Có vẻ như các nữ chính trong Gal Game, sau khi tránh được Bad Ending, đã đọc được nhật ký của tôi và phát hiện ra bí mật mà tôi đã che giấu!?

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

43 207

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

32 310

Thám tử ghen tị Hebitani-san

(Đang ra)

Thám tử ghen tị Hebitani-san

Haruki Nonaka(野中春樹)

Tuổi thanh xuân không thể kết thúc bằng những lời hoa mỹ giả tạo. Đây là câu chuyện "trinh thám" học đường nơi những lời dối trá bị lột trần dưới ngọn lửa của sự ghen tị.

3 5

Em gái của tình đầu của tôi

(Đang ra)

Em gái của tình đầu của tôi

Inukai Anzu

Một mối tình tay ba rối rắm với chị gái và em gái, một người là học sinh gương mẫu, người kia là một cô bé vô tư.

7 161

Mushoku Tensei: Dasoku-hen

(Đang ra)

Mushoku Tensei: Dasoku-hen

Rifujin na Magonote

Tuyển tập truyện 『Phần Xà Túc』 kể về cuộc sống sau này của những người xung quanh anh, chính thức mở màn!

6 105

Web Novel - Chap 2: Love or Dead

Tại sao tôi lại hành động như vậy ư?

Để trả lời câu hỏi đó, trước tiên tôi phải giải thích về tựa game (Love or Dead), còn có tên gọi tắt là (LoD) và về chính bản thân tôi trước đã.

(Love or Dead) là một tựa game hẹn hò (gal game).

Nhân vật chính là Sano Yuto, sẽ nâng cao độ thiện cảm của bốn nữ chính, bắt đầu với Satsuki Saionji, để cuối cùng là kết đôi với một trong số họ, một cốt truyện quen thuộc trong các gal game.

Vì game được vẽ bởi họa sĩ nổi tiếng nên khi mới phát hành, nó đã được đón nhận khá tốt.

Nhưng ngay sau đó, tựa game này đã bị dán mác là game rác.

Nguyên nhân chính là vì kịch bản.

Trong (LoD), những nữ chính không được chọn chắc chắn sẽ chết. Có người tự sát vì không thể chấp nhận bị từ chối, có người sa ngã, bán thân, bị cưỡng hiếp hoặc gặp tai nạn thảm khốc...

Thật sự thì tựa game này là chẳng ra gì cả mà…

Dù vậy, vì hình ảnh các nữ chính quá dễ thương và biểu hiện tâm lý nhân vật rất chi tiết, nên vẫn có một nhóm fan vẫn một lòng trung thành với tựa game. Kịch bản này có chất gây nghiện nhất định, nên tôi đã hoàn thành toàn bộ các route nhân vật. Mỗi lần như vậy là mỗi lần gối tôi ướt đẫm nước mắt, một ký ức cay đắng.

Nói về (LoD) đến đây thôi, giờ tôi sẽ kể về bản thân mình.

Kiếp trước tôi là một tên NEET. Nếu tôi nói mình chết vì một tai nạn bi thương thì nghe có vẻ hay ho, nhưng thật ra tôi đã thất bại trong kỳ thi đại học, lặp đi lặp lại việc thi lại rồi trượt, cuối cùng tinh thần tôi sụp đổ. Tôi ăn bám vào bố mẹ, nhưng càng ngày càng cảm thấy bản thân vô dụng. Cuối cùng, tôi tự tử bằng cách uống thuốc ngủ quá liều.

Khi tỉnh lại, tôi được tái sinh thành Satoshi Iriya và bắt đầu một cuộc đời thứ hai.

Tôi quyết tâm không làm phiền ai như kiếp trước nữa, nên đã nỗ lực ngay từ khi sinh ra. Nhờ đó, tôi đã đạt cảnh giới được gọi là thiên tài.

Tôi cũng có gian lận một chút bằng kiến thức từ kiếp trước. Vì thế giới này giống hệt thế giới cũ, nên tên gọi, sự kiện gần như không thay đổi gì nhiều. Nói cách khác, tôi biết cái gì sẽ giúp mình kiếm tiền qua cổ phiếu và ngoại hối, và tôi bắt đầu kiếm tiền từ khi còn học tiểu học. Khi tốt nghiệp cấp hai, tôi đã có gần hàng chục triệu yên.

Cha mẹ tôi thấy tôi như vậy thì bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Một thiên tài không thể nào được sinh ra từ một gia đình bình thường như vậy, họ thậm chí còn làm xét nghiệm DNA. Chính lúc đó, tôi quyết định rời khỏi ngôi nhà đó. Nhân dịp vào cấp ba, tôi đã chuyển ra sống riêng.

Dường như, cũng như kiếp trước, sự tồn tại của tôi luôn đem lại bất hòa trong gia đình.

Bước ngoặt đến khi tôi vào cấp ba. Tôi chọn một trường học bình thường. Với học lực của tôi lúc ấy, chẳng có lý do gì để tôi chọn một ngôi trường tầm thường như vậy.

Tôi thấy điều đó thật kỳ lạ… nhưng rồi tôi nhận ra người đồng trang lứa với tôi, Sano Yuto, cũng vào học ở đây, cùng với Satsuki Saionji và các nữ chính khác.

Tôi nhận ra tôi tức là Satoshi Iriya là một nhân vật phụ trong thế giới của (LoD)

Tôi đã sốc vì bản thân lại nhớ rõ một nhân vật phụ mờ nhạt như vậy, nhưng bấy giờ tôi đã hiểu vì sao mình lại chọn ngôi trường này.

Nếu đã thế, tôi định sẽ tận hưởng thế giới (LoD) này, quan sát câu chuyện tình yêu của Yuto và các nữ chính từ khoảng cách gần nhất. Nhưng rồi, tôi phát hiện ra Sano Yuto là một gã tồi.

Cậu ta mê gái, thiếu quyết đoán, chẳng làm được gì khi cần thiết, luôn đổ lỗi cho người khác. Vậy mà lại có lòng tự trọng cao ngút trời. Nhờ vậy mà tôi đã nghĩ rằng cậu ta sẽ chẳng có tí hy vọng nào để tăng độ thiện cảm với các nữ chính.

Tôi định bỏ mặc mọi thứ, kệ cậu ta sống chết ra sao. Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra một sự thật khủng khiếp.

Nếu nhân vật chính không kết đôi với bất kỳ nữ chính nào, thì tất cả nữ chính sẽ chết. Và quan trọng nhất. Tôi, nhân vật phụ Satoshi Iriya, cũng sẽ chết theo.

Bảo sao tôi nhớ rõ cái tên Satoshi Iriya. Vì tôi đã thấy cảnh cậu ta chết trong game nhiều lần, dù không nhớ là route nào, nhưng tôi đã từng thấy cái tên này xuất hiện.

Nếu mọi thứ cứ tiếp diễn thế này, tôi sẽ chết. Quá lo sợ nên tôi quyết định rằng chỉ còn cách để Sano đạt được harem ending, tức kết thúc mà không để ai chết thì mới cứu được bản thân.

Vì thế, tôi âm thầm giúp cậu ta và các nữ chính yêu nhau. Tôi đã nỗ lực rất nhiều. Vì muốn sống, tôi cũng bỏ ra không ít tiền.

Nhưng tên nhân vật chính khốn nạn đó, cứ đến đoạn quan trọng thì toàn chọn những lựa chọn tệ hại nhất, khiến độ thiện cảm với các nữ chính cứ lửng lơ, và cuối cùng mọi người rơi vào kết cục BE.

Khi vào route BE, tôi đã nghĩ rằng chẳng còn gì để bản thân có thể giúp được nữa. Tôi đã nghĩ đến việc trốn chạy nhiều lần. Nhưng cho dù làm gì đi nữa, tôi không thể thoát khỏi kịch bản của thế giới này.

Nếu vậy thì, tôi sẽ viết lại kịch bản. Tôi muốn can thiệp trực tiếp, nhưng sức mạnh của thế giới này cứ làm mọi hành động của tôi trở thành vô nghĩa.

Trong các web novel kiếp trước, xu hướng nhân vật phụ vượt qua nhân vật chính đang trở nên phổ biến, nhưng thực tế thì một nhân vật phụ không có tư cách đó. Họ chỉ có thể sống đúng vai trò là nhân vật phụ của mình.

Thế giới này xoay quanh Sano Yuto. Không thể thay đổi điều đó. Tôi đã bị định sẵn phải chết khi kết thúc BEnhư một nhân vật phụ.

Tôi rất sợ chết luôn ấy. Tôi đã chống cự đến tận phút cuối, nhưng cuối cùng cũng không thể đảo ngược dòng chảy dẫn đến BE.

Ngày qua ngày, tôi cứ nhớ lại hình ảnh bản thân mình chết. Rồi tôi bắt đầu căm hận cả thế giới (LoD). Tại sao tôi phải chết chứ? Tôi thầm nguyền rủa người đã tạo ra (LoD)

Ban đầu, sự sợ hãi cái chết và căm ghét thế giới này song hành nhau. Nhưng rồi, nỗi hận đã lấn át cả nỗi sợ chết.

Từ đó, tôi bắt đầu nghĩ rằng nếu tôi đã chết, thì bằng cách nào đó, tôi muốn trả thù người đã tạo ra (LoD).

Nhưng không có cách nào cả. Tôi thậm chí còn không nhớ tên tác giả, và người đó cũng không tồn tại trong thế giới này.

Dù vậy, tôi vẫn cố tìm cách chọc tức thằng đấy. Rồi tôi nhớ ra một điều, trong kết cục BE, không có hình ảnh rõ ràng về cái chết của các nữ chính.

Có cảnh họ sắp bị xe tông, sau đó màn hình đen, rồi hiện lên cảnh tôi, Satoshi Iriya nằm giữa vũng máu, và dòng chữ

 "Một học sinh cấp ba bị xe tải vượt đèn đỏ đâm phải. BE."

Tên tác giả đó là kiểu người hứng thú với việc giết con gái. Dòng chữ đó chắc được viết để ám chỉ tất cả nữ chính đã chết. Tôi cũng từng hiểu theo cách đó.

Nhưng, không có gì rõ ràng xác nhận họ đã chết cả.

Tôi quyết định cược mạng sống của mình vào khả năng này.

Tôi sẽ hy sinh bản thân để cứu các nữ chính. Tôi sẽ chết, nhưng điều đó chắc chắn là kết cục khó chịu nhất đối với tên tác giả khốn nạn kia.

Tôi đã thấy họ sống sót trước khi chết đi.

Thôi thì chịu vậy, mấy thằng ngu.

Tôi vẫn còn nhiều điều muốn làm, nhưng chỉ cần trả đũa được hắn là tôi thấy nhẹ lòng rồi. Mong rằng, những nữ chính từng giúp tôi trong kiếp trước sẽ sống hạnh phúc.

“Gư…!”

Mà khoan, toàn thân đau như chết đi sống lại vậy. Chết rồi mà vẫn còn đau ư? Thật là tệ. Chẳng lẽ tôi xuống địa ngục rồi sao…?

Tôi mở mắt ra một cách dè dặt, ánh sáng dần hiện lên. Tôi sợ sẽ thấy cánh cổng địa ngục, nhưng đó là… trần nhà lót gạch trắng vô hồn.

“Bác sĩ ơi! Iriya-kun, à không, Satoshi-sama đã tỉnh rồi ạ!”

Một giọng hét giống như tiếng khóc vang lên bên tai tôi. Ồn ào, nhưng sao mà quen thuộc thế… Tôi định ngồi dậy để nhìn mặt người đó, nhưng không thể cử động được. Cảm giác ở tay phải hoàn toàn biến mất. Các chi khác thì đau đớn như bị thiêu đốt, chỉ riêng tay phải lại tĩnh lặng như mặt hồ.

“Iriya-kun, cậu nhận ra tớ chứ…?”

“…Sat…suki?”

Trước mắt tôi là Satsuki, nhìn tôi bằng ánh mắt đau khổ. Toàn thân tôi lạnh toát.

Chẳng lẽ… khung cảnh tôi thấy trước khi chết chỉ là ảo giác? Tôi thất bại rồi ư?

Tôi cố mở miệng nhưng không nói nên lời. Khi đầu óc tôi đang rối bời, một giọt nước mắt lăn trên má tôi.

“Tốt rồi… Thật sự tốt quá rồi mà…”

Nghe thấy những lời nghẹn ngào ấy từ Satsuki, một khả năng không tưởng lóe lên trong đầu tôi.

 “Cậu đã đỡ xe dùm bọn tớ mà. Cậu không nhớ ư?”

Tôi nhớ chứ. Tôi đã định dùng mạng mình để cứu họ, để trả đũa tên tác giả khốn nạn kia.

“Máu cậu không hề ngừng chảy, người cậu toàn là chi chít vết thương… Cậu đã hôn mê tận một tuần, giữa ranh giới sống và chết.”

———Một lựa chọn mà tôi đã vứt bỏ từ lâu. Một điều tôi từng từ bỏ.

 “Một lần nữa, cảm ơn cậu đã cứu tớ, cảm ơn nhé, người hùng của tớ. Thật may mắn vì cậu vẫn còn sống…”

Có vẻ như tôi… đã sống sót…

BE là Bad Ending