asatani-san bỗng dưng hạ giọng của họ xuống nhỏ hơn. Nhưng tôi vẫn nghe được họ đang nói gì do ngồi kế bên mà..

“Asatani-san này, cái người ngồi kế cậu là…” 

“À… ý cậu là Senda-kun? Ít nhất cậu cũng nên nhớ tên người ta chứ, tội nghiệp.”

“Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi, thế cậu và Senda-kun từng học chung trường với nhau nhỉ. Hai người có thân nhau lắm không?”

Việc Asatani-san thỉnh thoảng nói chuyện với tôi vẫn được coi là chuyện khá kì lạ.

“Ừ, tụi tớ biết nhau từ năm hai sơ trung. Cậu ấy là một người quen, tốt bụng lắm luôn đó. Đúng chứ, Sen~da~kun?” 

“À, ừm…”

“Thế nếu hai cậu ngồi gần nhau thế này thì tức là hai người vẫn còn nói chuyện với nhau, đúng không?”

“Cậu đừng nói như thế chứ, thật không phải phép với Senda-kun đấy!”

Tôi không chắc phải làm thế nào, nhưng tôi thắc mắc liệu “bạn” và “người quen” đối với cô ấy là cùng một nghĩa. Hay do cô ấy cố tình nói như thế trước mặt mọi người? Việc đó khiến tôi tò mò thật.

Sau khi mấy cô bạn kia quay về chỗ ngồi, Asatani-san hình như đang làm gì đó với cái điện thoại bên dưới hộc bàn – Đang liên lạc cho ai hay sao nhỉ?

Trong khi tôi đang thắc mắc, cái điện thoại mà tôi để trong cặp, treo kế bên bàn, bỗng rung lên. 

“Tớ xin lỗi vì đã nói tụi mình là người quen, nhưng nếu không nói thế thì họ sẽ làm ầm lên mất.”

Những gì cô ấy đang nói và những gì mà cổ đang nghĩ là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Và dù rằng tôi biết điều đó, nhưng tôi vẫn cảm thấy choáng váng vì vừa bị cô ấy xoay như chong chóng. 

“Cậu không cần bận tâm nhiều làm gì.”

Tôi biết là rep như thế có hơi cộc lốc, nhưng lúc đó có vẻ sự tự tin bên trông tôi bỗng dưng bộc phát quá độ nên không thể nào trả lời đàng hoàng được.

Tôi không hề biết gì về Asatani-san. Cô ấy khó đoán, thay đổi thất thường, nhưng vẫn rất dễ thương. Một cô gái quá đỗi xinh đẹp, và hoàn toàn ngoài tầm với đối với tôi.